Kẹo giả kim của Gisele

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

17 101

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

36 48

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

42 68

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

281 5889

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

515 1619

Ngoại Truyện + Short Story Kỉ Niệm - 【SS Kỷ niệm xuất bản LN Vol 2】 Lần Gặp Gỡ Đầu Tiên của Taa-chan và Ponta

Hoàng hôn vừa buông xuống.

Cánh cửa quán trọ đột ngột bật mở, và một người đàn ông lạ mặt, dáng vẻ như một mạo hiểm giả, bước vào. Anh ta đập tay xuống quầy, cú đập khiến mái tóc dài được buộc gọn và chiếc vòng cổ trên người anh ta cũng rung lên bần bật.

「Cho hỏi, quán trọ bán đồ ngọt hình tanuki có phải ở đây không!?」

Khác với Giselle đang mắt tròn mắt dẹt vì bất ngờ, Taa-chan lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Nó nghiêng đầu một cách thong thả như mọi khi.

「Dạ, có phải anh tìm nước chanh không ạ?」

「Nước chanh?」

「Dạ, quán trọ của chúng tôi có phục vụ một món gọi là ‘Nước chanh của Taa-chan’, chỉ dành riêng cho khách trọ ạ.」

Nói đến đồ ngọt, người ta thường nghĩ ngay đến bánh trái. Nhưng món ngọt duy nhất ở đây có liên quan đến tanuki chỉ là ‘Nước chanh của Taa-chan’. Ngoài ra không có loại bánh kẹo nào cả.

Ngay lập tức, đôi lông mày của người đàn ông trước mặt nhíu chặt lại.

「Taa-chan là...」

「Là Taa-chan đây ạ!」

Taa-chan vui vẻ giơ tay, cao giọng đáp lời.

Nhìn thấy cánh tay nhỏ giơ lên thẳng tắp, vị mạo hiểm giả thở hắt ra một hơi thật dài. Có lẽ anh ta đã nghe được thông tin ở đâu đó rồi tức tốc chạy đến đây. Trông anh ta như quả bóng xì hơi, mọi sức lực đều tan biến.

「Hóa ra là nước chanh do một bé tanuki phục vụ... Đúng là dễ gây hiểu lầm thật.」

「Taa-chan thì không được ạ?」

「À không, không phải thế. Em không có lỗi. Chỉ là, tôi cứ ngỡ cuối cùng cũng tìm được ‘Ponta’ rồi... Lại phải đi tìm nơi khác thôi.」

「Ponta ạ?」

「Là một loại bánh ngọt có hình tanuki.」

Anh ta vừa nhìn Taa-chan vừa mỉm cười yếu ớt. Và rồi, anh bắt đầu kể lý do tại sao mình lại cất công đi tìm chiếc bánh tên ‘Ponta’.

Anh kể, ‘Ponta’ là chiếc bánh mà ngày bé cha đã mua cho anh. Gần đây, mẹ anh bỗng dưng lại nhắc, nói rằng bà muốn được ăn lại chiếc bánh ấy.

Chuyện đã hơn ba mươi năm về trước, người mua cũng hoàn toàn không nhớ đã mua nó ở đâu. Thậm chí chính ông còn quên bẵng đi việc mình đã từng mua nó.

「Khi mẹ tả rằng đó là chiếc bánh có khuôn mặt ngây ngô dễ thương, tôi đã nhớ ra ngay. Dù chẳng phải ngày kỷ niệm gì, nhưng cha đã đột ngột mua nó về. Chắc vì vậy mà mẹ tôi cũng có ấn tượng sâu sắc. Mẹ tôi là người hiếm khi đòi hỏi thứ gì, nên tôi rất muốn thực hiện mong muốn của bà. Nhưng tôi không biết có phải mình nhớ sai tên Ponta không, hay đó không phải là con tanuki nữa... Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn tin chắc nó có hình một con tanuki. Chỉ là không biết nó đang trốn ở đâu mà thôi.」

Gương mặt người đàn ông đang gãi đầu trông có vẻ bối rối, nhưng dáng vẻ khi anh hồi tưởng lại chuyện xưa lại ánh lên niềm hạnh phúc.

Dù chỉ là một vị khách lần đầu gặp mặt, nhưng có lẽ vì trong ký ức được kể lại có một chú tanuki, nên Giselle lại cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ, không nỡ bỏ mặc.

「Chị Giselle~」

Taa-chan cũng ngước nhìn Giselle, ánh mắt như muốn nói "mình làm gì đó đi chứ".

