[IMAGE: ../Images/..]
**5**
Sáng hôm sau, không có bất kỳ sự xáo trộn nào đáng kể. Mọi việc cứ thế diễn ra êm xuôi: chào cờ, ăn sáng, dọn dẹp, rồi vệ sinh các căn nhà gỗ. Bữa sáng chỉ có bánh mì, xúc xích và trứng ốp la nên ít xảy ra sự cố là một lẽ, nhưng quan trọng hơn cả là hầu như không có bất kỳ “Cá tính giả” nào xuất hiện.
“──Họ về hết rồi ạ?”
Vừa rửa xong đĩa bát, tôi được cô Dekkaa gọi lại. Nghe cô nói, tôi buột miệng hỏi lại ngay.
“Hả? Ý cô là tất cả mọi người ư? À không… Hikarigaoka Tsubasa thì vẫn còn đây chứ…”
Đúng vậy. Hikarigaoka Tsubasa vẫn còn. Sáng nay, cô nàng còn cướp mất miếng xúc xích đang ăn dở của tôi, vừa chạy trốn vừa la làng “Nhiệm vụ thành công!”.
Nhưng Ryuugamine Ouko thì không có mặt ở bàn ăn sáng. Tsukaya Mairi, Yaguruma Kokoro và những “Cá tính giả” khác cũng vậy. Tôi đã nghĩ rằng sau vụ ồn ào hôm qua, họ được sắp xếp ăn ở một nơi khác, nhưng có vẻ không phải.
Cô Dekkaa lắc đầu.
“Không. Chỉ có Ishiwami Kagachi là về thôi. Ngay tối qua, con bé nói thấy không khỏe nên chúng ta đã nhờ người của khu cắm trại đưa về rồi.”
“À? Vậy còn những người khác?”
“Thì… họ bảo có việc cần làm nên đừng bận tâm, và đã xin phép rồi. Thầy tổ trưởng thì nói nếu bọn trẻ muốn vậy thì cứ để chúng làm, nhưng nếu cuối cùng có chuyện gì xảy ra, thầy ấy sẽ quên hết những gì đã nói và đổ lỗi cho cô ấy chứ ai. Cậu không thấy điều đó vô lý lắm sao?”
Cô ơi. Con hiểu sự giận dữ của cô là chính đáng, nhưng cô có thể đừng vừa nói vừa ôm chặt tay vào ngực như đang vắt kiệt gì đó được không? Đó là một sự… thưởng thức cho mắt – à không, độc hại mới đúng.
“Thật tình, tại sao mấy đứa nhỏ đó tự dưng lại muốn tham gia sự kiện này chứ… Cô tưởng cuối cùng mình cũng được thở phào nhẹ nhõm rồi chứ.”
Tâm tư cô để lộ hết cả ra rồi đấy, cô giáo! Cô quá lơ là rồi! Cô không nên tin tưởng một kẻ như tôi đến mức đó đâu.
“Vậy, cô muốn tôi làm gì đây ạ?”
“Hửm?”
Cô Dekkaa nghiêng đầu, bộ ngực đồ sộ của cô rung rinh như quả bóng bay chứa đầy nước.
“À, đúng rồi. Cô nghĩ chắc là không sao đâu, nhưng nếu cậu có gặp mấy đứa đó, phiền cậu để mắt một chút được không?”
“Chỉ vậy thôi ạ?”
“Ừm. Tất nhiên, nếu chúng có ý định gây rối, cô tin tưởng cậu với tư cách là lớp trưởng sẽ hành động đúng đắn.”
“À vâng…”
Sự tin tưởng của cô nặng nề quá, cô giáo ạ. Hơn nữa, cô cũng biết rõ là một kẻ như tôi có làm gì thì cũng không thể ngăn cản được bọn họ mà. Một “Dân làng” thì làm sao có thể ngăn cản việc bọn họ phô diễn “Cá tính” của mình chứ.
Thôi thì, tôi cũng sẽ cố gắng để các học sinh bình thường khác không bị cuốn vào.
Cô Dekkaa, không biết có hiểu được suy nghĩ của tôi hay không, mỉm cười và khẽ vỗ hai tay vào nhau trước ngực.
“Vậy thì, nhờ cậu nhé? Hôm nay cả ngày là định hướng, nhưng nếu về đích sớm thì thời gian tự do sẽ nhiều hơn, cố gắng lên nhé!”
Tôi siết chặt nắm đấm.
“…Vâng, tôi sẽ cố gắng ạ.”
Chắc cũng chẳng trách được nếu câu trả lời của tôi nghe có vẻ không mấy thiết tha. Rõ ràng là tôi lại bị giao thêm một cục nợ rồi.
Nhưng mà… việc các “Cá tính giả” biến mất, liệu có liên quan gì đến Ryuugamine Ouko không nhỉ? Hay chỉ đơn giản là họ đã thử tham gia nhưng rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng và bắt đầu hành động theo ý mình thôi?
Thông thường, vế sau có lẽ đúng hơn.
Việc đến cả Tsukaya Mairi và Yaguruma Kokoro cũng không thấy đâu thì hơi bất ngờ, nhưng đây là một môi trường khác với trường học. Việc họ có những hành động mà tôi không thể đoán được cũng chẳng có gì lạ.
Tôi đã hy vọng rằng bức tường giữa chúng tôi và bọn họ sẽ sụp đổ một chút trong chuyến cắm trại này, nhưng có lẽ rào cản vẫn còn quá cao.
Tuy nhiên, việc họ chịu tham gia đã là một bước tiến rồi. Nếu cứ thế này, ý thức của họ dần dần thay đổi, có thể Tsukaya, Yaguruma và những người khác cũng sẽ nhận ra sự hiện diện của chúng tôi.
Nếu điều đó xảy ra thì – thật tuyệt biết bao.
“Satou. Cô giáo nói gì thế?”
Kimura Shouhei, người dường như đã đợi tôi trở lại, hỏi. Saitou Hajime cũng vậy. Mặc dù tôi vốn đã đi riêng nên ở đội khác với bọn họ trong trò định hướng này, nhưng có bạn bè thật là tốt.
“Không có gì. Vẫn như mọi khi thôi. Cô ấy bảo để mắt đến mấy ‘Cá tính giả’ ấy mà.”
“Đúng là y như cũ thật.”
Kimura nói rồi cười rạng rỡ. Từ một khoảng cách không xa, những người trong đội của Kimura đang nhìn về phía này.
“Về đích sớm thì sau đó là thời gian tự do.”
“Tuyệt vời! Giải quyết nhanh rồi đi chơi thôi!”
“Tớ cũng sẽ cố gắng.”
Khi Saitou Hajime nói vậy, Kimura Shouhei nhe răng cười gian xảo.
“Để còn được hẹn hò với bạn gái trong rừng chứ gì.”
“N-nói cái gì thế hả!”
Trông già dặn quá đấy, Kimura.
Nhưng cái vẻ hoảng hốt này… hình như đúng là tôi đã nói trúng tim đen. Thật tình, đồ kẻ phản bội!
“──Jirouuuu!”
“Ối giời!”
Tôi cảm thấy một cú va chạm như bị đấm thẳng vào tủy sống, và tôi loạng choạng. Hikarigaoka Tsubasa xoay tròn và tiếp đất ngay trước mặt tôi, và tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra. Con nhỏ này chắc chắn đã dùng cú lariat vào cổ tôi, rồi dùng cánh tay móc lấy tôi mà xoay tròn.
“Đau đấy chứ!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Hơn nữa, chúng ta xuất phát thôi! Ma Vương cũng biến đi đâu mất rồi đúng không? Vậy thì hôm nay, tôi sẽ độc chiếm Jirou!”
“Cái gì, nói bậy nói bạ cái gì thế!”
“Có sao đâu! Đằng nào cậu cũng rảnh mà đúng không? Cậu có vào đội nào đâu, đi cùng tôi đi chứ. Nhiệm vụ tuần tra cũng không còn nữa đúng không? Vì Ma Vương không có ở đây mà.”
Thì… đúng là vậy.
Tôi đáng lẽ phải cùng Ryuugamine Ouko đi tuần tra xem có vấn đề gì xảy ra không. Nhưng khi người cộng sự Ryuugamine không có mặt, tôi chẳng có gì để làm.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại – con nhỏ này hoàn toàn không để ý đến Kimura Shouhei và Saitou Hajime. Bình thường thì nó cũng nhận ra đấy, nhưng hễ có chuyện gì khiến nó hứng thú là y như rằng nó quên hết mọi thứ xung quanh.
Có lẽ vì hai người bọn họ cũng hiểu điều đó, nên họ im lặng vẫy tay rồi rời đi.
Xin lỗi nhé.
“…Thế? Đi cùng là sao?”
Chắc không phải ý “bạn trai bạn gái” đâu nhỉ.
Tất nhiên là không phải rồi. Hikarigaoka Tsubasa mắt sáng lên, nở một nụ cười ranh mãnh, rồi hơi cúi người, ghé sát mặt vào tôi đến mức mũi cô nàng gần chạm vào tôi. Này, tóc hơi nhột đấy.
“…Tôi vừa nhận được một thông tin tuyệt mật rằng có một kho báu cực lớn được giấu trong ngọn núi này.”
Cô nàng thì thầm khẽ khàng.
“Hôm nay, chúng ta sẽ đi tìm nó. Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất đấy!”
…………
Thiệt tình!
Ở đây cũng có người tin vào điều đó nữa!
***
Định hướng là một trò chơi giống như tìm đường đến đích bằng cách dựa vào bản đồ để tìm các điểm kiểm tra. Thông thường, mỗi đội có hai người, nhưng do số lượng nên lần này là ba người mỗi đội. Kimura Shouhei đã cùng Saitou Hajime và Aiba – số thứ tự đầu tiên trong lớp chúng tôi – xuất phát.
Sau khi tiễn toàn bộ học sinh trong lớp khởi hành, tôi đến chỗ cô Dekkaa hỏi xem tôi có thể đi cùng Hikarigaoka Tsubasa không.
Cô đồng ý ngay mà không chút đắn đo.
Đối với cô giáo, có lẽ chỉ cần tôi đi cùng một trong hai người – Dũng Giả hoặc Ma Vương – là cô ấy cảm thấy yên tâm rồi.
Thật là, bó tay.
Tôi không hẳn là muốn tham gia trò định hướng, nhưng cũng không phải là không muốn. Ít nhất thì tôi cũng muốn được lựa chọn, nhưng… có lẽ đây chính là số phận rồi.
Tạm thời, tôi đeo chiếc ba lô chỉ chứa những vật dụng cần thiết tối thiểu rồi quay lại điểm xuất phát. Hikarigaoka Tsubasa đang đứng đó, chờ tôi trong tư thế hiên ngang như vị thần Hộ Pháp.
“Muộn thế!”
Cô nàng mặc bộ đồ thể thao, cầm thanh đại kiếm, trông thật là lố bịch. Chắc không đeo được ba lô nên cô nàng đeo một chiếc túi đeo hông phồng căng.
[IMAGE: ../Images/00001.png]
“Thầy giáo đã cho phép rồi. Tớ là dân làng bình thường, đâu phải là người có ‘Cá tính’ mà được miễn trừ. Với lại, Ryuugamine cũng không có ở đây nên tớ cũng có trách nhiệm của một lớp phó chứ.”
“Dũng Giả đã bảo là được thì cứ được thôi mà!”
“Đó là lý lẽ của cậu, tớ có lý lẽ và chuyện riêng của mình chứ.”
“Hừm!”
Tsubasa bĩu môi vẻ không hài lòng.
À, con bé này lúc nào cũng muốn đối xử với tớ như một người có Cá tính. Thế nên, khi bị bảo là không phải, nó lại lộ rõ vẻ bất mãn ra mặt. Tấm lòng của nó thì tớ cảm kích lắm, nhưng bức tường không thể vượt qua kia vẫn sừng sững tồn tại. Chuyện đó, chỉ còn cách chấp nhận mà thôi.
“Đã được cho phép rồi thì còn gì nữa? Hơn nữa, cậu định làm gì với cái vụ tìm kho báu chôn giấu đó vậy?”
“Đây nè!”
Tsubasa thô lỗ rút tờ giấy gấp nham nhở từ túi áo khoác thể thao ra, rồi sột soạt mở nó.
Đó là một bản đồ. Nhưng không phải loại dùng cho cuộc thi định hướng. Phạm vi khá rộng và nội dung cũng đại khái. Trông nó có vẻ như một tấm bản đồ cổ. Tuy nhiên, đó không phải bản gốc mà là bản in ra.
“Tớ in ra từ trên mạng đấy. Nè, chỗ này này.”
Tsubasa chỉ vào một hình vẽ trông như ngọn núi sừng sững. Phần màu đen tô kín nửa vòng tròn có lẽ là ký hiệu của một hang động ở đó. Bên cạnh nó có vẽ một ký hiệu `凸`.
“Cậu không thấy đáng ngờ à? Theo suy luận của tớ, cái `凸` này không phải là chữ ‘totsu’ mà nó biểu thị một thứ khác đó.”
