3
Người lớn thường bảo một tuần trôi qua nhanh như chớp mắt, nhưng ngay cả học sinh cấp ba như tôi cũng đã thấy nó quá ngắn ngủi rồi.
Ấy vậy mà, có vẻ tôi đã nhầm.
Khi chẳng có biến cố nào, cứ bình bình yên yên thì một ngày lại dài đến lạ.
Suốt tuần qua, thằng Tsubasa ấy vậy mà lại ngoan ngoãn lạ thường. Bởi lẽ, Ryuugamine chẳng hề thực hiện bất cứ kế hoạch tiêu diệt nhân loại nào, dù lớn hay nhỏ. Có thể cô ta đã ấp ủ gì đó, nhưng lại không ra tay.
Thế thì tất nhiên, Tsubasa cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Dù Dũng Giả vẫn hoạt động, nhưng nếu không liên quan đến Ryuugamine thì phần lớn đều là dọn dẹp, tuần tra hay những việc có ích cho người khác.
À, riêng với tôi thì lại khác.
Dù sao, tôi cũng chẳng hề cam chịu cái cảnh bình yên này.
Cứ nghĩ đến cảnh lũ Cá tính giả và người bình thường sẽ ở chung một chỗ biệt lập với thế giới bên ngoài như trong rừng, suốt hai đêm ba ngày là tôi đã thấy khó yên rồi. Khó mà tin được là lũ đó sẽ chịu ngồi yên. Đặc biệt là Ryuugamine, không chừng cô ta lại đang nung nấu một thí nghiệm tiêu diệt nhân loại quy mô lớn nào đó.
Tôi đã phải dỏng tai lắng nghe, căng mắt dõi theo, nói chung là đã cảnh giác hết mức.
Hơn nữa, tôi còn có công việc của lớp trưởng nữa.
Phải phân chia lều trại, chuẩn bị pháo hoa cho đêm lửa trại và cuối cùng là làm báo cáo tổng kết số lượng người tham gia.
Cá nhân tôi cũng phải tự chuẩn bị đồ đạc nữa.
Trại hè trong rừng khác với chuyến đi dã ngoại của trường. Nó giống như đi cắm trại nên cần phải có đủ thiết bị.
Quần áo thì cơ bản là đồng phục thể dục của trường, nhưng còn phải có giày leo núi và ba lô nữa.
Tôi thì cả hai thứ đó đều không có.
Thế là, tôi cùng Kimura và Saitou ghé qua trung tâm thương mại cạnh nhà ga trên đường từ trường về, tính mua đồ ở một cửa hàng thể thao lớn trong đó.
Ba lô hay đồ dùng ngoài trời tôi chẳng có duyên gì nên cũng không rành, nhưng không ngờ lại có nhiều loại đến vậy.
Vì không có quy định về màu sắc nên tôi chọn cái ba lô họa tiết rằn ri. Kimura thì chọn màu cam chói lọi có đường kẻ đen, còn Saitou chọn màu kaki.
Mặc dù hơi lạc quẻ với bộ đồng phục thể dục, nhưng tôi nghĩ sau này vẫn có thể dùng được nên cũng không lãng phí.
Sau đó, chúng tôi ghé vào một cửa hàng thức ăn nhanh để ăn nhẹ trước bữa tối.
Tôi chỉ gọi khoai tây chiên và nước ngọt, còn Kimura quả nhiên là dân thể thao, gọi liền ba cái bánh burger. Saitou thì gọi bánh táo và trà.
Thế rồi, khi ba đứa đang luyên thuyên đủ thứ chuyện tào lao thì…
“Ơ? Kimura với Saitou đấy à?”
Nghe tiếng đó, tôi và Saitou quay lại, thì thấy Suzuki Aya và Nagamura Eiko đang đứng phía sau, tay xách mấy túi to, tay kia cầm khay đồ ăn.
Suzuki là bạn cùng lớp tôi, từng phụ trách mảng trang phục cho các Cá tính giả trong Lễ hội văn hóa lớn. Cô ấy cũng là một cosplayer có sở thích hóa trang thành các Cá tính giả.
Nagamura là người đã thuyết minh, cả hai đều là nữ.
“Mấy cậu cũng đi mua sắm à?”
“Ờ!”
Kimura đáp lại bằng giọng to một cách vô ích, rồi vỗ vỗ vào ghế bên cạnh.
“Mấy cậu cũng ăn à? Thế thì lại đây ngồi này.”
Suzuki và Nagamura nhìn nhau, có vẻ đắn đo một chút, nhưng khi Nagamura nói “Được thôi,” thì Suzuki liền không chút do dự đặt khay xuống, ngồi vào ghế sofa ở góc trong cạnh Kimura.
Kimura “yọt” một tiếng, dịch đồ đạc sang phía đối diện để nhường chỗ.
Suzuki nói “Cảm ơn nhé,” rồi thoáng bối rối không biết nên đặt đồ của mình sang bên nào, cuối cùng thì đặt giữa cô ấy và Kimura.
“Gì vậy Kimura? Hôm nay cậu định ăn tối ở đây luôn à?”
Nhìn chồng bánh burger cao như tòa tháp, Suzuki nói với vẻ ngao ngán.
“Đâu có. Đây là suất ăn sớm buổi chiều. Dù không phải cơm hộp nhưng vẫn là ăn sớm. Bữa tối thì vẫn ăn đàng hoàng chứ. Hôm nay chắc là Katsudon! Đừng có coi thường sức ăn của mấy đứa con trai câu lạc bộ thể thao nhé?”
“Đúng là sức ăn… kinh khủng!”
Trên khay của Suzuki là một ly kem parfait nhỏ xíu, không có thêm đồ uống gì khác. Con gái đúng là thích đồ ngọt mà.
Nagamura thậm chí còn không có khay, chỉ có một ly nước ép trái cây nguyên chất 100%.
“Ăn khoai tây không?”
Tôi hỏi, hai cô gái đều lắc đầu.
“Cảm ơn nhé. Nhưng thôi. Giờ mà ăn là béo chắc.”
“Ừm.”
Nagamura gật đầu đồng tình với lời Suzuki. Mà, cả hai đứa đều không hề béo tí nào. Dù sao, tôi cũng chưa từng xác nhận dáng vóc của họ trong bộ đồ bơi như Ryuugamine hay Tsukaya, nên đó cũng chỉ là ấn tượng mà thôi.
“Mấy cậu cũng đến mua ba lô hay gì đó à?”
“Ờ,” Kimura đáp, vỗ vào cái túi bên cạnh. Này. Cái trên cùng là của tôi đấy. Làm ơn bớt tay chân đi chứ.
“Trại hè trong rừng à…”
Suzuki nói với một tiếng thở dài, còn Saitou thì nghiêng đầu.
“Sao vậy?”
“À, ừm. Chỉ là Lễ hội văn hóa lớn vừa kết thúc mà đã lại có sự kiện tiếp theo rồi, thấy cứ tất bật quá ấy mà.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Saitou gật đầu.
“Cái đó đúng là vất vả thật. Dù đáng lẽ phải biết rằng Cá tính giả là những người như thế, nhưng… dù bọn họ không nhận ra chúng ta ở đó, nếu cứ nói những lời muốn nói ngay trước mặt thì cảm giác thật không dễ chịu chút nào.”
“Đúng vậy mà.”
Suzuki gật đầu, dùng thìa nhựa múc kem parfait ăn.
Ơ?
Cái bầu không khí giữa hai người này là sao vậy nhỉ? Sao lại thân mật đến thế… Cứ như là khoảng cách gần hơn bình thường ấy?
…Chắc là do tôi nghĩ nhiều thôi.
Dù sao đi nữa, đây đúng là một cuộc trò chuyện đáng ghét. Tôi không muốn câu chuyện chuyển sang hướng nói xấu lũ Cá tính giả.
Mặc dù Lễ hội văn hóa lớn đúng là vất vả thật, và tôi hiểu cảm giác tức giận trước lời nói và hành động của bọn chúng, nên phủ nhận điều đó thì lại…
“Nhưng mà, vui thật đấy!”
Kimura buột miệng nói. Nụ cười trên môi cậu ấy cho thấy cậu ấy thật sự nghĩ như vậy.
Suzuki thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười và đáp,
“Đúng vậy.”
“Ừm, vui thật. Tôi cũng nhận ra là những bộ đồ tôi thiết kế vẫn có thể sử dụng được cho bọn họ, và dù vất vả, nhưng thật may là tôi đã không bỏ cuộc. Về khoản đó, phải cảm ơn Satou nhé.”
“Ơ, tôi á!?”
Sao lại là tôi?
“Ừ. Vì nếu không có lời thuyết phục của Satou thì chắc chắn chúng tôi đã bỏ cuộc giữa chừng rồi.”
