Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 6 - Chương 3

3

Cái “nhiệm vụ” hôm qua dành cho tôi hình như đã hoàn thành viên mãn sau bữa ăn.

Tsubasa ăn ngon lành một cách đáng ngạc nhiên. Tuy phản ứng của cậu ta lúc nào cũng quá đà, nhưng với người nấu thì như vậy lại khá là vui.

Sau khi chén sạch đến hạt cơm cuối cùng đĩa cơm rang tôi làm, Tsubasa còn chu đáo rửa bát sạch bong rồi mới về từ lối cửa chính.

Tạm thời tôi không định nói cho ai biết chuyện này.

Nếu Ryuugamine biết được, có lẽ cô ta sẽ lại tìm cách tranh giành hay làm gì đó. Làm mỗi đồ ăn thôi thì chẳng sao, nhưng giờ mà để cô ta nghĩ ra được kế hoạch tiêu diệt nhân loại nào khủng khiếp từ chuyện này thì gay to.

Tôi cũng đã dặn dò Tsubasa một cách kỹ lưỡng rồi… chắc cậu ta sẽ không nói với Saitou đâu nhỉ.

Từ sau Lễ hội văn hóa, Saitou và Tsubasa khá thân thiết. Dĩ nhiên không phải kiểu thân thiết nam nữ. Saitou còn trơ trẽn có bạn gái rồi cơ mà. Nói sao nhỉ, kiểu như thầy trò thì đúng hơn. Saitou hình như không rõ là đang làm gì, nhưng kể từ vở kịch của Lễ hội văn hóa, cậu ta vẫn thường xuyên hỏi ý kiến Tsubasa về nhiều chuyện.

Saitou vốn đã rất am hiểu về các Cá tính giả, liệu có phải vì thế mà tôi có cảm giác cậu ta càng ngày càng biết nhiều hơn không?

“Hửm? Gì thế?”

Có lẽ thấy tôi nhìn chằm chằm, Saitou dừng đũa ăn trưa và nghiêng đầu hỏi. Nhân tiện, hộp cơm hôm nay của Saitou là do bạn gái cậu ta, Suzuki Aya, tự tay làm.

Đúng là khoe khoang mà!

Tôi thì sao chứ, chỉ có nắm cơm nhân trứng cá minh thái nướng thôi này. Với lại món trứng cuộn nữa. Dĩ nhiên là tự tay tôi làm hết.

“Cậu ghen tị đúng không?”

Kimura, đang ngồi đối diện Saitou, vừa nói vừa ăn ngấu nghiến chiếc hamburger như thể đang uống vậy.

Không phải loại của mấy cửa hàng thức ăn nhanh đâu, mà là loại hàng rẻ tiền bán ở căn tin, to đùng đoàng. Vậy mà cậu ta nuốt chửng chỉ trong ba miếng. Thịt kẹp thì toàn là thịt heo với một tí thịt bò pha cho có, thêm mấy miếng xà lách nhũn nhão cho vui mắt nữa. Nói thật, tôi không khoái món đó tí nào.

“Hả? Tí nào?”

Tôi khịt mũi đáp. Thật ra thì hơi… ghen tị thật đấy!

“Thôi, nhưng mà, tôi muốn hỏi chút chuyện này.”

Nghe tôi nói vậy, Saitou và Kimura nhìn nhau, rồi Saitou nói:

“Lại chuyện về Cá tính giả à?”

Rất thông minh.

Mà cũng phải thôi, mỗi khi tôi nghiêm túc hỏi hai thằng này chuyện gì, đa số đều là về mấy đứa Cá tính giả. Biết là đúng rồi. Có điều, đứa trả lời chỉ có Saitou, còn Kimura thì chỉ thêm vào mấy câu cà khịa.

“Cái đứa tên Ishiwami ấy?”

Tôi đưa mắt nhìn về phía cuối lớp. Tiếc thay, Ishiwami không có ở đó. Cô ấy ra ngoài rồi. Lúc sáng vẫn đi học, nhưng đến giờ nghỉ trưa thì biến đi đâu mất.

Ryuugamine, Tsukaya, Yaguruma cũng không thấy đâu, chắc bọn họ lại ở sân trong của khu nhà học cũ quen thuộc rồi.

“Ishiwami Kagachi? Cái đứa Cá tính giả Medusa ấy hả?”

Saitou trả lời chuẩn xác, tôi gật đầu.

“Cậu có biết gì về cô ấy không?”

“Gì thế? Lại tật xấu cũ à?”

Kimura “xì xì xì” cười một cách kỳ quặc, rồi uống cạn hộp sữa. Khí phổi cậu ta khỏe thật. Hộp sữa bị bóp nát bét chỉ trong một hơi.

“Đâu phải tật xấu. Nói đúng hơn là… biện pháp phòng vệ thôi. Với tư cách là lớp trưởng, tôi có nghĩa vụ ngăn chặn rắc rối từ trong trứng nước — kiểu vậy đó?”

“Cái gì thế không biết.”

Kimura phá ra cười.

Kiểu như không tin lời tôi nói vậy. Nhưng tôi thì nghiêm túc đấy. Cứ bỏ mặc thì ai mà biết Ryuugamine sẽ nghĩ ra kế hoạch tiêu diệt gì nữa. Đến cả tôi cũng không nói chuyện bình thường với cô ta được. Vì không biết lời nào của tôi sẽ khiến cô ta nảy ra diệu kế gì.

“Hôm trước tôi thấy Ishiwami nói chuyện với cái xe đẩy hàng ở bãi đỗ xe siêu thị. Hình như cô ấy cứ nghĩ là đang nói chuyện với mấy ‘dân làng’ như bọn mình ấy. Cả lúc đi trại hè trong rừng cũng nói chuyện với cái cột nữa.”

“Mấy trò kỳ quặc của Cá tính giả thì có gì lạ đâu.”

“Ừ thì. Nhưng mà, tôi bận tâm vì không biết lý do của mấy trò kỳ quặc đó. Mấy đứa khác, trừ Ryuugamine, tuy cũng có những hành động kỳ quặc nhưng lại khá dễ hiểu phải không? Như Tsubasa đi làm tình nguyện, hay Tsuchinome treo mình từ trần nhà xuống chẳng hạn.”

Tsubasa vì là Dũng Giả nên đi làm tình nguyện để giúp ích cho mọi người, còn Tsuchinome Shinobu vì là Nhẫn giả hay sao ấy, đôi khi lại treo mình từ trần nhà xuống để nghe giảng, khiến giáo viên đau đầu.

“…Hikarigaoka-sama nói sao?”

Không hiểu sao, Saitou cứ gọi Tsubasa như vậy kể từ sau Lễ hội văn hóa. Bạn gái của cậu ta, Suzuki, không sao với cách gọi đó à? Chuyện người khác nhưng tôi lại bận tâm.

“Tsubasa bảo có khi Ishiwami muốn giao tiếp với dân làng ấy chứ… Có chuyện đó thật sao? Chẳng liên quan gì đến Cá tính cả. Tôi đã hai lần thấy hành động kỳ quặc của Ishiwami, cả hai lần đều thấy cô ấy rất cố gắng. Dù không được đáp lại, cô ấy vẫn tiếp tục nói chuyện, cứ như thể đang mong chờ được hồi đáp vậy.”

Saitou “ừm” một tiếng, rồi khẽ gãi ngón cái vào môi dưới. Gần đây tôi mới để ý, đây là tật của cậu ta mỗi khi đang cố nhớ ra điều gì đó.

“…Những gì tôi biết về Ishiwami thì cũng chỉ là tin đồn thôi. Tôi không học cùng cấp hai với cô ấy mà.”

Saitou khẽ liếm đũa rồi cất vào hộp, đóng nắp hộp cơm lại. Cậu ta ăn thật sạch sẽ. Cứ như vừa rửa xong vậy. Chắc Suzuki cũng hài lòng lắm đây.

“Tin đồn gì cơ?”

“Ishiwami lúc nào cũng xõa tóc đúng không? Dù là dùng kẹp hình rắn giữ lại, nhưng hình như là để cho tóc mái không bị bay lên hay xê dịch ấy.”

“Để làm gì?”

“Thì, cái đó chứ gì?”

Kimura nói.

“Để không lộ mắt ra chứ gì? Là Medusa mà, hóa đá hết! Đúng không?”

Đâu có chuyện đó. Ishiwami ở đây cũng chỉ là một nữ sinh bình thường thôi.

“Thì chắc không hóa đá được đâu nhưng mà…”

Saitou nghiêm túc đáp.

“Từng có tin đồn là nếu nhìn vào mắt Ishiwami, sẽ bị nguyền rủa đấy. Có khi cái bờm tóc đó là để dùng cho chuyện đấy thì sao.”

“Sao lại thế?”

Kimura hơi bĩu môi, đặt tay lên bàn.

“Nếu coi hóa đá cũng là một dạng lời nguyền, thì chẳng phải cô ta nên tích cực khoe mắt ra khắp nơi sao?”

“Lý do thì chỉ Ishiwami mới biết được.”

Saitou khẽ nhún vai.

“Chắc là cô ấy có chủ đích gì đó. Chỉ lộ ra khi cần thiết, để chắc chắn hóa đá — không phải, để nguyền rủa đối phương, kiểu vậy.”

“Kiểu như chiêu cuối à! Có lý đó!”

Kimura gật đầu như đã thông suốt.

“Vậy,” tôi hỏi.

“Cái lời nguyền đó là kiểu gì?”

“À, ừm. Hình như là… bị điểm kém, hay bạn trai đột nhiên đòi chia tay, hoặc là tự nhiên trở nên đoan chính, kiểu vậy đó.”

Khó hiểu thật.

“Đó là lời nguyền à?”

Tôi hiểu tại sao Kimura lại nghiêng đầu. Điểm số thì còn tạm chấp nhận được, nhưng trở nên đoan chính thì chẳng phải là chuyện tốt sao?

“Cái vụ đòi chia tay thì sao? Là nhìn vào mắt Ishiwami thì bạn trai tự nhiên đòi chia tay à?”

“Hình như là sau khi bạn trai nhìn vào mắt Ishiwami thì đột nhiên bị đòi chia tay. Nhưng mà nếu Cá tính của cô ấy là Succubus thì còn hiểu được, đằng này hoàn toàn khác mà.”

“Suc— cái gì?”

Ừm. Tôi cũng chưa từng nghe thấy từ đó.

“Succubus. Là một loại ác quỷ được gọi là Dâm ma hay Mộng ma, xuất hiện trong giấc mơ, và… à ừm… cho thấy những giấc mơ… ừm… nhạy cảm, rồi hút sinh khí.”

Saitou thì thầm trả lời, Kimura nuốt nước bọt “ực” một tiếng.

“…Thật á? Có Cá tính giả như thế sao?”

Saitou khẽ gật đầu.

「Có vẻ vậy... nhưng Ishiwami thì không phải. Trong danh sách ghi rõ cô bé là 《Medusa》 cơ mà. Còn cái loại Succubus hay Incubus gì đó, cũng chỉ nghe đồn chứ có thấy bao giờ đâu."

