Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 6 - Chương 2

[IMAGE: ../Images/002-001.webp]

**2**

“A!”

Ryuugamine khẽ thốt lên rồi đột ngột đứng khựng lại, suýt chút nữa là tôi đâm sầm vào lưng cô nàng. Trong tích tắc, tôi vội vã xoay người né tránh, nhưng hy vọng là người ta không thấy cảnh tượng tôi bị Ryuugamine kéo xoay vòng như nhảy múa nhỉ? Tôi không muốn những tin đồn trời ơi đất hỡi như “Ma Vương cho dân làng quay mòng mòng như con cờ, khiến họ chóng mặt hoa mắt để mưu tính diệt vong nhân loại” lan truyền chút nào.

Thông thường, người ta sẽ tự hỏi “liên quan gì đến nhau đâu?”, nhưng ‘Người có năng lực đặc biệt’ thì không bình thường. Bởi vì Tsubasa có thể tự do phát huy trí tưởng tượng của mình và gán ghép bất cứ điều gì thành mối liên hệ với kế hoạch tiêu diệt nhân loại, nên không thể lơ là cảnh giác được.

À mà, chỗ chúng tôi đang đứng bây giờ là bãi đỗ xe của siêu thị gần ga tàu. Không rộng bằng các cửa hàng ngoại ô, nhưng cũng đủ chỗ cho kha khá xe dừng đỗ. Vào giờ tan tầm buổi tối như thế này, hầu hết các chỗ đều đã kín, cho thấy siêu thị đang ăn nên làm ra. Gần đây cũng có một khu phố mua sắm truyền thống lâu đời, nhưng hiện tại họ vẫn đang cùng tồn tại một cách êm đẹp.

Nhân tiện, tôi không đến đây mua sắm với Ryuugamine. Học sinh đi siêu thị trong bộ đồng phục sau giờ học, tình huống này hơi giống một buổi hẹn hò của học sinh nhỉ, nhưng không phải đâu. Nếu tên Tsubasa mà bắt gặp thì chắc chắn sẽ hiểu lầm ngay, nhưng tiếc là sự thật không phải vậy. Chúng tôi đến đây là theo lời của thầy Dekkaa, như mọi khi.

Tất nhiên, vẫn là chuyện liên quan đến ‘Người có năng lực đặc biệt’.

Thật ra, gần đây Tsukaya mới bắt đầu công việc làm thêm thứ hai tại siêu thị này, nên tôi được nhờ đến xem xét tình hình một chút. Mùa xuân năm nay, Tsukaya, một ‘Tử linh sư’, để khắc phục điểm yếu là không thể chạm vào xác chết, đã làm thêm ở cửa hàng cá tươi và cô ấy đã thành công – tôi cứ nghĩ vậy, nhưng đến kỳ trại hè vừa rồi mới biết là cô ấy chỉ có thể thao túng được… cá mà thôi.

Chẳng lẽ ở ‘Tail Universe’ lại chỉ có thể điều khiển toàn là cá thôi sao, nên để làm quen với xác của động vật máu nóng, lần này cô ấy đã bắt đầu làm thêm ở tiệm thịt trong siêu thị.

Cá nhân tôi thấy hơi khó chịu khi người ta gọi thịt ăn được là “xác động vật”, nhưng thực tế thì đúng là vậy. Ăn uống là như thế đấy.

Nhân tiện, siêu thị này thuộc Tập đoàn Ryuugamine. ‘Siêu thị Ryuugamine’. Cái tên đúng y như thật. Thế nên Ryuugamine có tiếng nói ở đây. Trước đây, khi cô ta mang cây chùy đến gây rối cạnh khu ẩm thực để “thử thách bản thân”, cũng chẳng có một nhân viên bảo vệ nào chạy đến cả.

Việc Tsukaya, một ‘Người có năng lực đặc biệt’, có thể dễ dàng nhận được công việc làm thêm cũng là nhờ Ryuugamine đã đứng ra dàn xếp. Nếu không thì rất khó để xin việc. Vì ‘Người có năng lực đặc biệt’ không nhận thức được chúng tôi là ‘Người bình thường’. Vậy thì làm sao mà phỏng vấn được?

Đại khái là có những chuyện như vậy nên chúng tôi mới đến đây.

“Sao thế?”

Tôi vòng đến trước mặt Ryuugamine đang đứng khựng lại và hỏi. Nhưng mà, dù sao thì, cô ấy vẫn đáng yêu một cách vô ích.

Dùng từ "vô ích" có thể hơi sai, nhưng theo nghĩa "lãng phí" thì đúng. Bởi vì trong ‘Cá tính’ của ‘Ma Vương’ chắc hẳn không bao gồm vẻ đẹp.

Thậm chí còn là “cản trở” nữa ư?

Không nghi ngờ gì nữa, sự dễ thương này đang làm giảm đi sự uy nghiêm và phong thái của một Ma Vương. Cá nhân tôi nghĩ một Ma Vương được mọi người yêu mến cũng ổn, nhưng vì cô ta sẽ nổi giận nên tôi không nói ra.

“Sa… Murabito A-san, nhìn đằng kia kìa.”

Tôi quay lại nhìn theo hướng ngón tay thon dài trắng nõn của Ryuugamine chỉ, và rồi:

“A!”

Tôi cũng thốt ra một tiếng y hệt cô ấy.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Nói là quen thuộc thì đúng hơn, chứ không phải bạn bè. Mà nói thật, một ‘Người bình thường’ như tôi thì làm sao có thể kết bạn với ‘Người có năng lực đặc biệt’ được cơ chứ.

“Người kia là… Ishiwami, đúng không?”

“Vâng.”

Ryuugamine khẽ gật đầu.

Ishiwami Kagachi.

Là bạn cùng lớp với chúng tôi, và cũng là một ‘Người có năng lực đặc biệt’.

“Hình như là ‘Medusa’ phải không?”

“Đúng vậy. Đó là một con quái vật xuất hiện trong các câu chuyện anh hùng thần thoại. Nửa dưới thân là rắn lớn, tóc là vô số con rắn nhỏ, và có khả năng biến đối phương thành đá chỉ bằng một ánh mắt.”

“Nghe đáng sợ nhỉ.”

“Không sao đâu ạ. Giống như chúng ta, cô ấy cũng không thể làm những điều đó ở thế giới này.”

Tôi biết mà.

“Nhân tiện, cũng có một con quái vật khác có khả năng hóa đá là ‘Cockatrice’, nhưng con quái vật đó được cho là sẽ phun ra khí hóa đá. Trông nó giống như một con gà khổng lồ vậy.”

“Cũng có ‘Người có năng lực đặc biệt’ đó nữa sao?”

“Vâng. Tôi chưa từng gặp mặt nhưng có.”

Ồ…

Một con gà khổng lồ à… Trông nó sẽ thế nào nhỉ?

Tuy nhiên, Ishiwami cũng không có hình dáng quái vật như Ryuugamine vừa kể.

Cô bé khá lùn, dáng người mảnh khảnh. Chân cũng là chân người bình thường. Màu da hơi tái, có chút xám xịt như thiếu máu, nhưng chỉ có vậy. Mái tóc đen pha chút tím dài đến vai, xoăn tít như rắn bò, nhưng không phải rắn. Cô bé dùng một chiếc bờm trắng để giữ tóc… nhưng riêng cái bờm đó thì hơi… khác thường.

À mà, vốn dĩ làm gì có ‘Người có năng lực đặc biệt’ nào bình thường đâu.

Việc cô bé dùng tóc mái che kín mắt như thế là để không biến đối phương thành đá ư? Dù ở thế giới này chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng liệu đó cũng là một biểu hiện của ‘Cá tính’? Liệu việc che mắt để không hóa đá có làm thỏa mãn ‘Cá tính’ của cô bé không nhỉ?

Tuy nhiên.

“...Con bé đang làm gì thế kia?”

Ishiwami, cũng trong bộ đồng phục mùa đông giống chúng tôi, đang vừa khoa tay múa chân vừa nói chuyện với chiếc xe đẩy siêu thị bị bỏ lại trong bãi đỗ xe. Bên cạnh chiếc xe đẩy cỡ lớn bình thường còn có một chiếc xe đẩy nhỏ giống đồ chơi trẻ em, cứ như thể cô bé đang nói chuyện với một cặp mẹ con vậy.

Tất nhiên, đối tượng là xe đẩy nên chẳng có phản hồi nào cả.

“Ưm… có phải là… diễn kịch câm không?”

Trông cũng không giống lắm.

Nhưng mà, ‘Người có năng lực đặc biệt’ lại diễn kịch câm ư? À thì, tôi không nói là họ không được có sở thích, nhưng mà, vốn dĩ ‘Người có năng lực đặc biệt’ có sở thích không? Hay đó cũng là một biểu hiện nào đó của ‘Cá tính’?

“Mà này, hình như Ishiwami-san trước đây cũng làm những chuyện như thế phải không?”

“Trước đây là khi nào?”

“Còn nhớ không? Hồi trại hè ấy.”

“...A.”

Tôi nhớ ra rồi. Nhớ ra một chuyện khó chịu.

Cà ri sầu riêng.

Để đối phó với Tsubasa, Ryuugamine đã cho sầu riêng vào cà ri. Cái mùi đó không thể nào quên được! Không ngờ khi kết hợp với cà ri lại ra nông nỗi ấy… Tôi không muốn ngửi lại cái mùi đó lần thứ hai đâu.

Không, không phải. Không phải chuyện đó, mà là chuyện của Ishiwami.

Lúc đó, Ishiwami cũng làm những chuyện giống như kịch câm bây giờ. Đối tượng không phải là xe đẩy siêu thị mà là cái cột và cái chổi, cô bé đã hỏi xem có thể giúp gì không, và dĩ nhiên là không nhận được câu trả lời.

“Mà này, hồi đó Tsubasa có nói rằng, có tin đồn là Ishiwami đang cố gắng chủ động tiếp xúc với dân làng. Nhưng mà, các cậu không phân biệt được giữa chúng tôi với cột điện phải không? Thế nên mới có những hành động kỳ quặc như thế…”

Khoan đã… Sao mà Ryuugamine-san lại phồng má lên thế kia?

“...Tôi, tôi chưa từng nghe chuyện này.”

“Chưa nghe chuyện gì…?”

“Chuyện anh nói chuyện đó với Dũng Giả đấy! Tại sao anh không hỏi tôi trước!? Ishiwami-san là bạn cùng lớp của chúng ta mà!? Sao anh lại hỏi Dũng Giả của lớp khác trước chứ!?”

[IMAGE: ../Images/00001.png]

“Không, lúc đó cậu ta trông có vẻ bận, chỉ là tiện miệng nói tới thôi, chứ tôi có chủ động hỏi han gì đâu──”

Mà sao tự dưng cô ấy lại khó chịu ra mặt thế kia!?

“Hừm,”

Ryuugamine khẽ chau đôi mày thanh tú, hơi chu môi một chút.

“Dũng Giả đó, đúng là một kẻ không thể lơ là. Chắc chắn là cậu ta── hẳn đã theo dõi và rình mò Dân làng A-san. Hay là cậu ta cũng có Cá tính là... kẻ bám đuôi vậy?”

