Wei Yan gọi trợ lý của mình, Kwok Pan Wei.
“Vâng, giáo sư. Ngài gọi tôi ạ?”
Kwok Pan Wei khẽ run rẩy, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Giờ đây, khi [Melissia Masquerade] đã cận kề, Wei Yan trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Có hàng tá việc cần xử lý, và Kwok Pan Wei phải nhận chỉ thị từ hắn ta nhiều lần mỗi ngày.
Nhưng lần này, bầu không khí có gì đó khác lạ.
“Ta có vài người cài cắm trong Hiệp hội Thợ săn Quốc tế. Cậu biết chuyện đó rồi chứ?”
“Vâng, giáo sư. Dĩ nhiên…”
“Một đứa ở bộ phận nhân sự, một đứa ở kho vận, ba đứa ở tiền tuyến và hai đứa trong nhóm chỉ huy... Tai mắt của ta phủ kín khắp nơi, tin tức cũng nhiều không đếm xuể.”
“…Vâng.”
“Nhưng đa phần mấy cái báo cáo gửi về chẳng có gì thú vị. Toàn chuyện mấy lão lãnh đạo béo ú ráng bụng thôi.”
Kwok Pan Wei đảo mắt. Bình thường giáo sư đâu dài dòng thế này, lần này hắn ta định nói gì vậy?
“Nhưng… hôm nay thì có chuyện hơi lạ.”
“…?”
“Có một chánh văn chính thức đã được bí mật gửi tới hoàng gia Nhật Bản.”
Mắt Kwok Pan Wei trừng lớn vì sốc.
Hoàng gia Nhật Bản?
Nếu là thật, chắc chắn bức thư đó có liên quan đến Melissia Masquerade.
“Chà, bọn ta là ma quỷ nhưng cũng đâu hoàn hảo. Prototype X thất bại rồi, việc liên kết hoàn toàn tâm trí với nhau cũng thành bất khả thi. Thế nên việc trong Hiệp hội có một con chuột thì ta cũng hiểu được.”
“…”
“Chánh văn từ Hiệp hội gửi tới Nhật Bản? Khả thi. Nếu họ tìm được đầu mối nào đó, thì cũng dễ hiểu. Nhưng lại gửi thẳng cho hoàng gia chứ không phải cho một guild bình thường? Ta không tin. Hiệp hội với hoàng gia có gần gũi đến mức gửi thư chào hỏi đâu. Nói cách khác, khả năng cao là họ đã nắm được từng nét mực trên tài liệu chiến lược của chúng ta rồi. Aigo, nhưng mà biết không?”
“…”
Vẻ mặt Wei Yan méo xệch như ác quỷ, khiến Kwok Pan Wei có cảm giác như có bàn tay vô hình đang bóp nghẹt hơi thở mình.
“Ta không biết bức thư đó viết cái gì.”
“…”
Khoảng cách về thông tin quá lớn.
Hiệp hội đã bắt đầu chuẩn bị đối phó với chiến lược của những kẻ không thể bị phát hiện, còn bọn họ thì vẫn mù mờ chẳng biết gì.
“Tìm ra con chuột đó. Nếu tìm không ra, ít nhất phải lôi được cái đuôi. Nếu đến đuôi cũng không tìm được, thì phải tìm dấu vết.”
Từ khi cái tồn tại không tưởng mang tên X xuất hiện, mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo. Kwok Pan Wei, trong lúc bị đánh đập vì thất bại, đã nhận ra Wei Yan từ lâu đã coi mình là đồ bỏ đi. Nhưng lần này, cảm giác bất an trong lòng hắn lại khác hẳn.
“Nếu ngay cả dấu vết cũng không tìm được… ta giữ cậu lại làm gì nữa?”
Kwok Pan Wei lập tức hành động.
Không ăn, không ngủ, hắn lục tung hồ sơ ra vào, dò xét mọi góc khuất từ camera giám sát cho đến các pháp khí an ninh. Hắn điên cuồng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào về thông tin rò rỉ.
Thế nhưng, chẳng có chút manh mối nào.
Cho đến khi một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
“Không thể nào, cái con khốn này…”
Mặt mày tái mét, Kwok Pan Wei gọi trợ lý Hashimoto của mình đến. Cô ta là một trong số ít người biết bí mật quan trọng về Melissia Masquerade — do chính hắn ta kể ra.
Khi cô gái Nhật nhỏ bé, mới ngoài đôi mươi, vừa bước vào văn phòng, Kwok Pan Wei đã túm lấy đẩy mạnh cô vào tường.
“Á! A-anh làm gì vậy?!”
