“Trước hết, cái tư thế của tớ với người này trông khá lạ đúng không?”
“Đừng hiểu lầm.”
Lee Luda vừa mở miệng thì Yoo Cheon Young cũng trả lời với vẻ gấp gáp khác với ngày thường. Lee Luda và Yoo Cheon Young tự nhiên quay ra nhìn nhau như thể rất khó chịu, sau đó lại ngoái lại nhìn tôi. Cả hai người đều trông có vẻ rất cương quyết.
Lee Luda lại nói.
“Thật sự không phải thế đâu. Cậu đừng hỏi thế là thế nào, cứ biết là không phải thế đâu.”
“Ừ, không phải đâu.”
Thấy hai người cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại như thể rất nghiêm túc như thế, tôi hơi khó hiểu mà mở miệng ra. Không phải chứ, họ nghĩ tôi là loại người như thế nào thế.
Nghĩa lại mà xem, ban nãy Yoo Cheon Young với Lee Luda gầm lên với nhau như thế mà cũng đã cháy bỏng môi đụng môi được rồi. Đây có nghĩa là hai người họ được tác giả gộp thành một đôi trong tiểu thuyết rồi còn gì nữa.
Luật thứ 9 trong tiểu thuyết mạng, lúc nào nhân vật cũng sẽ thành đôi với người hôn mình đầu tiên. Người đầu được hôn chắc chắn là nam chính, mấy người sau này xuất hiện cũng chỉ là nam phụ thôi.
Nam phụ là như thế nào? Đó là cái dạng đàn ông mà nếu nữ chính hét lên ‘Em không thể chấp nhận tình cảm của anh được! Hai người chúng em sẽ yêu nhau suốt 100 năm!’ rồi có vẻ mặt rưng rưng như sắp khóc thì anh ta sẽ mơ về việc ò í e với nữ chính ở kiếp sau như kiểu ‘Vậy 100 năm sau em có thể về với anh được không…?’. Tôi chưa gì đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Lee Luda và Yoo Cheon Young sau này.
Ban đầu hai người họ sẽ gầm rú với nhau như ban nãy, nhưng sau giai đoạn hôn thì một bầu không khí kỳ lạ sẽ chớm nở giữa hai người họ…!
Yoo Cheon Young: Cậu là con trai cơ mà… Nhưng tại sao tôi lại rối rắm như thế này?
Lee Luda: (tim đập thình thịch)
Yoo Cheon Young: Cậu, thử ôm tôi một lần nữa xem nào. Như vậy tôi mới có thể kiểm tra được cảm xúc của mình được.
Và thế là Yoo Cheon Young mới dũng mãnh kéo lấy Lee Luda rồi ôm vào lòng theo phong cách đàn ông đích thực. Cảm giác như có ngọn lửa bừng bừng đang bốc cháy trong ngực, Yoo Cheon Young lúc này mới biết cảm xúc này chính là tình yêu.
Yoo Cheon Young: Đối với tôi, cậu là con trai cũng chẳng sao cả!
Lee Luda: Thực ra tôi là con gái.
Yoo Cheon Young: Gì cơ? Cậu, cậu lừa tôi ư? Tôi đã phân vân rất nhiều đấy! Nhưng không sao cả.
Lee Luda: ㅎㅎ
Yoo Cheon Young: Chúng ta kết hôn thôi.
Lee Luda: ㅇㅇ
A, chỉ tưởng tượng ra thôi mà tôi cũng thấy xấu hổ rồi. Tôi sau đó mới ngừng nghĩ ngợi lung tung và giơ tay lên gãi mặt.
Yoo Cheon Young và Lee Luda chẳng hiểu đang nghĩ gì mà lại vội vã nắm lấy tay tôi. Yoo Cheon Young mới hỏi với một vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu đang nghĩ cái gì thế.”
“Có nghĩ cái gì kỳ lạ không thế? Thật không thế?”
“A, tôi biết rồi, biết rồi mà. Biết là không phải thế rồi. Chỉ là đang nghĩ chuyện khác thôi.”
Nghe vậy, lúc này vẻ mặt của Lee Luda mới rạng rỡ lên. Cô ấy hỏi tôi.
“Thật à?”
“Tất nhiên rồi, hai cậu có quan hệ gì đâu.”
Chưa có thôi… Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn môi chạm môi nên mới chỉ có một bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người họ thôi. Tôi vừa nghĩ vậy vừa gật đầu.
Lee Luda mới thở dài một hơi rồi sau đó lại ngồi phịch xuống giường.
Yoo Cheon Young ngồi trước đó khoanh tay lại và hỏi.