Quả thật, Tsubasa tự tiện xông vào phòng, lục lọi cặp sách, xem trộm tin nhắn, đúng là rất giống kẻ bám đuôi thật, nhưng đó là do Cá tính của cậu ta bộc phát mà.

Mà nói tới,

“Cá tính đó cũng tồn tại sao?”

“Tôi chưa từng nghe nói, nhưng tôi nghĩ có thì cũng chẳng có gì lạ đâu!”

Vậy là không có rồi.

Thôi thì, kẻ bám đuôi chẳng qua là tên gọi dựa trên hành vi bám đuôi chứ đâu phải một nghề nghiệp.

…Nhưng nếu là kỹ năng thì có vẻ tồn tại thật.

Kiểu như Nhẫn giả Tsuchinome chắc có mấy cái đó. Dù hẳn không gọi thẳng là ‘kỹ năng bám đuôi’ mà sẽ là ‘kỹ năng theo dõi’ hay ‘kỹ năng truy lùng’ gì đó.

…………

“Thôi được rồi… chuyện của Tsubasa thì tạm gác lại đã.”

Chủ đề này dễ sa vào vũng lầy lắm.

Mà hễ nhắc tới tên cậu ta là y như rằng thể nào cũng xuất hiện từ đâu đó. Nếu thế thì Ryuugamine lại lấy lý do đối đầu với Dũng Giả để thực hiện Kế hoạch tiêu diệt nhân loại, lúc đó thì đừng mơ mà gặp được Tsukaya.

“Nếu đúng như lời đồn, thì cái đó đâu phải chỉ là diễn kịch câm, mà là cô ấy không phân biệt được giữa chúng ta và cái xe đẩy, cứ thế mà nói chuyện. Đúng không? Cô ấy không phân biệt được, đúng chứ?”

Ryuugamine khẽ ‘Ưm,’ rồi lẩm bẩm.

“Cũng đúng là như vậy, nhưng mà đến mức độ không phân biệt được thì tôi nghĩ là hiếm lắm đó. Cô nhớ cái Kế hoạch Hoán đổi – Tiêu diệt Nhân loại mà tôi đã thực hiện trước đây không?”

“À… cái vụ hồi nghỉ hè ấy à? Vụ đồng phục bằng bìa các-tông ấy hả?”

Ryuugamine gật đầu.

Gần cuối kì nghỉ hè, chúng tôi, những học sinh bình thường, từng nhận được bộ đồng phục trông như bộ thú nhồi bông hình người máy làm bằng bìa các-tông. Đó là món đồ để nói lên cái sự ‘vô Cá tính’ của những học sinh bình thường như chúng tôi, như thể nói rằng chúng tôi chẳng cần phân biệt gì cả. Tôi biết được qua lời kể của Tsukaya và những người khác rằng đó chính là cách mà những người như chúng tôi thường xuất hiện trong mắt Koseisha.

“Nói thẳng ra thì, ngay cả tôi cũng có thể phân biệt được ở mức độ đó. Tôi nhận biết được hình dạng con người. Ví dụ, xe hơi đang đậu thành hàng ở đó đúng không?”

“À ừ.”

“Với những người không hiểu rõ, tất cả chúng đều chỉ là ‘xe hơi’ thôi. Nhưng nhìn vào đó, chắc cô không nghĩ đó là đậu phụ hay là con voi đâu, đúng không?”

Đương nhiên là vậy rồi.

“Cũng giống như thế. Tôi có thể phân biệt được cái đó là ‘vật thể người’ hay là không phải. Chỉ là, cũng có sự khác biệt giữa từng người.”

“Vậy là, cái đó thuộc dạng rất nghiêm trọng rồi à?”

Tôi chỉ tay về phía Ishiwami đang tiếp tục nói chuyện với chiếc xe đẩy dành cho trẻ em.

“Tôi không nghĩ cô ấy có thể phân biệt được đâu.”

“Đúng vậy. Vì đó không phải là bệnh tật nên tôi nghĩ dùng từ ‘nghiêm trọng’ là không đúng, nhưng tôi tin là cô ấy nhìn thế giới khác với tôi. Cá tính quá mạnh, đôi khi có vẻ khiến thế giới nhìn thành đồng nhất. Có lẽ cô ấy bị như vậy.”

“Đồng nhất là sao?”

Ryuugamine lắc đầu.

“Cái đó thì tôi cũng không biết. Vì thế giới trong mắt tôi không đồng nhất đến mức đó.”

Thế giới mà không phân biệt được giữa người và xe đẩy thì tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Với tôi thì rõ ràng là khác nhau rồi, nhưng hóa ra Koseisha thật sự nhìn thế giới khác hẳn nhỉ.

“Thế thì, tính sao đây?”

“Tính sao là tính sao ạ?”

“Thì cái hành động kì quặc đó ấy. Không thể cứ thế mà bỏ mặc được, đúng không?”

Tôi chỉ vào Ishiwami đang tiếp tục nói chuyện với cái xe đẩy không hề có phản hồi nào. Mặc dù dù cái đó có thật sự là người và có phản hồi đi chăng nữa thì chắc cô ấy cũng chẳng nghe thấy đâu.

“Có thật vậy sao?”

Hả? Cô ấy thật sự nghiêng đầu thắc mắc sao?

“Có thật vậy sao, là… sao?”

“Chẳng phải đó có thể là cách Cá tính của cô ấy bộc lộ sao?”

“Là cái đó đó hả?”

“Mỗi người một cách mà. Có những điều khiến mình thốt lên ‘À thì ra là thế,’ cũng có những điều khiến mình nghĩ ‘Sao lại như vậy được chứ!’. Chẳng phải Dũng Giả cũng thế sao?”

“Tsubasa á?”

“Cậu ta đôi khi làm công việc tình nguyện đúng không? Nếu nhìn dưới cái ô lớn là ‘giúp người’ thì đó đúng là hành động của một Dũng Giả, nhưng chỉ nhìn vào đó thôi thì liệu cô có nghĩ cậu ta là Dũng Giả không? Còn nữa… cái việc lục lọi cặp sách của anh đó.”

“…Tôi không nghĩ vậy, nhỉ.”

“Đúng là như vậy đó. Dù trong mắt anh đó là hành động kì quặc, nhưng đối với Ishiwami-san thì có lẽ lại có ý nghĩa nào đó.”

“Ví dụ như thế nào?”

“Cái đó thì──”

Ryuugamine ‘Ưmm,’ một tiếng rồi vỗ tay cái ‘Bốp!’.

“Là nói những lời hoàn toàn không hề thú vị để đối phương bị ‘đơ’ ra!”

Dù cô ấy có vẻ mặt tự tin đến thế nào đi nữa.

“Không, cái đó có ý nghĩa gì đâu?”

“Vì cô ấy là Medusa mà? Khả năng lớn nhất của cô ấy chẳng phải là hóa đá đối phương sao? Nếu đối phương bị ‘đơ’ ra dù chỉ trong thoáng chốc thì chẳng phải rất giống sao?”

“Thế thì sao không đơn giản là đưa chiếc cài tóc ra cho nhanh?”

Đúng vậy. Cái đó thì ai cũng phải giật mình. Bởi vì chiếc cài tóc của Ishiwami là một con rắn thật sống sờ sờ. Chắc chắn không ai nhìn mà không giật mình đâu.

“Không được đâu.”

Nhưng Ryuugamine lại lắc đầu.

“Tôi nghĩ nếu sợ hãi thì người ta sẽ la hét nhiều hơn là bị ‘đơ’. Hơn nữa, dù có bị ‘đơ’ đi chăng nữa thì đó là công lao của con rắn, không phải sức mạnh của cô ấy.”

“Cũng phải ha.”

Nghĩa là, nếu không tự mình tạo ra kết quả thì không thể khiến Cá tính hài lòng được.

“Nhưng dù Ishiwami có nói mấy lời nhạt nhẽo đến mấy, chẳng phải vẫn có người bật cười sao? ‘Điểm cười’ của mỗi người đâu có giống nhau?”

“Đương nhiên rồi. Nhưng chính vì thế mà có lẽ cô ấy vẫn đang cố gắng như vậy đó. Để phát triển một ‘màn gây cười’ có thể khiến tất cả mọi người nghe xong đều bị ‘đơ’ ra!”

Hình như hướng cố gắng của cô ấy có vẻ sai bét rồi thì phải… nhưng nếu Ryuugamine đã nói thế thì có lẽ là như vậy thật. Rốt cuộc, một người bình thường, cùng lắm là Dân làng như tôi, dù thế nào cũng không thể hiểu được mấy người này đâu.

“Nhưng mà, cứ như thế thì tay nghề ‘hài nhạt’ của cô ấy sẽ chẳng bao giờ khá lên được đâu nhỉ. Đối tượng của cô ấy vốn dĩ là vật vô tri đã ‘đơ’ sẵn rồi mà.”

“Cũng đúng là như vậy. Vậy thì, tôi sẽ chỉ cho cô ấy điều đó. Vì chúng ta là bạn cùng lớp, và tôi với anh là lớp trưởng!”

Cô ấy siết chặt nắm đấm cho tôi thấy.

“Đúng vậy. Vì là bạn cùng lớp mà.”

Nghe tôi nói vậy, Ryuugamine vui vẻ gật đầu.

“Vậy thì, chúng ta đi thôi!”

Tôi đi theo sau Ryuugamine đang hăm hở bước đi, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh. Tôi nghĩ không biết Tsubasa có ở đó không nữa. Nếu bị nghĩ rằng Ryuugamine đang tuyển thêm thành viên thì phiền phức lắm.

May quá, không có── chắc vậy.

Ishiwami vẫn tiếp tục nói chuyện với chiếc xe đẩy không hề có phản hồi nào, nhưng rồi, như thể đã hài lòng, cô ấy khép miệng và thẳng lưng.

Hả? Vừa rồi hình như cô ấy thở dài thì phải? Không hài lòng ư?

Không, đương nhiên là chiếc xe đẩy đúng nghĩa đen là đang “đứng yên” mà, nên cô ấy đáng lẽ phải hài lòng chứ.

Khoan đã?

Kì lạ thật! Nếu cô ấy nhìn thế giới đồng nhất đến mức chẳng phân biệt nổi tụi tôi với cái xe đẩy siêu thị, thì dù có cười hay nói hớ gì cũng như nhau cả thôi nhỉ? Nói gì đến khuôn mặt, ngay cả giọng nói cũng chỉ nghe như tiếng gió rít, vậy thì làm sao mà biết được cô ấy có đang nói hớ hay không chứ.

Tôi định gọi “Ryuugamine” để ngăn lại, nhưng đã quá muộn.

“Ishiwami-san.”

Ryuugamine đã lên tiếng, giọng nghe rất đỗi vui vẻ.

Ishiwami quay lại. Quả nhiên, dù thế giới có đồng nhất đến đâu, giọng của những người sở hữu Cá tính vẫn có thể chạm tới nhau.

