Tran: Độc Cô Sầu
Edit: Stevegas
Ardis rời khỏi quán rượu và đi dạo xung quanh để mua nhu yếu phẩm. Mặc dù anh đã mua dự trữ nhiều nhất có thể từ lúc ở Thoria, nó cũng sẽ hết sớm thôi. Vì đến giờ mọi thứ vẫn là『Chờ cho thời gian qua đi』, mặc dù không có ý định mua thật nhiều, nhưng anh vẫn mua một vài dụng cụ nấu ăn và khăn.
Nguồn cung thực phẩm là thứ quan trọng nhất. Cho dù họ có thể đảm bảo lượng thịt từ việc đi săn, họ không đời nào có thể duy trì sức khoẻ chỉ với thế. Cho nên Ardis luôn cố gắng đảm bảo cân bằng dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn, nhưng cũng có giới hạn những loại thức ăn mà họ có thể xoay sở được trong khu rừng.
Tiếp đến, cậu dự trữ gia vị như muối hay tiêu mặc cho bản thân Ardis thấy rằng thức ăn có vị ra sao cũng không quan trọng. Nếu nó không giết ta hay không khiến ta nôn mửa, thì Ardis chả có phàn nàn gì. Nhưng nó lại là chuyện khác đối với cặp song sinh, rốt cuộc, chúng chưa bao giờ có một bữa ăn đầy đủ cho đến khi gặp được Ardis.
Sau khi đi quanh mấy cửa tiệm, anh đã tìm mua đủ thứ mình cần, nên trở về trọ. Lúc này đã là buổi chiều. Thời gian buổi trưa bận rộn đã trôi qua, thậm chí bóng dáng Chezare cũng chẳng thấy đâu trong quán trọ.
(Mình mong là mấy con cá đã cắn câu rồi)
Ardis xác nhận điều đó rồi lấy hành lí và rời khỏi quán trọ. Sau khị bị gặng hỏi bởi chủ quán, 「 Cậu định sẽ tới nơi nào tiếp theo thế?」, Ardis chỉ trả lời một cách vật vờ là hướng về phía đế quốc, trước khi vác hành lí lên vai và ung dung đi về phía cổng mam.
Lướt nhìn qua những gian hàng trên đường đi, Ardis giả vờ đi bộ thong dong trong trấn, và rời khỏi vương đô qua phía cổng Nam. Ardis đang đi bộ về hướng đông nam thì bị gọi lại ngay đúng thời điểm những người gác cổng đã đủ xa để anh không bị thấy.
「Chờ chút nào anh bạn」
( Bọn chúng đến rồi nhỉ?)
Cậu quay lại không chút sợ sệt, và thấy bóng dáng của năm gã lính đánh thuê ở đó.
Có vẻ giọng nói phát ra từ gã lính đánh thuê đứng ở giữa trông có vẻ sử dụng vũ khí là một cái rìu. Những gã bên cạnh hắn ta cũng cầm rìu trong tay. Dường như tất cả 3 gã đều dùng trang bị hạng nặng và đang sẵn sàng để chiến đấu.
Sau lưng chúng là hai gã mặc áo choàng, trông giống như pháp sư, nhưng dĩ nhiên là, chả thể nào mà biết được trừ khi chúng ra tay. Vì bản thân Ardis và Nere cũng trông chả giống pháp sư chút nào cả.
「Tôi? Mấy người có nhận lầm người không? 」
「Không, chính là mày đấy. Được rồi, tao sẽ không nói nhiều cơ mà, liệu mày sẽ làm một chàng trai ngoan ngoãn và để bị bắt đi không?」
「Đến giờ, tôi không nghĩ mình có bất cứ lý do gì để bị bắt cả」
「Cho dù chú em có nghĩ như vậy, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác khi mà có kẻ muốn mày bị bắt đó!」
Gã đàn ông để lộ ra việc có người đã yêu cầu gã.
Câu hỏi ở đây là ai là người đã yêu cầu chuyện này, nhưng có vẻ như gã đàn ông sẽ không nói ra mặc cho Ardis có hỏi. Hơn nữa, thậm chí nếu Ardis hỏi, cũng khó tránh phải việc đụng độ với những gã lính đánh thuê này.
