[IMAGE: ../Images/..]
**2**
“Cả lớp, chào buổi sáng ạ!”
Tiết chủ nhiệm sáng nay là tiết đầu tiên của tháng Mười, vừa mới bước sang được ít hôm, khi mà Lễ hội văn hóa đầy sóng gió đã kết thúc và kỳ thi giữa kỳ đang cận kề vào cuối tháng.
Thầy Dekkaa Sensei, giáo viên chủ nhiệm, hôm ấy vui vẻ lạ thường. Thầy bước đi như nhảy cẫng, khiến bộ ngực đồ sộ như quả bóng bay nhấp nhô dưới chiếc áo khoác len màu vàng lá ngân hạnh. Vài cậu con trai khẽ nuốt nước bọt, còn mấy cô gái thì lướt mắt nhìn, tự hỏi: “Vừa nãy là mấy cậu con trai đúng không?”. Thầy Dekkaa Sensei đúng là có một thân hình phiền toái hết sức.
Nhờ thay đổi trang phục từ mùa hè sang mùa thu, những khoảng hở giảm đi đáng kể, khiến cánh con trai thành thật mà nói thì thở phào nhẹ nhõm. Không nói điêu đâu. Tất nhiên, chẳng có gã nào không thích mấy bộ đồ hở hang khó xử của mùa hè cả, nhưng bị con gái khinh bỉ thì đúng là bọn con trai chẳng chịu đựng nổi. Dù sao thì, khả năng có bạn gái cao nhất vẫn là những cô gái ở gần mình. Không thằng nào muốn trải qua ba năm trung học màu xám xịt chỉ vì một khoảnh khắc suy nghĩ bậy bạ đâu.
…Mà, tất nhiên cũng có vài cô gái tuyệt đối không nằm trong “phạm vi đối tượng” đó. Không phải là không thể trở thành đối tượng, mà đúng hơn là bọn họ còn chẳng được ai nhận ra một cách bình thường. Tóm lại, đó là các cô gái “Cá tính giả”.
Tôi không biết chuyện tình cảm của các Cá tính giả sẽ như thế nào, nhưng ít nhất thì tôi nghĩ rất khó để bọn họ có thể phát triển mối quan hệ với những người bình thường như chúng tôi, những “dân làng” vô cùng mờ nhạt. Dù sao thì, cơ bản là bọn họ luôn phớt lờ chúng tôi mà. Ngay cả khi có thể giao tiếp, tôi cũng chẳng hiểu nổi bọn họ đang nghĩ gì.
Tôi nhìn vào tấm lưng với mái tóc đen dài xõa xuống của Ryuugamine Ouko, người đang ngồi ở bàn phía trước. Đúng là một vị Lớp trưởng, một vị Ma Vương như một hộp bất ngờ vậy. Cô ấy lúc nào cũng vượt xa mọi dự đoán của tôi. Mới đây thôi, ngay sau khi Lễ hội văn hóa kết thúc, cô ấy lại gây ra một trận náo loạn nữa. Dù vừa mới kết thúc, nhưng cô ấy đã lên kế hoạch cho một phong trào: “Cần phải tổ chức Lễ hội văn hóa lần thứ hai, lần thứ ba!”
Mục đích của nó là:
“Việc học tập từ giờ không chỉ là kiến thức mà là kinh nghiệm. Thay vì cắm mặt vào sách vở để nhồi nhét kiến thức, chúng ta cần phải trang bị khả năng thực hành, tự mình hoàn thành một việc gì đó. Đó mới là việc học tập thiết thực cần thiết!”
Đại khái là vậy đó.
Tất nhiên, Ryuugamine không đời nào đứng ra đi đầu. Vì cô ấy là Ma Vương mà! Đúng kiểu trùm cuối, cô ấy chuyên tâm làm việc hậu trường, sử dụng mạng internet—dù tôi nghĩ người làm thật là cô hầu gái hay ông quản gia Hakurouza—để kích động một số học sinh, tổ chức việc ký tên, diễn thuyết, v.v.
Nhưng mà, như lẽ đương nhiên, phong trào ấy không lan rộng được bao nhiêu và nhanh chóng lắng xuống. Một phần là vì nó không nhận được nhiều sự ủng hộ, nhưng quan trọng hơn, nó đã bị Dũng Giả—Hikarigaoka Tsubasa—nhận ra.
“Dù ngươi có nói bao nhiêu lời hoa mỹ, ta cũng sẽ không bị lừa đâu!”
Tsubasa, đeo trên lưng Bảo kiếm Envurio, đứng trên cây cột cổng trường, hướng về phía những học sinh đang phát tờ rơi và thu thập chữ ký, rồi lớn tiếng nói:
“Khả năng thực hành? Ha ha ha! Ngươi nghĩ có thể lừa được đôi mắt này của ta sao? Mục đích thực sự của ngươi là khiến năng lực học tập và ý chí lao động suy giảm bằng cách tiếp tục tổ chức các lễ hội! Tiếp theo sau đó là sự sụt giảm GDP, doanh thu thuế! Rồi dần dần là toàn dân nghèo khó! Bạo loạn! Chiến tranh! Chiến tranh thế giới! Và sự diệt vong của nhân loại! Đó chính là mục đích thực sự của việc ngươi muốn tổ chức Lễ hội văn hóa mỗi tháng một lần!”
Tôi đã nghe trực tiếp bài diễn thuyết đó và không hề ngạc nhiên. Tôi chỉ nghĩ, lại một lý do vòng vo tam quốc nữa à, nhưng nó đã trở thành chuyện thường ngày rồi. Không chỉ tôi, mà các học sinh bình thường khác cũng vậy. Khi Ryuugamine xuất hiện, cố gắng tỏ vẻ nguy hiểm “hừ hừ hừ”, thậm chí còn có cả tiếng vỗ tay vang lên.
Rồi thì… mọi chuyện vẫn như mọi khi.
Tsubasa, cùng với những đồng đội Dũng Giả tôn sùng cô, xé vụn tất cả những chữ ký đã thu thập được và vứt tung tóe. Chúng bay lượn như tuyết mùa thu trái mùa, và giữa lúc đó, Tsubasa lớn tiếng tuyên bố chiến thắng, cất tiếng cười vang, còn Ryuugamine thì nói ra lời thoại quen thuộc của mình.
Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ma Vương Ryuugamine Ouko lại một lần nữa bị ngăn chặn—nhưng mà.
Vì số chữ ký thu thập được nhiều hơn dự kiến, những mảnh giấy vụn bay loạn xạ đúng như một trận bão tuyết vậy. Dù không có Hắc phục nào xuất hiện, nhưng vì giấy vụn vương vãi khắp nơi một cách đáng sợ, cuối cùng chúng tôi phải dành cả buổi sáng để dọn dẹp.