Thế nhưng… cái khuôn mặt vô cảm này thật đáng kinh ngạc. Chỉ vì mái tóc che khuất hoàn toàn đôi mắt mà biểu cảm của một người lại khó đoán đến vậy sao? Đôi môi cũng thẳng tắp, một đường. Vì tôi chẳng biết cô ấy có nhìn mình hay không, nên cũng chẳng rõ cô ấy có nhận ra tôi không nữa. Chắc là không rồi.

“Lớp trưởng.”

Hửm. Lạ thật. Thường thì những người sở hữu Cá tính đều gọi Ryuugamine là “Ma Vương” cơ mà. Gọi bằng chức vụ trong lớp thay vì tên Cá tính sao.

“Chào buổi sáng.”

Ryuugamine không nhận ra, hay là không để tâm nhỉ?

Ishiwami khẽ cúi đầu. Con rắn trên chiếc cài tóc hơi cựa quậy một chút, nhưng không hề ngẩng đầu lên.

“À, tôi nghĩ là cô chưa nhận ra đâu, nhưng người mà cô vừa nói chuyện nãy giờ chính là cái xe đẩy ở siêu thị này đấy ạ?”

Vai của Ishiwami khẽ nhúc nhích. À, ra là cô ấy vẫn chưa phân biệt được thật. Dù đã biết trước nhưng cảm giác trong lòng vẫn cứ xao động chút ít.

“Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”

Ryuugamine gật gù liên tục.

“Thật sự là rất khó phân biệt mà nhỉ. Với tôi, người mà tôi có thể phân biệt rõ ràng là bố mẹ này, là Hakurouza này, Dekkaa Sensei cũng tạm tạm. Còn lại… Satou– Dân làng A-san thì có thể, chứ những người còn lại đều như những con ma-nơ-canh đeo cùng một chiếc mặt nạ thôi. Tôi rất hiểu cảm giác của cô. Nhưng mà, nhìn này. Con người có thể di chuyển mà phải không? Những thứ lớn và di chuyển được thì khả năng cao là con người đấy. Tôi cũng vậy, những người bình thường không quan trọng khác, ngoại trừ Satou– Dân làng A-san, tôi đều phân biệt bằng cách đó.”

Thế à! …Mà này, Ryuugamine, cô nói thế không phải hơi quá đáng sao?

“Nếu cô muốn luyện tập, cứ phân biệt theo cách đó là được đấy.”

“…Cảm ơn.”

Ơ? Sao nghe có vẻ phiền phức vậy? Biểu cảm thì vẫn như cũ, nhưng qua giọng điệu thì tôi cũng nhận ra được điều đó. Lời khuyên của Ryuugamine, tôi thấy không sai chút nào.

“Không có gì đâu. Chúng ta đều là những người sở hữu Cá tính mà. Hãy cùng nhau nỗ lực phát huy Cá tính của mình, cùng nhau phát triển Tail Universe thật huy hoàng và cống hiến cho đất nước nhé!”

Ryuugamine chìa tay ra.

Bắt tay sao… Mà này, cô ấy dường như đã trở nên chủ động hơn hẳn nhỉ. Trước đây cứ có cảm giác cô ấy luôn giữ khoảng cách, dù có tiếp xúc cũng vẫn có sự xa cách nào đó.

Có lẽ đây là nhờ có những người bạn như Tsukaya hay Yaguruma chăng?

Ơ, này? Cô Ishiwami, cô làm lơ à?

Cơ bản thì bọn họ vốn dĩ không kết giao với những người sở hữu Cá tính khác… nhưng mà, tôi có thể cảm nhận rõ ràng một luồng “khước từ” tỏa ra từ Ishiwami.

Cái gì vậy?

Lẽ nào cô ấy là người sở hữu Cá tính thuộc phe Dũng Giả? Nếu vậy thì thái độ này cũng dễ hiểu, nhưng Cá tính của Ishiwami rõ ràng là một quái vật mà. Tôi cảm giác cô ấy thiên về phe Ma Vương hơn chứ.

Quả nhiên, nụ cười của Ryuugamine có chút cứng đờ.

[IMAGE: ../image/p031.jpg]

“Này, Ryuugamine.”

Tôi kéo nhẹ vạt áo đồng phục của cô ấy. Ối. Đúng là có hơi rơm rớm nước mắt! Thôi nào, đâu cần phải sốc đến mức đó chứ…

“Sa– Dân làng A-saaan…”

À, rồi rồi.

“Này Ryuugamine, lẽ nào Ishiwami lại tham gia vào đội cận vệ của Tsubasa sao?”

Ồ. Mặt cô ấy sáng bừng lên.

“Nếu vậy thì việc từ chối bắt tay cũng dễ hiểu thôi, phải không? Mặc dù tôi tự hỏi một người sở hữu Cá tính trông rõ ràng như Medusa có thực sự trở thành đồng đội của Dũng Giả không.”

“Không, không! Có mà! Tôi từng nghe kể về những câu chuyện Dũng Giả kết nạp toàn quái vật làm đồng đội! Ra vậy. Nếu thế thì thái độ này cũng hợp lý. Không phải là cô ấy ghét tôi, mà là không muốn thân thiết với kẻ thù, ý là vậy phải không!”

Cô ấy gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy thấu hiểu.

“Không phải vậy đâu.”

Hả?

Ishiwami dứt khoát phủ nhận, mặt vẫn không đổi sắc. Ryuugamine lại lần nữa cứng người, quay đầu lại một cách gượng gạo như một con robot khớp gỉ sét.

“Kagachi không phải đồng đội của Dũng Giả, và cũng không có ý định trở thành như vậy.”

“À! Ra vậy!”

Dù biết Ishiwami sẽ không nghe thấy, nhưng tôi vẫn lỡ nói to.

“Cô ấy là người sở hữu Cá tính mà! Này Ryuugamine, cô cũng đâu có thân thiết với ai khác ngoài Tsukaya và Yaguruma đâu, phải không? Ngay cả tôi đây nếu bị một người lạ đột nhiên bắt chuyện quá thân thiết, rồi còn đòi bắt tay thì cũng phải suy nghĩ đấy.”

“Có, có phải vậy không…?”

“…Chắc là vậy.”

Ít nhất thì, tôi sẽ nghi ngờ trước. Kiểu như, có ý đồ gì đây?

Tôi thấy Ishiwami khẽ thở dài qua vai Ryuugamine.

“…Hơn nữa, Kagachi không muốn thân thiết với các người.”

Ôi! Nói thẳng thừng thế này với khuôn mặt vô cảm…

“Tuy nhiên, điều đó không phải dành cho riêng cô, mà là dành cho tất cả những người sở hữu Cá tính.”

“S-sao lại vậy…?”

Giọng Ryuugamine hơi run.

Ishiwami siết chặt cánh tay đang khoanh của mình, như thể muốn cắm móng tay vào đó.

“Tôi không muốn nói. Dù có nói ra thì các người cũng sẽ chẳng hiểu được đâu.”

“Không phải vậy đâu— K-khoan đã! Nếu cô không muốn nói chuyện với tôi, thì sao cô không thử hỏi ý kiến Satou— Dân làng A-san xem sao?”

Lông mày của Ishiwami cau lại.

“Ai vậy? Với lại, chữ A là gì?”

Là tôi đây. Dù cô không nhìn thấy đâu. Còn chữ A thì… ngại lắm, cô không cần biết đâu.

“Đó là Dân làng trong lớp chúng tôi đấy. Là một Dân làng siêu phàm với thành tích cung cấp vô số lời giải đáp—à không, gợi ý để giải quyết những vấn đề của người sở hữu Cá tính! Chữ A chính là bằng chứng! Là chữ A của ‘Ace’ (Át chủ bài) đấy!”

Trời ơi! Đừng mà! Ngại chết đi được! Khen quá rồi! Mà sao cô lại tự hào thế hả, Ryuugamine!

“Thật sao?”

Không không, cô đánh giá quá cao rồi, Ishiwami-san. Tôi không có năng lực đó đâu. Tôi chỉ là một Dân làng bình thường thôi mà. Nếu có thể trò chuyện đàng hoàng với những người khác, chắc chắn cô cũng sẽ nhận được những gợi ý tương tự thôi. Chắc vậy.

“Nếu thật sự có người như vậy thì tôi cũng muốn gặp thử.”

Ồ, cô ấy cười rồi.

Dù sao thì, đó cũng không phải một nụ cười đẹp lắm. Mang vẻ buồn bã, hay đúng hơn là chế giễu. Nhưng mà, có vẻ không phải dành cho tôi hay Ryuugamine.

“Vậy thì–”

“…Nhưng mà, chắc chắn là không có đâu.”

Ối. Giọng điệu không cho phép phản bác. Ngay cả Ryuugamine cũng phải im lặng.

“Tóm lại, tôi rất cảm kích sự quan tâm của các người, nhưng xin hãy để Kagachi yên. Các người, và bất kỳ ai khác, chắc chắn sẽ không thể hiểu được đâu.”

“Không, không phải vậy đâu, nếu chưa thử nói chuyện thì làm sao mà biết được–”

“Tôi biết mà. Các người—và cả những người khác nữa, đều rất bình thường mà.”

Bình thường ư!?

Bình thường ư!? Mấy người này á!?

“Các người nỗ lực để thỏa mãn Cá tính, nỗ lực để Cá tính được công nhận, điều đó chẳng khác gì Dân làng cả. Quá đỗi bình thường.”

Ishiwami quay gót bước đi.

Ryuugamine cứng họng, chẳng thốt nên lời. Chắc là lần đầu tiên cô ấy bị bảo là “người bình thường” nên mới thế. Chứ tôi thì quen rồi.

Con rắn trên đầu Ishiwami ngóc đầu lên, thè cái lưỡi đỏ chót ra. Hay nó đang lè lưỡi trêu tức nhỉ? Đấy là nếu con rắn có ý thức thì mới vậy.

…Phù.

Đi mất rồi à. Dạo này tôi hơi quên mất, nhưng đúng là mấy cái người có “Cá tính” này khó hiểu thật đấy. Dù vậy, đây là lần đầu tôi gặp người nào dám nói Ryuugamine là “bình thường”.

Bình thường ư? Không, nghĩ thế nào cũng không thể bình thường được. Với bao nhiêu vụ gây rối mà cô ta đã gây ra từ trước đến nay, Ishiwami có “Cá tính” kiểu gì mà lại nói mấy chuyện đó là bình thường được nhỉ?

Mà thôi, nếu không có chuyện gì cần bàn bạc thì tôi cũng không bận tâm làm gì.

“Đi thôi, Ryuugamine. Tsukaya đang đợi đấy.”

Ể?

“…Ryuugamine?”

“À, a ha ha… Bì… bình… thường… một Ma Vương mà lại…”

Ối!

Này! Ryuugamine, hồn cô bay đi đâu rồi! Tỉnh lại mau!

“Và thế là ra nông nỗi này ạ?”

Trong căn phòng nghỉ nhỏ ở phía sau cửa hàng, sau khi nghe tôi giải thích, Tsukaya thở dài nhẹ nhõm khi nhìn Ryuugamine đang úp mặt xuống bàn, thút thít khóc.