“Ơ, gì cơ?”
Nagamura, người không biết chuyện, hỏi với vẻ bối rối.
“Không có gì hết!”
Tôi sẽ cố hết sức để đánh trống lảng! Cái lời thuyết phục đó, chỉ có thể nói ra vào lúc đó thôi. Nó là bài thơ tôi viết vào ban đêm. Là thứ tôi làm được khi bị một thứ nhiệt huyết nào đó thúc đẩy. Giờ mà lôi ra đọc lại khi nhiệt huyết đã nguội lạnh thì tuyệt đối xin miễn!
Thấy vẻ quyết tâm của tôi, Suzuki bật cười đầy thích thú.
“Thôi được, vậy cứ coi là như thế đi.”
“Ê~? Chỉ có mình tớ là không biết gì thôi sao?”
Thấy Nagamura nói với vẻ bất mãn, Suzuki thì thầm sẽ kể cho cậu ấy nghe sau. Thôi được rồi. Nếu không có mặt tôi ở đó thì đành chịu. Nhưng đừng có thêm thắt gì linh tinh vào đấy nhé.
“Nhưng mà này,”
Kimura nói sau khi ăn xong cái bánh burger thứ hai.
“Không ngờ là bọn chúng lại đòi tham gia Trại hè trong rừng luôn đấy.”
Cái đó… tôi hoàn toàn đồng ý.
Suzuki và Nagamura cũng đồng tình, “Tôi cũng vậy.”
“Trước giờ có chuyện đó bao giờ đâu?”
“Cấp hai, cấp ba, thằng Tsubasa kiểu gì cũng tham gia cả mà? Mà, cái thằng đó thì vẫn giao tiếp bình thường với tụi mình được mà.”
Và thế là, tôi và cậu ta cứ bị xếp chung một nhóm. Lên cấp ba, lớp tách ra, tôi cứ tưởng cuối cùng cũng được giải thoát! Ai dè, tôi đã quá ngây thơ.
Lần này thì không chung nhóm, nhưng xét về vị trí thì còn phiền phức hơn nữa.
“Saitou, Ryuugamine thì sao?”
[IMAGE: ../Images/..]
Saitou vừa nuốt vội miếng bánh táo tráng miệng bằng trà, khẽ lẩm bẩm ngẫm nghĩ.
“Tôi nhớ có tham gia chuyến dã ngoại hồi năm nhất cấp hai, nhưng cuối cùng lại chẳng ghép nhóm được với ai, cứ thế một mình lủi thủi rồi thôi, đúng không nhỉ?”
“Trời đất… Một mình như thế thì chịu, không thể nào!”
Nghe Suzuki Aya phản ứng, Saitou đáp: “Phải rồi nhỉ.”
“Nhưng mà, Ryuugamine cũng là Người có năng lực đặc biệt mà. Chắc là cậu ta cũng chẳng bận tâm mấy chuyện đó đâu. Bọn họ về cơ bản là coi xung quanh như bìa các-tông hết rồi, nên chắc chẳng ngại gì đâu nhỉ.”
Thật… vậy sao?
Nhìn Ryuugamine và những người kia, tôi không hoàn toàn đồng tình. Dạo gần đây, Tsukaya Mairi và Yaguruma Kokoro thường xuyên ở cùng nhau, và Ryuugamine cũng hay nhập hội.
Còn Hikarigaoka Tsubasa thì thường hành động độc lập, nhưng cậu ta có rất nhiều đồng đội ngưỡng mộ, và nếu nói về việc đi cùng ai đó, thì tôi lúc nào cũng dính lấy cậu ta.
Những người còn lại đúng là thường ở một mình thật, nhưng khi tiếp xúc với nhóm Ryuugamine, tôi không khỏi nghĩ rằng có lẽ họ chỉ đơn thuần là không biết cách giữ khoảng cách mà thôi.
Cái Lễ hội văn hóa đó đã diễn ra, và liệu có phải vì thế mà bọn họ cũng thay đổi một chút không? Hay đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi? Dù không phải tất cả, nhưng việc họ tham gia Trại hè trong rừng, chẳng phải chính là một sự thay đổi đó sao?
“Nhưng mà này, Satou.”
Nghe tiếng Suzuki Aya, tôi ngừng suy nghĩ và quay sang nhìn cô ấy.
“Người có năng lực đặc biệt tham gia thì được thôi, nhưng họ có làm gì cùng chúng ta không? Ví dụ như nấu ăn chẳng hạn. Nếu thế thì chúng ta lại đóng vai trò hậu cần à?”
Mỗi khi hành động cùng bọn họ, chúng tôi tự nhiên lại rơi vào tình thế đó. Đã mang số phận không thể là vai chính thì đành chịu thôi. Nhưng không phải vì thế mà chúng tôi thích điều đó, nên tôi hiểu vì sao Suzuki Aya lại bận tâm. Mà nói đúng hơn, chắc cả lớp đều nghĩ vậy.
“Không. Tạm thời thì không có gì đâu. Chắc là họ chỉ đi thôi, còn chương trình thì được miễn. Sẽ không phải làm gì đâu nhỉ? Như nấu cơm bằng nồi quân sự hay chơi trò định hướng chẳng hạn.”
Mà nói thật, cái hoạt động này có ý nghĩa gì chứ nhỉ? Thôi thì cứ coi như đi cắm trại là được… hơi phiền phức chút. Lần gần nhất tôi đi là hồi tiểu học rồi. Hồi cấp hai thì có chuyến đi dã ngoại ven biển, được trải nghiệm kéo lưới, câu cá, vừa vui vừa ngon.
So sánh thì, chuyến Trại hè trong rừng lần này không biết có gì đáng mong đợi.
“Mà này… Định hướng là cái gì thế?”
“Đọc tài liệu đi, Suzuki Aya!”
Kimura vừa cắn miếng burger thứ ba vừa nói.
“Cái đó ấy mà. Kiểu tìm kho báu ấy? Chỉ dựa vào bản đồ và la bàn để tìm các điểm kiểm tra và cố gắng về đích nhanh nhất. Là một trò chơi đấy. Đã chơi bao giờ chưa?”
“Chưa hề! Trường tiểu học với trung học của tôi, thay vì Trại hè trong rừng thì đi tham quan xã hội có nghỉ lại cơ. Này, Nagamura Eiko.”
Nagamura Eiko gật đầu “Ừm”. Xem ra hai người họ học cùng trường tiểu học và trung học.
“Vui nhỉ, mấy chuyến tham quan nhà máy ấy.”
“Đúng đúng. Nhà máy bánh kẹo thì đúng là đỉnh của chóp luôn ấy. Với lại phía sau Tháp Millennium Tail Tower cũng thú vị nữa. Đáng lẽ ra đi mấy chỗ đó thì hơn nhiều chứ.”
Tháp Millennium Tail Tower à.
Đó là tòa tháp kỷ niệm lớn nhất thế giới được xây dựng để tôn vinh sự cống hiến của những Người có năng lực đặc biệt. Người ta nói khung cảnh từ đài quan sát đẹp như nhìn mặt đất từ vũ trụ vậy, nhưng tôi vẫn chưa đi bao giờ.
“Đã lên đó rồi á!?”
Kimura sốt sắng hỏi.
“Không. Chỉ tham quan phần móng thôi, xem họ xây dựng để chống đỡ thế nào. Vì nó mới xây xong, không lấy được vé. Đáng lẽ ra nếu không có vé thì đừng cho vào tuyến tham quan chứ, nhưng mà chỉ ngẩng đầu nhìn thôi cũng đã thấy phấn khích rồi, với lại trung tâm thương mại bên cạnh có vô số quà lưu niệm để chọn, nên cũng vui phết đó chứ?”
“Gì chứ, hóa ra chỉ xem dưới đất thôi à.”
Kimura không hề che giấu sự thất vọng. Trẻ con thế không biết, Kimura. Nhưng mà, đằng nào cũng đi thì một tòa tháp nổi tiếng vẫn hơn một cái núi không biết tên tuổi gì. Kimura ví trò định hướng với trò tìm kho báu, nhưng đâu có kho báu thật sự đâu.
“—Đâu có gì hay ho đâu? Chỉ cao thôi mà.”
“Uây!”
Nghe tiếng nói từ phía sau ghế, tôi giật mình đứng phắt dậy, đầu gối đập cái cốp.
Đau quá!
“Tsubasa! Lại cậu nữa rồi—!”
Đúng như thường lệ, Hikarigaoka Tsubasa lại tự tiện mở cặp của tôi đang treo trên ghế, lục lọi đồ bên trong! Mặc dù chẳng có gì đáng ngại nếu bị nhìn thấy cả!
“—Thôi ngay đi!”
