Chương 10: Không phải chứ, chẳng lẽ người đó là… thứ hạng 0 trong truyền thuyết?
Trường Seon Jin nổi tiếng vì sân thể thao rộng lớn và một khu đất trống sau trường còn rộng hơn cả cái sân kia. Đúng vậy, bãi đất trống có sàn xi măng xám xịt còn rộng rãi hơn cả sân thể thao được phủ đầy cỏ nhân tạo đã được cắt tỉa gọn gàng. Khu đất trống này có một bờ tường rào rất cao bao quanh nên rất thường xuyên được sử dụng cho mục đích đánh nhau.
Nếu bạn hỏi các học sinh trong trường xem cái sân này tồn tại vì mục đích gì thì rất nhiều người sẽ trả lời rằng, ‘Không biết nữa, chắc là… giám đốc trường thấy chỗ này hợp để đánh nhau quá nên xây thôi?’ và khẳng định rằng giám đốc trường là một người ủng hộ đánh nhau, có một vài người khác sẽ nói ‘Vì trường quy hoạch đất không triệt để nên cứ mua nguyên một bãi đất xong xây trường lên thôi’ và cho rằng người kỹ sư cứ thế xây trường mà không có kế hoạch.
Dù theo cái lý do gì thì bãi đất trống của trường Seon Jin cũng là một địa điểm rất nổi tiếng với giới đầu gấu. Khi hoàng hôn buông xuống, nếu có mấy đứa đi vào bãi đất này với vẻ mặt bi tráng thì có nghĩa là chúng nó chuẩn bị đánh nhau đến nơi rồi.
Ba bóng người trải dài trên mặt đất nhờ ánh sáng le lói của hoàng hôn. Người đi ở giữa là Woo San, cậu ta vẫn nở nụ cười nghịch ngợm đặc trưng của mình, hai bên là hai người Hwang Hae và Seo Jin Un.
Mấy đứa học sinh vừa đi học về mới lén nhìn sang phía bên này với vẻ mặt hơi sợ hãi hoặc là rất kính nể, nhưng Woo San cũng chẳng quan tâm mà chỉ tập trung nghe điện thoại. Chính xác hơn là cậu ta đang nhìn điện thoại với một ánh mắt tràn đầy tình yêu thương.
Cuộc điện thoại ấy càng kéo dài thì vẻ mặt của Hwang Hae với Seo Jin Un càng hỗn độn.
“Ừ, Joo In à. Em đừng lo. Anh trai biết rồi nên sẽ lo cho em nèk~~”
Ngay khi cậu ta còn làm trò đáng yêu ở cuối câu thì hai người bên cạnh đã có phản ứng. Hwang Hae che mồm chửi một câu.
“Ôi đcm.”
“Oẹeee.”
Seo Jin Un còn nôn khan một cái. Mặt cậu ta trắng bệch đến cái độ cậu ta nghĩ trước khi đánh mà đã nôn thế này thì thể lực cạn kiệt hết mẹ rồi còn đâu. Sự thật cũng không khác gì cậu ta nghĩ cả.
Nếu Seo Jin Un có thể thì cậu ta sẽ đánh Woo San một trận nhừ tử rồi treo người cậu ta trên tầng thượng. Cậu ta dựng người dậy rồi lờ đờ nhìn Woo San, sau đó lại nhìn sang thứ mà Woo San đang ôm từ nãy đến giờ.
Cậu ta bảo.
“Này, làm ơn cúp điện thoại đi, cậu từ nãy đến giờ hình như hỏi được 50 lần rồi đấy? Hả? Này, có nghe thấy không?”
“Ừ, Joo In à. A, đương nhiên rồi. Anh là nhất đúng không. Đúng vậy. Này, Ri Na Ra là nhất hay anh là nhất hả?”
Woo San vẫn cầm điện thoại mà lảm nhảm luyên thuyên cái gì đó. Seo Jin Un mới càng ngày càng nóng đầu mà nghĩ ‘Lời của tôi không có giá trị gì hết à’ và cao giọng nói.
“A đm, người ta đang nói sao cậu không nghe? Chỉ có Woo Joo In là người còn bọn tôi là hạt kê à?”
“Cái gì?”