Hôm nay Tsukaya mặc đồng phục kết hợp với tạp dề của siêu thị, không khác mấy so với lúc cô bé làm thêm ở tiệm cá. Ba con mèo mà cô bé hay mang theo là Yami, Kuro và Sumi, tất nhiên cũng không thấy bóng dáng. Thay vào đó, có nhiều thú nhồi bông hơn thường lệ được treo lủng lẳng. Toàn là mấy con khá rùng rợn, não với nội tạng lòi hết cả ra.

…Thế mà cô bé vẫn ra quầy làm việc ư? Đây là tiệm thịt mà, phải không? Có ổn không đây?

[IMAGE: ../Images/000030.png]

“À, không còn cách nào khác đâu ạ… Một từ ‘bình thường’ thôi cũng phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của bọn em rồi, vả lại cũng chẳng mấy khi bị nói như thế.”

Cô bé khẽ thở dài, hai tay ôm lấy cốc trà giấy.

Tôi có vẻ hiểu.

Đối diện với những “Người có Cá tính” này mà nói họ “bình thường” thì đúng là người bình thường chẳng bao giờ nói thế. Không thể nào nói được. Nếu có nói, thì kẻ đó đúng là đồ dối trá kinh khủng.

Nhưng mà… trường hợp của Ryuugamine thì lại hơi khác. Dù sao thì chỉ nhìn qua, sẽ không ai biết cô ta là “Người có Cá tính” cả.

Thông thường, “Người có Cá tính” sẽ mang theo một “vật phẩm” để thỏa mãn “Cá tính” của mình. Như Tsukaya là một Tử linh sư thì sẽ có thú nhồi bông hình xác động vật. Hikarigaoka Tsubasa là Dũng Giả thì sẽ có Bảo kiếm Envurio khổng lồ. Còn cô bé lúc nãy – Ishiwami Kagachi là Medusa thì sẽ có bờm tóc gắn rắn sống chẳng hạn.

Thế nhưng, Ryuugamine lại không cần đến điều đó. Chỉ khi cô ta hành động, người ta mới nhận ra cô ta là “Người có Cá tính”. Bởi vì suy nghĩ của cô ta đóng vai trò thay thế cho vật phẩm, nên thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường.

Nhưng mà, Ishiwami đã biết Ryuugamine là Ma Vương mà vẫn nói cô ta “bình thường” đấy chứ. Cùng lớp với nhau, chắc chắn Ishiwami cũng biết mấy cái kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ryuugamine rồi, sao mà lại nói ra cái từ “bình thường” đấy được nhỉ?

“Nhưng mà cô bé đó… Ishiwami-san ạ? Mục đích của cô bé là gì khi lại vô cớ nói chuyện với cả Dân làng mà không nhận ra được ạ?”

“Ryuugamine thì có vẻ nghĩ là Ishiwami đã nói một câu đùa nhạt nhẽo khiến cô ta cứng đờ người.”

Tôi nói trong khi nhìn vào gáy của Ryuugamine đang úp mặt xuống bàn.

“Việc đó thì khó mà nói được ạ. Bọn em không thể nhận ra Dân làng có tầm quan trọng thấp, nên em nghĩ bọn em không thể phán đoán là cô bé có cứng người lại hay không đâu ạ.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Ryuugamine cũng đồng ý, và khi cô ấy định nói cho Ishiwami biết thì… lại ra nông nỗi này.”

Ryuugamine thút thít mũi, như thể đáp lời.

Tsukaya nghiêng đầu.

“Em nghĩ không có chuyện cô bé không biết đâu ạ. Thực tế thì bọn em không thể phân biệt được giữa Dân làng với xe đẩy hàng mà. Cô bé biết rõ khả năng nhầm lẫn đó, nhưng vẫn cố tình bắt chuyện đấy ạ.”

“Để làm gì chứ?”

“Ai mà biết được ạ. Em đâu phải Ishiwami-san đâu. Dù sao thì đó là chuyện mà ‘Người có Cá tính’ làm mà. Biết đâu Hikarigaoka Tsubasa thì sẽ biết được ấy ạ.”

À ra thế.

Đúng là Tsubasa có lẽ sẽ biết thật. Dù sao thì cô bé ấy là người có thể nhìn thấu một cách xuất sắc kế hoạch tiêu diệt nhân loại vĩ đại và quanh co mà không ai có thể đoán được của Ryuugamine.

Nhắc mới nhớ, hồi đi trại hè trong rừng, Hikarigaoka Tsubasa cũng nói chuyện cứ như thể biết gì đó về Ishiwami. Hay tối nay hỏi thử xem sao.

“À mà này,”

Tsukaya nói, nhấp một ngụm trà giấy không mùi vị.

“Hôm nay hai người lại đến đây có chuyện gì vậy ạ?”

Phải rồi. Chuyện chính là đây.

“À, không, Dekkaa Sensei lại nhờ tôi đến xem tình hình thôi. Tôi thì cứ nghĩ là không sao đâu, nhưng kiểu như là một hình thức chúng tôi đã đến xem xét ấy? Chắc mấy chuyện đấy quan trọng.”

“Thực tế đã được thiết lập rồi ạ.”

“À. Dekkaa Sensei cũng có vị trí của ông ấy mà. Thế, tình hình thực tế thế nào rồi? Cô bé đã quen hơn chút nào chưa?”

“Vâng, thì…”

Cô bé trả lời hơi ấp úng.

“Trước mắt thì nếu là thịt, em đã có thể chạm vào qua lớp bọc rồi ạ. Nhưng mà nội tạng thì dù có lớp bọc cũng vẫn khó ạ. Anh có bao giờ chạm vào chưa ạ? Nội tạng chưa qua chế biến ấy?”

“…Chắc là chưa.”

Còn loại đã cắt rồi thì dĩ nhiên là có.

Tôi cũng làm món xào nira với gan, còn mùa đông thì ăn lẩu nội tạng. Món nội tạng hầm tôi cũng thích nữa. Chỉ là tôi hơi ngại cái mùi của nó thôi.

Lúc đó, Tsukaya nhe răng cười một cách méo mó, khó tả.

“Cái cảm giác ấy hơi khó mà tưởng tượng được ạ. Nó cứ nhớt nhớt mềm mềm ấy. Lại còn búng búng nữa. Đương nhiên là nó lạnh rồi, nhưng nếu mà tưởng tượng nó vừa mới lấy ra còn bốc hơi ấm nóng thì em muốn xỉu luôn ạ.”

Cái kiểu mân mê như thế thì bỏ đi nhé.

Trở lại vẻ mặt vô cảm thường ngày, Tsukaya khẽ thở dài.

“Ngon lắm ạ. Dù sao thì, thịt nội tạng của bò và heo thì rào cản hơi cao, nên em quyết định sẽ tập làm quen từ thịt gà. Em đã vượt qua được cá rồi, thì động vật có vú chắc cũng sẽ quen thôi ạ. Giờ thì em chỉ bọc lại, dán tem giá rồi xếp lên quầy thôi, nhưng lần tới em sẽ được phép làm cân ký bán theo trọng lượng đấy ạ.”

“Ồ, tốt quá nhỉ. Một bước tiến mới đó. Nhưng mà có ổn không? Bán cân ký tức là phải chạm trực tiếp vào thịt đúng không?”

“Không trực tiếp đâu ạ. Em sẽ đeo găng tay chuyên dụng mà. Vệ sinh là trên hết ạ. …Mặc dù cảm giác vẫn truyền đến rõ mồn một ạ.”

Lại nhe răng cười.

Nhìn thấy cái vẻ mặt đó, tôi lại cảm nhận được cô bé đúng là một Tử linh sư.

Khi nói chuyện, không riêng Tsukaya, đôi khi tôi suýt quên mất rằng những người này là “Người có Cá tính”. Tôi suýt nghĩ họ cũng là những học sinh trung học như chúng tôi.

Làm gì có chuyện đó chứ.

“Chính vì thế, anh đừng lo cho em. Em cũng đang làm việc tốt với mọi người ở cửa hàng ạ. Dù mối quan hệ không thân thiết bằng với ông Fujita.”

Fujita là chủ tiệm cá mà Tsukaya vẫn đang làm thêm.

Đúng là cửa hàng ở phố mua sắm và siêu thị thì khác nhau, giống như khoảng cách với khách hàng vậy, mối quan hệ với nhân viên cũng lạnh nhạt hơn sao. Hay là do người trong tiệm chưa quen với nhân viên bán thời gian là “Người có Cá tính” nhỉ?

“Cô bé có nhận ra không?”

「Tôi không phân biệt được mặt mũi đâu, nhưng mà có bảng tên mà. Kể cả khi tất cả mọi người trông như vật vô tri, chỉ cần có ghi tên là tôi biết ai với ai ngay. Khách hàng chẳng cần phải nhận diện từng người nên cũng chẳng có vấn đề gì. Đơn hàng thì tôi vẫn nghe được thôi... à, trừ cậu ra nhé."

Điều kỳ lạ ở đây là, những Người có năng lực đặc biệt (Koseisha) vẫn nhận ra giọng nói của chúng tôi, nếu điều đó cần thiết cho họ.

Có vẻ như việc "cần" hay "không cần" lại được phán đoán ở vùng vô thức.

Nghe thì có vẻ tùy tiện thật, nhưng vì chính Koseisha cũng không kiểm soát được, nên chúng tôi chẳng thể trách cứ gì. Họ đâu có muốn thế đâu.

Nhưng mà, phải rồi. Ở siêu thị thì chẳng có ai là khách quen hay gì, cũng chẳng mấy khi nói chuyện phiếm với nhân viên, nên Koseisha cũng có thể làm việc một cách bình thường nhỉ.

"Thế nhưng, tức là Tsukaya vẫn phân biệt được con người với những thứ khác phải không?"

Đúng là như vậy.

Thế nhưng, Tsukaya lại nghiêng đầu.

"Khó nói lắm. Trong trường hợp của tôi, vì có kích thước và đang chuyển động, nên tôi mới phán đoán đó có thể là người. Chứ nếu hỏi tôi rằng không chuyển động thì sao, thì tôi nghĩ tôi không phân biệt được đâu. Giọng nói cũng chẳng nghe thấy gì cả. Đứng trước một thứ vô tri như thế, dù có thể mất mặt nhưng tôi cũng chẳng thiết tha gì mà bắt chuyện."

Nói tóm lại, Ishiwami vẫn là một kẻ kỳ lạ. Ngay cả trong mắt những Koseisha khác, cô ta còn đặc biệt hơn.

Vậy trong mắt kẻ như cô ta, Ma Vương cũng trông bình thường hay sao?

Đúng là Ryuugamine cũng chẳng bao giờ nói chuyện với cột điện cả. Cô ta không chủ động giao du với từng cá nhân chúng tôi, trừ khi đó là khái niệm lớn hơn như "nhân loại".

Chuyện này cũng đã được khẳng định ngay từ lời chào hỏi lúc mới nhập học.

Dù gì thì,

"Tôi, ghét cay ghét đắng nhân loại!"

Đúng là như vậy.

Chẳng có lời từ chối nào thẳng thừng hơn thế.

...Nhớ lại cũng thấy hoài niệm ghê.

