Trừ những học sinh tham gia clb ngoại khóa ra thì các học sinh sẽ được nghỉ học cuối kì hai 1 tuần trước kỳ thi. Điểm số của tôi thì đang trên trung bình. Vì vậy nên kể cả nếu tôi không cày cuốc nặng nhọc thì cũng không sợ đội sổ.
“Bài kiểm tra này mà em làm tốt thì cô sẽ thưởng đó ♡ .”
Tôi đang nghĩ thể nào cũng sẽ có chủ đề bàn luận nào đấy, nhưng Hiiragi-chan lại vượt quá cả mong đợi. Là chuyện tối qua.
“Seiji-kun, mai cô sẽ tới kì thi đó.”
“Ừm. Em nghĩ chẳng cần phải học quá nhiều, nhưng học một chút thì vẫn cần thiết.”
“Ế!? Chẳng phải điểm số của em vẫn ok sao!? Cô biết điểm em năm ngoái mà, Seiji-kun vẫn sẽ ổn kể cả nếu không cố gắng đúng hông? Nếu em mà vẫn muốn học thì cô cũng không cản đâu.”
“Lẽ ra giờ cô phải đưa ra điều kiện gì đó để khích lệ em chứ…? Cô là giáo viên mà.”
“Cô không phải là giáo viên của em. Là bạn gái nhé. Hưm.”
“Không, mà, cô không nên phồng má thế. Ý em là về bản chất, cô vẫn là giáo viên…”
“Cô vừa làm việc cô vừa dùng laptop nghiên cứu cho kế hoạch của chúng ta từ thứ 6 tới Chủ Nhật đây này.”
“Cô làm việc hộ em đi!”
“Nhớ báo bố mẹ đó nha? Em mà quên là cô thành người bắt cóc trẻ vị thành niên mất.”
“Gia đình em cũng chẳng màng đâu. Mà gửi tin nhắn cho họ là đủ, tin em đi.”
“Ừm, ok. Vậy thì Seiji-kun không cần phải học làm gì. Cô mong tới cuối tuần quá ♪ .”
Kiểu vậy
Có vẻ cô nàng muốn tôi vứt cái ý tưởng ôn thi vào cuối tuần đi, thay vào đó cứ việc chơi. Thế nên Hiiragi-chan đã làm việc chăm chỉ tới tận đêm để có thể thưởng thức cuối tuần cho trọn vẹn. Nhưng tôi lại chẳng được kể gì về nơi chúng tôi sẽ đi cả. Liệu mọi chuyện sẽ ổn không đây…?
Và rồi, cũng tới Thứ 6. Đang trên đường về nhà thì tôi nhận được cuộc gọi từ Hiiragi-chan.
“Cô đã làm việc rất chăm chỉ rồi đó… cuối tuần này… có vẻ nhưng không còn việc gì phải làm cả…!”
“Cô vất vả rồi.”
“Cô đã… rất chăm luôn đó nha, không phải là chăm nữa, mà là cực cực kỳ chăm luôn.”
Cô giáo nói “chăm” tới 2 lần, nhưng tôi cho qua. Từ ngày cô giáo ngỏ kế hoạch đi chơi cuối tuần này, Hiiragi-chan luôn cố gắng làm việc chăm chỉ. Thậm chí cô ấy còn làm tới tận khuya. Cô giáo vẫn đứng lớp, nhưng lại mang trong mình vầng hào quang ma quái làm cả lớp tôi phát sợ. Cộng thêm việc trông khá xanh xao nữa khiến vấn đề càng thêm lớn.
Kết cục là, tôi lại chẳng có dịp đưa cô ấy món quà tôi mua hôm nọ. Tôi sẽ tìm cơ hội đưa nó sau. Xem ra Hiiragi-chan chuẩn bị về nhà, và cô giáo muốn tôi chuẩn bị đi. Cũng được đấy, nhưng mà đi đâu cơ?
Tôi xếp quần áo và mấy thứ linh tinh khác vào túi đồ, rồi lái xe đạp tới nhà Hiiragi-chan. Sau khi đã xác nhận không có ai xung quanh, tôi dừng xe, rồi dùng chìa phụ Hiiragi-chan đưa hôm trước để vào nhà. Không lâu sau, tôi nghe tiếng chủ nhà về tới.
“Mừng cô về, Haruka-san.”
“!!”
Thấy tôi đón chào, cô giáoi rưng rưng nước mắt vì xúc động.
“Gyu”
Cô ấy ôm lấy tôi.
“Haruka-san, cô vất vả rồi.”
“Thế này tuyệt thật! Tốt nghiệp xong chúng ta hãy làm chuyện này mỗi ngày nhé.”