Kimura tỏ rõ vẻ thất vọng ra mặt. "Gì thế này..."

May quá lớp mình không có mấy đứa như vậy. Nếu những kẻ đó mà ở cùng lớp, được tha hồ phát huy năng lực thì chắc sẽ náo loạn đến mức không tưởng nổi.

Nhưng rồi, Saitou hắng giọng nói:

"Đó cũng chỉ là tin đồn thôi. Bởi vì về cơ bản, Cá tính giả đâu có coi thường dân như chúng ta ra gì đâu, nên làm gì có chuyện bị nguyền rủa hay bị hóa đá chứ. Tụi mình cũng có bao giờ coi cây cối hay hòn đá là đối tượng đâu nhỉ? Cũng vậy thôi, khi Cá tính giả phát huy năng lực, nếu cần đối tượng thì đối tượng đó chắc chắn phải là một Cá tính giả khác."

Kimura nghiêng đầu, vẻ muốn nói: "Không hiểu gì cả."

"Thế thì Ma Vương với Dũng Giả là sao? Tụi mình đang thành mục tiêu đấy thôi? Cậu, Satou, chẳng phải đang ở trong tình trạng nhiệm vụ một mình sao?"

"Hai người đó thì khác. Cả Dũng Giả lẫn Ma Vương đều cần con người làm nền tảng cho hành động của mình, dù là để bảo vệ hay để tiêu diệt. Thế nên Hikarigaoka-sama có thể nhận thức được chúng ta, và Ryuugamine về cơ bản trước đây cũng có thể nhận thức được chúng ta."

Nhưng cái cô Ryuugamine đó, hồi cấp hai không giao tiếp tốt nên giờ lại không nhận thức được người thường như những Cá tính giả khác nữa rồi.

"Phù..." Kimura lẩm bẩm, khoanh tay.

Nhưng mà, đúng là vậy.

Giờ mới để ý thì đúng là thế thật. Ngoài hai người đó ra, những Cá tính giả khác dù có phát huy năng lực cũng không coi tụi mình là mục tiêu. Ngay cả trong buổi định hướng tại trại hè, bọn họ cũng chỉ tự vui vẻ với nhau. Người bị cuốn vào chỉ có mỗi mình tôi vì đã chủ động can thiệp, còn Kimura hay Saitou thì chẳng hề hấn gì. À, dĩ nhiên vẫn có những phiền phức kiểu vô ý thức thôi. Như kiểu tự dưng dính vào bẫy hay những trò giăng sẵn chẳng hạn.

"Thế thì cái hành động của Ishiwami là sao?"

Tôi hỏi, Saitou đáp "À này...".

"Cũng có thể là cô bé ấy không nói chuyện với dân làng thật đâu? Có khi việc nói chuyện với mấy vật vô tri như cột điện hay xe đẩy mới là cách để phát tiết năng lực. Mình cứ có định kiến là 'nói chuyện' thì phải nói với người nên mới thấy lạ, nhưng ngay từ đầu Cá tính giả đã là những thứ kỳ lạ rồi mà?"

"Giờ này mà cậu còn nói vậy à, Satou!"

Tôi bị Kimura chỉnh giáo!

Nhưng lời đó cũng có lý. Chúng ta không thể dùng lẽ thường mà đánh giá Cá tính giả được.

Hồi ở siêu thị, khi Ryuugamine chỉ ra lỗi sai, tôi có cảm giác Ishiwami cũng phản ứng kiểu "Ồ, hóa ra là vậy" nhưng có lẽ đó chỉ là do tôi tự mình nghĩ rồi nhầm lẫn mà thôi.

Với Cá tính giả, việc tỏ ra hiểu biết về họ là nguy hiểm nhất. Không bao giờ được quên rằng bọn họ là những kẻ khó lường.

"Thế nên!"

Kimura mạnh tay đập vào vai tôi cái "bốp!" Đừng có mạnh tay vậy chứ, tay cậu đã to sẵn rồi mà!

"Đừng bận tâm nữa. Bọn phàm nhân như chúng ta có nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Gây ra náo loạn là quyền của bọn họ, mình thì chỉ có thể cuống cuồng lên khi mọi chuyện đã xảy ra rồi thôi."

"Có thể là vậy nhưng..."

Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ryuugamine và chiến dịch ngăn chặn của Tsubasa, nếu có thể thì tôi muốn tránh xa, và cũng muốn họ tránh xa. Nếu không thì cả hai sẽ bị xa lánh, chẳng thể tận hưởng cuộc sống cấp ba một cách bình thường được.

...Hay là, đó là chuyện tôi lo lắng thừa thãi?

Cái gọi là "bình thường" đối với bọn họ có lẽ là thứ đáng vứt bỏ, và những gì tôi muốn làm lại đang cản trở quyền lợi của họ chăng?

Ryuugamine cũng từng buồn bã đến thế khi bị Ishiwami gọi là "bình thường" đó thôi. Vậy việc muốn sống vui vẻ như những học sinh cấp ba bình thường, có lẽ chỉ là sự xen vào của những người bình thường như chúng ta mà thôi.

"Lại suy nghĩ gì phức tạp nữa đấy, cậu?"

Kimura cười, khịt mũi.

"Tôi cũng không có ý ngăn cản đâu, nhưng đằng nào thì sau khi tốt nghiệp bọn họ cũng khó mà gặp lại chúng ta nữa, nên cứ nghĩ vậy mà đối xử với họ thì hơn?"

"Tôi biết rồi."

Cá tính giả sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ vào các trung tâm đào tạo để đến Tail Universe.

Tôi nghe nói đó là trường nội trú, mấy năm đầu thậm chí không được về nhà. Sau đó, gần như tất cả sẽ trở thành công chức đặc biệt của nhà nước và hướng về Tail Universe. Họ sẽ sống trong khu vực đặc biệt, hưởng một cuộc sống như mơ mà chúng ta chẳng bao giờ có thể có được. Chúng ta chỉ có thể thoáng thấy cuộc sống của họ qua các phương tiện truyền thông như công báo mà thôi.

Dĩ nhiên nếu có thể tham gia Tail Universe với tư cách là 《Dân làng》 thì sẽ khác, nhưng chuyện đó chẳng khác nào trúng giải độc đắc vậy.

Hay là, nếu có sự tiến cử của Ryuugamine hay Tsubasa thì sẽ khác? Tsubasa trước đây cũng từng nói đại ý như vậy thì phải.

"Chuyện tốt nghiệp là chia ly sinh tử thì đâu chỉ riêng chúng ta? Giờ cậu còn liên lạc với bạn cùng lớp hồi lớp sáu không?"

"Tôi hiểu ý cậu muốn nói."

Tôi thở dài.

"Nhưng những người đó, nếu muốn thì vẫn có thể gặp lại đúng không? Chỉ là mình không làm thế thôi. Khác với chuyện muốn gặp cũng không gặp được."

"Chắc là vẫn được thăm nom chứ nhỉ?"

Kimura quay sang nhìn Saitou.

"Tôi có nghe nói về quy định đó. Chủ yếu là dành cho gia đình thôi."

"Vậy thì không được rồi."

"Không, vẫn có cách. Nếu khó chia ly đến thế thì cứ cưới nhau trước khi tốt nghiệp đi."

"Hả!?"

Nếu tôi đang ngậm sữa trong miệng thì chắc chắn đã phun ra rồi.

"C-cậu nói cái quái gì—"

"Ma Vương cùng lớp hay Dũng Giả bạn thuở nhỏ, tôi không biết cậu sẽ chọn ai, nhưng đó cũng là một cách mà."

"Cái đó, sao mà chọn được cả hai—"

Đang định nói "không" thì không hiểu sao tôi lại ngậm miệng lại.

Tôi không biết vì sao.

Thế nhưng, mới chỉ qua nửa học kỳ đầu cấp ba mà thôi, vậy mà khi nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp, tôi cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi vào ngực mình.

"Thôi mà, chỉ là ví dụ thôi, ví dụ thôi."

Kimura vỗ vai tôi đến tê cả người, nhưng cảm giác như có bùn lầy tắc nghẹn trong cổ họng vẫn không tan biến.

"——Satou!"

Cùng với tiếng cửa lớp mở loảng xoảng, tiếng Suzuki gọi tôi vang lên.

Bầu không khí bàn ăn như được thở phào, dịu đi.

Tôi cũng cảm thấy như được cứu vớt, quay lại nhìn thì Suzuki giơ ngón cái lên, vẫy tay chỉ ra hành lang.

"Dekkaa-sensei bảo cậu lên phòng hướng nghiệp. Cậu làm gì à?"

Tôi không nhớ mình đã làm gì.

Nhưng vào đúng lúc này. Tôi có một dự cảm không hay – hay đúng hơn là dự cảm về rắc rối.

Dù vậy, đây đúng là cơ hội trời cho. Tôi không muốn nói chuyện tương lai thêm chút nào nữa nên được cứu rồi.

"Xin lỗi nhé. Tôi đi đây."

Tôi giơ một tay lên trước mặt, làm một cử chỉ xin lỗi qua loa với hai người rồi đứng dậy.

Khi lướt qua, Suzuki hơi cau mày:

"Có chuyện gì vậy?"

cô bé hỏi, nhưng tôi chỉ lắc đầu không đáp rồi rời khỏi lớp.

Phòng hướng nghiệp nằm ở cuối hành lang tầng bốn.

Căn phòng rộng chừng như phòng chuẩn bị của các phòng học đặc biệt, và bị gọi đến đây tuyệt nhiên chẳng phải là chuyện vinh dự gì. Cứ hình dung với một "Cá tính giả" mà nói, thì đây hẳn là cái "Cơ sở" bí ẩn mà đám hắc phục hay dẫn đến vậy. Cánh cửa kéo sao mà cứ toát lên vẻ đáng sợ.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, một giọng nói hơi uể oải vọng ra:

“Vâng ạ!”

Ngay lập tức, cửa mở.

Cô Dekkaa vọt ra như thể bị ai đẩy văng, suýt chút nữa thì va sầm vào tôi. Cô ấy vấp ngã chăng? Trong khoảnh khắc loạng choạng, bộ ngực "đồ sộ" như hai quả dưa hấu, rung bần bật như… cái gì nhỉ? À, như cái bao đấm bốc ấy!

“Ối!”

Cô khẽ kêu lên một tiếng thất thanh rồi vội dùng tay ôm lấy ngực.

À ra vậy. Rung mạnh thì đau thật. Nhắc mới nhớ, Hikarigaoka Tsubasa hồi cấp hai cũng từng bị như vậy thì phải. Mà chẳng biết từ lúc nào, hình như cô ấy ít bị thế hơn rồi, có phải tại áo ngực không nhỉ?

Thế nhưng mà… cô giáo ấy… thật là – Thôi nào, không phải lúc nghĩ vớ vẩn!

Tôi vội vàng dời mắt khỏi ngực cô giáo, và ngay khoảnh khắc ấy, người tôi cứng đờ.

Ishiwami?!

Nhìn qua vai cô giáo, tôi thấy Ishiwami Kagachi đang ở bên trong.