Mà, dù nói thế, Ryuugamine vẫn không thể không dính dáng đến chúng tôi. Bởi vì "cá tính" Ma Vương của cô ta chính là việc hủy diệt chúng tôi mà.

...Thế nhưng, phải làm sao đây?

Việc đã xong rồi, nhưng Ryuugamine vẫn chẳng có chút dấu hiệu hồi phục nào. Không thể để Tsukaya đi cùng mãi được. Sắp tới cô ta phải đứng dậy thôi.

"...Này, Ryuugamine."

Ố. Vai cô ta nhúc nhích rồi.

"Yên tâm đi. Ishiwami có nói gì đi nữa, mày cũng không bình thường được đâu. Mày là Ma Vương mà. Người duy nhất có thể nhìn thấu kế hoạch của mày chỉ có Tsubasa thôi đấy. Ishiwami chỉ nói bừa thôi."

—Khụt khịt.

Không được à. Thôi rồi, một kẻ bình thường của những kẻ bình thường như mình mà nói thì cũng chẳng có sức thuyết phục đâu.

Trong mắt mình, Koseisha ai cũng không bình thường cả. Nếu hỏi mình sự khác biệt giữa "cá tính" của Ishiwami và Ryuugamine, thì mình chẳng thể trả lời được. Bọn họ ai cũng "cá tính" như nhau cả.

".......Nên xoa đầu cô ấy đi ạ."

"Hả?"

"Những Koseisha mà được xoa đầu thì sẽ cảm thấy được thỏa mãn ấy ạ. Đó là một mẹo cấm kỵ, nhưng nếu là cậu thì tôi có thể chỉ cho. Cậu sẽ không làm điều gì xấu đâu mà."

Tất nhiên là mình không làm điều xấu rồi...

Nhưng mà!

Xoa đầu con gái á, mình chưa bao giờ làm thế cả!

Hơn nữa, đó không phải là một sự kiện khá quan trọng đối với con trai vị thành niên hay sao!? Có nên dùng nó vào một chuyện như thế này không!?

A! Mày đang trêu mình đúng không? Đúng thế mà!

...Không phải sao?

Mình tưởng Tsukaya đang đùa, nhưng cô ấy lại nghiêm mặt. Không, hình như khóe miệng có hơi mỉm cười một chút... mình nhìn nhầm à? Hay là—

"Cậu đang làm gì thế ạ? Tôi cũng muốn nhanh chóng quay lại làm việc đây?"

Đành, đành chịu vậy.

Đó là một sự kiện quan trọng, nhưng đây là bất khả kháng. Giống như hồi nhỏ mình tắm chung với Tsubasa vậy.

Không tính! Tuyệt đối không phải là "tín hiệu" gì cả!

Tự nhủ lòng, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Ryuugamine.

Nói sao nhỉ... đầu người ta ấm áp một cách bất ngờ. Lại còn mượt nữa. Bình thường mình chẳng bao giờ chạm vào đầu con gái cả.

"Xoa nhẹ nhàng thôi nhé."

Dù Tsukaya nói thế, mình cũng chẳng biết mức độ "nhẹ nhàng" là thế nào. Có cần phải mạnh như khi xoa chó mèo không? Thôi, cứ thử xem sao.

...Xoa xoa.

Ố. Vừa nãy, cô ta khẽ giật mình kìa.

Vai cũng rụt lại một chút. Có hiệu quả thật sao?

Tóc của Ryuugamine xõa xuống bàn, để lộ gáy cô ta, chỗ đó hơi ửng đỏ lên, trông như quả đào chín mọng. Lại còn có lông tơ nữa.

Mà, tóc Ryuugamine sờ thích thật. Tuyệt vời!

Tóc con gái ai cũng thế này sao? Hay chỉ có Ryuugamine mới đặc biệt?

Tóc con gái khác mà mình biết chỉ có của Tsubasa thôi, nhưng tóc nó thì hơi cứng một chút. Chứ không mềm mượt tuột khỏi kẽ tay như thế này.

Hơn nữa, mình còn thấy nó hơi ẩm ướt một chút. Mình cũng cảm thấy thân nhiệt của Ryuugamine tăng lên. Giống như kiểu mát xa vậy à? Hiệu quả thú vị thật.

Sao mình— cũng hơi nóng lên rồi vậy?

Và còn có một mùi hương... thoang thoảng. Mùi từ tóc Ryuugamine à? Cái gì thế này? Thơm quá trời luôn.

"Kìa. Có vẻ như hiệu quả rất cao đó ạ? Gáy cô ấy đỏ bừng rồi."

Đúng là như vậy.

Không phải đào nữa mà trông như cà chua rồi.

[IMAGE: ../image/p047.jpg]

Ghê thật, xoa đầu lại có tác dụng như vậy. Máu lưu thông tốt thì tinh thần cũng phấn chấn lên. Dù khi tức giận máu cũng dồn lên đầu, nhưng vẫn tích cực hơn là khóc lóc.

"—Hừm!"

"Oa!"

Ryuugamine đột nhiên đứng bật dậy!

Tự nhiên sung sức quá vậy. Mặt cô ta cũng đỏ bừng, mắt còn long lanh nữa? Bị cảm à?

"Đủ rồi! Đủ lắm rồi!"

Cô ta lắc đầu lia lịa, rồi đưa hai tay ra chặn tôi.

"Làm thêm nữa là tan chảy mất! Mềm nhũn ra mất! Cấm! Cấm xoa đầu!"

"Thế, thế à...?"

Ơ? Sao mình lại thấy thất vọng vậy? Ryuugamine đã ngừng suy sụp và hồi phục rồi, vậy chẳng phải tốt sao. Mình còn biết được một cách hay nữa mà.

"Tsuka-chan cũng vậy đó— Đừng có dạy Dân làng A-san mấy chuyện kỳ lạ chứ!"

Ryuugamine vừa vung tay vừa ấm ức phản đối với đôi mắt hơi hoe đỏ, nhưng Tsukaya vẫn bình thản nhấp trà, không nhìn Ryuugamine mà khẽ mỉm cười với tôi.

"Nhân tiện, đây là liệu pháp hiệu quả nhất đối với Ma Vương nên thử với Koseisha khác cũng không có nhiều ý nghĩa đâu. Ngoài Ma Vương ra, chắc chỉ có Dũng Giả kia là có tác dụng thôi."

Thế sao?

Ma Vương và Dũng Giả giống như tấm gương phản chiếu lẫn nhau, nên có tác dụng à? Đúng là Tsubasa nhìn thấu những kế hoạch kỳ quái của Ryuugamine như lòng bàn tay, nên có lẽ cũng có hiệu quả tương tự.

"Tsuka-chan!"

Sao mà Ryuugamine lại hoảng hốt vậy chứ. Không hài lòng khi bị đối xử ngang hàng với Dũng Giả à? Tôi báo tin buồn cho cô ta nhé, dù cô ta có hầm hè cũng chẳng đáng sợ chút nào đâu. Tsukaya thì vẫn giữ vẻ mặt như không có gì.

"K-Không được đâu nhé!"

Ryuugamine chỉ tay vào tôi.

"Cấm làm chuyện này với Dũng Giả đấy! Sa— Dân làng A-san là dân làng trong lớp do tôi— Ma Vương quản lý, nên cấm tiếp tay cho Dũng Giả!"

Lạ thật, hiếm khi thấy Ryuugamine lại nói mấy chuyện kiểu như lãnh thổ hay phạm vi ảnh hưởng thế này. Con bé đó lúc nào chẳng tự lập một vương quốc riêng, rồi coi bọn mình như mấy con tốt thí cần bị thanh trừng cơ mà.

Thế này là sao nhỉ? Hay là, qua Lễ hội Văn hóa hay trại hè, con bé đã bắt đầu biết quý trọng bạn bè cùng lớp hơn một chút rồi? Nếu vậy thì là một tín hiệu tốt. Tôi cứ có cảm giác Ryuugamine cô độc là vì con bé tự chối bỏ người khác, nên nếu giờ nó đã có thể xem tất cả mọi người trong lớp là bạn bè, chứ không chỉ riêng Tsukaya hay Yaguruma Robot, thì đó thật sự là điều đáng mừng.

À mà, chuyện đó thì khác với chuyện cấu kết với Ma Vương nhé.

Nói đi thì cũng phải nói lại.

“Đừng lo. Tsubasa đâu cần được tôi vuốt ve làm gì. Tinh thần của nó cũng giống như bảo kiếm của nó vậy, không bao giờ gãy đổ hay cong vênh đâu.”

“Nó bị gãy ở trại hè rồi mà?” Ryuugamine nhíu mày nói.

[IMAGE: ../Images/../img_volume04_0088.jpg]

Ừm, đúng là vậy. Để cứu tôi mà bảo kiếm Envurio đã bị gãy khi đỡ cái xà nhà sắp đổ. Dĩ nhiên, tôi đã bồi thường đầy đủ rồi. Còn phải theo mấy đứa này đến tận cửa hàng chuyên bán vật phẩm để chọn nữa chứ. Chuyện này tôi chưa kể cho Ryuugamine biết.

Tsubasa đã dặn đừng nói, vì nó không muốn Ma Vương – kẻ thù của nó – biết được nó lại phải nhờ một Dân làng như tôi mua kiếm cho. Tôi đoán là cũng có những chuyện như vậy nên tôi cứ im lặng thôi. Đâu phải chuyện gì đáng để báo cáo, với lại đó là yêu cầu của ân nhân cứu mạng mà.

Thế nhưng, không hiểu sao tôi vẫn thấy có gì đó mờ mờ ám ám, một cảm giác tội lỗi khó tả. Chẳng hiểu tại sao nữa. Tôi cũng muốn có ai đó vuốt đầu mình một cái quá.

“Thanh kiếm trong lòng nó không bao giờ gãy đâu. Có thể sẽ nứt một chút, nhưng nó sẽ tự sửa chữa, trở nên cứng cáp hơn rồi quay lại. Dù đúng là một đứa phiền phức, nhưng về khoản đó thì nó giỏi thật đấy.”

Không giống như bọn tôi, những người bình thường mà nếu bị đánh gãy thì đến sửa chữa cũng chẳng xong.

Nhưng mà, cũng thoải mái hơn nhiều.

Mấy đứa Cá tính giả như tụi nó, phải cố gắng đến mức nào đó để tự mình vực dậy thì mới khổ chứ. Từ khi dính dáng đến bọn này, tôi mới thấy đúng là vậy.

Giống như cơ bắp vậy. Đau thì sẽ mạnh hơn.

Tụi nó cứ lặp đi lặp lại chuyện đó nên mới khổ chứ. Đâu chỉ riêng Ryuugamine hay Tsubasa đâu. Tsukaya cũng vậy. Nếu không thể chạm vào thịt, bọn tôi có thể bỏ cuộc. Nhưng đối với một Tử linh sư như con bé thì không có sự lựa chọn đó.

Thật sự là đáng sợ mà.

Thế nên… tôi đâu có ý định chỉ khen mỗi Tsubasa đâu, Ryuugamine-san, làm ơn đừng có tỏ vẻ hờn dỗi như vậy chứ?

