Kiếm sĩ được gọi là Thiên Kiếm Ma Thuật Sư

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Web novel - Phần 7: Khu rừng, tàn tích và cậu bé - Web novel - Chương 53

Tran và Edit: Stevegas

「Nó sẽ còn kéo dài bao lâu nữa đây?」

 Kyrill hỏi với giọng ngờ vực. Không trách được việc Kyrill cảm thấy khó chịu, vì họ đã đi xuống cầu thang được hơn trăm bước rồi.

「Ai biết. Mà, chắc chắn nó sẽ khá sâu」

 Trước hết, họ không hề biết được lối đi ngầm này sẽ dẫn đến đâu. Nếu đây chỉ là một chỗ chứa thực phẩm hoặc kho chứa đồ, thì không cần thiết phải xây dựng nó ở sâu thế này.

 Ardis nhẹ nhàng quệt bức tường bên cạnh anh, đầu ngón tay anh chuyển màu đen ngòm. Dọc theo những bậc thang tiếp tục dẫn sâu hơn xuống lòng đất, những bức tường và trần đều bị bao phủ bởi bồ hóng đen.

 Dĩ nhiên, những phần tàn tích trên ở mặt đất vốn cũng đã ở tình trạng tơi tả, nhưng đó chỉ toàn là bụi và gạch đá vụn. So với trên đó, lối đi xuống này thì lại được bao phủ bởi bồ hóng. Tuy vậy, lý do cho chỗ bồ hóng này có lẽ là lửa hoặc có thể là do một loại ma pháp nào đó không xác định.

 Cuối, điểm đến của những bậc thang đã ở trước mắt.

 Sau khi đi xuống những bậc thang sâu và dài đó, lối vào cuối cùng cũng hiện ra. Đó là một căn phòng trống có chiều cao khoảng ba mét, gần như rộng hơn cả chỗ tàn tích trên mặt đất.

 Mặc dù không có bất kỳ đống đổ nát nào như ở trên mặt đất, thay vào đó là những vật thể đã bị cháy. Nhìn từ hình dạng, có vẻ như chúng trong quá khứ từng là bàn hoặc ghế.

 Trên bức tường bên trái và bên phải, có tổng cộng sáu lối vào. Ngoại trừ một, tất cả những lối đi khác đều có một cái khung dường như là phần còn lại của một cánh cửa đã bị cháy đen.

「Thanh kiếm sẽ ở đâu trong đây ạ?」

「Nếu người bảo với nhóc về tàn tích nói đúng, thì nó sẽ phải ở đây」

 Mặc dù Ardis luôn thận trọng với việc sử dụng dò tìm ma lực, anh vẫn phải kiểm tra cẩn thận từng phòng một để đề phòng.

 Căn phòng đầu tiên dường như là một phòng chứa đồ. Chém cánh cửa cháy và bước vào, có những đống đồ mục nát và cháy đen ở bên tường.

 Với căn phòng thứ hai, có vẻ như đây là nơi làm việc. Có những dụng cụ và bàn ghế vẫn có thể suýt soát nhận ra hình dạng nằm rải rác khắp nơi.

 Căn phòng thứ ba cũng giống như căn phòng thứ nhất, vẫn là những món đồ bị cháy đen ở bên tường. Nhìn vào hình dạng mỏng manh của chúng và bụi bay trong không khí, có vẻ như căn phòng này là nơi họ cất giữ sách.

 Bước vào căn phòng thứ tư, Ardis lập tức dừng lại.

「U-Uhh, Ardis-san? Có chuyện gì vậy?」

 Kyrill hỏi khi Ardis đột nhiên dừng lại. Như Ardis đã nói từ trước, Kyrill chỉ được đi sau anh khi họ khám phá từng căn phòng.

 Căn phòng này trông rộng hơn nhiều so với những căn phòng họ thấy khi nãy. Khi tàn tích vẫn còn được sử dụng, có lẽ có nhiều người đã qua lại căn phòng này.

 Bên trong căn phòng cũng tương tự như các phòng khác, nó chứa đầy những thứ bị cháy đen thui như mong đợi. Nhưng đáng ghét thay, kích thước và hình dạng của chúng là những thứ mà Ardis trước đây đã từng thấy rất nhiều lần.

「……Không có gì. Ở đây trống không」

 Sau một hồi im lặng, Ardis trả lời ngắn gọn và quay lại như đang cố chắn tầm nhìn của Kyrill.

「Hãy qua kiểm tra các phòng còn lại」

「Eh? À, vâng ạ」

 Như muốn đuổi Kyrill tránh xa căn phòng, họ chuyển sang căn phòng kế bên. Căn phòng thứ năm, tương tự như những phòng khác, chỉ có những đống đồ nằm vương vãi, không có gì đáng để tâm.

