Chương 10: Biệt đội Đột kích vào Thị trấn
Trong chớp mắt, Sakai đã xâu chuỗi được mọi việc.
Chỉ bằng luồng gió thổi qua sau lưng, gã đã biết cô gái ban nãy đã tới nơi.
Không một chút do dự, gã quay người lại xác nhận.
...Phong thái của một Kích Sĩ (Strike Forcer - võ sĩ cận chiến)!? Chuyện này gay go đây, nhưng mà cô ta...
Một ký ức mơ hồ hiện về. Mười năm trước, gã quả thực đã từng gặp cô gái này.
Con gái của Honda Tadakatsu. Cô gái mà Masazumi từng nói là người quen.
Tên con bé là gì nhỉ? Không nhớ nữa, nhưng mà...
...Thân thủ vẫn lanh lẹ như ngày nào! Nhưng trước đây con bé toàn dùng thương cơ mà...!
Gã không hiểu chuyện gì đang xảy ra; đột ngột vòng ra sau lưng mình như thế, cô ta định tấn công hay bảo vệ mình đây?
Và giờ, thứ động chạm mà gã cảm nhận được trên da thịt chính là sự rung động của không khí do cô gái tạo ra khi xoay người.
Sự rung động này rất lớn, nhưng gia tốc ban đầu lại chậm.
Vậy thì là tấn công, Sakai phán đoán. Nếu cô ấy dang tay ra để bảo vệ, luồng khí rung động sẽ nhỏ và gia tốc ban đầu sẽ rất nhanh. Ngược lại, luồng gió tạo ra khi tấn công là do người ra đòn dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào đó, nhằm mục đích vung một đường kiếm trọn vẹn, nên lúc đầu sẽ chậm rãi nhưng biên độ chuyển động lại lớn.
Lúc này, rõ ràng là vế sau.
Cô ta sẽ tiếp cận mình thế nào? Câu hỏi này không phải do lý trí của Sakai đặt ra, mà là do bản năng của gã mách bảo.
Gã nhớ vũ khí của cô gái này. Khi cô ta đứng sau lưng Tadakatsu, gã đã từng nhìn thấy nó.
Không phải là gã chủ tâm quan sát, mà là kinh nghiệm trận mạc tích lũy được từ thời còn là một thành viên của Matsudaira Tứ Thiên Vương đã ăn sâu vào tiềm thức. Vũ khí đó là sản phẩm của hãng Shirasago Industries. Cán gỗ được phủ một lớp sơn đen mờ, màu sắc tương phản với tên thương hiệu, và được quảng cáo là có kết cấu cực kỳ bền chắc.
Cán kiếm thẳng, và với độ dài của nó, có vẻ như nó được thiết kế để bù đắp cho sự thiếu ổn định bắt nguồn từ trọng lượng nhẹ của thanh kiếm.
...Nếu vậy thì.
Dù cho cán kiếm dài giúp việc điều khiển lưỡi kiếm dễ dàng hơn, nó vẫn tồn tại một vấn đề duy nhất.
Katana là vũ khí chém bằng cách chạm vào đối thủ rồi thu về như thể đang bào một mảnh vỏ. Điều này đồng nghĩa với việc người dùng phải kéo lưỡi kiếm đã chạm vào nạn nhân về phía ngực mình.
Vì vậy, lưỡi kiếm katana chỉ có thể chém hiệu quả ở một khoảng cách nhất định, nơi nó có thể được thu về. Dồn sức vào nhát chém có thể cắt sâu hơn, nhưng khoảng cách có thể cắt được lại chính là khoảng cách có thể thu kiếm về.
Và nếu đó là một thanh katana có cán dài, khi kéo nó về phía trước, phần cán sẽ chạm vào cơ thể người dùng.
Khoảng cách có thể thu về sẽ bị rút ngắn.
Trong trường hợp đó, người dùng sẽ làm gì để thực hiện một đường chém dài?
...Họ sẽ hạ thấp trọng tâm và vung kiếm ra xa!
Hạ thấp toàn bộ cơ thể, họ sẽ vươn lưỡi kiếm ra xa về phía trước và dùng cả người để kéo lại.
Nếu làm vậy, họ có thể tận dụng vòng xoay của cơ thể để tạo thêm khoảng cách thu kiếm về.
Lúc này đây, luồng gió gã cảm thấy sau lưng rất mạnh.
Một luồng gió cho thấy cô ta đang dồn toàn bộ sức lực để lao cả người vào.
Mục tiêu là mạn sườn phải của gã. Một nhát chém ngang từ phía sau lưng.
Giỏi lắm, bản năng của Sakai thừa nhận đối thủ.
Nếu cô ta nhắm vào phần thân trên, cơ bắp và xương dày ở vai và ngực gã sẽ cản trở. Nếu nhắm vào phần dưới bụng, cô ta có thể cắt đứt hoặc làm gãy cổ tay gã, nhưng cô ta có thể xé toạc phần thịt mỏng ở mạn sườn, nơi căng ra vì áp lực của dạ dày.
Hơn nữa, nếu là một nhát chém ngang, cô ta có thể kéo lưỡi kiếm theo chiều ngang.
Làm như vậy, cô ta sẽ tự động thu kiếm về chỉ bằng một chuyển động xoay người, và phần chuôi kiếm thu về sẽ không chạm vào ngực hay bụng. Nếu cô ta kết hợp với một chuyển động xoắn người vào trong, cô ta thậm chí còn không cần phải trụ vững chân.
Đó là một kiếm thuật kinh người, thể hiện qua sự bài bản của nó. Đây không phải là thứ học được ở võ đường. Đây là kiếm thuật từ thực chiến.
Mình nên làm gì để tránh nó?
Nhanh hơn cả suy nghĩ, Sakai đã hành động.
•
Sakai di chuyển theo một cách không thể gọi là né tránh đơn thuần.
Đáp lại nhát chém cuồng phong từ phía sau, gã...
"Thế này."
...nhẹ nhàng lùi lại một bước.
"—!"
Nhát chém theo sau bước lùi vẫn tiếp cận.
Nếu là một vũ khí dùng để chém, bằng cách lao vào từ hướng này, mình có thể khiến khoảng cách thu kiếm về bằng không. Ngay cả khi đối thủ lùi lại, khoảng cách vẫn sẽ ngắn hơn so với khoảng cách ban đầu mà cô ta có thể kéo.
Vấn đề là, mình có thể lùi lại nhanh hơn nhát chém ngang đó không?
Vì vậy, gã xoay người. Không chỉ lùi thẳng về sau, mà còn lệch sang trái.
Gã đã làm được.
Và hơn thế nữa...
"Và rồi—"
Sakai rút nửa thanh đoản đao (tantō) giấu ở sau thắt lưng.
Cách rút đao là một cú vung ngược tay phải, một động tác mà gã kéo vai lên cùng với cánh tay. Nhờ vậy, gã có thể bảo vệ sườn phải bằng lưỡi đoản đao, và bảo vệ ngực phải bằng cánh tay nghiêng của mình. Xa hơn nữa, gã bảo vệ phần cổ bên phải bằng bờ vai nhô cao.