“Dám ngay trước mặt Ma Vương mà lại ca tụng Dũng Giả đến thế… Dân làng A đúng là không sợ chết chút nào đấy.”

[IMAGE: ../Images/../img_volume04_0090.jpg]

Tsukaya lắc đầu ngao ngán.

“Tôi thì không dám làm thế đâu. Đáng sợ lắm. Quả nhiên là Dân làng đặc biệt, xứng đáng với danh hiệu anh hùng được Ma Vương công nhận.”

Sao lại nói thêm những lời đó nữa vậy, Tsukaya! Mà sao cô lại biết chuyện đó chứ!

Đáng lẽ đó phải là bí mật giữa tôi và Ryuugamine thôi chứ! Lúc đó hai đứa mày còn chưa vào phòng tắm mà!

À!

Là Yaguruma đúng không?! Con bé đó đã dùng năng lực robot để nghe lén, hoặc là dùng máy nói dối để moi thông tin từ Ryuugamine, chắc là thế rồi!

“Không phải! Tôi đâu có ca tụng hay khen ngợi Tsubasa đến thế! Tôi chỉ nói là nó không cần sự giúp đỡ của tôi! Chỉ muốn nói là tôi sẽ không vuốt ve nó thôi!”

“Không vuốt ve sao?”

Ryuugamine hỏi bằng một giọng hơi ỉu xìu, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa. Thật ra tôi cũng chẳng nghĩ ra tình huống nào mà tôi vuốt đầu Tsubasa cả.

“…Dù cảm giác như bị lấp liếm nhưng… tôi sẽ tin anh vậy.”

Ryuugamine thẳng lưng, mặt lạnh tanh nói vậy.

Không rõ lắm, nhưng hình như con bé vừa vui vừa hối hận… Khó hiểu thật. Khó hiểu nhưng nó đã nói là sẽ tin tôi rồi, nên tôi đâu cần thiết phải phủ nhận làm gì!

[IMAGE: ../Images/../img_volume04_0091.jpg]

…Mà thôi, dù sao thì xem ra nó đã lấy lại tinh thần rồi.

Cuối cùng cũng về được rồi.

Cứ có cảm giác như bị Tsukaya dắt mũi vậy. Con bé này, chẳng lẽ nó có thể điều khiển cả người sống chứ không chỉ xác chết?

Hay đây cũng là một biểu hiện của Cá tính của Tsukaya?

Dù sao thì, khác với Tail Universe, ở đây không thể điều khiển xác chết theo ý muốn được. Phải chăng nó đang thỏa mãn ham muốn điều khiển người khác bằng cách…

Không đời nào.

Chắc là tôi nghĩ quá xa rồi.

Việc cứ cố gắng gắn mọi hành động của tụi nó với Cá tính là một thói xấu của bọn “Dân làng” chúng tôi. Đúng là tụi nó quá cá tính, nhưng không phải là không có những phần của một học sinh cấp ba bình thường. Nếu muốn, tụi nó vẫn có thể kết bạn. Vẫn có thể làm thêm.

Nói tóm lại, tôi chỉ là đối tượng dễ trêu chọc đối với Tsukaya thôi.

“Thôi được rồi, về thôi.”

Tôi kéo ghế ống ra, làm nó cọ vào sàn rồi đứng dậy.

“Tôi sẽ báo lại với Dekkaa Sensei là không có vấn đề gì đặc biệt đâu.”

Tsukaya gật đầu.

“Phiền anh rồi. Khi nào có tiền làm thêm, lần tới tôi sẽ mời anh một bữa. Vì hai người lúc nào cũng phải lo lắng cho tôi mà.”

“Không sao, không sao mà. Tôi cũng—bọn tôi cũng lo lắng mà. Đâu phải chỉ vì được thầy nhờ đâu.”

“Anh lo tôi sẽ gây ra chuyện gì sao?”

[IMAGE: ../Images/../img_volume04_0092.jpg]

Sao lại hỏi câu đó bằng vẻ mặt nghiêm túc, nghiêng đầu thế kia chứ.

“Tôi đâu có lo chuyện đó.”

Cái bọn tôi lo lắng là con bé có vượt quá giới hạn mà cố quá sức không. Tôi còn chẳng nghĩ đến chuyện có làm phiền cửa hàng không nữa. Chuyện đó là trường lo mà.

“…Cô, thật ra là cô biết rõ mà vẫn nói thế đúng không?”

Tôi nói vậy, Tsukaya khẽ mỉm cười.

“Dù biết rõ, nhưng có những chuyện muốn được nghe bằng lời nói đấy ạ. Bọn tôi chưa quen với mối quan hệ bạn bè mà.”

Là vậy sao nhỉ.

“Đúng thế!”

[IMAGE: ../Images/../img_volume04_0093.jpg]

Ối, giật mình quá.

Sao Ryuugamine-san lại sáng mắt lên và nắm chặt hai tay thế kia?

“Ở thế giới này, bọn tôi không có năng lực tiện lợi như thần giao cách cảm đâu, nên nếu không truyền đạt rõ ràng thì sẽ không được đâu! Hoặc là phải thể hiện bằng thái độ, hành động hơn cả lời nói!”

Cái gì cơ!?

“Hãy theo dõi—không, hãy cho tôi lời khuyên nhé, Sa—Dân làng A-san. Tôi quyết định rồi! Bằng mọi giá tôi sẽ khiến Ishiwami-san phải công nhận tôi không phải người bình thường! Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ma Vương mất!”

“Khoan đã! Cô định làm gì hả!”

“Cái đó thì rõ rồi còn gì. Kế hoạch tiêu diệt nhân loại! Tôi sẽ nghĩ ra một Kế hoạch tiêu diệt nhân loại khủng khiếp đến mức Ishiwami-san phải tái mét mặt mày, cúi đầu lạy lục xin tha! Lần này có thể nhân loại sẽ diệt vong thật đấy—nhưng mà, đó cũng là điều không thể tránh khỏi thôi!”

Không thể tránh khỏi cái nỗi gì!

“Quả nhiên là Ma Vương. Đúng là phong cách Ma Vương. Tuyệt vời!”

Tsukaya cô cũng đừng có giơ ngón cái lên như thế chứ!

…Không phải chuyện đùa đâu.

Đây là vấn đề lớn rồi. Có khi đúng là khủng hoảng nhân loại thật. Ít nhất thì đối với tôi và cả lớp tôi thì chắc chắn là khủng hoảng rồi. Kiểu gì cũng bị vạ lây.

…Hay là nhờ Tsubasa nhỉ?

Không, không được! Nó chỉ có thể phá được kế hoạch của Ryuugamine khi nó đã tiến triển đến mức gây ra thiệt hại rồi.

Hơn nữa, quy mô kế hoạch của Ryuugamine càng lớn, thì hành động của Tsubasa để dập tắt nó cũng càng phải quy mô hơn, và thiệt hại mà bọn tôi phải gánh chịu chắc chắn cũng sẽ tỷ lệ thuận mà lớn hơn theo.

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Trận đối đầu giữa Ma Vương và Dũng Giả chính là dịp để lũ này phô bày “Cá tính” của mình một cách triệt để nhất.

Nếu đã vậy thì… để ngăn chặn nó, chỉ còn cách loại bỏ nguyên nhân sâu xa. Phải bắt Ishiwami Kagachi rút lại lời nói “bình thường” dành cho Ryuugamine!

Không thì, chưa nói đến nhân loại, thật sự là chúng ta có thể bị tiêu diệt sạch bách! Với tư cách là Lớp phó, mình tuyệt đối phải ngăn chặn chuyện đó!

“...Một thời gian nữa tôi sẽ không nói chuyện với cô đâu.”

Tôi dứt khoát tuyên bố.

“Ể!? Sao, sao vậy!?”

Ư— dối trá, dù cô ấy có rơm rớm nước mắt một chút thì quyết tâm của tôi cũng không lay chuyển đâu! Không thể để lộ bất kỳ manh mối nào có thể giúp cô ấy tiêu diệt chúng ta được!

“Không sao đâu ạ.”

Uống một ngụm trà, không hiểu sao Tsukaya Mairi lại quả quyết như vậy.

“Chúng ta là bạn bè mà. Ngược lại, nếu thật sự anh Satou Jirou phớt lờ chúng ta, thì chỉ là lúc đó chúng ta chưa phải là bạn bè mà thôi.”

Cái, cái con bé này…

Đừng, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Ryuugamine! Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt buồn rười rượi ấy!

“...Xin lỗi, tôi nói dối.”

Tôi thua rồi.

“Tuyệt quá!”

Vỗ tay rồi nhảy cẫng lên nữa chứ, sao mà vui dữ vậy trời.

Khốn kiếp.

Thôi được rồi, đến nước này thì chỉ còn cách làm cho Ishiwami nhận ra Ryuugamine không hề bình thường! Chẳng biết phải làm thế nào, nhưng nhất định phải làm cho bằng được!

Đó là vì lợi ích của toàn thể nhân loại!

“Con về rồi đây ạ~”

Dù có nói vậy, tôi cũng biết sẽ chẳng có ai đáp lời. Nhà tôi bố mẹ đều đi làm cả mà. Thế nhưng, vì đó là thói quen từ nhỏ nên không nói thì thấy khó chịu, đành chịu thôi.

Dù đã mặc đồng phục mùa đông, nhưng tôi không thấy lạnh. Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy nhiệt độ trong nhà có hơi thấp hơn bên ngoài một chút.

Trên bàn phòng khách có một tờ giấy nhớ.

À, bữa tối ở trong tủ lạnh.

Đâu rồi nhỉ… Ừm. Tối nay là món há cảo à? Há cảo tươi. Rồi cả nguyên liệu làm cơm rang nữa. Tức là tự tôi phải làm rồi. Mà, chỉ việc chiên và xào thôi, cũng đơn giản mà.

…Ơ? Không có cà phê. Rõ ràng là hôm qua mình đã mua rồi mà… Chắc là bố rồi? Sáng nay mình không kiểm tra. Chậc. Rõ ràng là mình đã ghi tên lên đó mà.

Thôi kệ đi.

Thay đồ xong, tôi sẽ pha cà phê đá từ hạt cà phê. Dùng luôn số cà phê quý báu của bố mới được.

…………

Tuy nhiên, phải làm sao bây giờ đây?

Vừa leo cầu thang, tôi vừa tự hỏi lại mình câu hỏi mà tôi đã lặp đi lặp lại trên đường về nhà.

Cách hiệu quả nhất để Ishiwami Kagachi biết Ryuugamine không bình thường có thể là “Kế hoạch tiêu diệt nhân loại” như chính Ryuugamine đã nói, nhưng chuyện đó tuyệt đối phải ngăn chặn.

Nếu kế hoạch đó được khởi động, dù nghĩ thế nào thì lớp tôi cũng sẽ là nơi chịu thiệt hại lớn nhất.

Nhân tiện, phải giữ bí mật chuyện Ryuugamine đã đưa ra quyết định đó với tên Tsubasa. Vì nếu nó biết, chắc chắn nó sẽ thúc đẩy kế hoạch đó.