Cơn giận đó lại hướng về phía Dũng Giả. Kế hoạch của Ma Vương quá xa vời và vòng vo đến mức chẳng ai thèm bận tâm, thế mà Tsubasa lại xé chữ ký nhỏ vụn quá mức cần thiết, không những thế còn chuẩn bị cả những tờ giấy không liên quan để rải khắp nơi! Lý do làm vậy chỉ có một:
Làm thế trông sẽ ngầu hơn! Sẽ giống Dũng Giả hơn!
Đúng là phong cách của Tsubasa.
Vậy còn Ma Vương thì sao? Lại cũng như mọi khi. Vài học sinh nói lời cảm ơn Ryuugamine, rằng trước đây họ cứ nghĩ đương nhiên phải vào đại học, nhưng giờ họ đã tỉnh ngộ. Nghe vậy, Ryuugamine liền “Ối!” lên một tiếng và bỏ chạy. Vì Ryuugamine Ouko là Ma Vương, nên cô ấy rất ghét bị người khác cảm ơn đến mức nổi mề đay.
Thế nhưng, những kẻ này cứ lặp đi lặp lại những chuyện tương tự hết lần này đến lần khác. Đó là “bản tính” của Cá tính giả.
Nhưng mà, dù sao thì, có vẻ như mọi chuyện đã khác trước một chút rồi—ít nhất là tôi cảm thấy vậy. Trong Lễ hội văn hóa, dù chúng tôi đã hỗ trợ các Cá tính giả, nhưng cả lớp đã cùng nhau hoàn thành một vở kịch, và tôi nghĩ điều đó đã tạo ra một thay đổi nhỏ giữa chúng tôi và bọn họ.
Chúng tôi vẫn không được bọn họ nhận ra ngay lập tức, và những hành động quái dị của bọn họ vẫn không thay đổi. Nhưng ví dụ, có vài Cá tính giả đã thích trang phục sân khấu do Suzuki làm đến mức họ mặc nó như quần áo thường ngày của mình.
Hơn hết, cách nhìn của bạn bè cùng lớp về bọn họ đã khác đi. Trước đây cũng có những người cảm thấy thú vị với những màn tương tác phiền toái giữa Ryuugamine và Tsubasa, nhưng giờ đây, họ có một cảm giác nào đó ấm áp hơn—kiểu như “thôi đành vậy”—đại loại là vậy đó.
Tôi nghĩ rằng bầu không khí của lớp học đã thay đổi rõ rệt trước và sau Lễ hội văn hóa. Mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp.
“—Vậy thì, mọi người nghe đây ạ?”
Nghe tiếng thầy Dekkaa Sensei, tôi cố gắng nén nụ cười đang chực bung ra, rồi dứt mắt khỏi tấm lưng của Ryuugamine. Thầy giáo cũng nhìn quanh chúng tôi với ánh mắt hiền hòa hơn hẳn so với trước.
“Các bạn học sinh khối một sắp đi trại hè trong rừng rồi đấy.”
Hả?
…………
À!
Cả lớp cũng xôn xao, như thể vừa chợt nhớ ra vậy.
Đúng rồi! Lịch trình Lễ hội văn hóa đã bị xáo trộn do vở kịch của lớp chúng ta, nên thời gian cho đến trại hè bị rút ngắn!
“Các em cứ nghĩ là còn lâu nữa đúng không?”
Đúng là vậy.
Tất cả các bạn cùng lớp, trừ các Cá tính giả, đều gật đầu.
“Nhưng mà, không phải vậy rồi… Thầy cũng quên béng mất.”
Thầy Dekkaa Sensei lè lưỡi ra một cái.
“Thực ra, là từ cuối tuần tới, chuyến đi hai đêm ba ngày lận đấy.”
Thật hả trời!
Vậy là còn chưa đến mười ngày nữa!
“À, nhưng đừng lo lắng nhé?”
Thầy Dekkaa Sensei chắp tay trước mặt, hơi vặn eo. Có phải cái kiểu cử chỉ này gọi là làm duyên không nhỉ?
“Khác với chuyến dã ngoại của trường, các em sẽ không phải làm sổ tay hay chuẩn bị những thứ tương tự đâu. Các giấy tờ đã có bên đơn vị tổ chức chuẩn bị hết rồi. Việc cần quyết định trước chỉ là chia nhóm, thực đơn cho việc nấu cơm hộp và chuẩn bị một số nguyên liệu thôi. Chừng đó thì quá dư sức rồi đúng không?”
Thôi... chắc là ổn cả thôi.
Không khí cả lớp như giãn ra, nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng tôi thì, nhìn tấm lưng chẳng hề xê dịch của Ryuugamine, lòng lại dấy lên đôi chút cảm xúc lẫn lộn.
Ấy là bởi, về cơ bản thì những Cá tính giả vốn chẳng tham gia các hoạt động ngoại khóa hay sự kiện của trường bao giờ. Lễ hội Văn hóa lớn vừa rồi là một trường hợp ngoại lệ. Cá nhân tôi nghĩ, nếu mấy người này tham gia thì chắc sẽ thú vị lắm đấy – nhưng lần đó là có lệnh từ cơ quan chức năng. Lần này thì chắc sẽ không có chuyện đó đâu.
Dù sao thì... nói thật là, tôi cũng không phải không muốn đôi khi được tận hưởng cuộc sống học đường mà không bị mấy trò ồn ào phiền phức kia quấy rầy. Nên là, thứ lỗi cho tôi nhé, Ryuugamine! Tsubasa! Nhất định tôi sẽ mua quà về cho hai người!
"Vậy nên..."
Thầy Dekkaa Sensei không hiểu sao lại liếc nhìn tôi.
Gì thế nhỉ?
Vừa rồi sống lưng tôi như có luồng điện chạy qua vậy.
...Linh tính chẳng lành rồi.
Chẳng lẽ nào...
"Em có thể giúp thầy chia tổ được không? Lớp trưởng ơi."
À, thì ra là vậy. Chuyện đó thì đúng là công việc của lớp trưởng rồi. Mặc dù tôi là Lớp phó, nhưng Ryuugamine không tham gia thì tôi phải là người chủ trì thôi.
Tôi đáp "Vâng ạ!" rồi đứng dậy.
...Ấy chết.
Sao Ryuugamine-san lại đứng dậy cùng tôi thế kia?