Lúc này Woo San mới rời mắt khỏi điện thoại mà quay ra mờ mịt nhìn cậu ta.
Seo Jin Un giơ tay nắm lấy cái chổi mà Woo San ôm trong người nãy giờ. Thế là người bị cướp mới giật mình hét lên.
“Này, cái gì đấy? Sao lại tự tiện động tay vào chổi của người khác thế?”
“Đây là chổi cỏ còn gì? Mấy cái chổi to đùng mà các ông các bà ở nông thôn hay dùng để quét sân ấy.”
Seo Jin Un nói không hề sai. Cái chổi mà Woo San vừa cầm có kích thước rất khủng bố, chiều dài khoảng hơn 1m5 nên trông rất to lớn.
Rốt cuộc cái chổi kỳ dị này từ đâu mà ra, và vì sao cậu ta lại vác nó đến đây?
Mặc kệ vẻ mặt cạn lời của Seo Jin Un và Hwang Hae, Woo San vẫn chạm vào cái chổi đó như thể nó rất xinh đẹp vậy. Sau đó cậu ta nở nụ cười rạng rỡ với gương mặt luôn được khen ngợi là đáng yêu của mình và trả lời.
“Chổi của tôi đẹp thế còn gì?”
“Đồ điên, thà cậu mang cái ô* đến thì tôi còn hiểu được. Nhưng mà chổi là sao? Sao cậu không đổi tên thành Woo Chổi luôn đi?”
(woosan = 우산 = cái ô)
“Cậu đang làm trò cười đấy à? Muốn ăn đánh không?”
Thấy Woo San vừa cười nói vừa giơ cái chổi lên, Hwang Hae ngay lập tức la oai oái mà lùi lại.
Nhìn hai người đó tấu hài như vậy, Seo Jin Un chỉ biết thở dài và hỏi.
“Này, được rồi, để tôi nhường cậu lần thứ một trăm nên cứ coi như tôi hiểu tại sao cậu mang chổi đến đây đi. Nhưng mà mình sắp phải vào trận đấy. Cậu không bỏ cái đó ở đâu đấy rồi tí về lấy được à?”
“Không được.”
“Này, cái thằng điên này! Xấu hổ lắm, bỏ cái chổi dùm đi cái.”
Hwang Hae có vẻ đã rất bức bối vì cái vẻ không nghe lời của Woo San nên lại cao giọng hét lên. Đôi mắt nâu của Woo San nheo lại, cậu ta chỉ ôm cái chổi kia rồi nghiêng đầu nhìn Seo Jin Un.
Seo Jin Un cũng nguây nguẩy lắc đầu. Không được. Thấy vậy, Woo San mới bĩu môi mà trả lời.
“Aing, hông được. Mai tôi có trận thi đấu Quidditch mà.”
“……”
“……”
Vùuuu! Ngọn gió lạnh lẽo từ đâu thổi qua làm mái tóc của cả ba người kia lay động.
Seo Jin Un với Hwang Hae chỉ há hốc miệng vì không biết nói gì. Cái thằng điên này đang nói cái quái gì thế? Tôi cũng không biết nữa. Sau khi trò chuyện qua ánh mắt một hồi thì họ lại thở dài. Đúng vậy nhỉ, không phải tự nhiên mà Woo San nổi tiếng với cái danh thằng điên của trường đâu.
Một lúc sau Seo Jin Un lại nói.
“Ai đó mang cho cậu ta một cái giỏ đựng hàng đi. Cậu đi cái đó mà đâm đầu vào ga 9¾ đi nhé.”
Hwang Hae cũng bổ sung thêm.
“Đúng đấy, phải đâm thật mạnh vào nhé.”
“Quan trọng là phải tin là mình sẽ xuyên qua đó được cơ.”
Hai người Seo Jin Un và Hwang Hae người tung người hứng vô cùng nhịp nhàng, nhưng Woo San chỉ nghe vậy với vẻ mặt lãnh đạm và vứt cái chổi ra ngoài. Quả nhiên là cậu ta cũng không hề yêu mến cái chổi đó một tí nào mà chỉ là thích nhìn phản ứng kêu la phàn nàn của hai người kia mà thôi.
Nhìn cái chổi nằm sải lai dưới đất, Woo San làu bàu trong miệng.