“Thứ khác là gì?”
Tsubasa nhìn quanh quẹo rồi hạ giọng.
“…Vàng thỏi.”
Hả!?
“Nếu cậu chồng ba thỏi vàng lên và nhìn từ phía trước, nó sẽ có hình dạng như thế này phải không? Cái ký hiệu này là để biểu thị điều đó đó!”
“Không, nói thật thì nếu cậu đã nói vậy thì cũng không phải là không thể nhìn ra được, nhưng mà chẳng phải nó chỉ đơn giản là nhắc nhở phải cẩn thận vì địa hình lồi lõm và hiểm trở sao?”
“Chuyện đó thì cái hình ngọn núi lởm chởm gai góc này đã nói lên rồi mà. Nếu là một ngọn núi không như vậy, thì họ đã vẽ một ngọn núi có hình nửa vòng tròn thoải hơn rồi. Vậy mà lại cố tình để lại ký hiệu này, điều đó có nghĩa là ở đây có kho báu bị chôn giấu đó!”
Tsubasa siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy tự tin.
Không không.
Nếu thế thì có vẻ đơn giản quá rồi.
Với lại, một bản đồ quan trọng như vậy tại sao lại xuất hiện trên mạng chứ?
Ngay cả khi không cần suy luận như Tsubasa nói, nếu trên bản đồ ghi rõ nơi cất giấu kho báu có một ký hiệu nào đó, thì hẳn người ta phải tìm đến đó đầu tiên. Vậy thì bây giờ có đến cũng chẳng còn gì nữa đâu? Dù sao thì, đến Kimura còn biết được cơ mà.
“Tớ biết cậu đang nghĩ gì đó nha?”
Tsubasa cười khẩy, ưỡn ngực.
“Đúng là thông tin về kho báu có lưu truyền trên mạng công cộng ở mức tin đồn. Nhưng tấm bản đồ này, nó chỉ được đăng trên mạng lưới dành riêng cho những người có Cá tính thôi. Tức là khả năng có được kho báu này, chỉ những người có Cá tính mới có thôi!”
Thật vậy sao!
Chắc chắn rồi, nếu nó chỉ được đăng tải trên mạng mà chỉ những người có Cá tính mới có thể truy cập được, thì khả năng nó đã bị khai quật là rất thấp. Tìm kiếm một cách mò mẫm thì làm sao mà tìm ra được.
“Nhưng, chẳng phải những người có Cá tính khác có thể đã tìm thấy trước rồi sao?”
Tsubasa cười nhếch mép.
“Khả năng đó rất thấp. Tấm bản đồ này mới được đăng hôm kia thôi, với lại, phần lớn những người có Cá tính đều không mấy quan tâm đến những thứ như kho báu đâu. Chỉ có Dũng Giả là hay quan tâm đến tiền bạc thôi!”
Ừm… Đúng là trong game thì Dũng Giả lúc nào cũng vất vả vì tiền.
Những trang bị hàng xịn thường được bán với giá cắt cổ, vì vậy mà họ phải liên tục chiến đấu với quái vật.
Có lẽ đặc tính của Dũng Giả đã được in sâu vào như vậy?
Không nhưng mà, những người có Cá tính như thương nhân hay đạo tặc cũng sẽ quan tâm chứ?
Khi tớ hỏi vậy,
“…Ai biết? Tớ chưa gặp bao giờ nên không biết.”
Qua loa quá thể!
“Thế nên, chúng ta sẽ hướng tới hang động đó và lên đường thôi!”
Tsubasa chỉ thẳng ngón tay về phía có lẽ là ngọn núi đó. Dáng vẻ tạo kiểu khá ra gì đấy, nhưng mục đích lại là tiền bạc. Không biết là oai phong hay không oai phong nữa.
“Đi thôi, Jirou!”
Tsubasa bước đi, tin chắc rằng tớ sẽ đi theo.
Thôi được rồi.
Tớ sẽ đi cùng, nhưng đừng có hăng hái quá đấy.
Tớ khác cậu, tớ là người bình thường. Không thể cứ thế mà hành động bất chấp thể lực được, với lại –
Tớ ngẩng đầu nhìn trời.
– Có lẽ, thời tiết cũng đang có vẻ bất thường.
***
“Hướng này nhé.”
Vừa nói, Tsubasa không chút chần chừ rời khỏi con đường chính, bước vào bụi cây. Tớ biết ngăn cản cũng vô ích nên đành miễn cưỡng đi theo sau.
Ồ, có vẻ đây không phải là một con đường hoàn toàn không có dấu vết. Có phải là đường mòn của thú vật không? Dấu vết của thứ gì đó đã đi qua vẫn còn rất rõ ràng.
Trong tay Tsubasa chỉ có một chiếc la bàn. Nó cứ thế tiến lên chỉ dựa vào thứ đó. Không hề có chút lạc lối hay bối rối nào. Tin tưởng vào năng lực của bản thân thì đúng là mạnh mẽ thật.
Tuy nhiên, may mà đã mặc áo quần dài tay cả trên lẫn dưới. Cành cây và cỏ cứ vướng víu khá nhiều. Nếu để da thịt trần trụi, chắc chắn sẽ đầy vết xước ngay lập tức.
Ban đầu, vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng nói của những học sinh khác lọt qua tán cây rậm rạp, nhưng rồi chúng cũng dần tắt hẳn, khiến tớ và Tsubasa cứ ngỡ như đang lạc vào chốn ma cảnh ngoài cõi người vậy. Hay là bị lạc? Tớ đã nghĩ phải cẩn thận kẻo thành chuyện đùa không hay đâu – nhưng giờ thì tớ đã hoàn toàn mất phương hướng rồi!
“Này, có ổn không đấy?”
Không kìm được sự lo lắng, tớ hỏi.
“Chuyện gì?”
Tsubasa đáp mà không quay đầu lại.
“Chuyện gì ư, là đường đi ấy. Đây là đường mòn của thú vật phải không? Chắc là cậu không bị lạc đâu nhỉ?”
“Gì chứ, chuyện cỏn con. Thế thì không sao đâu. Chỉ cần biết đại khái phương hướng là sẽ ổn thôi mà. Tin tớ đi.”
Tớ cũng muốn tin lắm chứ.
Nhưng tớ, một dân làng bình thường, kiểu gì cũng lo lắng thôi.
“Mà, hình như tớ cũng có chút nhầm lẫn.”
“Nhầm lẫn gì cơ!”
“Làm gì mà khoa trương thế. Không phải chuyện to tát gì đâu.”
Vừa nói, nó vừa dùng tay gạt cành cây ra.
“Tớ cứ nghĩ mình là người duy nhất nhắm đến kho báu, nhưng ở đây, có vẻ không phải Dũng Giả cũng muốn tiền. Đúng là lũ phàm tục!”
Nó hoàn toàn tự cho mình là đúng rồi.
“Sao cậu biết được chuyện đó?”
“Dễ thôi. Có dấu vết người đã đi qua đây trước tớ. Thời gian không lâu lắm nên nếu nhanh chân thì có thể đuổi kịp.”
Thế nên nãy giờ nó mới không thèm liếc mắt nhìn ngang dọc gì sao.
“Muốn vượt mặt Dũng Giả là tớ đây ư, còn sớm trăm năm nữa!”
Nó cười khùng khục đầy thách thức.
Nhưng mà, ai vậy nhỉ? Ai lại tin vào cái chuyện kho báu đáng ngờ như thế mà lại cố tình mò vào núi chứ? Kimura – chắc không phải rồi. Saitou sẽ ngăn cản, còn Ainiba thì cũng sẽ không thích đâu.
À mà, bản đồ được đăng trên mạng lưới dành riêng cho người có Cá tính mà. Vậy thì… kẻ nhắm đến kho báu là người có Cá tính ư?
Có khi nào, sáng nay đám đó không có mặt là vì đã đi tìm kho báu rồi sao?
Cả Ryuugamine nữa ư?
Không, nhưng mà… tớ không nghĩ con bé đó lại quan tâm đến kho báu đâu. Có vẻ nó cũng không túng thiếu tiền bạc gì. Dù sao thì, nó là tiểu thư mà.
Tsukaya và Yaguruma cũng vậy.
Tsukaya thì có đi làm thêm, nhưng đó là vì Cá tính của nó. Cá tính của Yaguruma thì cũng chẳng liên quan gì đến việc khai quật kho báu cả.
Mấy đứa còn lại thì tôi không rõ, nhưng không chừng mấy món đồ dùng cho "cá tính" của tụi nó lại tốn tiền phết nhỉ? Nói mới nhớ, mấy cái phụ kiện vũ khí các kiểu của Yaguruma trông có vẻ tốn tiền đấy. Khác với nhà Ryuugamine, nhà Yaguruma là một gia đình bình thường thôi mà.
Đâm ra tôi cứ lo mấy chuyện đâu đâu như liệu nhà nước có trợ cấp gì không – ơ?
Có gì đó vướng vào mắt cá chân.
Tôi cúi xuống xem là rễ cây hay cỏ, thì thấy không phải vật tự nhiên. Đó là một sợi dây thừng, vướng vào mắt cá chân tôi và căng thẳng.
“Jirouuu!”
Bịch một tiếng, Tsubasa đẩy tôi văng ra, khiến tôi ngồi bệt xuống đất.
Tôi định gắt lên “Làm cái quái gì thế hả?”, thì một vật gì đó vụt qua sát mũi tôi, xé toạc không khí nghe “vù” một tiếng. Một vật dài, màu nâu.
Nó đâm sầm vào thân cây lớn gần đó, tạo ra một âm thanh cực lớn.
Là một khúc gỗ.
Khúc gỗ được buộc dây thừng, từ bên cạnh lao tới tấn công tôi!
Cái quái gì thế này!?
Bẫy của bọn muốn cướp kho báu à!?
“Đứng dậy đi, Jirou!”
“Ơ, ừm…”
Ấy, khoan? Sao không đứng lên được nhỉ. Chân cứ run bần bật, chẳng có chút sức lực nào. Chẳng lẽ đây là cái gọi là “nhũn cả người” ư?
“Jirou!”
“À, à, xin lỗi, Tsubasa. Chân, chân tớ không đứng nổi…”
Thật là vô dụng.
Tôi cứ nghĩ sẽ bị mắng té tát, nhưng Tsubasa chỉ nói:
“Cứ nằm xuống đi.”
Nói đoạn, Tsubasa đứng thẳng người, quay lưng về phía tôi. Cô bé nắm lấy chuôi Bảo kiếm Envurio đeo sau lưng, sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào.
Ngay lập tức, có vật gì đó từ đâu bay tới tấn công Tsubasa.
Nhưng Tsubasa đã nhanh hơn một tích tắc, rút Envurio ra và dùng nó làm lá chắn. Một loạt tiếng kim loại lách cách vang lên, và thứ gây ra tiếng động rơi xuống ngay trước mặt tôi.
Đây… là shuriken sao?
Envurio không phải là một thanh kiếm bản rộng. Nhưng Tsubasa đã khéo léo điều khiển nó, hình như hất văng mấy thứ trông như shuriken được ném tới.
Shuriken ư, vậy là… Ninja? Chẳng lẽ là Tsuchinome!?
Uầy! Lại shuriken nữa!
Tsubasa vừa né một nửa, vừa hất bay một nửa, rồi mạnh mẽ vặn mình. Lợi dụng đà đó, cô bé hét lên:
“Oàààààààààààààààààààààà!”
Nhảy lên ư!?
Tsubasa xoay tròn như một cú nhảy trong trượt băng nghệ thuật. Sau đó, cô bé giáng Envurio xuống thân cây.
“Bùm!” một tiếng nổ lớn vang lên, tựa như có thứ gì đó vỡ tung, cái cây rung chuyển dữ dội.
Cành cây lắc lư mạnh, lá khô bay lả tả như tuyết rơi, và một vật gì đó to lớn, màu đen, rơi xuống. Nó “rầm” một tiếng, đáp xuống đống lá khô chất đầy.
[IMAGE: ../image/p181.jpg]
Tsubasa khoác kiếm Envurio lên vai, đứng cạnh đống lá khô, rồi không thương tiếc dùng giày leo núi giẫm lên đó.
“Kết thúc rồi, Ninja.”
Tsubasa mỉm cười đắc thắng, sau lưng cô bé, lá khô bay tán loạn. Một bóng đen lướt qua phía sau tấm màn lá phong đỏ!
“...Giết…”
Tsuchinome! Cái thứ vừa rơi xuống chỉ là đòn nghi binh ư!? Là thuật thay thế người!
Cầm ngược một thứ vũ khí ngắn hơn kiếm bình thường và không cong, Tsuchinome phá vỡ tấm màn lá khô, lao tới chém Tsubasa.
Tôi định mở miệng kêu “Nguy hiểm!”, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tsubasa thì dừng lại. Bởi vì trong mắt cô bé không có chút bối rối hay kinh ngạc nào. Đôi mắt xanh to tròn của Tsubasa phản chiếu khuôn mặt tôi. Vậy còn mắt tôi, nó phản chiếu điều gì? Trong đôi mắt tôi đang nhìn bóng dáng Tsuchinome phía sau Tsubasa…
Tsubasa hơi dịch thanh kiếm đang vác trên vai.