Tất nhiên, cô ấy chẳng hề hay biết gì về sự có mặt của tôi. Với vẻ mặt như thể trên đời này chỉ có mình cô ấy, cô ấy cứ đăm đăm nhìn vào bức tường.

Nói vậy chứ tóc mái của cô ấy che hết cả mắt rồi, nên thật ra tôi cũng chẳng biết cô ấy có đang nhìn không nữa.

Cô Dekkaa khẽ thở dài, rồi xoa xoa vòng ngực đồ sộ của mình, đoạn vẫy tay gọi tôi:

“Vào đi, vào đi em.”

Tôi vừa bước vào, cô giáo liền đóng sầm cửa lại. Chuyện đó thì không sao, nhưng cô ấy trông cảnh giác lạ thường. Hay đúng hơn là sợ hãi? Sợ cái gì chứ?

“Cô ơi. Cô không mang Ryuugamine đến đấy chứ ạ?”

“Hả?! À, ừm. Không phải. Không phải Ryuugamine đâu. Hoàn toàn không phải.”

Cô giáo vội vàng thanh minh rồi ra hiệu bảo tôi ngồi xuống. Đó là một chiếc ghế sofa đối diện với Ishiwami, cách nhau bởi một cái bàn nhỏ.

Không phải Ryuugamine thì là ai? Tsubasa chăng? Không, nhưng nếu không liên quan đến Ryuugamine thì Tsubasa sẽ chẳng thò mặt vào đâu.

“Chờ cô một chút nhé, cô đi pha trà ngay đây.”

Trà ư? Pha cho tôi sao?

Gì thế này? Chăm sóc chu đáo quá vậy. Từ trước đến giờ cô ấy có bao giờ làm thế đâu. Hay là vì trước đó chúng tôi ở phòng giáo viên nhỉ?

Không phải.

Thường thì người ta sẽ nghĩ có điều gì đó mờ ám đằng sau. Chắc chắn là liên quan đến "Cá tính giả", và cụ thể là Ishiwami Kagachi. Cô ấy đang ngồi sờ sờ ra đấy mà.

Chắc là muốn tôi đưa ra lời khuyên, hay đại loại vậy.

Tôi là phó lớp trưởng, và cũng là người được cho là đã giúp Yaguruma khắc phục chứng nghỉ học. Chính xác thì đó là công lao của Ryuugamine, nhưng cô giáo có lẽ khó nhờ cậy đến cậu ta.

Cô giáo cũng là người bình thường mà.

"Cá tính giả", dù chỉ là dân làng bình thường, cũng chỉ có thể nhận diện những người mà họ muốn thôi.

Nếu không thì họ chẳng thể nào sống được cuộc sống xã hội bình thường. Cha mẹ, gia đình, một vài người bạn, quan chức, người bán hàng, và cả giáo viên, họ đều có thể nhận diện được.

Nhưng chỉ khi cần thiết thôi.

Nếu không có việc gì, họ sẽ phớt lờ bất kỳ ai. Hay đúng hơn là không nhận ra. Vì vậy, rất khó để giao tiếp bình thường với họ.

Chẳng hiểu sao tôi lại là người dễ bị đám này nhận ra, bắt đầu từ Ma Vương. Bởi vậy, hễ có chuyện gì liên quan đến "Cá tính giả" là cô giáo lại tìm đến tôi ngay.

Bản thân chuyện đó thì không sao, nhưng ít nhất cũng mong cô ấy chỉ nhờ những vụ thực sự khó giải quyết thôi.

Có những vụ, tôi nghĩ chắc chắn là cô ấy chỉ thấy phiền phức nên đẩy cho tôi, chứ chẳng có lý do nào khác.

… Mà bị đẩy những vụ khó giải quyết cũng khổ chứ.

Thế nhưng, lần này có vẻ mọi chuyện hơi khác. Điều này thể hiện ở việc tôi được gọi đến phòng hướng nghiệp chứ không phải phòng giáo viên. Và việc Ishiwami Kagachi, người có lẽ là nhân vật chính của vụ việc, lại có mặt ở đây cũng là điều chưa từng xảy ra.

Mà nói đi cũng phải nói lại, con người ta chỉ cần che mắt đi thôi là đã thật sự khó đoán rồi. Tôi từng thấy những bức ảnh trên tạp chí có một đường kẻ ngang trên mắt, cứ nghĩ thế là đã che giấu được rồi, nhưng khi đối diện trực tiếp thế này, Ishiwami lại càng khó nắm bắt hơn nữa. Kiểu như… là một "Cá tính giả" mà cái "Cá tính" lại khó nắm bắt? Cảm giác là thế đó.

“Mời em.”

Cô Dekkaa ngồi xuống bên cạnh tôi, đặt hai tách trà nóng trước mặt tôi và cô ấy. Trước mặt Ishiwami đã có sẵn một cốc rồi, nhưng trông có vẻ đã nguội ngắt. Hay là từ đầu đã là trà đá nhỉ?

“...Thế, có chuyện gì thế ạ?”

Nếu cứ loanh quanh hỏi thăm, có lẽ giờ nghỉ trưa sẽ hết mất, nên tôi hỏi thẳng. Tiết học tiếp theo không phải của cô Dekkaa, nên Ishiwami thì không nói, chứ tôi mà đến muộn thì chắc chắn sẽ bị tính là đi trễ.

“Ư, ừm…”

Cô giáo nắm chặt các ngón tay vào nhau trước ngực, rồi cứ thế uốn éo. Trông như thể sự bối rối trong lòng cô ấy đang thể hiện rõ qua hành động vậy. Mà cô ấy cứ ngập ngừng thế mãi.

“Cô ơi, tụi em không có thời gian đâu ạ.”

Tôi không muốn giục, nhưng giờ nghỉ trưa đã trôi qua hai phần ba rồi. Thực chất chỉ còn mười lăm phút nữa thôi.

“Đúng rồi, đúng rồi nhỉ.”

Cô Dekkaa nắm chặt hai tay thành nắm đấm, rồi gật đầu thật mạnh. Ishiwami vẫn ngồi im như pho tượng, tôi cũng không biết cô ấy đang nhìn đi đâu nữa.

Ối!

Cô giáo ơi, đừng có đột ngột quay lại thế chứ! Gần quá rồi đấy! Ngực cô suýt chút nữa thì chạm phải tôi đấy!

“Có chuyện muốn hỏi – à không, muốn nhờ em đó, Satou-kun – à không, Dân làng A-kun!”

Dân làng A!? Ngay cả cô giáo cũng gọi tôi như thế sao!

K-không, không phải.

Việc cô giáo, một người bình thường, lại cố tình gọi tôi như vậy, chẳng phải có nghĩa đây là một vụ án liên quan đến "Cá tính giả" và cực kỳ rắc rối hay sao?

Chẳng hiểu vì lý do gì – mà thực ra là do Ryuugamine và Yaguruma cứ đi rêu rao khắp nơi – gần đây tôi được đồn là một kiểu "quẻ bói di động", chuyên đưa ra gợi ý giải quyết rắc rối cho các "Cá tính giả". Tôi biết điều đó.

Mặc dù, nếu không có một sự kiện nào đó thì họ khó mà tự nhận diện ra tôi, nên tôi cũng chưa từng được ai chủ động tìm đến xin tư vấn.

“Ch-chuyện gì thế ạ…?”

Cô giáo thở dài một tiếng thật sâu, như thể vừa nghe tin tận thế vậy.

“Chuyện này chưa từng có tiền lệ, cô cũng đang rất bối rối. Cô sợ rằng mình sẽ bị truy cứu trách nhiệm hướng dẫn hay gì đó – à không. Thậm chí có khi hiệu phó hay hiệu trưởng sẽ đổ hết lỗi cho một mình cô để thoát thân đấy! Cô nghĩ vậy đó!”

Gần quá rồi! Đừng có đè lên người em thế chứ! Cô chạm vào rồi kìa! Ishiwami đang nhìn đấy! Mặc dù không biết có nhìn thật không nhưng vẫn có khả năng mà!

“Bởi vì, cô chưa từng nghe nói đến chuyện này bao giờ! Cô giáo ơi, đây là lần đầu tiên cô gặp đó!”

[IMAGE: ../image/p093.jpg]

Ối giời!

Đây không phải là câu nói nên thốt ra khi đang ép ngực vào người khác đâu ạ! Tôi chẳng có thời gian mà nghĩ vớ vẩn như là "mềm mại khác hẳn của Hikarigaoka Tsubasa" đâu ạ!

“…Cô giáo. Kagachi về được không ạ?”

Ishiwami khẽ nói bằng giọng khô cứng như đá, và cô Dekkaa giật mình lùi ra khỏi người tôi. …Phù. May quá.

“À, à, cô, cô xin lỗi nhé Ishiwami-san. Chờ một chút nhé. Bây giờ cô sẽ giải thích tình hình mà –”

「Cô làm vậy cũng vô ích thôi. Con biết là hơi có lỗi với cô, nhưng ý của Kagachi sẽ không thay đổi đâu ạ.」

「Ô, ồ, đừng nói thế chứ, đợi chút, đợi chút đã!」

Thầy/cô Dekkaa nói với vẻ tuyệt vọng rồi quay lại nhìn tôi. Mặt cô ấy hơi đáng sợ, vẻ mặt rất nghiêm túc.

「…Satou-kun.」

「Dạ, dạ có em.」

「Cứu cô với.」

「Hả?」

Cô ấy nắm chặt vai tôi.

「Cứu cô. Tìm cách nào đó đi.」

「Dạ, không, dù cô có nói tìm cách thì em cũng chẳng hiểu là chuyện gì cả.」

「Cô sẽ giải thích sau. Vì vậy, tìm cách giúp cô đi. Hứa đi!」

Làm sao mà được chứ!

Chưa thèm nói nội dung mà đã bắt hứa trước, đây là loại hợp đồng đen tối gì vậy trời!

「Làm ơn, giúp cô đi.」

Nếu là trong tình huống khác, có lẽ đây là lời thoại đầy quyến rũ…

「…Nếu, nếu chỉ là cố gắng thì được ạ.」

Tôi đành chấp nhận nhượng bộ hết mức có thể. Tiêu chuẩn của sự cố gắng mỗi người mỗi khác, nên dù không làm được cũng không tính là thất hứa.

Tay cô Dekkaa dần buông lỏng. Hóa ra cô ấy nắm mạnh đến vậy. Chắc là tay tôi in hằn vết đỏ rồi.

「Ừm ừm. Cô tin Satou-kun sẽ nói vậy mà.」

Xạo quá!

「…Vậy, rốt cuộc là có chuyện gì ạ? Chắc là liên quan đến Ishiwami đúng không ạ?」

「Đúng vậy.」

Cô Dekkaa đưa một tay lên má, khẽ thở dài.

「Sáng nay, bố mẹ của Ishiwami-san gọi điện cho cô, họ quát lên hỏi cô đã dạy con gái họ những gì mà nó lại nói những điều kỳ lạ như vậy.」

Cái kiểu phụ huynh quái vật đây mà?