Bằng cách này, gã vừa đáp trả nhát chém của đối thủ, vừa chiếm được vị trí thuận lợi, vừa phòng thủ.
Tung ra con át chủ bài của mình, Sakai đột ngột xoay người từ vị trí đã lùi về phía sau-trái, sang phải.
Đối thủ vừa vung kiếm chắc chắn đang ở đó.
Cô ta ở đó.
Mái tóc đen nhánh hiện ra.
Giờ, mình sẽ chạm vào cơ thể cô ta; và từ khoảnh khắc tiếp theo, thế chủ động sẽ thuộc về mình.
Thông thường đây sẽ là lúc tung một đòn, khiến cô ta ngoan ngoãn quy phục và cho cô ta thấy sự khác biệt về đẳng cấp; nhưng giờ mình là hội trưởng hội học sinh của một học viện. Mình không thể làm điều gì quá đáng với một cô gái trẻ. Nhưng nếu đoán mò, mình nghĩ rằng sờ ngực chắc vẫn được phép.
Và lưỡi kiếm của đối thủ cố gắng va vào lưỡi kiếm của gã.
Tuy nhiên...
"...Hả!?"
Sakai thấy cô gái sau lưng mình đột ngột di chuyển đến phía trước-phải của gã.
...Cái này là—
Nơi cô gái đang đứng là ngay trước vai phải của gã. Cô ta đang quay lưng về phía gã. Trông cô ta như đã hạ thấp hông.
Gã không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Gã không biết, nhưng sự thật là đã có một chuyển động tức thời.
Và gã biết lý do cô ta di chuyển sang phải và ra trước mặt gã.
...Để lưỡi kiếm của cô ta không va chạm với của mình, phải không!?
Kiếm được làm bằng kim loại. Dù có được polyme hóa để tăng độ bền, dù có được tôi luyện, nếu va phải thứ gì cứng nó sẽ bị cong hoặc thậm chí gãy. Nếu là một bậc thầy, người ta có thể cắt kim loại bằng kiếm mà không cần thần chú hay gia hộ; nhưng ngay cả đối với Sakai khi còn tại ngũ, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vì vậy, cô gái đã tránh để hai lưỡi kiếm va vào nhau.
Né tránh, bộc phát, cô ta kiểm soát cơ thể và xoay người để thực hiện nhát chém bằng cách hạ thấp hông.
Thanh katana, được thủ thế bên trái như thể đang vác trên vai, phối hợp với chuyển động đứng lên và vung ngược lên...
"——"
Nó đang đến gần.
Vung kiếm lên từ tư thế khom người, và nhắm vào cổ gã từ phía dưới bên phải. Một nhát chém dị thường.
Cánh tay phải của Sakai, bàn tay cầm đoản đao, đã bị lưng cô ta ghìm chặt.
...Giỏi lắm.
Đọc được chuyển động của mình, cô ta luôn nhắm vào một đòn chí mạng. Việc cô ta không sợ tiếp xúc gần với đối thủ là kết quả của quá trình rèn luyện.
Sakai cố gắng né tránh trước khi lưỡi kiếm vung lên đón gã...
"Không."
Mũi chân phải của gã đã bị gót chân trái lùi sâu của cô ta giẫm lên.
Gã rụt ngón chân lại. Nhưng đã quá muộn. Ngược lại, sự chú ý của gã đã bị phân tâm bởi hành động rụt ngón chân.
Mình không thể né được. Và trước mắt gã, cô gái đã thể hiện những động tác khởi đầu của việc vung kiếm.
Tệ rồi đây. Nhưng khi gã nhìn hai người đồng nghiệp cũ trước mặt mình...
...Lũ khốn đó, chúng đang làm gì mà nắm chặt tay và xem trận chiến thế kia...!
Nếu gã có thể khiến chúng nói ra, gã không thể nghĩ ra điều gì khác ngoài vẻ mặt "Cố lên—!" của chúng.
Trong khi nghĩ rằng mình sẽ hạ gục chúng sau, Sakai hành động.
Giờ, gã không thể rút đoản đao ra được. Vì vậy, Sakai đưa ra một quyết định tức thời. Một chuyển động theo bản năng. Đó là...
"Chộp."
Sakai buông thanh đoản đao, luồn tay vào giữa lưng và lưỡi kiếm của cô gái, rồi chạm vào mông trái của cô ta.
Gã giữ chặt mông trái của cô ta bằng bàn tay đã được giải phóng. Và...
"—!?"
Từ miệng cô gái, một tiếng hét mang màu sắc kinh ngạc vang lên.
•
"Ừm, vậy là mọi người đã thu thập gần hết chưa? Nguyên liệu cho bữa tiệc mừng ngày mai ấy?"
Ba bóng người đi theo sau Asama, người đang mặc trang phục vu nữ, gật đầu trước lời nói của cô.
Địa điểm là một con phố thương mại ở khu vực mạn phải của phân đoạn bề mặt trên con tàu Tama thứ hai bên mạn phải. Hưởng lợi từ việc là một con tàu hướng đến khách du lịch, nơi đây là một địa điểm hấp dẫn. Giữa những người đang đi đi lại lại, có những người đến từ Mikawa và các học sinh của K.P.A. Italia và Tres España đến từ cảng lục địa phía nam.
Trong khi một trong bốn người đang đứng giữa đó, Naomasa, đang xoay và nghịch chiếc cờ lê lớn dùng để bảo trì bên trong tàu bằng cánh tay giả của mình, cô nhìn ba người còn lại: Adele, Suzu và Asama.
"Tôi biết là sẽ có rất nhiều người, nhưng chúng ta có mua quá nhiều trong một lần không vậy?"
Lời của Naomasa ám chỉ đống túi giấy mà mọi người đang cầm. Không chỉ trong vòng tay của bốn người, những chiếc túi còn treo lủng lẳng trên khuỷu tay và một số thậm chí còn được treo trên các điểm cứng ở eo của họ.
"N-nếu Ga-Ga-chan và Go-chan... đến thì tốt quá, nhưng..."
Suzu, người tương đối nhỏ nhắn và nhẹ cân, lắc lư các cảm biến treo định hướng vật thể ở bên hông khi cô điều chỉnh lại tư thế giữ đống đồ mình đang ôm và nói. Sau đó, Asama đáp lại...
"Naito và Naruze, hai người họ, đang làm một số công việc vận chuyển. Tôi nghĩ rằng họ đang bay lượn giữa các con tàu ngay bây giờ, nhưng lẽ ra chúng ta nên hỏi trước họ khi Toori bị Mito thổi bay đi."
Nghe lời của Asama, cô gái đeo kính, Adele, thở dài một tiếng "Haaah".
"Thôi thì, cũng cảm ơn công sức của cậu, Asama-san. Nhìn cậu trong trang phục vu nữ thế này, công việc ở Đền Asama chắc đang bận rộn lắm, phải không?"
"Đúng vậy. Cuối xuân, có rất nhiều công việc liên quan đến hợp đồng và tôi thực sự bận rộn với các hoạt động đối phó... Về phần thần chú, mọi người dường như đều muốn những loại có sức mạnh vượt trội; vì vậy số lượng đơn đặt hàng hàng tháng của chúng tôi ngày càng lớn."
