“Nii-san, anh mà không thức dậy bây giờ là trễ đấy, biết không?”
Tôi bị cô em gái lay dậy. Lắc cái đầu, tôi ngáp một hơi. Dụi mắt xong, tôi thấy con bé trước mặt. Mái tóc dài giờ đây chỉ ngắn tới vai. Mặt con bé bình thường trông đã trưởng thành rồi, giờ lại còn trang điểm thêm chút nên còn trông trưởng thành hơn nữa.
“Hơ… Sana, sao em lại trang điểm? Lại còn cắt tóc nữa?”
“Tại sao ấy ạ? Thì dĩ nhiên là vì công việc rồi ạ. Với lại em đâu có cắt tóc. Nii-san, mau lên nào. Trễ giờ làm bây giờ!”
“Ớ? Trễ làm á?”
Bibibibi, chuông báo thức điện thoại thông minh của tôi bắt đầu reo.
Hể.. điện thoại thông minh?? Tôi nhìn quanh, thì phát hiện ra đây là một căn phòng khác hẳn. G-gì thế này?? Tôi tắt chuông báo thức và kiểm tra lại lịch..
M-mình đã quay lại!? Mình đã xuyên không lại!?
“Ơ, đây là đâu!?”
“Là phòng Nii-san còn gì? Anh vẫn còn ngái ngủ sao?”
“Anh tin là mình sống một mình mà…”
“Đúng là vậy.. Nhưng lúc phát hiện ra công ty của cả hai gần nhau thì...chính anh đã đề nghị hai anh em sống chung còn gì?”
Tôi cứ tưởng là ai đó giống Sana thôi, nhưng hóa ra vẫn là Sana của mọi khi. Bộ ngực phẳng lỳ kia nhất định là Sana rồi. Thứ đó làm sao mà thay đổi được..
“G-gì thế? Anh cứ nhìn chằm chằm nãy giờ…”
“Vì em quả thực là em gái anh, nên anh thấy an tâm rồi.”
Trái với lúc trước khi xuyên không, lẽ ra tôi phải đang sống một mình, nhưng có vẻ giờ đây tôi sống cùng Sana. Tôi bắt đầu đi khắp ngôi nhà, chúng hoàn toàn xa lạ với tôi. Ngày tháng đều trùng với ngày tôi xuyên không, đúng 10 năm sau cái ngày tôi xuyên không tới.
“Điều này nghĩa là, quá khứ thay đổi nên tương lại cũng vậy…?”
“Anh lẩm bẩm gì thế? Mau lên nào, ăn sáng thôi.”
Trên bàn ăn là một miếng bánh cháy, một quả trứng chiên đen xì, và chút rau diếp. Một bữa ăn sáng đủ hương vị.
Hmm!? Nếu mình đã quay lại với hiện tại, thì giờ mình với Hiiragi-chan sao rồi? Nếu bây giờ mình sống cùng Sana thế này thì tức là chúng ta vẫn còn đang hẹn hò hay là…?
“...Sana này, em có còn nhớ Hiiragi-sensei không?”
“Hiiragi-sensei à, hoài niệm ghê. Sao thế ạ?”
“Cô ấy giờ ra sao?”
“Chẳng phải cô ấy vẫn đang làm giáo viên ạ?”
Ờ… chắc đúng vẫn là giáo viên thôi…
“Sana, giờ nghĩ lại, thì em đã biết chưa…”
“Hmm?”
Tôi mở danh bạ điện thoại ra tìm số Hiiragi-chan. Nếu là ngày trước thì chắc nó phải trống trơn, nhưng giờ thì sẽ chẳng lạ nếu mình có lưu số cô ấy.
“Hiiragi-sensei ấy, em nghĩ là cô ấy thích Nii-san đó. Lúc tốt nghiệp, Nii-san khiến mọi chuyện khó xử lắm, Hiiragi-sensei trông cô đơn lắm luôn…”
Khó xử? Là sao? À,đây rồi, Hiiragi-chan đây rồi. Cùng số với lúc trước, nhưng chắc giờ số khác rồi.
“Sana đi trước nhé anh.”
Sana đứng dậy rồi bỏ đi.
“Ế? Xem nào… chắc là, nỗ lực hơn khi luyện tập chăng?”
“Luyện tập? À, luyện cho ngực bự hơn hả?”
“...E-em đi đây.”
Con bé chạy đi mất.
Em đã cố tới vậy, thế nhưng ngực vẫn phẳng… đúng là tương lai u tối. Tuy nhiên, tôi thấy tò mò về điều Sana vừa nói.
Nhắc tới hôm tốt nghiệp, lẽ ra phải có mục tiêu nào đó cho tương lai của mối quan hệ hai đứa mới phải. Nếu bị phát hiện thì sẽ rất tệ, nên lẽ ra cả hai phải đang hẹn hò bí mật cho tới lúc đó. Nhưng mà, mình thì lúng túng còn Hiiragi-chan thì trông buồn ư?
Tôi ngắt dòng suy nghĩ rồi gọi điện.
“...Alo?”
Hiiragi-chan bấc máy, giọng đề phòng.
