Translator: Silent Sleep
***
‘Chuột chũi’ Kohl có phần lo lắng khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở nơi giống như địa ngục này, tuyết rơi giống như không có hồi kết. Bầu trời trông giống hệt như tấm khăn trải giường mà bà nội đã dùng nhiều năm, cả hai đều bẩn và xám xịt. Dù không thấy mặt trời, cậu vẫn có cách biết được bây giờ là lúc nào.
Đội dân quân đang huấn luyện. Mỗi sáng lúc tám giờ sáng, miễn là thời tiết cho phép, bọn họ sẽ tập chạy trong thành. Đám người ngu ngốc đó bắt đầu như thế khoảng một tháng trước khi tháng quỷ ám xảy ra, và họ vẫn làm điều đó cho đến tận bây giờ.
Những người này không biết rằng điều quan trọng nhất trong mùa đông là tiết kiệm sức lực à? Đến lúc thực sự cần phải chạy, họ có khóc lóc cầu xin chúa giúp đỡ thì cũng vô dụng.
Nhưng cũng nhờ lũ ngốc này, cậu mới quyết tâm rời khỏi chỗ này.
Đúng vậy, Kohl muốn chạy trốn khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này! Mặc dù Nhị hoàng tử yêu cầu ở lại Trấn Biên Lãnh để quan sát hành tung của Tứ hoàng tử, báo cáo về Valencia, nhưng bây giờ, cậu đã chịu đựng đủ rồi, cậu không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa!
Cậu nghĩ rằng trong vòng chưa tới hai tuần nữa, cậu cùng đám đân cư trong thị trấn này đều sẽ trở thành thức ăn cho lũ quỷ.
Cậu ta không hề hoang tưởng!
Kể từ đầu mùa đông, những điều kỳ lạ đã xảy ra. Có lẽ những người khác không phát hiện ra nhưng cậu đã biết toàn bộ sự thật.
Những kẻ ngây thơ và ngu ngốc, chỉ cần có đủ cơm ăn áo mặc, thì dù trời có sụp xuống, bọn họ cũng không quan tâm. Nhưng cậu thì khác, cậu là ‘chuột chuỗi’ Koul! Sở trường của cậu là ăn cắp thông tin và trinh thám. Chính nhị hoàng tử Timothy đã tin tưởng thuê cậu làm việc cho anh ta.
Một đêm nọ, khi cậu trèo qua tường thành, cậu ta đã phát hiện thứ vũ khí kỳ lạ có thể hạ gục những con thú dữ, nhưng đây không phải là phát hiện đáng kinh ngạc nhất.
Đường đường là tứ hoàng tử lại hợp tác với phù thủy.
Chúa thương xót chúng ta! Điều này quả thật quá hoang đường. Tứ hoàng tử đã bị quỷ dữ khống chế.
Có thể hoàng tử có hứng thú với phù thủy nên đã dấu họ trong lâu đài của mình. Koul cũng từng nghe chuyện vài quý tộc bắt nhốt phù thủy trong nhà để chơi đùa – dù sao suy nghĩ của người có tiền rất khó đoán. Nhưng nó là một vấn đề hoàn toàn khác khi công khai thân phận của họ.
Kohl đã tận mắt nhìn thấy.
Cậu là kiểu người đã nhận tiền thì sẽ chuyên tâm làm việc. Mỗi ngày, khi tuyết rơi không quá cao, Kohl đi dạo quanh tường thành. Ở đó, cậu thường nhìn thấy bóng dáng Roalnd, đang làm công việc của mình. Ban đầu, cậu tự hỏi điều gì đã khiến cho vị hoàng tử bất tài và hư hỏng này lựa chọn ở lại Trấn Biên Lãnh trong Tháng của Quỷ, thay vì sợ hãi chạy về thành Trường Ca. Nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra, một con ác quỷ đã thế chỗ vị hoàng tử chân chính!
Khi con quái vật to lớn phá nát tường thành, nó bị giết bởi một thứ tà thuật nào đó, với tiếng nổ đì đùng như sấm sét. Đám quỷ kế tiếp thì bị ngọn lửa của một phù thủy đốt trụi. Và chính vị phù thủy đó lại ngã vào lòng hoàng tử.
Cậu cũng đã nghe những tin đồn từ hàng xóm của mình. Họ nói về một phù thủy có khả năng chữa lành vết thương, cô ấy đã cứu sống cho một cậu bé bị thương, và chữa lành cho một bà lão bị gãy chân.
Nhưng theo Kohl, tin đồn này hoàn toàn là bịa đặt! Để phù thủy chữa trị cho mình chẳng khác nào để cho lũ ma quỷ đó làm ô uế mình.
Và điều khiến Kahl hạ quyết tâm là sau khi nhìn thấy ả phù thủy bay vòng vòng trong lâu đài, sau đó hạ xuống sân sau. Giám mục từng nói gì nhỉ? Phù thủy sẽ có được sức mạnh sau khi rơi vào cạm bẫy của ác ma. Cậu đã thấy một phù thủy có sức mạnh triệu hồi ngọn lửa và một phù thủy khác có khả năng bay quanh lâu đài. Cùng với những tin đồn về phù thủy có khả năng chữa bệnh, cậu đoán rằng ít nhất ba phù thủy đã xuất hiện!