“—Nya!”
“Cộp!” một tiếng tùm và một tiếng thét kì quái vang lên, Tsuchinome ngã lộn nhào một cách dữ dội. Giống hệt như khi bị trượt băng mà ngã đập mông vậy.
Mũi kiếm của Tsubasa, sau khi dịch vị trí, đã trúng thẳng vào trán của Tsuchinome đang lao tới.
“Khà khà.”
Tsubasa cười một cách kiêu ngạo, rồi vẫn khoác kiếm trên vai mà quay lại, nhìn xuống Tsuchinome.
Tôi cũng cố gắng đứng dậy, đi đến bên cạnh và xem xét tình hình của Tsuchinome.
“Nyuuu…”
Tsuchinome rên rỉ những tiếng kì lạ, nhưng nhìn qua thì có vẻ không bị thương tích gì đáng kể.
Tôi không biết phải gọi là gì, nhưng trên trán của cái mũ trùm đầu che mặt mà Tsuchinome đang đội có một miếng kim loại, và hình như nó đã đỡ được kiếm.
Chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.
Tsubasa chắc chắn đã nhắm vào vị trí đó để di chuyển mũi kiếm. Có thể nắm bắt chính xác mối quan hệ vị trí chỉ bằng hình ảnh của bản thân và Tsuchinome phản chiếu trong mắt tôi, quả là một kẻ đáng sợ.
Tôi nhặt một chiếc shuriken rơi gần đó lên.
À, hiểu rồi.
Giống như Envurio của Tsubasa, đầu shuriken cũng được mài tròn. Nó không thể đâm xuyên, nhưng nếu trúng vào mắt thì lại là chuyện khác. Chắc đây là mức độ vừa an toàn vừa thực dụng.
“Tsuchinome cũng đang tìm kho báu à?”
“Đương nhiên rồi.”
Tsubasa khéo léo tra Envurio vào vỏ, rồi thò tay vào túi quần thể thao của Tsuchinome!
Này, làm gì—à, à, là bản đồ.
“Đây này.”
Mở mảnh giấy vừa lấy ra, đó quả thật là một bản đồ giống hệt cái của Tsubasa, hình như chỉ dẫn vị trí kho báu.
Dù có hơi nhăn một chút, Tsuchinome có vẻ là một người khá ngăn nắp. Bốn góc tờ giấy hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Bên cạnh dấu hiệu hình như chỉ kho báu, có ghi:
‘Kho báu có lẽ ở đây đó! Shinocchi thông minh quá!’
Viết bằng nét chữ tròn tròn. Một sự tương phản mạnh mẽ như mọi khi…
Tsubasa nhét tấm bản đồ đó vào túi quần mình.
“Này—”
“Nếu không làm thế này, có khi cậu ta lại đuổi theo lần nữa thì sao?”
Đúng là vậy. Trên ngọn núi không có dấu hiệu gì này, không có bản đồ thì không thể nào đến được vị trí kho báu.
“Thôi nào. Chúng ta phải nhanh lên, Jirou. Đến giờ thì rõ ràng là cả lũ Cá tính giả của lớp các cậu cũng đang nhắm vào kho báu của tôi rồi.”
Kho báu của cô từ khi nào vậy?
“Đương nhiên, Ma Vương cũng phải đang nhắm đến. Xây dựng Quân đoàn Ma Vương cũng cần tiền mà! Nhất định phải giành được trước để phá tan dã tâm của nó!”
…Ừm, à, chắc là vậy rồi. Chuyện là vậy đấy.
Đây là, cái này…
Không phải chuyện tiền bạc thực tế gì cả.
Họ nghĩ ra một tình huống đúng kiểu mấy đứa này thích, là có được kho báu, và cho rằng đó là tình huống thích hợp để phát huy "cá tính" của mình.
Giống như hành động của Ryuugamine trên xe buýt, không liên quan gì đến Kế hoạch tiêu diệt nhân loại.
Cái mà Saitou đã nói, "nhập vai" (role-play).
Bọn này bắt đầu cái trò đó rồi. Không chừng vì chuyện kho báu mà bọn này mới tham gia chuyến dã ngoại cắm trại trong rừng này?
Nếu vậy thì việc những đứa lớp khác không tham gia lại hơi lạ.
…Không.
Giữa Cá tính giả của lớp chúng tôi và các lớp khác có một điểm khác biệt.
Đó là Đại hội Văn hóa.
Không chừng, vở kịch đó không chỉ tác động đến Ryuugamine, mà còn mang lại thay đổi nào đó cho tất cả những người tham gia? Đồng thời với khả năng hòa hợp được với chúng tôi, cũng có khả năng họ đã thức tỉnh cách thức phát huy "cá tính" mới.
Với linh cảm không lành, tôi nhìn Tsubasa. Nhưng, Dũng Giả Hikarigaoka Tsubasa vẫn giữ vẻ kiêu ngạo và nụ cười như thường lệ, nói:
“Thú vị rồi đây! Chuyện này ở thành phố thì tuyệt đối không thể làm được!”
Và đôi mắt xanh của cô bé sáng rực.
☆
Dù là đường mòn thú vật thì vẫn là đường.
Chúng tôi vẫn đi gần như thẳng tắp trên con đường núi hẹp như mọi khi.
Tsuchinome đang bất tỉnh vẫn bị bỏ lại đó.
Dù không nghe nói có gấu xuất hiện, nhưng tôi nghĩ sẽ rất tệ nếu có tai nạn bất ngờ xảy ra, nên đã hỏi:
“Này, cứ để Tsuchinome ở đây thế à?”
Nghe vậy, Tsubasa búng ngón tay:
“Không sao đâu.”
Đoạn văn sau được dịch sang tiếng Việt:
[IMAGE: ../Images/00001.png]
Đúng lúc đó, từ trong lùm cây rậm rạp, những người sở hữu "Cá tính" của lớp khác bỗng xuất hiện, làm cành lá xào xạc. Tất cả bọn họ đều đeo chiếc huy hiệu có chữ "Dũng" trên vai – đó chính là Đội thân vệ của Tsubasa.
“Bọn họ sẽ đưa các cậu về trại an toàn. – Cảm ơn nhiều!”
Nghe lời Tsubasa nói, Đội thân vệ lại ẩn mình vào lùm cây và biến mất. Tuy nhiên, nếu biết họ vẫn ở đó và chú ý quan sát, thì họ không thể ẩn mình hoàn hảo như Shinobu Tsuchinome được.
“Đó là lý do đó,” Tsubasa ưỡn ngực đầy tự hào.
Xem ra mọi thứ đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đâu ra đấy rồi. Có lẽ lần này cậu ta sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm thấy kho báu thực sự, hoặc ít nhất là chấp nhận rằng nó không tồn tại.
[IMAGE: ../Images/00002.png]
Vừa nhảy qua con suối nhỏ chảy róc rách, con đường mòn cũng biến mất.
Tsubasa so sánh la bàn với bản đồ, không chút do dự, cậu chỉ tay về phía trước và bắt đầu đi. Tôi chỉ việc đi theo sau cậu ta.
Không biết giờ này, Ryuugamine có đang tiến sâu vào ngọn núi này giống như chúng tôi không nhỉ? Nói thế nào nhỉ… cảm giác hơi xa cách. Dù không phải việc của lớp, nhưng nếu được nhờ, có lẽ tôi cũng sẽ đi cùng.
…À không, chắc là không đâu.
Nếu Ryuugamine đề cập chuyện này trước Tsubasa, tôi chắc chắn sẽ viện đủ lý do để phản đối.
Việc tìm kho báu đâu phải là hoạt động của Trại hè. Hơn nữa, những ủy viên lớp như chúng tôi còn có nhiều việc phải làm. Tôi chắc chắn sẽ nói như vậy để phản đối.
Nếu tôi đặt mình vào vị trí của Ryuugamine mà bị nói như thế, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái khi hoàn toàn nhập tâm vào “Cá tính” của mình – tôi nghĩ vậy.
Bọn họ chắc chắn sẽ không cố tình chọn một tình huống mà họ không thể phát huy hết "Cá tính" của mình.
Ryuugamine không mạnh mẽ như Tsubasa. Cậu ta thường chủ động lôi kéo tôi vào các nhiệm vụ, nhưng Ryuugamine chưa bao giờ cố ý lôi kéo tôi vào Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của mình.
Dù tôi thường xuyên nằm trong phạm vi hoạt động của kế hoạch đó, nhưng điều đó cũng là lẽ tự nhiên khi chúng tôi có chung môi trường sống. Phạm vi hoạt động của học sinh cấp ba thì cũng chỉ gói gọn quanh trường mà thôi.
Nghĩa là, Ryuugamine đã tách bạch rạch ròi giữa “Cá tính” và sự tồn tại của tôi chăng?
…Ủa?
Sao tự nhiên giờ thấy mơ hồ thế nhỉ? Tại sao vậy?
“Dừng lại.”
Tsubasa đưa tay chặn trước mặt tôi, cản đường đi. Tôi ngưng suy nghĩ, nín thở, rồi cúi người theo lời nhắc của Tsubasa, nhìn qua khe hở của lùm cây.
Trên một khoảng đất trống rộng lớn như quảng trường, hai người sở hữu “Cá tính” đang đứng đó.
Đó là Mizuhira Kuroto và Toma Narijou.
“Samurai” và “Kỵ sĩ”.
Mizuhira mặc chiếc áo kimono kỳ lạ bên ngoài bộ đồ thể thao, bên hông đeo một thanh kiếm. Toma Narijou cũng vậy, bộ đồ thể thao lộ ra từ những kẽ hở của bộ giáp mà anh ta đang mặc, tay cầm một chiếc khiên và một thanh kiếm hai lưỡi bản rộng. Dù không nặng bằng hàng thật, nhưng việc mặc bộ giáp đó mà đi bộ trong rừng thì bình thường chẳng ai nghĩ tới cả.
Hai người đang đối đầu nhau ở khoảng cách vài mét.
Cứ như sắp sửa lao vào chém nhau vậy. Quay sang nhìn Tsubasa, tôi thấy trên khuôn mặt cậu ta hiện lên nụ cười phấn khích.
“...Ngươi thực sự không chịu lùi bước sao?”
Mizuhira khoanh tay, giấu vào trong tay áo kimono, một mắt mở he hé nhìn chằm chằm Toma Narijou.
Khuôn mặt của Toma Narijou bị che khuất dưới chiếc mũ bảo hiểm nên không thấy rõ.
Nhưng tôi cảm thấy anh ta không hề run sợ. Tư thế thủ khiên của anh ta toát ra một khí thế vững chắc, như một ngọn núi sừng sững.
Trước lời nói của Mizuhira, Toma Narijou khẽ hạ thấp trọng tâm.
Có lẽ xem đó là tín hiệu bắt đầu cuộc chiến,
“...Được thôi.”
Mizuhira rút tay ra khỏi ống tay áo kimono, khụy gối xuống, tay trái nắm lấy vỏ kiếm, tay phải đặt lên chuôi kiếm.
“...Kho báu mà Mạc Phủ để lại, tuyệt đối không thể rơi vào tay đám dã man như ngươi.”
Mạc Phủ là cái quái gì!? Không phải là quỹ bí mật từ cuộc đại chiến trước sao!?
“Bảo vệ kho báu của Vua Solomon khỏi những kẻ dị giáo như ngươi là sứ mệnh của ta. Nếu ngươi nhất quyết muốn đi qua, hãy phá tan khiên của ta xem.”
Giờ lại là Vua Solomon!?
Họ nói chuyện loạn xạ cả lên! Chẳng ăn khớp gì cả!
“Có gì mà ngạc nhiên chứ?” Tsubasa cười nói.
“Chúng tôi sẽ tạo ra tình huống mà chúng tôi cảm thấy thoải mái nhất để phát huy ‘Cá tính’ của mình. Vì vậy, việc hai người nói những điều khác nhau là chuyện thường, và việc đối thoại không ăn khớp thì cũng chẳng đáng bận tâm đâu.”
“Nhưng, lúc ở Lễ hội Văn hóa thì—”
“Đó là có kịch bản rồi mà? Nếu không đi chệch khỏi ‘Cá tính’ của mình, thì lúc đó chúng tôi sẽ làm theo thôi.”
“Vậy còn cậu và Ryuugamine thì sao? Cứ như có kịch bản sẵn vậy, ăn ý đến lạ. …Hay là, thực sự có kịch bản à?”
“Không có đâu. Tôi đã nói rồi mà? Dũng Giả và Ma Vương là hình ảnh phản chiếu của nhau trong gương. Trái ngược nhưng lại giống nhau. Khi ở trong tình huống đó, những lời thoại đối đáp cứ thế tuôn ra như thể đọc được suy nghĩ của đối phương vậy.”
Kiểu như tâm đầu ý hợp ấy hả. Thật đáng kinh ngạc.
“Hơn nữa, nhìn này.”
Bị một cú huých nhẹ vào khuỷu tay, tôi quay lại nhìn Mizuhira và Toma Narijou.