Đương nhiên là tôi không nói ra thành tiếng nên cô ấy không nghe thấy. Ryuugamine cứ thế tự nhiên tiến lên phía trước, chẳng thèm nhìn thầy giáo đang đứng nép một bên mà quay người lại trước bục giảng, rồi nói:
"À ừm..."
Thì đúng là cô là lớp trưởng thật đấy.
Nhưng mà, đâu cần phải lo toan cả những sự kiện mình không tham gia chứ? Lớp phó là tôi đây – một người bình thường – vẫn còn ở đây mà.
Hơn nữa, chẳng phải cô đâu có nghe thấy tiếng chúng tôi đâu?
Nhưng Ryuugamine lại chẳng bận tâm chút nào, nói tiếp:
"Tuy thầy vừa nói vậy, nhưng trước khi chia tổ, trước hết tôi muốn xác nhận xem những ai sẽ tham gia trại hè trong rừng đã."
Ôi trời, Ma Vương đại nhân đây đang định nói cái gì vậy?
Trong khi các bạn cùng lớp đang ngơ ngác thì tôi vội vã rời ghế, tiến lên phía trước.
Gì thế này?
Đây có phải là một trong những kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại của cô ta không?
"Này, Ryuugamine!"
Nghe tiếng tôi gọi, Ryuugamine tự nhiên quay đầu lại.
Dạo này, cô ấy đã phản ứng lại một cách tự nhiên như vậy rồi.
Thế nên, cái nỗi sợ bị lờ đi khi bắt chuyện, đối với Ryuugamine, thì tôi nghĩ là không còn nữa.
"Có chuyện gì vậy? Sa–... Murabito A-san."
Cái kiểu nói rồi sửa lại này vẫn như thường lệ.
"Cái gì mà 'có chuyện gì'? Ai cũng tham gia cả mà, xác nhận làm gì cho mất công?"
Nghe vậy, Ryuugamine hơi nghiêng đầu. Mái tóc dài mềm mượt khẽ bay, khiến tôi vô thức dõi theo.
Thông thường, Cá tính giả cần một vật phẩm nào đó để củng cố Cá tính của mình trong thế giới không có gì đặc biệt này. Như Tsubasa thì đó là Bảo kiếm Envurio. Nhưng chỉ có kiếm thì ít lắm, đa số Cá tính giả đều ăn mặc gần như kiểu cosplay.
Trong số những Cá tính giả đó, Ryuugamine Ouko lại không cần "neo". Tức là, vẻ ngoài của cô ấy chẳng khác gì những người bình thường như chúng tôi.
Thế nên, đôi khi tôi suýt quên mất cô ấy cũng là một Cá tính giả.
Tôi nghĩ đó không phải là điều xấu đâu – nhưng cũng có cảm giác không ổn chút nào.
"Tôi không hiểu ý của anh lắm..."
"Sao lại không?"
"Bởi vì, nếu không hỏi thì sao mà biết được chứ? Chúng tôi chỉ là không cần tham gia các sự kiện của trường thôi, chứ không phải là không được tham gia đâu nhé?"
Chắc chắn không chỉ mình tôi trợn tròn mắt. Những bạn cùng lớp nghe thấy Ryuugamine nói cũng sẽ có phản ứng giống tôi thôi.
Nói tóm lại, tức là –
"Mấy đứa mày cũng định đi trại hè... ư?"
"Thế nên tôi mới chuẩn bị hỏi đây. À, đương nhiên là tôi sẽ tham gia rồi."
Thật á!?
Ryuugamine nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt khó đoán cảm xúc, rồi chán nản quay ánh mắt sang phía các bạn cùng lớp.
"Vậy thì, ai tham gia, xin mời giơ tay lên."
Theo lời Ryuugamine, lác đác vài cánh tay giơ lên.
Không. Không chỉ lác đác. Một, hai, ba... bảy người!? Cộng cả Ryuugamine là tám người!? Lớp tôi có tổng cộng mười một Cá tính giả! Mà tám người trong số đó lại tham gia á!?
"Vâng, bảy người nhé."
Chỉ từng người một để đếm, Ryuugamine gật đầu thật mạnh.
"Vậy thì, tính cả tôi là tám người, nên—"
"À. Có một người nữa thầy muốn nhờ..."
Thầy Dekkaa Sensei chen ngang, cắt lời Ryuugamine.
Này, này, này.
Thầy ơi, chẳng lẽ cái người đó lại là –
"—Là tôi!"
Cánh cửa phía trước lớp học bật mở với tiếng động chói tai.
Mái tóc vàng như kem sữa trứng, đôi mắt xanh biếc to tròn. Với thân hình nở nang như người nước ngoài hợp với vẻ ngoài ấy, cô nữ sinh đã quá quen thuộc với cả trường vì độ nổi bật theo hướng ngược lại, tự nhiên bước vào.
"T-Tsubasa...?"
"...Cuối cùng thì Dũng Giả cũng đến rồi nhỉ."
Thái độ của Ryuugamine hơi trở nên kiêu ngạo. Cô khoanh tay dưới ngực áo đồng phục vừa chuyển sang mùa đông, khẽ mỉm cười một cách có vẻ tà ác.
"Hừ, đương nhiên rồi!"
Tsubasa này. Mày cũng đừng có khoanh tay dưới ngực để đối chọi lại thế chứ! Đám con trai trong lớp lại nuốt nước bọt ừng ực rồi kìa...
"Tôi biết tỏng là cô sẽ tham gia mà. Tôi không biết cô đang tính Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại kiểu gì cho chuyến trại hè này đâu nhưng—"
Tsubasa đột nhiên quay sang phía các bạn cùng lớp.
"Mọi người yên tâm! Âm mưu xấu xa của Ma Vương, tôi xin thề với Bảo kiếm Envurio sau lưng đây, nhất định sẽ ngăn chặn bằng được!"
Cả lớp – chắc chắn là cả lớp – đều muốn hét lên "Không cần đâu!".
Bởi vì, ai cũng hiểu rõ rằng, trong Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại của Ma Vương, điều phiền phức nhất chính là cái "giải pháp" của Dũng Giả Hikarigaoka Tsubasa. Mà, bản thân Tsubasa thì chẳng có ác ý gì cả, cô ấy chỉ thắc mắc "Tại sao?".
Cái điểm không hiểu ấy chính là bằng chứng cho thấy Tsubasa cũng là một Cá tính giả. Khác với những người còn lại, cô ấy có thể vô điều kiện nhận ra và giao tiếp với chúng tôi.
"Dừng lại đi."
Tôi vỗ bẹt một phát vào gáy Tsubasa bằng bàn tay.
Cô ấy kêu "Áu!" rồi quay lại, má phồng lên hết cỡ.