「Bị hỏi vậy thì làm sao cô biết là chuyện gì được? Thế nên cô hỏi lại là có chuyện gì, thì họ nói là sáng nay Ishiwami-san đột nhiên tuyên bố muốn từ bỏ năng lực Cá tính giả.」

「Hả?」

Có lẽ tôi nghe nhầm rồi chăng? Hình như vừa nghe thấy điều gì đó lạ lùng.

「Cô ơi, cô vừa nói gì ạ?」

「Cô nói là, con bé tự nhiên đòi từ bỏ năng lực Cá tính giả đấy.」

Không phải tôi nghe nhầm!

「Từ bỏ ư, làm thế được sao ạ?!」

「Không thể! – cô nghĩ là vậy, nhưng cô cũng không hiểu rõ về Cá tính giả lắm, và theo như những gì cô tìm kiếm trên mạng thì chưa có tiền lệ nào như vậy cả. Hơn nữa, những thông tin chúng ta có thể tìm hiểu về Cá tính giả đều bị hạn chế mà, phải không?」

「Thế còn sở, các thầy cô khác thì sao ạ?」

Nghe tôi hỏi vậy, cô Dekkaa lắc đầu như thể không thể tin nổi.

「Cô chưa nói với ai cả! Cô đã dặn dò bố mẹ con bé đừng báo cáo gì hết, và chỉ bảo họ cứ đưa Ishiwami-san đến trường thôi.」

「Sao cô không bàn bạc với ai? Sở có khi lại biết đấy chứ.」

「Cậu nói gì vậy?」

Cô Dekkaa ghé sát mặt lại, hạ giọng xuống.

「Cá tính giả là bảo vật của quốc gia đó! Là khoáng sản quý hiếm của con người đó! Nếu chuyện này bị lộ ra, rồi bị cho là do cô dạy dỗ không tốt thì có khi cô bị bắt mất…」

「Thật á cô? Đã có chuyện như vậy sao?」

「Chưa có… nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện như thế này. Mà, cậu cũng biết Cá tính giả đang chống đỡ đất nước này mà phải không? Cậu không nghĩ chuyện như vậy xảy ra cũng không có gì lạ à?」

Không.

Hay nói đúng hơn là, tôi chẳng hiểu gì cả.

Cá tính của Medusa chắc chắn không phải là kỹ năng hiếm như của Ryuugamine hay Tsubasa. Dù số lượng ít, nhưng tuyệt đối không phải là kỹ năng cấp độ nhân vật chính.

Tuy nhiên, cũng không thể nói rằng nỗi lo của cô Dekkaa là vô cớ. Cố ý gây hại cho Cá tính giả là trọng tội. Trên thực tế, có vẻ như những kẻ Hắc phục sẽ ngăn chặn 100% trước khi chuyện đó xảy ra. Những kẻ đó vừa là người kiềm chế Cá tính vượt quá giới hạn, vừa là vệ sĩ của Cá tính giả.

Nhưng trong trường hợp này, cô Dekkaa có làm gì Ishiwami đâu, chắc là không có tội đâu nhỉ?

「Nếu họ nghĩ cô đã tẩy não nó thì sao đây!」

「…Em, em không biết đâu!」

Đầu em lúc này đang đầy rẫy suy nghĩ làm sao để Ishiwami thấy Ryuugamine không bình thường, trước khi cô ta nghĩ ra cái kế hoạch trời ơi đất hỡi gì đó!

「Tìm cách giúp cô đi!」

「Hả!?」

「Cậu đã bao lần cứu nguy cho các Cá tính giả rồi chứ? Cô nghe nói sở cũng đánh giá rất cao, rất cao tài năng của cậu đấy!」

Em chưa bao giờ nghe!

「Lần này cũng phát huy tài năng đó, khiến Ishiwami-san thay đổi ý định đi! Nếu không được thì hãy làm chứng là không phải lỗi của cô!」

Rốt cuộc là vì bản thân mình thôi!

「Không sao đâu ạ.」

Ishiwami nói vậy, cả bọn chúng tôi đồng loạt quay lại.

「Nếu cô bị bắt thì Kagachi sẽ đứng ra làm chứng cho cô mà. Chỉ bị đau một chút thôi. Chắc là sẽ không chết đâu. Dù có di chứng thì cũng chỉ là PTSD thôi ạ.」

「Chỉ là thôi à! Một chút thôi cô cũng không muốn đâu!」

Cô giáo đang khóc thật rồi.

「Thấy chưa! Con bé đang nói cái gì thế này!? Làm ơn, tìm cách giúp cô đi!」

「Nói vậy thì em cũng chịu thôi…」

Nếu nhúng tay sâu vào, có khi tôi cũng bị bắt mất.

「Nếu cậu giải quyết được, cô sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu!」

「Bất cứ điều gì!?」

Tôi bất giác nhìn về phía ngực cô Dekkaa.

「Trừ những chuyện nhạy cảm ra!」

「…Vậy thì thôi.」

「Ế ê ê!?」

Cô giáo vặn mình lùi lại và che ngực, cô nghĩ tôi là tên cưỡng dâm hay gì vậy?

「À không, em đùa thôi ạ. …Bỏ qua chuyện cô có làm gì cho em hay không, nhưng từ vụ của Yaguruma em đã thấm thía rồi, thay đổi suy nghĩ của mấy đứa này gần như là không thể.」

「Nhưng Yaguruma-san đã cải tạo rất tốt mà!」

「Đó gần như là công của Ryuugamine đấy ạ. Hơn nữa, phải dồn Yaguruma đến mức tinh thần sụp đổ một lần. Chuyện như vậy… không dễ làm đâu ạ.」

Thật lòng mà nói, nhìn mấy cô gái như thế, em không muốn đâu.

「Thật sao…」

Dù cô có gục xuống ủ rũ thế nào đi nữa, không được là không được thôi.

…………

Ưm.

Thật sự là mắt cô ấy rơm rớm nước. Không, dù cô có làm cái vẻ mặt như cún con bị bỏ rơi thế, không được là không được thôi mà…

…………

…Ài, thôi được rồi! Đừng có làm cái vẻ mặt như tận thế vậy nữa mà!

Em hiểu rồi!

…Phù.

「…Em không hứa là sẽ làm được đâu đấy?」

「Thật ư!?」

Oa! Cô ấy đổi tâm trạng nhanh thật!

「Nhưng, nhưng nếu Ishiwami không nhận ra em thì chẳng nói chuyện được đâu ạ. Thật sự là không thể nói chuyện được gì cả.」

「Được rồi. Cô sẽ cố gắng hết sức để Ishiwami nhận ra Satou-kun.」

Nhận ra ư…

Cô Dekkaa gật đầu mạnh mẽ rồi quay sang Ishiwami. Ngay cả tôi cũng có thể nhận ra. Con bé đang chán ngấy rồi nhỉ, Ishiwami? Vừa rồi chắc là nó cố nén ngáp đấy mà. Chà, chắc nó không nghe thấy tiếng tôi nói, nên cũng phải thôi. Biết đâu, ngay cả tiếng cô giáo nó cũng không nghe thấy.

「Ishiwami-san. Ở đây có một người có thể giúp ích cho con đấy. Con cần được giúp đỡ mà phải không?」

Ồ. Nó có phản ứng rồi.

「Giúp ích kiểu gì ạ? Kagachi muốn từ bỏ năng lực Cá tính giả mà? Với lại, vốn dĩ cô giáo cũng không muốn Kagachi từ bỏ Cá tính giả đúng không ạ?」

「Đương nhiên, cô không muốn con từ bỏ.」

Cô ấy thừa nhận một cách thẳng thừng!

「Hơn nữa, cô cũng không nghĩ con có thể từ bỏ được. Nhưng nỗi lo vẫn là nỗi lo đúng không? Dù kết quả thế nào, con không muốn giải quyết nỗi lo đó sao?」

「Dù có từ bỏ hay không từ bỏ ạ?」

「Dù có thể từ bỏ hay không thể từ bỏ.」

Cứ tưởng cô ấy lặp lại cùng một điều, nhưng lại có cảm giác sắc thái hơi khác.

「Jirou nhà ta giỏi giang vô cùng. Dù chỉ là một dân làng bình thường, nhưng từ nhỏ đã luôn kề vai sát cánh cùng Dũng Giả, được ngay cả Ma Vương cũng phải công nhận, giúp Tử linh sư và Robot gỡ rối mọi bế tắc một cách dứt khoát. Dù Kagachi không tham gia, nhưng cậu ấy đã tập hợp các Cá tính giả khác cùng toàn thể lớp để dựng một vở kịch hoành tráng tại Đại lễ hội Văn hóa! À, còn nữa, trong chuyến trại hè vừa rồi, cậu ấy đã cứu mạng cả Ma Vương lẫn Dũng Giả đấy!」

……Nói quá rồi đấy, cô ơi.

Quả thật thì đúng là tôi đã ném Ryuugamine đi để cứu cô ấy thật, nhưng đó chỉ là hành động bột phát thôi, với lại tôi còn được Tsubasa cứu cơ mà. Chuyện Dũng Giả cứu dân làng mới là sự thật duy nhất thôi ạ.

「…………」

Kagachi chăm chú nhìn cô Dekkaa – không rõ có phải cô ấy đang nhìn hay không, nhưng dù sao thì cũng giữ im lặng, không nhúc nhích một li nào trong suốt một lúc.

Ôi.

Tiếng chuông reo rồi.

Cô ơi, cô sẽ giải thích rõ lý do cho em chứ?… Không, chắc là không rồi. Dù sao thì cô cũng đang giấu các giáo viên khác mà.

「Em hiểu rồi」

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ suốt mười phút liền, Kagachi lên tiếng.

Cô Dekkaa, cô thở phào nhẹ nhõm ra mặt quá rồi đấy.

「Chắc là vô ích thôi, nhưng nếu cô đã nói đến mức đó, Kagachi sẽ hợp tác. Vậy thì, cái người dân làng mà không thể nào nghĩ là bình thường đó, em phải đến đâu để gặp ạ?」

「Cậu ấy à… Tara! Ngay đây này!」

Ối!

Cô Dekkaa đột nhiên ôm chầm lấy tôi! Rồi kéo tôi lại!

「Thấy không? Đây chính là cậu dân làng mà cô vừa kể đấy. Ryuugamine, Ma Vương ấy, gọi cậu ấy là Dân làng A đấy. Tên thật là Satou Jirou」

「Tên thật hay gì đó không quan trọng. Chữ A là đủ rồi」

Đáng ghét thật!

「Dù vậy… xin chờ một chút」

Gì thế nhỉ?

Tôi có cảm giác mình đang bị nhìn chằm chằm. Một ánh nhìn tôi có thể cảm nhận rõ. Không thể nào là tôi sẽ hóa đá đâu, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được một ánh nhìn như kim châm khắp cơ thể. Cảm giác như đang được vuốt ve vậy.

「…Ra vậy」

Thêm khoảng mười phút sau, Kagachi lại lên tiếng.

Trong khoảng thời gian đó, tôi cứ thế dán lưng vào ngực cô Dekkaa, cứ như đang ở trong một thiên đường nhỏ vậy. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự mềm mại, bồng bềnh này một cách kỹ lưỡng đến thế.