Tôi giật lấy cái cặp.
Tsubasa chu môi ra như con bạch tuộc rồi đứng dậy.
“Đừng có phá Quán Trình Truyền Kỳ của tôi chứ. …Đã là Dân làng A rồi mà.”
Tức thật.
Tôi vươn tay ra, véo thật mạnh vào cái mũi cao của Tsubasa.
Véo chặt vào.
“Hả? Tự tiện mở cặp người khác ra rồi còn ăn nói kiểu đó là sao hả?”
“Đau! Đau! Bỏ ra!”
“…Thật là!”
Tôi đẩy nhẹ ra.
Tsubasa hơi rơm rớm nước mắt, vừa xoa mũi vừa lẩm bẩm “Đã là Jirou rồi mà.” Nhưng cũng chỉ chốc lát thôi. Lấy giấy ăn trong cặp ra, xì mũi “chít” một tiếng, rồi khịt mũi “hừ”, ra dáng Dũng Giả ngẩng cao đầu ưỡn ngực đầy tự tin. Mũi vẫn đỏ lè kia mà.
“Hỡi các Dân làng A! Có chuyện gì bất thường xảy ra không? Nếu có, hãy nói với Dũng Giả Hikarigaoka Tsubasa đây! Dù là thông tin nhỏ nhặt nhất, ta cũng sẽ biến nó thành Kế hoạch tiêu diệt nhân loại!”
Đừng có biến nó thành!
Cái đó gọi là ngụy tạo đấy!
…Cái đáng sợ của bọn họ chính là ở chỗ mình không thể dứt khoát nói như thế được. Thực tế thì, cậu ta đã lật tẩy không ít Kế hoạch tiêu diệt nhân loại mà người ta cứ ngỡ là chuyện phi lý rồi mà.
“Saitou, sao rồi?”
Saitou bên cạnh tôi bỗng thẳng lưng lên.
“Dạ, không, thưa Hikarigaoka-sama! Tuyệt đối không có chuyện gì bất thường cả ạ!”
Saitou…
Cậu ta ấy, từ sau vụ Lễ hội văn hóa được Tsubasa chỉ đạo kịch bản, tự dưng cứ tỏ ra khúm núm hay nói đúng hơn là có vẻ sùng bái cậu ta sao ấy. Còn gọi là “-sama” nữa chứ. Bản thân thì phủ nhận là không có, nhưng mà cứ gọi “-sama” thì chịu rồi.
Suzuki Aya cũng có vẻ mặt hơi khó xử. Con gái nhìn vào cũng thấy lạ thật sao.
Tsubasa “Hừm” một tiếng, nghiêng đầu.
“Thế à. Vậy là, có lẽ họ đang âm mưu gì đó bên ngoài trường chăng.”
Đừng nói mấy chuyện đáng sợ đó chứ.
…Không, nhưng mà chắc chắn là có đó, Kế hoạch tiêu diệt nhân loại ấy. Đó là bản tính của Ryuugamine mà. Giống như việc Tsubasa không bao giờ rời Bảo kiếm Envurio, Ryuugamine và Kế hoạch tiêu diệt nhân loại là thứ không thể tách rời.
“À phải rồi.”
Tsubasa như nhớ ra điều gì đó, nói.
“Bản thảo tiến triển thế nào rồi, Saitou? Hạn nộp là tháng sau đúng không?”
“Bản thảo?”
“Khoan! Thưa Hikarigaoka-sama! Chuyện đó—!”
Thấy Saitou luống cuống hoảng loạn, Tsubasa liền lộ ra vẻ mặt “Chết rồi”.
“Á! Xin lỗi, xin lỗi!”
“Tsubasa, bản thảo gì thế?”
“Không có gì hết! Lúc nãy tôi nhầm thôi! Nên là hãy quên nó đi! Rõ chưa!”
Tsubasa chọc ngón tay vào đầu mũi tôi.
“Nếu không quên, Bảo kiếm Envurio trên lưng ta sẽ gầm lên, đưa tất cả những người ở đây vào quên lãng!”
Nói oai thế cũng chẳng ăn thua! Rốt cuộc là định đấm để cho quên thôi chứ gì! Cả quán im phăng phắc rồi kia kìa!
“Á ha ha ha—!”
Cười giả tạo thế không biết. …Lộ liễu quá.
Thôi được rồi.
Chẳng hiểu vì sao, nhưng Saitou cũng muốn giữ bí mật.
Chỉ có Tsubasa biết mà chúng tôi không biết thì cũng hơi khó chịu thật, nhưng chắc là có lý do.
“Nào, Jirou.”
Một bàn tay đặt lên vai tôi.
「Về thôi chứ? Tôi cũng mới sắm cái ba lô, thế nào cũng phải nhờ anh sắp xếp đồ đạc giúp rồi。」
「Hả? Tại sao lại là tôi chứ!」
「Tại sao ư… đương nhiên là bởi vì anh là Jirou rồi còn gì nữa.」
「Cái đó có phải lý do đâu!」
Tôi gào lên, nhưng như thường lệ, Tsubasa chẳng mảy may bận tâm. Con bé này lúc nào cũng vậy. Tôi là dân làng A, chứ có phải người hầu cận đâu chứ!
「...Vợ chồng sao?」
Suzuki làu bàu một câu như thế.
「Vợ chồng á!?」
Rốt cuộc phải nhìn kiểu gì mới ra được như thế hả! Tsubasa! Còn cô nữa, sao tự nhiên lại đỏ mặt lên thế kia!
Tôi định nói với Suzuki là đừng có nói lời ngu ngốc. Nhưng rồi…
「...Vợ chồng?」
Không hiểu sao, một giọng nói như vọng lên từ tận đáy địa ngục vang lên, khiến tôi rụt người lại.
Tôi quay về phía có tiếng nói thì thấy một cô gái đang quay lưng về phía mình, ngồi sau cây cột ngay cạnh đó, và đặt chiếc cốc cà phê xuống. Với mái tóc buộc đuôi ngựa bằng một chiếc ruy băng lớn, tôi nhận ra cô ấy là học sinh trường mình qua bộ đồng phục.
Cổ họng tôi khô khốc.
Giọng nói này là...
「Một học sinh mà lại nghĩ chuyện đó là được phép sao?」
Khi cô ấy quay mặt lại, tôi vã mồ hôi hột.
Ryuugamine!
Bình thường cô ấy không buộc đuôi ngựa nên tôi hoàn toàn không để ý! Lại còn quay lưng nữa chứ! Cây cột che khuất đến hơn nửa người! Hơn nữa, con bé này không mang theo vật phẩm nào như Tsubasa cả!
「Ma Vương!」
Tay Tsubasa túm lấy chuôi Bảo kiếm Envurio.
Tôi vội vã đá đổ ghế đứng chắn giữa hai người. Không thể để họ vung kiếm ở đây được. Huống hồ còn chuyện cắm trại trong rừng nữa.
「Này, Tsubasa! Nếu rút kiếm ra là Hắc phục sẽ đến đấy!」
Câu nói này rất hiệu quả để kiềm chế hành động của những Cá tính giả. Đặc biệt hiệu nghiệm với Tsubasa, kẻ đã bị tóm không biết bao nhiêu lần rồi.
Má giật giật, Tsubasa miễn cưỡng buông tay, nhưng vẫn không ngừng lườm qua vai tôi.
「...Cô, sao cô lại ở đây? Lại định tiêu diệt nhân loại nữa à?」
Lại nữa cái gì mà lại nữa, có lần nào tiêu diệt được đâu. Hơn nữa, tiêu diệt chỉ làm được một lần thôi mà.
Tuy nhiên, những lời lẽ đầy mùi thuốc súng ấy khiến cả quán xôn xao.
Thấy vậy, Ryuugamine nhíu chặt lông mày vẻ khó chịu.
「Đừng nói những điều kỳ lạ. Tôi chỉ đến đây để mua sắm cho ngày mai thôi. Quán này rất yên tĩnh nên tôi thường xuyên ghé qua đó.」
Yên tĩnh? Quán này á?
Không đời nào.
Ở đây ồn ào phết đấy chứ. Cả bọn tôi cũng vậy, nhưng học sinh cũng khá đông mà.
「Hôm nay tôi cũng ngồi chờ Hakurouza đến đón để uống trà. Rồi thì, tôi nghe thấy giọng của Sato—Murabito A-san, tôi cũng định gọi anh ấy, nhưng vì anh ấy đang tự mình huyên thuyên gì đó, nên tôi nghĩ làm phiền là không hay, đành biến anh ấy thành BGM vậy.」
Tôi có tự mình huyên thuyên gì đâu!
—À, phải rồi!
Con bé Ryuugamine này không nghe thấy giọng của những người nó không nhận ra sao! Thế nên, nó mới nghe như tôi đang lầm bầm một mình à!?
