Tran: Độc Cô Sầu
Edit: Stevegas
Ardis rời khỏi nhà trọ trong khi cái vị đắng ngắt của sandwich thịt gà rau đắng vẫn còn. Điểm đến tiếp theo của anh là một tiệm rèn.
Để tìm kiếm thứ thay thế cho thanh đoản kiếm bị gãy trong cuộc chiến với con 『Xích Thực』, Ardis dự định ghé qua một tiệm rèn ở vương đô trước buổi chiều để tìm người rèn cây mới.
Chezare tình cờ xuất hiện và gặp anh. Có thể xem đây là cuộc gặp gỡ may mắn, Ardis trả một khoảng tiền nhỏ cho Chezare để tìm một tiệm rèn tốt, trước khi đi tới đó.
Khu phố của các nghệ nhân có rất nhiều tiệm rèn trải khắp hai bên và nằm cách xa đường cái một chút. Có thể nghe thấy tiếng búa vung ở từ khắp nơi, cùng với tiếng và mùi kim loại đang nung chảy. Khói trắng hoặc khói đen bay lên từ những ống khói, đặc biệt, có cả những làn khói xanh hay hồng khá lạ mắt.
「Ở đây à?」
Đó là một căn nhà một tầng không có chút gì nổi bật ngay trước mắt Ardis. Theo thông tin cậu nhận được từ Chezare, cửa hiêụ này là của 『Một thợ rèn sẽ làm việc một cách tử tế』.
Chẳng hề có biển hiệu gì ở cửa, nên anh chỉ gõ cửa và chờ, tuy nhiên, lại không hề có phản hồi. Chẳng còn cách khác, Ardis tự mở cửa và tiến vào.
Ardis bước vào một căn phòng không có một ai cả. Có lẽ đây là phòng tiếp đón khách. Có một cái bàn ở giữa phòng, và vô số vũ khí treo trên tường như để phô diễn kĩ năng của thợ rèn. Nó không xa xỉ hay sạch sẽ cho lắm, nhưng được bày biện khá tốt.
Cho dù chẳng có ai đang ở trong phòng với Ardis, có một cánh cửa ở sâu hơn bên trong, và tiếng búa gõ có thể nghe được từ trong đó.
「Có ai không!」
Để không bị tiếng kim loại át đi, Ardis gọi to
Cuối cùng, một chàng trai trẻ xuất hiện từ phía cửa. Một anh chàng gầy gò nhưng cao hơn Ardis, trái với vẻ bề ngoài trông có vẻ nhẹ nhàng của cậu ta, cậu sở hữu cánh tay cơ bắp nhưng đã bị che bởi lớp áo.
「Tôi đến để đặt yêu cầu」
Mặc dù cậu trai kia thông không thân thiện lắm, Ardis không để tâm mà đi thẳng vào vấn đề.
「Để thay thế cho chỗ này, tôi muốn đặt rèn ba thanh mới」
Vừa nói Ardis vừa đặt thanh broad sword mà anh hay sử dụng và hai thanh đoản kiếm khi dùng kiếm ma thuật lên trên bàn.
「Chúng đều đang trong tình trạng rất tệ」
Lẩm bẩm, cậu trai nhìn vào mấy thanh kiếm vừa đặt xuống. Thậm chí lúc cậu nói, tiếng búa kim loại vẫn liên tục vọng ra từ bên trong. Có lẽ người chủ ở đây vẫn đang rèn trong nơi làm việc.
Cậu trai trẻ trông như ở tuổi hai mươi. Cậu ta có lẽ là học trò của tiệm rèn này. Sau khi ngó qua mấy thanh kiếm trong chốc lát, cậu ta thở dài nhẹ nhàng và bảo Ardis.
「Về nhà đi」
「Tôi đến đây để đặt hàng đấy?」
Ardis nhăn trán.