Chắc tại vì không được nói chuyện với tôi suốt cả tuần vừa rồi nên giờ Haruka-san đang giải tỏa giới hạn ấy, và với cường độ tối đa, cô giáo bắt đầu hôn tôi tới tấp cứ như người Mỹ ấy
Hôn lên trán, lên má, rồi môi.
...gì thế này? Cứ như một con chó bự ấy.
“Rồi rồi, Haruka-san, chuẩn bị đồ đạc thôi nào.”
“Đừng có đánh giá thập Hiiragi-sensei nhé! Đêm qua cô đã chuẩn bị xong hết rồi, tại cô mong ngóng quá nên mới không ngủ được đấy.”
“Cô đã đạt tới đẳng cấp học sinh tiểu học rồi sao!?”
Theo hướng ngón tay Hiiragi-chan, là một cái túi du lịch và túi xách tay.
“Rồi, vậy chính xác thì ta sẽ đi đâu đây?”
“Suối nước nóng! Nhà nghỉ ấy!”
“Ừm!... Khoan, em lấy đâu ra tiền?”
Cô giáo bắt đầu xoa đầu tôi.
“Không sao không sao, Haruka-san sẽ trả cho em luôn nha ♡ .”
“Ơ… làm thế thì em thấy…”
“Cô có sở thích gì đâu mà, nên cũng chẳng biết tiêu tiền vào việc gì khác cả. Không sao đâu!”
“Không, cô đừng làm quá vậy chứ…”
“Seiji-kun, được chứ?”
Cô giáo nắm lấy má tôi, rồi lắc đầu tôi lia lịa, mắt cứ nhìn thẳng mặt tôi ở cự li siêu gần.
...xấu hổ quá.
“Hiiragi Haruka-san giàu hơn em nghĩ nhiều đó Seiji-kun!”
“Cô có thể tuyên bố mình giàu với cái mặt đó được sao!?”
Giờ tôi đã hiểu hoàn toàn dựa dẫm vào người khác có nghĩa là như nào.
“Cô chỉ đùa thôi, nhưng mà, trước khi hẹn hò với Seiji-kun, cô chẳng biết làm gì cả ngày. Cô chẳng tiêu tiền vào cái gì hết… Cô cũng cầm chừng với mấy thứ như quần áo, trang điểm, rượu bia lắm.”
Nghe vậy, làm tôi sực nhớ ra. Một người trưởng thành trong cái xã hội này thường bận rộn tới mức chẳng thể dùng tiền vào việc gì. Kể cả nếu có chi tiêu gì đi nữa thì đó cũng chỉ là cho những nhu yếu phẩm hàng ngày mà thôi.
“Chắc là, em nên tiết kiệm tiền vì em cũng không có sở thích gì. Dùng tiền tiêu vào mấy thứ game gủng cũng hơi tốn. Với lại, em cũng không nhậu mấy, ăn uống cũng đơn giản nữa.”
“Phải đó, phải đó...ế? Seiji-kun, em biết là em không được uống rượu đúng không? Rồi ăn uống cũng đơn giản… chẳng phải em sống ở nhà sao?”
“Á.”
Lỡ mồm rồi.
“Đúng hơn là một người hàng xóm lớn tuổi nói vậy với em thôi?”
“À, ra vậy.”
Hú vía thật. Từ giờ mình nên xài chiêu này mỗi lúc lỡ mồm mới được. Mỗi tội mình chẳng biết người hàng xóm lớn tuổi đó là ai luôn.
“Giờ, đi thôi nào.”
Chúng tôi nắm tay nhau vào xe Hiiragi-chan.
“Sẽ mất khoảng 2 tiếng để tới nơi đó….”
Tôi bấm địa chỉ vào máy định vị. Đó là một thị trấn spa gần biển ngay rìa quận.
“Kể cả có check-in muộn đi nữa thì chắc họ vẫn cho chúng ta dùng bữa tối thôi…”
Hiiragi-chan tiếp tục kể tôi nghe những chi tiết về nhà nghỉ. Sau một hồi, tự dưng cô ấy nói ít đi hẳn. Tôi thấy lạ nên ngó qua khuôn mặt người đang ngồi cạnh. Rồi tôi nhận ra Hiiragi-chan đang ngái ngủ dụi mắt.
...C-cô ấy trông cực kỳ buồn ngủ!
“Sensei, cô lái xe vầy có sao không đấy? Cô chưa ngủ tí nào đúng không?”
“Không phải là Haruka-san, là sensei mà?”
Tệ rồi, cô ấy đang mệt.
“Ta nên đỗ lại đâu đó để cô chợp mắt chứ.”
“Hôm nay cô không ngủ chút nào nên đúng là tệ thật~ Làm sao đây ta~? Tệ rồi~.”
