Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 74

Sao cái thằng này thích cái kiểu dí sát mặt vào từ nãy đến giờ thế chứ, Yoo Cheon Young vừa nhìn vẻ mặt ranh mãnh của Lee Luda vừa nghĩ.

Trong cái khoảng cách gần đến nỗi có thể chạm mũi này, có khi Lee Luda không dễ gì mà tránh được cú đấm của cậu ta đâu nhỉ. Nhưng vấn đề là cậu ta không biết Ham Dan Yi khi nào mới vào phòng.

Hay đấm một cái nữa? Làm sao đây? Yoo Cheon Young đang suy nghĩ nghiêm túc như thế thì Lee Luda đã nheo mắt cười một cách đáng ghét. Cậu ta nói.

“Làm sao, sau khi đánh xong nhìn vào gương thấy mình đẹp trai quá à? Thôi được rồi, đây cũng là chuyện thường thôi mà.”

“……”

“Này, may là tôi vào trước đấy, Dan Yi mà vào trước thì cậu biết làm sao đây?”

“Muốn ăn đánh nữa à?”

Yoo Cheon Young không chịu nổi nữa mới nói vậy. Vì đã đoán được phản ứng này của cậu ta nên Lee Luda chỉ nhún vai rồi lùi về đằng sau.

“Ai nghe lại tưởng chỉ có mình tôi bị đánh đấy. Cậu chưa bao giờ thử học một khoá huấn luyện chuyên nghiệp đúng không?”

“Phải.”

“Trời, thế là cũng mạnh so với một người chưa được huấn luyện bao giờ đấy.”

Lee Luda đang nói vậy tự nhiên giơ tay nắm lấy cánh tay của Yoo Cheon Young. Yoo Cheon Young thậm chí còn chưa kịp phản ứng cái gì.

Gì thế, khi Yoo Cheon Young vừa nói vậy vừa đẩy tay Lee Luda ra thì đã thấy tay của mình như bị bóp một cái. Chẳng để ý đến vẻ hốt hoảng của Yoo Cheon Young, Lee Luda chỉ nghiêng đầu nói.

“Này, cậu đúng là chưa bao giờ được huấn luyện bài bản để đánh nhau thật đấy nhỉ.”

“Cậu xác nhận cái đó để làm gì?”

Yoo Cheon Young đang lạnh giọng nói vậy thì sau đó lại nhận ra một điều kỳ lạ nên mới ngẩng đầu lên. Khi chạm mắt Lee Luda, đôi mắt xanh của người kia chớp một cái.

Không phải, Yoo Cheon Young nghĩ. Mọi người bình thường cứ sờ thử cơ bắp tay là sẽ biết người này luyện tập theo quy tắc hay không đấy à?

Tất nhiên là không lâu trước đây Yoo Cheon Young có bắt đầu hoạt động làm người mẫu nên sau đó mới bắt đầu quản lý thân thể theo một mức độ nào đó. Không phải hoạt động thể thao quá khó khăn mà chỉ là tập nhịp điệu hay luyện cơ thôi. Mấy thứ cách di chuyển chân hay cách vung nắm đấm như Lee Luda nói thì cậu ta chưa học bao giờ.

Dù nói vậy nhưng người bình thường chỉ cần sờ bắp tay là có thể biết được người đối diện đánh nhau như thế nào à?

Yoo Cheon Young có hơi bối rối. Lee Luda vẫn đang đứng ở phía trước mà nhìn xuống cậu ta. Nụ cười trên gương mặt Lee Luda hơi méo mó, cậu ta hừm một tiếng nghe như tiếng thở dài. Sau đó Lee Luda tự nhiên lùi lại. 

Cậu ta khinh khỉnh nói.

“A, có tò mò tôi làm thế nào mà biết không? Tôi ấy à, hừm, cũng không phải thích tập luyện hay gì đâu, chỉ vì một vài lý do không thể tránh nổi nên mới được huấn luyện từ nhỏ thôi.”

“Là người được huấn luyện từ nhỏ thì biết hết chắc?”

“Không, tôi khác với những người đó.”

Lee Luda nói vậy, đôi mắt hình như càng lạnh lẽo lại. Đôi mắt xanh của cậu ta như xẹt qua khí lạnh, và ngay lúc ấy trần nhà như bị đảo lộn.