 Cuối cùng là căn phòng thứ sáu. Nó khác với năm căn phòng còn lại, cánh cửa vẫn còn vững mặc cho tuổi đời của nó. Mặc dù nó cũng bị cháy đen, và trông như bị uốn cong, cánh cửa kim loại vẫn còn đó chắn đường họ.

 Ardis đã sử dụng dò tìm ma lực ngay khi họ bước vào căn phòng trống và xác nhận được rằng nguồn ma lực thực sự đang nằm sau cánh cửa thứ sáu. Nếu thực sự có một thanh kiếm, thì nó sẽ phải ở đây.

「Được rồi, đi thôi」

Gọi Kyrill, Ardis tiến tới trước cửa.

「Có cảm giác như sẽ có thứ gì đó xuất hiện...」

 Trước lời đoán của Kyrill, Ardis giữ khoảng cách và sử dụng 『Khắc Xuân Hà』 kèm với kiếm ma thuật. Lưỡi kiếm bao bọc trong ánh sáng màu lá khô và chém xuống cánh cửa kim loại đã cũ.

 Chém cánh cửa ba lần, Ardis thêm cả sóng xung kích ma lực từ tay anh. Một âm thanh điếc tai phát ra từ không gian dưới lòng đất khi cánh cửa kim loại sụp đổ.

 Không còn gì cản đường của họ nữa, Ardis bước vào trong khi vẫn cảnh giác, không gian bên trong nhỏ hơn hẳn các căn phòng trước.

 Mặc dù những bức tường và sàn nhà cũng bị nhuộm đen, nhưng nó khác những căn phòng trước đó là ta vẫn có thể tưởng tượng được trạng thái ban đầu của căn phòng.

 Những gì còn ở trong phòng chỉ có đúng một thứ. Trên một cái bệ cao đến eo ở giữa, có một thanh kiếm được đặt trong bao nằm ở đó. Nhìn vào chiều dài của bao kiếm, lưỡi kiếm có lẽ dài khoảng tám mươi centimet. Mặc dù nó không có diềm xếp hay trang trí gì, nhưng hình khắc tinh xảo trên tay cầm và bao kiếm của nó mang lại cảm giác thanh lịch và tinh tế.

 Khi đã gần thế này, Ardis có thể khẳng định rằng phản ứng đã thấy từ trên mặt đất chính là từ thanh kiếm này. Ngay cả khi không phải là Ardis, bất kỳ pháp sư hay những người quen thuộc với ma lực đều có thể nói rằng có một nguồn ma lực rất mạnh đang bao trùm thanh kiếm.

「Ah, đó ạ! Ardis-san, thanh kiếm ở đó! Với nó, Nee-san sẽ có thể...!」

 Trước thanh kiếm mà cậu đang mong có thể tìm thấy, giọng nói đầy phấn khích của Kyrill vang lên. Có vẻ như cậu sẽ nhảy lên bất cứ lúc nào, nhưng liếc thấy Ardis vẫn đứng yên, cậu hỏi.

「Umm…. sẽ không có cái bẫy nào kích hoạt khi ai đó chạm vào, hay đây thực sự là một thanh kiếm bị nguyền rủa...?」

 Những gì Kyrill nói rất đúng. Những nơi chứa kho báu của một tàn tích, hầu hết trong số chúng đều đã được trang bị bẫy để đối phó với những kẻ xâm nhập. Trên hết, thứ mà họ đang theo đuổi là một vật phẩm không xác định. Không ít lần những món đồ tìm được trong tàn tích hoá ra lại là những món đồ bị nguyền rủa.

 Đối với những thợ săn kho báu sống bằng việc khám phá tàn tích, họ sẽ có thể nhận ra việc đó, tuy nhiên, đối với Ardis, người chỉ là một lính đánh thuê, anh không có kiến thức để mà rõ được.

「Sao đây? Rốt cuộc tôi cũng không biết vì tôi không phải là thợ săn kho báu」

「...Chúng ta nên làm gì đây?」

 Đã nói là vậy, họ cũng không thể trở về mà không thu được gì sau khi trải qua một hành trình nguy hiểm. Bỏ qua một bên việc thanh kiếm có điều gì không ổn hay không, việc họ quay về cùng với thanh kiếm đã được quyết định.

「...Rồi thì, hãy thử xem」

 Ardis lẩm bẩm và cố gắng di chuyển thanh kiếm trên bệ bằng ma lực của ann. *Keng*, thanh kiếm lơ lửng trên không trung cùng với bao kiếm. Mặc dù Ardis đã thận trọng trước khả năng nó kháng cự, anh đã di chuyển thành công thanh kiếm một cách dễ dàng.