"Chẳng phải mọi người đều nghĩ rằng họ có thể có được những thứ siêu phàm nếu họ đến đền của cậu sao?"
Naomasa xoay chiếc cờ lê, và trong khi lật nó qua vai từ bên hông, cô nói.
"Chẳng phải cậu đã tham gia buổi tập bắn bia người của câu lạc bộ bắn cung tại lễ hội văn hóa năm ngoái, và hạ gục hoàn toàn tất cả mọi người, kể cả các thành viên câu lạc bộ đang cố gắng trốn thoát khỏi phạm vi sao? Rồi cậu lấy hết giải thưởng và tặng cho trại trẻ mồ côi. Ngay cả những đứa trẻ mồ côi cũng nghĩ rằng những món quà đó là sản phẩm của sự hiến tế con người, phải không? Mạng người còn rẻ hơn cả giải thưởng, nhỉ."
"Masa này, ý tôi là, việc bắn một nhóm người không có cả người dùng gia tốc còn dễ hơn bắn vịt ngồi, nên tôi không thể không làm vậy, đúng không? Hơn nữa, la hét và cố gắng chạy ra ngoài sẽ thực sự gây phiền toái cho những người bên ngoài phạm vi, nên tôi chỉ thổi bay họ đi thôi."
"...Làm ơn, hãy cố gắng hiểu từ 'phiền toái' đi."
"Hửm?" Đáp lại Asama, người đang nghiêng đầu, Naomasa liếc nhìn chiếc cờ lê trên vai.
"Dù sao đi nữa, tham gia cùng chúng tôi như thế này, cậu sẽ đến 'cuộc săn ma' hôm nay, phải không? Tôi cũng đã xin nghỉ ca đêm từ trưởng phòng, Taizou-jii-san rồi, nhưng—"
Naomasa chỉ cằm về phía Asakusa. Hai con tàu chở hàng Asakusa và Shinagawa đã hạ buồm từ các cột buồm của chúng, tổng chiều cao trên 100 mét, và đang mở ra các cần cẩu sử dụng hai cánh tay trái và phải của các cột buồm. Kéo các sợi dây đi qua ròng rọc ở đầu cánh tay, các cần cẩu treo lơ lửng tận dụng các chiến thần lao động, các chủng tộc trên không và công nhân để kéo dây và quản lý chuyển động của phân đoạn phía trên.
"Thôi, cũng có chuyện đó, nhưng nếu tôi định có thời gian để giúp làm việc trên Jizuri Suzaku, tôi sẽ phải đi ngay bây giờ."
Trong khi nói, cô kéo một sợi dây, và chiến thần treo lơ lửng trên cần cẩu hạ xuống về phía cô. Adele, người nhìn thấy điều đó, cong mắt thành hình cánh cung...
"Thỉnh thoảng, chúng ta hãy dùng nó như một chiếc thuyền gondola hoặc chơi với nó như một chiếc xích đu. Sẽ tuyệt lắm đấy nhỉ?"
"Nhân tiện, đó cũng là nghiên cứu công việc đấy. Dù sao thì... bầu trời đã trở nên thực sự ồn ào, phải không."
Trên bầu trời giữa Asakusa và Shinagawa, giữa mỗi con tàu, có vô số bóng người đã bắt đầu bay lượn trên không với làn sương trắng kéo theo sau. Họ là các chủng tộc trên không và Technohexen. Trong khi bay theo các quỹ đạo dường như đan xen vào nhau ở tốc độ cao, mỗi người trong số họ di chuyển giữa các con tàu; nhưng...
"Việc giám sát các chiến thần của Tres España đã kết thúc, vì vậy các nhân viên giao hàng đã bắt đầu đua và đấu giả. Naruze nói rằng có rất nhiều người từ khắp nơi là những người xuất sắc ở đất nước của họ nhưng không thể thỏa hiệp với tôn giáo của mình đã chạy trốn đến đây; vì vậy, việc trao đổi kỹ thuật và kiến thức ở đây là đẳng cấp thế giới."
"À, Naruze và Naito cũng vừa bay lượn quanh đây đấy, cậu biết không? Với tốc độ mà họ sẽ trở nên vô hình nếu không có 'Konoha'... Theo họ, đơn vị hai người của họ là hàng đầu."
"Thì, hai người họ cũng đang làm việc của mình và những việc tương tự vào lúc này; và họ sẽ tập trung tại Học viện vào ban đêm. Thực sự, xung quanh tôi chẳng có ai ra hồn cả."
"...Masa, làm ơn hãy nhìn vào gương và nói lại câu cuối cùng đó đi."
Nghe lời của Asama, Adele cười nhẹ. Cô đặt những chiếc túi giấy và bọc hàng lên đầu gối đang nâng lên và điều chỉnh lại tay cầm...
"Nhưng mà, cũng có pháo hoa của Mikawa, mặc dù đúng như dự đoán mọi người đều sẽ đến xem tổng trưởng, nhỉ... Tôi cũng sẽ tham gia chiến đấu với một cây thương hỗ trợ dùng cho đấu giả có thần chú chống ma."
"T-tôi cũng s-sẽ đi."
Suzu cũng lên tiếng và gật đầu. Asama, người đang nhìn mọi người bằng đôi mắt hai màu của mình, hạ khóe mày xuống và cười.
"Gì đây, mọi người đều quan tâm đến Toori-kun, phải không?"
"Đúng vậy. Cả thế giới đang ồn ào với Oda và Logismoi Óplo và Tận Thế, nhưng lo lắng về việc liệu lời tỏ tình của một thằng ngốc có được chấp nhận hay không thì thực sự giống như, ừm, không phải Khúc hát Tiễn đưa, mà là..."
Naomasa, vác chiếc cờ lê sau gáy, ngước nhìn bầu trời giữa chiều và nói.
"'Dù lòng còn e sợ', nhỉ. ...Thằng ngốc đó thực sự đã có động lực rồi."
Naomasa, hạ tầm mắt, nhìn Asama và mở miệng. Những lời nói thoát ra là:
"Cùng với Kimi, cậu đã ở bên cậu ta lâu hơn bất kỳ ai trong chúng tôi, phải không?"
•
Sau khi Asama, người bị Naomasa hỏi, đã suy nghĩ một lúc, cô gật đầu. Nhìn mọi người...
"Thì, dù cậu nói 'lâu hơn', đó là do mối quan hệ giữa cha mẹ chúng tôi; và ký ức của tôi từ khi chúng tôi còn nhỏ khá là mơ hồ."
"Nhưng, chỉ có cậu là đã ở cùng cậu ta từ trước khi học tiểu học. Mọi người khác đều đến sau khi học tiểu học. Vì vậy mọi người, ừm, đều biết Toori là người như thế nào, nhưng—"
"Ma-Masazumi-san thì kh-khá-khác. Và cũ-cũng, A-Azuma-san."
Asama gật đầu đáp lại lời của Suzu.
"Đó là vì Masazumi chuyển đến đây năm ngoái... Ngay cả hôm nay, cô ấy cũng không đến Học viện mà chỉ lên đường đến Mikawa cùng với chủ tịch trường... Cô ấy khác với chúng ta, vì cô ấy dường như coi Học viện chỉ là một trạm dừng trong cuộc đời mình."