Hơn nữa, giọng tôi mà thành BGM à... khẩu vị kỳ cục thế.
「Biết đâu trong những lời lầm bầm ấy lại có gợi ý liên quan đến kế hoạch tiêu diệt nhân loại thì sao.」
Thì ra là vì cái đó!
「Từ giữa chừng còn có cả giọng nói khó chịu xen vào, nên tâm trạng tôi có hơi tệ một chút.」
Thế ra giọng Tsubasa thì cô nghe được nhỉ.
「Hơn nữa,」
Ryuugamine liếc xéo Tsubasa.
「Cái chuyện bắt Sa—Murabito A-san sắp xếp hành lý là sao hả? Hừm, vợ chồng là cái thứ gì thế hả!?」
Ryuugamine, cô nói năng lạ quá rồi đó.
「Tại vì,」
Tsubasa nhào tới, ôm chặt lấy tôi từ phía sau như thể đang cõng tôi. Nặng quá! Hơn nữa, ngực! Mềm mềm thích thật đấy nhưng mà!
「Tôi với Jirou là bạn thời thơ ấu, mà Dũng Giả với Dân làng thì cũng như Vua với nô lệ ấy, bản thân Jirou cũng như là một nhiệm vụ của tôi rồi, thế thì chẳng phải như vợ chồng rồi sao?」
Cái lý lẽ quái quỷ gì vậy!
「À. Với lại, chúng ta cũng đã tắm chung rồi mà, đúng không?」
Saitou và mọi người sặc sụa. Lời thú nhận – à mà không, lời tố cáo bất ngờ đó khiến cả quán lại xôn xao.
Ryuugamine không hiểu sao đỏ bừng mặt, đôi môi run rẩy.
「Kh-Không phải! Đúng là có lần tắm chung thật nhưng mà—」
「C-Có thật ạ!?」
「Đó là hồi bé! Hồi còn mẫu giáo! Không phải chuyện gần đây!」
「Nhưng mà, vẫn là đã tắm chung rồi đúng không!」
「Đúng là vậy, nhưng mà bạn bè thời thơ ấu thì có chuyện đó là bình thường mà!?」
「Vì không có bạn thời thơ ấu nên tôi không biết!」
Saitou và Suzuki cùng gật đầu đồng tình.
Thật sao? Bạn thời thơ ấu lại là một mối quan hệ hiếm hoi đến vậy sao? Tôi cứ nghĩ đó là chuyện bình thường ai cũng có...
「Ôi dào, thôi đủ rồi, bỏ tôi ra ngay!」
Tôi giật tay Tsubasa ra. Con bé lại chu môi giận dỗi.
Tôi thở dài, gãi đầu.
「Tóm lại, không có gì đáng để làm ầm ĩ lên cả. Trẻ mẫu giáo thì có phân biệt nam nữ gì đâu.」
Nghe vậy, Suzuki và Nagamura cùng buông một tiếng "À" đầy vẻ ngạc nhiên.
「Gì thế?」
「Con trai thì có thể là vậy thật nhỉ.」
Nagamura gật đầu đồng tình với lời của Suzuki.
「Ý là sao?」
「Ý là con gái, dù là trẻ mẫu giáo thì vẫn là con gái. Dù là bạn thời thơ ấu đến mấy cũng sẽ không tắm chung với một cậu bé mình không thích đâu. À mà, thích ở tuổi dậy thì khác với thích ở tuổi này, nhưng mà dù sao thì mức độ trưởng thành cũng khác với con trai đó.」
Không thể nào—nghĩ rồi tôi quay lại, Tsubasa đang nở một nụ cười khó hiểu.
Gì, gì thế... cái vẻ mặt dịu dàng đó là sao! Cô nàng thiếu nữ nào đây! Chẳng giống cô ấy chút nào!
[IMAGE: ../image/p071.jpg]
Toi rồi.
Cứ thấy có gì đó không ổn!
「Hà—ha ha ha ha!」
Cười để đánh trống lảng!
「Ối chà! Không được, muộn thế này rồi! Sắp phải về rồi, không thì ngày mai chuẩn bị không kịp mất! Thôi, tôi đi trước nhé!」
Tôi túm lấy đồ đạc của mình, thì thầm với Kimura,
「Xin lỗi, nhờ cậu dọn dẹp khay giúp nhé.」
「Cứ để đó cho tôi.」
Sau cuộc trao đổi đó, tôi vọt đi như bay.
「A! Vậy thì tôi cũng—」
Tôi nghe thấy Ryuugamine nói với Tsubasa:
「Dũng Giả! Nếu chạy trốn thì tôi sẽ tiêu diệt nhân loại đấy!?」
Tuyệt vời Ryuugamine! Nghe câu đó, Tsubasa sẽ không thể đuổi theo được. Đó là bản tính của Dũng Giả mà.
Dù sao thì cứ chạy đã! Không hiểu vì sao, nhưng tôi có cảm giác nếu đào sâu thêm thì sẽ có nhiều chuyện phiền phức lắm, nên cứ chạy thôi!
☆
「Chào buổi sáng, Master!」
Sáng hôm sau, vừa nhìn thấy tôi ở sân trường, Yaguruma Kokoro đã chạy đến chào hỏi bằng giọng đầy năng lượng như mọi khi.
Trang phục của Yaguruma hôm nay không phải đồng phục mà là bộ đồ thể thao màu đỏ tía, màu đặc trưng của khối cô bé. Chiếc khuyên tai hình ăng-ten và chiếc hộp quen thuộc thay cho ba lô vẫn không đổi. Chỉ có chiếc váy là cô bé vẫn mặc đàng hoàng. Không cần hỏi tôi cũng biết lý do. Chắc là vì khẩu súng giấu ở eo.
「Chào.」
Trái ngược với Yaguruma, tôi trả lời một cách lơ đãng.
「Trông Master có vẻ buồn ngủ nhỉ.」
「À, cậu cũng nhận ra sao?」
「Dĩ nhiên là nhận ra rồi. Vì Master là Master mà.」
Cô bé mỉm cười.
Thật ra tối qua tôi ngủ không được ngon.
Không phải có chuyện gì đặc biệt. Tsubasa không đến phòng tôi, Ryuugamine cũng không gọi điện. Khi tôi gửi email hỏi Kimura chuyện gì đã xảy ra sau đó, cậu ấy trả lời rằng sau khi tôi về, cả hai người họ dường như mất hứng nên cũng về ngay.
[IMAGE: ../Images/..]
Chẳng có vấn đề gì thì tốt nhất rồi… lẽ ra là phải thế, vậy mà tôi cứ trằn trọc mãi chẳng ngủ được.
…Vì đó là lần đầu tiên tôi thấy Tsubasa có vẻ mặt như vậy.
Bộ mặt đó là thế nào chứ. Nó hoàn toàn khác với cái vẻ tinh quái hay tinh ranh thường ngày. Cứ nghĩ bụng mình vẫn còn nhiều điều chưa biết về cô ấy, thế là tự nhiên tôi chẳng tài nào chợp mắt được nữa.
Còn Ryuugamine thì cứ để tâm tới mấy chuyện đâu đâu. Làm gì có chuyện tôi và Tsubasa kết hôn chứ. Luật pháp không cho phép mà.
Chuyện tắm chung cũng vậy. Sao lại… Dù sao đó cũng là chuyện hồi còn bé tí, với lại đúng như Suzuki nói, con gái thường lớn trước con trai, nhưng mà con nít thì vẫn là con nít thôi.
Cái sự cạnh tranh đó là sao chứ?
Chắc Ma Vương thì không muốn thua kém Dũng Giả một chút nào chăng, dù đó chỉ là chuyện ngày xưa với một Dân làng bình thường đi nữa.
— Thật là khó hiểu.
Đấy, cứ suy nghĩ vẩn vơ như vậy nên tôi chẳng ngủ được bao nhiêu.
“Dân làng-san cũng có đủ thứ chuyện phải lo nhỉ.”
“Chứ sao. Đâu phải mỗi tụi cô mới có chuyện để bận tâm đâu? Mà, có thể với mấy cô thì chuyện của tôi chỉ là lặt vặt thôi.”
“Đúng thế ạ.”
Cô ấy thản nhiên thừa nhận luôn!
“Mà thôi, chuyện đó tùy mỗi người thôi ạ! Cũng tốt mà phải không? Nỗi lo đâu có phân biệt lớn nhỏ, có những chuyện người khác nhìn vào thấy chẳng đáng gì, nhưng với bản thân người đó thì lại cực kỳ quan trọng luôn ấy ạ!”
“Đã linh hoạt hơn nhiều rồi nhỉ.”
