Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 1 - Chương 18: Vô liêm sỉ

◆Seiji Sanada◆

“Seiji, sao vậy?”

Vào cửa hàng game xong thì Sana bước vào theo sau. Con bé nhận ra tôi đang điên cuồng ngó quanh, rồi nhìn theo. Chuyện gì không biết… đừng bảo là cô ấy bám theo chứ?

...ah, có gì đó vừa chuyển động hướng cửa vào.

Sa-sa-sa

Mình chỉ kịp thấy một cái bóng, nhưng chắc chắn đó là Hiiragi-chan. Đừng có lén lút ở nơi kỳ dị này chứ.

“Không, không có gì cả.”

“Thật sao?”

Sana gật đầu rồi quàng vào tay tôi phấn khích, “Nii-san, lối này nè”, và kéo tôi đi. Con bé hôm nay vui nhỉ?

“Đây là game cho hai người chơi đó, em nghĩ nó khá thú vị nhưng mà…”

Dựa theo kinh nghiệm của mình 10 năm trước thì… Mình chưa hề đi mua đồ với Sana bao giờ. Chắc chắn là mình chưa đi đâu với con bé cả, nhất là hai đứa lại đang quàng tay nhau thế này, cả ăn bánh kếp cùng nhau nữa. Lịch sử có thể đã bị phóng đại, nhưng nhiều chuyện kỳ quái đã xảy ra từ việc hẹn hò với Hiiragi-chan.

“Được thôi…. Có sao?”

Cô đang ở đâu đấy Hiiragi-chan? Đúng hơn là, công việc sao rồi? Điều làm mình lo nhất là cô ấy chắc lại “Hà, sao cũng được” rồi bỏ không làm việc nữa. Là người lớn thì phải cẩn thận hơn chứ.

Điện thoại rung chuông, đúng như dự đoán, một tin nhắn từ Hiiragi-chan.

“Cô tới vì được thấy em tiếp cho cô thêm động lực làm việc chăm chỉ hơn đó.”

Lý do gì thế! Không phải là mình cẩn trọng khi gặp mặt, chỉ là mình muốn cô giáo cẩn thận hơn với công việc thôi mà! Được cô bạn gái yêu dấu tới tìm đúng là hạnh phúc đấy, nhưng đấy là chuyện khác. Hứng lên bởi mấy thứ này, Hiiragi-chan sẽ gặp rắc rối mất. Tuy điều này có mặt tốt nhưng nó cũng có mặt xấu nữa.

“Cô là giáo viên thì phải làm việc nghiêm túc vào. Rồi sau đó chúng ta mới có thể đi chơi!”

“Oof… tự dưng phũ vậy, đau quá nha…”

Sana nhìn tôi chằm chằm khi tôi nhận được tin nhắn.

“Nii-san, anh muốn cái nào?”

“Ừ.”

“Ư, anh không chịu nghe gì hết hả?”

Con bé phồng má lên. Lúc vui trông con bé khá dễ thương đấy. Có thể nói đây là mối quan hệ anh em phức tạp, khoác tay tôi thế này…

“Nii-san, anh tập trung chọn game đi chứ. Có cả BattleField với Paradise kìa.”

Sana đang săn game cũ từ Wagon Sale. Có vẻ con bé muốn tìm game nào đó để giết thời gian cho tới khi có game mới ra.

“Chả biết anh có nên mua gì không nữa. Chúng khá đắt, cả ngàn yên kìa.”

“Hầy, anh nghĩ gì thế? Danh dự của anh không cho phép điều đó xảy ra mới đúng.”

Ôi em gái ơi. Người ta bán xả hàng thế này là do chúng không được nổi còn gì. Nhưng với học sinh thì từ trăm đến ngàn yên là cả một vấn đề đấy.

“Có nhiều game lắm, lại rẽ nữa nè!”

Ở một cái Wagon Sale khác, một phụ nữ vừa nói ra câu đó với một giọng nói vô hồn.

Ở tiệm game mà cô ấy lại mặc một bộ đồ dễ thương đến không ngờ. Đó là Hiiragi-chan.

“Nếu cô ấy là người quen thì tôi sẽ mua cho cô ấy một món quà…”

Chii (tiếng nhìn chằm chằm)

Chắc chắn cô giáo đang nhìn về hướng này! Giờ mà bắt chuyện thì thể nào cổ cũng nói mấy thứ kiểu ‘để cô mua cho em game nhé’ mất.

Sensei, trùng hợp nhỉ, lại gặp cô ở đây… Còn lâu mới có chuyện đó!

“Nên mua hai… hay ba game đây ta?”

Chiiii

Đúng vậy, làm gì có chuyện tôi lại đi tin rằng cô ấy chỉ tình cờ tới đây đúng lúc này chứ. Rõ ràng cô ấy đã tính trước rồi…

‘Sensei, chào cô, có thật là cô sẽ mua game cho tụi em không?’ chắc chắn đó là điều sensei muốn mình nói.

Bắt chuyện với cô giáo bây giờ thì coi như tạch hết thời gian với Sana!

