Tran và Edit: Stevegas
Dò tìm ma lực của Ardis đã bắt được một số phản ứng. Có hơn mười vị trí. Mặc dù sức mạnh của chúng dường như không lớn nếu xét qua ma lực, nhưng thật hiếm khi có thứ gì tiếp cận được Ardis mà không bị anh phát hiện.
「Quỷ... không phải bọn chúng à」
Trong bóng tối, những hình bóng bao vây Ardis và Kyrill cuối cùng cũng lộ hiện.
Đó là những hình nhân màu đỏ thẫm. Chúng có kích thước tương tự như một người bình thường. Chúng trông giống như những bóng người màu đỏ và đã được vật chất hóa.
Ardis không cảm thấy bất kỳ sự thù địch nào từ những sinh vật vậy. Từ đầu, có hơi nghi ngờ khi coi chúng là những sinh vật sống.
Chúng là những con hình nhân chỉ có chút ma lực yếu ớt bên trong, chúng chỉ đứng loạng choạng trên mặt đất trong im lặng. Trong tàn tích được bao trùm bởi sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của Kyrill vẫn đang ngủ say.
Một khoảng thời gian không rõ bao lâu đã trôi qua khi Ardis nhìn chằm chằm chúng, những con hình nhân chỉ run rẩy, nhưng đột nhiên chuyển động của chúng trở nên điên loạn. Một số con bắt đầu ôm đầu, một số cuộn tròn trên mặt đất, và một số con thì cùng đưa tay lên trời. Ngay cả khi mỗi con trong số chúng vẫn đang làm những động tác khó hiểu, chúng vẫn từ từ tiến đến Ardis.
「AaaaaAAaaiiIiyaAauaAa」
Đồng thời, những con hình nhân bắt đầu phát ra những tiếng thét đau khổ. Mặc dù chúng dường như không có miệng, nhưng giọng của chúng chắc chắn đã đến được tai Ardis.
「Hử… gì vậy—」
Trước những tiếng kêu ầm ĩ, không có gì ngạc nhiên khi Kyrill giật mình tỉnh giấc. Ngồi dậy nhìn xung quanh, khi nhìn thấy những sinh vật hình người màu đỏ đang tiến lại gần và nhận ra rằng âm thanh đó phát ra từ chúng, cả người Kyrill giật thót lên.
「Hở……? Eeeeh!? Gì!? Đó là cái gì vậy!? 」
「Đừng làm gì hết. Cứ ở đó」
Không hề mất bình tĩnh, Ardis cảnh báo Kyrill trong khi vẫn giữ tư thế với 『Thương Thiên Thái Hoa』. Dù vậy, những sinh vật bí ẩn màu đỏ vẫn dần thu hẹp khoảng cách.
(Giờ thì, làm thế nào để xử lý chuyện này đây)
Ardis suy nghĩ.
Vẫn không có bất kỳ sự thù địch nào từ phía chúng. Nhưng, bị bao vây bởi những sinh vật vô danh, trên hết, chúng còn đang tiến đến gần, dù thế nào đi nữa thì cũng không ổn với Ardis. Dù cho ý định của đối phương là gì đi nữa, hoặc ngay cả khi chúng vốn có ý thức, không đời nào Ardis để chúng tiếp tục tiến đến gần hơn.
「Dừng tại. Ta sẽ tấn công nếu bọn mày tiến gần hơn」
Ardis cảnh báo. Bên trong tàn tích nát có mái cao, giọng anh vang vọng.
「Iyaaaaaaaauaaaaaaaaa」
Nhưng đáp lại vẫn là những tiếng kêu đau đớn khó hiểu. Có vẻ như chúng không thể giao tiếp.
「Hết cách rồi」
Từ bỏ việc cố gắng thuyết phục bọn sinh vật, Ardis thả 『Khắc Xuân Hà』 và 『Nguyệt Đại Xuy Tuyết』ra.
Trong khi vẫn giữ thế đứng với 『Thương Thiên Thái Hoa』 bên cạnh Kyrill, Ardis đã phóng cả hai thanh đoản kiếm bay tới bọn hình nhân. Một trong số chúng lao thẳng đến con hình nhân ngay trước mặt anh , trong khi thanh còn lại vòng lên trên và tấn công con ở phía sau.
Hai thanh đoản kiếm bay xuyên qua không trung và chém vào những con hình nhân. Chúng thậm chí còn không thèm né những thanh kiếm. Vào khoảnh khắc kế tiếp, hai thanh kiếm cắt đứt cơ thể của bọn hình nhân như thể được ra lệnh.
Mặc dù nhìn như một người bình thường, khi bị xẻ đôi, chúng liền biến thành sương mù và tan biến đi. Có vẻ như không có bất kỳ sự kháng cự nào cả, nhưng, khi một trong số chúng bị tấn công, các con khác lại trở nên điên loạn.