「Đã nhận diện. Cô là A-san phải không?」

「Cô có phân biệt được không? À thì… ví dụ như với cái bàn này chẳng hạn?」

「Khó lắm」

Kagachi gật đầu, tôi rời khỏi cô giáo và ngồi lại cách một chút. Quả thật, đầu Kagachi vẫn dõi theo tôi. Tôi không biết cô ấy nhìn thấy tôi như thế nào, nhưng ít nhất tôi được nhận diện là một vật thể di chuyển bình thường và có vẻ như cũng nghe được giọng nói của tôi.

「Vậy thì. Cô có thể biến Kagachi trở thành dân làng được không?」

「Đột nhiên hỏi vậy… tôi cũng không biết nữa」

「Vậy thì, là vô ích rồi」

「Khoan đã, Jirou!」

「Ái!」

Cô giáo lao đến và bóp cổ tôi!

「Con làm thế thì làm được gì hả!? Đây là tính mạng của cô— không, là cả cuộc đời cô đấy!」

Hóa ra là vì chuyện đó hả!

「Cô nói vậy thì em cũng chịu thôi chứ! Có bao giờ em nghĩ đến chuyện từ bỏ năng lực Cá tính giả đâu!」

「Dân làng A sẽ phải làm gì đó để giải quyết chuyện đó chứ!?」

「Không phải thế ạ!」

Tôi cố gắng gỡ tay cô giáo ra.

「Đây là điều Ryuugamine từng nói, Dân làng chỉ có thể đưa ra gợi ý thôi! Các Cá tính giả sẽ phải tự tìm ra thông tin cần thiết từ những lời nói của chúng ta, những người dân làng! Cho nên em không thể cố ý làm gì được đâu ạ!」

Tức là bản thân tôi không thể suy nghĩ và giúp ích được gì.

Thậm chí, những suy nghĩ thừa thãi còn có thể làm nhiễu loạn các gợi ý. Chẳng phải có câu tục ngữ rằng? Suy nghĩ của kẻ ngu giống như việc nghỉ ngơi vậy.

「Vậy tức là」

Tôi quay đầu lại khi nghe giọng của Kagachi, cô ấy nói thẳng thắn nhìn về phía tôi.

「Nếu Kagachi lắng nghe kỹ lời cô, Kagachi có thể nhận được thông tin để trở thành dân làng, có phải vậy không?」

「Chỉ là có khả năng thôi. Nếu điều đó có thể xảy ra thì…」

Tôi thực sự không nghĩ là điều đó có thể.

「Em hiểu rồi」

Kagachi gật đầu.

「Vậy thì, Kagachi sẽ lắng nghe lời cô nói. Kagachi sẽ chú tâm lắng nghe. Nếu cần, Kagachi cũng sẽ nói chuyện với cô, nhưng cô có muốn nói chuyện với Kagachi không?」

「…À」

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi trả lời như vậy.

Đây là một cơ hội tốt.

Nếu tôi hiểu được lý do tại sao Kagachi muốn từ bỏ năng lực Cá tính giả, đó có thể là một gợi ý khiến Ryuugamine phải kinh ngạc. Hoặc nói đúng hơn, tôi có thể hiểu được lý do tại sao cô ấy lại có một cấu trúc tinh thần như thể xem Ryuugamine là người bình thường.

「Vậy ạ」

Kagachi đứng dậy.

「Vậy thì, từ giờ trở đi, Kagachi sẽ cố gắng bám theo cô càng nhiều càng tốt. Kagachi sẽ quấn lấy cô như một con rắn. Bởi vì Kagachi là Medusa mà」

「…Không phải tôi đâu」

Kagachi đang nói chuyện với một cái tủ khóa.

「Ơ, ơ!?」

Cô ấy lộ rõ vẻ hoảng loạn, nhìn quanh như tìm kiếm tôi.

「X-xin lỗi. Em vẫn còn nhận diện kém quá… Cô có thể nói gì đó được không ạ? Như tên chẳng hạn. Họ thì không có ấn tượng nên tên gọi thôi cũng được」

Tên gọi ư!? Tôi chỉ gọi Tsubasa bằng tên thôi đó!

「Jirou, mau lên」

Cô ơi, em biết rồi mà, đừng huých khuỷu tay nữa!

…Khụ khụ.

「K-Kagachi-san?」

Ối!

Cô ấy quay phắt lại nhìn tôi. Mà vẫn không hề xáo trộn… Cái mái tóc đó, lẽ nào cô ấy dùng keo xịt cứng lại ư?

「Tìm thấy rồi」

H-Hình như vừa rồi, sống lưng tôi vừa lạnh toát… Là do tôi tưởng tượng thôi sao?

Kagachi từ từ nở một nụ cười mỏng.

Tôi có cảm giác như nhìn thấy một cái lưỡi đỏ rực như lửa, thoắt ẩn thoắt hiện qua đôi môi như vết cắt, khiến tôi bất giác đưa tay giữ chặt vùng tim mình.

「Chuyện này phải giữ bí mật với người khác nhé」

Cô Dekkaa đặt ngón tay lên môi, nói vậy rồi tiễn chúng tôi ra khỏi phòng tư vấn hướng nghiệp.

Chúng tôi hoàn toàn bị muộn tiết rồi.

À, thôi kệ. Dù sao thì cô Dekkaa, tuy có hơi miễn cưỡng, cũng đã viết một tờ giấy xác nhận là chúng tôi đến muộn vì việc của cô ấy.

Vấn đề là— tình huống hiện tại.

「…Này, Kagachi」

Không có tiếng trả lời.

Cô ấy đang bám vào tay tôi mà, chắc là nghe thấy chứ.

Mà sao— đau quá vậy.

Nói là bám víu thì không đúng, phải nói là quấn chặt lấy thì đúng hơn. Cảm giác như bị một con trăn Anaconda quấn lấy vậy.

Bị ôm chặt bằng cả hai tay như thế này, mà tôi chẳng thấy vui chút nào.

Nếu là cô Dekkaa làm vậy, chắc tôi sẽ thấy cánh tay mềm nhũn ra mất, nhưng với Kagachi thì thật tiếc là tôi không thể có cảm giác như vậy. Ngược lại, nó còn cứng và đau nữa.

「Kagachi? À, khó đi quá…」

Vẫn không có tiếng trả lời.

À.

Lẽ nào, là vì tôi gọi bằng họ sao? Lúc nãy cũng phải gọi bằng tên thì cô ấy mới nhận diện được tôi mà.

…Không có ai ở đây nhỉ?

「À, K-Kagachi-san?」

「Vâng?」

Cô ấy quay lại! Mái tóc mái vẫn không có lấy một milimet kẽ hở nào như thường lệ. Hay nói cách khác, vẫn phải gọi bằng tên thì mới được sao.

Tự nhiên mồ hôi lạnh toát ra…

「Ừm… đây rốt cuộc, là chuyện gì vậy?」

「Chuyện gì ạ?」

「Thì cái tình huống này này. Tại sao, Ishiwa— Kagachi-san lại quấn lấy tay tôi vậy?」

Nếu tôi giơ tay lên, chắc cô ấy cũng sẽ bị nhấc bổng lên cùng mất.

「Là để không bị lạc đó ạ」

Cánh tay tôi bị siết chặt hơn.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

Hơn nữa, là để tôi không bỏ lỡ giọng nói của cậu. Với Kagachi, cậu vẫn còn mơ hồ lắm, giống như một ảo ảnh vậy. Một khi đã lỡ đánh mất, tôi không chắc mình có thể tìm lại được nữa không.

À, đúng là cũng có thể có chuyện đó thật.

Bây giờ thì ổn rồi, nhưng ngay cả Tsukaya cũng mất chút thời gian để nhận ra tôi hồi mới quen. Huống chi Ishiwami lại không thể phân biệt tôi và vật vô tri. Đây có lẽ là hành động xuất phát từ sự bất an của cô bé.

Lý thì hiểu đấy.

Hiểu thì hiểu, nhưng cứ khoanh tay ôm cứng tôi thế này giữa sân trường… dễ gây hiểu lầm lắm!

"Khi nào cần, tôi sẽ tự gọi cậu mà, buông ra được không? Dù sao thì, cứ gọi tên tôi là cậu sẽ tìm thấy tôi mà, đúng chứ?"

"Dù nghĩ vậy, nhưng tôi từ chối. Tôi phải giữ thế này thêm một lúc nữa."

Ối! Tay lại siết chặt hơn!

"T-Tại sao?"

"Là để khắc hình dáng, hơi ấm, và cả mùi hương của cậu vào trí nhớ của Kagachi. Nếu không, tôi sẽ nhanh chóng không thể phân biệt cậu với những cảnh vật giống như mỏ đá nữa."

"Ể? Chuyện đó nghĩa là sao—"

"Kagachi chỉ thấy hình dáng con người một cách lờ mờ, và thế giới toàn một màu xám xịt, nên những gì Kagachi thấy chỉ là cảnh vật lởm chởm như một mỏ đá thôi. Nếu A-kun tan biến vào đó, cậu có gọi tên Kagachi bao nhiêu lần cũng không đến tai đâu."

T-Thật vậy sao?

"Hồi mới nhập học, thầy Dekkaa cũng cho tôi bám víu sau giờ học nên tôi mới có thể nhận biết được phần nào. Không sao đâu. Chỉ khoảng một tiếng là cơ thể sẽ nhớ thôi."

Khá là lâu đấy…

Với lại, trong tình trạng này, sao mà về lớp được chứ? Không biết Kimura và mấy đứa khác sẽ nói gì, mà lỡ Ma Vương nhìn thấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Thôi đành vậy. Ma Vương dù sao cũng là Lớp trưởng, giờ này chắc chắn đang ngồi trong lớp rồi, mình tìm chỗ nào đó giết thời gian vậy.

Phải tìm một nơi kín đáo mới được.

Mà tính cách của Ryuugamine thì thể nào cũng thấy tôi vắng mặt là nghi ngờ, rồi có khi lại đi tìm. Cô ấy sẽ tưởng, hay đúng hơn là mặc định, tôi bị Tsubasa bắt cóc rồi đi tìm, khả năng này không thể loại trừ.

Khu sân trong của nhà học cũ là nơi lý tưởng để giết thời gian, nhưng đó lại giống như sân sau của Ryuugamine vậy. Chắc chắn cô ấy sẽ tìm đến đó đầu tiên.

Vậy thì—

"Cậu định đi đâu?"

Ishiwami có lẽ đã nhận ra tôi không có ý định về lớp nên hỏi vậy. Giọng cô bé không hề có chút bất an nào. Đúng là không hề bận tâm chuyện gì mà.

"Ra ngoài. Góc sân trường có cái chuồng bò đấy, đúng không? Ở đó hơi hôi một chút nhưng tôi nghĩ là rất hợp để giết thời gian. À, hay là có mùi thì không được nhỉ?"

"Không sao đâu. Đối với Kagachi, hầu hết thế giới đều giống như đá thôi. Tôi không cảm thấy có mùi gì cả."

"Thế các mùi khác thì sao?"