(Nếu đã vậyーー)
Ardis trả lời bằng ma pháp thay vì lời nói.
「Giai điệu phục vụ cho tâm hồn của ta và lời vẫy gọi của Mahoroba――」
(Mình đoán chỉ việc tìm ra mục tiêu của chúng là gì khi cố bắt sống mình là đủ rồi)
「Molte . Orne . Sheep」( Sương mù ru ngủ)
「Cái gì! Nhanh thế!?」
Sương mù màu bạc vây quanh những gã lính đánh thuê còn chưa kịp chuẩn bị gì.
Tự tạo khoảng cách khi đối mặt với đối thủ là pháp sư chính là sai lầm của chúng. Tất nhiên, chúng có hai pháp sư trong đội, và thực tế là bọn chúng đứng cách xa một khoảng để đề phòng Ardis có thể sử dụng ma pháp chứng tỏ chúng chỉ là dân nghiệp dư.
Nhưng, anh niệm chú thậm chí còn nhanh hơn cả những gì chúng tưởng tượng. Bởi vì niệm chú là thứ không thể tránh khỏi với bất cứ pháp sư bình thường, nhưng lại chỉ là thứ vô nghĩa với Ardis, người có thể dùng ma pháp vô niệm. Đó chỉ là chút sự giả tạo để che giấu ma pháp vô niệm của anh.
Kể cả khi những gã lính đánh thuê đang cuống cuồng lao vào Ardis thì cũng đã quá trễ. Ma pháp ru ngủ mà được thi triển bằng mana của Ardis cuốn bay mọi sự tỉnh táo của nhóm lính đánh thuê trong tích tắc. Với ma pháp mà thậm chí khiến Norris còn phải thốt lên 『Phi thường』, đám lính đánh thuê không đời nào có thể tránh được.
Sau khi hoàn tất ma thuật ru ngủ của mình, anh thậm chí không thèm chú ý đến đám lính đánh thuê vừa ngã gục xuống như ruồi đậu, và lấy ra những đoạn dây cứng cáp trong túi đồ mà anh đã chuẩn bị cho mọi gã.
「Sau cùng thì sẽ đỡ tốn công sức hơn nếu để bọn chúng bỏ chạy như hôm qua」
Trói cả năm gã lính đánh thuê lại, sau khi bịt mồm chúng, cậu kéo gã thủ lĩnh vào bụi.
Rồi Ardis rút cái bịt miệng của hắn ra và vả thật mạnh để đánh thức hắn dậy. gã đàn ông thức dậy cảm thấy mơ hồ trong chốc lát nhưng rồi ngay lập tức nhận ra bản thân đã bị trói.
「Cái gì!? Ta-ta……ta đang ở đâu!? Oi! Mày làm cái gì tao vậy!?」
Trong khi đứng trước mặt gã đàn ông đang la ó, Ardis cười lạnh lùng.
「Tao đã làm gì à …… bọn mày bị dính ma thuật ru ngủ của tao. Bộ mày không nhớ à? 」
Gã đàn ông nhìn quanh trong lo lắng và bối rối hét lên.
「Mọi người…… đồng đội của tao đâu hả!? 」
「Tao đã kết liễu chúng trước rồi, sao?」
Ardis nói vậy với biểu cảm lạnh lùng. Dĩ nhiên, đó chỉ là lời phóng đại của Ardis.
Ardis sẽ không chút nhân từ với những kẻ nhắm đến mạng sống của cậu. Nhưng đám lính đánh thuê này không hề có ý giết cậu ngay từ đầu. Kể cả nếu Ardis có phóng đại hành động của mình, thì anh vẫn biết cách đối phó tùy thuộc vào tình huống sao hợp với đối phương.
「Vậy là mày……sẽ giết tao?」
gã đàn ông xanh mặt khi cuối cùng cũng nhận ra tình hình. Vì hắn không thể nào nắm được suy nghĩ của Ardis, nên hắn không thể làm gì ngoài cảm thấy caia mạng của mình đang trong cơn nguy hiểm.