“Giờ không phải lúc tỏ vẻ ‘không ngủ được, kỳ quá đi’ đâu! Tình hình rất là tồi tệ đấy!”
Chúng tôi đỗ vào bãi đậu xe lớn của một siêu thị. Cô giáo ngồi xuống ghế sau rồi ngáp, xong ngủ ngon lành một cách dễ thương. Tôi sẽ để cô giáo ngủ khoảng 15 phút.
Trong lúc đó, tôi vào siêu thị mua lon cà phê rồi trở lại. Hiiragi-chan ngủ một yên lành, như thể sẽ không dậy vậy. Sau 30 phút, cô nàng vẫn ngủ say, không có dấu hiệu nào sẽ dậy hết.
“Sensei, ta nên khởi hành thôi. Chúng ta cần check-in lúc 8 giờ mà?”
Tôi vỗ vào vai cô giáo, rồi lay cổ. Nhưng vẫn không đủ làm cô ấy thức dậy. Dần dần, tôi bắt đầu thấy khó xử. Chúng tôi sẽ phải qua đêm trong chiếc xe này sao…? Tôi thì không ngại chuyện đó, nhưng chuyến đi này là điều Hiiragi-chan đã rất cố gắng để biến nó thành hiện thực mà.
Thêm vào đó, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy phấn khích như vậy. Cô ấy còn thích thú kể về thực đơn bữa tối này vậy mà. Tuy nhiên, lúc thức dậy, thể nào Hiiragi-chan cũng sẽ xin lỗi rối rít cho xem.
Rồi chắc tôi sẽ luôn mồm nói rằng tôi không ngại gì việc phải qua đêm trong chiếc xe này, nên cô ấy cũng không cần phải xin lỗi làm gì. Mà kể cả thế thì Hiiragi-chan tốt bụng vẫn sẽ xin lỗi vì thấy có lỗi thôi. Thôi thì cứ để cô ấy ngủ thêm đi vậy.
...Hừm
Tôi không muốn thấy Hiiragi-chan buồn. Cô ấy sắp được trải nghiệm chuyến đi trong mơ, nên tôi không muốn điều đó biến mất.
“...”
Giờ thì, đi thôi.
Tôi lay Hiiragi-chan, người đang ngồi ghế trên.
“Haruka-san.”
“Hơ?”
Hiiragi-chan chớp mắt vài lần rồi nhìn quanh.
“Hm? Chúng ta tới rồi sao…?”
“Phải, cô không nhớ à? Tại thiếu ngủ nên trí nhớ cô mới mơ hồ vậy thôi. Chắc vậy.”
“Thế à…?”
“Nào, tới lúc rồi. Nhanh lên nào.”
Tôi bước ra khỏi xe rồi xách đồ của Hiiragi-chan theo. Cô nàng gãi đầu, cảm thấy khó hiểu, rồi bước theo tôi. Nhìn nhà nghỉ từ bên ngoài thế này, không giống với mức độ tôi tưởng tượng… trông nó rất sang trọng…
Check-in xong, nhân viên nhà nghỉ dẫn chúng tôi tới phòng. Đó là một căn phòng phong cách cổ truyền rộng 8 tấm chiếu tatami. Có một bộ bàn ghế ở góc phòng. Bây giờ trời đang tối, nhưng có thể nhìn thấy biển ngoài kia. Quang cảnh thật tuyệt.
“Tôi mang thức ăn tới được chứ?”
“Dạ được, nhờ chị ạ.”
Hỏi xong, chị nhân viên rời phòng.
“Haruka-san, cô biết khi nào phòng tắm lớn mở cửa không?”
“Ế? Làm gì có?”
“Há? Không phải đây là nhà nghỉ suối nước nóng à?”
“Lại đây nào.”
Cô giáo kéo tôi vào rồi mở cánh cửa. Tôi đã tò mò về nó từ lúc bước vào đây rồi. Trong đó là khu thay đồ, và một cánh cửa khác, trông như nơi tắm ấy. Trong đó là một bồn tắm Hinoko, cùng một bồn tắm lộ thiên nhỏ nữa sau lớp kính.
“...Ế.”
“Có vẻ phòng nào cũng có. Mà, tuy không có mấy phòng nhưng chúng ta có thể vào bất cứ lúc nào, tuyệt không?”
Nói cách khác, là bồn tắm riêng sao…? Là một thường dân, tôi thấy lo. Rồi Hiiragi-chan ôm lấy tôi từ đằng sau.
“Có cơ hội là cô nắm lấy ngay đó.”
“Thảo nào cô phấn khích vậy.”
“...Sensei phải phạt trẻ hư mới được.”
Cô ấy nhận ra rồi. Vừa ra dáng giáo viên xong, Hiiragi-chan dùng miệng trao tôi một nụ hôn nồng thắm.