Ishiwami dụi mặt vào cánh tay tôi như mèo rồi gật đầu.

"Không chỉ mùi, mà cả vị tôi cũng gần như không cảm nhận được. Nó giống như liếm đá, cắn đá vậy. Trừ khi tập trung ý thức thật mạnh như thế này, nhưng điều đó rất mệt mỏi, nên Kagachi chỉ uống thêm các loại thực phẩm chức năng thay cho bữa ăn thôi."

Có lẽ nào… đó là lý do cô bé gầy như vậy?

"Không cố gắng ăn một chút thì tốt hơn sao?"

"Nếu vậy, cậu có thể ăn món ăn làm từ giấy không? Món ăn không có vị gì cả, đúng nghĩa là vô vị."

"Cái đó thì…"

Tôi nghĩ là không được. Ăn thứ không có vị gì cả, còn khổ sở hơn cả ăn món dở nữa.

"Vì vậy Kagachi mới không thích. Và vì vậy Kagachi mới thực sự ghen tỵ. Không chỉ với những người dân làng như A-san, mà cả những người được gọi là Cá tính giả, những người thực ra chỉ hơi khác biệt một chút so với người bình thường."

"Cậu nói Ryuugamine và những người khác là bình thường sao?"

Trong khi bước xuống cầu thang, Ishiwami gật đầu.

"Từ góc nhìn của Kagachi thì là vậy. Mọi người, chỉ là không phân biệt được giữa những người dân làng với nhau thôi, còn những thứ khác, thế giới, chắc chắn vẫn nhìn thấy bình thường, đúng không? Thật bình thường. Trong mắt Kagachi, thế giới là một màu xám xịt. Trắng đen thôi. Thế giới chỉ là một mỏ đá với tiếng gió rít gào."

Thật sao?

Thế giới trong mắt Ishiwami là một nơi không màu, không mùi, không nghe thấy tiếng động, thật sự giống như một vùng hoang mạc chỉ toàn đá thôi sao? Chuyện đó cũng là do năng lực đặc biệt à?

"Vì vậy, Kagachi muốn từ bỏ năng lực đặc biệt này."

Tôi không thể tìm thấy lời nào để đáp lại Ishiwami, người đã quấn chặt lấy tay tôi và dứt khoát nói ra điều đó.

Những lo lắng của cô bé khác hẳn so với những Cá tính giả từ trước đến nay. Lo lắng của Ishiwami, người có thể nói những người đó là bình thường, liệu một kẻ không có gì như tôi có thể giải quyết được không?

…Không thể.

Ngay cả tôi, từ trước đến giờ cũng chưa từng giải quyết được bất kỳ lo lắng nào cả.

Họ tự mình tìm thấy gợi ý từ lời nói của tôi và tự giải quyết vấn đề của mình. Dù có nhờ đến Ryuugamine hay các Cá tính giả khác giúp đỡ, tôi cũng không làm gì cả.

Nếu vậy, liệu Ishiwami cũng có thể tự mình tìm thấy gợi ý giải quyết từ lời nói của tôi không? Thế giới được tạo ra theo cách đó sao?

Nếu vậy, tôi nên nói gì đó, dù là bất cứ điều gì.

Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn không thể nói gì, không có lời nào để kể, chỉ đành để Ishiwami quấn chặt lấy tay mình mà bước ra khỏi khu nhà học, băng qua sân trường vắng người và đi về phía chuồng bò đằng kia. May mà không có tiết thể dục.

Thì ra việc độc thoại, dù muốn nói cũng không thể nói được.

Nhưng mà… cô bé này, không chỉ là không chịu thừa nhận Ryuugamine không bình thường nữa rồi.

Điều đó dường như là không thể.

Không phải là Ryuugamine bình thường, mà là Ishiwami quá đỗi không bình thường. Nếu tất cả những gì cô bé nói là thật.

Nhưng mà, cô bé không có lý do gì để nói dối tôi cả. Vậy thì đó là sự thật sao? Dù sao thì, chỉ còn cách suy nghĩ phải làm gì dựa trên tiền đề đó thôi.

…Không, đừng kiêu ngạo.

Mày tự nhận thấy bọn họ tự giải quyết vấn đề của mình, chứ mày có làm gì đâu.

Dù sao thì bây giờ, phải để cô bé nhớ được hình dáng và mùi của tôi đã. Nếu không, cô bé sẽ không thể tìm thấy những gợi ý có thể ẩn chứa trong lời nói của tôi.

Nếu không, chắc cũng sẽ không chịu buông tay ra.

Mà sao… cánh tay tôi hình như mất hết cảm giác rồi nhỉ? Cứ thế này thì tay tôi có khi bị tắc nghẽn mạch máu mà hỏng mất!

Nhanh lên thôi.

Chuồng bò ở góc sân trường là tàn tích của kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ma Vương Ryuugamine. Nó được xây dựng cho kế hoạch to lớn và vòng vo nhằm làm nóng toàn cầu bằng rắm bò, và sau khi kế hoạch thất bại, nó vẫn được giữ lại và Tập đoàn Ryuugamine tiếp quản quản lý.

Tôi chưa từng đến đây kể từ vụ việc năm xưa, nhưng hình như từ học kỳ hai, việc chăm sóc bò đã được đưa vào chương trình sinh học lớp 11.

Tôi đi vòng quanh hàng rào bao quanh bãi cỏ xanh mướt và tiến về phía chuồng bò. Bãi cỏ này cũng đã được thay từ cỏ nhân tạo sang cỏ tự nhiên sau vụ đó.

"Đây là nơi Ma Vương đã tạo ra phải không?"

"Ừ. Cậu cũng biết sao?"

"Ồn ào lớn như thế mà. Nói sao nhỉ… thật là khó tin."

"Ha ha ha…"

Tôi cười gượng. Đúng là một nhận xét rất đúng. Kế hoạch quá dài hạn đến mức chỉ còn biết ngán ngẩm.

"Không bình thường chút nào, đúng không?"

Tôi khẽ gợi chuyện.

Nhưng Ishiwami lắc đầu.

[IMAGE: ../Images/001_002.jpg]

[IMAGE: ../Images/001_003.jpg]

“Dù là kế hoạch nào đi chăng nữa, việc Ma Vương âm mưu tiêu diệt nhân loại hay thống trị thế giới là điều hiển nhiên mà. Chẳng phải làm những việc hiển nhiên đó là điều bình thường sao?”

“Cái đó thì… ừm…”

Ừm.

Đúng là, từ góc nhìn của ta, những chuyện bất thường đó, nếu đứng ở lập trường của đối phương, thì có lẽ lại trở thành bình thường thật. Nhưng mà, đó mới chính là… bình thường, đúng không? Một nhận định thông thường đáng lẽ phải là điều mình nghĩ từ vị trí của bản thân chứ? Thật khó để đưa ra nhận định khi đặt tiêu chuẩn ở phía đối phương.

…Cứ thế này thì ta chẳng hiểu gì nữa rồi.

Thôi, dừng lại đi, dừng lại thôi.

Ta cố gắng cắt đứt dòng suy nghĩ đang muốn lạc vào mê cung của cái gọi là “bình thường” ấy, rồi kéo cánh cửa lớn ở lối vào chuồng bò. Cánh cửa kim loại nặng nề kêu “két… két…” mở ra, vừa đủ cho một người lách qua thì ta dừng tay lại.

Khi ta bước vào, Ishiwami vẫn bám chặt lấy tay ta, và cùng với cái mùi hương khó tả của bò, một tiếng “Ể?” vang lên.

Vừa nghe thấy âm thanh đó, ta lập tức cứng đơ người, như thể bị Ishiwami nguyền rủa vậy. Ta cảm giác như mình đã hiểu thế nào là “biến thành đá” rồi.

(Ryuugamine?!)

Đúng vậy.

Cô ta đang đứng giữa những hàng bò được sắp thẳng tắp, trong bộ đồ tank top và áo liền quần, phần trên của áo đã cởi ra và buộc tay áo quanh eo, tay cầm một chiếc nĩa khổng lồ dùng để gom cỏ khô!

“Sa…”

Trước khi ta kịp nói nốt “Murabito A”, ta nhận ra ánh mắt của Ryuugamine đã dán chặt vào cánh tay ta. Chính là cánh tay mà Ishiwami đang quấn lấy, khiến cảm giác tê liệt dần. Một tiếng hít hơi rụt rè vang lên, và không hiểu sao, mặt Ryuugamine trắng bệch ra như sáp.

“Ryuugamine! Chuyện này, chuyện này không phải như cô nghĩ đâu!”

Chẳng biết từ lúc nào ta đã hét lên như vậy.

Nhưng mà, đợi đã.

Sao ta lại đột nhiên vội vàng giải thích chứ? Giữa ta và Ryuugamine, làm gì có lý do gì để phải biện minh cho tình huống này đâu.

Đâu phải là chúng ta đang hẹn hò gì.

…………

…Không, không. Cái tưởng tượng gì thế kia chứ.

Đâu cần phải đặt giả thuyết như vậy. Ta là một Dân Làng, còn Ryuugamine là một Cá Tính Giả thuộc hàng top hiếm hoi cơ mà? Thân phận khác biệt như giữa một vị chúa tể thời xưa và một người dân bình thường vậy. Mơ mộng như thế thật sự là quá hợm hĩnh.

“Cái, cái, cái, cái gì mà cô đang làm thế kia?!”

Oái! Ryuugamine nổi đóa rồi sao?! Cô ta đang tiến đến đây?!

Đau quá! Ishiwami, đừng siết mạnh hơn nữa! Ngực ta bị xương sườn đè vào đau chết đi được! Ryuugamine cũng vứt cái nĩa đó đi! Hay cô quên mình đang cầm nó vậy?! Ta không đùa đâu nếu bị xiên que thế này!

“Dừng, dừng lại, Ryuu—”

Vừa nghĩ “sẽ bị đâm mất”, cơ thể ta liền xoay tròn. Nói đúng hơn là bị xoay. Ishiwami đã lao ra phía trước, vẫn bám chặt lấy cánh tay ta.

Cơ thể ta khựng lại, chùng xuống.

Ishiwami, trong tư thế như đang treo lơ lửng trên người ta, đã giáng một cú đá cực mạnh vào chiếc nĩa của Ryuugamine.

Một tiếng “binh!” vang lên khi những chiếc răng nĩa rung bần bật trong chuồng bò, còn Ryuugamine thì giơ cao một cánh tay như đang tuyên thệ, mắt mở to kinh ngạc.

“Nguy hiểm đấy.”

Ishiwami nhẹ nhàng tiếp đất, nói như không có chuyện gì. Đâu phải là không có chuyện gì! Tay ta đã xoắn tít lại, đau đến điếng người!

“Cô đang hoảng loạn chuyện gì vậy? Một Cá Tính Giả như Ma Vương mà lại như thế này.”

Trong câu nói ấy, dường như cô ta đang ngầm ý: “Đấy, cô thấy chưa, cô cũng bình thường như bao người thôi.”