「Đó là lí do tôi bảo cậu đi về. Tôi không định chấp nhận yêu cầu của cậu」
「Lí do?」
「Tôi bảo nhé, với những kẻ sử dụng kiếm đến mức tệ hại như thế này, không đời nào tôi có thể chấp nhận yêu cầu cả. Nhìn đi, không tính thanh bị gãy, chả phải mấy thanh đoản kiếm này hoàn toàn tơi tả à? Khiến những thanh kiếm làm từ trọng thiết bị như thế này, chỉ có thể là cậu không bao giờ bảo dưỡng hoặc dùng nó một cách dở hơi. Và có cả một thanh gãy đôi nữa chứ!」
Cậu trai chỉ vào thanh kiếm đang tan tành và nói như mắng nhiếc Ardis.
Dĩ nhiên, Ardis cũng có lời để phản bác lại. Anh không hề bỏ qua việc bảo dưỡng mấy thanh kiếm chu đáo mỗi ngày hay dùng chúng một cách tệ hại. Mặc dù chúng được làm từ trọng thiết, chẳng thể trách được việc chúng gãy sau khi giao chiến với Tam Đại Cường Quỷ.
「Nói chuyện với cậu thật phí thời gian. Đưa tôi tới gặp chủ nơi này」
「Một tên nghiệp dư như câu, không cần phải làm phiền sư phụ của tôi. Cậu đang gây rối đó, biến đi」
Cậu ta cho rằng Ardis là một tên nghiệp dư bởi vẻ ngoài, trong khi Ardis lại muốn nói chuyện với chủ tiệm rèn. Bởi sự bất đồng ý kiến của họ, cuộc cãi vã tiếp tục một lúc lâu, đến khi cánh cửa bên trong mở ra và một người đàn ông cứng cỏi già dặn xuất hiện.
「Horst! Mày muốn trốn việc bao lâu nữa hả! Quay lại nhanh đi!」
「Ah, thầy!」
Đó là một người đàn ông với mái tóc nữat xám nữa trắng. Mắt mầu nâu với ánh nhìn sắc xảo và giọng nói không phù hợp tuổi, đó chính xác là hình ảnh của một thợ rèn lâu năm và tài năng.
Thân hình rắn chắc và những vết xẹo do bị bỏng quanh người cho thấy kinh nghiệm nhiều năm vung búa của ông. Từ cách gọi của chàng trai, ông có lẽ là chủ nhân của nơi này.
「Không phải đâu, có thằng nhóc này không chịu rút lui」
「Một khách hàng?」
「Không, có vẻ nó chưa từng bảo dưỡng kiếm của mình, và chúng gãy hẳn luôn……」
Nghe lời cậu trai, người đàn ông cứng cỏi cũng là chủ nhân nơi này nhìn mấy thanh kiếm Ardis đặt trên bàn.
「Fumu……」
「Chả phải chúng hoàn toàn bị phá hủy sao? Khiến những thanh kiếm làm từ trọng thiết hư hại đến mức này」
Chủ tiệm cầm chỗ kiếm lên tay trong khi im lặng. Sau khi kiểm tra chúng một lát, ông hỏi Ardis.
「Chúng đều được sử dụng bởi cậu?」
「Yeah」
「Fumu, vậy à……」
Sau khi nhìn qua người Ardis một lát, ông rút một thanh kiếm ra khỏi bao và đưa nó cho Ardis.
「Thử vung nó xem」
Ardis nhận thanh kiếm và làm theo.
「Fumu……Vậy thử chém cái này xem」
Chủ tiệm nắm lấy một mảnh vải lau dọn bị bỏ trên bàn và ném nó qua cho Ardis trong khi nói.
Ardis nhẹ nhàng truyền mana vào thanh kiếm, và gọn gàng cắt đứt mảnh vải trên không. Mảnh vải bị cắt đôi rơi theo hai hướng xuống sàn với một tiếng xoạt.
「Hô……」
Xác nhận vết cắt từ hai mảnh vải, chủ tiệm thốt ra tiếng ngạc nhiên.
「Eh? Cái gì!?」
Mặt khác, mắt của cậu trai mở to vì kinh ngạc. Để cắt một mảnh vải được tung lên không trung một cách gọn ghẽ đến vậy, chỉ có kiếm sĩ tầm cỡ cao siêu mới làm được thôi.