「AaaaAAAuuuauaaaH!」
「IIiiaiAAaaaoOoUuu! 」
「UaaaaaaaaiooooooooooA!」
Những tiếng kêu to hơn cả lúc nãy vang vọng lên khắp tàn tích. Những con hình nhân một lúc trước mới chỉ có tốc độ như đang lết đi bỗng nhiên lao vào Ardis một cách giận dữ.
「Chậc!」
Ardis tặc lưỡi, anh tiếp tục chém đôi những con còn lại bằng 『Khắc Xuân Hà』 và 『Nguyệt Đại Xuy Tuyết』. Sử dụng đồng thời cả phong ma pháp, anh ngăn tất cả bọn chúng tiếp cận.
「Màu trắng nhạt nhoà của sự phán xét diệt trừ tội lỗi của sự vô định―― Stee Grol Elmet! 」(Lưỡi kiếm tấn công dữ dội)
Bên trong tàn tích ngăn cách với bên ngoài bởi một bức tường, một cơn gió mạnh xuất hiện. Cơn bão dữ dội xuất hiện ngay lập tức với tiếng gầm lớn đã hút được những con hình nhân màu đỏ và thổi bay chúng đi. Những mảnh gạch đá vụn nhỏ vỡ tan dưới áp lực không khí dữ dội, tro bụi đã tích tụ trong nhiều năm đang tràn ngập bầu không khí.
Trước những lưỡi đao gió như vậy, cơ thể bọn hình nhân tan vỡ thành từng mảnh.
「IyaaauAuaUaaua!」
Một tiếng kêu đinh tai khác vang lên.
Bọn hình nhân bị cuốn theo bởi những cơn gió dữ dội bay lên mái nhà, và rơi xuống sàn nhà. Trước khi cơ thể của chúng chạm đất, chúng biến mất một cách bất thường sau khi bị hút vào một chỗ.
Nơi những con hình nhân đó bị hút vào, là thanh kiếm mà họ đã lấy được từ tàn tích. Vào thời điểm Ardis và Kyrill nhận ra điều đó, thanh kiếm mà vẫn chưa ai chạm vào từ nãy đến giờ đã được rút ra khỏi bao kiếm của nó. Lưỡi kiếm sáng bóng mà họ lần đầu được nhìn thấy có màu đỏ rực.
「C-Có lẽ nào thanh kiếm đã bị nguyền rủa không ạ?」
「Có thể là vậy」
Bên trong tàn tích được chiếu sáng lờ mờ bởi ma pháp của Ardis, sự yên tĩnh đã quay lại.
「Vậy thế nào đây? Chúng ta có nên để lại thanh kiếm không?」
Sau một hồi im lặng trước câu hỏi của Ardis, Kyrill lắc đầu.
「Em sẽ không từ bỏ sau khi đã đi xa đến được thế này. Em muốn mang nó trở về bởi chúng ta đã lấy được nó—— Không, em phải mang nó trở về bằng bất cứ giá nào. Nhưng…」
Giọng của Kyrill nhỏ đi.
Chà, đành vậy. Nếu Ardis không đồng hành cùng cậu, cậu sẽ không bao giờ có thể tự mình vượt qua khu rừng dù thế nào đi chăng nữa. Thậm chí, còn chưa tính đến việc phải mang theo thanh kiếm bị nguyền rủa đó.
Nếu Ardis chọn rút lui vào lúc này, thì Kyrill không còn cách nào khác ngoài việc để lại thanh kiếm phía sau. Không thể đổ lỗi cho việc Kyrill đang cảm thấy thất vọng. Ardis khẽ thở dài và mỉm cười cay đắng.
「Chuyến tàu này tôi đã bước lên rồi. Tôi sẽ không bỏ tàu mà đi đâu. Như đã nói khi nãy, tôi sẽ đưa nhóc trở lại thủ đô một cách tử tế」
Nói rồi, Ardis điều khiển thanh kiếm đỏ rực và nhét lại vào trong bao kiếm.
「Giờ thì... vẫn còn quá sớm để khởi hành. Chúng ta hãy ngủ thêm một chút đã」
「Eh? Eeeeh!? Sau những việc vừa xảy ra sao ạ!?」
「Hãy ngủ khi ta có thể. Đó là quy tắc cơ bản của lính đánh thuê… à khoan, nhóc vốn không phải là lính đánh thuê mà. Chà, nếu có chuyện gì xảy ra lần nữa thì tôi sẽ lại giải quyết lần nữa thôi. Vậy thì, chúc ngủ ngon——」
Nói với giọng điệu như thể chẳng có gì to tát, Ardis cuộn tròn trong chiếc áo choàng rồi nằm xuống. Mặc dù Kyrill dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng cậu từ bỏ rồi nằm xuống như Ardis để đi ngủ lần nữa.