“Ah, Sanada-kun, Sana-chan, trùng hợp ghê ha. Hai em có kế hoạch ăn trưa gì chưa? Sensei đãi nè! Đi nhé, đi nhé!” Thể nào cũng sẽ thành ra như vầy. Sana ghì lực vào tay tôi.

“Hiiragi-sensei kìa… cô ấy cũng thích game à?”

“A-ai biết được?”

Tôi quyết định giả ngây. Thiệt tình, tôi chỉ mong Hiiragi-chan mau mau quay lại với công việc. Ở đây thế này quả nhiên có hệ quả khó lường.

“Vậy ra sensei cũng giấu bí mật rằng cô ấy cũng thích games, manga với anime như Sana.”

Sai rồi em gái ơi.

“Đi chơi một mình vào ngày nghỉ thế này, lại còn thích thú với Wagon Sale nữa, hẳn là vậy rồi.”

Con bé đang hiểu lầm Hiiragi-chan hoàn toàn. Mà, vậy chắc cũng ok. Đột nhiên tôi tìm được một game giá khoảng 500 yên. Là game hành động nhập vai cho hai người chơi, đúng kiểu Sana thích.

Logo của nó...là của công ty mà Sana sẽ vào làm sau này. Lúc này thì nó chỉ là một studio game nhỏ, nhưng rồi họ sẽ làm ra nhiều games nổi tiếng nữa.

“Sana, game này thì sao?”

Như đang đánh giá về nội dung games, con bé cầm nó lên rồi nhìn lớp bọc.

“Trông ổn đấy ạ.”

“Để anh mua cho em nhé.”

“Ế? Được sao ạ?”

“Thì chỉ có 500 yên thôi mà.”

“Nếu thế… thì xin anh mua cho em ạ.”

Chấp nhận xong, tôi mang nó ra quầy thanh toán. Trên đường ra, tôi bắt gặp một con người hắc ám đang tỏa ra một hào quang chết chóc. Nó ở một mức độ mà chỉ cần đi qua người đó thôi cũng đủ thấy hãi rồi. Chí ít là với các khách hàng khác chứ không phải tôi.

Goooooo

Cảm tưởng tôi vừa nghe được tiếng lấm bẩm như vậy.

[Cô nữa… cô cũng muốn có quà…. Chỉ mỗi Sana-chan được quà, không công bằng…!]

Đang không biết là ai, ra là Hiiragi-chan.

Tôi chuyển hướng đi đường vòng rồi tới quầy trả tiền. Rồi khi tôi chuẩn bị rời cửa hàng thì Sana bám theo gọi.

“Nii-san, không ổn rồi.”

“Cái gì không ổn cơ?”

“Hiiragi-sensei ấy, cô ấy cứ nhìn chỗ đồ giảm giá nãy giờ, rồi giờ cổ đang tỏa ra khí độc kìa!”

Ờ, cái đó anh biết.

“Chắc tại cô giáo không tìm được món gì hay thôi!”

...cứ nói vậy đi đã.

Đúng thật vậy.

“Nếu cô chịu làm việc hẳn hoi thì em sẽ mua quà tặng cô liền. Nên, cô cố gắng vào nhé!”

Bầu không khí u ám vừa lan tỏa khắp cửa ra vào ban nãy đang lập tức tan biến.

Vèo vèo vèo

Hiiragi-chan ra về với tốc độ ánh sáng.

[Rút cục cô muốn được tặng quà tới mức nào thế!? Em chỉ nói vậy vì hết cách thôi, chứ đâu có thực sự định làm thế đâu!?]

“Hiiragi Haruka, sẽ làm hết mình!!”

“Haruka-san, chúc may mắn!”

“Ưm, Seiji-kun, yêu em ♡ “

Là một giáo viên, hay là người lớn đi nữa thì Haruka-chan có vẻ khá là yếu đuối.

Vờ rum!! Xe của Hiiragi-chan vừa de ra khỏi bãi đậu rồi phóng về hướng ngược lại.

“Ra thế, ra thế.” Sana vừa nói vừa gật lia lịa

“Và như thế, Hiiragi-chan chắc lại lao ra chiến trường…”

Mà, nghe cứ sai sai?

Đang suy nghĩ xem nên mua quà gì thì tôi quyết định mua chun buộc tóc. Vì dù sao, Hiiragi-chan luôn để kiểu đuôi ngựa ở trường mà.

Để cho cô ấy được dùng nó ở trường, tôi đã chọn mua loại đơn giản nhất, không màu mè. Tôi bí mật mua nó không cho Hana thấy. Tối đến, bọn tôi bắt tàu về nhà.

Trên tàu, Sana cứ ôm khư khư lấy đĩa game tôi mua.

“Nii-san… em nhất định sẽ trân trọng nó… vì anh đã mua nó cho em mà…”

“Có gì đâu. Mà nếu vậy thì chẳng phải mua nó trên mạng sẽ tốt hơn sao?”

Sana ngồi cạnh, ôm lấy tay tôi, rồi tựa đầu vào vai.

“Được mà, thế này… cũng được…”

Ánh mặt trời ló qua cửa sổ, làm lộ khuôn mặt ửng hồng của Sana.