Ryuugamine có vẻ cũng cảm nhận được điều đó, khuôn mặt trắng bệch của cô ta lập tức đỏ bừng lên. Cô ta định nói gì đó, nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong, điều mà ngay cả người ngoài cũng có thể nhận ra.

“Tôi, tôi không có hoảng loạn gì hết! Chỉ là cô thấy Sa—Dân Làng A gặp phiền phức, nên, nên với tư cách là Ủy viên trưởng, tôi không thể làm ngơ được, tôi chỉ nghĩ vậy thôi!”

…Thế à?

Ishiwami vẫn quấn chặt lấy tay ta như đang vặn xoắn, khẽ thở dài.

“Cô đúng là bình thường thật đấy.”

Lại nói nữa rồi!

“Cô trông y hệt một cô gái bình thường. Cô thật sự là Ma Vương sao?”

“Đương, đương nhiên rồi!”

Thật ra, ta cũng không thể không nghĩ rằng Ryuugamine có lẽ là một Ma Vương hơi… thiếu sót.

“Cái, cái giấy chứng nhận đâu rồi—ơ? Kìa?”

Ryuugamine buông cái nĩa ra, thò tay vào túi áo liền quần lục lọi. Chắc cô ta đang tìm cái thứ gọi là giấy chứng nhận gì đó… nhưng có vẻ không thấy.

“À. Ở túi áo đồng phục mất rồi…”

Ối giời ơi.

Ryuugamine cố tình ho khan “khụ khụ”, rồi ưỡn ngực hết cỡ, như thể muốn lấy lại chút uy nghiêm cuối cùng.

“Dù không có giấy chứng nhận thì tôi vẫn là Ma Vương chân chính! Ngay cả bây giờ, tôi vẫn đang xem xét lại các kế hoạch trước đây, vạch ra các phương án nhằm lập kế hoạch tiêu diệt nhân loại quy mô lớn và hiệu quả hơn!”

Cô ta lại làm cái trò đó nữa sao?! Lớn hơn cả thế nữa à! Chắc không phải định biến cả sân trường thành nông trại bò chứ! Bọn câu lạc bộ thể thao sẽ khóc thét đấy!

Ryuugamine có vẻ hứng thú, “Fufun” một tiếng cười hơi ngạo mạn rồi khoanh tay lại.

“Không chỉ có thế đâu. Khi thực hiện kế hoạch tăng cân mùa xuân, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng địa ngục mà Dũng Giả tạo ra, và tôi nghĩ nó có thể hữu ích.”

“Cái đó… là cái món cá trích thối phải không?”

Chỉ cần nhớ lại thôi, ta vẫn thấy buồn nôn.

Cá trích thối là loại đồ hộp bốc mùi nhất thế giới, thường được dùng trong các trò chơi phạt trên TV. Tsubasa đã dùng nó lên bọn ta để ngăn cản kế hoạch tăng cân của Ryuugamine.

Nói thật, đó đúng là địa ngục. Cái mùi đó phải mất vài ngày mới bay hết.

“Cô không nghĩ đó chính là cảnh tượng mà một Ma Vương nên tạo ra sao?”

Ta cũng nghĩ vậy thật.

“Tuy nhiên, vì ngay lập tức thực hiện thì quá khó, nên tôi đã bí mật luyện tập rất nhiều. Và tính hữu dụng của nó đã được chứng minh trong chuyến dã ngoại cắm trại rồi.”

“Chẳng lẽ, cái quả sầu riêng đó… không lẽ, cô đã mang nó đi từ đầu vì mục đích đó sao?!”

“Đúng là Sa—Dân Làng A có khác. Đúng như anh nói đấy.”

Đừng có gật đầu tự hào như thế chứ!

“Nhân loại rất yếu ớt trước mùi thối rữa. Trong chuyến dã ngoại, tôi đã có thể thử nghiệm điều đó một cách triệt để. Hiện tại, tôi đang ngày đêm suy ngẫm làm thế nào để triển khai nó trên quy mô toàn cầu.”

Đừng có suy nghĩ tiếp nữa!

…Không đùa đâu. Cái kế hoạch đó mà được thực hiện thì chết.

Chắc cô ta không định dùng phân bò ở đây chứ. Nếu cô ta đang nghĩ đến chuyện đó, ta sẽ ngăn cản bằng mọi giá!

Cái cảm giác biến thành cục phân ba, bốn ngày trời, ta sẽ không chịu đựng đến lần thứ ba đâu!

“…Đúng là con bé này không bình thường mà…”

“Có vậy sao?”

Chết tiệt, ta nói ra tiếng rồi sao? Hơn nữa, ngay cả khi nghe thấy thế này, Ishiwami vẫn có thể nói là bình thường sao?

“Chỉ cần nỗ lực suy nghĩ và thử nghiệm, thì đó đã là bình thường rồi.”

À, hình như lần trước cô ta cũng nói vậy.

“Đừng, đừng có nói tôi bình thường!”

Giọng Ryuugamine vang vọng khắp chuồng bò, và lũ bò đáp lại bằng tiếng “Moooo” ầm ĩ.

“Tuyệt, tuyệt đối tôi sẽ khiến anh phải nói rằng tôi không bình thường! Hãy nhớ lấy điều đó!”

Ồ. Nghe cứ như lời thoại của nhân vật phản diện vậy. Rất ra dáng Ma Vương đấy.

…Mặc dù chỉ là lời nói chống chế thôi.

“Hơn nữa!”

Ryuugamine chĩa ngón tay về phía ta—không, về phía Ishiwami.

“Kia là cái gì?! Tại sao cô lại, lại, lại, lại khoác tay Sa—Dân Làng A như vậy?! Cô đang làm cái gì thế hả?!”

Không, chẳng có gì hay ho đâu. Cánh tay tôi tê dại cả rồi, nãy giờ hầu như chẳng còn cảm giác gì nữa là. Sức tay Ishiwami đúng là không phải dạng vừa đâu…

“Cái gì mà cái gì?”

Này, đừng có cọ mũi vào tôi! Đừng ngửi!

“…Phù. Tôi đang ghi nhớ đấy ạ. Mùi hương và cảm giác da thịt của người này. Nếu không làm thế thì với Kagachi, Dân làng A sẽ chẳng thể phân biệt được với những vật thể hay cảnh vật xung quanh.”

“Sao lại phải làm cái chuyện đó chứ!”

“Là vì tôi nghe nói người này có thể giúp Kagachi thực hiện ước muốn. Người này chẳng phải là người như vậy sao? Một người dẫn đường có thể trao cho Kagachi những gợi ý hữu ích. Kagachi chẳng biết khi nào thì người đó sẽ nói ra gợi ý đó, mà nếu không nhận biết được sự tồn tại của người đó thì cũng không thể bắt chuyện hay tán gẫu được. Đối với Kagachi, đây là chuyện bắt buộc phải làm.”

Đau quá! Đau quá! Xương sắp nát hết rồi!

“Hơn nữa, tại sao người lại phải bận tâm đến thế? Người này đâu phải là vật sở hữu của Ma Vương?”

Ưm, Ryuugamine cứng họng.

Tất nhiên tôi không phải của riêng ai cả. Bất kể là ai hỏi, Dân làng A cũng sẽ đáp lời, đó là cá tính duy nhất còn sót lại của những người không có Năng lực đặc biệt như chúng tôi.

Không chỉ Ryuugamine, tôi cũng đã trả lời câu hỏi của Tsukaya và Yaguruma, và việc trả lời những người khác nếu họ hỏi cũng chẳng có vấn đề gì.

Thế nhưng, phản ứng này của Ryuugamine cũng không phải là không thể hiểu được. Bởi vì người tôi trả lời nhiều nhất chính là Ryuugamine. Dù tôi không tự nhận ra, nhưng nếu câu trả lời của tôi hữu ích cho họ, thì việc họ muốn độc chiếm cũng chẳng có gì lạ. Năng lực đặc biệt là vấn đề sống còn của họ mà.

Chính vì vậy… Ishiwami quả thực vẫn rất dị thường.

“Yên tâm đi ạ.”

Ishiwami dán má vào tôi rồi nói.

“Tôi đâu có ý định độc chiếm. Vả lại, tôi cũng không thể bám víu vào người suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ được. Nhưng ngược lại, tôi cũng sẽ không cho phép người độc chiếm đâu.”

“…Không cho phép?”

Ánh mắt Ryuugamine thay đổi rồi sao?

“Ngươi, có biết mình đang nói chuyện với ai không…? Chỉ là một Người có năng lực quái vật mà dám có ý kiến với Ma Vương ư?”

Cái uy thế này là gì đây…

Da thịt tôi như bị kim châm. Gáy dựng hết cả lên.

Đây chính là sự uy nghiêm của Ma Vương ư? Trước đây đâu có chút nào, vậy mà không biết từ khi nào, cô ta lại có thể đạt đến mức này chứ?

Ui da! Vẫn còn siết chặt nữa sao!?

Hả? Hay là cô ta sợ mình?

Thế nhưng.

Dù có là như vậy thì cũng không có ý định buông ra.

“Ở thế giới này, những chuyện đó chẳng liên quan gì cả. Đến giờ người vẫn còn vất vả mà nỗ lực như vậy, có dọa dẫm thì Kagachi cũng không sợ đâu.”

Nhưng cơ thể thì đâu có nói thế.

Cái uy lực tỏa ra từ cơ thể Ryuugamine đột ngột biến mất. Có vẻ như cô ta không duy trì được lâu. Thoáng chốc đã trở lại là Ryuugamine như mọi khi.

“Này.”

Tôi quay sang Ishiwami, người mà dù thế nào cũng không có vẻ gì là sẽ buông tôi ra trong chốc lát, và nói.

“Cô không có chút lo lắng nào về tương lai sao? Những Người có năng lực đặc biệt mà tôi biết, dù ít hay nhiều, đều cố gắng khắc phục điểm yếu của mình — hay nói đúng hơn là những phần mà họ thấy còn thiếu sót — để có thể phát huy tối đa Năng lực đặc biệt của mình đó?”

Tsukaya cũng vậy. Yaguruma cũng vậy. Ngay cả Ryuugamine cũng thế. Tsubasa cũng vậy. Tôi có thể hiểu được rằng việc thỏa mãn Năng lực đặc biệt cũng chính là quá trình rèn luyện Năng lực đặc biệt của họ.

“Người nói chuyện kỳ lạ thật. Kagachi muốn từ bỏ việc làm Người có năng lực đặc biệt, vậy thì nỗ lực như vậy để làm gì?”

“Muốn từ bỏ việc làm Người có năng lực đặc biệt ư!?”

Ryuugamine há hốc mồm, đôi mắt vốn đã to giờ càng trợn tròn vì kinh ngạc.

“Á, ngươi đang nói gì—?”

“Với lại Kagachi không cần phải nỗ lực. Bởi vì Kagachi hoàn hảo.”

Ishiwami mặc kệ lời Ryuugamine mà tiếp tục nói. Có lẽ, cô ta hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô ta. Khác hẳn mọi khi.

“Hoàn hảo?”

Tôi vẫn tiếp tục hỏi. Cảm giác như nên hỏi ngay khi có thể. Xin lỗi Ryuugamine, đợi tôi chút nhé.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cô có ổn không đó?

