Trên đường tới trường sáng nay, Ii-san Kanata nhập hội với bọn tôi. Dạo này cô ấy hay đứng đợi Sana và tôi trên đường tới trường, rồi cả bọn đi cùng nhau.
“Hồi trước khi còn mấy đàn anh đàn chị thì clb kinh tế tại gia ra sao ạ?”
Sana hỏi một câu mà tôi cũng tò mò. Từ hôm vào clb, bọn tôi chỉ ngồi chơi game với nhau qua ngày thôi. Sana với Kanata đều không có ý kiến gì nên tôi cũng chẳng ngại với cái clb chểnh mảng này.
“...nấu ăn này… làm đồ vặt này… thêu này… nhiều lắm.”
“Thế thì Kanata cũng giỏi mấy vụ nấu nướng với thêu nhỉ?”
Tôi vừa hỏi xong thì Kanata liền quay mặt đi. Hình như cô nàng vừa bị tổn thương…
“...Tớ đã muốn rèn luyện, nên mới vào clb năm ngoái. Nhưng vẫn chẳng đi tới đâu cả.”
“Tức là cậu cũng như Sana hả.”
“Sana đâu có kém vậy, chỉ là Sana không muốn làm thôi. Anh đừng có nói mớ nữa.”
Nói mớ? Đó là sự thật mà nhỉ? Sana của tương lai chuyển ra ở riêng giống tôi. Con bé được sống cuộc sống mà có thể đi và về thoải mái.
“N-nếu chỉ là việc nhà thì Sana làm được dễ dàng mà.”
Là điều mà Sana người lớn sẽ nói. Nếu vậy thì đúng là không ổn chút nào. Nhớ không nhầm thì con bé cũng chưa có người yêu nữa. Nếu so Sana tương lai với hiện tại thì chỉ khác một chỗ là có trưởng thành hơn thôi, còn lại vẫn y nguyên.
Ngực vẫn bé y như vậy. Chẳng to hơn được chút nào.
Lúc tôi ngó quá lịch sử duyệt web ở máy tính, “Ngực, bự lên” hiện ra. Con bé có vẻ khá tò mò về vụ đó, thật sai lầm. Cố làm cái gì không biết. Có mát xa ngực lúc tắm đi chẳng nữa cũng vô ích thôi. Em chỉ được cái xinh thôi. Với cái miệng lúc nào cũng oang oang, kém giao tiếp thế thì con bé vẫn chỉ là một hình mẫu công chúa ích kỷ mà thôi…
Con bé thuộc kiểu không kết hôn nổi. Nếu tôi cứ để mặc Sana như vậy thì thể nào con bé cũng sẽ thành Sana phiên bản người lớn mà tôi biết (một công chúa ngực phẳng ích kỷ). Tuổi 20 thì không sao, nhưng hơn 30 cái là thôi. Với tư cách là anh trai con bé (và còn biết trước tương lai nữa), tôi phải thay đổi cái định mệnh bi thảm của cô em gái bé bỏng
“Sana, cố lên. Mọi chuyện luôn bắt đầu với việc em thừa nhận sai là sai đó.”
“G-gì vậy ạ… sao tự dưng…”
“...kinh tế tại gia, chúng ta sẽ tham gia hoạt động chứ?”
Kanata vừa kéo xe đạp, vừa gật đầu.
“Ừm. Hoạt động hẳn hoi nào.”
Clb kinh tế tại gia, hay nói đúng hơn, là clb huấn luyện cô dâu.
“Mà có không hoạt động thì cũng có sao. Hiiragi-sensei có nói gì đâu.”
“...Hiiragi-sensei chỉ là cố vấn bình phong thôi.”
“Ra thế. Có vẻ Sensei không giỏi việc nhà lắm nhỉ?”
Hiiragi-chan mà nghe được thì thể nào cũng giãy nảy lên, rồi sẽ nói có thể làm việc nhà dễ như không cho xem.
“Sana nè, em có biết là con trai luôn thích những cô gái đảm đang không? Xã hội ngày nay con trai rồi cũng sẽ phải làm mấy việc nội trợ thôi, nhưng nếu những cô gái lại biết nấu nướng dọn dẹp lau chùi thì sẽ được rất nhiều điểm trong mắt họ đó.”
Hình mẫu cô gái đó trong đầu tôi liền hiện ra Hiiragi-chan. Piu, mắt Sana lẫn Kanata sáng lên.
“Hê...hê, vậy cơ?... Cả Nii-san cũng nghĩ thế à…?”