Lee Luda chỉ thở dài một cái sau đó ấn vai Yoo Cheon Young xuống khiến cậu ta ngã ra đằng sau. Pụp, ngay khi cậu ta ngã người xuống giường đằng sau thì có một cái gì đó cắm xuống ngay trước mặt cậu ta. Là đầu gối của Lee Luda được bao bọc trong chiếc quần đồng phục màu đen.

Cái bóng trước mặt của cậu ta rủ xuống, che khuất ánh đèn trong phòng. Mái tóc vàng rực rỡ của Lee Luda như được bao bọc trong ánh đèn điện, phất phơ giữa trán.

Chưa gì Yoo Cheon Young đã bị áp bức rồi. 

Lee Luda cứ dễ dàng vật Yoo Cheon Young xuống thế rồi hạ một chân xuống dưới đất, một bên đầu gối vẫn để trên giường. Hai tay của cậu ta hung hăng ấn xuống hai bên đầu của Yoo Cheon Young, gục đầu ngay trước mặt Yoo Cheon Young.

Đôi mắt xanh phía dưới hàng lông mày vàng của cậu ta vẫn đang nhẹ nhàng nhìn về chính giữa.

Bầu không khí xung quanh cậu ta có chút khó hiểu. Lúc này thì giống như một con mãnh thú hung hăng, lúc kia thì lại giống một đứa trẻ đang nắm lấy viên kẹo của mình trong tay. Không thì lại giống một đứa trẻ con nhân lúc người lớn không để ý thì mới lén xé tan và đốt sạch một con búp bê mà mình không thích vậy. Vừa ngây thơ vừa tàn khốc.

Yoo Cheon Young đang nghĩ thế thì Lee Luda đã cúi người ghé sát tai cậu ta và thì thầm thế này.

“Mày đừng có vênh váo. Loại như mày chẳng đỡ nổi một nắm đấm của tao đâu.”

“Thế sao ban nãy lại tốn nhiều thời gian như vậy?”

“Nếu mày bị đánh thảm quá thì Dan Yi sẽ buồn chứ sao. Mày có biết tao phải khổ sở kiềm lực như thế nào không?”

“……”

Yoo Cheon Young đang nói chuyện như vậy thì tự nhiên lại hướng đôi mắt xanh lên trần nhà. Vẻ mặt của cậu ta chẳng có vẻ gì là bị dao động, cậu ta chỉ vô tâm hỏi.

“Mày có toan tính gì?”

“Toan tính? Sử dụng từ thú vị đấy.”

“Lý do mà mày kiên trì đeo bám lấy Ham Dan Yi như thế này là gì.”

“Đeo bám? Mày nghĩ như vậy là đeo bám à?”

Lee Luda hỏi như vậy, trên mặt vẫn hiện lên vẻ hứng thú, sau đó lại giơ tay lên mà chùi miệng mình một cái. 

Giọng của Yoo Cheon Young vẫn lạnh giá như trước.

“Ban nãy ở nhà vệ sinh, mày nói cũng rất có lý đấy nhưng động cơ ban đầu lại sai rồi. Cuối cùng mày cũng bảo tao phải rời xa Ham Dan Yi. Nếu tao làm thế thì mày được gì?”

“Hừm.”

“Mày định độc chiếm cô ấy?”

“Không biết nữa, sự thật là nếu Dan Yi không dính tới chúng mày thì cả hai đều win-win. Tao chỉ là, thấy thương Dan Yi phải khổ sở nên chỉ muốn nói cho mày sự thật thôi ấy mà. Với cả.”

Nụ cười trên mặt Lee Luda dần dần méo mó, giọng của cậu ta thấp xuống thêm một tông nữa mà thì thầm.

“Giữa nam và nữ không thể tạo ra mối quan hệ độc chiếm à? Tao nói có sai không? Sao mày lại nói như thể độc chiếm là sai như vậy được? Dan Yi là đồ công cộng à?”

Nghe vậy, vẻ mặt của Yoo Cheon Young tự nhiên thay đổi. Cậu ta lạnh nhạt trả lời.

“Sao tao nghe như mày đang công nhận mày thích Ham Dan Yi thế nhỉ.”

Lee Luda chỉ cười. Rồi cậu ta trả lời với một giọng thân thiện như đang trao thưởng.