Ối. Không khí căng thẳng đến tột độ. Đứng giữa họ thôi cũng đủ chết rồi.
“Hiếm khi được thấy những người sở hữu ‘Cá tính’ thuộc dạng chiến đấu mà chiến đấu nghiêm túc như thế này ở giữa thành phố đâu. May mắn nhé, Jirou.”
Không, tôi không muốn xem. Tôi cũng chẳng thích đánh nhau.
Tuy nhiên, nếu giờ mà động đậy, có lẽ tôi cũng sẽ bị vạ lây. Kiểu như bị mắng “Sao lại dám phá đám”, hay gì đó. Tạm thời, tôi đành nín thở, theo dõi diễn biến mà thôi.
—Ối!
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vừa thấy tay Mizuhira động đậy trong chốc lát, một tiếng động khủng khiếp vang lên, tia lửa bắn ra từ chiếc khiên của Toma Narijou, và anh ta loạng choạng lùi lại.
“Đó là Iai-giri.”
Cảm ơn lời giải thích. …Ra vậy. Tôi từng nghe nói nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến. Thật sự không nhìn thấy được đường kiếm chuyển động. Quả nhiên, lợi hại không thể tả.
“Vô ích thôi, Samurai.”
Toma Narijou dậm chân, cất lời.
“Khiên và giáp của ta có thể bật nẩy cả móng vuốt của rồng. Kiếm của ngươi không thể chém xuyên được đâu.”
“Quả nhiên có lý đấy nhỉ.” Tsubasa gật đầu.
“Thật sao?”
“Phương Đông và Phương Tây có triết lý vũ khí khác nhau. Phương Đông dùng kiếm để ‘chém lát’, còn Phương Tây thì ‘chém ấn’. Một bậc thầy có thể chém cả giáp lẫn thân thể bằng kiếm, nhưng thông thường, nếu muốn hạ gục một Kỵ sĩ mặc giáp toàn thân, thì phải dùng chùy hoặc búa để đập nát cả giáp, hoặc đâm vào những điểm yếu ở khớp nối của giáp. Nói tóm lại, điều quan trọng nhất là cả hai người họ đều không có lưỡi dao trên vũ khí của mình, nên dù sao cũng vô ích thôi.”
Tôi chẳng hiểu gì cả.
Điều tôi hiểu được duy nhất là vũ khí của họ không có tác dụng với nhau.
“Thế thì làm sao họ phân định thắng thua đây?”
“Chắc là cảm giác thôi? Nếu nghĩ mình bị đánh bại thì sẽ bị đánh bại thôi. Thất bại cũng là một dạng thăng hoa của ‘Cá tính’. Nếu không phải vậy, thì Ma Vương đâu thể bình thản được khi tôi cứ liên tục phá hỏng kế hoạch của cậu ta như thế.”
Đúng là vậy.
Tất nhiên, sau khi kế hoạch không thành công, Ryuugamine cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cậu ta dường như không bị tổn thương gì.
Lần cậu ta tiếc nuối và tổn thương nhất là sau Lễ hội Văn hóa.
“—Đúng là như vậy.”
Khi tôi quay mặt về phía trước theo tiếng Mizuhira, “Samurai” đã rút kiếm ra và giơ ngang. Tư thế này có vẻ giống đấu kiếm, nhưng khác ở chỗ tay còn lại được đặt dưới thanh kiếm.
“Tính đâm sao?”
À, ra là vậy, đó là tư thế chuẩn bị cho việc đó.
[IMAGE: ../Images/..]
Mà, hơi nguy hiểm thì phải? Dù không sắc bén thật, nhưng mũi kiếm kia vẫn khá nhọn đấy. Nếu lỡ tay mà mũi kiếm xuyên qua khe hở của mũ giáp, chọc vào mắt thì… thôi rồi lượm ơi!
「Vậy, đến lượt tôi rồi!」
Tsubasa liếm nhẹ môi, đoạn đặt tay lên chuôi Bảo kiếm Envurio.
「Khoan đã, cô định làm gì──」
Lời chưa kịp dứt, Tsubasa đã thôi ẩn mình, đứng bật dậy, làm tán lá rung rinh tứ tung, rồi quát lớn:
「Dừng lại ngay!」
Không kịp ngăn lại. Tsubasa đã lao vút ra khỏi bụi cây, tay vẫn giữ chặt chuôi kiếm! Zuihei thoáng vẻ kinh ngạc. Còn gương mặt Tōmanari thì── bị mũ giáp che khuất nên không thấy được. Cả hai đều chần chừ không biết nên đối phó với Dũng Giả hay kẻ địch đang giao chiến trước đó.
Nhân lúc đó, Tsubasa chen vào giữa hai người, vung Bảo kiếm Envurio lên. Mũi kiếm chạm vào thanh katana của Zuihei và chiếc khiên của Tōmanari, đẩy bật cả hai lùi lại.
Rồi, cô vắt Bảo kiếm Envurio lên vai, hếch cằm, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua cả hai.
「Kỵ sĩ lẫn Samurai đều phải lùi lại! Kho báu này ta sẽ dùng vào việc chính nghĩa và giữ gìn hòa bình! Tuy nhiên, nếu hai ngươi là thuộc hạ của Ma Vương thì chuyện lại khác đấy nhé! Trong trường hợp đó, ta sẽ đánh bay các ngươi ngay tại đây!」
Xoẹt một tiếng, cô vung kiếm, mũi kiếm chĩa thẳng vào họ.
Zuihei và Tōmanari nhìn nhau.
Zuihei có vẻ đang bối rối.
Dù sao thì, Tsubasa là Dũng Giả. Không giống như Kỵ sĩ hay Samurai. Cô ấy là một sự tồn tại độc nhất, và trong mọi trường hợp, đối với những người này, cô ấy là một sự hiện diện ở cấp độ cao hơn.
Ngay cả khi họ tự cho mình là vai chính, thì khi Tsubasa xuất hiện, họ ngay lập tức bị giáng xuống vai phụ.
A.
Lẽ nào bọn họ đang bối rối không biết làm sao để hợp lý hóa tình huống này?
Nếu là đồng đội thì việc tranh giành kho báu là vô lý, còn nếu tranh giành thì có nghĩa là thuộc hạ của Ma Vương. Hơn nữa, Zuihei và Tōmanari đang chiến đấu với nhau, mỗi người đều coi đối phương là kẻ thù theo vai trò của mình. Có lẽ họ không thể hành động nếu chưa đưa ra được một "thiết lập" hợp lý, bao gồm cả những điều này.
… Thật là phiền phức quá đi.
Mà cái con nhỏ Tsubasa đó, có vẻ chẳng có ý định chờ đợi. Cô ta đã xác định rõ vị trí của mình, nên nếu không phải đồng minh thì chỉ có thể là kẻ thù mà thôi.
「Không trả lời tức là kẻ thù rồi!」
Tsubasa giơ Bảo kiếm Envurio lên.
「Khoan, khoan đã!」
Tōmanari vội vàng lùi lại.
Nhưng đã quá muộn. Gương mặt Tsubasa đã nói rõ rằng: "Các ngươi là thuộc hạ của Ma Vương."
Zuihei có vẻ đã thay đổi suy nghĩ, nhanh chóng nhảy lùi ra khỏi tầm với của kiếm Tsubasa, tra kiếm vào vỏ rồi hạ thấp người. Tsubasa không mặc áo giáp. Có lẽ cậu ta nghĩ rằng kiếm đạo rút kiếm giả cũng có thể hiệu nghiệm.
Một nụ cười thích thú nở trên môi Tsubasa.
Cô ta đang phấn khích tột độ.
Đúng là như Tsubasa nói. Ở trong thành phố thì không thể làm thế này được. Làm vậy chắc chắn sẽ kéo theo người khác. Hơn nữa, những kẻ này vốn không nhìn thấy chúng tôi mà.
Đúng rồi.
Nếu vậy, tôi đâu cần phải trốn nữa?
Đúng vậy. Trong lúc bọn chúng đang đánh nhau, mình sẽ tự đi xác nhận cái kho báu đó là gì. Mình thì chẳng bị ai nhìn thấy, chẳng phải có thể dễ dàng đến đó sao?
Được rồi, đi thôi.
Bản đồ của Tsuchinome tôi đang giữ. Lại có cả la bàn nữa. Đại khái cũng biết phương hướng rồi. Cứ theo chân bọn này thì e là chưa đến nơi mặt trời đã lặn mất.
「Hỡi Dũng Giả!」
Tōmanari vừa nói vừa giơ khiên thủ thế.
「Đừng hiểu lầm. Theo lời tiên tri của Vua Solomon, ta đã chờ đợi ngài. Tuy nhiên, ta nghĩ rằng nếu chỉ ngồi chờ, Ma Vương sẽ cướp mất bí bảo, nên ta đã tự mình hành động. Đương nhiên, ta sẽ tuân theo ngài.」
À, ra là nó đặt ra một "thiết lập" như vậy à.
「Tốt lắm!」
Tsubasa mỉm cười rạng rỡ.
「Còn vị Samurai kia thì sao? Ngươi có phải theo lệnh một vị lãnh chúa nào đó, cũng làm việc cho ta giống như Kỵ sĩ này không? Cuộc chiến với Kỵ sĩ này chỉ là hiểu lầm thôi chứ?」
「… Không.」
Zuihei dứt khoát đáp.
「Kho báu này ta sẽ dùng cho chủ quân của ta. Tuyệt đối không giao cho các ngươi.」
「Được rồi! Vậy thì thuộc hạ của Ma Vương, chính thức xác nhận!」
Cô ta chỉ mũi kiếm vào Zuihei rồi nói.
「Vậy nhé, tôi ra tay đây?」
Tōmanari di chuyển một bước lên trước Tsubasa, giơ khiên thủ thế. Quả nhiên. Làm thế này thì kiếm đạo của Zuihei sẽ không chạm tới Tsubasa được.
Trận này chắc là đã định đoạt rồi── đúng lúc tôi nghĩ vậy.
「Á ha ha ha ha ha ha ha ha ha!」
Một tiếng cười the thé vang vọng khắp khoảng sân nhỏ.
Không phải giọng của Ryuugamine.
Không cần phải nghĩ xem từ đâu. Một cô gái tóc đỏ, vung chiếc rìu khổng lồ, xuất hiện như thể phá tung khu rừng phía sau Tsubasa!
「Ngươi không thoát được đâu, Dũng Giả!」
Ōsaka Hitoha! Kẻ Cuồng Chiến!
Tsubasa thoáng hiện vẻ hoảng hốt trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, cô khéo léo xoay người. Lưỡi rìu lướt sát qua cô, cắm phập xuống đất. Tsubasa cúi thấp người, dùng cạnh Bảo kiếm Envurio giáng mạnh vào đầu Ōsaka.
Nhưng Ōsaka không những không né tránh, mà còn tự vươn người tới, dùng đầu húc thẳng vào Tsubasa!
Bảo kiếm Envurio bị đánh bật ra, Tsubasa lảo đảo lùi lại. Ōsaka thì:
「Ái da!」
La lên, lầm bầm rên rỉ, mắt rơm rớm trừng Tsubasa.
「Đau chết tiệt! Tao sẽ giết mày! Nhất định sẽ giết mày!」
Cô ta nghiến răng ken két.
Đúng là cảm giác của một Kẻ Cuồng Chiến. Hơn nữa, cô ta không chỉ coi Tsubasa là kẻ thù, mà còn coi cả Zuihei nữa. Chẳng có phe ta phe địch gì cả. Ngoài bản thân ra, tất cả đều là kẻ thù, theo một nghĩa nào đó thì cũng dễ hiểu.
Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là.
Mặc dù tôi không bị nhận ra, nhưng giờ đây di chuyển hơi khó khăn. Không phải là không nhìn thấy gì. Nếu tôi có hành động lạ, có thể tôi sẽ bị tấn công vô thức. Dù lưỡi rìu không sắc, nhưng bị cây rìu to như thế đập vào thì có khi chết mất.
Vậy mà──
「Uaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!」
Ōsaka vung rìu.
Rìu va vào kiếm của Tsubasa tóe lửa, rồi đập mạnh vào khiên của Tōmanari làm lõm cả khiên. Thậm chí còn tung cước về phía Zuihei, người có vẻ định hỗ trợ từ phía sau.
Khi Zuihei né cú đá, Tōmanari dùng khiên lao vào tấn công. Nhưng đòn đó bị chặn đứng bởi một cú húc vai của Ōsaka. Nhân cơ hội đó, Tsubasa chĩa kiếm vào Zuihei. Zuihei gạt kiếm đi, nhưng sườn của cậu ta lại dính đòn đá xoay sau của Ōsaka, khiến cậu ta lăn lộn thảm hại trên mặt đất.
「Á ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!」
「Thú vị đấy chứ!」
「Không để Dũng Giả Điện hạ bị thương đâu! Ta thề với chiếc khiên thần thánh này!」
「…………」
Thôi rồi, loạn hết cả lên rồi.