"Cái gì thế, Jirou! Lại nữa! Lại đứng về phía Ma Vương à!?"
"Không có bạn bè hay kẻ thù gì hết. Đừng có tham gia với ý định gây rắc rối nữa."
"Anh nói gì thế! Ma Vương mà không có ý định hủy diệt nhân loại thì vô lý phải không!? Dù là trại hè hay chuyến dã ngoại của trường cũng vậy thôi!"
"Không phải đâu. Ryuugamine dù gì cũng là Lớp trưởng mà. Đúng không, Ryug—"
Tôi quay lại, thì Ryuugamine lại đang cố ý tránh ánh mắt của tôi.
"Đương đương đương nhiên rồi ạ!"
Nói dối!
"Thấy chưa, quả nhiên!"
[IMAGE: ../image/p029.jpg]
Tsubasa chỉ tay vào tôi, như thể nói "Thấy chưa!".
...Ừm, thì tôi cũng tự nhủ rằng điều mình nói ra là không thể nào.
Ma Vương lúc nào cũng nghĩ đến việc hủy diệt nhân loại. Đó là nghiệp chướng của cô ta với tư cách là một Cá tính giả, một số phận không thể tránh khỏi.
"Thôi, cứ thế cũng được mà nhỉ?"
[IMAGE: ../Images/..]
Người nói câu đó với vẻ mặt rõ ràng là đang rất khoái chí, không ai khác chính là thằng bạn thân của tôi, Kimura Shouhei. Nó học đội bóng chày, và dĩ nhiên, là một người bình thường.
“Đã mất công đến trại hè trong rừng rồi thì, có thêm một hai sự kiện hoành tráng cũng vui chứ sao?”
Ồ.
Chỉ một câu nói của Kimura, vẻ ngỡ ngàng trong không khí của lớp học tan biến.
Trong những lúc như thế này, lời lẽ tích cực của thằng cha này thật sự đáng quý. Trong Lễ hội văn hóa lớn, nó phụ trách đội hậu cần, và nhờ vào tinh thần hành động mạnh mẽ, dần trở thành người khuấy động không khí của lớp.
Tôi liếc nhìn Ryuugamine, tự hỏi liệu cô ấy có thấy khó chịu khi nghe từ “sự kiện” không, nhưng xem ra là không.
À mà đúng rồi, hình như cô ấy không nghe thấy gì cả.
Tsubasa thì cơ bản là không như vậy, nhưng có lẽ vì bây giờ cô ấy đang trừng mắt nhìn Ma Vương nên cũng chẳng có vẻ gì là đã nghe thấy lời Kimura nói.
“Mọi người thấy sao?”
Với tư cách là Lớp phó phụ trách các học sinh bình thường của lớp này, tôi hỏi ý kiến các bạn cùng lớp. Mặc dù, việc Ryuugamine tự dưng lại đưa ra đề nghị này có nghĩa là đã được nhà trường chấp thuận rồi, nên chúng tôi cũng không thể nói gì hơn.
Tuy nhiên, những Cá tính giả cũng là bạn cùng lớp. Nếu đã đi, chúng tôi sẽ hành động theo lớp, và thông qua Ryuugamine, ít nhiều gì cũng có thể trao đổi ý kiến được.
“Không ý kiến gì sất!”
Kimura nhanh nhảu là người đầu tiên lên tiếng với giọng điệu thoải mái, và các bạn cùng lớp khác cũng lác đác gật đầu. Tuy không phải tất cả, nhưng chí ít không có ý kiến phản đối nào được đưa ra.
Vậy thì tốt.
Tôi quay lại nhìn Ryuugamine và Tsubasa. Hai người họ vẫn còn trừng mắt nhìn nhau──hay đúng hơn là đang thi đấu cái gì thế, hai người này? Cả hai đều khoanh tay dưới ngực, ngả người ra sau, khẽ đụng nhẹ vào nhau, “hừ hừ”.
“Dừng lại ngay!”
Tôi tạo hình thủ đao, “bốp” một tiếng, đồng thời gõ mạnh vào đỉnh đầu của cả hai.
“Aaa…”
“Aaa…”
Cả hai ôm đầu, nhìn tôi đầy vẻ oán trách. Đừng có nhìn tôi như thế chứ!
“Cứ đùa giỡn thế này là hết giờ sinh hoạt đấy? Nào? Việc chia tổ thì sao đây? Tsubasa thì không nói, nhưng không thể xếp Cá tính giả và các học sinh khác vào cùng một tổ được đúng không? Rồi cả nam nữ nữa.”
Hai người này xem những người bình thường như cây cối đá sỏi, nên dù có cùng phòng với chúng tôi cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng Cá tính giả lại nhận thức được lẫn nhau. Dù gì đi nữa, nam nữ cùng phòng thì không ổn chút nào.
“Tôi nghĩ chia theo giới tính là được rồi ạ.”
Ryuugamine vừa xoa đầu vừa nói.
“Sáu, bảy bạn nữ một phòng, hai bạn nam một phòng, còn các hoạt động thì cùng nhau thực hiện là được rồi ạ.”
“À. Vậy thì cho Đội cận vệ của mình cũng ở chung phòng nam ấy nhé.”
Tsubasa nói sau khi đã lấy lại được vẻ bình thường,
“Mang theo cả lũ đó à?”
Tôi không khỏi nhíu mày.
Đội cận vệ chính là đám cận thần của Dũng Giả. Những người cảm thấy được thỏa mãn Cá tính của mình khi giúp đỡ Dũng Giả đều được gọi như vậy.
“Bọn nó tự ý đi theo thôi. Nhưng mà, để bọn nó ngủ bụi thì tội nghiệp lắm chứ? Chưa kể năm nhất, năm hai hay năm ba cũng không có chỗ để ở.”
Cả năm hai với năm ba cũng có mặt sao!
“Sao không ra lệnh đừng đi theo?”
“Có lệnh rồi nhưng bọn nó vẫn cứ đi theo ấy chứ. Đấy là một phần Cá tính của bọn nó mà. Kiểu như, nghề nghiệp kèm theo vai trò thành viên tổ đội của Dũng Giả ấy.”
“Tôi không hiểu rõ lắm… cái này cô hỏi thầy Dekkaa đi.”
Tôi nhìn thầy Dekkaa, thầy ấy liền tạo một dấu OK đầy vẻ không tự tin. Đại khái là “Có được không đây…?”. Thôi được, nếu nhà trường đã đồng ý thì tôi cũng chẳng còn gì để nói.
Tuy nhiên.