Nếu kế hoạch của Ryuugamine lớn nhất từ trước đến nay, thì sân khấu cho Tsubasa cũng sẽ hoành tráng. Bọn họ dù là đối thủ của nhau, nhưng cái được từ việc gây náo loạn lại như nhau.

Dù vậy, tôi vẫn muốn hỏi Ishiwami về chuyện đó. Lúc ở trại hè trong rừng, trông cô ấy như biết chuyện gì đó.

“—A, chào mừng về nhà!”

“...Về rồi đây— Khoan, này!”

Vừa mở cửa phòng, cô ấy đã thản nhiên nói vậy khiến tôi suýt chút nữa đã lỡ lời đáp lại rồi!

“Tsubasa! Lại nữa rồi, cậu tự tiện quá đấy!”

Hikarigaoka Tsubasa, người bạn thanh mai trúc mã, đồng thời là một “Cá tính giả” hiếm có giống như “Ma Vương” – “Dũng Giả”, đang ung dung nằm ườn trên giường tôi, đọc truyện tranh của tôi!

Hơn nữa còn trong bộ dạng áo ba lỗ và quần đùi!

Đã thế lại còn không mặc áo ngực nữa chứ! Vòng một lòi cả ra ngoài kìa! Đây không phải phòng của cậu đâu nhé! Cậu không biết ngượng à!

Khoan đã, người uống cà phê của tôi là cậu à!? Tự tiện lục lọi tủ lạnh nhà người khác, cậu có thật là Dũng Giả không thế!?

“Sao vậy?”

“...Không, không có gì.”

Tôi đành chịu.

Dù sao thì nói gì cũng vô ích. Tức giận chỉ tổ phí năng lượng. Đằng nào thì nó cũng sẽ nói về quest hay gì đó rồi xong chuyện thôi.

Dân làng thì phải chấp nhận những chuyện vô lý của “Cá tính giả”. Tôi đã được dạy rằng đó là số mệnh của chúng tôi, và thực tế xã hội vẫn vận hành như vậy.

Dù sao thì đây cũng là chuyện được nhà nước chấp thuận. Việc những người “Hắc phục” – những người ngăn chặn “Cá tính giả” – không xuất hiện dù nó lục lọi phòng tôi hay làm gì đi nữa, cũng coi như là việc này được công nhận là hợp pháp.

Mặc dù mọi khi tôi vẫn cằn nhằn đôi chút, nhưng hôm nay thì tôi không có chút sức lực nào. Vì còn có chuyện quan trọng khác phải nghĩ.

Tuy nhiên!

Lần sau mà còn như vậy, tôi sẽ véo mạnh vào má nó! Với lại, phải bắt nó bao cà phê!

“Lạ ghê.”

Tsubasa ngồi dậy, khoanh chân trên giường.

“À. Hôm nay là há cảo với cơm rang đúng không? Tớ thích cơm rang phải tơi xốp cơ. Với lại, cho nhiều hành nhé.”

“Cậu đang nói cái gì mà cứ như việc tôi làm đồ ăn cho cậu là hiển nhiên vậy?”

“Kệ đi, có sao đâu. Món há cảo đó là mẹ tớ gửi mà. Phần của tớ cũng có sẵn trong đó rồi. Tớ cũng đã nói chuyện với bác gái rồi.”

“Trong tờ giấy nhớ không hề viết một chữ nào về chuyện đó cả!”

“Tớ muốn gây bất ngờ cho Jirou nên đã bảo bác gái giữ bí mật đó. Cậu có bất ngờ không?”

“...Chẳng bất ngờ gì sất. Chuyện thường ngày mà.”

“Chắc là vậy ha.”

Tsubasa khúc khích cười.

Tôi cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, rồi xoay ghế lại ngồi xuống. Thật là hết nói nổi. Thôi thì, làm một phần hay hai phần cũng tốn công như nhau thôi.

“Mà, cậu về trễ vậy. Tớ chờ mòn mỏi luôn đó. Dù không buồn chán chút nào.”

Uống cà phê của tôi, đọc hết truyện tranh của tôi thì tất nhiên là không buồn chán rồi.

Thậm chí không cho phép nó nói rằng buồn chán!

“Tôi được thầy Dekkaa nhờ đi xem tình hình làm thêm của Tsukaya. Với tư cách là Lớp phó.”

Hửm? Cái vẻ mặt đó là sao?

“...Tức là, cái cô gái khó chịu đó cũng đi cùng à?”

“Nếu cậu nói về Ryuugamine thì tất nhiên rồi? Cô ấy là Lớp trưởng, tôi là Lớp phó mà. Chuyện của Tsukaya tuy là vấn đề của ‘Cá tính giả’, nhưng cũng là vấn đề của lớp tôi, không phải sao?”

“Tớ có nói là không phải đâu. Tớ chỉ nói là khó chịu thôi.”

“Á!”

Sao lại ném gối hả!

“Cái đó mới là tôi không hiểu nổi đó!”

Tôi ném gối trả lại. Tsubasa khéo léo đỡ lấy, dùng một tay giảm tốc độ rồi xoay lòng bàn tay lại. Đúng là Dũng Giả có khác. Nhưng cái gối của tôi không phải đồ chơi đâu nhé.

“Hừm. Anh chắc sẽ không bao giờ hiểu được đâu nhỉ?”

Hừ.

“Cái gì vậy? Cậu muốn nói vì tôi là Dân làng nên mới vậy à?”

Tôi buột miệng nói ra với giọng điệu đầy gai góc. Nhưng, cái gì vậy? Tsubasa lại thở dài một tiếng thật lớn.

“...Không phải đâu, đồ ngốc.”

Vậy thì là cái gì chứ. Chẳng hiểu gì sất.

—Thôi kệ đi.

Việc chẳng hiểu gì đã không phải là chuyện mới mẻ gì nữa. Cứ bận tâm suy nghĩ về những chuyện đó thì cũng vô nghĩa thôi.

Hơn nữa, đã tiện thể rồi, hỏi thử xem sao.

“Này, Tsubasa. Cậu biết những gì về Ishiwami Kagachi?”

“Cái gì vậy, tự nhiên hỏi vậy?”

“Hôm nay tôi gặp cô ấy ở bãi đậu xe siêu thị. Lúc ở trại hè thì cô ấy nói chuyện với cái cột, còn bây giờ thì nói chuyện với cái xe đẩy.”

“Hừm.”

…Này.

Đừng có ôm chặt lấy cái gối như vậy chứ. Xấu hổ chết đi được. À! Đừng có úp mặt vào gối, úp mặt vào gối!

“...Gối của Jirou, hơi có mùi mồ hôi thì phải?”

「Đừng ngửi!」 Tôi giật phắt cái gối như thể muốn xé nát nó. Cái con bé này nghĩ cái gì trong đầu vậy không biết.

*Hít hít*.

...Đâu có hôi đâu, lạ ghê.

Thậm chí còn thoang thoảng mùi gì đó ngọt ngọt… Khoan đã, chẳng lẽ đây là mùi của Tsubasa sao!?

「Hửm? Anh làm sao thế?」

「Tớ, tớ, tớ không sao cả!」

Thôi rồi, thôi rồi, cứ thế này thì nguy! Phải giấu nó ra sau lưng đã!

「Này, hơn nữa, nếu cậu biết gì về Ishiwami thì kể tớ nghe đi!」

「Cũng được thôi… Nhưng mà, anh lại muốn xen vào chuyện của bọn này nữa sao? Thật là nên biết điểm dừng đi chứ? Anh đã bao giờ gặp chuyện tốt lành gì đâu?」

Tôi không thể phủ nhận điều đó.

Ở trại hè, suýt chút nữa là toi đời rồi. Cái trải nghiệm trần hầm than sập xuống như thế, trong cuộc đời bình phàm của tôi chưa bao giờ có.

Mà nói thẳng ra, những chuyện xui xẻo tôi gặp phải, phần lớn là do cậu gây ra cả chứ gì!

Lúc giúp Tsukaya hay Yaguruma thì tôi cũng đâu có gặp chuyện gì tệ đến thế đâu. Lễ hội văn hóa đúng là vất vả thật, nhưng đó là chuyện tôi cũng tự nguyện nhúng tay vào, nên chẳng có gì phải hối hận.

Hơn nữa, về chuyện của Ishiwami, nếu không nhúng tay vào mà cứ để mặc, thì có khi sau này hậu quả còn lớn hơn nhiều.

Cái Kế hoạch tiêu diệt nhân loại mà có thể khiến một Cá tính giả lại chấp nhận “Cá tính” của mình, đời nào tôi cho phép nó diễn ra chứ.

...Dù không thể nói với Tsubasa được.

「Chỉ là tớ muốn chuẩn bị tâm lý trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp thôi. Những Cá tính giả khác trong lớp mình, sau Lễ hội văn hóa và trại hè, tớ thấy cũng đã hòa nhập khá tốt với lớp rồi, nhưng riêng Ishiwami thì vẫn còn là một ẩn số. Cô ấy từ chối tham gia Lễ hội văn hóa, còn trại hè thì lại về giữa chừng nữa chứ.」

「Dù vậy thì cũng có sao đâu? Mà này, Jirou. Sao tự nhiên anh lại muốn hòa nhập với các Cá tính giả vậy? Giống như hồi cấp hai, cứ đứng từ xa mà quan sát không phải tốt hơn sao?」

「Cậu nói cái gì vậy! Đứng từ xa mà quan sát đâu có yên thân được! Cậu cứ lôi tớ vào mấy cái Nhiệm vụ kỳ quặc suốt thôi!」

「Cái đó thì đành chịu thôi. Jirou là bạn thuở nhỏ của tôi mà, với lại tôi là Dũng Giả nữa chứ. So với việc tùy tiện phát Nhiệm vụ lung tung gây phiền phức cho nhiều người thì việc tôi làm có ích cho xã hội hơn đấy chứ.」

Cái gì mà cái gì! Ý cậu là tôi phải trở thành vật hy sinh cho xã hội đấy hả!

「Mà chẳng phải anh còn được nhận khoản trợ cấp đặc biệt cho việc đó nữa sao?」

「Hả? Cái gì vậy, tớ có biết gì đâu!」

「Có mà. Chắc là chú không nói cho anh biết đấy thôi? Bên nhà tôi cũng gửi quà Trung Nguyên, quà Tế Mục các thứ sang cho chú nữa mà.」

Thật á… Hoàn toàn không biết gì luôn. Thế thì tôi phải đòi tăng tiền tiêu vặt thôi. Dám bán con trai mình cho Dũng Giả như thế, đồ ông già chết tiệt!

「Thế nên, việc tôi kéo Jirou vào các Nhiệm vụ là quyền chính đáng của tôi. Mà, dù không có khoản trợ cấp đó đi chăng nữa, thì người tôi giao Nhiệm vụ cũng chỉ có mình Jirou thôi.」

「Tại sao?」

「Đó là… bí mật cá tính đó ♪」

Nghiêng đầu, nháy mắt các kiểu, cậu là idol phương nào thế hả. Làm tớ giật cả mình đây này.

Thôi được rồi.