“Đồ khốn nạn, mày dám phản bội tao à!”
“Hả…?”
“Bao năm trời làm việc chung, vậy mà mày dám đâm sau lưng tao? Mày bị cái gì dụ dỗ hả? Tiền? Một cuộc đời mới? Hay là bọn chúng hứa sẽ che giấu thân phận quỷ của mày? Đồ khốn nạn, mày phản bội tao như thế đấy à!”
Kwok Pan Wei gào lên giận dữ như thiêu đốt. Nhưng cơn thịnh nộ đó không hẳn vì hắn chắc chắn Hashimoto là gián điệp, mà vì nỗi bất an và sợ hãi trào dâng.
Vì vậy, khi vẻ sợ hãi trên mặt Hashimoto bỗng chốc tan biến như ảo ảnh, trái lại, Kwok Pan Wei lại cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Xin chờ chỉ thị, Chủ nhân.”
Trước tình huống ngoài dự kiến, bản thể phân thân nhận chỉ thị từ Yu Jitae: "Tự quyết định đi."
Cho rằng giết hắn cũng không sao, phân thân đưa tay lên định bóp cổ Kwok Pan Wei — thì đúng lúc đó, gương mặt hắn lại biến sắc.
“Ra vậy… đúng là thật…”
“…”
“Hashimoto. Mày từ khi nào... Không, không phải. Giờ tao còn chẳng biết mày có thực sự là Hashimoto nữa không. Khốn kiếp…”
Kwok Pan Wei lẩm bẩm như thể tự nguyền rủa mình, rồi buhắn tay khỏi người Hashimoto. Hắn cất giọng thăm dò:
“…Thế thì, Hiệp hội hứa với mày cái gì? Tiền bạc? Hay một cuộc đời mới?”
Ánh mắt hắn lúc này đổi hẳn, mang theo sự lấp lánh thèm khát.
“Tên này…”
Khóe môi phân thân nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng. Tên ác quỷ nửa vời trước mặt đang định phản bội đồng loại mình.
“Ta không phải Hashimoto. Con quỷ trẻ đó… giờ không còn trên đời nữa.”
“…”
Vẻ mặt Kwok Pan Wei biến đổi liên tục, từ kinh ngạc, sang phẫn nộ, rồi đến tuyệt vọng. Sau cùng, hắn đẩy Hashimoto vào kho chứa, phân thân cũng không phản kháng.
“Định làm gì vậy?”
“C-có chuyện làm ăn muốn bàn…”
“Làm ăn? Đáng cười thật. Một con quỷ chết nhát cũng đòi đàm phán cuộc đời à? Loại như mày có giá trị gì?”
“D-dù sao thì tôi cũng là trợ lý giáo sư mà!”
Kwok Pan Wei vội vàng hạ mình.
“Tôi từng là đàn em của giáo sư trong nhóm nghiên cứu ở Bắc Kinh. Bao nhiêu năm trời làm việc cho Wei Yan, tôi lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lệnh. Mấy chuyện mờ ám phía sau cánh gà, tôi biết gần hết đấy…”
Sự tuyệt vọng lộ rõ trong dáng vẻ hắn.
“Tôi mệt mỏi rồi. Mệt mỏi với cái kiếp làm chó săn, mỗi ngày phải lo sợ mất mạng. Nếu được sống, tôi chấp nhận bị nhốt trong ngục ngầm của Hiệp hội cũng được. Xin hãy truyền đạt giúp tôi… làm ơn…”
Tình huống diễn biến thật nực cười. Phân thân khẽ nhắm mắt lại, suy nghĩ. Vì Chủ nhân đã giao quyền quyết định cho mình.
Nếu đây là lần thứ sáu, khi Melissia Masquerade còn chỉ là một trò hề trẻ con, thì có lẽ tên này còn được giữ mạng.
Nhưng bây giờ là lần thứ bảy.
“Có vẻ mày không hiểu tình hình hiện tại rồi.”
“…!”
“Ta chẳng hiểu nổi tại sao Wei Yan còn giữ mày lại làm chó chắn cửa. Tầm nhìn hạn hẹp, không biết đoán ý, lại còn hèn nhát.”
Mắt Kwok Pan Wei trợn tròn, rồi gào lên “Con khốn!” và lao đến bóp cổ phân thân.
Nhưng vô ích.
Phân thân dễ dàng túm lấy cổ hắn, nện mạnh vào bức tường kho.
Rầm!
Một lực siết khủng khiếp, không thể tưởng tượng được từ một cổ tay nhỏ nhắn, đang dần nghiền nát cổ Kwok Pan Wei.