Cái chuyện từng cố chấp đến mức muốn nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống đất đã thành quá khứ rồi. Thôi thì, đây hẳn là một dấu hiệu tốt.
“Thân thể của tôi được làm từ kim loại lỏng có khả năng ghi nhớ hình dạng đấy, Master. Hệ thống sưởi bên trong còn tái tạo được cả hơi ấm như da người nữa.”
Thì ra là có thiết lập như vậy.
“Master muốn chạm thử không?”
Yaguruma dùng hai tay ép ngực mình lại từ hai bên.
“Bậy… đừng có trêu chọc tôi.”
“Vâng ạ, Master.”
Cô ấy ngoan ngoãn buông tay ra.
Cái đồ quỷ sứ này.
Cô ta cũng vậy, ai nấy đều xem tôi như đồ chơi hết hay sao? May mà tôi đã quen với Tsubasa rồi. Nếu không thì tinh thần tôi không chịu nổi mất.
“Master, để tôi cầm cho ạ.”
Không đợi tôi trả lời, Yaguruma đã giật phắt chiếc cặp ba lô trên vai tôi. Tôi định nói trả lại đây nhưng rồi lại thôi. Biết đâu đây cũng là một biểu hiện của “cá tính” của cô ấy. Nếu Robot được tạo ra là một sản phẩm công nghiệp để phục vụ con người thì chuyện này cũng có thể xảy ra.
Tuy nhiên, trước khi xếp hàng vào lớp, tôi đã lấy lại được. Mấy Người có năng lực đặc biệt chắc sẽ không nói gì đâu, nhưng tôi không muốn bạn bè trong lớp nghĩ tôi đang lợi dụng Yaguruma.
“Master, lát nữa gặp lại nhé!”
Yaguruma vẫy tay rồi đi về cuối hàng. Các Người có năng lực đặc biệt của lớp tôi đã tập trung đông đủ ở đó. Cái dáng vẻ chỉ đứng yên mà không nói chuyện gì với nhau của họ đúng là rất “cá tính”.
Số lượng Người có năng lực đặc biệt tham gia Trại hè trong rừng, tính cả Tsubasa và Ryuugamine, vẫn là chín người như ban đầu.
Nữ gồm có:
《Tử linh sư》Tsukaya Mairi.
《Robot》Yaguruma Kokoro.
《Cuồng Chiến Sĩ》Ousaka Hitoha.
《Nhẫn giả》Tsuchinome Shinobu.
《Medusa》Ishiwami Kagachi.
Nam gồm có:
《Samurai》Mizuhira Kuroto.
《Kỵ Sĩ》Toma Narijou.
Thêm vào đó là 《Ma Vương》Ryuugamine Ouko và 《Dũng Giả》Hikarigaoka Tsubasa.
Tiện thể, chỉ có hai Người có năng lực đặc biệt từ các lớp khác tham gia, đó là hai thành viên trong đội cận vệ của Tsubasa. Họ không tham gia với tư cách là hoạt động của lớp, mà chỉ đi theo với tư cách là thuộc hạ của Tsubasa, nên họ sẽ sử dụng phương tiện di chuyển riêng.
Khi Yaguruma nhập hàng, Tsukaya, người đang đứng đó, nhận ra tôi và khẽ giơ tay. Tsukaya cũng mặc bộ đồ thể thao, nhưng con búp bê kỳ dị là “neo tinh thần” của Tử linh sư và ba con mèo đen thì vẫn luôn đi cùng cô ấy.
Tôi vẫy tay đáp lại rồi tìm Tsubasa. Cô ấy không ở trong hàng của lớp tôi. Quay đầu nhìn quanh, tôi thấy Tsubasa đang đứng trong hàng của lớp mình. À đúng rồi, cô ta là lớp trưởng mà. Xem ra cũng làm việc đàng hoàng đấy chứ.
Tất nhiên, tôi cũng có công việc của riêng mình. Trước mắt, đã điểm danh bằng mắt các Người có năng lực đặc biệt xong. Đối với học sinh bình thường, chỉ cần đếm số lượng là đủ. Nếu thiếu người thì lúc đó mới cần tìm xem ai thiếu.
Tôi đi đến đầu hàng, bắt đầu điểm danh từ người đầu tiên, Aiba Masashi.
…Được rồi, có đủ cả.
“—Chào buổi sáng ạ.”
Tiếng nói vang lên ngay sau lưng khiến tôi cứ ngỡ tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Tôi chẳng làm gì mờ ám cả, mà dù có đi nữa thì cũng chẳng có lý do gì để phải e dè Ryuugamine, vậy mà không hiểu sao tôi lại trở nên lúng túng.
“Chào… chào buổi sáng…”
Ryuugamine cũng mặc đồ thể thao, thứ duy nhất không thay đổi so với thường ngày là chiếc kẹp tóc. À mà, trước đây tôi cứ tưởng cái đó là hình đầu lâu lộn ngược cơ, nhưng hóa ra không phải. Nghe nói đó là một thiết kế cách điệu từ các ký hiệu biểu thị trùm cuối trong game. Dĩ nhiên đó không phải “neo tinh thần” nên cô ấy có thể tháo ra, nhưng có vẻ cô ấy rất thích nó.
“Trời… trời đẹp thế này thì tốt quá nhỉ…”
Hôm qua, chúng tôi đã nói đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi về chuyện tắm chung, chuyện vợ chồng rồi tôi cứ thế bỏ chạy mất… nên giờ hơi sợ. Không biết cô ấy có nghĩ ra cái trò gì nữa không.
“Thật vậy ạ.”
Phù, may quá. Cô ấy có vẻ không có thái độ gì khác thường.
“Chắc vợ chồng cùng nhau đi tắm thì thoải mái lắm nhỉ.”
Cứ để tâm hoài vậy!?
“Không, đã bảo rồi mà! Chuyện đó là từ hồi mẫu giáo mà!”
Tôi nói khẽ.
Nghe vậy, Ryuugamine liền quay mặt đi.
“Gì chứ? Tôi đâu có bận tâm gì đâu!”
Có mà!
“Đúng là tự luyến mà~”
Cái đồ này…
“Này cô kia…”
Đúng lúc đó, chiếc loa phóng thanh bỗng rít lên tiếng hú chói tai, cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi.
“À… xin mời tất cả các em. Nghiêm!”
Là thầy Hiệu phó. Thầy Hiệu trưởng đứng cạnh bước một bước lên phía trước.
“Trước hết, mời thầy Hiệu trưởng phát biểu. – Nghiêm!”
Tôi và Ryuugamine đứng song song ở đầu hàng, hướng về phía trước. Coi như tạm thời ngừng chiến vậy. Mà tôi cũng đâu có ý định gây sự gì đâu chứ.
Khẽ hắng giọng, thầy Hiệu trưởng nhận lấy chiếc loa phóng thanh.
Thầy Hiệu trưởng của trường tôi là một người trông như một ông lão phúc hậu, có dáng người phốp pháp. Đôi mắt híp lại trông có vẻ hiền lành. Nhưng… nghĩ đến chuyện Lễ hội văn hóa lớn và việc thầy ấy từng bảo tôi để ý đến Ryuugamine thì có lẽ thầy là một người rất giỏi giang, khác hẳn với vẻ bề ngoài.
“Chào buổi sáng các em.”
“Chào buổi sáng ạ!” – Học sinh đồng thanh đáp. Thấy Ryuugamine cũng đáp lời thì có vẻ như cô ấy cũng nhận thức được thầy Hiệu trưởng giống như các giáo viên khác.
“Các em học sinh lớp một thân mến, hôm nay là ngày đầu tiên của chuyến Trại hè trong rừng kéo dài ba ngày hai đêm. Các em hãy cẩn thận để không xảy ra bất kỳ tai nạn nào nhé. Chuyến đi này, thật mừng là có một vài em, các em học sinh là Người có năng lực đặc biệt, cũng đã bày tỏ ý muốn tham gia. Đây là một điều rất tuyệt vời. Các em học sinh bình thường, đừng quên rằng đất nước này được duy trì nhờ vào họ, hãy hỗ trợ họ hết sức có thể để cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp nhé!”
Thầy Hiệu trưởng hạ loa xuống, chúng tôi hiểu rằng mình cần phải trả lời.
Tôi chỉ đành đáp “Vâng ạ” cho qua chuyện.
Thế nhưng, phần lớn học sinh đều lộ vẻ mặt hơi khó xử. Mà, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Nói kiểu vậy thì ai mà vui nổi chứ.
Nhưng không biết có phải Hiệu trưởng không để ý hay không, ông vẫn mỉm cười tươi tắn rồi trao chiếc loa cho Hiệu phó rồi lùi lại. Tiếp đó, thầy cô chủ nhiệm khối có nhắc nhở vài điều, nhưng tôi nghĩ chẳng mấy ai nghe lọt tai.