“Nghe rõ đây nhé? Tôi sẽ tôn trọng Cá tính của hai người, nhưng tuyệt đối không được gây ra bất kỳ phiền phức nào làm ảnh hưởng đến các bạn cùng lớp đấy!”
Tôi chỉ thẳng ngón tay vào mũi cả hai, và nhấn mạnh điều đó!
Thế là cả hai nhìn nhau, rồi đồng loạt nghiêng đầu như thể đã bàn bạc từ trước.
“Jirou nói gì thế? Mình gây phiền phức khi nào cơ chứ?”
Không hiểu thật sao!
“Đúng vậy. Nói vậy là vu khống, thật quá đáng mà.”
Thật sao!?
À, không, đúng là kế hoạch của Ryuugamine thường mang lại những điều tốt đẹp cho chúng tôi, một Kế hoạch tiêu diệt nhân loại tốt, nhưng nếu xét đến việc Tsubasa sẽ phá hỏng nó thì có thể coi đó là một chuỗi phiền phức được không nhỉ? Bởi vì không bao giờ chỉ có một bên cả.
Hay nói cách khác, bọn họ hình như thực sự không hiểu gì cả.
Haizz.
“…Thôi được rồi, dù sao thì cũng cố gắng ngoan ngoãn hết mức có thể nhé. Trại hè trong rừng không phải là sự kiện để tiêu diệt nhân loại, cũng không phải để phá hoại nó đâu.”
Ma Vương và Dũng Giả.
Hai người ở vị trí đối lập hoàn toàn, nhưng lại giống như hình ảnh phản chiếu của nhau trong gương, nhìn nhau một lần nữa──nhưng tuyệt nhiên không hề gật đầu!
Ôi, thôi rồi… Cứ nghĩ là sau khi vượt qua Lễ hội văn hóa lớn một cách suôn sẻ, tôi sẽ không phải đau dạ dày trong một thời gian dài nữa chứ! Bọn này kiểu gì cũng làm ra chuyện gì đó cho mà xem. Bởi đó chính là Cá tính của những Cá tính giả mà!
Tôi sẽ cố gắng không rời mắt khỏi họ, và nếu thấy họ có vẻ sắp gây chuyện, tôi sẽ ra tay ngăn chặn trước.
Mặc dù tôi có làm gì đi nữa thì khi Cá tính bộc phát, họ vẫn sẽ bộc phát thôi, nhưng ít nhất tôi có thể giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất.
Tôi sẽ không rời mắt khỏi hai người đâu, lũ quỷ sứ! Tôi sẽ khiến hai người có những kỷ niệm đẹp đẽ, nên hãy chuẩn bị tinh thần đi!
☆
“...Thế là xong.”
Kiểm tra xong nội dung của “Sổ tay trại hè trong rừng” vừa nhận được, tôi xoay vai, thả lỏng các cơ vai đang căng cứng.
Thầy Dekkaa nói không có gì phải làm, nhưng đó chỉ là đối với các bạn cùng lớp, còn với tôi và Ryuugamine, những Lớp phó, thì có kha khá việc phải làm.
Kiểm tra lịch trình hoạt động, phân chỗ ngồi trên xe buýt, thứ tự tắm rửa, chọn bài hát cho lửa trại, v.v. Việc chia tổ đã xong nên những thứ còn lại là do chúng tôi tự quyết định, nhưng làm thế nào để sắp xếp các Cá tính giả vẫn là một vấn đề đau đầu.
Đặc biệt là chỗ ngồi trên xe buýt.
Chỗ ngồi phía sau có thể ngồi hàng dài nhiều người nên khá được ưa chuộng.
Các Cá tính giả thì cơ bản sẽ không phàn nàn về chỗ ngồi nào (trừ Tsubasa) nhưng nếu xếp họ dồn hết lên phía trước, có thể sẽ gây áp lực không lời khó tả cho bác tài xế.
Cuối cùng, vì đã được giao phó toàn quyền, chúng tôi quyết định để tất cả, bao gồm cả Tsubasa, ngồi ở hàng ghế sau. Tôi thì nghĩ Tsubasa nên đi xe buýt của lớp mình, nhưng
“Để Ma Vương đi một mình trên xe buýt, kiểu gì cũng gây chuyện cho mà xem!”
Cô ấy khăng khăng không nghe, và thầy giáo cũng nói vậy nên đành phải thế thôi.
Tôi nghĩ là tôi lo lắng thái quá.
“Có chuyện gì sao?”
Trong phòng học sau giờ tan trường, chỉ có hai chúng tôi. Ryuugamine nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy xoay người, nghiêng đầu nhỏ qua bên kia bàn đang ghép đôi với tôi.
“À, không, không có gì.”
Tôi trả lời, cô ấy hỏi lại “Thật sao?”, rồi lại quay về với việc ghi chép nội dung tờ giấy in vào điện thoại. Có phải là “ghi chép” không nhỉ? Trong trường hợp này.
Trước chiếc điện thoại được đặt thẳng đứng bằng giá đỡ là một thiết bị nhỏ. Nó chiếu một bàn phím được vẽ bằng tia sáng màu đỏ lên mặt bàn, khiến người ngoài nhìn vào thấy Ryuugamine chỉ đang gõ vào mặt bàn. Nhưng có vẻ là nó vẫn nhập liệu được bình thường.
Hình như đây không phải là công nghệ mới gì, nhưng tôi thì mới thấy lần đầu.
Dù sao thì.
Đôi tay cô ấy đẹp thật đấy. Tôi cũng chưa từng nhìn kỹ ngón tay của con gái bao giờ, nhưng dáng vẻ cô ấy chạm vào các phím được chiếu trên mặt bàn, thật sự là… như đang chơi piano vậy? Trông như đang chơi một nhạc cụ nào đó.
Chắc là toát ra khí chất tiểu thư ấy nhỉ. Lạ thật, nhìn mãi không chán.
“…Chỉ có hai chúng ta nhỉ.”
Cái gì!
Cứ như thể một cú đấm thẳng, bất ngờ giáng mạnh vào ngực tôi.
Con bé này lại định nói cái gì đây chứ!
“À, ừ thì...”
Mà khoan, sao mình lại lúng túng thế này chứ! Có phải lần đầu đâu mà hai đứa chỉ có một mình?
Đúng không, tim tôi ơi!
“Lâu rồi chúng ta mới ở riêng như thế này phải không?”
Ryuugamine không ngẩng mặt lên, tay vẫn không ngừng gõ phím mà nói.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy. Suốt thời gian Đại lễ Văn hóa, chúng ta bận rộn quá trời, với lại dạo này bữa trưa cũng chẳng còn hai người nữa. ...Mà, thế cũng vui theo kiểu khác.”
Đúng thật.