Và cũng...
"Azuma-kun vào học sau cấp hai, nên tôi không nghĩ rằng cậu ấy hoàn toàn hiểu Toori-kun."
"Nhưng," Asama nghiêng đầu. Nhìn Naomasa...
"Tại sao cậu lại hỏi?"
Trước câu hỏi, Naomasa cười gượng.
"—Chúng ta, những người ở đây, biết về Horizon cũng như Toori."
Nghe những lời đó, Asama im lặng cùng với mọi người. Mình nên nói gì, và mình nên nói như thế nào? họ đều nghĩ.
Ngay cả Naomasa, người đã nói ra, cũng khẽ mím môi; nhưng một lúc sau, cô nói...
"Chúng ta đi tiếp nhé?"
Naomasa chỉ cằm vào con đường. Đó cũng là lúc cô đang nhẹ nhàng nghịch chiếc cờ lê của mình như một con lắc.
Tuy nhiên, trong khi đi ngang qua mọi người, con đường cô đang đi là...
"Ừm, c-cuối con đường này là..."
Cô ấy biết. Lý do Suzu lắc đầu là...
"À, cửa hàng đồ ăn vặt mà Toori luôn đến vào buổi sáng ở đây, nhỉ. Nhưng đừng lo, vào giờ này người mà Suzu sợ đã đi ra ngoài rồi... Cô ấy đang đi thăm mộ buổi chiều. Cậu nên biết."
Nghe câu nói của Naomasa, Asama cảm thấy ngạc nhiên trong lòng. Bước một bước như thể theo sau Naomasa, người đã bắt đầu đi...
"Tôi hơi ngạc nhiên đấy. Rằng Masa lại quan tâm đến cô ấy."
"—Cậu và tôi đều biết về việc cô ấy đi thăm mộ. Khi tôi nghỉ ngơi ở tầng khẩn cấp của vỏ ngoài sau công việc buổi sáng hoặc buổi chiều, tôi hầu như lúc nào cũng nghe thấy nó, cậu biết đấy. Bài hát đó."
"Ý cậu là 'bài hát đó'..."
"Cậu biết về nó, phải không?" Masa, người đã đi trước mọi người và bắt đầu bước đi, nói...
"Khúc hát Tiễn đưa. Bài hát mà chúng ta đã hát khi chúng ta chơi cùng với Horizon. Vạch ra các hình trên đường bằng đá, mọi người sẽ đi qua dưới cánh tay của nhau... ai còn lại ở giữa hình khi chúng ta hát xong sẽ là người thua cuộc."
"Horizon có một phần kỳ lạ trong cô ấy là luôn quan tâm đến tất cả chúng ta, và thỉnh thoảng cô ấy sẽ cố tình thua vì điều đó. Cô ấy nghĩ rằng không ai phát hiện ra, nhưng mọi người đều biết..."
Một lúc sau, Asama, người đã nói, nhận ra rằng mọi người đang đi đều đang nhìn cô...
Lúc này, Asama đã hiểu ý định trong lời nói của Naomasa vừa rồi. Lý do cô bị hỏi về thời gian đồng hành của mình là...
...Họ đang bảo mình nói về những kỷ niệm cũ của Horizon, phải không.
Horizon.
Trong ký ức của cô chỉ còn lại hình ảnh một cô gái tóc đen, mắt xanh. Dáng người cô ấy mảnh mai, nhưng giờ nghĩ lại, đã có lúc Asama cảm thấy đó là một cô gái có trái tim mạnh mẽ, một trái tim quá đỗi dịu dàng. Nhưng mà, chuyện đó cũng...
“Vì xuất thân của mình mà cô ấy đã phải phiền muộn rất nhiều... Toori-kun ở bên cạnh cũng dần trở thành một tên ngốc theo. Chưa hết, thân thế của cô ấy sau cùng sẽ gây ra những vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Mà, tôi biết được điều đó…”
Một hơi thở.
“...mãi sau khi cô ấy qua đời.”
Asama thấy mọi người đều cúi đầu khi nghe những lời ấy. Nhưng chỉ riêng Asama là không cúi đầu...
“Tôi tự hỏi Toori-kun nghĩ gì. Lời tỏ tình lần này là khởi đầu cho sự chuộc lỗi của cậu ta, là sự tiếp diễn, hay là một thay đổi trong tâm cảnh... Thật không biết cậu ta nghĩ gì.”
“Ít nhất thì... chuyện cậu ta sắp đi sờ ngực ai đó là chắc chắn rồi còn gì?”
“Đ-đúng thế thật, nhưng đừng nói những lời phũ phàng thực tế như vậy vào lúc nghiêm túc thế này chứ.”
Thế nhưng, dù nói với Adele như vậy, Asama cũng không thể ngăn đôi vai mình chùng xuống. Cô thấy bản thân mình thật đáng thương, thầm nghĩ: Đúng là như vậy thật; thật sự là vậy mà, phải không. Nhưng Adele vẫn tiếp lời...
“Nhắc mới nhớ, Asama-san, lúc nãy Tổng trưởng có ám chỉ, chẳng lẽ chị từng bị ngài ấy sờ ngực rồi sao? Theo em biết thì không nhớ có chuyện đó xảy ra, nhưng...”
Đúng là đụng phải tổ ong vò vẽ rồi. Asama hoảng hốt, vừa lắc đầu nguầy nguậy...
“Không, ừm, chị…”
“Hả? Cậu không nhớ à, Adele? Hồi Asama-chi lần đầu mặc áo ngực ấy, Toori đã gào lên ‘Chơi ăn gian! Bẩn thỉu! Đồ che vếu!?’ rồi từ từ ra tay từ phía sau đấy.”
“Uwaaaa—! Cậu nói cái gì vậy, Masa—!”
“Hahahahaha!” Naomasa cười phá lên năm tiếng, rồi vỗ bộp vào vai Asama.
“Không sao đâu, cứ cười cho qua đi... đúng không? Này Adele, con bé đã khóc thật đấy, và Toori bị Sensei mắng cho một trận; nhưng sau đó, Toori lại đáp trả: ‘Được thôi, vậy thì sờ ngực tớ là huề nhé!!’ rồi nắm lấy tay con bé, bắt nó sờ ngực mình ngay cả khi đang khóc, miệng thì nói ‘Thích không!? THÍCH CHỨ GÌ!?’ và bị Sensei mắng lần thứ hai.”
“...À, hôm đó buổi tập sáng của em kéo dài nên em đến muộn; nhưng mà hửm, chẳng phải Asama-san bị Tổng trưởng sờ ngực xong đã khóc vì hạnh phúc sao...?”
“T-tôi xin lỗi, r-rốt cuộc trong đầu Adele thì hình tượng của tôi là cái gì vậy!?”
“Có sao đâu,” Naomasa nói.
“—Có lẽ từ ngày mai trở đi, những chuyện thế này sẽ khó mà nói lại được nữa.”
•
“Đúng không?”
Với đôi mắt hai màu của mình, Asama nhìn người bạn có cánh tay nhân tạo vừa hỏi câu đó.