「Liệu mày có định cầu xin tao tha mạng sau những gì mày đã làm không?」
Ardis nói với vẻ mệt mỏi
「Kuh! 」
「Cơ mà, bọn mày yếu quá đấy. Phải chăng bọn mày toàn bộ đều là những thằng nhóc trốn khỏi nhà rồi vừa mới trở thành lính đánh thuê?」
Ardis khiêu khích gã lính đánh thuê trông có vẻ đang yên lặng vì thất vọng.
「Mày! Như vậy là quá lắm rồi đấy!」
Bất ngờ là, có vẻ như gã này là kiểu sẽ phát ngôn mà chẳng cần suy nghĩ. Nếu vậy, thì có thể sẽ dễ dàng khiến hắn nôn thông tin ra, Ardis cười thầm trong đầu.
「Chà, mày cứ tưởng là ngon ăn. Nhưng lại không biết bản thân mình đã bị bán đứng」
.「Cái……!? Bán đứng!? Ý mày là gì!? 」
Ardis thấy hắn hỏi liền cười một cách độc ác và nói.
「Mày vẫn chưa nhận ra à? Chúc mừng trưởng nhóm nhé. Tao chỉ làm theo yêu cầu thôi. Hắn đã đưa cho mày thông tin giả, và việc của tao là lùa bọn mày vào bẫy thôi」
「Thông tin....... giả?」
Ardis tiếp tục nói với biểu cảm thô lỗ.
「Đúng. Bọn mày đã bị dụ bởi thông tin giả như chó đuổi theo một khúc xương. Bọn mày nghĩ bọn mày đang phục kích tao, nhưng thực ra là ngược lại đấy. Mày đã gây khá nhiều thù oán rồi đó」
「Tao…..!? Kẻ nào đã làm thế chứ!?」
Đến mức này, chỉ cần một cú chốt.
「Mày vẫn không nghĩ ra được gì à. Thử nhớ lại xem, kẻ nào đã bảo bọn mày tấn công tao. Chỉ đơn giản thế thôi」
「……….Tao nhớ rồi ……! Là thằng khốn Chezare!」
Trúng phóc luôn
「Cuối cùng cũng hiểu hử, lâu như vậy, mày thật là một thằng chậm hiểu ngu si」
Dù mồm nói vậy, anh vẫn đang cười thầm với cái gã mà anh đã đoán từ trước
「Chết tiệt! Thằng khốn đó!」
Gã đàn ông điên cuồng chửi rủa Chezare. Sau khi nghe những tiếng hét giận dữ của hắn, Ardis cười như một kẻ phản diện.
「Chà, đừng có mà nổi khùng như thế chứ. Tao sẽ truyền đạt đầy đủ cảm xúc của mày tới Chezare 」
「Mày nói cái gì thế! Thằng khốn khiếp dám đặt bẫy tao……. Kuh! Dù mày có chết vẫn chưa đủ để trả cho việc này!」
Gã đàn ông khóc lóc và rên rỉ.
Và lúc đấy, Ardis nảy ra ý tưởng.
「Thôi nào, mày không cần phải điên tiết đến mức này đâu. Vì những gì tao nói từ nãy đến giờ chỉ toàn là xạo đấy」
「……….Ha?」
Như thể vẫn chưa nhận ra những gì Ardis vừa nói, gã đàn ông nhìn cậu với biểu hiện cứng đờ.
「Nói dối…… mày muốn nói rằng thằng khốn như Chezare không bán đứng tao sao?」
「Đúng đấy. Cái sự thật mà tao đã nhận yêu cầu từ Chezare, và hắn cung cấp thông tin giả cho mày, và rồi bán đứng mày. Toàn bộ đều do tao chém ra cả. Bạn của mày vẫn còn sống ở kia kìa」
「……」
Miệng hắn mở ra nữa chừng, hắn câm nín như một con bồ câu bị bắn trúng vậy.
「Dù sao thì, tao sẽ là người sẽ dạy cho Chezare một bài học. Tao sẽ trở lại vương đô, bọn mày có thể nghỉ ở đây một chút rồi đấy. À đúng rồi. Tao sẽ lấy cái này coi như tiền công」
Bỏ lại những lời đó, Ardis lột cái mũ trụ mà gã đàn ông đang đội. Sau khi vác hành lý lên một lần nữa, Ardis lại quay về phía vương đô, bỏ lại gã đàn ông và đồng bọn.