「Cậu còn trẻ nhưng đã điêu luyện đến vậy. Với kĩ năng như thế, thanh kiếm không thể nào rơi vào tình trạng này, phải chứ?」
Ông hướng mắt nhìn về hai thanh đoản kiếm còn lại trên bàn.
「Chẳng phải là vì đối thủ quá cứng cáp sao?」
「Loại đối thủ như thế nào?」
「 Chúng là 『Suzuyori』, 『Tứ Mai Vũ Căn』 và 『Xích Thực』. Đặc biệt, con Xích Thực cực kì cứng cáp. Một trong số những thanh kiếm của tôi đã gãy vì nó」
「『Xích Thực』!? 」
「Eeeh!? 」
Chủ tiệm và học trò ngạc nhiên đến nỗi thốt cùng lúc.
「 C― có thể nào……. Người tiêu diệt đám đó là cậu ư!?」
Cậu học trò vẫn không tin nổi và chỉ thẳng vào Ardis.
「Ta hiểu rồi. Với bọn Tam Đại Cường Quỷ là đối thủ, dĩ nhiên mấy thanh kiếm làm từ trọng thiết sẽ không chịu nổi……」
Mặt khác, có vẻ chủ tiệm đã bị thuyết phục.
「Được thôi. Nó sẽ đáng với công sức của ta nếu cậu tài năng đến vậy. Vậy? Cậu muốn ta rèn hai thanh đoản kiếm?」
「Đúng vậy, hai thanh đoản kiếm, nhưng sẵn việc tôi ở đây, tôi muốn một thanh broad sword luôn. Nên, tổng cộng là ba thanh」
「Nguyên liệu là gì? Vẫn là trọng thiết đúng chứ?」
Thậm chí kể cả khi làm từ trọng thiết, nó vẫn sẽ rơi vào tình trạng như mấy thanh đoản kiếm trên bàn nếu đánh sai đối thủ. Trước việc đó, Ardis không muốn tiếp tục sử dụng vũ khí từ các kim loại khác hay thép.
「Gốc vẫn sẽ là trọng thiết nhưng tôi có một thứ thú vị đây. Tôi muốn ông hãy sử dụng nó」
Ardis lấy ra một cái túi da nhỏ. Mở ra, trong đó có một loại bột rắn trông lấp lánh.
「C- Có lẽ nào……」
Lần này, đến lượt chủ tiệm câm nín.
「Hãy để ta nhìn kĩ hơn!」
Như thể giật lấy cái túi da, ông nâng nó lên cao để xem cái ánh sáng toát ra bởi thứ bột cứng gần hơn nữa.
「Đ-đồ thật ư? Bột Lesha thật!?」
Giọng chủ tiệm run rẩy.
Có một loại đá cực kỳ quý hiếm trong vô số các loại đá quý tên là 『Lesha』. Nó là loại đá quý cứng nhất, quý nhất, và tương thích với mana cao nhất, nó được biết tới như là loại đá quý nhất trong các loại đá quý từ thời xa xưa.
Nhưng phương thức chế tác chúng đã hoàn toàn biến mất từ rất lâu, những viên Lesha tìm thấy ở thời đại này đều là quặng thô và chúng không có độ tinh khiết cao. Cho nên, đá Lesha hay trang sức hay đồ dùng làm từ đá Lesha có mức giá không tưởng. Thậm chí Lesha thô chưa được tinh chế, nó cũng có giá gấp mười lần vàng.
Và bột Lesha là đá Lesha tinh lọc đã được đập nhỏ thành bột. Vì công nghệ hiện giờ không thể cắt đá hay thậm chí đập vỡ nó, nó là nguyên liệu hiếm có mà không thể kiếm được trong thời đại này.