Khi cô làm vậy, Naomasa đang bước đi cũng liếc nhìn sang.
“Mà, Kimi cũng biết chuyện đó mà.”
Cô im lặng lắng nghe. Sau đó, Naomasa nhìn về phía trước...
“Con bé ngốc Kimi đó cứ ngốc nghếch hành động như một đứa ngốc; nhưng nó lại là một đứa ngốc rất biết quan tâm, đúng không? Dù rằng những người quá lo lắng cho người khác mới là những kẻ ngốc thực sự. Nếu ngày mai Toori tỏ tình thuận lợi, người đau khổ nhất sau cùng chính là nó... vậy mà, con bé ngốc đó lại không có ở đây nói chuyện cùng chúng ta.”
“Đó là—”
Asama nhớ lại. Về lúc nãy, khi mọi người chia nhau trên đỉnh cầu thang. Asama, người đã rời Câu lạc bộ Trà đạo và chạy đến chỗ họ, chỉ có thể xác nhận kế hoạch cho buổi tối. Ngay cả sau đó, Kimi...
“...Vẫn ngồi lại trên bậc thang, phải không?”
“Ừ, lúc nãy khi chúng ta chia tay nhau, Toori đã nói rằng cậu ta sẽ thử đi đến ‘Con đường Sám Hối’... Cậu biết mà, phải không?”
“Về chuyện gì?”
“Tên ngốc Toori đó đã không đi trên ‘Con đường Sám Hối’ suốt mười năm nay, kể từ khi chuyện đó xảy ra.”
“Cậu biết mà, đúng không?” Naomasa tiếp lời.
“Có vẻ cậu ta đã quyết định vào sáng nay. Khi chúng tớ được thông báo hôm qua rằng buổi tụ tập sẽ ở bên ngoài, tớ đã gần như biết cậu ta sẽ làm gì trong buổi tập thể dục buổi sáng. Khi chúng tớ chạy nước rút và nhảy ra khỏi Học viện, đi thẳng về phía trước, ‘Con đường Sám Hối’ nằm ở phía bên phải của hai con đường mạn phải và mạn trái. Và…”
“Lần trước, trong một buổi học vào cuối năm hai, chúng ta đã chạy đến quán dango ở mạn trái Asakusa... Xét theo trình tự, thì lần này chạy sang mạn phải là hợp lý rồi.”
Asama trả lời, và Adele nhìn về phía Okutama. Đôi mắt cô nheo lại, ẩn sâu dưới cặp kính...
“Vậy thì, ừm, lý do mà Kimi-san vẫn tiếp tục ngồi trên cầu thang là...”
“Bởi vì với tư cách là một người chị ngốc, cô ấy đang dõi theo xem liệu cậu em trai ngốc của mình có thể đi qua ‘Con đường Sám Hối’ hay không.”
“Đúng là một cô gái ngốc,” Naomasa vừa nói vừa bước tới.
“Chúng ta ở đây cũng là những kẻ ngốc. Không một ai ở đây, không, không một ai trong lớp chúng ta có quyền chế nhạo con bé. Rốt cuộc thì...”
Rốt cuộc thì.
“Người đã không để Toori rời khỏi chúng ta chính là cô gái ngốc đó.”
Nghe những lời ấy, mọi người đều nín thở dù vẫn đang bước đi. Với thái độ không còn bận tâm đến sự huyên náo của con phố thương mại xung quanh, sự im lặng kéo dài một lúc; nhưng rồi...
“Đúng vậy.”
Cuối cùng, Asama cũng cất lời.
“Và tất cả mọi chuyện... tôi nghĩ đều là vì Horizon.”
“Hori...zon…”
Suzu mấp máy môi trong khi cúi đầu. Những chiếc cảm biến định hướng dạng ống kim loại treo bên hông cô khẽ rung lên, tạo ra tiếng leng keng nhẹ.
“C-cô ấy là... một người dịu dàng.”
Suzu nói bằng một giọng nhỏ nhẹ. Thêm vào một tiếng “Biết không,” cô nối sang câu tiếp theo...
“C-cậu có biết không? Khi Toori-kun... gọi tớ, lúc đầu, cậu ấy chắc chắn sẽ nói ‘Nèèè,’ hoặc ‘Biết không.’ Và, c-cậu ấy sẽ đưa tay ra chỗ tớ và... khi cậu ấy chạm vào, ư-ừm, t-tay cậu ấy sẽ làm... làm thế này.”
Theo ánh nhìn của mọi người, bao gồm cả Asama, tay của Suzu chạm vào vùng eo trên bộ đồng phục của mình, theo cách như thể đang vuốt nhẹ qua.
Đó là một khoảnh khắc trông như thể cô đang lau tay. Tuy nhiên, trong tiếng sột soạt của quần áo còn có một ý nghĩa khác.
“Đ-đây là một tín hiệu... T-tớ... m-mù mà, nên nếu tên tớ b-bất ngờ bị gọi, và bị chạm vào... t-tớ sẽ b-bị giật mình, và gây phiền phức; v-vậy nên, trước đó, họ sẽ tạo ra một âm thanh hoặc tiếng động khác.”
“Ừ, bọn tớ cũng bắt chước theo. Hồi tiểu học, khi nhận ra tên ngốc đó đang làm vậy, tớ đã nghĩ đó là một trong những điều nhỏ nhoi gỡ gạc lại cho cậu ta; nhưng...”
“Không,” Suzu lắc đầu, hơi vội vàng.
“Horizon... là người đã bắt đầu việc đó.”
Cô hít vào một hơi.
“Ngay cả khi Horizon q-qua đời, Toori-kun... c-cũng không quên.”
“Ra vậy,” Naomasa nói, cùng với một câu “Tớ xin lỗi.”
Asama chỉ có thể nở một nụ cười.
…Có lẽ…
Có lẽ Suzu-san yêu cậu ấy, cô thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía trước.
“Hử? Mấy cậu cũng đi mua sắm ở đây à?”
Giọng nói này là... Quay mặt về phía đó, trên lối đi ngay trước mặt họ, vài nam sinh đang đi tới.
Đúng như dự đoán, Neshinbara, Urquiaga, Shirojiro và Heidi đều ở đó, tay xách túi.
“Gì đây, mấy cậu? Háo hức cho lễ hội đến vậy à?”
“À, bọn tớ đang mua phần cho tối nay. Nhưng... có vẻ chúng ta mua trùng đồ ăn rồi.”
Trước nụ cười gượng của Neshinbara, mọi người cũng cười khan. Với vẻ mặt có đuôi mắt trĩu xuống, Heidi nói...
“Nhưng... ngoài đây ra còn nơi nào khác đâu? Nếu chúng ta đến Okutama thì sẽ làm phiền Toori-kun và Kimi-san mất; còn ở Murayama thì không tìm thấy cửa hàng này.”
Heidi nhìn vào dãy cửa hàng ở mạn phải, bên kia đường đi bộ.
Mọi người cũng nhìn theo, và ở cuối tầm mắt của họ là một cửa hàng đồ ăn vặt. Một cửa hàng có tiệm bánh là nghề tay trái đang trong giờ nghỉ. Trong khi bà chủ tiệm dọn dẹp trước cửa hàng, bà đang trò chuyện với chủ các cửa hàng liền kề.