「U-Uwaaaa! 」

 Bên cạnh Ardis, người đang cảm thấy nhẹ nhõm, tiếng thốt lên ngạc nhiên của Kyrill phát ra.

「Nn? Có chuyện gì vậy?」

「A-Ardis-san! Thanh kiếm! Thanh kiếm tự di chuyển!」

 Đối với Kyrill, người không biết rằng Ardis chính là người đang di chuyển thanh kiếm bằng ma lực của mình, có lẽ cậu sợ trước việc đó.

「Ồ, tôi đang di chuyển nó bằng ma pháp của mình thôi」

「Eh? Huh, Ardis-san đang di chuyển nó ạ?」

「Đúng vậy」

「...」

 Kyrill đang há hốc miệng nhìn Ardis, có vẻ như cuối cùng cậu đã hiểu được khả năng của người đồng hành cùng cậu.

「Hãy nói trước nếu anh di chuyển nó chứ! Nó khiến em sợ đó, em đã tưởng là nó tự di chuyển đó!」

「Trước đó không phải nhóc đã từng thấy tôi điều khiển thanh kiếm của mình như vậy sao?」

「Vâng, em đã nhìn thấy nó lúc đó! Nhưng anh không thể cho em cơ hội để chuẩn bị sao!? Nếu Ardis-san đột nhiên làm thế, thì làm sao mà em biết được」

 Lời của Kyrill rất đúng. Vì Ardis chủ yếu tự mình hành động, nên anh rất thiếu quan tâm đến các thành viên trong nhóm. Nghĩ lại thì, Ardis nhớ rằng anh cũng từng bị Ted mắng vì lý do gì đó tương tự.

「Xin lỗi. Là lỗi của tôi. Lẽ ra tôi nên báo trước」

「Cảm ơn anh」

 Tim của Kyrill có lẽ đã giật thót lên vì việc đó, nên giọng của cậu lúc này khá nhỏ. 

「Vậy thì, giờ ta sẽ có thể mang nó trở lại an toàn, nhưng... Đêm đã xuống rồi. Hãy nghỉ ngơi qua đêm và khởi hành vào sáng mai」

 Nếu chỉ có một mình Ardis, không có vấn đề gì với việc anh quay trở lại vương đô vào giữa đêm. Nhưng, với việc có Kyrill ở đây, sức chịu đựng của cậu có lẽ sẽ không nổi.

「Vậy, chúng ta có nên sử dụng căn phòng này không? Nó hơi hẹp, nhưng nó tốt hơn so với các phòng khác」

「Không, chúng ta hãy ra khỏi lòng đất trước đã」

 Giục Kyrill vẫn đang nghiêng đầu thắc mắc lý do tại sao họ không thể nghỉ ngơi ở đây, cả hai bắt đầu leo lên những bậc thang kéo dài.

 Chắc chắn, sẽ tốt hơn nếu họ nghỉ ngơi trong căn phòng dưới lòng đất. Nhưng có những căn phòng mà Ardis không muốn Kyrill phải thấy. Cảnh đó, là thứ mà một đứa trẻ không bao giờ phải được chứng kiến.

 Mất gấp đôi thời gian so với lúc họ đi xuống, Ardis và Kyrill cuối cùng đã quay phần tàn tích trên mặt đất. Mặc dù khu vực này đã tan tành, may mắn thay, nó vẫn đủ tốt để họ tránh mưa và gió. Chà, ít nhất, nó tốt hơn nhiều lần so với việc cắm trại trong rừng.

 Ardis dùng thủy ma pháp bảo một góc để mạnh tay làm sạch nó, rồi làm khô nó bằng phong ma pháp, sau đó thu thập một ít củi khô để đốt lửa trại.

「Umm…Còn việc canh gác thì thế nào đây ạ?」

「Không cần thiết. Tôi sẽ thức dậy ngay lập tức nếu có bất cứ chuyện gì」

「...Nhưng, chúng ta đang ở giữa một khu rừng mà?」

「Không có quỷ hay quái vật quanh đây, vì vậy nhóc có thể ngừng lo lắng chuyện đó」

 Trước hết, nếu có thứ gì đó xuất hiện, chắc chắn đó sẽ không phải là bọn quỷ hay quái vật, Ardis lẩm bẩm trong lòng.

「H-Haa….」

 Một câu trả lời như gió thổi ngoài tai đến từ miệng của Kyrill. Mặc dù vậy, cậu chỉ có thể theo ý Ardis, người rõ ràng có nhiều kinh nghiệm hơn trong khoản này. Kyrill cuộn tròn trong chiếc áo khoác của mình rồi nằm xuống, có lẽ vì sự mệt mỏi ập tới, cậu ngủ thiếp đi chỉ trong một thoáng.