“Cậu gặp Kwon Eun Hyung ở bên ngoài à?”
“Ừ. Eun Hyung bảo hôm nay tôi đi với cậu đấy. Mấy người họ đi đâu thế?”
“……”
“Tôi nhận được một tin nhắn từ Ban Yeo Ryung này, nhưng mà hơi lạ.”
Tôi vừa nói vậy vừa lôi điện thoại trong túi ra. Đúng lúc đó, Yoo Cheon Young vươn tay ra nắm lấy vai tôi.
Tự dưng lại gì nữa đây? Khi tôi còn đang giật mình chớp chớp mắt thì Yoo Cheon Young đã quay đầu nhìn Lee Luda và nói. Vẫn là giọng điệu khô khốc không khác gì ngày thường.
“Này.”
“Sao?”
Lee Luda đang nhìn lướt qua mặt bàn và lấy mấy cái băng cá nhân ở trên đó thì quay lại nhìn chúng tôi. Mái tóc vàng của cô ấy rực rỡ đến chói mắt. Nhưng Yoo Cheon Young cũng chẳng ảnh hưởng gì mà chỉ nói với cái giọng lãnh đạm.
“Cậu đi ra đi. Để bọn tôi nói chuyện riêng.”
“Hừm, vậy sao?”
Đôi mắt xanh của Lee Luda nhìn thoáng qua gương mặt của Yoo Cheon Young, sau đó lại hướng về tôi. Chẳng hiểu sao ánh mắt ấy có phần vi diệu, vừa có vẻ mềm mại vừa có vẻ sắc bén như dao.
Ánh mắt ấy cứ dừng lại trên người tôi thật lâu như thế, rồi cuối cùng cô ấy mới rời mắt ra mà quay đầu lại. Cô ấy vừa nhìn Yoo Cheon Young vừa cười nói.
“Nghĩ thử đi. Xem ai mới là kẻ đeo bám.”
“……”
Trái ngược với vẻ mặt hơi nghiêm trọng của Yoo Cheon Young thì Lee Luda lại trông rất vui vẻ. Cô ấy vươn tay vỗ vai tôi một cái sau đó cứ thế đi ra khỏi phòng y tế. Tôi tự lẩm bẩm lại mấy lời mà Lee Luda nói, sau đó mới hướng mắt nhìn góc mặt của Yoo Cheon Young.
Cậu chẳng lẽ… đã đeo bám Lee Luda từ lúc nào rồi à? Dù có là định mệnh đi nữa nhưng không phải hơi quá nhanh sao?
Nhận ra ánh mắt của tôi, Yoo Cheon Young mới đối mặt với tôi hỏi.
“Sao?”
Không, tôi quay đầu và đáp ngắn gọn như vậy.
Yoo Cheon Young lại ngồi phịch xuống giường và quay ra nhìn tôi. Tôi ngồi ở trên cái ghế ngay đối diện.
Chúng tôi cứ im lặng một lúc lâu. Hừm, tôi ngồi yên nhìn xuống dưới đất. Nghĩ lại thì trong tình huống này tôi sai rồi.
Tôi dám giấu bọn họ chuyện tôi suýt gặp tai nạn giao thông, thế nên Yoo Cheon Young mới gửi tin nhắn có hai chữ ‘xe tải’ bừng bừng sát khí như thế.
Tôi đang ngại ngùng nhìn xuống dưới đất thì Yoo Cheon Young đã nói trước.
“Cái câu không biết là thuốc ấy, tôi tin câu đó.”
“Sao?”
“Trên thế giới này có rất nhiều điều không biết thì lại tốt hơn, chỉ là… nếu là chuyện mà cậu nghĩ là chúng tôi không giúp gì được thì không nói ra cũng được. Nhưng nếu chúng tôi giúp được thì cứ nói ra đi. Tôi chỉ muốn nói điều này cho cậu mà thôi.”
“……”
Tôi không trả lời mà chỉ nắm chắt tay lại. Cậu ấy thậm chí còn muốn chia sẻ nỗi khổ tâm của tôi, tôi thật sự rất yêu quý cậu ấy và mấy người họ. Yêu quý đến mức không muốn để mất họ, yêu quý đến mức không muốn làm phiền họ. Chỉ vậy mà thôi. Thế nên tôi mới không dám nói ra.
Khi tôi chỉ thở dài một cái rồi nở nụ cười thì Yoo Cheon Young ở đối diện tôi lại lên tiếng. Tiếng cậu ấy lẩm bẩm như đang nói với mình hơn là nói với tôi.
“Tại sao lại phải là chúng tôi cơ chứ?”