Asama nhận thấy Suzu đã quay lưng lại với mình. Vì vậy, cô kín đáo nói bằng một giọng nhỏ...
“Suzu-san, cậu đã không đến đây từ năm ngoái, phải không?”
“Vâng... Kh-khi tớ đi ngang qua, t-tớ thấy sợ.”
“Ra vậy.” Sau khi Asama gật đầu, nhẹ nhàng chạm vào chiếc váy binder ở hông, cô đặt tay lên vai Suzu.
Đúng lúc đó. Bà chủ cửa hàng đồ ăn vặt quay mặt về phía họ. Khi nhận ra họ, bà nở một nụ cười...
“Có chuyện gì đây? Từ sáng đến giờ, có nhiều khách từ Học viện ghê nhỉ. Vẫn chưa đến giờ mở cửa đâu, các cháu biết chứ?”
“A, cháu xin lỗi.”
Heidi trả lời. Cô đưa tay chạm vào má mình, và sau khi cúi đầu nhẹ...
“Ừm... ngày mai, có thể chúng cháu sẽ hơi ồn ào một chút ạ...”
“Các cháu tổ chức tiệc à? Nếu vậy thì chắc ta sẽ để P-01s làm việc chăm chỉ.”
“Haha,” Asama lắng nghe những lời Heidi đáp lại bà chủ đang cười.
“Tiệc... đúng vậy ạ. Vâng. Cháu tin là sẽ ổn thôi.”
Cô hít một hơi thật sâu.
“Bởi vì mọi người đều đang cầu nguyện rằng đây sẽ là một bữa tiệc vui vẻ.”
•
“Sẽ thật tuyệt nếu ngày mai chúng ta có một ngày vui vẻ. Cậu có nghĩ vậy không? Ga-chan?”
Một giọng nói vang vọng vang lên trên lối đi thoáng đãng.
Người đang bước trên con đường nơi bầu trời xanh bắt đầu nhuốm màu buổi chiều là một người có sáu đôi cánh vàng. Đó là Margot Naito trong bộ đồng phục của mình. Vừa mở Magi Figur dạng đồng hồ tốc độ bên đầu, nơi cô đang đi qua là con đường dài thẳng tắp nơi người và hàng hóa qua lại. Đó là một hành lang vận chuyển ngang ở mạn phải của Murayama, nơi tàu thuyền và các hình nhân có cánh đi đi về về.
Trong khu trung tâm của Musashi, hành lang vận chuyển ngang ở mạn phải, mở ra ở bức tường mạn phải thông qua một cửa hầm, là một cửa giao hàng, dùng để chuyển hàng hóa nhận từ cảng lục địa ở phía đối diện của con tàu trong lúc Musashi dừng lại, đến Musashino và Okutama.
Vào thời điểm này, hành lang sẽ nhộn nhịp với những người giao hàng đi qua vì công việc hoặc việc cá nhân...
“Ga-chan, ‘lên trên’ ý cậu là cậu đang tham gia một cuộc đua bay lên trong không gian có trọng lực, đúng không? Cậu sẽ ra ngoài sau đó chứ?”
“Đúng vậy; một khi tớ xong việc này, chúng ta lại đi nhé. Chúng ta nên học hỏi từ Almirante hay Marine đây? Cuối cùng chúng ta cũng được bà Wildkamelie đó giới thiệu cho EDEL Brocken với tư cách là người thử nghiệm thiết bị bay, nên tớ muốn tùy chỉnh một chút cho Weiss Fräulein. Của cậu là Schwarz Fräulein cũng thế đúng không?”
“Ừ.” Gật đầu trước giọng nói của Naruze, nghe được từ Magi Figur, Naito một lần nữa giơ giấy phép làm việc cô đeo trên cánh tay phải lên. Cắm một cây chổi vào chiếc xe đẩy chất đầy vô số kiện hàng nhỏ, cô vội vã đi về phía mũi tàu.
Trong khi di chuyển giữa những giọng nói và chuyển động của đám đông, cô đáp lại qua Magi Figur, kim đồng hồ của nó đang vẫy...
“Đợi một chút nhé? Không hiểu sao hôm nay, việc vận chuyển hàng hóa hơi kỳ lạ và mọi người đều chen chúc nhau. Nai-chan cảm thấy hơi phiền một chút. Đúng như Shiro đã nói, hàng hóa chỉ được chuyển lên tàu.”
“Không sao, nếu có nhiều hàng từ Mikawa đến thì tớ cũng nên di chuyển.”
Từ phía bên kia của Magi Figur, giọng nói vang lên từ đường dây của Naruze. Cùng với giọng của các hậu bối...
“—Các đàn chị sẽ bay ra ngoài không trung! Bọn em sẽ cổ vũ cho chị! Bọn em đã cược cả phí câu lạc bộ vào chị đấy!”
“À, đúng rồi, cái này cũng dành cho tác phẩm mới của Hội Nghiên cứu Manga, ‘Kobo-san’... Nhưng, cậu còn cần vận chuyển bao nhiêu hàng nữa?”
“Tớ chỉ có một đơn giao khẩn thôi, chắc vậy? Tất cả những thứ còn lại chắc để tối làm cũng được. Nhưng mà, vội quá cũng không tốt, phải không? Cách đây một lúc, bộ phận giao hàng KKK đã vô tình nhét hàng của Hội Nghiên cứu Manga vào tàu khách của K.P.A. Italia rồi.”
“Ừ, ba nghìn cuốn sách mà bộ phận đam mỹ của câu lạc bộ chúng ta làm cho sự kiện. Đức Vua là một seme điêu luyện, phải không?”
“Xin hãy hạn chế đưa nhân vật có thật vào truyện của cậu, Ga-chan. Ý tớ là, tớ nghĩ Đức Vua là một seme vụng về.”
“Không phải tớ vẽ đâu. Mà, tớ không nghĩ rằng Đức Vua họ gửi đến đây lại lên tiếng phản đối Hexagone Française, mà thay vào đó ông ta lại phản đối Lãnh chúa Ita. Việc phát minh ra kỹ thuật in ấn do tái tạo lịch sử thật là tàn nhẫn.”
“Thôi,” giọng của Naruze nghe được từ chiếc máy cầm tay.
“Tớ sẽ làm xong nhanh, giành chiến thắng thứ ba trong ngày hôm nay, và chuẩn bị cho tối nay. Sẽ thật xấu hổ nếu một Weiss Hexen và một Schwarz Hexen làm cho các hoạt động buổi tối bốc mùi mệt mỏi như sau khi đi làm về.”
“Đúng vậy.” Naito dừng bước, bởi vì một số người đang mang một chiếc thùng gỗ lớn cỡ 10 mét từ tàu vận chuyển vào bên trong tàu và các nhân viên an ninh của hành lang vận chuyển ngang đã ra hiệu lệnh giao thông cho người đi bộ dừng lại một lúc.
Naito, người xếp hàng trong dòng người đã dừng lại, thở dài và nhìn về phía Okutama và Musashino, có thể nhìn thấy qua kính chắn phép thuật.