Ở lần thứ bảy này, Melissia Masquerade đã không còn là trò đùa nữa.
Ở đây không còn chỗ cho một con chó chắn cửa vô dụng.
“Ít ra… chó còn biết trung thành…”
Tiếng xương cổ bị bóp gãy vang lên khô khốc.
-------------------------------------------------
【asvbvbnsp】(Tải lên 12 tiếng trước)
Lượt xem: 152
Lượt thích: 27
Giữa lúc những đợt sóng ngầm âm thầm dâng lên, một biến động lớn hơn cũng đang âm thầm diễn ra dưới bầu trời.
“Lực lượng đặc nhiệm Hoàng gia… haha, mấy vị nhân vật lớn thế này sao lại đích thân tới vậy?”
Ủy ban Thợ săn Trung ương Nhật Bản (CHC) đã yêu cầu tham gia lực lượng bảo vệ đặc biệt trong đợt đột kích Melissia Masquerade.
Nghĩa là, một nửa số nhân lực lẽ ra bảo vệ hoàng gia, nay sẽ quay sang bảo vệ các học viên.
Đây vốn là lời đề nghị xứng đáng để quỳ xuống mà nhận, nhưng hiệu trưởng Học viện Lair, Ha Sukmoo, nhận thấy có gì đó bất thường trong sự kiện nên đã định từ chối.
Nếu không có cuộc gọi khẩn cấp từ Hiệp hội qua đường dây VVIP, có lẽ Ha Sukmoo đã huỷ bỏ cả sự kiện.
Nhưng Lair vốn nằm dưới sự quản lý trực tiếp của Hiệp hội Thợ săn Quốc tế, nên Ha Sukmoo không còn quyền tự quyết.
Thế là, những siêu nhân của hoàng gia đành quay sang bảo vệ đám học viên.
Cùng lúc đó, Yu Jitae đưa Yu Bom ra ngoài.
Mặc dù nhận được thông báo đột ngột, Bom không hề hỏi han lý do hay điểm đến, chỉ lặng lẽ thay đổi màu tóc và gương mặt. Cô hành động như thể đã biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, khiến Yu Jitae cũng không cần phải giải thích thêm.
“Thư giới thiệu à?”
“Có thể viết cho tôi một bản không?”
Yu Jitae nhờ BM viết thư giới thiệu.
“Đây coi như một khoản nợ đấy. Lần này nhớ trả thêm cả tiền thuê nhà của mấy đứa kia nữa nhé.”
“Biết rồi.”
BM vui vẻ viết thư.
Ngay sau đó, hai người tiến thẳng tới văn phòng của Lực lượng đặc nhiệm Hoàng gia Nhật Bản, tìm một người phụ nữ trạc cuối tuổi ba mươi ở trung tâm chỉ huy ngầm.
“…”
Top 13 bảng xếp hạng siêu nhân thế giới.
Thanh kiếm của Hoàng gia, Minamoto Ai, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
“Tôi là Minamoto. Các người là ai?”
“Thợ săn quỷ.”
“Xin chào, tôi là trợ lý.”
Yu Jitae và Bom lần lượt trả lời. Minamoto cau mày.
“Đùa tao à? Khai tên, đơn vị, mối quan hệ với BM, và mục đích tới đây ngay!”
Phụ nữ sống sót sau bao trận chiến thường có cách nói còn gay gắt hơn đàn hắn.
Minamoto Ai cũng vậy.
Yu Jitae nhìn cô, ánh mắt ánh lên một chút hoài niệm.
Ở vòng lặp thứ ba và thứ tư, họ từng là đồng đội. Đặc biệt là vòng lặp thứ tư, khi Yu Jitae còn là thành viên của Grand Natural Society, Minamoto Ai từng hết mực tin tưởng và đi theo anh.
Nhưng đó… đã là chuyện của quá khứ.
“Thuộc Hiệp hội. Cô cũng thấy thư giới thiệu của BM rồi đấy. Tôi tới đây để nói chuyện riêng.”
“…”
Minamoto khẽ nhíu mày trước lượng thông tin ít ỏi, nhưng cũng không truy hỏi thêm sau khi nghe thấy từ "hiệp hội". Bởi lẽ, đằng sau cái vẻ ngoài bề thế của hiệp hội, còn có một thế lực ngầm cũng khổng lồ không kém.
"Được rồi. Ít nhất cũng cho tôi biết lý do đã chứ."
"Chuyện này liên quan đến Melissia Masquerade."
"Đã biết là người của hiệp hội, thì cũng đoán được. Là chuyện gì?"