Bọn chúng chẳng sợ bị thương chút nào. Chúng đang tận hưởng từ tận đáy lòng trận chiến kiếm hiệp hoành tráng mà bình thường không thể làm được ở giữa phố. Nhìn mặt là biết ngay.
Tôi cảm thấy hơi nghẹt thở, cứ vuốt cổ họng mấy lần.
Bọn này, quả nhiên đều có gì đó hơi… điên rồ.
Cứ như Yaguruma của mấy ngày trước vậy. Cái thời mà cô bé tin mình là robot nên có thể bay được, cứ liên tục nhảy từ tầng hai nhà mình xuống mà chẳng mảy may nghi ngờ.
Và điều đó, tôi không thể ngăn cản.
Chẳng thể làm gì được cả.
Giọng nói của tôi không đến được tai bọn chúng, và chúng cũng không nhận ra sự tồn tại của tôi. Đến mức đó rồi, ngay cả Tsubasa có lẽ cũng đành chịu.
Ít nhất nếu có sóng điện thoại, tôi có thể gửi email cho đám đang làm ầm ĩ đó để bảo chúng dừng lại, nhưng ở đây chẳng có sóng.
……À phải rồi, Ryuugamine.
Nếu mình gọi con Ma Vương ấy đến đây, thì có lẽ bọn chúng sẽ chịu dừng lại nhỉ? Mà mình cũng có biết Ryuugamine đang ở đâu đâu! Mình đúng là vô dụng! Cứ thế này thì bọn chúng sẽ bị thương mất thôi!
Nếu mà bị thương thật thì chắc chắn bọn Hắc phục hay mấy gã áo trắng sẽ chạy tới giúp thôi, nhưng thế thì cái trại hè trong rừng này còn ý nghĩa gì nữa! Muốn làm gì thì làm ở chỗ nào không liên quan đến trường học ấy!
Phải ngăn lại!
Dù là Tsubasa đi nữa, nếu mình xông vào đó mà bị đứa nào đó đấm cho một phát, thì ít nhất cô ta cũng sẽ nhận ra mà dừng lại thôi!
Mình vỗ mạnh vào đùi rồi bước chân ra khỏi bụi cây.
Thì──.
“Có chuyện gì thế, Master?”
Quay đầu lại, Yaguruma và Tsukaya đang đứng đó. Trên tay bọn họ vẫn là tấm bản đồ kho báu!
“Đi ngăn bọn chúng lại!”
“Nguy hiểm đấy ạ?”
“Chuyện đó, tôi biết rồi!”
Đầu óc nóng bừng. Lý do hợp lý gì thì cứ kệ xác nó đi. Đây là trại hè trong rừng của tôi, làm sao có thể để bọn chúng muốn làm gì thì làm nữa! Chuyện "Cá tính" cá kiếc gì cũng không quan trọng nữa!
“……Bình tĩnh lại đi, Death.”
Ấy!
Một tiếng “Bốp!” vang lên trên má tôi. Mất một lúc tôi mới nhận ra mình vừa bị Tsukaya tát. Và kỳ lạ thay, cái ý chí bốc lửa lúc nãy bỗng chốc lắng xuống như chưa từng có.
C, chuyện gì thế này?
“……Anh bị ảnh hưởng bởi khí thế của bọn họ rồi, Death.”
“C, có ý gì?”
“……Dân làng rất dễ bị hòa theo, Death. Hay nói đúng hơn là dễ bị cuốn vào ấy mà…… Việc anh luôn có thể khoan dung và thậm chí là vui vẻ mỗi khi Dũng Giả và Ma Vương đối đầu, người ta nói là vì anh sở hữu tố chất đó đấy.”
Thế, thế sao……
“……Lần này thì nó lại gây tác dụng ngược rồi, Death, nhưng anh đã bình tĩnh lại chưa?”
“Ư, ừm……”
Đó là một cú tát cực mạnh.
Quả thật, đó không phải là kiểu hưng phấn thường thấy ở tôi.
À, ra thế. Chúng tôi cũng có tố chất như vậy ư. Phải rồi. Nếu không thì làm sao có thể chịu đựng được những hành động đầy "Cá tính" của bọn này đến vậy chứ.
“Anh muốn ngăn chúng lại sao, Master?”
Yaguruma thò mặt ra hỏi, tôi gật đầu.
“Tôi không muốn kết thúc trại hè trong rừng với một vết thương lớn.”
“Rõ rồi ạ!”
Giữa tiếng kim loại va chạm loảng xoảng, Yaguruma chào kiểu quân đội, rồi đặt ba lô xuống, lấy ra một quả cầu bằng nhựa, lớn cỡ quả bóng mềm.
“Đó là gì?”
“Cứ nhìn là biết thôi ạ. À, vâng, cái này.”
Nói rồi, thứ cô bé đưa cho tôi là── một cái mặt nạ phòng độc!? Này, Tsukaya── đã đeo rồi kìa! Mấy con mèo dưới chân cũng đã đeo từ lúc nào không hay!
“Xong!”
Yaguruma cũng đeo mặt nạ vào, rồi ném quả cầu trong tay. Nó nảy lên hai ba lần rồi lăn, dừng lại đúng giữa trận hỗn chiến của Tsubasa và đồng bọn.
Ngay lập tức, một làn khói trắng phun ra từ quả cầu!
“Oa!”
“Cái gì!?”
“Đây là──”
“Ư, ừm……”
Trong làn khói trắng, những bóng hình mờ ảo của nhóm Tsubasa như ảo ảnh lung lay rồi đổ rạp, tôi nhìn thấy rõ ràng qua lớp kính của mặt nạ.
“Được rồi!”
Yaguruma nắm chặt nắm đấm ngang hông. Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua, làm tan làn khói trắng. Uầy! Mấy con chim bay trên trời cũng rơi xuống! Cái quái gì thế!
『Yay, thành công rồi!』
Yaguruma nói bằng giọng khàn khàn dưới lớp mặt nạ.
『Đây là bom ngủ tự chế đấy ạ, có vẻ hiệu quả thật.』
Bom á!?
Tôi kinh ngạc quay sang nhìn bọn Tsubasa.
……Ngủ rồi.
Không cần đến gần cũng biết. Tiếng ngáy và── tiếng ngáy của Toumenari ư? Dù sao thì, chắc chắn tất cả đều đang ngủ.
『Không thử nghiệm được ở phố nên cháu đã tìm cơ hội. Cháu cũng rất vui vì có thể thử nghiệm nó để giúp Master đấy ạ!』
À, ừm……
Tôi sẽ không hỏi cô bé đã lấy kiến thức đó ở đâu để chế tạo ra thứ đó. Dù sao thì chắc là trên một trang web dành riêng cho "Cá tính giả", tôi cũng chẳng thể xác nhận được.
Yaguruma tháo mặt nạ ra, hít sâu một hơi.
“Giờ thì ổn rồi ạ, Master. Khí gây ngủ này có tác dụng tức thì nhưng cũng nhanh chóng khuếch tán. Một khi đã hít phải thì hiệu quả kéo dài khá lâu đấy ạ.”
Không phải là không tin, nhưng liệu có điều khoản nào ghi là "dân làng là trường hợp ngoại lệ" không nhỉ? Nhưng tôi không thể cứ đeo cái thứ ngột ngạt này mãi được. Tôi tháo mặt nạ ra, cẩn thận hít thở.
……Có vẻ không sao. Không thấy buồn ngủ.
“Mà này, Yaguruma. Cô là Robot mà? Không cần mặt nạ phòng độc thì cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi khí gas chứ?”
Tôi cố ý hỏi một câu hơi trêu chọc. Để trả đũa cái vụ cô bé đã khiến tôi gặp nguy hiểm!
“Ôi dào, Master. Cháu được tạo ra gần giống con người hết mức có thể mà, nên thứ gì có tác dụng với con người thì cũng có tác dụng với cháu thôi ạ.”
……À, ra vậy.
Cô bé đúng là không có sơ hở nào.
Tsukaya cũng tháo mặt nạ của mình và của mấy con mèo ra. Gì thế? Cô bé đang nhìn chằm chằm vào bọn Tsubasa đang nằm rạp dưới đất với ánh mắt nóng bỏng── à, này.
Tsukaya nhanh nhẹn chạy đến bên bọn họ, rồi ôm lấy Tsubasa, người nhỏ con nhất trong đám, từ phía sau.
Gì thế? Đang định giúp đỡ sao?
“……Tôi là Dũng Giả, Death.”
Hả?
“……Ma Vương gây hại cho người khác, tôi sẽ đánh bại nó, Death.”
Tsukaya đang làm cái quái gì thế?
“À, Tsukaya-chan cũng vậy, trong môi trường khác lạ thì có vẻ muốn thử đóng vai trò gì đó. Mấy người nằm lăn lóc kia không phải là xác chết, nhưng cứ cho là vậy đi.”
Là vậy đó hả!
Tsukaya đặt Tsubasa xuống lại, rồi lại đưa tay chạm vào Toumenari. Đó là một gã mặc giáp toàn thân. Sẽ không dễ như Tsubasa đâu── Á!
“……M, muốn được giúp đỡ, Death.”
Tôi bị đè bẹp rồi. Ba con mèo đen sì, bóng đêm, than củi, cứ quanh quẩn xung quanh, kêu "meo meo" nhìn về phía tôi. Sao lại là tôi chứ?
Chịu thôi.
“Này, có sao không?”
……Nặng quá.
Không phải Tsukaya, mà là Toumenari. Một người đang nằm dài ra nặng hơn tôi tưởng tượng. Hơn nữa, hắn lại mặc giáp toàn thân, chẳng phải nặng gấp ba người bình thường sao?
“Chậc!”
Nhân lúc dùng thanh kiếm của Toumenari theo nguyên lý đòn bẩy để nhấc hắn lên, Tsukaya nhanh chóng thoát ra. Khi tôi buông tay ra, Toumenari rơi xuống với một lực khá mạnh, nhưng hắn ta không hề tỉnh dậy.
“……Yaguruma. Đây có thật là thuốc ngủ không vậy?”
“Trong hướng dẫn sử dụng ghi thế mà. Chắc là một dạng thuốc mê thôi ạ.”
Không rõ lắm, nhưng có vẻ là một loại thuốc rất mạnh.
Mà này, giờ phải làm sao đây?
Tôi không thể vác nổi bốn người này. Chẳng lẽ lại bỏ mặc bọn họ ở đây?
Hơn nữa,
“A. Mưa──”
Đúng như Yaguruma nói, cuối cùng thì mưa cũng rơi xuống. Người ta nói thời tiết trên núi rất thất thường. Nếu mà mưa xối xả thì có khi tôi còn chết đuối mất.
“Yaguruma. Thôi đủ rồi, đánh thức bọn họ dậy đi. Chắc chắn giờ thì bọn họ đã bình tĩnh lại rồi.”
“Master không thể đòi hỏi quá đáng thế đâu ạ.”
Yaguruma lắc đầu.
“Nếu dễ dàng tỉnh dậy, thì làm sao mà dùng làm vũ khí được ạ?”
Cô bé đã dùng thứ đó làm vũ khí sao!
Yaguruma mặc kệ tâm trạng của tôi, bắt đầu kể lể về việc chế tạo nó khó khăn đến mức nào.
……Nhưng mà, không phải chuyện đùa đâu. Liệu có ổn không nếu cứ giao phó cho đám Hắc phục xử lý ở đây nhỉ? Bọn họ sẽ không bỏ rơi "Cá tính giả" đâu── chắc là vậy.
Nhưng tôi không thể chắc chắn được. Tôi chẳng biết gì nhiều về đám người đó cả.
À, đúng rồi!
[IMAGE: ../Images/..]
“Yaguruma này. Xung quanh đây chắc có đội cận vệ của Tsubasa đấy, em thử nhờ họ khiêng mấy người này giúp được không? Không biết có bao nhiêu người, nhưng có còn hơn không.”
Tôi ghé tai nói nhỏ với Yaguruma.
“Rõ ạ!”
Yaguruma lại giơ tay chào, rồi đảo mắt nhìn khắp bụi cây. Con bé hít một hơi thật sâu, đưa tay lên miệng và hô lớn:
“Mọi người ơi, đội cận vệ của Dũng Giả! Cứ để Dũng Giả thế này thì Dũng Giả sẽ bị cảm lạnh mất thôi, mà bỏ mặc đối thủ cũng đâu phải phong cách của Dũng Giả! Mọi người có thể khiêng tất cả về khu cắm trại giúp được không ạ?”
Sự im lặng.
Thất bại rồi sao...? Trời ơi! Tôi lỡ thốt lên. Vì kết quả khác hẳn với dự đoán của tôi. Từ giữa lùm cây xông ra không phải đội cận vệ, mà là gần ba mươi người mặc đồ đen! Yaguruma và Tsukaya đều nín thở, cứng họng.
Mấy người này không phải là Cá tính giả.
Nếu vậy thì chắc chắn họ nhận ra tôi, và cũng nghe được tiếng tôi nói.
“Mấy anh ơi! Có thể khiêng mấy người này về khu cắm trại giúp được không ạ!? Bọn em không sao di chuyển họ được! Trời cũng bắt đầu mưa rồi, làm ơn giúp bọn em với!”