Sáng hôm sau. Rốt cuộc, những con hình nhân kỳ lạ đã không xuất hiện trở lại.
Mặc dù cả Ardis và Kyrill đều không có cơ hội để nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng họ không hẳn là thấy phiền bởi việc đó. Nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, họ rời khỏi tàn tích khi bình minh dần lên.
「Những con quái vật đó, chúng sẽ trở lại không ạ?」
「Có lẽ, mặc dù sẽ tốt hơn hết nếu chúng không」
Mặc dù chúng không phải là mối đe dọa với Ardis, nhưng có những sinh vật bí ẩn có thể tiếp cận anh bất cứ lúc nào thì thật sự rất căng thẳng.
Đã biết rằng thanh kiếm thực sự có một hiệu ứng đặc biệt, việc cầm nó trực tiếp sẽ quá rủi ro, nên Ardis vẫn đang mang nó theo kiếm ma thuật của mình. Mặc dù sẽ tốn ma lực để duy trì, nhưng ann không còn lựa chọn nào khác vì nó sẽ an toàn hơn.
Nơi có tàn tích, cách khoảng hai ngày đi bộ từ lối vào khu rừng. Mặc dù Ardis có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian với 『Phù Bộ』, anh lại không thể làm việc đó vì đi cùng với Kyrill. Không còn lựa chọn nào khác để Kyrill với thể lực yếu có thể bắt kịp. Cuối cùng, họ mất ba ngày trước khi có thể rời khỏi khu rừng.
Trừ bọn thú và quỷ xuất hiện một cách bình thường trong khu rừng, không có gì đặc biệt nữa. Đối với Ardis, đối phó với bọn quái vật trong rừng Corsas thì quá là dễ dàng dù cho phải vác theo một thanh kiếm bị nguyền rủa và một cậu bé.
Vấn đề là những con hình nhân kỳ lạ luôn xuất hiện mỗi đêm. Trong hai đêm họ ở lại trong rừng, những con hình nhân màu đỏ đều xuất hiện.
Tất nhiên, đối phó với chúng là một việc dễ dàng đối với Ardis. Nhưng, nếu không biết được gốc rễ của vấn đề, chúng sẽ cứ xuất hiện trở lại khi đêm đến. Mặc dù đó không phải là vấn đề lớn cho tới khi họ về đến vương đô, vấn đề là sau đó. Trở về vương đô, trao lại thanh kiếm cho người yêu cầu Kyrill, việc đó quá liều lĩnh theo quan điểm của Ardis.
「Sẽ tốt hơn nếu chúng ta tìm ra cách nào đó để xoá lời nguyền ở vương đô...」
Có vẻ như chính Kyrill cũng hiểu được điều đó. Cậu không hề tỏ ra vui vẻ ngay cả khi họ đã có thanh kiếm mà cậu đang tìm.
Với bầu không khí hơi khó xử, Ardis và Kyrill cuối cùng cũng rời khỏi khu rừng. Tắm trong ánh nắng ấm áp mà cả hai đã chưa được từ lâu, Kyrill nheo mắt lại.
「Vẫn còn phải đi thêm một chút nữa」
Sau khi băng qua rừng, sẽ mất thêm một ngày để đến vương đô. Mặc dù vẫn còn vấn đề liên quan đến lời nguyền của thanh kiếm, nhưng kế hoạch tốt nhất sẽ là họ để chuyện đó cho tới khi về vương đô.
Giờ họ đã rời khỏi khu rừng, không còn nhiều yếu tố đe dọa đến tính mạng họ ở xung quanh nữa. Nhưng tất nhiên, điều đó chỉ đúng khi so sánh với những con quái vật trú ngụ trong khu rừng Corsas. Mặc dù là đồng cỏ, vẫn sẽ có những con quái vật xuất hiện.
Hoặc, cũng có thể không phải là quái vật tấn công họ. Những thương nhân không thuê người hộ tống, hay lính đánh thuê trông giống như những tên nhãi sẽ là mục tiêu tốt.
「Ồ, hai đứa bay! Nộp hết tất cả đồ đạc ra!」
Những tên nhắm đến kẻ yếu hơn, không ai khác chính là con người. Một cậu bé, và một chàng trai trẻ có vẻ là một pháp sư ở tuổi vị thành niên. Với việc là con mồi, họ quá sức hấp dẫn.
「Nếu hai bọn mày lắng nghe và làm đúng yêu cầu của bọn tao, thì sẽ được tha mạng!」
Vài phút đã trôi từ khi họ rời khỏi khu rừng. Vô số bóng người bao vây Ardis và Kyrill.
Khác với những con hình nhân màu đỏ, chúng là những con người bình thường mà Ardis và Kyrill cuối cũng được gặp sau một thời gian. Chúng có khuôn mặt và mặc quần áo, đó là hình bóng của những tên cướp có thể nói chuyện một cách bình thường.