Một câu chuyện diễn ra ít lâu trước Tập 1
---
「Lưng… không còn đau nữa.」
Bà Vanessa lẩm bẩm một mình trong phòng ngủ tĩnh lặng.
Thường thì, ngay khoảnh khắc bà mở mắt chào ngày mới, cơn đau nhức ê ẩm ở lưng cũng sẽ "chào" bà. Có những đêm, chỉ một cú trở mình thôi cũng đủ khiến bà giật mình tỉnh giấc vì đau. Dù đã đặt thuốc dán định kỳ từ Hội trưởng Guild Dược sĩ, bà cũng gần như buông xuôi, tự nhủ rằng tuổi già sức yếu, đành phải chịu đựng thôi.
Cơ thể này đã không còn như thời son trẻ, ngủ một giấc là khỏe re. Càng có tuổi, bà càng cảm nhận rõ rệt sự suy yếu, khả năng hồi phục cũng chậm chạp đi. Đó là con đường mà hầu hết những người có tuổi đều phải trải qua. Chiếc gậy chống đỡ thân mình cũng đã trở nên quen thuộc trong tay bà từ bao giờ.
Thậm chí, ngay cả hôm qua, khi nhận được viên kẹo lạ trong buổi gặp mặt của các chủ quán trọ, bà cũng chẳng hề kỳ vọng gì nhiều.
‘Bà Vanessa, tôi cho bà này. Đây là kẹo mà con bé Giselle nhà tôi làm riêng cho vợ chồng tôi, hiệu quả lắm đấy. Mỗi ngày chỉ được ăn một viên thôi. Tốt nhất là ăn trước khi ngủ, hoặc vào những ngày phải ngồi làm việc liên tục.’
Bà biết rõ, cũng như bà cưng chiều con dâu mình, bà chủ quán trọ kia cũng hết mực yêu thương cô bé giả kim thuật ấy, chẳng khác nào con gái ruột.
Dù chưa từng gặp mặt cô gái tên Giselle, nhưng bà đã nghe những lời kể đầy tự hào về cô bé nhiều đến mức cái tên ấy đã in sâu vào tâm trí.
Vì vậy, bà đã đinh ninh rằng thứ gọi là ‘Kẹo giả kim’ này cũng chỉ là giả dược mà thôi. Bà tin rằng, vì đó là món quà được làm riêng cho họ, nên họ mới có cảm giác như nó thật sự hiệu quả.
Dù nghĩ vậy, bà cũng không nỡ lòng từ chối viên kẹo được dúi vào tay một cách niềm nở, nên đành nhận lấy theo lời giới thiệu.
Và rồi tối qua, trước khi lên giường, bà đã thử cho một viên vào miệng. Bà chỉ nhớ mang máng rằng cơn đau dường như dịu đi một chút, thay vào đó là cảm giác mát lạnh lan tỏa… cho đến tận lúc đó.
Phải rồi, thường thì bà sẽ phải trằn trọc một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng tối qua, bà còn chưa kịp với tay lấy cuốn sách gối đầu giường. Từ lúc đó, bà không hề tỉnh giấc một lần nào, cho đến tận sáng nay.
---
「Vào những ngày phải ngồi làm việc liên tục cũng tốt à...」
Hôm nay lại vừa hay có một buổi họp mặt của các Hội trưởng.
Nói là họp mặt cho sang, chứ thực ra nó cũng tương tự như buổi gặp gỡ của Guild Quán Trọ, chủ yếu là để những người quen biết tụ tập, trao đổi thông tin. Dù là ngành nghề nào đi nữa, việc cập nhật tin tức vẫn luôn là điều cần thiết.
Nó giống như một buổi tiệc trà thân mật, chỉ có điều địa điểm hơi xa khiến bà thấy phiền lòng.
Dù đường phố Vương đô đã được lát đá phẳng phiu, nhưng việc ngồi xe ngựa cả đi lẫn về cũng là một cực hình đối với tấm lưng già này.
Bà khoan thai bước ra khỏi giường, sửa soạn quần áo.
Rồi bà lấy một viên Kẹo giả kim vẫn còn để trên bàn giấy, bóc lớp vỏ sột soạt và ngậm vào miệng.
Mong là cũng như giấc ngủ, chuyến đi xe ngựa hôm nay sẽ dễ chịu hơn một chút.
Bà chỉ thầm ước một điều nhỏ nhoi như vậy.
—Ấy thế mà, hiệu quả lại vượt xa sức tưởng tượng.
Đến mức mà khi một trong những người tham dự đến muộn vì bận việc, bà cũng chẳng hề lấy làm khó chịu.
