Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 1 - Chương 23: Cuộc thách thức nấu ăn của Sana (Phần 2)

Ngày diễn ra cuộc thi nấu ăn đại chiến

Có vẻ chỗ nguyên liệu đã được Hiiragi-chan mua để vào trong tủ lạnh trong phòng bếp. Giờ nghỉ trưa đang trong tình trạng chết chóc tràn đầy sát khí giữa 3 người họ, đặc biệt là Sana và Hiiragi-chan.

“Giờ em sẽ tuyên bố các tiêu chí chấm điểm món ăn.”

“À, ý em là mấy thứ như độ tinh túy và mùi hương hử?”

“Nếu thế thì quá bình thường và chán ngắt. Không phải là những tiêu chí đó, mà là 4 tiêu chí: Tình bạn, nỗ lực, nấu nướng -”

Chẳng phải đó là tình bạn, nỗ lực, và chiến thắng à!

“Nấu nướng” chui đâu ra vậy?! Với lại, chẳng phải đây chỉ là đánh giá kỹ năng nấu ăn thôi sao?? Lấy trình nấu ăn ra đánh giá thì có ổn không?? Tình bạn với cả nỗ lực? Cái gì thế? Mình biết đánh giá kiểu gì giờ?

“Cái cuộc thi nấu ăn kiểu gì đây…? Với lại, tiêu chí thứ tư là gì?”

“Tình cảm anh em ạ.”

Thế thì Sana sẽ thắng chắc còn gì? Con bé này rút cuộc chỉ tìm điểm có lợi thôi à?

“...có mỗi Sana-chan là có lợi thế. Thật không công bằng.”

“Phải đó Sana, đúng ra phải là tình yêu chứ.”

Mấy má nên quan tâm hơn tới 3 tiêu chí đầu dùm con đi!

“Cô nói phải là tình yêu… thì nghĩa là cô phải thích Nii-san, nên không được rồi!”

Sana, mặt em đỏ hết rồi kìa.

“Không đúng.”

“...Không ư?”

“Phải, không đúng.”

“...nếu vậy thì, chắc là được ha?”

Và như thế, đại chiến nấu ăn quái đản bắt đầu.

Vì hôm nay cả bọn sẽ nấu ăn nên bọn tôi tụ tập trong phòng bếp thay vì phòng kinh tế tại gia, vì ở đó mới được phép dùng bếp lửa.

“Nii-san, anh nấu chút cơm với salad được không? Anh làm được việc đó chứ?”

“Được…”

Nhìn kiểu gì cũng có thế thấy con bé đang định làm món gà karaage.

“A, không sao đâu Sanada-kun. Để cô làm cho.”

Nếu tôi mà để được o bế thế này thì kể cả đó có là Hiiragi-chan đi chăng nữa thì cũng khó mà có thể được bỏ qua rồi.

“Mọi người ai cũng có việc để làm. Nếu mỗi em không làm gì thì ngại lắm.”

“Vậy thì cùng nấu ăn với Sensei nhé ♡.”

Sana lẫn Kanata há hốc.

“Sensei đã vất vả rồi, thôi Nii-san nấu với Sana đi.”

“...không như Sana, chị có thể làm salad ngon hơn đó.”

Đột nhiên căn phòng tràn một bầu không khí nghẹt thở. C-cái gì thế này? Cảm giác này…!?

“Anh sẽ tự lo, nên mọi người tập trung lo làm món của mình đi, nhé?”

Tôi nói vậy xong, 3 người còn lại bắt đầu miễn cưỡng tiếp tục với công việc của họ. Trước khi tôi du hành thời gian, tôi đã ở riêng nên làm một đĩa salad không phải là việc quá khó với tôi. Hơn nữa, nếu là cơm thì người lớn ai chả nấu được. Tôi làm salad với mọi topping đi kèm, rồi bỏ vào tủ lạnh. Sau đó chỉ việc đợi cơm chín. Rồi mùi dầu bao phủ khắp căn phòng, có thể nghe tiếng xào nấu.

“Sao ai cũng đang rán karaage thế hả!? Sana tưởng chỉ mỗi Sana mới làm món đó thôi chứ!?

“Nấu món Seiji-kun thích, đấy là cái người ta gọi là chiến thuật đấy.”