Tôi tự hỏi không biết thế nào, nhưng những người mặc đồ đen không cần giao tiếp với nhau, họ cứ thế bước ra khỏi lùm cây và tiến về phía chúng tôi. Ngay cả ở một nơi như thế này mà họ vẫn mặc vest và giày da ư?
Chúng tôi lùi lại phía sau. Quả thật, sự xuất hiện của cả một nhóm người mặc đồ đen tạo ra một áp lực ngột ngạt. Ngay cả tôi, một người chẳng có chút liên quan nào, cũng thấy hơi sợ.
Bọn họ quả thực đã chuẩn bị rất chu đáo. Họ mang theo cả cáng. Họ nhanh chóng đặt Tsubasa và những người khác lên đó, rồi không nói một lời nào mà quay trở lại vào bụi cây.
Chết tiệt.
Giá mà chúng tôi cũng giả vờ ngất để được khiêng đi thì tiện biết mấy. Cơ mà, Tsukaya và Yaguruma có lẽ sẽ kiên quyết từ chối vì nghĩ đến chuyện phải vào “Cơ sở” mất.
Không được rồi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Phải về nhanh thôi.
“...À mà, Ryuugamine không đi cùng à?”
“Không ạ,” Yaguruma lắc đầu.
“Em định rủ nhưng quay đi quay lại đã không thấy cô ấy đâu. Chắc là cô ấy tự mình đi tìm kho báu rồi ạ.”
Nghe cũng có lý.
Để phát huy tối đa Cá tính của Ma Vương, bạn bè có thể trở thành vật cản. Bởi vì Ma Vương là một thực thể tuyệt đối. Ngoại trừ bản thân, tất cả những người khác đều ở cấp thấp hơn. Đó chính là Ma Vương. Có lẽ người duy nhất ngang hàng với cô ấy chỉ có Dũng Giả.
“Nhưng mà, chắc chắn cô ấy sẽ về thôi. Kiểu mưa như thế này ấy, đúng nghĩa là ‘dội gáo nước lạnh’ đấy ạ. Đang nhập tâm đến thế mà tự nhiên bị làm cho tỉnh mộng ngay tức thì.”
...Có chuyện đó sao?
Đúng là nếu không về nhanh, chúng tôi cũng sẽ ướt sũng trong chốc lát mất...
“Thầy ơi, đi thôi thầy! Nhanh lên, nhanh lên!”
Yaguruma nắm lấy tay tôi và bắt đầu bước đi.
Đúng rồi. Ryuugamine trông vậy mà đầu óc rất thông minh. Cô ấy chắc chắn sẽ nắm bắt được tình hình, và nếu chúng tôi về muộn, có khi cô ấy còn quay lại tìm chúng tôi cũng nên.
...Quay về thôi.
[IMAGE: ../Images/..]
“Ể, Ryuugamine vẫn chưa về sao?”
Quay trở lại trong cơn mưa, tôi lập tức được gọi đến nhà gỗ của giáo viên, và ở đó, tôi không khỏi lặp lại lời thầy Dekkaa vừa nói.
Trên đường về, chúng tôi vừa đi vừa ăn trưa, nhưng đồ ăn vừa bị ướt mưa vừa dở tệ. Đến khi cuối cùng cũng về đến khu cắm trại, trời đã đổ mưa như trút nước.
Thầy giáo gật đầu, cặp lông mày nhíu lại hình chữ bát.
“Các Cá tính giả khác, như mấy người mặc đồ đen ấy, họ đã đưa về rồi phải không? Ishiwami thì về sớm, Tsukaya và Yaguruma thì về cùng em, nhưng chỉ có Ryuugamine là không thấy đâu cả. Trời thì mưa to thế này... Em có biết cô bé ấy đã đi đâu không?”
“Không ạ... Em không biết.”
Thầy Dekkaa nhìn mặt tôi, và có lẽ đã hiểu rằng tôi không nói dối. Chắc tôi đã hoang mang đến mức lộ rõ ra mặt. Thực tế là khi bước ra khỏi nhà gỗ, chân tôi đã loạng choạng, và đầu – não tôi – thì nóng ran.
Bên ngoài, trời mưa nặng hạt đến mức dù có ô thì cũng ướt sũng ngay lập tức. Tiếng sấm vang lên từ xa. Thời tiết trên núi vốn thất thường, có lẽ sẽ tạnh ngay. Nhưng ngược lại cũng có thể xảy ra. Mưa có thể tệ hơn nữa, và có nguy cơ sạt lở.
Thật là.
Rốt cuộc là đi đâu rồi chứ? Việc cô ấy không đi cùng Tsukaya và Yaguruma chắc chắn là vì muốn tận hưởng trọn vẹn Cá tính của Ma Vương.
Nhưng mà, cơn mưa này.
Ryuugamine mà là người thường thì phải đánh giá là không thể phát huy Cá tính được nữa mà quay về rồi chứ. Nếu không phải là lúc đối đầu với Dũng Giả, cô ấy sẽ vận dụng đầu óc một cách khá bình tĩnh.
Vậy mà, tại sao lại chưa về?
…………
…Chờ đã.
Khoan đã. Nghĩ kỹ xem.
Ma Vương có bao giờ đi tìm kho báu không? Ma Vương thì thường là hành động bí mật, chứ không tự mình lao vào nguy hiểm, mà sẽ cứ thế ngồi chờ Mạo hiểm giả đến kia mà?
Cái vụ kho báu này, đối với Dũng Giả mà nói, là một tình huống rất thuận lợi. Vì Dũng Giả là người sẽ xông thẳng tới mục tiêu.
Các Cá tính giả khác hình như đều tận hưởng tình huống này theo thiết lập riêng của mình, nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh họ buộc phải thay đổi thiết lập khi chạm trán Dũng Giả.
Tomena trở thành đồng đội của Dũng Giả. Mizuhira thì thay đổi vị trí thành kẻ thù – tức là thuộc hạ của Ma Vương. Ousaka thì chỉ đơn thuần là hành động đúng theo Cá tính của mình, nhưng khi đối mặt với Dũng Giả, kết quả là trở thành thuộc hạ của Ma Vương.
Nói tóm lại, việc Tsubasa tham gia đã biến cuộc tìm kiếm kho báu này thành một cấu trúc câu chuyện kinh điển: cuộc đối đầu giữa Dũng Giả và Ma Vương.
...Đây là sự trùng hợp sao?
Tsubasa chắc chắn không phải người sắp đặt. Dũng Giả luôn là người lao vào những điều kiện được đưa ra và phá vỡ chúng.
Và người tạo ra tình huống thì luôn luôn là – Ma Vương.
…………
…
…Thì ra là vậy sao?
Nếu chính Ryuugamine là người đã tung tin đồn về kho báu này ngay từ đầu, thì mọi chuyện sẽ có lời giải thích.
Chẳng lẽ cô ấy đã chuẩn bị một nơi cho các bạn cùng lớp thoải mái phát huy Cá tính của mình, trong ngọn núi hẻo lánh này, cách xa thị trấn?
Tất nhiên, việc cô ấy tự mình vui vẻ cũng nằm trong đó.
Nếu vậy, thì Ryuugamine không thể nào quay về được.
Đúng rồi.
Ma Vương thì luôn luôn chờ Dũng Giả ở sâu trong hang động mà!
Nếu thế thì –
[IMAGE: ../Images/..]
Cầm chiếc đèn lồng LED chống nước, mặc áo mưa, tôi hướng thẳng lên núi.
Tôi cũng muốn nhờ Tsukaya và Yaguruma giúp đỡ, nhưng không may hai đứa đang tắm, nên tôi để lại lời nhắn, nhét chiếc áo mưa của Ryuugamine vào ba lô và một mình xuất phát.
Saitou và Kimura cũng không có ở đó. Chắc là ở nhà gỗ của con gái. Saitou có vẻ định gặp Suzuki, còn Kimura chắc là đi theo. Nếu tôi làm hỏng chuyện tình của họ mà lại nhờ vả giúp đỡ, có khi họ sẽ lại nói “Đúng là Cá tính giả có khác”.
Tôi không có thời gian để phản bác hay thuyết phục họ. Vì trời mưa càng lúc càng to, và tiếng sấm cũng lớn dần.
Kẻ đáng tin cậy nhất trong những lúc thế này là Tsubasa thì không may vẫn đang say giấc nồng. Tôi không thể đợi đến khi cậu ta tỉnh dậy.
Nhưng mà... chọn đèn lồng là một sai lầm.
Tôi nghĩ rằng chiếu sáng được xung quanh sẽ tốt hơn, nhưng có lẽ đèn pin mới là lựa chọn đúng đắn cho nơi này. Đèn lồng thì không nhìn rõ phía trước.
Không ngờ lại có ngày mình phải tham gia một buổi định hướng giữa rừng núi tối đen, dưới cơn mưa tầm tã thế này.
Lạnh không chịu nổi!
Không những thế, tôi còn liên tục mất phương hướng. Dù đã cố gắng lần mò theo la bàn và tấm bản đồ của Tsuchinome để định ra hướng đại khái rồi cứ thế mà tiến, nhưng nào có ai dám chắc nó đúng cơ chứ?
…Chắc là tôi đã hành động quá vội vàng rồi.
Không, lẽ ra ngay từ đầu, tôi nên báo cho đám Hắc phục để họ đi tìm mới phải chứ? Đó mới là cách làm hợp lý.
Nhưng giờ thì đã muộn rồi.
Nếu muốn quay lại thì đáng lẽ phải quay ngay từ khi mới xuất phát. Bởi vì… bây giờ tôi đã không còn nhớ đường về nữa rồi!
Tôi nghĩ nếu cẩn thận thì vẫn có thể tìm đường về. Nhưng nếu sau đó lại phải đi tìm Ryuugamine một lần nữa, thì không biết sẽ mất bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa.
Chuyện đó – tôi không muốn!
Khốn kiếp. Suy cho cùng, động lực của tôi chỉ có thế thôi. Tôi không muốn phải lo lắng chờ đợi Ryuugamine một mình trong căn nhà gỗ. Chỉ cần tưởng tượng cảnh cô ấy đang một mình ở đâu đó giữa trời mưa này, chờ đợi một Dũng Giả không bao giờ đến, là tôi lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
Làm gì có chuyện cô đơn đến mức cực điểm như thế chứ?
Đám Hắc phục có lẽ vẫn đang theo dõi Ryuugamine, nên việc tôi lo lắng có khi chỉ là lo chuyện bao đồng. Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn đến bên cô ấy.
Có thể người xuất hiện không phải là Dũng Giả và sẽ khiến cô ấy thất vọng, nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc không có ai đến cả. Tôi muốn nghĩ như vậy. Không, vì tôi nghĩ như thế nên tôi sẽ đi!
Có lẽ Ryuugamine đang ở nơi có dấu hiệu của kho báu chôn giấu này. Trước khi đi, tôi đã đối chiếu với bản đồ núi thật, nhưng ở chỗ có dấu hiệu kia lại không có núi. Chỉ là, theo lời hỏi thăm những người ở khu cắm trại, hình như có một dấu tích mỏ than cũ ở đó. Chắc là ở đấy rồi.
Đột nhiên những hàng cây biến mất, tôi nhận ra mình đã đến nơi Tsubasa và những Người có Cá tính chiến đấu đã quần thảo một trận. Cỏ cây ở đó bị khoét cả mảng lớn do trận chiến của bọn họ, giờ trông như một cái ao. Chỗ mà Tobana đã ngã xuống, có lẽ vì sức nặng của bộ áo giáp, nước đọng lại thành hình người.
Đối chiếu với bản đồ thật thì tôi nhận ra rằng, thực ra lúc đó, chúng tôi đã đến rất gần rồi.
Có lẽ Ousaka chính là một Trung Boss do Ryuugamine sắp xếp.
Tiếng chiến đấu của Tsubasa và đồng bọn có lẽ còn vọng vào tận trong mỏ than. Cứ tưởng tượng cảnh cô ấy lắng tai nghe tiếng động đó, rồi háo hức chờ đợi… thì tôi lại muốn khóc.
Khốn kiếp.
Trời càng mưa to hơn nữa.
Không biết áo mưa có tác dụng hay không nữa. Nước đã tràn vào giày leo núi, cứ mỗi bước đi là lại phát ra tiếng "lạch bà lạch bạch" từ nãy đến giờ.
Nhưng chỉ còn một chút nữa thôi.
Khu đất trống trông như một đầm lầy không đáy. …Thôi nào, đó chỉ là ảo ảnh thôi! Đây không phải đầm lầy. Nên không sao cả!
Tự nhủ như vậy, tôi bước chân tới.
…Hừm.
Hơi lầy một chút, nhưng đúng là không phải đầm lầy. Nhưng nếu không nhanh thì chắc sẽ biến thành ao mất.
Nhân tiện, lúc đó con chim ngủ gật cùng tôi đâu rồi nhỉ?
Chắc là hiệu ứng của khói đã hết?