Không còn nghi ngờ gì nữa, quỷ dữ đã biến lâu đài thành hang ổ của chúng và bây giờ, cả thị trấn đã trở thành tay sai của chúng. Phải rời khỏi thị trấn này càng sớm càng tốt! Cậu đã biết công thức chế tạo ra thứ bột màu xám để xây dựng tường. Chỉ cần giao nó cho Nhị hoàng tử, cậu không chỉ không bị trừng phạt, mà còn có thể được ban thưởng.
Ngày này qua ngày khác, Kohl hối hận rằng sao cậu không nhân lúc đám quý tộc khác rời khỏi Trấn Biên Lãnh để đi đến thành Trường Ca.
Nhưng bây giờ, nếu cậu ta muốn rời khỏi nơi này, đường bộ không phải là một lựa chọn phù hợp. Trong suốt mùa đông, trời sẽ tiếp tục đổ tuyết, khiến việc đi bộ hoặc cưỡi ngựa tới thành Trường Ca trở nên khó khăn. Cách duy nhất là lợi dụng thuyền buôn của Trấn Lá Liễu.
Theo quan sát của Kohl, ngày đầu tiên mỗi tháng, một chiếc thuyền từ Trấn Lá Liễu sẽ đến để tiếp tế lương thực cho Trấn Biên Lãnh. Nó sẽ dừng khoảng hai đến ba giờ để dỡ hàng rồi sau đó rời bến. Cậu phải lên tàu trong khoảng thời gian đó, nếu không chỉ có thể đợi đến tháng tiếp theo.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng.
“Một, hai, ba, bốn, một, hai, ba, bốn”, Ngay lúc đó, Kohl lại nghe thấy khẩu hiệu quen thuộc. Một nhóm đàn ông mặc đồng phục da nâu hăng hái chạy. Nếu Kohl không biết sự thật, thì đây sẽ là một cảnh đáng nhớ.
Nhưng cậu cần phải rời đi.
Sau khi mặc áo khoác lông và thắt dây lưng, Kohl rời khỏi nơi ở của mình. Một người hàng xóm nhìn thấy, bắt chuyện với Kohl, “Chào buổi sáng. Cậu định đi đâu đấy?”
Kohl phải thừa nhận rằng, mặc dù Trấn Biên Lãnh hiện đã bị quỷ dữ kiểm soát, nhưng cuộc sống của người dân đã trở nên tốt hơn rất nhiều so với lúc trước. dám phơi cá khô ra ngoài đường – phải biết rằng khi đói, con người có thể làm bất cứ chuyện gì.
Tuy nhiên, Kohl đã không trả lời câu hỏi của người đàn ông. Thay vào đó, thăm dò hướng đi của đội dân quân , khi thấy họ chạy quanh góc, cậu chạy thẳng về phía bến tàu. Mọi người đều nghĩ cậu là em trai của Muỗng Sắt, đến từ Núi Rồng Rơi để thăm gia đình – tất nhiên tất cả đều do cậu bịa ra. Cậu đã từng gặp Muỗng Sắt thật sự, sau khi hỏi tên và quê quán, cậu đã giết anh ta. Cậu lấy quần áo của anh ta và giả làm em trai của anh. Đây chỉ là thân phận tạm thời, Kohl không quan tâm liệu mọi người có tin hay không.
Khi đến gần bến thuyền, Kohl nhìn thấy chiếc thuyền buôn đã đợi sẵn ở đó.
Dưới ánh mắt chăm chú của lính canh, những túi lúa mì đang được mang ra khỏi tàu. Kohl kiểm tra lại những thứ trong túi của mình một lần nữa, bên trong có hai đồng vàng và mười sáu đồng bạc, đó là tất cả tài sản cậu ta có. Có đến tận sáu tên lính gác, hai đồng vàng là không đủ. Vậy chỉ có thể động tay với gả khuân vác. Núp sau đống hàng hóa cao ngất, cậu lẻn lại gần một tên khuân vác, đánh ngất anh ta. Chỉ cần có thể lên thuyền, Kohl tin rằng mình có thể mê hoặc thuyền trưởng, khiến ông ta đồng ý đưa cậu đi.
Ngay lúc Kohl sẵn sàng hành động, cậu nghe thấy tiếng hét từ phía sau.
Trái tim anh lập tức trầm xuống, quay đầu nhìn lại, cậu phát hiện ra đội dân quân đang lao về phía mình, bao vây mọi hướng khiến cậu không còn cách nào để trốn thoát.
Kohl ngay lập tức đưa hai tay lên không trung và quỳ xuống. Phản kháng cũng vô nghĩa, chỉ cần tiết lộ người ra lệnh cậu là ai, cậu sẽ được an toàn. Thậm chí còn được thuê với giá cao hơn.
Chỉ cần có thể kiếm tiền, Kohl có thể làm bất cứ việc gì. Đây là nguyên tắc của ‘chuột chuỗi’
Nhưng có một điểm cậu không hiểu. Làm thế nào họ có thể phát hiện ra cậu?
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!