"‘Ysayle Khalifa’ và ‘Noah’ sẽ xuất hiện."
Vẻ dửng dưng trên mặt Minamoto thoáng nứt ra một vết rạn.
Ma tộc cấp Thảm họa, Kỹ Sư Quỷ, Ysayle Khalifa.
Ma tộc cấp Đại Thảm họa, Tọa Thẳm Dục Vọng (Seat of Deepest Desire), Noah.
Là một binh sĩ từng tham chiến trong Đại Chiến Đông Á, đây là những cái tên mà cô không thể nào không biết.
"...Cái gì cơ?"
"Tôi tự mình tận mắt chứng kiến. Nếu không tin thì tôi đi cũng được."
"Khoan đã."
Trong tình huống này, người lính chỉ có một lựa chọn. Vừa giữ hoài nghi, vừa lắng nghe tiếp.
"Nói tiếp đi."
"Những kẻ không thể truy tung sẽ rót 20% lực lượng quân sự của chúng vào Melissia Masquerade. Mục tiêu là hiến tế 700 học viên ưu tú được tuyển chọn, để tạo ra 100 ma tộc mới. Trong quá trình đó, Wei Yan — người sẽ trở thành chủ nhân của 100 con quỷ — sẽ vượt qua bài kiểm tra do vực thẳm ban xuống và bước lên ngôi vị 'Seat'."
Một câu chuyện hoang đường bắt đầu.
"...Rồi sao nữa."
"Masquerade là một mê cung, hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài. Chính vì vậy, nó là địa điểm lý tưởng để bọn Qủy thực hiện kế hoạch. Và cũng chính vì thế, ta có thể giết sạch chúng trong đó... nếu mọi chuyện diễn ra như dự kiến."
"Nếu quy mô vượt quá mức, sự kiện sẽ bị hủy... nên cậu mới tìm tôi để nói riêng à?"
"Ừ."
Masquerade chẳng khác nào cái lưới — tập hợp đám quỷ đang tản mát khắp nơi về một chỗ.
"..."
Bị kẹt giữa hai bên, Minamoto Ai, dù muốn hay không, cũng chỉ còn cách tham gia.
"Tuyển những ranker mà cô tin tưởng tuyệt đối, có thể hành động kín đáo. Nếu cô đơn thân độc mã mà lao vào, chắc chắn sẽ chết."
Lời của anh như đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của Minamoto với tư cách một ranker.
"...Phải thử mới biết. Bây giờ khác với thời Đại Chiến rồi."
Yu Jitae lắc đầu.
Vẫn vậy thôi.
Thực tế, trên thế giới này chỉ có chừng ba người ranker đủ sức đối đầu trực tiếp với ma tộc cấp Đại Thảm họa. Nhưng ngay cả họ, cũng không ai dám chắc mình sẽ giành chiến thắng.
Số lượng là nguyên nhân khiến bọn quỷ phải ẩn mình. Toàn cầu có khoảng hai triệu binh sĩ siêu nhân chuyên nghiệp, trong khi số lượng ma tộc chỉ nhỉnh hơn một ngàn.
"Đừng lo. Tên quỷ cấp Đại Thảm họa đó để tôi lo."
"Cái gì cơ? Haha..."
Minamoto bật cười, như thể nghe chuyện cười.
Ngay sau đó, một dòng mana cực kỳ tinh vi lặng lẽ rời khỏi cơ thể cô. Đó là một kỹ thuật cực kỳ kín đáo, nhằm lặng lẽ dò xét Yu Jitae. Thế nhưng, cơ thể của Kẻ Hồi Quy đã chặn lại nguồn mana đó.
Mana bị phản kháng từ chính diện, tạo ra phản lực ngược trở lại đập vào tim, khiến Minamoto nghẹn lại.
Nét đùa cợt biến mất khỏi gương mặt cô.
"...Có phải chính anh đã xúi giục hiệp hội hành động?"
"Phải."
"Phi lý thật... Vậy rốt cuộc mục tiêu của anh là gì?"
"Mục tiêu?"
"Ừ thì... giả sử anh giỏi như thế đi. Nhưng sao lại tới đây kể lể với tôi? Tự mình làm chẳng phải nhanh hơn sao?"
Anh không thể làm vậy.
『 Hành tinh [Earth] đã bước vào trạng thái dị thường [Tận Thế]. 』
Đó là thông báo hắn phải nghe đi nghe lại mỗi lần thế giới bị tua ngược.
Nói chính xác, nguyên nhân khiến dòng thời gian quay ngược, không phải do cái chết của những con rồng non.