「Hơn nữa, chuyện Ishiwami thì sao? Cậu có định nói cho tớ nghe không, hay là không?」

Tsubasa thở dài một hơi, vẻ như muốn nói "Đành chịu thôi".

「Cũng được, nhưng mà tôi cũng không biết nhiều chuyện to tát gì đâu.」

「Không sao cả.」

「Anh muốn biết chuyện gì? Về cái "Cá tính" của con bé thì anh cũng biết rồi mà.」

「Ừ. Tớ muốn biết là về những hành động kỳ quặc đó của cô ấy. Đó là cái gì vậy?」

「Ai mà biết được? Muốn biết con bé định làm gì thì phải hỏi chính nó chứ. Cách thức thể hiện "Cá tính" của mỗi người là khác nhau mà. Tôi nghĩ là hồi trại hè tôi cũng đã nói rồi, con bé có xu hướng chủ động tiếp xúc với những người không có "Cá tính". Ngoài "Cá tính" ra thì những gì tôi nghe được cũng chỉ có vậy thôi.」

「Từ ngày xưa đã vậy rồi sao?」

「Có vẻ vậy. Nghe nói hồi cấp hai, con bé từng bị tố cáo vì nói chuyện một mình với hình nộm quảng cáo của cửa hàng hamburger, hay là bị dân làng thấy ghê vì bắt chuyện đó.」

「Có giao tiếp được với ai không?」

「Làm gì có. Chắc là ngẫu nhiên con bé nói chuyện được với người bình thường thôi. Nghe nói là sau đó, vì không thể giao tiếp được nên mọi người đều bắt đầu tránh né. Nhưng mà con bé lại không phân biệt được giữa người và những thứ khác như những Cá tính giả bình thường, nên tôi nghĩ con bé cũng chẳng nhận ra mình đang bị tránh mặt đâu.」

Nghe cái đó… sao mà đáng buồn vậy. Mà trông cũng thật lố bịch nữa chứ.

「Cô ấy có nói mấy câu đùa nhạt nhẽo không?」

「Cái gì vậy?」

「Ishiwami là Medusa đúng không? Có khi nào cô ấy nói mấy câu khiến đối phương cứng đờ người ra, ví dụ như mấy câu đùa nhạt nhẽo đó, để thỏa mãn "Cá tính" của mình không? Đó là ý kiến của Ryuugamine đấy nhưng mà—」

Mà sao cậu lại lườm tớ?

「…Hừm.」

Chỉ vừa nhắc đến tên Ma Vương mà đã hơi khó chịu rồi, đó là chuyện đương nhiên đối với một Dũng Giả, nhưng mà đây đâu phải là chuyện tôi tự nghĩ ra đâu. Tôi đâu có ý định cướ công đâu.

Tsubasa ngả người tựa vào tường.

「Làm những chuyện như vậy thì cũng không phải là không thể, nhưng tôi nghĩ không phải đâu. Hồi trại hè, con bé có hỏi là có cần giúp gì không đúng không? Tôi không nghĩ đó là một câu đùa nhạt nhẽo đâu.」

Quả thật.

「Nhưng mà, bọn tớ là dân làng mà. Bình thường thì các cậu coi bọn tớ như không tồn tại, nên nếu tự dưng bị bắt chuyện thì chuyện giật mình đến đơ người ra cũng có đấy chứ.」

「À phải rồi…」

Tsubasa “ưm” một tiếng, khẽ lẩm bẩm.

Mà, cái con bé này thì có nhận ra bọn tôi. Nhưng dù vậy, những ai không biết điều đó, khi bị Tsubasa bắt chuyện đều giật mình, trong thoáng chốc mất đi lời nói.

「Nhưng mà, tôi vẫn không nghĩ đó là mục đích của con bé đâu. Tôi nghĩ con bé khá là nghiêm túc đấy. Nếu chỉ muốn hù dọa thôi thì chỉ cần nói một câu rồi đi chỗ khác là được rồi, anh không nghĩ vậy sao? Nhưng con bé đã bắt chuyện nhiều lần lận mà.」

「Đó là vì cô ấy không biết phản ứng của đối phương thế nào đúng không?」

「Thế nên, việc con bé biết điều đó mà vẫn tiếp tục bắt chuyện, có nghĩa là con bé thật sự muốn giao tiếp với anh đấy chứ?」

「Để làm gì?」

Tsubasa nhún vai.

「Ai mà biết được. Tôi đâu có "Cá tính" của Medusa đâu.」

Đúng vậy nhỉ.

Dù có thể hiểu được suy nghĩ của Ma Vương, nhưng đâu có nghĩa là có thể hiểu được suy nghĩ của những Cá tính giả khác.

Nhưng mà, nếu những gì Tsubasa nói là đúng thì đúng là “để làm gì” chứ. Ishiwami, người đã nói Ryuugamine là “bình thường”, rốt cuộc có việc gì với bọn tôi, những người thật sự “bình thường” chứ?

Nếu có nguyên nhân gì đó khiến Ishiwami nghĩ Ryuugamine là “bình thường” ở đây, thì tôi phải tìm hiểu nó thôi…

「Này. Cậu có biết ai thân với Ishiwami không?」

Tsubasa suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

「Không. Con bé đó, nó cứ tìm cách tiếp cận dân làng, nhưng lại có vẻ giữ khoảng cách với bọn tôi. Chuyện đó thế nào thì anh nên hỏi mấy đứa trong lớp anh thì chắc chắn hơn đấy. À, ngoại trừ Ma Vương ra nhé.」

「Tại sao?」

「Đâu, đâu có gì! Tại, tại vì nếu con bé đó biết gì thì chắc chắn đã nói với anh từ lâu rồi chứ gì! Đúng không!?」

Sao lại cuống lên thế không biết? Chẳng hiểu gì sất.

Nhưng mà, Tsubasa nói cũng đúng. Nếu Ryuugamine biết rõ về Ishiwami, thì cô ta đã thể hiện ra bằng lời nói hoặc thái độ rồi. Nhưng mà, cô ta chẳng hề có biểu hiện gì như vậy cả.

「Đúng vậy. Mai tớ sẽ hỏi thử.」

「Ngoại trừ Ma Vương ra nhé.」

Sao lại cố ý nhắc lại làm gì chứ. Mà, chuyện không thể hiểu nổi cậu ta thì cũng không phải mới có từ bây giờ.

「Jirou này. Thôi đi, tớ đói bụng quá rồi. Rán há cảo đi! Làm cơm rang nữa!"

"Tớ có phải đầu bếp của cậu đâu."

Mà thôi, đằng nào cũng làm đấy.

Uầy, vậy thì… Há cảo thì đã được cô gói sẵn rồi, giờ chỉ cần xếp lên chảo rán thôi. Còn cơm rang thì phải thái đồ một chút, nhưng cũng chẳng tốn mấy công.

"Thế thì tớ đi tắm đây. Tớ mượn nhà tắm nhé."

Tsubasa vươn vai thật dài. Mắt, không biết nhìn đi đâu cho phải nữa…

Khoan, khoan đã nào!

"Sao lại là nhà tắm của tớ? Nhà cậu ngay trước mặt kìa, về mà tắm chứ?"

"Có sao đâu, chẳng phải có cậu thì hơn à. Tớ thấy thích nhất là được ra khỏi nhà tắm rồi có đồ ăn cậu nấu đợi sẵn trên bàn cơ mà."

Tsubasa "À" lên một tiếng rất khẽ, rồi nở nụ cười tinh quái.

"...Hay là cậu muốn tắm chung?"

"Hả?!"

"Tắm chung với Jirou thì cũng từ hồi mẫu giáo rồi... nhưng nếu Jirou nhất định muốn thì... được thôi?"

Nà... đồ con ngốc này, cậu đang nói cái quái gì thế!

Đừng có thò ngón tay kéo cổ áo ba lỗ ra như thế! Nó, nó sắp lộ ra rồi... Khoan, không phải! Tớ không nhìn!

Nghe này! Bọn mình là học sinh cấp ba rồi đấy!

Cậu cũng đã lớn tướng ra rồi, chỗ cần ra đã ra hết rồi đấy!

"...Thế nào?"

[IMAGE: ../image/p071.jpg]

Thế nào cái gì mà thế nào!

"Không, không được! Cậu chắc chỉ coi tớ như cục gỗ cục đá thôi, nhưng tớ thì không thể nào mà dứt khoát như thế được đâu, hiểu chưa hả?"

"...Tức là Jirou coi tớ là con gái sao?"

"Tất nhiên rồi! Koseisha thì cũng là con gái chứ! Không phải bọn tớ không cảm thấy gì đâu nhé!"

"Hừm."

Tsubasa bỏ tay ra khỏi cổ áo ba lỗ.

...Phù.

Thật sự là hại tim quá đi mất. Suýt nữa thì tớ đã phản ứng theo bản năng rồi. Nếu bị lộ thì không biết sẽ bị làm gì nữa. Thậm chí còn có khả năng bị đem làm đề tài Quest rồi công khai cho cả thiên hạ biết ấy chứ.

Tớ đã nhẫn nhịn tốt lắm, mình ơi.

"...Thôi, được rồi. Cũng có cái thu hoạch."

Cái gì mà thu hoạch chứ!

"Thế thì tớ về nhà tắm đây, cậu cứ nấu sẵn đi nhé. À phải rồi. Gọi điện khoe Ma Vương luôn không biết có nên không nhỉ?"

"Dừng lại! Làm ơn dừng lại đi!"

Không hiểu tại sao, nhưng tớ cảm thấy điều đó cực kỳ tệ hại. Cứ như thể sẽ mở nắp vạc địa ngục ra vậy, cảm giác là như thế đó.

"Đùa thôi mà. Đồ ngốc."

Cô nàng khúc khích cười.

"Cái đó mới thật sự là phá rối chứ. Mà thôi, lát nữa có khi tớ sẽ khoe bằng email."

Trước khi tớ kịp gầm lên "Cậu!", Tsubasa đã thoắt cái thoát ra ngoài qua cửa sổ, khéo léo trèo thang sang phòng mình mà chạy mất.

Thật là.

Sao lại cứ muốn lấy tớ ra làm trò để đối chọi với Ryuugamine chứ.

Có ý nghĩa gì đâu.

Nhưng dù sao thì, cứ chuẩn bị tinh thần trước vậy. Món ăn của tớ chẳng có gì to tát cả, nhưng bất kể điều đó, nếu Tsubasa mà khoe khoang thì Ryuugamine cũng hoàn toàn có thể đòi tớ làm điều tương tự.

Bọn họ, ai cũng ghét bị đối phương vượt mặt mà.

Ryuugamine từng nói những lời nâng tớ lên tận mây xanh, nào là át chủ bài của dân làng, nhưng nghĩ thế nào thì cũng chỉ thấy đó là cái dấu hiệu để cô ta để mắt tới thôi.

Vừa lúc đó, điện thoại reo.

Tớ lục lọi cặp sách, cuối cùng cũng lôi được điện thoại ra và mở máy.

Hả, Tsubasa à.

"Alo?"

『...Giờ tớ đang trần truồng đấy.'

"Im ngay!"

Tớ ngắt điện thoại, rồi tắt nguồn luôn, vứt thẳng vào trong cặp.