Xem ra cả Kanata cũng muốn vậy khi đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Dĩ nhiên. Cả theo lý thuyết lẫn theo quan điểm cá nhân mà.”
“Chơi luôn”
Sức mạnh của lý thuyết chung thật lợi hại… mọi thứ chúng tôi vừa nói Hiragii-chan được nghe hết vào giờ ăn trưa.
“Ra vậy, ra vậy. Các em muốn được clb hoạt động cho chuẩn chỉ. Đúng là những học trò ngoan! Lúc đầu các em chỉ biết ngồi không chơi thôi, nên cô không biết có nên cảnh cáo hay gì không…”
Ahaha… Hiiragi-chan cười nhạt
“Có đủ ngân sách đây, nên các em muốn làm gì thì cứ nói, Sensei sẽ chuẩn bị cho, nhé?”
“Em không quan trọng sẽ nấu gì hay cô sẽ chuẩn bị cho hay không… cái chính là, Sensei này, cô biết nấu ăn không?”
“Aah. Sana-chan, em hỏi cô à? Sensei ấy nhé, làm bento mỗi ngày đó.”
“...lúc đầu thì đúng là đồ nhà làm đấy. Nhưng dần dần em thấy chúng giống đồ nấu sẵn đông đá hơn đó.”
“Ugi… em sắc sảo đó, Ii-san…”
“...thế nên, em thấy cô chỉ muốn ra vẻ lúc đầu rằng cô biết nấu nướng để kéo thêm thành viên vào thôi.”
“K-không đúng! Cô đâu có ra vẻ, cô biết thật mà?”
Vì chúng tôi đã gia nhập clb kinh tế tại gia nên cô giáo không cần phải làm bento cho tôi nữa. Vì thế nên mấy hộp bento ngày càng giản đơn hơn. Kanata thỉnh thoảng xen vào cuộc đấu khẩu sôi nổi giữa Hiirag-chan và Sana. 3 cô gái ngày càng hăng hơn.
“Mồ, nếu thế thì thế này đi! Trong vòng 2 ngày tới, hoạt động của clb sẽ là nấu ăn đại chiến.”
Nghe Sana ngỏ như vậy, hai người còn lại gật đầu đồng thuận.
“...đã hiểu.”
“Với tư cách là giáo viên, cô sẽ chiến thắng tuyệt đối cho xem, chịu không?”
“Em sẽ khiến cô phải nuốt lại lời tuyên bố vừa rồi.:
“...Trong nấu ăn, chỉ cần kết hợp các món ăn một cách logic… thì mình thắng được…”
Và đây là khởi nguồn của “Shokugeki” sắp tới.
“Giám khảo sẽ là Nii-san.”
“Ể? Anh á, mà cũng được.”
3 người họ có vẻ đồng tình với điều đó, nên tôi cũng gật đầu chấp thuận. Hiện rõ trên mặt Hiiragi-chan là “mình phải giữ được thể diện với tư cách là bạn gái”. Và như vậy, cuộc so tài nấu ăn được tổ chức.
“Hiiragi-chan mà dồn hết sức thì chẳng phải có hơi khiếm nhã không? Hơi không người lớn, nhỉ?”
Tối hôm đó, Hiiragi-chan gọi điện cho tôi và không có vẻ gì là bối rối cả.
“Nhưng mà, chứng minh rõ sự khác biệt giữa người phụ nữ và những cô gái là nhiệm vụ của người lớn mà ♪ .”
Có vẻ cô nàng đang định giở một trò cực kỳ không người lớn ra đây.
“Mà cũng lâu rồi nhỉ, cô có thể nấu món yêu thích của Seiji-kun rồi ♡ .”
...chắc chắn cô nàng sẽ làm món chiên nào đó. Cái cô giáo viên này, chắc chắn sẽ chiên gà.
Ở tầng dưới, Sana làm ầm lên.
“O-oka-san!? M-mẹ lại đây giúp con chút được không ạ?”
Không biết cô em gái tính sẽ làm gì nhưng có vẻ Sana đang bắt đầu chuẩn bị bài hết rồi. Lợi thế của Hiiragi-chan vẫn không suy suyển. Chỉ là, kết quả sẽ phụ thuộc vào Kanata, chắc vậy.
“Okaa-san, Nii-san thích ăn gì ạ?”
“Ừm… hình như là gà karaage thì phải?”
“Ra vậy… Sana cũng thích món đó!”
Hôm nay cả Kanata cũng nhắn tin hỏi tôi thích món gì. Và tôi cũng trả lời là gà karaage luôn.
...tôi có dự cảm xấu về vụ này.