Khi rồng non chết đi, rồng trưởng thành sẽ giáng thế, tàn sát loài người, kéo theo tận thế. Và khi nhân loại gần như tuyệt diệt, thế giới sẽ khôi phục lại điểm bắt đầu.
Trong lần hồi quy thứ bảy này, thứ Yu Jitae ưu tiên nhất không phải là tiêu diệt ma tộc. Thứ anh đặt lên hàng đầu — là hạnh phúc của những con rồng.
Anh hiểu rất rõ rằng mỗi lần tự tay sát quỷ, anh lại bị kéo sâu thêm vào vòng xoáy của máu và giết chóc.
Càng cầm kiếm lâu, cuộc sống đời thường càng xa tầm tay — một thứ mà anh vất vả lắm mới nắm giữ được, và tuyệt đối không thể để vuột mất.
Mọi chuyện liên quan đến rồng, anh sẽ tự mình gánh vác. Nhưng cuộc chiến chống tận thế, loài người cũng phải góp phần. Và để làm được điều đó, những ranker — những người thực sự có thể gánh vác trọng trách — nhất định phải còn sống.
Đó là lý do đằng sau kế hoạch Melissia Masquerade của Kẻ Hồi Quy.
"Tôi không thể để cô chết."
Chẳng hay biết dòng suy nghĩ phức tạp đó, Minamoto nhíu mày, rồi bật cười khúc khích.
"Thẳng thắn đấy, dù đây mới là lần đầu gặp nhau... Hay là anh thích mấy chị gái body ngon vậy?"
"...Tôi không nghĩ vậy?"
Kẻ trả lời lại là Bom.
"..."
"..."
Cả hai im lặng giây lát, còn Bom thì vẫn mang bộ dạng dửng dưng lạ kỳ như mọi khi.
"Dù sao, tôi cũng hiểu tình hình rồi. Ngày mai, đúng giờ này, gặp lại tại đây. Tôi sẽ mang theo vài người."
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đó.
-----------------------------------------
Hôm sau, Minamoto quay lại cùng hai người khác — hai ranker không bị ràng buộc bởi các thỏa thuận quốc tế, có thể hành động bí mật.
"Không ngờ mọi chuyện lại ra nhắn nỗi này..."
Người đàn ông đeo kính râm — BM — vừa nuốt ngụm vodka, vừa làu bàu. Phía sau, một giọng già nua vang lên.
"Ehng. Một bà già đi đứng còn khó như tôi thì giúp được gì chứ..."
"Như tôi nói rồi đó, bà già, chỉ cần nghe kỹ thôi, được chưa?"
"Con nhóc kia. Có chắc là không bị lừa không đó?"
"Cô nghĩ tôi là ai chứ!"
Một bà lão với gương mặt hiền từ, trạc tám mươi, lưng còng, tóc bạc trắng, chống gậy lạch bạch bước vào. Bà là người gốc Austronesian.
"Cô là ai á? Chứ cô chỉ là một bé con ngây thơ thôi. Suốt ngày chỉ biết dùng nắm đấm. Tôi đã nói bao nhiêu lần là phải biết chọn lọc lời đàn ông nói rồi mà?"
"Á, đã bảo không phải mà!"
Yu Jitae biết bà cụ này.
Bà từng là thành viên của Grand Natural Society, từng đứng hạng 6 toàn cầu trong Đại Chiến Đông Á. Là người sử dụng loại phúc lành cực kỳ hiếm — điều khiển vật thể bằng ý niệm, từng được ca tụng là “Kẻ dùng niệm lực mạnh nhất".
"Rất hân hạnh được gặp, Li Hwa."
Ánh mắt bà cụ khẽ dao động.
Do vết thương nghiêm trọng trong Đại Chiến, gương mặt bà đã biến dạng hoàn toàn. Sau chiến tranh, bà bị cho là mất tích, và hiện tại, rất ít người còn nhận ra bà.
"Ai. Con nhóc này, mày mê đàn ông xấu à?"
"Không phải mà!"
"Ừm... Ít nhất thì anh ta cũng không giống kiểu lừa đảo vặt. Rất vui được gặp. Nào, để tôi xem thử anh có gì để nói."
Bom gật đầu chào nhẹ nhàng, trong khi bà cụ mỉm cười dịu dàng rồi ngồi xuống cạnh BM.
"Thế nào? Vậy đủ chưa?"
Minamoto hỏi.
"Đủ rồi."
BM, Li Hwa, và Minamoto — vậy là đủ.
"Bắt đầu chủ đề tiếp theo thôi."