“Mấy thằng chó. Chẳng hợp tác diễn gì cả.”
Nhìn mặt bọn tôi xem có biết tấu hài với cậu không? Khi Seo Jin Un và Hwang Hae đang định hỏi vậy thì có một tiếng cười vang lên từ đầu dây bên kia. Chẳng cần người đó phải nói gì mà hai người cũng biết cậu ta chính là Woo Joo In, người vừa có cuộc trò chuyện nổi da gà cùng Woo San ban nãy là.
Seo Jin Un gãi gãi má. Có một điều thần kỳ là vì ban nãy Woo San cứ mải mê nói chuyện sến súa nên cậu ta khá là không ưa cậu Woo Joo In này, nhưng giờ nghe giọng cười thì lại không thể ghét nổi.
Cậu ta ngược lại lại có cảm giác kiểu ‘có một cậu em trai như thế cũng không có gì là xấu đâu nhỉ’. Chỉ cần nghe giọng cười đã làm cậu ta ngay lập tức có thiện cảm, đây cũng là một loại tài năng đấy. Bây giờ cậu ta đã hiểu tại sao Woo San suốt ngày khen ngợi Woo Joo In đáng yêu rồi.
Woo Joo In đã cười xong rồi nhưng hình như lại không nhịn được mà lại phá lên cười tiếp, sau đó mới nói.
[A, anh này. Em muốn thành con đó. Con cú ấy. Em muốn trở thành con cú.]
Mặt Woo San tự nhiên sáng bừng, cậu ta giơ điện thoại lên hỏi.
“Tại sao?”
[Em muốn học cùng trường với anh.]
“Ôi trời, đứa trẻ ngoan này.”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, Hwang Hae mới từ từ mở miệng ra. Giọng nói lãnh đạm của cậu ta vang lên.
“Tôi thì làm thằng cha đó. Voldemort.”
“Cậu lại sao nữa?”
Có lẽ vì cuộc nói chuyện tình cảm của hai anh em tự nhiên bị người khác xen vào nên Woo San mới giơ vẻ mặt khó ở ra mà hỏi. Hwang Hae bình thản trả lời.
“Tên đó giết nhân vật chính đúng không? Để tôi giết được cậu.”
“……”
“Anavada Kevabrana mà chết đi.”
Woo San có vẻ cạn lời nhìn Hwang Hae đọc bùa phép một cách vô cùng tráng liệt. Seo Jin Un mới nghĩ thế này. Hwang Hae bình thường ăn nói có phũ phàng cũng không đến mức này, đây có vẻ là vì tích tụ hận thù với Woo San từ lâu lắm rồi…
Cũng đúng thôi, Seo Jin Un đang tự gật đầu đồng ý với bản thân mình thì mới nhận ra có một nhóm người đang từ từ tiến vào bãi đất từ đằng xa.
Mặt trời vẫn còn lơ lửng trên bức tường rào cao ngất, chiếu xuống đám người kia tạo thành những cái bóng dài như từng cơn ác mộng.
Nhìn qua thì đám đó có tầm 20 người. Thế là bọn năm 2 trường So Hyun đã xuất hiện rồi nhỉ. Và người đi đầu, không ngờ đúng là như Woo Joo In nói. Không hề thấy Hwang Shi Woo đâu cả.
Khi mấy người đại diện tạm thời của năm 2 tiến lại đây, tự nhiên Woo San lại mở miệng cười nắc nẻ. Giọng cười bất ngờ của cậu ta làm Seo Jin Un giật nảy mình một cái rồi quay lại.
Woo San đang cười ha hả như thể cậu ta vừa nghe được một trò cười nào hài hước lắm. Cười xong rồi, cậu ta mới khó khăn đứng thẳng lên và nhìn Hwang Hae.
“Là Avada Kedavra đấy nhé. Anavada? Vận động tái chế rác* đấy à? Haha, hahaha!”
(Anabada: 아나바다 = tên một cuộc vận động tái chế, sử dụng tiết kiệm và giảm lượng rác)
“A, đm!”
