Tối chủ nhật
Sau chuỗi ngày nghỉ ngơi tại nhà Hiiragi-chan, tôi trở về nhà. Lẽ ra cô ấy phải soạn đề thi cho tuần tới nên theo lý thuyết thì cô giáo không thể ngồi chơi cuối tuần này được. Cực thật, tôi đã nghĩ thế, nhưng vì Hiiragi-chan vừa van nài vừa giàn giụa nước mắt thế thì…
[hồi tưởng]
“Có mỗi 1-2 ngày cuối tuần ta không được gặp nhau thôi mà. Em thấy hình như cô xem nặng chuyện này quá rồi?”
“Lúc gặp nhau ở trường thì cô là Hiiragi-sensei mà. Được gặp em với tư cách là Hiiragi Haruka thì chỉ có vào cuối tuần thôi…”
Vừa nói cô nàng vừa tỏ ra sầu não. Vì Hiiragi-chan tính thình không quá bất thường nên dù có là giáo viên hay là bạn gái đi chăng nữa thì cô ấy luôn như vậy.
[hết hồi tưởng]
Với tôi thì không có gì khác biệt, tuy nhiên, có vẻ người trong cuộc thì không nghĩ vậy
“Nii-san…? Anh đã đi đâu vậy?”
Đang hồi tưởng lại chuỗi ngày cuối tuần vui vẻ thì Sana đã bí mật dòm qua cửa.
“Ở đâu á? Anh đi chơi với bạn thôi…?”
“Ý anh là… b-bạn gái ấy à?”
“Sai rồi. Chắc em chẳng hiểu đâu, vì em làm gì có người bạn nào. Mà chơi với bạn bè qua đêm vui thật.”
“Sana cũng chơi xuyên đêm mà.”
“Chắc em chơi game online thôi chứ gì?”
“Tại sao anh biết được?”
Thì chính em đã nói có nhiều bạn online mà.
“Thế, em cần gì sao?”
“Em không cần gì cả…”
Con bé cứ khúm núm, cọ 2 đầu gối vào nhau như thể đang muốn nói gì đó. Nếu không cần gì thì hà cớ gì phải mắc công vào phòng anh chứ. Rồi con bé đi vào, ngồi xuống chiếc sofa nát của tôi.
“Thực ra thì, tuần này ấy, Sana muốn tới một chỗ với anh. Thế mà, Nii-san lại bỏ đi không trở lại luôn.”
Con bé có vẻ cay cú. Khi muốn nhờ vả cái gì thì con bé toàn hành xử thế này.
“Xem nào… chắc là muốn nhờ anh chọn đồ lót cho chứ gì?”
“S-sai bét! Em cần anh đi cùng làm việc đó làm gì!”
Binh binh, Sana đập cái đệm.
“Thôi nào thôi nào, anh đùa thôi. Đừng nóng chứ.”
“Anh đừng có đùa lạ lùng thế! Là tới tiệm game với cửa hàng manga mua chút đồ thôi! Tuần sau ấy! Tại tuần này không được rồi.”
“Em vẫn chưa quen với việc đi mua một mình sao?”
“Nếu em mà bị người khác thấy thì Sana sẽ bị xem là một con nhỏ otaku cô độc mất.”
Anh thì thấy ai cũng biết chuyện đó rồi đấy chứ?
“Nếu có Nii-san ở đó thì em có cớ rồi.”
“Rằng em đi theo hộ tống anh trai mua đồ hả?”
“Đúng thế.”
Không được chút nào. Rút cuộc em định dùng anh vào việc gì chứ?
“Sao em không đi với Ii-san ấy?”
“Thế có hơi… hẹn người khác đi chơi thế thì…”
Đi chơi với người mình muốn được gần gũi hơn và thấy lo về việc đó. Mình cũng thế nhỉ.
Sẽ ra sao nếu chỉ có hai người rồi cuộc nói chuyện tự dưng bị cắt tịt? Lỡ như lún sình thì sao? Nếu thế thì chẳng có ai giúp nổi.
“Có phải tại hai người đang chuẩn bị thân nhau hơn nên em đang nghĩ phải cẩn thận hơn chút không?”
“A-anh hiểu đúng rồi đấy.”
