Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

43 621

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

5 22

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

109 291

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

19 119

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

39 140

Tập 1 - Chương 21: Chuyến đi chơi suối nước nóng với Hiiragi-chan (Phần 3)

Vào ngày thứ hai của chuyến đi chơi suối nước nóng, chúng tôi cùng xem TV với nhau. Đặc biệt là tôi được Hiiragi-chan cho nằm gối đùi để xem. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng vào buồng tắm riêng với nhau, rồi tới khi đã ấm người sảng khoái xong thì cả hai nằm nghỉ. Đó là cách chúng tôi tán tỉnh nhau qua ngày. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc như trên thiên đường ấy.

Vào buổi sáng ngày thứ ba

Đang ngồi ăn bữa ăn được nhà nghỉ chuẩn bị, Hiiragi-chan giơ tay hỏi

“Seiji-kun, ở gần đây là biển đúng không? Em có muốn tới đó không?”

“Phải rồi…”

Chắc ở biển cũng chẳng có mấy khách tham quan đâu, nhưng cũng có khả năng sẽ có người suy nghĩ giống chúng tôi sẽ quyết định ra biển vì đã mất công tới đây rồi.

Nếu tới chỗ nào người ta dễ thấy thì tỷ lệ bị bắt gặp cũng cao. Dù ta đã đi xa ra ngoài quận đi nữa thì cũng không có gì bảo đảm rằng chẳng có ai khác cũng nghỉ qua hai đêm ở nhà trọ này cả. Hơi tiếc, nhưng tôi buộc phải chôn chân ở đây thôi.

“Em cũng muốn tới đó với Hiiragi-chan lắm, nhưng có khả năng chúng ta bị thấy mặt lắm…”

“Nói tới đó, cô đã chuẩn bị sẵn rồi! Tada!”

Kèm theo tiếng hiệu ứng, Hiiragi-chan lôi ra một thứ trông như chiếc mũ có vành.

“Nếu đội nó thì không sợ mấy người ở xa xa thấy được rồi.”

“Cô chuẩn bị kỹ ghê…”

“Hihi. Tại đây là cơ hội hiếm có mà. Một món đồ cần thiết đấy!”

Hiiragi-chan với vẻ mặt đắc thắng liền đội chiếc mũ lên, làm che hết cả mặt. Cứ như chúng tôi là người nổi tiếng vậy. Rồi tôi được cô ấy đưa cho chiếc mũ. Ừm, nếu thế này thì chắc là được.

“Vậy thì sau khi trả phòng xong chúng ta đi nhé.”

“Yay ♪!”

Thưởng thức bữa ăn xong, chúng tôi thu xếp đồ đạc rồi trả phòng. Lái xe một hồi xong, chúng tôi đỗ xe ở bãi dành cho người tới biển chơi.

Thời tiết khá là đẹp. Có thể thấy rõ đường chân trời bên kia bầu trời.

“Biển kìa Seiji-kun, nhìn kìa!”

“Em thấy rồi, thấy rồi, đâu cần phải phấn khởi dữ vậy.”

Kyaa, kyaa, Hiiragi-chan kêu lên như đứa trẻ. Cứ như một chú chó đang vui sướng sau khi được thấy tuyết vậy… tôi có thể thấy… quanh chỗ mông Hiiragi-chan, một cái đuôi đang ve vẩy.

Xuống xe xong, chúng tôi tản bộ bãi cát biển, tay trong tay. Giờ vẫn là buổi sáng, nên may là không có ai quanh đây. Tuy nhiên, chúng tôi tạm thời vẫn đội mũ. Hiiragi-chan có vẻ đang rất vui, vì nãy giờ cô ấy luôn miệng kể về rất nhiều thứ.

Phải rồi. Nếu là lúc này thì tôi có thể trao nó cho cô ấy! Là từ lúc trước khi mà tôi nói sẽ tặng quà cho cô ấy vì đã làm việc chăm chỉ ấy. Nhiều chuyện đã xảy ra, nên tôi đã lỡ nhiều khoảnh khắc để đưa nó vì tôi không có cơ hội nào. Ẩn bên trong chiếc túi là 5 chun buộc tóc mà tôi đã mua. Chuyện đã thế này, lẽ ra tôi nên mua nhiều hơn…

“Mà… mấy thứ kiểu này chắc con gái thường có khá nhiều rồi nhỉ?”

“Chuyện gì thế?”

Uô!?

Cô ấy đang nhìn theo hướng này.

“Em đang lẩm bẩm gì đó!?”

N-ngay lúc này.

“Haruka-san… nè…”

Tôi lấy ra chiếc túi.

“Cái gì đây?”

