◆Sanada Sana◆
Cái game mình mượn của Nii-san đã chơi xong rồi, tới lúc trả rồi.
Tôi rời phòng và bước tới phòng Nii-san, và nghe được tiếng phát ra từ sau cánh cửa
“Ừ...ừ... chúc ngủ ngon~”
Gần đây, cứ đến tối là Nii-san cứ đóng đô trong phòng, không ra ngoài bao giờ. Trong khi mới trước đó một thời gian, Nii-san hay ngó Sana chơi game trong phòng rồi hai anh em cùng chơi.
Với lại cả hai đều bắt đầu về nhà riêng thường xuyên hơn nên số lầntôi thấy mặt Nii-san chỉ có vào bữa sáng, lúc tới trường, và bữa tối thôi.
-không phải tên đó khá lá hướng nội sao?
-không biết hả? Thằng đó có gấu rồi.
-ra thế.
Tôi đã nghe được mấy thứ đó từ mấy anh trong lớp Nii-san. Chắc là, Nii-san cũng đã có bạn gái thật rồi chăng?
Không thể nào có chuyện đó… nhưng tôi vẫn thấy lo… Thế nên tôi cố hỏi Kana-chan xem Nii-san ra sao, nhưng vì hai người họ học khác lớp nên chị ấy không biết chút gì cả.
Tôi nhẹ nhàng ngó qua cảnh cửa, và Nii-san đang ngồi ghế đọc manga nhưng thường lệ.
“Nii-san? Em phá đảo game này rồi, nên em trả nè.”
“Ờ. Em cứ để tạm đâu đó đi.”
“...Anh vừa nói chuyện với ai vậy? Em xin lỗi, em không định nghe lén đâu.”
“...bạn bè trong lớp thôi.”
Ra thế, may quá. Với con gái thì thường họ trò chuyện với nhau qua điện thoại dù hôm sau lại gặp nhau. Có vẻ với con trai thì cũng thế.
“Có gì sao?”
“Dạ không… Mai chúng ta lại dùng bữa trong phòng clb phải không ạ?”
“À phải.”
Giờ tôi đang chơi cùng game với Kana-chan nên nếu nói ‘em bận rồi nên thôi’ để từ chối thì không hay chút nào. Cái kế hoạch cùng nói chuyện về chủ đề nào đó khi về nhà của tôi tan biến luôn.
Muu...chán quá.
Hôm sau, giờ trưa.
Tôi khá tò mò về Hiiragi-chan, nhưng tôi biết cô ấy là một giáo viên tốt. Tuy không có gì đảm bảo nhưng tôi cảm tưởng Hiiragi-chan thích Nii-san. Cô ấy dễ thương… lại còn biết nấu ăn nữa… một phụ nữ trưởng thành, ngực cô ấy cũng to hơn Sana nữa…
Thế nên, nếu cô ấy mà muốn hẹn hò với ai thì không nên làm vậy với học sinh, mà nên làm với một người trưởng thành khác. Tuy nhiên, nếu cô ấy mà thích Nii-san.. Đang nghĩ ngợi, tôi bước vào phòng kinh tế tại gia. Trong đó, Nii-san đang tựa đầu lên tay mà ngủ. Kana-chan với Hiiragi-sensei thường đã ở đây, nay lại không.
Tôi nhìn kĩ khuôn mặt của anh ấy, tim đập nhanh dần.
“...Nii-san.”
Dù gọi nhưng ảnh vẫn không dậy
“Sei-kun, anh mà không dậy là không được ăn đâu đó?”
N-nếu anh mà không dậy…
Tôi nhìn quanh căn phòng. Có vẻ Kana-chan và Hiiragi-chan chưa tới.
“N-nếu anh mà không dậy thì Sana sẽ giở trò với anh đấy biết không?”
“Này.. anh đang ngủ à?”
“Anh mà cứ thế là em hôn anh đó.”
“S-sana nói thật đấy… !”
Tôi dựa má vào tay rồi ngồi đối diện Nii-san, y như cách ảnh đang ngồi bây giờ.
Thình thịch…
Tôi lại gần, tới mức nghe được hơi thở của Nii-san..
Thình thịch…
Mũi hai đứa chạm nhau. Nếu ảnh mà dậy- phải dừng lại ngay.
Thình thịch…
Là ý định của tôi. Có vẻ như anh ấy sẽ không dậy đâu, cũng chẳng thấy ai tới cả. Tôi véo nhẹ má Nii-san.
‘A-anh ấy vẫn không dậy…’
Trước khi Sana làm gì đó sai trái thì xin anh hãy dậy đi Nii-san. Tuy nhiên, một phần khác của Sana lại không muốn anh dậy.
“Em sẽ hôn anh đây, nhé? Em nói thật đấy!”
Thình thịch thình thịch…
Để đỡ vướng víu, tôi chỉnh lại tóc ra sau tai.
“Đ-đây chỉ là m-một kiểu c-chào thôi.”
Tôi cúi xuống, rồi hôn vào má ảnh.
Thình thịch thình thịch thình thịch--!
Hơi khô nhưng thật ấm. C-chỉ một… một lần nữa thôi…
“Nii-san…”
Cô em gái Sana trong tôi đang không ngừng thét lên.
[Kh-không được! Dừng lại ngay! Lần nữa là không được. Chúng ta là anh em mà!?]
“K-không sao… Sana, Sana thích Nii-san, không phải như anh em…”
[Không cần thiết phải làm thế]
Chuu.
Tôi hôn anh thêm một lần nữa, rồi nghe tiếng cửa mở phía sau.
!!?
“Ah. Sensei… chào cô.”
Sensei nở nụ cười gượng gạo.
“Ah… phải… chào em…”
Thôi..Cô ấy trông lúng túng… Không lẽ cô giáo đã thấy…!?