Đặc điểm của Musashino là phần mũi tàu và bộ điều khiển phép thuật che phủ bầu trời phía đuôi tàu như một mái nhà. Còn Okutama, nó có các tầng khu dân cư và khu tự nhiên xếp chồng lên nhau như những bậc thang. Học viện Musashi Ariadust nằm ở tầng cao nhất của những bậc thang đó, và cầu thang dẫn đến Con đường Sám Hối ở mạn phải từ trước Học viện có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả từ đây.
Đó là một khoảng cách mà người ta có thể nhận ra hình dáng của những người trên đỉnh cầu thang, nhưng không thể xác định được từng cá nhân.
Tuy nhiên, Naito nhìn vào một bóng người nhỏ bé đang ngồi trên bậc thang của Học viện.
“Ga-chan... Cậu có thấy Kimi-chan không?”
“Xác nhận. —Tớ có thể thấy rõ con bé từ Musashino. Vì Kimi không hề di chuyển.”
“Nói cách khác là Tổng trưởng cũng chưa rời khỏi phía trước Con đường Sám Hối, đúng không?”
“Ừ... Cậu có muốn nói gì về hai người họ không?”
“Có,” Naito thò tay vào xe đẩy chứa các kiện hàng nhỏ và nắm lấy một trong số chúng.
“Có một kiện hàng khẩn được gửi đến hội học sinh, cậu biết không? Nhãn giao hàng có in chữ ‘Đỉnh Cao! Nữ Hoàng Đồng Trinh Elizabeth Phiên Bản Đầu’, nên người yêu cầu cái này là Tổng trưởng, hử.”
“Cậu làm ơn chọn giữa nghiêm túc hoặc bắt bẻ đi, Naito. Mà chẳng phải cậu ta nói trò eroge sáng nay là cái cuối cùng rồi sao?”
“Cái này được ngụy trang thành một gói giáo dục từ chương trình giáo dục ‘Ông Nội Đi Làm’ của IZUMO Divine Transmission; họ đã làm sai nhãn giao hàng. Đây lẽ ra phải là phần tiếp theo của ‘Lần Lượt Từng Người Với Henry VIII!’.”
“Tớ đã nói rồi, đừng có bình luận với những tham chiếu khó hiểu như thế.”
“Vậy sao?” Naito nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh; nhìn vào một bóng người ở đó, người cũng giống như cô, đang chờ đợi giao thông...
“A, là Seijun.”
•
Nghe tiếng gọi bất ngờ, cơ thể Masazumi giật nảy mình.
Cô quay lại, và ở cuối tầm mắt là Naito với sáu đôi cánh vàng. Masazumi nhìn chiếc xe đẩy và hỏi...
“...Công việc làm thêm của cậu à?”
“Không, đây là công việc chính của Nai-chan. Cậu đang làm gì thế?”
“À, tớ đang từ Mikawa trở về. Và, tớ đang định đi về phía trường, về phía Con đường Sám Hối.”
“Xác nhận, ra vậy, vào giờ này bên ngoài tàu khá đông nhỉ.”
“...? Naito? Masazumi đến à? Nếu có, nói cho cậu ấy về tối nay và món đồ đó đi...”
“Tối nay?” Nghe giọng nói lọt ra từ Magi Figur, Masazumi nghiêng đầu. Đáp lại, Naito gật đầu...
“Ga-chan, tớ làm ngay đây, chờ nhé... Vậy, ừm, Seijun, Tổng trưởng nói rằng cậu ấy sẽ tổ chức một buổi ‘săn ma’ ở trường tối nay. Chúng ta gặp nhau ở cầu thang lúc 8 giờ tối. Cậu đến chứ?”
Được hỏi, Masazumi cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Họ mời mình, hử? Tuy nhiên, cô đáp lại...
“À, không; lúc nãy ở bên ngoài tớ đã được Hội trưởng Sakai nói rồi, nhưng...”
“Cậu không thể à?”
Trước câu hỏi đó, Masazumi bất giác nhìn đi chỗ khác và nói...
“Nếu tất cả mọi người trong hội học sinh đều có mặt, thì... Sẽ là một tấm gương xấu.”
Cô, người vừa lẩm bẩm, “Tớ xin lỗi,” nghĩ: Mình thật là một nỗi thất vọng. Nhưng, cô nói để họ hiểu...
“Tớ ở Murayama, nên nếu tớ cố gắng đến Okutama vào ban đêm, tớ sẽ phải đi qua trạm cảnh sát trong ca trực đêm. Nếu làm vậy, tớ cũng sẽ làm phiền cha mình.”
“Cha của Masazumi là một thành viên quan trọng của hội đồng lâm thời, đúng không?”
“Ừm... Đúng vậy.”
Cô có chút bối rối không biết phải trả lời thế nào, thì đột nhiên Naito giơ kiện hàng trong tay lên cùng với một nụ cười.
“Vậy thì, tớ sẽ đưa cậu cái này. Đây là một món đồ gửi cho hội học sinh.”
“Hả?” Vừa nhận lấy vừa hỏi, Masazumi nhìn vào nhãn giao hàng của kiện hàng trong tay...
“Tại sao cái này lại được gửi đến hội học sinh...”
“Cậu có thể tạm gác chuyện đó qua một bên và mang nó đến đó giúp tớ được không? Ý tớ là, Tổng trưởng đang ở gần Con đường Sám Hối lúc này mà... Tớ nghĩ cậu nên đi gặp cậu ấy, biết không?”
“Tại sao? Tại sao tớ phải gặp cậu ấy?”
Trước câu hỏi của Masazumi, Naito gắn chiếc hộp bảo mật di động mà cô đã lấy từ xe đẩy vào chốt sau hông, và trả lời với một nụ cười.
“Ừm... Nó có liên quan đến chủ đề ngày mai. Cái gì đang thịnh hành thì rất quan trọng đối với một cô gái trẻ mà.”
Ngay sau khi cô nói xong, Naito đẩy chiếc xe đẩy sát vào tường; và lấy cây chổi của mình ra, cô che phủ chiếc xe. Cô khóa nó lại, và nhanh hơn cả khi Masazumi có thể quay lại, sau lưng cô một cơn gió thổi qua không trung nơi luồng gió từ đường bay của cô lướt qua.
…Ể?
Quay lại, Masazumi thấy một nhóm nam nữ, mỗi người mặc đồng phục bay cũ của các quốc gia khác nhau và bay trên không bằng chổi, dụng cụ bay, hoặc bằng chính đôi cánh của họ, đã dừng lại giữa không trung.
Vài người trong số họ nhìn về phía này, về hướng của Naito...
“Lên đây, ‘Zwei Fräulein’! Lần này chúng ta sẽ không thua đâu! Chúng ta sẽ cho các cô thấy sức mạnh của thế hệ cũ!”
•
Naito vuốt nhẹ Orei Metallo (Quặng Trí Tuệ) ở đầu cây chổi của mình, và quay lại trong khi thực hiện các thao tác khởi động.
Cô đối mặt với các đối thủ giao hàng của mình, những người đang ở trên không phía sau Masazumi đang ngơ ngác...
