Sáng hôm sau
Kết cục là tôi lại ở đó qua đêm, rồi buổi sáng tôi ngồi ăn bữa sáng được Hiiragi-chan cẩn thận chế biến. Một bữa ăn đơn giản: bánh mì, salad và trứng chiên.
“Seiji-kun, cô pha cà phê rồi nè. Em muốn dùng với sữa hay đường không?”
“Không có cũng được ạ. Em uống cà phê đen thôi.”
Lúc đi làm tôi chỉ có cà phê đen nên giờ quen luôn rồi. Mà… cũng chẳng có gì đặc biệt về chuyện đó cả.
“Người lớn vậy Seiji-kun.”
“Thế ạ?”
“Ừm, người lớn lắm đó.”
Đưa cà phê cho tôi xong, Hiiragi-chan ngồi xuống chỗ đối diện rồi nhìn tôi ăn vui vẻ. Có lẽ tại cô ấy đang dùng hai tay đỡ má, nhưng phần xương quai xanh lộ ra hết nên trông rất gợi cảm. Một buổi sáng yên bình…
“Em chẳng giống một nam sinh gì cả Seiji-kun. Em luôn thả lỏng vậy mà.”
“T...thế ạ…”
Ờ thì dĩ nhiên là vậy rồi. Sự thật là trong tôi là một thằng đàn ông già dặn hơn ít nhất 10 tuổi lận.
“Trẻ tuổi vậy mà lại thật đáng tin cậy, làm tim cô lay động luôn đó. Thỉnh thoảng, có khoảng cách tuổi tác kiểu này cũng hay thật.”
Thực tế thì tôi hơn tuổi Hiiragi-chan nhiều, nên cô ấy thấy tôi đang tin cậy cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.
“Sensei này, lúc cô say rượu cô nũng nịu lắm đấy biết không?”
“Không phải là sensei, phải là Haruka chứ.”
Mồ.. Hiiragi-chan lại giận dỗi nữa. Chắc lại xả hết từ vụ hôm qua rồi.
“Tối qua, cô xin lỗi. Chắc cô đã nói gì đó kỳ cục lắm nhỉ? Nếu nhớ không nhầm thì chẳng xảy ra chuyện gì quá tệ đâu ha.”
“Dạ, không có gì cả. Chỉ là cô hỏi nhiều về Sana lắm. Sau cô tò mò vậy?”
“À…”
Như thể vừa nhớ ra gì đó, Hiiragi-chan lỡ miệng.
“...Seiji-kun, em không phải kiểu người bị mấy thứ cấm kị cám dỗ đâu phải hông? Ví dụ như điều cấm kỵ như quan hệ tình cảm giữa học sinh và giáo viên ấy. Kiểu như, càng cấm thì em càng muốn làm ấy.”
“Em không có. Nếu vậy thì mọi cô giáo trong trường đã là đối tượng của em rồi đúng chứ? Phải là Haruka-san cơ.”
“Mouuuu, Seiji-kun tự dưng nói mấy thứ như thế rồi!”
Hiiragi-chan đập bàn vì vui sướng, má ửng đỏ.
“Em cũng có điểm tuyệt lắm Seiji-kun! Như một người Ý ấy. Cô chưa gặp người Ý nào bao giờ, nhưng lại cảm thấy như vậy. Mồ, để cô hôn em.”
“Haah.”
Chụt, tôi bị cưỡng hôn luôn.
“Muốn vuốt ngực cô không?”
“Không đâu. Kiểu tiến triển gì đây?”
“Coi như là phần thưởng đi. Thưởng thế này không đủ sao?”
Ự… dĩ nhiên là đủ rồi!
Mà không, cứ thế này thì cả sáng mình chỉ có nước nghĩ xem có được phép vuốt ngực cô hay không thôi.
Quay lại với chủ đề đã. Tôi nhấp chút cà phê để bình tĩnh lại.
“...thế, cô định hỏi em chuyện gì liên quan tới mấy thứ cấm kỵ cơ?”
“Không có gì cả. Cô chỉ muốn xác nhận xem em có thích mấy điều cấm kỵ hay không thôi. Tóm lại, không phải vì em thích mấy thứ cấm kỵ… mà là vì em thích cô, đúng hông?”
Cô nàng hỏi một cách ngượng ngùng, hai chân kẹp chặt vào nhau dưới bàn.
“Đúng vậy.”
“Vậy… nếu như, ví dụ thôi… nếu Sana-chan nghiêm túc tỏ tính với em thì em sẽ làm gì nào?”
“Sana á? Không, không đâu. Đó là bất khả thi.”
“Ư… chỉ là giả dụ thôi. Em sẽ làm gì?”
“Em sẽ làm gì ấy à? Với đủ lý do, em sẽ từ chối. Em đang hẹn hò với Haruka-san mà, con bé thì lại là em gái em, ngực thì lép, lại còn dùng tên để ám chỉ bản thân nữa.
“Phần cuối đó có liên quan gì sao!?”
“Có gì sai ạ?”
“Ế…? Không… chỉ là cô đang nghĩ Sana-chan chưa có bạn trai thôi.”
Sana… bạn trai á? Giờ nghĩ lại, tôi chưa bao giờ nghe con bé kể về chuyện đó vào thời gian này. Sana chưa bao giờ nói về việc đã bao giờ hẹn họ hay có đang hẹn hò cả.
“Chí ít Sana-chan đã từng được tỏ tình, nhỉ?”
“Có vẻ là thế, nhưng con bé từ chối hết. Thỉnh thoảng còn nhờ em trả lời người khác hộ nữa cơ.”
“Ái chà… Thế thì cũng tội…. Tội thật đó.”
“Cái gì cơ ạ?”
“Vì con gái thường núp bóng anh trai, Sana-chan đã nhận ra được cảm xúc thật… hay thứ gì đó tương tự như vậy chăng?”
“Là thứ gì ạ?”
“Em gái em ấy, là một cô gái brocon.”
“Sana á?”
Xem ra từ góc nhìn của Haruka-chan thì nó là như vậy, nhưng tôi không hiểu nổi tại sao.
“À, và đây là quà cho em.”
Hiiragi-chan nắm lấy tay tôi rồi ấn một thứ gì đó cứng cứng vào lòng bàn tay. Đó là một chiếc chìa khóa.
“Là chìa khóa vào nhà cô đó. Em cứ việc tới bất cứ khi nào em thích.”
“Đây chính là cái sự kiện ‘Người tình trao cho bạn chìa khóa vào phòng cô ấy’ được đồn đại đây sao… nó không chỉ là viễn tưởng.”
Trong khi tôi còn đang bận trầm trồ, Hiiragi-chan đã dọn hết chỗ đồ tôi dùng ăn sáng.
Sau đó bọn tôi bàn xem nên làm gì hôm nay. Tình cờ thay, Hiiragi-chan đã mượn được đĩa phim nên cả hai ngồi xem luôn. Là một bộ phim lãng mạn, và một bộ hành động khá nổi tiếng 6 tháng trước.
Chúng tôi xem một phim buổi sáng, rồi phim còn lại buổi chiều, kết cục là bọn tôi được tận hưởng cuộc hẹn hò trong khi được nghỉ ngơi ở nhà.