May quá. Nếu cứ thế mà ở lại thì dưới cơn mưa này, nó có khi đã bị chết đuối mất rồi. Chúng tôi cũng không để ý tới nó nữa.
Ôi.
Đột nhiên, khoảng đất trống kết thúc. Lại là rừng sao?
Chiếc đèn lồng chỉ soi sáng được xung quanh mình, nhưng chính vì có nó nên tôi mới sợ. Nếu giờ mà Tsubasa đột nhiên đứng ngay trước mặt tôi, có lẽ tôi sẽ vô thức đấm hắn mất.
Thôi nào, chắc hẳn có một cái hang ngang ở giữa sườn núi trong khu rừng này. Sắp đến rồi. May mắn là tiếng sấm đã xa dần. Ngược lại, mưa thì càng lúc càng nặng hạt.
“Ê! Ryuugamine, cô ở đâu đó!”
Tôi dốc hết sức mà gọi. Nhưng tiếng nói bị tiếng mưa át mất, đến cả tiếng vọng từ cây rừng cũng không có.
Thật sự… đáng sợ quá.
Tôi quay lại nhìn phía sau và rùng mình. Chắc chắn là tôi đã đi từ hướng đó tới, nhưng xung quanh đều trông giống hệt nhau.
Đây là đâu vậy – nỗi sợ hãi đó dâng trào, tôi lắc đầu.
Trời ơi, lạnh quá!
Thật sự, vị Ma Vương kia đang trốn ở đâu vậy? Nếu hai Ủy viên lớp mà bị mắc kẹt ở nơi thế này thì không hay chút nào đâu.
“Ê, Ryuugamine!”
Dù biết có thể vô ích, nhưng tôi vẫn gọi tên cô ấy một lần nữa.
Vẫn chỉ nghe thấy tiếng mưa mà thôi.
Tôi đưa la bàn lên chỗ ánh đèn, xác định phương hướng. Hiện tại tôi đang đi từ phía Đông Nam đến. Dấu tích mỏ than thì cứ đi thẳng là tới. Con người rất khó đi thẳng, nhưng có la bàn thì có thể làm được.
Không hoảng loạn, nhưng cũng thật nhanh, tôi cứ thế tiến tới.
Những thân cây cứ hiện ra rồi lại biến mất ở phía sau, tạo cho tôi cảm giác như không phải mình đang di chuyển, mà là mọi vật xung quanh đang lướt về phía sau. Có lẽ đầu óc tôi đang có vấn đề vì lạnh chăng? Cứ như đang ở trong một cơn ác mộng vậy…
Đột nhiên, một cánh cổng Torii khổng lồ với cái miệng đen ngòm hiện ra trước mắt tôi.
Không, không phải Torii.
Cái thứ mà tôi nhìn thấy trông giống một khung gỗ được dựng lên để chống đỡ trần mỏ than không bị sập.
Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt lớn từ cổ họng mình.
Thật sự có cảm giác như quái vật đang ẩn nấp ở bên trong.
Hay đây là bầu không khí ma quái của Ryuugamine khi cô ấy ở trong vai Ma Vương?
Dù có thế nào, đây cũng không phải lúc để sợ hãi.
“Một Dân làng A lại dám bỏ mặc Dũng Giả để thách thức Hầm Ngục Cuối Cùng nơi Ma Vương ẩn náu ư?”
Tôi lẩm bẩm tự cổ vũ bản thân, rồi giơ cao chiếc đèn lồng.
Cảm giác như bóng tối đã bỏ chạy trong tiếng kêu la – hình như thế. Tốt, đi được rồi. Vẫn giữ nguyên tay giơ ra phía trước, tôi bước chân vào dấu tích mỏ than.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
Tiếng mưa đập vào áo mưa biến mất, sự tĩnh lặng thấm vào tai tôi. Đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng, tôi quay lại nhìn thì không thấy lối ra nữa.
Không, đó chỉ là ảo ảnh thôi.
Chỉ có xung quanh tôi là sáng, còn mọi thứ khác thì hoàn toàn chìm trong bóng tối. Chỉ cần lơ là một chút là tôi có thể mất phương hướng ngay lập tức.
Đường hầm mỏ than cứ đi mãi đi mãi vẫn là một cảnh tượng duy nhất, dần dần tôi bắt đầu nghĩ rằng mình có lẽ đang dậm chân tại chỗ.
Tôi lắc đầu xua đi cái lạnh đang bò lên, siết chặt bụng lại.
Đây không phải Tail Universe. Dù có Dũng Giả và Ma Vương, nhưng ở đây họ cũng chỉ là những người hơi khác thường một chút thôi. Vì vậy, đương nhiên cũng không có ma quỷ gì cả. Cho nên nếu phải sợ hãi, thì chỉ nên sợ khả năng có tội phạm ẩn nấp ở đây mà thôi.
Thôi nào, đừng nghĩ linh tinh nữa! Bây giờ chỉ cần tiến lên thôi!
Cẩn thận… khoan đã. Đường rẽ làm hai ngả? Thật sự giống như một Hầm Ngục vậy…
Bên phải hay bên trái đây?
…………
…Bên phải!
Ha ha! Yếu quá đấy, Ma Vương! Dấu chân vẫn còn nguyên kìa! Rõ ràng là cô đã đi theo hướng này! Sắp đến nơi rồi!
…Cạch?
Vừa rồi có tiếng "cạch" đúng không? Ở dưới chân tôi, đúng là…
– Á á á!
Một thứ trắng toát lòng thòng từ trần nhà rủ xuống trước mắt, tôi đã hét lên một tiếng đầy xấu hổ. Tôi đã nghĩ thế. Nhưng thực tế, vì quá kinh hãi nên tiếng nói đã nghẹn lại ở cổ họng, tôi chỉ đứng thẳng như nuốt phải một cây gậy mà thôi.
Trái tim tôi, tôi cứ tưởng trái tim mình ngừng đập rồi.
Khốn kiếp… khốn kiếp, khốn kiếp!
Làm tôi giật mình! Cái quái gì đây! Cái gì đây! Một mảnh vải trắng khoét hình con ma, cái gì đây!
Đừng có đùa giỡn!
Tôi giật phăng mảnh vải đang treo trên xà nhà, vo tròn lại, nện xuống đất, rồi giẫm đạp lên. Giẫm thật mạnh. Chà đạp lên nó.
…Phù.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi.
À há. Cái này là trò của Ryuugamine đây mà. Thay thế cho quái vật đấy à.
Ưm?
Nhìn kỹ thì, trên xà nhà nơi mảnh vải treo xuống có cái gì đó.
Một cái hộp?
Tôi dè dặt đưa tay ra. Không cưỡng nổi sự tò mò. Hơn nữa, biết đâu đó là thứ gì có ý nghĩa thì sao.
Khi cầm lên, thì quả đúng là một cái hộp. Hộp gỗ. Chỉ là trông nó không cũ kỹ chút nào. Vậy thì có lẽ đây cũng là thứ do Ryuugamine đặt ở đây.
Cái này là... à? Cái rương kho báu xuất hiện sau khi hạ gục quái vật sao?
Trông không có vẻ gì là bị khóa. Mà vốn dĩ còn chẳng có lỗ khóa nữa. Vừa khẽ dùng sức, nắp hộp đã dễ dàng mở ra. Dù vậy, bên trong có thể vẫn còn cạm bẫy. Tôi thận trọng, từ từ mở nó ra.
Mà cái việc này, không giống việc một "dân làng" làm chút nào.
Ồ, mở rồi.
Chìa khóa? Đúng là chìa khóa rồi. Cái chìa khóa trông cũ kỹ, thường thấy trong mấy bộ truyện tranh ấy.
Đây có phải là chìa khóa mở cánh cửa phòng Ma Vương không?
...Có vẻ đúng vậy.
Có cả tên viết trên đó nữa. "Ouko" cơ chứ.
Này này!
Tôi vừa cười khổ vừa nhét chiếc chìa khóa vào túi, rồi dùng đèn lồng chiếu sáng xung quanh.
Đã có chìa khóa rồi. Nhưng... con đường này có vẻ không đúng. Nhìn kỹ thì con đường này bị chặn lại cách đó vài mét. Chẳng có cánh cửa nào cả. Xà nhà đã đổ sụp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thở phào cái gì ấy à. Là vì cái chỗ này không phải mới sập hôm qua hôm kia. Chỗ xà nhà gãy trông khá cũ rồi. Dù vậy, vẫn nên đi nhanh thì hơn. Dù sao thì, có dấu vết đổ sập thế này cũng chẳng có gì đảm bảo phía trước sẽ không sập nữa.
Tôi quay lại đường cũ, rồi lần này rẽ trái, đi sâu vào.
Bước chân tự nhiên chậm hẳn. Cứ nghĩ đến việc lại có cái gì đó rơi xuống thì tôi không tài nào đi nhanh hơn được. Dưới đế giày, đất khô kêu xào xạc.
“...Mình, mình không sợ!”
Tôi nghĩ, nếu nói ra thì có lẽ sẽ thành thật, nhưng...
──Sụt sịt.
Ối trời!
Tôi cố nuốt ngược tiếng thét suýt bật ra. Ryuugamine hẳn đang ở đây, sao có thể làm cái trò mất mặt ấy được! Nhất định sau này sẽ bị trêu chọc cho xem.
Cái, cái đó là ảo giác.
Chắc chắn là vậy rồi. Nếu không phải ảo giác thì── tôi chợt giật mình.
Ryuugamine ư?
Nếu không phải ma quỷ, thì còn ai nữa?
Ryuugamine đang khóc!
Tôi chạy vội. Cơ thể tự động di chuyển. Chân loạng choạng, suýt ngã mấy bận, nhưng tôi vẫn cố hết sức chạy như lăn.
Và rồi.
Đường hầm đến ngõ cụt. Là một cánh cửa. Cánh cửa gỗ đã cũ kỹ hiện ra trước mắt, chắn lối đi. Khi tôi dùng đèn lồng chiếu vào, tôi suýt bật cười. Bởi vì trên cánh cửa có dán một tờ giấy ghi chữ "Phòng Ma Vương" với nét chữ tròn tròn.
Tôi thử đẩy cửa, nhưng nó mắc kẹt không nhúc nhích. Tôi lấy chìa khóa từ túi ra, cắm vào lỗ khóa rồi vặn, một tiếng "cạch" vang lên.
Thêm lần nữa, tôi đẩy cửa.
Lần này thì mở được rồi. Chắc là đã được tra dầu, dù trông cũ kỹ nhưng bản lề không hề kêu cót két.
Bên trong, thay vì là một căn phòng, thì giống như một đại sảnh hơn, tối om một cách kỳ lạ.
Ở phía cuối bóng tối đó, một ánh sáng lờ mờ hiện ra.
Đúng là vậy rồi.
Tiếng sụt sịt khóc lóc vọng đến từ đó. Tôi vội vàng tiến tới. Ánh sáng yếu ớt hòa vào ánh đèn lồng của tôi thành một, mờ ảo soi rõ xung quanh.
Quả nhiên, Ryuugamine đang ở đó.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ở cuối hầm mỏ, Ryuugamine ngồi xổm trên một chiếc rương kho báu khổng lồ, úp mặt vào đầu gối, vai khẽ run rẩy. Tiếng sụt sịt khóc thút thít vang vọng nhẹ nhàng khắp đại sảnh như tiếng chuông.
...May quá.
Cô ấy an toàn. Nhìn sơ qua thì không thấy có dấu hiệu bị thương. Có vẻ không phải vì đau mà khóc.
“Ryuugamine.”
Khi tôi gọi, Ryuugamine giật mình ngẩng mặt lên. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như không tin nổi vào điều mình đang thấy. Chắc đã khóc bao lâu rồi, đôi mắt to giờ đỏ hoe. Hơn nữa, còn hơi sưng húp.
Tôi tháo chiếc mũ trùm đầu vẫn đội xuống lưng.
“Làm gì thế này, về thôi nào.”
Ryuugamine cắn môi, khẽ "ứ" một tiếng nghẹn ngào, rồi lăn khỏi chiếc rương kho báu!
“Nguy hiểm──”
Nhưng không phải cô ấy ngã.
Thay vì ngã, Ryuugamine lao vào lòng tôi, va phải người tôi, rồi bám chặt lấy như thể móng tay đang ghim vào cánh tay ướt đẫm của tôi.
[IMAGE: ../image/p225.jpg]
☆
Cô ấy đang run rẩy.
Chắc phải cô đơn lắm... Dù trải qua chuyện như vậy, mà vẫn không thể kìm nén khao khát thỏa mãn "cá tính" của mình, thật là khó khăn quá đi.
Tôi tự nhiên khẽ vỗ lưng Ryuugamine. Nhắc mới nhớ, hình như lúc dỗ đứa em họ bé tí, kém mình rất nhiều tuổi, cũng có cảm giác thế này.
Không biết có hiệu quả không, Ryuugamine dần ngừng run, bờ vai căng cứng cũng buông thõng. Tôi cảm nhận một hơi thở nóng hổi, "haaa", phả vào ngực ướt đẫm. Ặc, hơi nặng đấy. Cô ấy đang dựa hẳn vào người tôi, dồn hết trọng lượng lên mình à?