Sắc mặt xấu thế, mồ hôi đầm đìa luôn kìa. Còn lẩm bẩm gì đó nữa chứ.

“…Này. Sao cô lại biết được điều đó? Năng lực đặc biệt của cô là Medusa mà. Năng lực có thể biến người nhìn vào mắt thành đá ấy.”

“Vâng.”

“Cái đó thì làm sao mà thử được chứ. Vậy mà sao lại nói là hoàn hảo?”

“Có thể thử được mà.”

Ishiwami nói như chuyện hiển nhiên.

“Kagachi đã thử rồi. Cứ nhìn vào mắt Kagachi, mọi người đều biến thành đá cả.”

“Cái chuyện ngớ ngẩn—!”

“Mọi người đều nói vậy đấy.”

Ishiwami khẽ cười khúc khích.

“Vậy thì, người cũng muốn thử không? Đôi Tà Nhãn của Kagachi ấy.”

Tôi nuốt nước bọt ừng ực.

Cánh tay Ishiwami nhẹ nhàng buông lỏng. Máu lại dồn về. Cảm giác vừa nóng vừa đau truyền về cánh tay, tê buốt. Chắc chắn tôi sẽ nhảy dựng lên nếu bị chạm vào lúc này.

Ishiwami trượt chân lùi một bước, rồi đưa hai tay vào dưới mái tóc mái. Cứ như thể đang tự bịt mắt vậy.

Tà Nhãn làm gì có, Ma Vương hay Dũng Giả, Medusa ở thế giới này cũng chỉ là người bình thường—Dù trong đầu tôi hiểu rõ là vậy, nhưng lòng vẫn bất an.

“Tôi đi đây nhé?”

Tôi định nói “Khoan đã” nhưng đã quá muộn.

Ishiwami bất ngờ vén mái tóc mái lên, đôi mắt ẩn dưới đó hiện ra.

Ánh mắt ấy xuyên thấu tôi.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi cứng đờ. Mọi thứ trên người tôi đều cứng đờ. Suy nghĩ ngừng lại, không thể chớp mắt. Thậm chí tôi còn quên cả thở. Tôi cứ nghĩ tim mình vẫn đập là một phép lạ.

Tóc mái rũ xuống.

Ngay lập tức, mọi thứ cứng đờ bỗng chuyển động trở lại, tôi như ho sặc sụa, thở ra một hơi.

“Thấy chưa.”

Nghe thấy giọng nói có chút tự hào của cô ta, tôi cố gắng chớp mắt lia lịa.

Nước mắt!?

Cảm nhận được thứ gì đó đang chảy dài trên má, tôi vội vã dùng tay còn cử động được để lau đi.

“Bây giờ người đã hiểu rồi chứ?”

Với nụ cười nhẹ trên đôi môi mỏng, Ishiwami quay gót.

“Tôi đã ghi nhớ mùi hương và cảm giác của người rồi, hôm nay tôi về đây. À, cái này.”

Ishiwami nhét một thứ gì đó giống như mảnh giấy gấp vào túi áo ngực của tôi.

“Đây là địa chỉ email của Kagachi. Nếu có nghĩ ra gì thì cứ gửi email cho tôi bất cứ lúc nào nhé.”

Tôi thoáng thấy cô ta liếc nhìn về phía Ryuugamine.

“Ch, chờ chút!”

Thấy Ryuugamine có vẻ như đã lấy lại tinh thần, định vội vã chạy đến chỗ tôi, Ishiwami khéo léo lùi về sau, rồi cứ thế rời khỏi chuồng bò.

Ryuugamine không đuổi theo Ishiwami mà làm động tác xua đuổi chó mèo. Rồi cô ta quay lại nhìn tôi, vẻ mặt như sắp khóc,

“Satou—Dân làng A! Anh có sao không!?”

Cô ta hỏi vậy.

Tôi gật đầu. Cú sốc vẫn chưa qua.

Đúng vậy. Đó thực sự là một cú sốc. Một cú sốc điện. Tôi chưa từng bị điện giật hay trúng súng điện bao giờ, nhưng nếu phải ví von thì cảm giác là như vậy.

Không có gì tác động vật lý. Ishiwami chỉ nhìn tôi, và tôi cũng nhìn Ishiwami. Chỉ có vậy thôi.

Nhưng rõ ràng, tôi đã cứng đờ. Biến thành đá.

“Cái con bé đó là cái quái gì vậy!?”

Hiếm khi thấy Ryuugamine tức giận thật sự.

Ối!

Ưm, tay bị tóm lấy… Vẫn còn tê…

“Á! Anh, anh có sao không!? Cái con bé đó, rốt cuộc đã làm gì vậy!”

Ối giời ơi, bị kéo toạc tay áo lên rồi! Kéo phăng một phát! Cậu là quỷ sứ gì mà hung bạo thế! Người ta đang tê cứng hết cả tay đây này!

“Cái, cái gì đây…?”

Nghe giọng Ryuugamine thoáng chút vẻ căng thẳng, tôi liền nhìn xuống cánh tay mình.

──Ối giời!

Cả cánh tay bị vén lên đến tận khuỷu tay, in hằn một vết bầm tím xanh đen như sợi dây thừng. Đây… là vết hằn do Ishiwami để lại sao? Cứ như thể tôi vừa bị một con đại xà khổng lồ quấn chặt vậy.

Ryuugamine lần này nhẹ nhàng kéo ống tay áo xuống.

──Hả?

Ơ, khoan đã… Cậu đang làm cái quái gì thế hả Ryuugamine?

Tay tôi đâu phải gối ôm đâu, cậu ơi!

“Không thể chấp nhận được.”

Ryuugamine khẽ lẩm bẩm.

“Ai đó dám làm cậu bị thương thế này. Mấy người Hắc phục đang làm cái gì vậy?”

Cậu ấy giận thật ư?

Ối, gì thế này? Tự nhiên thấy hơi… vui vui.

“Hơn nữa, tôi không hiểu. Ý cậu nói là muốn từ bỏ Cá tính giả là sao? Làm gì có chuyện từ bỏ được chứ?”

“…Đúng là vậy sao?”

Ryuugamine vẫn ôm chặt tay tôi, ngẩng mặt lên. Ôi──gần quá.

Vừa nãy tim cứ ngỡ ngừng đập, giờ thì nó lại đập nhanh như điên. Bình tĩnh nào. Cậu ấy gần thế này, lỡ đổ mồ hôi thì toi!

“Đương nhiên rồi. Cá tính chính là bản thân chúng ta. Làm gì có chuyện từ bỏ chính mình được chứ?”

Chắc là vậy rồi.

Giống như chuyện tôi, hay chúng tôi, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể trở thành Người có năng lực đặc biệt, thì việc từ bỏ nó cũng là điều không thể. Chắc chắn là vậy.

Mà cho dù có từ bỏ được thì để làm gì chứ?

Nếu tin toàn bộ câu chuyện của Ishiwami, thì có thể tình cảnh hiện tại đang rất khó khăn. Tôi cũng muốn làm gì đó để giúp cậu ấy. Nhưng mà, từ bỏ Cá tính giả thì có vẻ hơi nông nổi quá không? Tôi nghĩ điều đó chưa chắc đã giúp thế giới lấy lại màu sắc và âm thanh đâu.

“À này, vừa nãy cậu đã bị làm gì thế?”

“Hả? Cậu không nhìn thấy à?”

Ryuugamine lắc đầu. Ô, ôi. Tay tôi đang được ôm ấp nhẹ nhàng, tự nhiên có cái gì mềm mềm chạm vào. Như vậy có được không? Không, chắc chắn là không được rồi!

“R-Ryuugamine, sắp sửa…”

Ơ kìa!? Sao lại dùng sức mạnh vào thế!? Ngược đời rồi đó!?

“K-Không được. Tôi cũng muốn… ghi nhớ mùi hương, hình dáng… của Dân làng A-san mà!”

“K-Không, cậu đâu cần làm thế cũng nhận ra tôi rồi mà!”

“Làm sao biết được lúc nào mình không còn nhận ra nữa! Đây là để phòng bị thôi!”

Ối! Đừng có úp mặt vào bắp tay tôi thế!

Đừng có hít hà "khụt khịt" như thế! Đừng có cọ người vào! Tuy hết tê rồi nhưng chỗ bị bầm vẫn còn đau đó! Đau mà vẫn… thích thích nữa chứ!

“Đ-Đây chính là mùi hương của Sa… Dân làng A-san sao…”

Dừng lại ngay!

Xấu hổ chết đi được!

“Thôi được rồi, buông ra mau!”

Tôi đưa tay đẩy trán Ryuugamine nhưng cậu ấy chẳng nhúc nhích chút nào! Cậu là bạch tuộc hay gì thế hả!? Một Ma Vương bạch tuộc của đại dương bao la ư!?

“Không chịu đâu! Không công bằng! Sao lại chỉ cho mỗi Ishiwami ghi nhớ mùi hương của cậu! Tôi cũng phải ghi nhớ! Phải khắc sâu vào cơ thể này mới được!”

“Không hiểu gì hết!”

“Hừm!”

…………。

…Haizz.

Tôi đành bỏ cuộc. Đằng nào thì cũng chẳng chống lại được mấy đứa này. Có lẽ Ryuugamine hiểu là tôi đã chấp nhận số phận, nên vòng tay cậu ấy cũng nới lỏng một chút, khiến cảm giác đau đớn và áp lực dịu đi.

“Được rồi, được rồi. Cứ ngửi thoải mái đi.”

“Vâng!”

Trả lời nghe rõng rạc gớm, này.

“À thì… cậu không nhìn thấy mặt thật của Ishiwami đúng không?”

Ryuugamine vẫn vùi mặt vào cánh tay tôi, gật đầu, rồi hơi ngẩng mặt lên.

“Cánh tay cô ấy giơ lên vừa vặn che khuất nên tôi chỉ thấy được khóe miệng. Mà nói mới nhớ, khoảnh khắc đó, Dân làng A-san trông như thể bị đứng hình vậy, nhưng chắc là tôi nhầm rồi phải không? Chúng ta đâu có thể phát huy sức mạnh thật sự của Cá tính ở đây được.”

“…Không, đúng là tôi đã đứng hình thật.”

“Hả?”

“Thật sự, tôi còn quên cả thở nữa là. Tôi nghĩ mình may mắn lắm vì tim vẫn chưa ngừng đập đấy.”

“C-Có đáng sợ đến thế sao?”

Đáng sợ?

À. Ryuugamine nghĩ Ishiwami là Medusa, nên tôi mới sợ hãi mà cứng đờ người ra.

Tôi lắc đầu.

“Không, không phải vậy. Hoàn toàn ngược lại.”

“Ngược lại?”

Tôi gật đầu.

“Ishiwami lúc vén mái tóc lên, để lộ mặt thật… đẹp đến mức đáng sợ, đẹp đến mức khiến người ta quên cả thở đấy.”

Đôi mắt của Ryuugamine mở lớn kinh ngạc──rồi rung lên.

[IMAGE: ../image/p134.jpg]