“Suy nghĩ của Sana-chan ngây thơ quá nha. Sao em lại nghĩ mỗi mình là đặc biệt chứ?”

“Ugugugu… Sana cứ tưởng đã hơn mọi người một bước cơ..”

Tôi chẳng còn gì khác để làm nên tôi lùi lại ngắm cả ba. Hê, Hiiragi-chan cố tình ngó xem Sana đang nấu gì kìa.

“Sana-chan, em đang nấu món karaage à?”

“V-vâng ạ, gì vậy cô?”

“Em đang dùng bột nở từ cửa hàng sao?”

“S-sao ạ, có gì lạ ạ?”

“À không, chỉ là nếu vậy thì ai nấu cũng đi nữa thì vị cũng sẽ như nhau thôi. Nấu thứ như vậy trong cuộc thi nấu ăn thì còn ý nghĩa gì nữa nhỉ?”

Hiiragi-chan, thế thật xấu tính! Quan trọng hơn là thế rất trẻ con nữa! Tuy không sai nhưng cô cũng đừng có nói thế với một người mới nấu ăn chứ!

“Ugigi...t-thì mẹ- cố vấn của em nói dùng mấy thứ thế này sẽ nhanh, tiện và ngon mà…”

“Phụt..”, hai người kia đồng loạt cười.

((mình thắng chắc rồi))

Tôi có thể nghe thấy câu đó phát ra từ trong tâm trí Hiiragi-chan lẫn Kanata.

“N-nii-san, hai người họ đang khinh thường món ăn gia đình Sanada kìa!”

“Chẳng phải là họ đang trêu em vì cái tội đi nấu một món karaage bình thường trong cuộc thi nấu ăn sao?”

“Mồ, sao anh lại nói vậy!? Sana thật sự đã rất cố gắng luyện tập rất nhiều mà.”

Tôi biết chứ. Vì mấy ngày qua luôn có món gà karaage trên bàn ăn mà! Từ sáng tới tối luôn. Ở nhà cứ như ngày nào cũng có tiệc karaage ấy.

“Cố vấn của em ngốc quá đi!”

“Này! Thôi gọi mẹ chúng ta là cố vấn đê! Xấu hổ quá đấy!”

Sana-chan dễ thương quá - Hiiragi-chan thốt lên. Ufufu, Hiiragi-chan vừa cười vừa đảo chiếc chảo.

“...Ai cũng nấu được, ai cũng sẽ khen nó ngon… nói cách khác, nó giống như chiếc bánh burger trong nhà hàng gia đình ấy… không có chuyện nó sẽ là món ngon nhất được…”

Kanata ác thật.

“Đấy là một lời phỉ báng táng tợn tới Sana đó. Sana, Sana sẽ tin tưởng vào món karaage của cô ấy!”

Thái gà, tẩm bột, rồi chiên. Có nhiêu đó thôi thì có gì mà tin tưởng vào hả em gái.

“Xong rồi!”

“...Chị cũng vậy”

“Sensei cũng vừa nấu xong nè ♪ .”

Ai cũng hào hứng mang đĩa gà tới trước tôi. Của Sana thì y hệt loại món ăn trong mấy hộp bento. Của Hiiragi-chan cũng thế. Kanata thì… thay vì xếp thành một mớ, cô ấy dàn đều chúng thành một hàng.

“Itadakimasu.”

Tôi thì đã quá quen với vị gà của Hiiragi-chan và Sana rồi. Chúng được chiên còn nóng hổi nên rất ngon. Còn của Kanata…

Tôi nếm thử từng miếng một. Miếng thì giòn, miếng thì mềm, giống mấy món trong mấy quán nhậu Nhật Bản truyền thống vậy.

“Ah, đây, không lẽ?”

Kanata gật đầu đáp lại phản ứng của tôi.

“...là Yagen nankotsu. Vì tớ được nghe mọi người sẽ làm món karaage nên thể nào mọi người cũng sẽ nấu món giống nhau.”

“Yagen nankotsu à, cứ tưởng lúc mua nguyên liệu tớ bị chơi xỏ rồi chứ.”

Hiiragi-chan thấy khó hiểu, Sana thì bí mật hỏi tôi

“Yagen cái gì nankotsu cơ?”

“Là một kiểu xương mềm (sụn) mà ta có thể dùng răng nghiền ra ấy.”