An tâm thì tốt thôi, nhưng lát nữa còn phải về đấy!
“Này, có sao không?”
Tôi đặt tay lên vai cô ấy, đẩy nhẹ ra. Biểu cảm của Ryuugamine khiến tôi giật mình. Nói sao nhỉ... một gương mặt khiến người ta thấy bồn chồn. Má cô ấy đỏ bừng như thể đột nhiên bị sốt vậy.
A, tiêu rồi.
Tim tôi bắt đầu chạy nước rút. Trong cái đường hầm chật hẹp thế này, thật sự có thể nghe thấy tiếng tim mình luôn đấy chứ.
“Này, này, Ryuugamine.”
Ryuugamine khẽ nghiêng đầu như muốn hỏi: "Cái gì?". Sao tôi cứ bị ánh mắt hút vào đôi môi khẽ hé mở đó chứ?
“...Tsubasa sẽ không đến đâu.”
Im lặng.
Vẻ ấm áp trên gương mặt Ryuugamine biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc. Chắc gương mặt ngạc nhiên tột độ là như thế này đây.
“Độ-độ-độ-độ-độ!”
Bình tĩnh nào.
“Tại sao ấy à? Trước khi đến được đây thì cậu ta đã gục rồi. Nói là tương tàn với một Koseisha khác... đại loại là một tình huống tương tự đã xảy ra. Bọn hắc phục đã đưa cậu ta về khu cắm trại rồi nên không đến được đây đâu.”
“Ơ, ra là vậy ạ...”
Có lẽ vì đã biết lý do tại sao mình lại đơn độc, Ryuugamine trông có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Hay là cô nghĩ mình bị cô lập?”
Mặt Ryuugamine đỏ bừng lên.
“Này, này, này, nói gì thế chứ!? Không, không, không hề, tôi hoàn toàn không bận tâm chuyện đó đâu! Tôi là Ma Vương mà!”
Thật không đấy?
“Này, này, cười cái gì thế!?”
Cô ấy đấm thùm thụp vào ngực tôi. Cử chỉ đó thật buồn cười – mà cũng thật đáng yêu, khiến tôi không thể nào kìm được khóe môi mình đang giãn ra.
“Thôi đi!”
Cuối cùng, cô ấy đẩy tôi một cái "đoàng", rồi tách khỏi tôi. Sau đó, cô ấy quay lưng lại. Cái lưng nhỏ bé thể hiện sự giận dỗi. Có lẽ tôi trêu chọc hơi quá rồi.
Tôi cởi áo mưa ra, đặt ba lô xuống, lấy thêm một chiếc áo mưa khác từ trong ba lô ra, giở rộng rồi khoác lên vai Ryuugamine.
Vai cô ấy đang giận dỗi dần thả lỏng, chắc là đã tha thứ rồi. Tôi đeo ba lô lên lại, rồi mặc chiếc áo mưa đã ướt vào.
“Về thôi. Tuy suy tính của cô đã trúng phóc, nhưng trời đã tối rồi đấy. Mưa cũng to nữa... Thế này thì chắc phải hủy buổi lửa trại thôi.”
Hôm nay, sự kiện chính là định hướng và lửa trại bên hồ, nhưng với cơn mưa này thì không thể nào. Mà, khác với lễ hội văn hóa, không có nhảy giao lưu, nhưng vì nó cũng khá sôi nổi nên tôi thấy hơi tiếc một chút.
Ryuugamine gật đầu rồi mặc áo mưa vào.
“Tớ cũng nghĩ có thể đợi đến khi mưa tạnh, nhưng nếu chần chừ thì Tsukaya và mọi người có khi lại đi tìm rồi thành ra gặp nạn gấp đôi mất.”
Nếu vậy thì to chuyện rồi.
Hơn nữa... có một điều tôi cứ bận tâm mãi nãy giờ.
Vụ sập ở lối đi bên phải đó.
Chắc chắn đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng cũng chẳng đến nỗi cũ kỹ cả mấy chục năm. Lại còn cái thời tiết mưa gió này nữa chứ. Tự dưng thấy cần phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
“Nhắc mới nhớ, cái kho báu là cái gì thế? Chỉ là lời nói dối thôi à?”
Vừa lắng tai nghe ngóng xung quanh vừa hỏi, Ryuugamine lắc đầu. Tôi không muốn làm tăng thêm nỗi lo, nên quyết định giữ kín chuyện sập hầm.
Mà thôi, nó đã bày ra cái trò đó rồi thì chắc cũng biết được, nhưng cái sự một lòng một dạ của mấy đứa này có khi đã khiến chúng nó bỏ qua cũng nên.
“Nói thế thật làm tôi phật ý.”
“Vậy thì là cái gì chứ? Không phải là Kế hoạch tiêu diệt nhân loại đấy chứ?”
“Vâng. Đây là một màn nhập vai thực địa – một thử nghiệm nhằm mang đến một thế giới mô phỏng Tail Universe mà chúng ta không thể thực hiện ngoài phố, để thỏa mãn các Cá tính của mọi người.”
Đúng là như vậy mà.
Có lẽ màn kịch trong Lễ hội văn hóa lớn đã đánh thức điều gì đó trong Ryuugamine thì phải. Cái niềm vui khi được vào vai Ma Vương.
“...Dù không thể đến được đây, nhưng đứa nào đứa nấy đều chơi vui vẻ lắm.”
Đó là sự thật.
Nghe tôi nói vậy, Ryuugamine liền nở một nụ cười rạng rỡ.
“Vậy thì tốt quá rồi ạ.”
Trông cô ấy cứ như thể thật lòng nghĩ vậy. Tất nhiên, ý muốn thật sự của cô ấy hẳn là muốn Dũng Giả Tsubasa phải đến được tận đây –.
“Này. Vạn nhất Tsubasa đến được đây thì sao? Cậu định chiến đấu với nó à?”
Ryuugamine suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Không ạ. Ngay khi cậu ấy đến được đây, tôi đã coi mình thua rồi. Chẳng phải là vậy sao?”
Vậy ư?
“Tuy không phải là kho báu, nhưng tôi cũng có chuẩn bị phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ đấy ạ.”
Nói rồi Ryuugamine mở chiếc rương báu mà nãy giờ cô ấy vẫn ngồi lên. Bên trong lấy ra – là phiếu mua hàng ư? Mười tờ phiếu 1000 yên thì đúng là một màn hào phóng không nhỏ!
“Anh có thể dùng không giới hạn thời gian tại các siêu thị thuộc tập đoàn của tôi. ...Đây ạ.”
“Ơ, tôi á?”
“Satou – Murabito A-san đã đến được đây đầu tiên nên tôi tặng anh. Cũng không phải là chỉ những Người có năng lực đặc biệt mới được.”
“À, ờ...”
Tôi vui vẻ nhận lấy. Nhưng đáng lẽ ra, nếu không phải Người có năng lực đặc biệt thì không thể nào đến được đây. Bởi vì tấm bản đồ dẫn đến đây là thứ mà chúng tôi không thể có được.
Nhưng mà, nếu Ryuugamine đã nói không sao thì chắc là không sao rồi.
“Vậy chúng ta về thôi ạ?”
Ryuugamine thản nhiên nói, cứ như thể chuyện cô ấy khóc thút thít lúc nãy chỉ là lời nói dối, còn tôi thì cầm lấy chiếc đèn lồng LED nhỏ đặt cạnh rương báu.
“Ừ.”
Khi tôi dẫn trước bước đi, bất chợt một bàn tay nắm lấy tay tôi khiến tôi suýt nhảy dựng lên.
“Gì, gì vậy...?”
Tất nhiên là Ryuugamine rồi. Chẳng mấy khi có đứa con gái nào nắm tay tôi một cách bình thường như thế này cả... tôi gần như chẳng nhớ nổi.
“Ha, lỡ lạc thì phiền phức lắm ạ... nên tôi sẽ nắm tay anh. Không còn cách nào khác đâu ạ!”
“Ơ, ờ...”
Mà, lý do thì hợp lý thật, nhưng cái đường hầm này là đường một chiều, chắc là dù có lạc cũng sẽ tìm thấy ngay thôi. Mà cứ thế này cũng chẳng sao.
Sao vậy nhỉ?
Vừa nắm tay nhau, tự dưng việc mở miệng nói chuyện trở nên khó khăn. Không biết Ryuugamine có thấy vậy không. Cô ấy hơi cúi đầu lẳng lặng theo sau tôi.
Thế nhưng, lạ thay lại không thấy gò bó chút nào. Hơi ấm từ tay Ryuugamine trên cơ thể lạnh lẽo này thật dễ chịu. Thậm chí tôi còn thoáng nghĩ, ước gì đường hầm này cứ kéo dài mãi.
Có lẽ chính vì suy nghĩ đó mà...
Một tiếng “mishh” khó chịu vang lên.
Dù chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng theo bản năng, và cả về mặt thể chất, đó là một âm thanh khiến tôi rùng mình.
Cơ thể tôi hành động trước khi kịp suy nghĩ. May mà chúng tôi đã nắm tay nhau. Chợt nhận ra mình đang kéo tay Ryuugamine mà chạy. Tôi chợt nghĩ, đúng là có cái gọi là bản năng động vật.
Từ sâu bên trong, tiếng trần hầm đổ sập vang lên. Nó đang đuổi theo chúng tôi! Tiếng kêu như tiếng gào thét của những cây cột gỗ chống đỡ đường hầm đang gãy vụn, ngày càng gần!
“Ryuugamine!”
Tôi giật mạnh cánh tay Ryuugamine, kéo cô ấy vào lòng.
Ôm Ryuugamine, tôi dựa lưng vào vách tường.
Thở không ra hơi.
Ngay tại vị trí mà Ryuugamine vừa đứng cách đây một tích tắc, một cây xà gãy đã rơi xuống và cắm phập vào đó. Nhìn cảnh tượng ấy, tôi cảm nhận được Ryuugamine đã nín thở trong vòng tay mình, và những ngón tay cô ấy cắm chặt vào cánh tay tôi.
“Nhanh lên!”
Giọng tôi chắc hẳn đã rất gấp gáp. Ryuugamine run rẩy gật đầu.
Chúng tôi tự nhiên chạy.
Vượt qua lối rẽ duy nhất, chúng tôi tiếp tục tiến lên. Chiếc đèn lồng xé toạc bóng tối.
Thấy rồi! Lối ra!
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt như tiếng gào thét trên đầu chúng tôi. Nghe thấy nó lướt qua trên đầu chúng tôi như đang chế nhạo, hướng về phía lối ra.
Đừng đùa chứ!?
Tôi nhìn rõ ràng vết nứt xuất hiện trên cây xà chống đỡ lối ra. Nhìn nó gãy và cong vênh trong tiếng kêu “merimeri”!
Khốn khiếp!
Tôi vung mạnh cánh tay đang nắm lấy – quăng đi. Ryuugamine rất nhẹ. Tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và hoảng hốt của cô ấy như đang chiếu chậm lại.
Ngay sau khi Ryuugamine lăn ra khỏi cái lỗ đen tối và thoát ra ngoài, tôi thấy cây xà ở lối ra đã gãy vụn.
“Satou——!”
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng Ryuugamine như tiếng gào thét, tôi không chịu nổi sự kinh hoàng mà nhắm mắt lại.
Chết tiệt thật.
Tôi có vô vàn điều hối hận. Chỉ là một dân làng bình thường mà lại làm chuyện anh hùng như thế này, tôi đúng là đồ ngốc.
Nhưng, tôi không thể bỏ mặc được.
Không thể làm thế được. Bởi vì, tôi là —
“Jirou!”
Tiếng gọi thấm đẫm sự lo lắng khiến tôi giật mình mở mắt.
Tsubasa!
Nó đang dùng Bảo kiếm Envurio chống dưới cây xà, làm chậm quá trình đổ sập!
“Nhanh lên!”
Như bị tiếng Tsubasa kéo đi, tôi bắt đầu chạy. Chân vấp té, trời đất đảo lộn mấy lần. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ còn lại tiếng ầm ĩ dữ dội là toàn bộ thế giới.
☆
...Khi tôi tỉnh lại, những hạt mưa lạnh buốt đang táp vào mặt.
Toàn thân tôi đau ê ẩm.
Nhưng... đau nghĩa là, tôi còn sống.
Nghĩa là, tôi đã được cứu!
“Ha, ha ha ha... ha ha ha ha ha!”
Không hiểu sao, tôi lại bật cười. Sợ chết khiếp mà sao lại thấy buồn cười đến vậy chứ.
À... tay.
Không biết nắm từ lúc nào, tôi nằm ngửa ra đó, tay vẫn nắm chặt tay Ryuugamine, rồi cả tay Tsubasa nữa. Cứ thế, ba đứa chúng tôi nằm trong mưa, rồi cùng nhau cười.
Cả tôi, Ryuugamine, và Tsubasa, cứ thế cười mãi cho đến khi bụng đau quặn, cho đến khi đám hắc phục vội vàng chạy đến và cứu chúng tôi.