Trước đây, tôi và Ryuugamine thường xuyên ăn trưa cùng nhau ở sân trong của khu nhà học cũ, nhưng từ khi con bé có thêm bạn bè, chúng tôi thường ăn chung ba hoặc bốn người.
“À.”
Tay Ryuugamine dừng lại.
“Nhưng mà, buổi khiêu vũ ở dạ hội cuối lễ thì rất vui ạ.”
Ôi.
Thân nhiệt tôi tăng lên.
Ngay cả bây giờ nghĩ lại, chuyện đó vẫn thật đáng xấu hổ.
Mặc dù là tiết mục của Đại lễ Văn hóa, nhưng vì muốn động viên Ryuugamine đang buồn bã sau khi diễn xong vai Ma Vương bại trận dưới tay Dũng Giả, tôi đã không hiểu sao lại nhập cuộc vào điệu nhảy dân gian ấy.
Hơn nữa, chỉ có hai đứa.
Cái bầu không khí đêm khuya, sau lễ hội, thật sự đáng sợ.
Kiểu như,
Ban đêm nổi hứng sáng tác lời bài hát, lúc đó thì thấy hay tuyệt vời, nhưng sáng hôm sau đọc lại thì xấu hổ muốn chết vậy.
Chuyện này cũng y hệt.
Nếu không thì làm sao tôi có thể mời con bé nhảy cơ chứ!
“Sa... Murabito A-san, anh nhảy giỏi thật đấy nhỉ?”
Ryuugamine dừng tay, nheo đôi mắt đang nhìn lên, tủm tỉm cười. Khụ... Đáng ghét. Thật sự đáng yêu quá đi mất. Đôi môi cô bé đỏ ửng dưới ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, mắt tôi cứ thế bị hút vào.
Chết tiệt.
Tim ơi, mau bình tĩnh lại đi.
Trước mặt mình là Ma Vương đó. Là một người được chọn, tương lai sẽ khuấy đảo Tail Universe đấy. Cứ như một idol vậy mà!
“Đâu có đâu. Là do cô dẫn dắt tốt đấy chứ.”
“Vậy sao? Có lẽ vì tôi cũng học những thứ như vậy để chuẩn bị cho buổi ra mắt giới thượng lưu chăng? Thông thường thì quý ông sẽ dẫn dắt mà.”
Thật vô dụng, tôi xin lỗi.
Nhưng đúng là tiểu thư có khác.
“Vậy là sau này vừa làm việc ở Tail Universe, vừa giúp đỡ gia đình sao?”
“À, không. Giới thượng lưu chẳng liên quan gì đến việc kinh doanh của gia đình cả. Nói sao nhỉ... nó giống như thể diện của gia tộc, hay là bổn phận của một tiểu thư vậy.”
“Hừm...”
Đó là một thế giới mà tôi không thể nào hiểu được.
“Vậy thì, tương lai chỉ chuyên tâm làm Ma Vương thôi à?”
“...Chắc là vậy rồi. Tôi nghĩ sẽ là như thế.”
Ưm?
Ryuugamine mỉm cười, có vẻ hơi bối rối. Sao lại bối rối nhỉ? Phát huy hết năng lực cá tính của mình chẳng phải là mong ước duy nhất của bọn họ sao?
“Sa... Murabito A-san thì sao?”
“Hả?”
“Anh có ước mơ gì cho tương lai không?”
“Tôi á?”
Ryuugamine đặt tay lên đầu gối và gật đầu.
Tôi sao... Tôi thì...
“Không, chẳng có gì cả.”
Không phải nói dối.
Hồi còn bé, tôi từng nói muốn làm anh hùng chính nghĩa, hay thậm chí là một 《Dũng Giả》, nhưng những giấc mơ đó đã tan biến ngay khi tôi nhận ra mình khác biệt với bọn họ.
Những gì tôi không thể trở thành thì đã rõ ràng rồi. Vậy thì tôi sẽ trở thành gì đây? Dù có bị hỏi lại câu đó, tôi cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ.
Ryuugamine gọi đó là 《khả năng》, nhưng đối với tôi, nó chỉ là một 《nỗi bất an mơ hồ》 mà thôi.
Hiện tại thì cứ thế đã. Dù sao cũng mới học cấp ba thôi mà.
“...Vậ, vậy thì...”
Giọng Ryuugamine khẽ run, tôi nghiêng đầu. Vẻ mặt cô bé hơi cứng thì phải? Hay do ánh nắng chiếu vào, tôi có cảm giác má cô bé cũng hơi đỏ lên.
“Mư... 《Dân làng》 thì sao ạ?”
“Hả?”
Ryuugamine đứng phắt dậy, khiến ghế kêu cót két, rồi chống hai tay lên bàn và cúi người về phía trước. Thế là, tôi đương nhiên ở vào thế bị cô bé nhìn từ trên xuống.
“Sa... Murabito A-san, tôi nghĩ anh là một dân làng rất rất ưu tú! Anh đã nhiều lần lập ra kế hoạch tiêu diệt nhân loại cho tôi mà!”
Không có! Không có! Tsubasa mà nghe thấy thì sao hả!
...Chắc nó không ở đây đâu nhỉ?
“Không chỉ tôi đâu, anh còn cung cấp thông tin chính xác và dẫn dắt cả Tsukachan lẫn Robo-ko-chan nữa! Anh đúng là tấm gương của một dân làng!”
Đang được khen sao... phải không nhỉ?
“Thế nên, Sa... Murabito A-san, tôi nghĩ anh rất phù hợp để làm dân làng trong Tail Universe đấy!”
Hình như... tôi vẫn không cảm thấy mình đang được khen.
“Nếu vậy thì!”
Tôi cảm nhận được Ryuugamine siết chặt tay trên mặt bàn. Có lẽ vì thế mà thiết bị chiếu bàn phím ảo đặt trước điện thoại bị đổ, vẽ một vệt sáng nhạt lên trần nhà.
“Nế, nếu vậy thì...”
Gì, gì vậy...
Ryuugamine khẽ cắn môi, chăm chú nhìn tôi.
Chết tiệt.
Chẳng hiểu sao, tôi lại nuốt nước bọt.
Đừ, đừng im lặng thế chứ Ryuugamine. "Nếu vậy thì" cái gì cơ? Dân làng thì sao chứ?
“Nế, nếu vậy thì, ch...!”
“—Master!”
Cánh cửa phòng học trượt mạnh mở ra, cái bầu không khí khó tả giữa chúng tôi trong nháy mắt đã bị phá tan. Ryuugamine lập tức đứng thẳng lưng như có lò xo gắn trong xương sống, còn tôi cũng chỉnh lại ghế và ưỡn thẳng người.