“Nhanh mắt hơn tao nghĩ đấy nhỉ. Nhưng mà này, không phải mày cũng đang đeo bám cô ấy đấy sao? Cái thằng nào đã bền bỉ đeo bám suốt 3 năm nhưng vẫn không làm cô ấy mở lòng được ấy nhỉ?”

Hai gò má của Yoo Cheon Young trở nên trắng bệch. Ngay lúc đó, cửa phòng y tế mở ra cùng với một tiếng cạch.

Yoo Cheon Young dựng một nửa người lên, bên trên vẫn bị Lee Luda đè lên nên cứ thế quay đầu ra nhìn về phía cửa.

Một cô gái tóc nâu đẩy cửa đi vào, miệng còn đang nói gì đó.

“Tôi nói chuyện với Eun Hyung ở ngoài rồi. Cậu hôm nay có buổi…”

“……”

“Ừm.”

Phải khi Ham Dan Yi bàng hoàng phát ra âm thanh ấy thì cả Yoo Cheon Young và Lee Luda mới nhận ra tư thế của mình. Lee Luda đang đè lên người Yoo Cheon Young, thậm chí mặt hai người còn gần đến mức mũi sắp chạm nhau đến nơi rồi. Không, khoan đã. Sắc mặt hai người đều trở nên trắng bệch. Chẳng lẽ, khi hai người đang nghĩ vậy thì Ham Dan Yi đã cố gắng nở một nụ cười rồi lùi lại.

“T, tôi không có định kiến này nọ đâu.”

Định kiến gì? Hai người kia định hỏi vậy nhưng lại nói không ra tiếng. Bọn họ cứng đờ tới mức không thể bật được lời mà chỉ trân trối nhìn Ham Dan Yi, trong lúc đó thì cửa phòng y tế lại lặng lẽ được đóng lại như lúc nó mở ra.

Thấy cánh cửa kia đã đóng lại như tự lừa mình dối người là chưa có chuyện gì xảy ra ấy, Yoo Cheon Young phải đờ đẫn một lúc rồi mới tỉnh táo lại được. Cậu ta lập tức giật mình mà hét lớn lên.

“Ham Dan Yi!! Cậu đi đâu!!”

Phải khi nghe thấy tiếng hét của Yoo Cheon Young thì lúc này Lee Luda mới tỉnh táo lại và cũng hét lên. 

“Dan!! Dan à, không phải vậy đâu!! Cậu đừng nghĩ gì kỳ lạ, không phải vậy đâu!! Quay lại đi!!”

Lee Luda vừa đứng dậy vừa hét lên, sau đó mới vội vã chạy ra khỏi phòng y tế. Yoo Cheon Young cũng ngay lập tức bật người dậy khỏi giường mà chạy theo. Cả hai người họ đều chạy ra ngoài, vẻ mặt vô cùng gấp gáp. 

Thế rồi chỉ mất có vài giây sau, mỗi người đã thành công nắm được một bên tay của Ham Dan Yi.

***

Khi tôi đang uể oải lúng búng trong miệng thì hai bàn tay kia đã chạm vào tôi. Yoo Cheon Young với Lee Luda đứng trước mặt tôi, mặt ai cũng cứng đờ lại. Mà không, sao biểu cảm của họ có vẻ nghiêm trọng vậy, ai đó giải thích dùm…

Tôi lẩm bẩm như thế, tiện tay lấy luôn một cái ghế để ngồi xuống, sau đó Yoo Cheon Young nhìn liếc qua Lee Luda rồi cũng ngồi xuống giường. Lee Luda hỏi.

“Không lấy ghế cho tớ à?”

“Ngồi xuống sàn đi.”

“Hừm, không sao. Tớ cũng ngồi trên giường.”

Lee Luda nói vậy rồi cũng đặt mông ngay bên cạnh Yoo Cheon Young. Yoo Cheon Young có vẻ cảm thấy khó chịu nên giơ vẻ mặt bực mình ra nhìn Lee Luda, thấy vậy mà tôi lại hơi giật mình.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Yoo Cheon Young phản ứng như thế này với người mới gặp trong một khoảng thời gian rất ngắn đấy.

Lee Luda khoảnh tay ngồi thoải mái như thể đây là giường của mình rồi nhìn tôi và mở miệng nói.