“Lúc trước em đã nói là sẽ tặng cô quà nếu làm việc chăm chỉ mà?”

“Em sẽ tặng cô thật à?”

“Vâng. Kiểu như quà khen thưởng ấy.”

Hiiragi-chan nhận nó, rồi hỏi muốn được nhìn vào bên trong. Tôi khẽ gật.

Cô ấy sẽ phản ứng ra sao đây?

“Ah, là chun buộc tóc. Dễ thương quá!”

Ô..ồ… tốt rồi. Cô ấy có vẻ thích nó.

“Cảm ơn em, Seiji-kun.”

Cô giáo ngẩng đầu lên để nói lời cảm ơn, nhưng đôi mắt lại ngấn nước vì lý do nào đấy.

Tại sao!?

“Dễ thương lắm… nó không quá màu mè nên có thể dùng được ở trường. Tuyệt vời quá…”

Nước mắt chảy giàn giụa. Sịt, cô ấy hít nước vào, rồi lấy vành che mặt đi.

“S-sao vậy? B-bình tĩnh lại nào, Haruka-san! Chỉ là quà em tặng thôi mà.”

“Ưm...V-vì đây là thứ cô có thể dễ dàng đem tới trường nên, điều đó chứng tỏ là… em thực sự… nghĩ cho cô… làm cô vui lắm…”

Fueennnn, Hiiragi-chan bắt đầu khóc. Tôi ôm lấy cô ấy, rồi xoa đầu xoa vai để trấn an cô.

“Cô vui quá nên khóc luôn rồi.”

“Cô khóc nhiều quá rồi đấy.”

“Nguy hiểm quá…”

“Làm gì có… chảy ra hết rồi còn gì.”

“Bật lại nhanh thế.”

Hiiragi-chan hớn hở, cứ lấy ngón tay chọc tôi.

“Em là tuyệt nhất đó, cô yêu em lắm, Seiji-kun…”

“Em cũng vậy đó Sensei”

Cô giáo phản ức tức thì và đập vào ngực tôi

“Lại gọi sensei nữa rồi…”

Ai đây? Dễ thương thế này…

“Em cứ vậy hoài. Cứ khi nào cô muốn em gọi tên ra thì em cứ thịch gọi Sensei để chọc lại, mồ. Cô đã bảo là khi chỉ có hai ta thì-”

“Haruka-san, em yêu cô.”

“Bỏ qua cho đó..”

Đang quàng cổ tôi, Hiiragi-chan hôn tôi không chút do dự.

Tôi quay đầu đi để né.

“Kh-khoan, lỡ có người quanh đây thì sao?”

“Seiji-kun, đừng cưỡng lại mà.”

“Em mà không chống lại thì sẽ bị Sensei-”

“Sensei không thích học sinh nói chuyện đâu, nên hãy im lặng trong lớp đi.”

Tạch, cô giáo dùng cả hai tay để giữ má tôi lại.

“Cô nói gì mà trong lớp-, Khoan khoan, có người kìa.”

“Không sao đâu. Nnnn…”

Hiiragi-chan khóa chặt môi tôi lại.

Tôi cố giãy dụa, dẫn tới mất thăng bằng rồi ngã ngửa về sau, rồi theo quán tính, ôm luôn Hiiragi-chan xuống bờ cát trắng.

“...”

“Chụt chụt chụt.”

“Ngừng lại đi.”

“Kyahh”

Nhìn thẳng mắt nhau, cả hai cười phá lên như thể có gì đó buồn cười lắm. Từ góc nhìn khác, chắc chúng tôi chỉ trông như một cặp đôi ngốc nghếch. Nhưng nhiều khả năng thì chính những cặp đôi như vậy sẽ nghĩ người khác mới là đám ngốc. Nếu không thì mấy người đó đã chẳng yêu được ai cả. Nếu suy nghĩ bĩnh tĩnh một cách logic được như thế thì mấy mối quan hệ tình củm chẳng còn vui nữa.

Sau chuỗi 3 ngày 2 đêm lãng mạn đó, chúng tôi quay lại với lớp học lịch sử.

“Ah, Sensei, cô mới mua dây buộc tóc à?”

“Cô không mua chúng, mà là được tặng.”

“Dễ thương lắm ạ.”

“Tuyệt thế, cô được bạn trai tặng ạ?”

“Rõ ràng quá rồi, nó lộ hết trên mặt cô rồi kìa!”

Nhiều bạn nữ luôn miệng hỏi cô giáo về món quà.

“A-à, chắc vậy?”

Hiiragi-chan giả vờ ngây ngô, rồi nhìn tôi cười một cách trìu mến.

“Được rồi cả lớp, chuông reo rồi đó, ngồi vào bàn đi thôi.”