Dù thế nào đi nữa, đây là chuyến đi!
Chúng tôi đã quen với việc thay đổi tâm trạng một cách hợp lý. Lớn lên khi được bảo là có "cá tính" đặc biệt, để rồi nhận ra đó chỉ là một lời an ủi suông, và khi biết được "cá tính" thực sự là gì, chúng tôi đã phải tự mình chấp nhận điều đó.
"Nào các em, bắt đầu di chuyển thôi!"
Thầy Dekkaa vỗ tay bôm bốp, và chúng tôi bắt đầu di chuyển về phía những chiếc xe buýt của mình.
Ryuugamine phụ trách dẫn dắt nhóm "Cá tính giả", còn tôi thì lo cho các học sinh khác, dù sao cũng phải hướng dẫn họ. Vì vậy, tôi không thể nói chuyện với Ryuugamine, nhưng có vẻ cô ấy đã mãn nguyện chỉ với một câu nói với tôi, vẻ mặt căng thẳng trên gương mặt cô ấy đã biến mất.
Phù, may quá.
Với thứ tự ghế ngồi là các "Cá tính giả" ngồi phía sau, còn các học sinh khác ngồi phía trước, chúng tôi đã yên vị. Xe buýt nhanh chóng lần lượt lăn bánh, và chúng tôi lên đường hướng về phía hồ nước nằm giữa thung lũng, nơi sẽ là sân khấu cho chuyến trại hè này –
"Đợi đãaaaaa!"
Ối!
Một nữ sinh với thanh đại kiếm sau lưng lao ra trước đầu xe buýt, khiến tài xế phải đạp phanh gấp. May mà xe chưa kịp tăng tốc. Nếu không, mấy đứa "Cá tính giả" ngồi sau đã bay vèo lên phía trước rồi.
"Làm cái quái gì thế, Tsubasa!"
Tôi nhờ mở cửa xe rồi nhoài người ra ngoài gào lên.
Đúng vậy.
Người chắn ngang trước đầu xe buýt, đương nhiên là Tsubasa.
"Cái gì mà cái gì!"
Tsubasa hùng hổ lại gần, véo mũi tôi! Đau quá là đau!
"Sao lại bỏ lại chứ! Rõ ràng là tôi cũng sẽ đi xe buýt này mà!"
À, phải rồi.
Tên Tsubasa đó đi hướng dẫn lớp mình nên tôi quên béng mất.
"Ba bưi ba bưi."
Tôi nói "Xin lỗi, xin lỗi" nhưng không biết cô ấy có hiểu không. Cơ mà, suýt bị bỏ lại thôi mà đã mắt rơm rớm rồi kìa. Là Dũng Giả đấy nhé. Uy phong mất hết rồi còn gì?
Ái!
Tsubasa buông mũi tôi ra như thể bị bỏng, rồi trèo lên xe buýt.
"Đừng có gây sự đấy nhé?"
Lướt qua tôi, Tsubasa lè lưỡi một chút, rồi hiên ngang tiến về phía cuối xe, nơi đồng bọn của Ma Vương – à không, chỉ là nơi tập trung các "Cá tính giả" đang chờ sẵn.
…Thật may quá, tôi đã xếp chỗ của Ryuugamine lên phía trước nhất. Ít nhất cho đến khi đến được khu cắm trại, mình phải cố gắng ngăn cản hai người họ đến gần nhau nhất có thể!
Trong một nơi không có lối thoát như xe buýt, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tsubasa thực thi "chính nghĩa" của mình, đó chắc chắn sẽ là một thảm họa không lường trước được.
"Cảm giác thế nào khi ngồi trên chiếc xe buýt của 'đội khách' – tức là lớp khác vậy?"
Ryuugamine hỏi,
"Cảm giác như đột nhập vào thành Ma Vương ở hầm ngục cuối cùng vậy."
Tsubasa đáp lời.
Có lẽ đó là một cuộc đối thoại ngầu lòi, nhưng trong xe buýt thì nó chỉ là một trò ngốc nghếch mà thôi. Ôi dào! Mấy đứa kia nữa, đừng có mà vỗ tay cổ vũ!
☆
"Ơ? Mà, hướng dẫn viên đâu rồi?"
Kimura hỏi khi xe buýt đã chạy được một lúc.
Thầy Dekkaa ngơ ngác,
"Làm gì có?"
Thầy ấy đã nói một câu gây sốc như thế một cách tỉnh bơ!
"Không có á!? Không có là sao vậy thầy!? Nói đến xe buýt là phải có hướng dẫn viên chứ!?"
"Đúng thế, đúng thế!" – mấy đứa con trai gào lên.
"Đồ ngốc!" – ánh mắt mấy đứa con gái trở nên lạnh lùng.
"Kimura à? Chúng ta đâu có đi thăm quan địa điểm du lịch đâu, nên hướng dẫn viên cũng đâu có việc gì làm chứ? Vì họ đâu có hướng dẫn gì đâu."
"Đó không phải là vấn đề đâu ạ!"
Hôm nay tên Kimura này sôi nổi hơn mọi khi ghê ta.
"Giao lưu với hướng dẫn viên chẳng phải là một trong những niềm vui của chuyến đi sao ạ! Chẳng phải đó là cơ hội để nghe về kinh nghiệm làm việc của những người lớn – những đàn anh, đàn chị của chúng ta sao! Đó là học tập đó ạ!"
Ai dạy mày câu đó vậy? Đàn anh đội bóng chày à?
"Dù cậu có nói vậy thì..."
Thầy ấy cau mày như thể đang gặp khó khăn.
"– Em hiểu rồi!"
Kimura giơ hai tay lên như thể bất lực. Gì vậy? Sao có vẻ cố ý thế.
"Vậy thì, chúng ta đành thỏa hiệp với karaoke vậy."
Karaoke?
"Đàn anh bảo là có mà thầy."
"Thế sao? Thầy không biết..."
"Có mà các em!"
Bác tài xế nói.
"Thấy chưa thầy. Dưới ghế của thầy có cái hộp đấy phải không? Trong đó có micro với remote đấy, các em cứ thoải mái dùng đi nhé."
"Ơ, nhưng mà –"
Tôi hiểu vì sao thầy Dekkaa lại do dự. Đây là chuyến trại hè. Tức là một phần của giờ học. Thầy ấy hẳn đã nghĩ xem sẽ bị nói gì nếu cho học sinh hát karaoke.
Với tư cách là ủy viên trưởng lớp, tôi cũng lo ngại điều đó. Mà, chắc cũng không có đứa nào mách lẻo đâu.
Nhưng, một khi đã biết là có, thì không thể nào dừng lại được.
"Hoan hô!"
Kimura đứng dậy, vội vàng đến chỗ ghế của thầy, lấy hết bộ dụng cụ ra. Thầy giáo cũng thở dài như thể đã đầu hàng.
"Đừng bật tiếng lớn quá nhé? Nếu xe buýt khác nghe thấy thì có thể bị khiển trách đấy."
"Vâng ạ!"
Trả lời thì nghe được đó, nhưng mà...
"Này, Kimura."
Tôi đi đến chỗ Kimura, người đang mân mê cái remote, bật TV treo trên trần xe ở phía trước lối đi. Tôi ôm chặt vai nó, ghé sát đầu vào. TV hay là màn hình nhỉ? Nó đang ở chế độ chờ chọn bài.
"...Mày đã nhắm đến cái này ngay từ đầu rồi đúng không?"
"Bị phát hiện rồi sao? Đàn anh đội bóng chày dạy đó. Đằng nào chẳng rảnh rỗi? Nếu là cuộc vui đông người thế này, thì karaoke vẫn là nhất chứ gì? Kẻ không hát được thì nghe cũng thấy vui rồi. Bài hát vốn dĩ là thứ như vậy mà, phải không?"
Tôi không phủ nhận.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng Kimura rồi rời ra.
"Giảm âm lượng xuống nhé. Nếu xe buýt khác nghe thấy thì có khi chúng ta phải đi họp kiểm điểm riêng đó."
Dù sao thì tôi cũng phải dặn dò lại.
"Em biết rồi mà."
Kimura cười khúc khích rồi bắt đầu bài hát đầu tiên.
Phù, may quá.
Khi tôi trở lại chỗ ngồi, Ryuugamine ngẩng mặt lên như thể không nghe thấy tiếng ồn vừa rồi. Thay vì nhận ra tôi, có lẽ cô ấy đã chú ý đến bài hát. Ngay cả chúng tôi, nếu chỉ là những cuộc trò chuyện lộn xộn thì sẽ không để tâm, nhưng nếu đột nhiên có ai đó hát lên, chúng tôi sẽ lắng tai xem chuyện gì đang xảy ra. Điều đó cũng tương tự.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Cô ấy ngẩng mặt lên từ cuốn sách đang đọc dở. Đọc sách trên xe buýt ư, tiền đình của cô ấy thật mạnh mẽ. Tôi thì chắc chắn sẽ say xe.