“Không đợi một chút à? Bay lên trong không gian có trọng lực là điểm yếu của Nai-chan và Ga-chan, nên tôi muốn thử sức.”
“Vượt qua điểm yếu của mình, thật có tinh thần! Cô xứng đáng để chúng ta huấn luyện!”
“ ‘Almirante’, ông đã là một lão già rồi, nên lui đi. Khi nói đến đơn vị hai người, chúng tôi, những át chủ bài cũ của Hexagone Française, có hơn 60% cơ hội chiến thắng trước hai người không phải là Technohexen.”
"Hử? Có tin chị lôi hẳn cuốn cẩm nang chiến đấu 'chống Thần Chiến tranh' hồi còn tại ngũ ra để múa vài đường không hả... Chị mày ba năm trước cũng chỉ là lính mới như mấy đứa thôi, toàn tại bị mấy nhóc phiền phức dạy hư đấy."
"Aha ha," Naito bật cười rồi chạy đi. Masazumi đứng trên con đường, cất tiếng hỏi…
"...Đây là... chuyện gì vậy ạ?"
"À, một cuộc đua kiêm giao chiến giả của tất cả mọi người trong ngành vận chuyển thôi. Bọn chị bắt đầu khi không còn người quan sát, nên mới gọi nó là ‘Geheimnis Sabbat’. Đây là dịp để nghiên cứu kỹ thuật và huấn luyện, tiện thể còn kiếm thêm chút đỉnh bằng cách trình diễn và cá cược nữa."
"Em chưa từng thấy nó ở khoảng cách gần thế này, nhưng mà..."
"Lần này em nên đi cùng bọn chị đấy, biết không? Trên đó sẽ có mấy món ăn vặt kỳ lạ, rồi bọn chị còn định thức trắng đêm ở Tsukiichi nữa."
"Phải không?" Naito cất tiếng gọi, và tất cả mọi người trên không trung đều gật đầu. Bấy giờ, Masazumi mới nhận ra trang phục và thiết bị của những người đang tụ tập đều thuộc các phi đội bay của mỗi quốc gia. Có rất nhiều người bằng tuổi hoặc nhỏ hơn Masazumi, nhưng cô từng nghe rằng lý do các cuộc đua không chính thức này chủ yếu có sự tham gia của các phù thủy lớn tuổi là vì họ đã phải trốn chạy khỏi sự đàn áp của những cuộc săn lùng dị giáo và tìm đến Musashi làm nơi nương náu.
Ở tất cả các quốc gia khác, không có giới hạn thời gian tốt nghiệp ở Học viện; nhưng tại Cực Đông, độ tuổi tốt nghiệp Học viện đã được ấn định là 18. Vì vậy, kể từ khi đến Musashi, họ đã không thể phục vụ trong quân ngũ được nữa. Tuy nhiên...
"Nào, những át chủ bài của biên chế hiện tại! Các át chủ bài già này đến để học hỏi đây! Cho chúng tôi xem những kỹ năng đã khiến ‘Wildkamelie’ phải quy hàng và đưa các cô trở thành người thử nghiệm cho ‘EDEL Brocken’ đi nào!"
"Aha ha, nếu không có Ga-chan ở đây thì em không đấu lại các chị được đâu... Phải mà có cậu ấy thì bọn em đã bất khả chiến bại rồi."
Để lại sau lưng đám đông đang cổ vũ "Lên đi, lên đi!", Naito vẫy tay với Masazumi và nói…
"Vậy, nhờ em đưa vật phẩm này cho Tổng Trưởng nhé?"
"À, vâng ạ." Quay lưng lại với Masazumi vừa đáp lời, Naito phóng người lên không trung.
Cô nhảy vọt vào bầu trời trống trải. Cảm nhận cơn gió tự nhiên lùa vào đôi cánh và cái cảm giác lơ lửng khi đôi chân không còn điểm tựa, Naito ấn chiếc Thần Khí Ma Thuật (Magi Figur) hình đồng hồ tốc độ vào lòng bàn tay.
"Triệu hồi Mô hình: Tên sản phẩm ‘Khởi đầu của Gương mặt Say ngủ’: Xác nhận."
Phép thuật công nghệ (Technomagie) là một loại thần chú được ARIA tính toán lượng ether tiêu thụ ở đơn vị sơ cấp nhất là ATELL. Tuy nhiên, thần chú đã được tạo ra sẽ được lưu trữ dưới dạng một công cụ tập trung, và khi cần thiết, phép tính đó có thể được triệu hồi ngay lập tức mà không cần đến ARIA. Đó chính là những gì đang diễn ra…
"‘Khởi đầu của Gương mặt Say ngủ’: Kích hoạt Ngũ Tấu: —Xác nhận."
Cùng lúc đó, ba chiếc đồng hồ tốc độ xuất hiện ở phần lông chổi. Hai chiếc khác hiện ra ở đầu chổi.
"Ồồ," Almirante lên tiếng…
"Cô không tạo ra thần chú nào khác ngoài cái đó à?! Đây là Mô hình thứ bao nhiêu rồi vậy?"
"Sáng tạo ngẫu hứng thì lãng phí lắm, nên tôi chỉ lưu lại cái nào phù hợp nhất làm mẫu thôi. Mọi người đều bắt chước tôi cả, nên việc phân chia thư mục mẫu phiền phức lắm... Dù sao thì, tôi sẽ đua mà không cần ‘Schwarz Fräulein’, chúng ta làm một vòng nhé? Trên đường đi tôi sẽ gặp Ga-chan rồi chúng ta sẽ đua vòng thứ hai, vòng bay thẳng lên trời, phải không?"
"Ồồ," như thể đáp lại tiếng hò reo của họ, một luồng sóng xung kích từ không khí phụt ra từ phần lông chổi.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả cơ thể và tầm nhìn của Naito đã vút lên bầu trời phía trên Musashi.
Bầu trời.
Bên dưới cô, trên đỉnh Musashi đang tắm mình trong những tia nắng chiều, là những khu phố và công viên tự nhiên trải dài ngút tầm mắt.
Nó thật rộng lớn. Khi cô nghĩ vậy, những luồng khí nóng và cơn gió đang đuổi theo từ bên dưới hiện rõ trong tầm mắt.
Mọi người đang đuổi theo. Mỗi người trong số họ đều đang thích nghi với phong cách của mình và học hỏi. Đối với mình, một phù thủy không có nơi nào thuộc về, bị dòng đời xô đẩy đến Musashi, sự tồn tại của họ thật đáng quý. Ban đầu, chúng mình đã có những xung đột; nhưng qua thời gian, mình đã được công nhận, đã học hỏi được nhiều điều, và giờ đây tất cả đều bình đẳng.
Và hơn thế nữa…
...Tổng Trưởng và Kimi-chan...
Ở phía trước Học viện trên Okutama, có hai bóng người quen thuộc đang đứng trước "Con đường Ăn năn"; nhưng trong khi Naito hướng mũi chổi về phía bắc, cô xác nhận rằng hai người họ vẫn đứng yên bất động…
Một vòng. Kể cả mình có bay hết một vòng, hai người đó cũng sẽ không di chuyển, phải không? Cô đã nghĩ như vậy.