 Ardis thấy vậy đành sử dụng dò tìm ma lực một lần nữa để đề phòng, sau khi xác định rằng thực sự không còn có con gì nguy hiểm ở gần đây, Ardis cũng nhắm mắt lại và nằm xuống.

 _____________________

 Gió thổi qua. Trên một ngọn đồi ấm áp và yên bình. Trên một cái khoảng trống nhỏ ở giữa gốc cây.

 Ardis nằm dài trên bãi cỏ trong khi ngước nhìn lên trời.

 Ngắm nhìn những đám mây trôi qua bằng cặp mắt, và khi những đám mây rời khỏi tầm nhìn của anh, anh lại nhìn sang những đám mây khác. Thi thoảng, những con chim bay qua che khuất ánh mặt trời, khiến cái bóng của chúng phản chiếu trên mặt Ardis trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

 Những giọng nói xa xăm của đồng đội anh có thể nghe thấy.

 Có lẽ ai đó đã lại làm điều gì đó ngu ngốc nữa.

 Có những giọng nghe có vẻ lạnh lùng, có tiếng cười như thể đang ôm bụng và cả tiếng hét giận dữ. Tất cả đều nghe rất khó chịu.

 Những ký ức hạnh phúc trở về với Ardis.

 Cuộc sống hàng ngày quý giá mà anh không còn có thể trở lại.

 Ardis nhận ra ngay cả khi toàn bộ thế giới này bị vấy bẩn trong máu, đó vẫn là nơi anh thuộc về, là quê hương mà anh nên trở về, và… có một cái sự thật tàn khốc đó là anh không bao giờ có thể quay trở lại nữa.

 Tất cả là vì anh là kẻ ngu xuẩn.

 Tất cả là vì anh đã yếu đuối.

 Tất cả là vì anh không thể bảo vệ người mà anh muốn.

 Ardis, người vẫn đang ngước nhìn lên bầu trời một cách xa xăm nghe thấy những bước chân đang đến gần. Những bước chân nhẹ nhàng như thể đang nhảy múa, Ardis biết luôn đó là ai mà không cần phải nhìn.

 Đôi mắt của Ardis trở nên nóng bỏng.

「Ardis. Em còn định dỗi bao lâu nữa? Chẳng phải đội trưởng đã nói là『Không để tâm』 sao? Đừng quá suy sụp chỉ vì em đã căn thời gian đòn công kích chệch một chút. Nó cũng không có hại gì cả, tại sao em không ngừng cái khuôn mặt chán nản đó đi xem nào?」 

 Tầm nhìn của Ardis bị chắn bởi khuôn mặt của một cô gái trẻ. Khuôn mặt phản chiếu trong tầm nhìn của anh bị lộn ngược, cô dường như đang rất cáu. Cô có đôi mắt đen và mái tóc đen giống hệt của Ardis. Mái tóc dài xoã ra sau lưng cô được buộc lại bằng một dải ruy băng màu tím.

「Nào, nếu em không nhanh chân, thì em sẽ đến muộn bữa sáng đó? Mọi người không tốt bụng đến mức để lại một phần cho đồng đội của mình, người mà không chịu có mặt đâu」

 Cô gái trẻ đưa tay về phía Ardis trong khi mỉm cười.

 Nước mắt bắt đầu trào ra từ khoé mắt của Ardis. Ánh mắt anh run rẩy. Mặc dù anh muốn nhìn thấy nhiều hơn, trái với mong muốn, đôi mắt anh đã ngăn điều đó laij 

 Như thể đã chán với Ardis, người vẫn không chịu đứng dậy, cô gái trẻ có vẻ cáu hơn khi cô mắng Ardis với hai tay để trên eo.

「Trời ạ―. Dậy đi chứ. Nếu em không chịu, thì sẽ sớm gặp nguy hiểm đó」

Ardis, đột ngột mở to mắt ra và rút 『Thương Thiên Thái Hoa』 ra.

 Ngọn lửa trại đã bị dập tắt, chỉ có ma pháp chiếu sáng mà Ardis thi triển từ trước lờ mờ bên trong khu tàn tích. Trước sự tĩnh lặng vẫn tiếp tục, Ardis yên lặng sử dụng dò tìm ma lực.

Có phản ứng.

「Chúng ở đâu...」

 Bao quanh Ardis và Kyrill đang ngủ, là rất nhiều nguồn ma lực.

Thua rank và ôm ba bộ nên bị chậm, xin hứa sẽ có thêm tuần này.