"Kimura bắt đầu hát karaoke đó. Lát nữa chắc micro sẽ đến lượt cậu thôi?"
Khi tôi ngồi xuống bên cạnh, Ryuugamine đóng cuốn sách lại.
Ừm... tiêu đề là "Dự ngôn Đại Tận thế, lần này chắc chắn đúng!"... Cũng đúng là phong cách của cô ấy...
"Vậy – Murabito A-san cũng sẽ hát chứ?"
"Ừm... nếu không hát thì cũng bị coi là kém vui. Cũng không phải là không có bài nào để hát. Còn Ryuugamine thì sao? Có hát karaoke không?"
"Không ạ. Hồi xưa thì tôi có tham gia đội hợp xướng –"
Ma Vương tham gia đội hợp xướng á!?
"Khi biết được 'cá tính' của mình là gì, tôi đã bị cho nghỉ."
"À, ừ thì..."
"Tôi bị lạc giọng nên thấy nhẹ nhõm lắm."
Lạc giọng á!?
"Người ta còn nói giọng hát của tôi như móng tay cào vào bảng đen vậy đó? Thật tồi tệ. Trong khi bố mẹ thì khen, nói là giọng hát cá tính."
Tôi không biết phải bình luận thế nào.
"Hồi mẫu giáo, có đứa còn nói đó là 'sóng độc' nữa chứ? Thiệt tình –"
Bỗng dưng im lặng, Ryuugamine khẽ nhíu chặt đôi mày.
“Ryuugamine?”
Gì đây? Chẳng lẽ nào cô nàng vừa nảy ra ý tưởng gì đó cho Kế hoạch tiêu diệt nhân loại từ cuộc nói chuyện ban nãy chứ?
“Em nhớ ra rồi!”
May quá! Không phải là “nảy ra ý tưởng mới”.
Ryuugamine quay phắt lại nhìn tôi, người hơi nhoài về phía trước. Gần… gần quá!
“Kẻ nói bài hát của em là ‘sóng độc’ chính là tên Dũng Giả kia!”
“Ơ, Tsubasa á?”
“Đúng vậy ạ. Có một thời gian ngắn em học cùng nhà trẻ với tên Dũng Giả đó. Em nhớ là có giờ hát theo nhạc đệm của cô giáo, và hắn đã nói như vậy.”
Tôi cũng học nhà trẻ đó mà.
Nhưng mà, lạ thật… Sao tôi không nhớ gì nhỉ? Có phải lúc tôi nghỉ học không? Thỉnh thoảng tôi phải nghỉ vì đau bụng – nói đúng hơn là viêm dạ dày thần kinh, nên có lẽ là lúc đó.
[IMAGE: ../Images/00021.png]
“── Hãy lắng nghe bài ca của Dũng Giả!”
Ối!
Bất chấp âm lượng của mic, giọng nói vang vọng khắp xe buýt như tiếng sấm rền. Lúc này mic đã truyền qua được hầu hết các bạn cùng lớp, và chiếc xe buýt cũng đã đi được một quãng đường khá xa.
Tôi vặn người quay lại. Ai cũng làm vậy.
Tên Tsubasa đã giành lấy mic ư!
Nhưng mà… hắn hát giỏi thật đấy. Tsubasa hát rất hay. Giỏi đến mức dù ra mắt với vai trò Dũng Giả Ca sĩ cũng chẳng có gì lạ.
Hơn nữa, có lẽ nhờ vào ‘Cá tính’ của Dũng Giả mà giọng hát của Tsubasa có sức lay động lòng người. Tôi nghĩ nếu vở kịch ở Lễ hội văn hóa là nhạc kịch thì Tsubasa đã thắng áp đảo rồi.
Mà thôi, dù có mượn sức từ câu lạc bộ kịch thì nhạc kịch vẫn là chuyện không tưởng.
“── Hi!”
“Hai!”
…À, chết rồi.
Tôi lỡ nhún nhảy theo. Tôi lỡ giơ nắm đấm lên rồi. Mà không chỉ mình tôi, hầu hết các bạn cùng lớp đều làm thế nên cũng đành chịu thôi. Ngay cả những ‘Cá tính giả’ cũng có người làm theo nữa là. Yaguruma là một ví dụ. Tsukaya bên cạnh thì chỉ nhìn bằng đôi mắt lạnh nhạt như cá chết.
Khi bài hát gần bảy phút kết thúc, một tràng pháo tay như sấm vang lên.
Đúng là Dũng Giả có khác!
Tsubasa mỉm cười mãn nguyện, rồi nói:
“Ma Vương!”
Và ném mic đi! Nguy hiểm thật! Đừng có ném như boomerang thế chứ!
May mà là Ryuugamine nên cô nàng đỡ được dễ dàng, chứ không thì kính chắn gió đã vỡ tan tành rồi cũng nên!
“Đến lượt cô đấy!”
Hắn chỉ ngón tay về phía Ryuugamine một cách dứt khoát.
“Chúng ta đấu một trận đi.”
Cái gì! …Cái này thì cô nàng bất lợi hoàn toàn rồi. Ryuugamine vừa tự nói lúc nãy mà. Rằng cô nàng hát dở tệ. Nhưng với tính cách của Ryuugamine thì không đời nào cô nàng từ chối lời thách đấu này. Đây là lời thách đấu từ Dũng Giả mà.
Không, nhưng mà tôi không nghĩ Tsubasa còn nhớ Ryuugamine bị ngọng. Bản thân việc từng học cùng nhà trẻ hắn còn không nhớ. Hồi đó cả hai cũng đâu có biết ‘Cá tính’ của nhau đâu.
Thế thì, lẽ nào hắn thực sự chỉ muốn thách đấu về khả năng ca hát thôi ư?
“Giá như có chức năng chấm điểm thì tốt, nhưng mà không cần cái đó, mọi người cứ nhìn vào sự phấn khích là biết ai thắng rồi đúng không?”
Cho dù thế thì Ryuugamine cũng chắc chắn thua! Ngay cả khi cô nàng hát hay cũng vậy thôi. Tôi không nghĩ bài hát của Ma Vương có sức mê hoặc lòng người. Chỉ có thể gây ra nỗi kinh hoàng thôi.
…Đành chịu thôi!
“Ryuugamine, cho tôi mượn mic đi. Tôi sẽ hát. …À, ừm, tôi vẫn luôn muốn một lần phân định rõ ràng xem ai hát hay hơn với tên đó.”
Thua thì đã rõ mười mươi, nhưng nếu kéo dài thời gian ở đây, có lẽ chúng tôi sẽ đến được khu cắm trại trước khi Ryuugamine hát. Nhưng mà…
“Không, không sao đâu ạ.”
Nói rồi, Ryuugamine vẫn nắm mic và nhẹ nhàng đứng dậy.
Tôi giật mình. Chẳng lẽ nào… cô nàng đã nghĩ ra cách tiêu diệt nhân loại bằng bài hát ư!? Nếu thế thì phải ngăn lại!
Ryuugamine hít một hơi thật sâu.
“Khoan đ—”
“...Chiếc xe buýt này, Ma Vương đã chiếm rồi!”
Hả?
Tất cả các bạn trong lớp, kể cả giáo viên, cứ ngỡ rằng bài hát sẽ bắt đầu, nên đồng loạt “hả?” một tiếng.
“Uahahahaha! Khóc đi! Kêu gào đi! Chiếc xe buýt này giờ đã thuộc về Ma Vương rồi!”
Cô nàng này đang nói cái quái gì vậy!? Ngay cả Tsubasa cũng đang ngớ người ra kìa!
“Nhân tiện…”
Ryuugamine kẹp mic vào nách, rồi nói:
“Nào nào.”
Cô nàng kéo xuống một chiếc ba lô phồng to bất thường từ trên giá, rồi mở miệng túi ra. Sau đó, cô nàng đeo găng tay da vào và lấy ra một thứ kỳ lạ từ bên trong.
“À ừm… nếu lật ngược cái này thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”
Cô nàng giơ vật đó lên.
Cái gì vậy? Sao nó to thế? To bằng quả bóng đá? Một quả cầu kích thước như vậy nhưng lại chi chít gai nhọn.
Ngay khi nhìn thấy nó, không hiểu sao Tsukaya ở hàng ghế sau đã nhanh chóng đeo mặt nạ phòng độc. Ba con mèo đen, hắc và than cũng được cô bé đeo mặt nạ phòng độc cho một cách thuần thục.