「Eh, oi……. ch……, chờ đã! 」
Chỉ còn tiếng hét của gã đàn ông gọi Ardis vang vọng chung quanh. (Quên cởi trói rồi)
Ardis trả phí ra vào ở cổng nam lần nữa. Và rồi hướng thẳng đến khu vực giải trí, và bước vào quán trọ mà cậu đã ở chỉ vài giờ trước.
Khác với những nhân viên đang bận bịu chuẩn bị cho lượng khách hàng sắp ghé tới vào buổi tối, chỉ có vài khách ngồi trong quán.
Và ở đó, hình bóng của Chezare với ly nước trái cây trong tay ngồi ở quầy giữa những vị khách khác.
Không hề chú ý tới tiếng chân của Ardis đến khi cậu đã đi tới sát quầy, nhận thấy bầu không khí kì lạ, Chezare cuối cùng cũng quay lại, và mặt hắn ngay lập tức hoá đá.
Nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Chezare, Ardis không thèm để tâm và quăng cái mũ trụ của gã lính đánh thuê ra, và nói với nụ cười đáng sợ.
「Có vẻ như có một vật phẩm thất lạc từ ai đó mà anh quen biết thì phải, liệu anh có thể trả lại nó giùm tôi không?」
「A-ah…… tại sao…… ở đây? Tôi tưởng, câụ đã rời― vương đô rồi……?」
Chezare nặn ra vài lời trong cơn hoảng sợ tột độ.
「Đó là do tôi đã cố tình, có vẻ như có một vài con chó hoang tệ hại đã mò tới ngay khi tôi vừa rời đi. Chà, may là, too đã vượt qua được bọn chúng, nhưng có vẻ như chúng để quên thứ này」
Ardis gọi đám lính đánh thuê tấn công cậu là chó hoang và rồi giả vờ giải thích. Không thể nào có một con chó hoang nào lại đội một cái mũ giáp như thế, nhưng Chezare không hề có đủ tỉnh táo để nhận ra sự mỉa mai này.
「L-là vậy sao……. Điều đó…… nó chắc hẳn đã làm phiền cậu rất nhiều」
「Dù sao, không có vấn đề gì ngoài việc là có chút bực mình. Tôi cũng đã bị tấn công bởi đám du côn trong hẻm hôm qua, và nó cũng chẳng đáng để để tâm. Không cần biết liệu bao nhiêu đứa sẽ tới, bọn chúng sẽ chỉ nhận một cái kết cay đắng mà thôi」
「Th-thật là một sức mạnh đáng sợーー」
Hẳn là đã khôi phục được từ cú sốc bất ngờ, Chezare liền cố nặn lời và thoát khỏi tình hình này theo bằng cách nào đó.
Ardis thu hẹp khoảng cách ngay lập tức, và thì thầm vào tai Chezare một cách vô cảm.
「Nhưng chỉ tối đa hai lần là tôi sẽ cười trừ bỏ qua. Hãy nhớ lấy rằng sẽ không có lần thứ ba đâu đó」
Đấy là lời cảnh cáo rằng hắn sẽ không được tha thứ nếu có lần tiếp theo.
「Aah……V-vâng……」
Trong lúc nhỏ giọng hết mức, Chezare nói nhảm mơ hồ. Vỗ vai Chezare, kẻ giờ trông có vẻ giống như một con ếch đang bị nhìn bởi một con rắn, Ardis rời quán rượu.
Đấy chỉ là chút rắc rối đã xảy ra nhưng mục đích của Ardis lần này đã đạt được. Ardis nhìn lên bầu trời rộng lớn. Mặt trời đã lặn xuống từ lâu, nhưng vẫn còn chút thời gian trước khi đêm xuống
Kể cả tính thêm thời gian anh dùng để mua thực phẩm dự trữ và di chuyển, Ardis hoàn toàn có thể trở về căn cứ trước lúc đêm khuya.
Trong khi suy nghĩ về món quà lưu niệm nào mà anh sẽ mua cho cặp song sinh, Ardis bước về phía con đường tràn ngập cửa hiệu với ý nghĩ đơn giản như vậy.