“Vậy thì cùng đi nhé. Mời cả Ii-san nữa.”
Nếu làm thế thì Sana sẽ không phàn nàn nữa. Tôi thì không nghĩ mình hữu dụng gì, nhưng nếu có 3 người bọn tôi thì sẽ dễ dàng hơn chút.
“Kana-chan nữa… Sana muốn chỉ hai anh em mình đi thôi…”
Sana trả lời một cách chán nản. Rồi con bé đập hai tay.
“Đúng rồi. K-kana-chan nói chị ấy có việc bận vào tuần sau rồi.”
“Sao tiện thế, có thật không đấy…?”
“Thật mà!
Tôi cũng khá có hứng thú với games và manga, nên tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối con bé. Cuối tuần này Hiiragi-chan chắc cũng bận thôi.
“Được rồi. Vậy, Thứ bảy tới, nhé?”
“Chắc anh cũng đâu có kế hoạch gì đâu đúng không? Sana biết mà.”
Sana lè lưỡi trêu tôi. Một nụ cười tươi mà tôi không được thấy gần đây.
◆ Hiiragi Haruka ◆
“Sanada-kun, em định làm gì thứ bảy này vậy?”
“À, em sẽ cùng Sana tới cửa hàng bán game, và đi mua ít manga nữa.”
“Hiểu rồi, vui vẻ nhé ♪“
Tuy nói vậy nhưng mình vẫn thấy tò mò…
Nhìn kiểu gì đi nữa thì rõ ràng Sana-chan không hề nghĩ rằng em ấy là cô em gái khi đối mặt với Seiji-kun. Mình đã thấy cảnh đó mà. Mà thậm chí là trước đó nữa thì cái cách em ấy phản ứng với Seiji-kun cũng chẳng giống với một cô em gái gì hết.
“Anh trai và em gái thì còn cấm kỵ hơn cả học sinh và giáo viên đó, Sana-chan.”
Kim đồng hồ trong phòng giáo vụ sắp chỉ 11 giờ.
Thử bảy mà lại nhiều giáo viên đi làm thế này thì lạ thật. Buổi sáng có nhiều giáo viên tới để làm cố vấn cho các clb nên tới chiều họ mới bắt đầu công việc giáo viên của họ. Cũng có những người tới đây giải quyết những việc họ không kịp làm vào ngày thường nữa.
Và mình thuộc kiểu thứ hai.
Nếu mà mình chịu làm việc từ trước thì mình đã được vui đùa với Seiji-kun rồi… mà, mình vẫn thấy tò mò em ấy đang làm gì lúc này… Mình đã tới đây từ giờ sáng mà vẫn chưa có được tiến triển gì, trong khi lẽ ra hôm nay mình phải cố hết mình để làm cho xong hết việc để mai còn được vui đùa với Seiji-kun.
“Muun… mình chẳng làm được gì thêm…”
Từ khi hẹn hò với Seiji-kun, mình vẫn thường đi uống mỗi thứ 6 nhưng vị trí của mình lúc này không cho phép mình được uống say mấy. Dĩ nhiên là mình bỏ không đi dự tiệc tăng 2 nữa.
Vì sau cùng, nếu mà mình uống say thì dễ buột miệng nói ra chuyện có bạn trai mất. Nếu chuyện đó mà xảy ra thì thể nào mọi người cũng sẽ tò mò về danh tính của người bạn trai đó, rồi tuổi tác và nghề nghiệp của người đó. Seiji-kun đã nói rõ cho mình biết nên mình phải thật cẩn thận.
Em ấy cũng nói nếu nói dối liên tục thì thể nào cũng bị lộ. Tuy nhiên, không việc gì phải nói một lời nói dối to tát rằng mình không có bạn trai làm gì, thay vào đó chỉ việc tránh nói ra toàn bộ sự thật thôi. Thiệt tình, Seiji-kun đúng là thiên tài mà.
Càng nghĩ về em ấy, mình càng muốn được gặp em ấy…
…
Thôi thì cứ mang việc về nhà làm sau vậy.
Tạch, đóng laptop xong, giờ mình chỉ việc mang đồ ra xe thôi. Mà kể cả muốn được gặp em ấy thì hình như hôm nay em ấy có hẹn với Sana-chan thì phải? Nếu mà là games với manga thì địa điểm hẳn là…
“Là trung tâm thành phố. Chỉ có thể là nơi đó thôi.”