Không hiểu sao, nhưng tôi có cảm giác mình vừa được cứu!
...Dù sao thì, tôi cũng hơi tò mò không biết cô bé định nói gì.
Dù sao đi nữa, tôi quay lại và cố nặn ra một nụ cười.
“Ya, Yaguruma. Em vẫn còn ở đây sao?”
“Đúng là một sự thấu hiểu tuyệt vời, Master!”
Yaguruma Kokoro vừa nói vừa bước vào phòng học.
Không, đâu có gì là thấu hiểu đâu. Em đang ở đó mà.
Con bé này là một Cá tính giả 《Robot》. Hai phụ kiện hình cánh gắn ở hai bên tai và cái hộp lớn đeo sau lưng chính là vật cố định năng lực của cô bé. Hơn nữa, dưới váy của cô bé còn giấu một khẩu súng hơi đã được cải tạo.
《Robo-ko》 mà Ryuugamine vừa nhắc đến chính là con bé này.
À mà, Yaguruma không đi một mình.
Ngay phía sau cô bé, một cô gái mắt xanh với mái tóc trắng đặc trưng bước vào. Đó là Tsukaya Mairi, một Cá tính giả 《Tử linh sư》.
Trước đây, cô bé thường đeo những con thú nhồi bông gớm ghiếc với não hay nội tạng lòi ra làm vật cố định, nhưng giờ số lượng đã giảm đi, thay vào đó là ba con mèo đen sống: Kuro, Yami và Sumi. Chúng không còn bé tí nữa.
Và 《Tsukachan》 mà Ryuugamine nói đến chính là cô bé này. Hình như trong suy nghĩ của Ryuugamine, tôi đã giải quyết được vấn đề của hai cô bé ấy.
Nhưng tôi thì không nghĩ vậy.
Tôi là một dân làng.
Tôi chỉ cung cấp thông tin, ngoài ra không làm gì khác. Ryuugamine nói đó là do tôi khiêm tốn, nhưng tôi chẳng hề có ý thức đó. Thôi thì, nếu giúp được gì cho họ thì tốt rồi.
Khi Yaguruma và Tsukaya đến gần, Ryuugamine ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi sửa lại thiết bị chiếu bàn phím ảo bị đổ.
“Ôi chà? Lẽ nào bọn em đã làm phiền hai người?”
Yaguruma nói với vẻ mặt tinh nghịch, Tsukaya khẽ thở dài.
“Đã bảo là không được rồi mà.”
Những con mèo kêu “meow” như thể đồng tình.
「Em tò mò chứ bộ! Anh Dân làng A là Master của em mà. Mà đã là Master thì khác gì thần thánh chứ! Em gọi anh là “Thần Làng” nhé!」
「Anh không phải “Thần Làng”! Anh là Satou! Đừng có gọi kiểu rút gọn kỳ quặc như thế!」
Vừa nói, Yaguruma vừa đưa ngón tay lên trước mặt tôi, lắc lư như con lắc đồng hồ. Này, cái phản ứng của cô có vẻ lỗi thời rồi đấy.
「Chậc chậc chậc. Không được đâu, Master. Anh không thể dễ dàng tiết lộ tên như vậy được. Đó là kiểu như dâng hiến tất cả cho đối phương vậy. Mà, nếu Master muốn dâng hiến cả thân lẫn tâm cho em thì, em cũng có thể cân nhắc—」
Cái gì vậy? Sao tự dưng lại nín thở thế kia. —Mà này, Ryuugamine, cái vẻ mặt kia là sao? Sao tự dưng lại xụ mặt xuống, nhìn chằm chằm Yaguruma thế?
「Đùa, đùa thôi mà! Ôi giời ơi. Master là ân nhân, là chủ nhân của em, làm gì có chuyện như vậy chứ. Hahahahaha…!」
Yaguruma vừa nói vừa lảng mắt đi, Ryuugamine liền quay phắt mặt về phía cửa sổ,
「Không, không phải là tôi, tôi bận tâm đâu chứ!」
Cô ấy nói.
…Thế thì, cái ánh mắt ban nãy là sao? Không, tôi cũng nghĩ Ryuugamine không phải kiểu người hay để tâm chuyện đó đâu—vậy thì, cái vẻ mặt đó là gì?
…………
…Thôi, bỏ đi. Tôi có cảm giác không nên đào sâu thêm nữa thì hơn.
「Nhân tiện, mọi người đang làm gì vậy ạ?」
Tsukaya nói, nhìn Yaguruma đang hơi rơm rớm nước mắt vì sợ hãi bằng ánh mắt kiểu “đúng là đồ con nít”.
Tuyệt vời! Nhờ vậy mà có thể chuyển chủ đề một cách tự nhiên.
「Đang kiểm tra nội dung Trại hè trong rừng, rồi phân chia chỗ ngồi trên xe buýt đó mà.」
Tôi gõ gõ ngón tay lên mấy tờ tài liệu và cuốn sổ đang bày la liệt trên bàn.
「Lễ hội Văn hóa lớn thì dù sao cũng thành công rồi, nhưng đâu phải vì thế mà bọn em đã nhận biết được tụi anh đâu, đúng không? Nếu trộn chỗ ngồi thì sẽ khó xử, còn ở phần định hướng hay nấu cơm bằng nồi sắt, cũng khó để làm chung với nhau, đúng không?」
「À, đúng là vậy ạ.」
Yaguruma khoanh tay gật gù.
「Anh Kịch Bản và chị Trang Phục thì thi thoảng lắm mới được nhận ra, chứ những người khác thì hoàn toàn không ạ.」
À, như Saitou và Suzuki chẳng hạn. Nhưng dù được nhận ra thì cũng không nhớ tên. Mà, nếu tên của họ được nhớ trước tôi thì lại chẳng hay ho chút nào.
「Dù vậy thì,」
Tsukaya tiếp lời.
「Khác hẳn với anh đấy. Thực sự là thỉnh thoảng lắm mới có những học sinh khác với học sinh bình thường, chỉ ở mức độ đó thôi ạ. Nói cách khác, giống như trên hộp các-tông có vẽ hình tròn để phân biệt vậy thôi.」
Một ví von tồi tệ đến thế là cùng!
「Đúng vậy đúng vậy. Master thì được nhận ra hẳn hoi là một con người mà! Đúng là một Dân làng siêu phàm! Đến mức, em nghĩ anh xứng đáng được phong tặng các danh hiệu như “Siêu Dân làng” hay “Dân làng Siêu Việt” từ đất nước đấy!」
Tsukaya gật đầu.