「Tôi vô tình có được nó. Có thể dùng nó để rèn kiếm hay không?」
Ardis nói mà không vẻ gì là quan tâm đến độ hiếm của chỗ đó. Công cụ được làm từ bột Lesha có hiệu suất tăng cao một cách đáng kinh ngạc. Phủ lớp ngoài trang bị cũng ổn, trộn nó với lõi là trọng thiết cũng được nốt. Dùng nó với một thanh kiếm sẽ gia tăng độ bén, và trong giáp sẽ gia tăng độ cứng và khả năng phòng thủ lên nhiều lần.
Thời đại này, khi không còn có thể kiếm được Lesha nữa, để có thể rèn một thứ gì đó với bột Lesha là một vinh hạnh to lớn với một người thợ rèn, cũng có thể nói rằng nó sẽ là nơi linh hồn của một người nghệ nhân trú ngụ vào.
「Liệu có thật sự ổn khi sử dụng chúng không? Chẳng phải cậu sẽ nhận được cả một gia tài khi bán nó sao?」
Chủ tiệm hỏi dè dặt.
Thực tế, thậm chí Ardis cũng không hề biết giá trị của bột Lesha. Nhưng chắc chắn nó đáng giá hơn cả phần thưởng từ Tam Đại Quỷ Vật nếu đem ra so sánh.
Nhưng với Ardis, thay vì tiền bạc vốn rất dễ dàng để kiếm được, một thanh kiếm sắc bén và không gãy chắc chắn quan trọng hơn.
Cơ mà thực ra, đó là thứ anh tìm được sau khi tiêu diệt con 『Xích Thực』. Nên anh thấy rằng dùng nó rèn kiếm thay thế mấy thanh hiện tại sẽ đáng hơn, mấy ý nghĩ khác thường đó sẽ khiến Ted và đồng đội câm nín vì anh mất.
「Tôi không bận tâm. Hãy dùng hết chúng đi. 」
「Được đó. Nhưng……khó nói lắm, cơ mà……. Để rèn một thanh kiếm dùng bột Lesha, nó sẽ rất tốn kém cậu biết không?」
「Bao nhiêu?」
「Hmm……. thì……. Ít nhất, một thanh sẽ mất khoảng một trăm đồng vàng. Ba thanh sẽ mất ba trăm đồng vàng. Và khi rèn cũng cần phải được cung cấp mana, chúng tôi cũng cần thuê một ma thuật sư trong một quãng thời gian dài nữa」
「Hiểu rồi, tôi sẽ trả sáu trăm đồng vàng. Với phần mana, tôi sẽ là người phụ trách nó. Tôi chắc chắn sẽ tốt hơn mấy tên ma thuật sư vô danh ngoài đó」
「Vậy à, cậu có phần thưởng từ việc tiêu diệt Tam Đại Cường Quỷ huh. Được rồi, nếu cậu nói sẽ trả sáu trăm, thì tôi không có gì phải phàn nàn hết」
「Vậy thì chốt lại. Sẽ mất bao lâu đây?」
「Ba tháng……. Không, cho ta bốn tháng」
「Được thôi. Báo cho tôi nếu ông cần rèn nó với mana. Khi tôi ở vương đô, tôi sẽ ở nhà trọ『Seseragi』 trong khu giải trí」
「Umu, để đó cho ta. ……Để mà nghĩ rằng thời khắc ta sẽ được rèn một thanh kiếm làm từ bột Lesha lại tới như vậy...」
Có vẻ chủ tiệm không thể kìm nén lâu hơn, khuôn mặt ông trở nên vui vẻ .
「Fu―fu―fu, nó thật sự hâm nóng máu nghệ nhân trong ta! Với cái tên Schmelz này, ta chắc chắn sẽ cho ra đời những thanh kiếm sẽ lưu danh mãi mãi!」
Bên cạnh người thầy đang tỏ vẻ hạnh phúc không hợp tuổi, câu học trò của ông trông như cạn lời bởi nội dung cuộc trò chuyện nãy giờ.
「6-600……. 600 đồng vàng……」
Đó là một lượng tài sản lớn hơn cậu có thể tưởng tượng, cậu cứ tiếp tục thì thầm 『600 đồng vàng』 .
Với lại mấy câu mình bổ sung thêm đều là của Stevegas (Chủ thớt) hết nhé