Mấy cửa hàng chuyên về game, manga và anime ở đó hết. Lái xe tới đó rồi đỗ gần đó, rồi bước ra. Vậy là mình sẽ tình cờ gặp được Seiji-kun yêu dấu.
“May quá. Tìm được em ấy rồi.”
...Mình muốn gọi em ấy quá. Nhưng mà, mình đã nói là hôm nay mình đi làm rồi, nên chắc mình không nên ở đây, nhỉ? E là em ấy sẽ làm cái bộ mặt đáng sợ mất. Seiji-kun khá là nghiêm túc mà mình thì khá là khờ, nên thể nào em ấy cũng sẽ nói “làm việc nghiêm túc đi cô” rồi giận mình mất.
Seiji-kun cứ như sếp lớn ở sở ấy, kiểu người luôn kỳ vọng người khác làm tròn trách nhiệm, dù em ý mới chỉ là nam sinh cao trung thôi. Nhờ Seiji-kun nên mình mới có thể làm việc chăm chỉ được. Trong lúc mình còn đang tìm cách viện cớ với Seiji-kun thì Sana-chan tới, trong tay là cái bánh kếp.
“Sao em mua thứ bánh cầu kì thế?”
“Nii-san, anh nhìn nó nãy giờ đúng không? Anh cũng muốn ăn chứ gì?”
“Ờ thì, có thể nói là thế.”
Sana-chan nhẹ nhàng khoác tay Seiji-kun rồi bắt đầu đi.
Aaaaaaaaauuuuuuuuuu.
Cô nữa, cô cũng muốn làm chuyện đó với Seiji-kun nữa. Tại không muốn bị ai thấy hai ta hẹn hò chốn công cộng nên Seiji-kun cấm đoán việc đó làm mình chẳng thể nào làm được…
Quan trọng hơn là sao em ấy lại khoác tay Seiji-kun như thế chứ!? Hai người là anh trai và em gái cơ mà!? Vừa khoác tay vừa đi vừa ăn bánh như thế đâu phải việc hai anh em có thể làm với nhau chứ! Nhìn kiểu gì đi nữa thì rõ ràng hai người là một đôi!!
AAAuuuuu
Ghen tị quá!!!!! Mình mà là một cô hầu gái thì chắc mình đã cắn rách tạp dề luôn quá. Mồ, tức rồi đó nha. Seiji-kun, chỉ vì cô lẽ ra không được theo dõi hai người, không có nghĩa là em có thể gần gũi với Sana-chan như thế.
“Cô đang nhìn đó… cô sẽ luôn ngắm nhìn…”
Xào… Mình gửi tin rồi (với bức ảnh). Mình quyết định sẽ quan sát hai anh em họ từ một góc.
“-!?!?”
Có vẻ như Seiji-kun đã đọc được tin nhắn rồi. Em ấy đang nhìn quanh kìa. Chắc em ấy đang kiếm tìm Haruka-san yêu quí đây mà.
“Nii-san!? Sao thế ạ?”
“Kh-kh-không có gì đâu. Hôm nay… rõ ràng cô ấy nói là bận mà? Xem ra cô ấy bỏ việc để bám theo chúng ta rồi.”
Ư… em ấy phát hiện ra rồi. Đành vậy. Mình gửi ảnh đi vậy thì làm gì có chuyện em ấy không biết được.
“Em mặc thường phục trông đẹp trai lắm ♪ . Sensei thấy nó hợp em lắm đó♡.”
Thêm một tin nhắn nữa. Khen thế chắc em ấy sẽ không chú ý tới nữa. Seiji-kun hí hoáy với chiếc điện thoại, rồi một tin nhắn chuyển tới.
“Xin cô hãy làm việc đi ạ.”
Xa cách quá!!
“Cứ thế này thì làm sao tuần tới ta gặp nhau được?”
Thế thì không ổn chút nào!!!!!
Nhìn quanh một hồi xong, Seiji-kun đã ăn hết chiếc bánh kếp rồi bước vào một cửa hàng. Mình vẫn thấy tò mò.. Nên bám theo tiếp vậy ♪