「Đúng vậy ạ. Vì là “Siêu” nên gọi là S-Làng quân—hoặc vì là “Siêu Việt” nên gọi là H-Làng quân, có được không ạ?」
「Thôi đi! Đừng có gọi người ta bằng cái tên nghe như viết tắt của người nào đó mà không giấu diếm nổi thế! Với lại, chả liên quan gì đến Satou cả!」
Yaguruma đặt ngón trỏ lên cằm, rồi nói "Vậy thì,". Sao cô lúc nào cũng phản ứng một cách lỗi thời vậy chứ?
「…S-Dân làng hay H-Dân làng?」
「Bác bỏ! Thế thì nghe cứ như một nhân vật NPC có sở thích quái đản nào đó vậy! Anh không cần cái danh hiệu kiểu đó!」
「Haizz, Master đúng là khó tính quá đi mất.」
Yaguruma phồng má.
Khó tính chỗ nào!
「Vậy thì? Master vẫn chưa xong việc sao ạ?」
Chuyển chủ đề nhanh thật.
「…Còn chút nữa thôi.」
Nếu không có mấy đứa bay phá đám thì xong từ đời nào rồi! —Tôi không nói ra điều đó.
「Để em xem nào.」
Không kịp ngăn lại, tay của Yaguruma—không phải! Cái tay máy giấu trong ống tay áo vươn ra, thoăn thoắt lấy đi tờ tài liệu đã được tôi ghi chú.
…Mặc áo khoác mùa đông vào, có vẻ cô bé còn giấu nhiều thứ khác nữa.
「Ồ, bọn em được xếp ngồi cả một cụm ở phía sau sao!」
「Tốt chứ? Giống như ghế đặc biệt vậy.」
「Master ngồi ở đâu ạ?」
「Anh hả? Anh thì—」
Tôi vươn tay, chỉ vào một chỗ ngồi.
「Ở đây. Hàng đầu tiên. Chéo phía sau ghế lái. Chỗ này quay lại là có thể nhìn thấy hết mọi người.」
「Hô hô, thầy giáo thì ở hàng đầu tiên của dãy bên phải ạ.」
Tôi không hiểu cô bé đang ngạc nhiên về điều gì, nhưng Yaguruma lại vuốt cằm.
「Vậy thì, chỗ của Ma Vương-chan ở đâu ạ? Cũng ở phía sau giống bọn em sao?」
Tôi vừa định nói “Đúng vậy” thì.
「Kh, không phải!」
Ryuugamine dứt khoát nói.
「Chỗ của tôi là, cạnh—cạnh Anh Dân làng A. Bởi vì… tôi là lớp trưởng mà! Quay người lại là có thể nhìn thấy mọi người ngay!」
Đó là đúng y chang những gì tôi vừa nói. Hay nói đúng hơn là—
「Không không không, không thể thấy được đâu chứ.」
Yaguruma xua tay lia lịa.
「Mọi người đều trông giống nhau mà. Ma Vương-chan cũng là một Cá tính giả xuất chúng mà—Áu!」
Yaguruma kêu lên một tiếng kỳ quái.
À—Tsukaya dẫm chân.
「Chúng ta về thôi.」
Nói rồi, cô bé kéo mạnh cánh tay Yaguruma, định lôi đi.
「Khoan, khoan đã!」
「Chúng ta ở đây sẽ cản trở công việc của Master mất rồi. Đi thôi nào.」
「Ế!? Master! Hẹn gặp lại ngày mai nhé!」
Không hề chống cự thật sự, Yaguruma bị Tsukaya kéo ra khỏi lớp, cánh cửa đóng sập lại.
…Thật là.
「Bọn chúng đến đây làm gì vậy chứ?」
Tôi thở dài, vừa sắp xếp lại mấy tờ tài liệu bị xáo trộn.
「…Có lẽ là muốn nhìn thấy mặt của Anh Dân làng A chăng?」
「Đâu có.」
Tôi bật cười.
「Thôi nào. Cùng lắm thì là ghé qua trêu chọc trước khi về thôi. Một người không phải Cá tính giả như anh thì đâu cần phải lo nghĩ mấy chuyện ảnh hưởng này nọ đâu.」
Bởi vì chúng tôi, những người bình thường, cũng chỉ như hòn đá ven đường hay cột điện thôi mà. Không phải là tôi tự hạ thấp mình, mà là nói theo góc nhìn khách quan của bọn họ.
「Không phải thế đâu!」
Ối, giật cả mình.
Ryuugamine lại đứng dậy, nhìn tôi từ trên xuống như thể đang đè nặng.
「Sato—Ừm, Anh Dân làng A tự đánh giá thấp giá trị của mình quá rồi.」
「Không, nhưng anh là Dân làng mà—」
「Anh đã đưa ra những gợi ý quan trọng để dẫn dắt chúng tôi. NPC là một ‘vai’ rất quan trọng để câu chuyện tiến triển đấy anh biết không? Dù Anh Dân làng A không thuộc Tail Universe, nhưng anh ấy—tôi, tôi nói là chúng tôi, được anh dẫn dắt đấy. Hãy tự tin hơn đi!」
「Ồ, ừm…」
Tôi có thể nói gì khác đây? Tôi đứng bất động như bị kim cô chú vậy.
Mặt cô bé—rất gần.
[IMAGE: ../image/p050.jpg]
Cứ mỗi lời Ryuugamine nói ra, cô bé lại vô thức nghiêng người tới trước. Chỉ khoảng mười centimet. Mặt Ryuugamine ở khoảng cách gần đến thế.
Mắt Ryuugamine chớp chớp như bừng tỉnh, rồi bật ra xa. Lần này thì không phải do nắng chiều nữa, má cô bé đỏ bừng.
Nhưng tại sao chứ? Một người như tôi, chắc chỉ như cây gỗ tảng đá thôi mà.
Ryuugamine cúi mặt xuống, rồi bắt đầu thu dọn tài liệu. Vội vàng, lúng túng.
「Chúng, chúng ta về thôi.」
「Ừ, ừm.」
Tôi cũng kỳ lạ. Hay là bị cảm rồi? Sao mặt nóng ran thế này.
Thôi thì cứ nghe lời Ryuugamine, về nhà uống tạm viên thuốc vậy. Tuy chẳng có gì nhiều để làm, nhưng tuyệt đối không được để bệnh nặng thêm rồi sốt đúng vào ngày trại hè. Kể cả có sốt, cái tên Tsubasa kia cũng thừa sức lôi kéo, bắt cóc mình đi cho bằng được. Chắc chắn nó sẽ chẳng đời nào cho phép mình vắng mặt đâu!