Và thời gian trôi qua, tới tháng 5.
Sana và tôi đã chính thức tham gia vào clb kinh tế tại gia, còn Hiiragi-chan thì chính thức trở thành cố vấn cho clb. Để giúp Ii-san thắt chặt tình bạn hơn với hai người kia, cô ấy đã mời hai anh em cùng ăn trưa trong phòng kinh tế tại gia, nơi Ii-san luôn ngồi.
Với lại, hôm nay là lần đầu tiên hộp bento của tôi giống với của Sana. Đơn giản là vì tôi không thể để Hiiragi-chan làm bento và đút tôi ăn trong hoàn cảnh này được.
Giữa lúc chờ đợi, bọn tôi trông thấy Ii-san. Sana cất tiếng gọi.
“Kana-chan!! Chào chị~”
Kana-chan? À, ý con bé là Ii-san. Mà quan trọng hơn, hai người họ thân nhau như vậy từ lúc nào chứ?
Như mọi khi Ii-san giữ nguyên vẻ nguyên tắc, đứng thẳng rồi hơi cúi đầu.
“Xin chào.”
Giọng nói nhẹ nhàng như mọi khi.
Vừa ăn trưa, hai người họ luôn miệng nói về đủ thứ chủ đề, từ games Sana chơi, tới cách con bé phá đảo chúng. Tôi cứ như bị ra rìa, nên thấy hơi cô đơn Hm… Kana-chan… là Kana-chan đó chăng?
Tôi có cảm giác đã nghe cái tên đó từ Sana 10 năm sau. Họ quen biết nhau trong công ty, và cô gái ấy là đàn chị trong đó, và cả hai đều học chung trường nữa.
“À, ra thế!”
“Nii-san, làm ơn đừng có tự nhiên nói to ra thế.”
Tôi không biết chút gì về Kana-chan cả. Hồi trước, tôi tốt nghiệp mà không hề biết cô ấy là ai.
Cũng như việc sao cô ấy lại giữ liên lạc với Sana trong trường. Cả Sana và tôi đều là những kẻ cô đơn trong trường, và cũng chẳng biết đàn anh hay đàn em nào cả.
Tuy nhiên, Ii-san lại chính là Kana-chan mà Sana đã gặp được trong công ty…
“Ra đây chính là định mệnh.”
“Anh có sao không đấy? Cứ ngồi lẩm bẩm nãy giờ.”
Sana nhìn tôi một cách hoài nghi, nhưng con bé không việc gì phải quan tâm tới chuyện này. Tôi cầm tay Ii-san lên.
“!! G-gì vậy…?”
“Ii-san. Tớ giao Sana cho cậu đó. Con bé hơi độc mồm, lại khá e dè, ngực thì lép, nhưng con bé không phải người xấu đâu.”
“??”
“Anh làm cái gì thế hả Nii-san? Dừng lại ngay. Với lại có ngực phẳng thì liên quan gì tới chuyện này!”
Sana kéo thắt lưng của tôi để ép tôi ngồi xuống.
“Anh không thấy Sana đang lúng túng hả?”
À, đúng thật. Má cô ấy đỏ ửng lên rồi, người thì đờ ra.
“Tại Nii-san tự nhiên nắm tay chị ấy đấy.”
“Không… mà, xin lỗi.”
Với tư cách là anh trai, tôi phải nói lời chào hỏi tới người sẽ chăm sóc cho em gái mình trong tương lai. Tôi chỉ đang làm những việc mà một người anh trai nên làm thôi mà.
“Mọi người tới đây cả rồi nhỉ?”
Hiiragi-chan gọi chúng tôi khi đang tới gần. Cô ấy có vẻ đang muốn rút gọn khoảng cách giữa bản thân và các thành viên clb. Dù Sana có nhạy bén ra sao đi nữa thì con bé cũng không thể nhận ra được người thích tôi là Hiiragi-chan được…
“Sensei, cô sẽ ăn hai hộp bento sao?”
“À, cái này sao?”
Hơ, cô ấy lại mang nó à!? Cái hộp bento có mỗi đồ chiên ở trong!
Mình đã nói là mọi người sẽ ăn cùng nhau hôm nay nên không cần nữa rồi. Có nhìn kiểu gì đi nữa thì việc tôi ngồi ăn bento với Hiiragi-chan trước mặt hai người này là không được phép.
[Cô đang nghĩ gì vậy trời!]
Chắc tại tôi đang làm cái bộ mặt nhăn nhó nên Hiiragi-chan tự nhiên “Ah” lên rồi làm cái biểu cảm như thể muốn nói đã biết lỗi. Sana đang nhìn chằm chằm vào hộp bento bọc trong khăn mù soa xanh một cách nghi ngờ.
“Ưm, cô lỡ làm nhiều quá, nên liệu chúng ta có thể cùng ăn không?”
Lỡ làm nhiều hơn á? Bộ cô là mẹ em chắc? Cảm tưởng thế này giống với lúc mẹ mình vẫn làm bento cho dù đã báo là sẽ tan trường từ sáng ấy.
“Thức ăn Hiiragi-sensei tự làm ư!? Uwah, em muốn lắm.”
Cố hết mình đi tôi ơi. Phải dồn hết tâm trí vào vụ này. Ring ring, điện thoại của tôi rung lên, và đó là tin nhắn của Sana. Là gì vậy ta? Hai đứa đang ngồi ngay cạnh nhau mà lại đi gửi tin nhắn.
[Đây là đòn thể hiện là ‘tôi biết nấu ăn’ thôi! Nii-san, đừng để bị lừa!]