Thấy bà Vanessa ung dung nhâm nhi tách trà mà không hề cau mày, các vị Hội trưởng xung quanh đều tò mò nghiêng đầu.
「Bà Vanessa, trông bà hôm nay có vẻ vui nhỉ.」
「Lưng bà đỡ hơn rồi sao?」
「Hay là Guild Quán Trọ cuối cùng cũng tìm được người kế vị rồi?」
「Chuyện đó thì chưa đâu, nhưng tối qua tôi đã có một giấc ngủ ngon tuyệt. Giờ thì có ngồi xe ngựa nửa ngày chắc cũng chẳng hề hấn gì.」
「Bà nói đến thế cơ à? Hay là tìm được món đồ giảm đau lưng nào tốt lắm?」
「Đừng có úp mở nữa, kể cho bọn này nghe với đi.」
Họ đều là những người bạn đã quen biết nhau từ rất lâu.
Ai nấy cũng đều là những vị Hội trưởng kỳ cựu, tuổi tác cũng chẳng còn trẻ trung gì. Dù mức độ đau có khác nhau, nhưng họ đều là những người bạn chung "nỗi khổ đau lưng". Nghe vậy, họ liền xúm lại, kéo cả ghế ngồi sát vào bà.
「Các ông đừng có vội vàng thế chứ. Chuyện là, trong buổi họp mặt hôm qua, tôi được một bà chủ quán trọ cho một viên kẹo kỳ lạ. Hiệu quả thì thôi rồi, tối đến ngủ một mạch tới sáng lúc nào không hay, mà bây giờ lưng cũng hoàn toàn không đau đớn gì sất.」
「Kẹo ư? Ý bà là nó còn tốt hơn cả thuốc của tôi sao?」
Người phản ứng đầu tiên là Hội trưởng Guild Dược sĩ. Cả trong giọng nói lẫn biểu cảm của ông đều không có vẻ gì là bực tức. Vì vẫn thường điều chế thuốc dán cho bà Vanessa, nên có lẽ ông chỉ đơn thuần tò mò về công dụng của nó.
「Nếu chỉ xét riêng về hiệu quả với chứng đau lưng, thì viên kẹo này vượt trội hơn vài bậc đấy. Có điều, khác với thuốc của ông, nó không có tác dụng với những cơn đau ở chỗ khác. Thứ này chỉ chuyên trị đau lưng thôi.」
Nhưng đó không phải là khuyết điểm.
Dù chỉ có tác dụng ở một điểm, nhưng hiệu quả rõ rệt của nó thì chính bà đã được trải nghiệm.
「Ra là vậy, tức là nó được đặc chế cho một điểm duy nhất. Nếu đó là một dược sĩ tài năng mà bà khen ngợi đến thế, tôi cũng muốn mời về Guild của mình đấy.」
「Không phải dược sĩ đâu, là một nhà giả kim thuật.」
「Tên là gì?」
「Giselle. Một cô bé đang ở trọ tại quán 『Cây Ô liu』 trong Vương đô. Phải rồi, về phải gửi thư mới được. Dù con bé có vẻ bận rộn, nhưng không biết có thể bán cho mình ít kẹo này không nhỉ.」
「Giselle ở quán Cây Ô liu...」
Khi bà nhắc lại cái tên, các vị Hội trưởng xung quanh cũng gật gù ra vẻ đã hiểu.
Đối với bà Vanessa, đây cũng chỉ là một câu chuyện phiếm, giống như cách người ta tự hào khoe về con cháu của mình.
Bà đã quên mất rằng, đối với những người đang khổ sở vì đau lưng, câu chuyện này có sức ảnh hưởng lớn đến nhường nào.
Và bà cũng quên mất rằng, dù chỉ là câu chuyện phiếm trong giới bạn bè, lời nói của Hội trưởng Guild Quán Trọ lại có sức nặng đến thế.
---
Bà không thể nào ngờ rằng, chính mình lại trở thành người khơi mào cho câu chuyện, và từ những người phụ nữ có mặt tại đó ngày hôm ấy, chủ đề về ‘viên kẹo kỳ lạ do một cô gái tên Giselle làm ra’ sẽ lan truyền với tốc độ chóng mặt. Rằng vô số lá thư sẽ được gửi đến cho Giselle, người được mệnh danh là cứu tinh của những tấm lưng đau nhức.
Bà Vanessa, người đang lâng lâng trong men say hạnh phúc vì được giải thoát khỏi cơn đau dai dẳng, đã hoàn toàn không thể tưởng tượng được viễn cảnh ấy.