“Ơ, có chuyện gì vậy ạ?” Yaguruma ngó nghiêng hỏi.
Và rồi…
“Sầu riêng!?”
Saitou đứng bật dậy và hét lên.
Sầu riêng!? Cái tên đó thì đến cả tôi cũng từng nghe qua rồi! Loại trái cây bốc mùi nhất thế giới!
Cứ như thể muốn nói “đúng vậy”, Ryuugamine dí quả gai góc đó vào mũi tôi, khiến tôi phải lùi xuống lối đi. Cô nàng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi như thể đuổi theo tôi. Nhưng mà.
“Saitou! Đâu có thối đâu!”
“Dĩ nhiên rồi! Nếu nó thối trước khi bổ ra thì làm sao bày bán ở cửa hàng được! Cũng giống như hộp cá trích thối Surströmming vậy!”
Surströmming!
Cơn ác mộng về Kế hoạch tiêu diệt nhân loại mà Ryuugamine đã lên kế hoạch đầu tiên khi vào cấp ba và bị Tsubasa ngăn chặn, giờ đây sống dậy cùng với mùi hôi thối.
Ư, buồn nôn quá…
“Cô định làm gì, Ma Vương!”
Thấy Tsubasa đặt tay lên cán Bảo kiếm Envurio sau lưng,
“Dừng lại, Tsubasa!”
Tôi vội vàng hét lên.
“Gì chứ! Anh định bao che cho Ma Vương sao!?”
Trời ạ!
Cả Ryuugamine nữa, cái ánh mắt lấp lánh kia là sao chứ!
“Không phải vậy! Tôi đang nói là đừng có rút thanh kiếm đó ra! Anh không nghe Saitou nói sao!? Nếu bổ cái thứ gai góc này ra thì mọi chuyện sẽ chấm hết! Chắc chắn sẽ là một chuỗi nôn mửa dây chuyền!”
Một bầu không khí căng thẳng bao trùm chiếc xe buýt.
Chỉ có Tsukaya là bình thản. Cô bé còn mặc cả áo choàng nhựa từ lúc nào không hay, đúng là chuyên gia về xác chết có khác! Chuẩn bị không hề lơ là chút nào! Còn chúng ta thì xong đời rồi!
“Đúng vậy đó!”
Uahahahaha, Ryuugamine cất tiếng cười mang đậm phong cách Ma Vương.
Đúng vậy cái quái gì!
Nhưng mà, sầu riêng… với cái gai nhọn như thế thì muốn giật cũng không giật được. Chỉ cần chạm vào là gai sẽ đâm ngay lập tức.
Dù vậy thì, đây là kiểu lý lẽ gì để tiêu diệt nhân loại vậy nhỉ? Chiếm xe buýt, rồi dùng sầu riêng…
Tôi nhìn Tsubasa. Tôi nghĩ hắn sẽ đưa ra câu trả lời. Nhưng Tsubasa chỉ nhìn chằm chằm vào Ryuugamine, trán lấm tấm mồ hôi.
Chẳng lẽ nào… hắn cũng không hiểu ư!?
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Tsubasa khẽ gật đầu. Không thể tin nổi… Tsubasa, người công khai rằng Ryuugamine giống như hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, lại không thể đoán được toàn bộ kế hoạch.
Có phải cấp độ Ma Vương của Ryuugamine đã tăng lên rồi không?
Nghĩ lại thì, cách làm trực tiếp như thế này không giống Ryuugamine chút nào. Chẳng lẽ cô nàng đã thay đổi kiểu từ mưu lược sang kiểu hành động ư?… Thôi kệ!
“Chờ đã, Ryuugamine!”
Tôi giơ tay ra như muốn ngăn cản.
“Gì vậy ạ? Sa… Dân làng A-san.”
May quá. Tôi cảm thấy khí chất Ma Vương đã phai nhạt đi một chút. Ngay cả vẻ diễn kịch cũng đã dịu đi.
[IMAGE: ../Images/..]
“Ryuugamine! Chuyện này rốt cuộc là kế hoạch quái gì vậy? Cậu đang âm mưu trò gì đấy?!”
Đằng nào cũng chẳng nghĩ ra được, thôi thì cứ hỏi thẳng tuột cho rồi! Chỉ cần moi móc được dù chỉ là một mẩu manh mối, may ra Tsubasa sẽ từ đó mà suy luận, nhìn ra toàn bộ âm mưu. Dù vậy, nếu cái sầu riêng bị phá hỏng thì rắc rối to – lúc đó thì có dùng vũ lực cũng phải ngăn lại!
Thế nhưng, Ryuugamine vẫn ôm chặt quả sầu riêng, nghiêng đầu hỏi lại.
“Nếu anh nói về Kế hoạch tiêu diệt nhân loại thì… tôi có âm mưu gì đâu?”
“Hả?”
“Không hề âm mưu gì cả.”
Khoan đã!
“Thế thì cái vụ ồn ào này là sao?! Còn cái quả sầu riêng kia nữa?!”
“À cái đó thì…”
Mặt Ryuugamine bỗng ửng hồng.
“Ngày xưa, khi tôi tìm hiểu về các tổ chức tội ác, sách có nói rằng những tổ chức âm mưu thống trị thế giới, gần như trăm phần trăm đều sẽ cướp xe buýt của mẫu giáo… Tôi đã quên béng mất, nhưng khi Dũng Giả đưa micro cho tôi, tự nhiên tôi nhớ ra, nghĩ rằng mình đã xưng là Ma Vương thì ít nhất cũng phải thử cướp xe buýt một lần xem sao.”
Vậy là cậu ta cứ thế mà thực hiện ư?! Không phải là có kế hoạch từ trước sao?!
“Vậy, vậy thì cái sầu riêng kia?! Chẳng phải đó là loại trái cây bốc mùi nhất thế giới sao?!”
“Đúng là như vậy, nhưng đồng thời nó cũng được gọi là ‘Vua của các loại trái cây’ mà? Hôm qua, bố tôi được đối tác tặng cho nên tôi mang đến để mọi người cùng ăn. Nếu ăn ở ngoài trời như đi cắm trại thì sẽ không phải lo lắng về mùi nhiều. …À, đáng lẽ nên có thứ gì đó giống vũ khí hơn để cướp xe buýt, nhưng không may là tôi không có sẵn.”
Nghe cứ như hết tiền tiêu vặt vậy!
“Vậ, vậy là… chỉ là diễn kịch thôi sao?”
“Vâng ạ!”
Cười tươi cũng vô ích! Quá mức làm phiền người khác rồi!
Có lẽ các bạn cùng lớp cũng nghĩ vậy, tôi cảm nhận được một bầu không khí vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa có chút bực bội dần lan tỏa khắp khoang xe.
“Chà! Hay đấy!”
Kimura đột nhiên đứng dậy, vỗ tay bôm bốp.
“Trong cái xe buồn tẻ này mà có thể trải qua chuyện hồi hộp, kịch tính thế này thì hiếm có lắm đấy! Này! Mọi người cũng thấy vậy phải không?!”
Chẳng lẽ đây là… Kimura định trả đũa nhè nhẹ ư?!
…Không phải.
Không phải vậy. Kimura thật sự thấy hay ho. Cậu ta vỗ tay thật lòng. Các bạn cùng lớp khác cũng thế, dù hơi hoảng hồn và bất ngờ, nhưng nghe Kimura nói vậy thì cũng bắt đầu vỗ tay, rằng quả thực cũng thú vị đấy chứ. Có phải vì màn kịch với bọn họ đã thành công, nên sự cảnh giác của mọi người đã giảm đi chút ít chăng?
Dù không cố ý, nhưng điều Ryuugamine – Ma Vương – ghét nhất lại là lòng biết ơn.
Đúng như dự đoán, Ryuugamine đứng cứng đờ như nuốt phải cây gậy, sắc mặt ngày càng tái mét đi ai cũng nhìn thấy rõ. Hơn nữa, đây lại là trong một chiếc xe buýt đang chạy. Không có chỗ nào để trốn khỏi những tràng pháo tay biết ơn cả.
Giữa những tràng vỗ tay dồn dập như mưa sao, Ryuugamine “Ưm…” một tiếng rồi ngất lịm.
“Ryuugamine!”
Tôi đưa tay phải đỡ lấy Ryuugamine đang đổ gục về phía sau. Tsubasa “Aaaa!” lên một tiếng. Gì thế nhỉ – chết rồi, sầu riêng! Nó rơi kìa!
Tôi theo phản xạ đã đưa tay ra chụp lấy. Dĩ nhiên, là bằng tay không.
Và rồi, tất yếu.
“––Aaaa, đau quáaa!”
Tiếng hét thất thanh của tôi vang vọng đến mức làm rung cả cửa sổ xe buýt.