Em dặn thế nhưng nếu cô giáo nấu ăn ngon thật thì thế có vấn đề gì đâu.Quan trọng hơn thì đến chính em còn chẳng chiên được trứng nữa là.
“Nếu muốn thì em cứ ăn thử nhé.”
Hiiragi-chan nói xong mở hộp bento ra để trên bàn. Mà, vì ở trong có mỗi đồ chiên thôi nên chắc cô ấy có thể nói “cô vui quá nên lỡ làm hơi nhiều, Teehee ☆”, cho qua chuyện.
Tạch, chiếc nắp mở ra. Cơm và các món phụ, một hộp bento đầy đủ dinh dưỡng hiện ra trước mắt mọi người.
Tại sao!? Tại sao hôm nay cô lại nấu mọi thứ bình thường chứ!
Hiiragi-chan làm cái mặt như thể muốn nói ‘ah, không ổn rồi’ ấy. Có nhìn kiểu gì đi nữa thì mấy món trong đây cũng toàn là món mà con trai thích (đồ chiên, hăm bơ gơ, trứng ốp lết, vân vân). Một màu nâu bao phủ.
Tệ rồi. Sana đang nhìn hộp bento với con mắt sắc lạnh. Rồi con bé nhìn xuống hí hoáy làm gì đó.
Bi bi, tin nhắn…
[Rõ ràng cô ấy nấu cho Sei-kun! Nhìn kiểu gì cũng ra như vậy! Đây là một trò mèo rút ra từ sổ tay con gái đó. Một cách khoe ngầm rằng cô ấy biết nội trợ!]
Con bé phát hiện ra rồi…
“H-hôm nay ấy nhé, cô có nhiều nguyên liệu thừa lắm… nên cô mới dồn hết sức vào mà làm bento. Thường cô không có hăng vậy đâu, nhỉ?”
Nhỉ… nhỉ? Đừng có hỏi em! ‘Vâng’. Em mà nói thế thì họ biết ngay là chúng ta thường ngồi ăn với nhau con gì. Phối hợp tồi quá đó!
Ii-san gỡ đũa ra rồi bắt đầu ăn đồ Hiiragi-chan nấu.
“...ngon lắm đó Sa-chan, bento của sensei ngon lắm.”
Tốt lắm Ii-san!
“Thế ạ? Nếu Kana-chan đã nói vậy thì…”
Sana ăn một miếng. Wahh, biểu cảm của con bé kìa, cứ như bị tan chảy luôn. Chẳng phải con bé này vừa nói đừng để bị lừa sao?
“Sana-chan, thế nào?”
“...dạ… ngon lắm ạ… N-nếu chỉ chừng này thì Sana cũng nấu được”
Xàm thế, bớt chém đi cưng. Em định đọ sức với ai thế hả?
Nhìn thấy Sana như thể đang muốn gây sự, Hiiragi-chan mỉm cười. ‘Cả Sanada-kun nữa’, Hiiragi-chan vừa nói vừa chìa bento ra cho tôi. Quả nhiên, vẫn ngon như thường.
Cuối cùng, các cô nàng đều đã ăn no nê, nên tôi phải ăn nguyên một suất.
Tối hôm đó, như mọi khi, tôi ngồi đợi Hiiragi-chan gọi điện thoại. Khoảng 8:30 sẽ gọi. Dĩ nhiên đây là để rút ra bài học cho vụ hôm nay.
“Sensei, hôm nay ghê quá đấy, nên cô cố cẩn thận hơn, nhé?”
“Không phải là sensei, khi chỉ có hai ta thì phải là Haruka-san, nhớ không?... Nhưng cô đã rút kinh nghiệm rồi. Cô cũng biết làm thế thật tệ.”
Đúng vậy, chúng tôi suýt không vượt qua được hôm nay.
“Với lại, Sana cũng bắt đầu ngờ ngợ rằng sensei thích em rồi…”
“Kya ♪, con bé phát hiện ra rồi ♪ !”
Cô ấy có vẻ thích thú.
“Mà, con bé không sai… nhưng nếu bị phát hiện thì tệ lắm. Vì khá thẹn thùng nên con bé luôn cẩn trọng trước cô đấy.”
“Thẹn thùng sao? Cô thì không nghĩ vậy. Đúng hơn thì, là ‘có người đang muốn cướp đi anh trai yêu quí của mình nên mình phải giữ khoảng cách với thiện chí của cô ấy’ nhỉ?”
Anh trai yêu quí hả…
Tôi khá chắc là Hiiragi-chan chỉ đang hơi sung quá thôi. Nhưng tôi vẫn nghĩ đấy chỉ là do thẹn thùng. Kể cả khi Hiiragi-chan có cùng giới tính đi nữa thì chắc con bé vẫn sẽ cư xử như vậy.
“Sana-chan, em ấy thật dễ thương. Khuôn mặt xinh xắn, rồi còn ganh đua với cô, người đang cố cướp Seiji-kun đi nữa. Dễ thương ghê đi.”
Dễ thương á? Một người lớn hơn nhiều tuổi như Hiiragi-chan mà lại nói thế thì, chắc là cô ấy cũng xem con bé như em gái.
“Vậy, chào nhé. Hẹn mai gặp lại.”
Một âm thanh như tiếng hôn phát ra từ điện thoại.
Phải rồi… đây chắc là lần đầu tiên từ khi sinh ra, tôi cảm thấy hào hứng với việc tới trường vào ngày hôm sau.