Tôi giật mình nhìn cậu ấy. Giọng của cậu ấy ẩn chứa một nỗi buồn thăm thẳm mà tôi không thể nào ngờ tới được. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy nói với giọng như thế.
Yoo Cheon Young thở dài một hơi rồi quay đầu nhìn tôi. Vẻ mặt của cậu ấy hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận. Cũng không phải đến mức sắp khóc, mà chỉ u ám nhìn tôi mà thôi.
“Tại sao những người biến mất trên thế giới này… không phải người khác mà lại là bọn tôi chứ. Cậu đã bao giờ nghĩ thử chưa?”
“……”
“Tại sao đến việc chúng tôi cứ thế sống trong một thế giới bình thường cũng khó khăn đến thế? Tại sao phải là chúng tôi?”
Nói đến đây, Yoo Cheon Young lại chầm chậm thở dài một hơi. Đôi mắt xanh dưới hàng lông mày rậm như đang chìm xuống. Tôi chỉ há miệng ra rồi lại ngậm lại.
Lý do mà không phải là những người khác mà chỉ có các cậu biến mất, lý do tại sao bắt buộc phải là mấy người tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung, tôi đều biết cả.
Bởi vì họ là nhân vật trong tiểu thuyết, bởi vì họ là những người không thể tồn tại trong hiện thực của tôi được. Đây là những lời tôi không bao giờ có thể nói ra với bọn họ. Khi tôi đang ngậm chặt miệng thì Yoo Cheon Young nói tiếp.
“Có một câu nói là không biết là thuốc ấy, tôi chỉ là thấy bức bối quá nên mới nói ra thôi.”
“……”
“Tại sao chúng ta phải khổ sở như thế này chứ.”
Khi Yoo Cheon Young nói vậy và nở nụ cười, tôi thậm chí không thể cười theo.
***
Khi Lee Luda và ngay cả Ham Dan Yi cũng rời đi, phòng y tế rơi vào bầu không khí trầm mặc. Chỉ còn một mình Yoo Cheon Young ngồi trên giường đang suy nghĩ gì đó, sau đó cậu ta mới lấy điện thoại trong túi ra.
Khi mở điện thoại, cậu ta bấm thẳng vào hòm tin nhắn. Mấy ngày trước, cậu ta đã nhận được một tin nhắn từ Woo Joo In vào đúng nửa đêm như thế này.
Người gửi: Woo Joo In
Yeo Ryung bảo là khi biến mất thì mẹ có nhìn qua điện thoại rồi. Không có gì khác cả. Tên vẫn thế, số vẫn còn nguyên. Thế nhưng tại sao mẹ lại ngay lập tức muốn gọi cho chúng ta để kiểm tra chứ? Mấy người khác sẽ không làm vậy đâu.
Người gửi: Woo Joo In
Vì chúng ta là những người ở gần nhất? Lúc đó Yeo Ryung đang ngủ ở nhà Dan Yi mà bố mẹ lại không có nhà, thế tại sao không gọi bố mẹ mà lại gọi cho chúng ta đầu tiên chứ? Quá kỳ lạ rồi.
Người gửi: Woo Joo In
Mẹ biết rồi. Điểm chung móc nối chúng ta và Ban Yeo Ryung lại với nhau.
Yoo Cheon Young mãi mà không nói gì, chỉ ngồi và cúi đầu nhìn xuống sàn. Phù, cậu ta thở dài ra một hơi rồi đóng điện thoại và bỏ vào túi.
Cái câu ‘Không biết là thuốc ấy’, bây giờ cậu ta đã hiểu rõ rồi. Thế nhưng cậu ta vẫn bất an không thể chịu nổi.
Cuối cùng vẫn thất bại, không thể nhận được câu trả lời từ Ham Dan Yi, Yoo Cheon Young vừa cụp mắt vừa lẩm bẩm. Đúng vậy, cậu ta cũng không nghĩ có thể dễ dàng được trả lời như vậy đâu. Thế nhưng Yoo Cheon Young vẫn không nén được tiếng thở dài.
Lỡ đâu điều mà Ham Dan Yi đang che giấu cũng chính là tất cả những điều này không. Lý do thế giới như bị đảo lộn, lý do tại sao phải là họ, có lẽ cô ấy cũng đang che giấu những điều đó.
Yoo Cheon Young lại thở dài một hơi rồi vuốt mái tóc xanh của mình. Cậu ta chỉ mong muốn một điều. Ước rằng thế giới này sẽ không bị đảo lộn nữa và vẫn nguyên vẹn như bây giờ. Chỉ có vậy mà thôi.
– Hết quyển II –