“Alo, là Sanada Seiji đây. Chào cô Haruka-san.”
“Chào em. Cũng lâu rồi nhỉ Seiji-kun.”
Từ góc nhìn của Hiiragi-chan, một phần của dòng thời gian, thì đã một thời gian trôi qua còn với tôi thì như một ngày trôi qua thôi. ‘Giờ cô đang làm gì?’ hay mấy câu hỏi kiểu đó là không cần thiết rồi.
Kết cuộc là tôi hỏi điều đang nghĩ trong đầu.
“Chúng ta đã từng hẹn hò phải không? Hồi năm hai cao trung ấy, phải chăng… chúng ta đã chia tay?”
“Phải. Hơ? Em không nhớ sao? Cô đã rất sốc đó.”
“Ế? Sao? Em đã làm gì à?”
“Chúng ta mới hẹn hò được có 2 tháng, rồi em tự dưng nói ‘em thấy chán rồi’, còn gì?”
Không thể nào có chuyện tôi lại đi nói thế được. Vì sau tất cả, khi hẹn hò, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.
“Đó là lý do, cô đã rất sốc tới mức suy sụp.. Kết cục là chúng ta phải chia tay, nhưng cô vẫn còn thích em… Ehehehe…”
Hiiragi-chan cười gượng gạo qua điện thoại.
Hà… quả nhiên mình vẫn còn thích cô gái này.
“Vâng, em cũng vậy…”
Và rồi, khung cảnh quanh tôi thay đổi hoàn toàn, trở lại thành lớp học.
Giờ là 1 ngày trước khi tôi xuyên không tới hiện tại. Nói thẳng ra là ngày hôm sau, sáng thứ hai.
May quá, tôi đã quay trở lại. Lẽ ra tôi không nên nói rằng bản thân thấy chán ghét chuyện này… rút cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ?
Tiết sáng đã hết, và tôi tới phòng lịch sử như mọi khi. Như dự kiến, Hiiragi-chan đã ở sẵn đó, mở sẵn bento ra cho tôi ăn.
“Seiji-kun, chắc em nghĩ cô đang đóng kịch phải không?”
“Ế… à vâng.”
Như thường lệ tôi lại được nằm gối đùi, và được cô giáo đút karaage cho.
“Quả nhiên, thế này chán thật.”
Nhưng thật ra tôi vẫn thích karaage vì nó khá ngon.
“...”
Hiiragi-chan đơ ra, rồi nước mắt trào ra.
“Hmm? Sao vậy? Sao cô lại khóc…?”
Hiiragi-chan bơ tôi, người đang tựa vào đùi, rồi đứng phắt dậy.
“Ugya!?”
“Seiji-kun đồ ngốc!!!”
Cô ấy khóc òa lên như đứa trẻ, rồi mở cửa chạy mất. Á, mình vừa nói thấy chán…
T-thì ra là vậyyyyyyyyyyy!!!!!
“Senseiiiiiiiiii, em đang nói về món karaage cơ!”
Tôi vội chạy theo. Tôi chạy vì tưởng cô giáo chạy đi đâu, hóa ra lại đang ngồi ôm chân cạnh tường, khóc nức nở.
“T-tóm lại, ta mau quay lại phòng đi thôi....”
Tôi nằm tay cô rồi đi.
“Haruka-san, em chỉ nói là thấy chán món gà thôi. Em có nói cô đâu.”
“...Thật không?”
Hiiragi-chan nhìn lên mặt tôi, hai hàng mi đẫm nước mắt. Đến cả khuôn mặt đang khóc mà cũng dễ thương thế này thì, thật không công bằng.
“Không phải đó là em buột miệng nói ra suy nghĩ về cô những ngày qua à?”
“Đấy là suy nghĩ của em về món karaage. Em không hề nghĩ thế về Haruka-san.”
Hiiragi-chan liền chạy lại rồi ôm chầm lấy tôi.
“Nếu đúng là vậy thì hãy hôn cô đi.”
“Em đã bảo là chúng ta không nên làm thế ở trường rồi cơ mà…”
Nhưng cô giáo đang rất sẵn sàng cho nụ hôn rồi. Mắt nhắm lại, cằm hơi rướn về trước. Để cho dễ dàng hơn, cô nàng còn chu môi ra nữa.
Hết cách rồi… tôi hôn cô ấy, nhưng cô ấy lại ôm chặt đầu tôi để tôi không thoát ra được, và thế là một cuộc hôn chiến dài nổ ra.
“Có lẽ cô sẽ mãi yêu Seiji-kun nên đừng bỏ đi nhé.”
Sau 10 năm, đúng như đã nói, Hiiragi-chan vẫn yêu tôi.
“Ừm.”
Vừa xoa má nhau, mũi cả hai đụng nhau một cách khó xử khi cả hai áp trán vào nhau. Môi cô ấy thật mềm mại và ấm áp. Còn có mùi như dầu gội hãy gì đó lẫn vào trong hương thơm ngọt ngào đó của Hiiragi-chan.
Giải quyết xong mối hiểu lầm, chúng tôi cứ giữ nguyên thế này suốt giờ ăn trưa, làm tôi không kịp ăn hết hộp bento.