Hwang Hae chỉ trả lời cụt lủn như thế. Rồi cậu ta giơ tay lên ôm mặt như không thể nói gì nổi. Nhìn dáng vẻ cợt nhả của hai người họ như vậy, Seo Jin Un mới quay lại và nhận ra đám người đại diện tạm thời của năm 2 kia đang im lặng quan sát bọn họ.
Seo Jin Un vô thức nói.
“Tao đúng là có đi cùng bọn thần kinh này thật, nhưng tao không phải tâm thần đâu.”
“Gì cơ?”
“Làm ơn hiểu cho tao dùm với. Chỉ có lũ này thần kinh thôi.”
Ở đằng sau Woo San vẫn đang ôm miệng cố nín cười rồi ném một câu như khiêu khích về phía Hwang Hae.
“Hahaha, này, cậu, cậu thử tung đòn Anavada Kevabrana về tôi thử xem. Ư ha ha!”
“A, cái thằng mất dạy Woo San này!”
“Nói thật đấy, chỉ có bọn này có bệnh tâm thần thôi. Xin đừng coi tao là cùng loài với chúng nó.”
Bọn năm 2 kia chỉ đón nhận mấy lời biện minh mà Seo Jin Un đưa ra với một vẻ mặt bối rối. Mái tóc đỏ đã được bôi wax bóng mượt cứng ngắc tỏ ra ánh lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Seo Jin Un mới hỏi.
“À, rồi sao? Hwang Shi Woo sao không đến?”
“Không biết nữa, bây giờ thay vì Hwang Shi Woo thì tao sẽ làm chúng mày nhớ đến cái tên ‘Kim Hyun’.”
Kim Hyun vừa nói vậy vừa nở một nụ cười méo mó. Bọn năm 2 trường So Hyun đứng sau đó cũng có vẻ mặt dương dương tự đắc y hệt thế.
Đó là vì trên bãi đất này chỉ còn có đúng ba thằng học sinh trường Seon Jin mà thôi. Đúng vậy, chỉ có Seo Jin Un, Hwang Hae và Woo San là thay mặt Seon Jin xuất hiện tại đây. Ngược lại bọn người kia có tận hơn 20 người.
Thế nhưng Seo Jin Un trông cũng chẳng e ngại tí nào, cậu ta chỉ quay đầu nhìn hai kẻ vẫn đang đùa nghịch thoải mái ở đằng sau lưng mình, sau đó lên tiếng hỏi.
“Kim Hyun? Này, Woo San. Nghe thấy bao giờ chưa?”
“Chưa!”
“À thế à.”
Seo Jin Un nói vậy và nở nụ cười thoải mái, ngay lúc đó đã có người nhanh chóng giơ chân đá vào mặt cậu ta. Nhưng hình như cú đá này chẳng đáng để Seo Jin Un để tâm nên cậu ta dễ dàng tránh né và ngay lập tức vặn chân của thằng kia một cái.
Rắc, một âm thanh vang lên, cả người của Kim Hyun cứ thế ngã sấp mặt xuống đất. Cậu ta lại nắm lấy cổ áo của Kim Hyun và vung một quả đấm nữa, thế là chưa gì Kim Hyun đã rũ rượi hết sức rồi.
Chưa đến mấy giây mà đã vừa phòng bị vừa đánh lại được. Tất cả những người có mặt trên bãi đất trống nhưng chưa kịp chuẩn bị tinh thần mới quay ra nhìn nhau. Một tia căng thẳng xẹt qua mắt họ. Quả nhiên là trường Seon Jin, hoàn toàn không phải là một đối thủ dễ nhằn.
Dù vậy nhưng bên đó chỉ có ba người. Mấy người kia vừa nghĩ vậy vừa quay đầu lại.
Seon Jin Un đang vặn cổ với một vẻ mặt bình thản, Hwang Hae nhìn về phía bọn họ và nở một nụ cười khinh bỉ xiên vẹo, và cuối cùng là Woo San vẫn đang kẹp điện thoại giữa cổ với vai của mình và đang bận rộn nói cái gì đó. Nhìn thấy vậy, tất cả bọn người bên này mới gào lên.
“Này, đm, giết chúng nó!”
“Chúng nó chỉ có ba người thôi!”
Thế là cuộc đấu chính thức bắt đầu. Bọn trường So Hyun cùng nhau vừa gào thét vừa chạy về phía bên kia.