“X-xương ư? Làm sao có chuyện thứ đó lại ngon được chứ. Nó còn chẳng phải là thịt nữa.”

“Em đúng là vẫn còn trẻ con lắm.”

“...Kh-khẩu vị của Sa-chan cứ như trẻ tiểu học ấy.”

“Mấy món này chỉ hấp dẫn người lớn thôi mà, biết sao được ha.”

“Ư… mọi người đang trêu emmmm…”

Hiiragi-chan chia cơm ra nhiều phần cho mỗi người rồi lấy salad trong tủ lạnh ra đặt lên bàn. Với chỗ gà karaage, tất cả được ăn tối sớm hôm nay.

“Gà karaage mua từ tiệm ngon thật đó Sana-chan.”

“Phải đó. Karaage từ tiệm.”

“Mọi người thôi gọi nó là “từ tiệm” đi!! Phải nói là karaage của Sana chứ!... Uu, gà của sensei ngon quá.”

“...ừm, mọi hương vị đều thấm nhuần trong miếng thịt, rất ngon.”

“Phải không? Phải không?”

Vừa nói chuyện, tôi vừa chấm điểm cả 3 người họ trong thang 5 điểm.

Đầu tiên là Hiiragi-chan

Tình bạn: 1

Nỗ lực: 1

Nấu ăn: 5

Tình yêu: 4

Nếu là khoản nỗ lực thì ngay từ đầu cô ấy đã giỏi lắm rồi, nên chẳng việc gì cô ấy phải cố gắng cả. Với lại, tôi đã biết ngay từ đầu rằng nó sẽ rất ngon nên mới chấm tình bạn lẫn nỗ lực 1 điểm thôi.

Tiếp theo là Sana

Tình bạn: 3

Nỗ lực: 5

Nấu ăn: 2

Tình yêu: 3

Em ấy đã nấu ra một món để được ăn khá nhiều lời chê bai nhưng phải thừa nhận cô em gái đã rất cố gắng nên nỗ lực được 5 điểm.

Cuối cùng là Kanata.

Tình bạn: 2

Nỗ lực: 3

Nấu ăn: 4

Tình yêu: 5

Đoán trước được mọi người sẽ nấu chung một món nên sẽ dễ ngán, tôi chấm cô ấy 5 điểm cho tình yêu.

Về mặt tình bạn, tôi chấm dựa trên việc họ giúp nhau bao nhiêu khi nấu ăn. Ba người họ cứ nhìn tôi khi tôi đánh giá. Có vẻ tất cả đều đang bồn chồn. Chấm điểm xong, tôi đưa lại cho họ tờ chấm.

“Nii-san, ai về nhất ạ?”

“Cần thiết phải có về nhất à? Món ăn rất ngon, và là món ăn đáng được khen ngợi. Chẳng phải thế là được rồi sao?”

Ngay từ đầu đây là đợt huấn luyện kỹ năng làm dâu cho Sana. Cô em gái đã rất cố gắng luyện tập, và mọi người cũng thấy rất vui. Tất cả quây quần ngồi ăn. Có vẻ tất cả đều thỏa mãn nên mọi người đồng loạt gật đầu.

Trên đường về…

“Kana-chan, cho em xem điểm của chị đi!”

“...không muốn cho.”

“Tại sao ạ?”

“...xấu hổ lắm.”

“Chấm điểm làm người ta xấu hổ ư? Nii-san!”

“Anh chấm điểm bình thường mà. Hơn nữa, cô ấy đạt điểm cao nhất đấy.”

“Ế, vậy thì… tại sao?’

Không nói một lời, Kanata tách khỏi bọn tôi. Phải chăng là do điểm 5 cho tình yêu?

“Sana… sẽ cố gắng tập nấu ăn hơn… thua Sensei bực mình quá.”

Vì Sana đã có thêm động lực nên có thể nói cuộc nấu ăn đại chiến này đã thành công vang dội. Có điều, tối hôm đó, Hiiragi-chan gọi tới.

“Tình yêu của cô không phải là 4, là 100 chứ! Cô tưởng cô đã cho em thấy điều đó rồi mà Seiji-kun.”

Và rồi cô ấy yêu cầu tôi chấm lại thành 100 trên tổng 5 điểm.