Nhưng Giselle cũng không phải là người sành sỏi về ẩm thực. Không biết ông chủ có biết gì không.

「Phiền anh đợi một chút được không ạ. Taa-chan, em ở đây một lát nhé?」

「Dạ vâng!」

Cô đi về phía nhà bếp và kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông chủ.

Nghe đến giữa chừng, ông gật đầu một cái "à", rồi quyết định sẽ cùng cô ra quầy.

「Tôi nghe nói anh đang tìm Ponta.」

「Ông biết Ponta sao!」

「Biết chứ, sao không. Có điều, hình dáng chiếc Ponta mà tôi biết và chiếc Ponta anh từng ăn có thể hơi khác một chút... Là một chiếc bánh sô cô la có gắn mặt tanuki, đúng không?」

Đôi mắt người đàn ông đang từ cõi tuyệt vọng bỗng bừng sáng khi gặp được người biết chuyện. Anh gật đầu lia lịa trước lời của ông chủ.

「À, trên đầu còn có hai hạt hạnh nhân dẹt nữa.」

「Hình dạng thì thế nào? Bên trong là bánh bông lan à?」

「Hình như là dạng bánh cuộn, bên trong có bông lan và một lớp gì đó giống như đế bánh ngàn lớp.」

「Ra là vậy. Giống hệt món mà cửa hàng tôi từng học nghề đã làm. Vậy thì tôi làm được.」

Cô đã từng nghe ông chủ kể rằng hồi trẻ, ông đã đi học việc ở nhiều cửa hàng tại nhiều quốc gia khác nhau. Chắc hẳn trong số đó có cả tiệm bánh. Nhớ lại vị ngon của vô số món bánh kẹo do ông chủ làm, cô thầm gật gù thán phục.

「Tiền bạc không thành vấn đề! Xin ông!」

「Làm thì không sao, nhưng như cậu thấy đấy, đây là quán trọ. Tôi không có sẵn sô cô la. Cũng không có mối để nhập sô cô la làm bánh, nên nếu phải đi tìm nguyên liệu thì sẽ hơi tốn thời gian.」

「Vậy thì để tôi đi mua. Trên đường đến đây, tôi đã đi qua rất nhiều tiệm sô cô la. Tôi cũng biết cả tiệm ngon nữa. Chắc chắn sẽ có ngay thôi.」

「Vậy à. Thế thì việc chuẩn bị sô cô la nhờ cả vào cậu nhé. Còn về hình dáng thì...」

Ông chủ cùng người đàn ông di chuyển đến chiếc bàn ở phía trong.

Vừa vẽ phác lên giấy, vừa bàn bạc “chỗ này thế này”, trông hai người họ vô cùng tâm đắc.

Bà chủ, người đến để đổi ca trông quán, liếc nhìn về phía đó rồi mỉm cười hiền hậu.

---

Người đàn ông mang sô cô la đến là vào trưa ngày hôm sau.

Nghe nói ngay sau khi nói chuyện xong với ông chủ, anh đã cùng bạn đồng hành ma điểu của mình bay đến tiệm sô cô la. Giselle đã rất ngạc nhiên khi nghe nói anh cũng thuộc Guild Vận chuyển giống như Dolan. Dù chi nhánh làm việc có khác nhau, nhưng có vẻ anh cũng thường xuyên đến khu phố dưới chân thành của đất nước này để làm việc.

Khi cô vừa làm xong một mẻ Kẹo giả kim và bước ra khỏi phòng, người đàn ông và ông chủ đang siết chặt tay nhau.

「Ơn này sau này tôi nhất định sẽ trả.」

「Tôi đã nhận đủ tiền rồi nên cậu đừng bận tâm. Quan trọng hơn, hãy nhanh chóng mang về cho bố mẹ cậu đi. Chắc họ đang mong lắm đấy?」

「Vâng, vâng. Thực sự cảm ơn ông.」

Đôi mắt người đàn ông rơm rớm nước mắt.

Ông chủ đã tạo ra hạnh phúc cùng với chiếc bánh. Tưởng tượng ra chuỗi hạnh phúc sẽ còn tiếp nối từ chiếc bánh này, Giselle bất giác siết chặt vòng tay đang ôm Taa-chan.

「Cái chú đó, gặp Taa-chan thì chẳng vui gì cả, mà gặp được Ponta thì lại mừng rỡ như thế.」

「Quả nhiên ông chủ thật tuyệt vời.」

「Taa-chan cũng~ muốn mọi người cười tươi như vậy~」

「Taa-chan lúc nào cũng làm khách hàng cười tươi mà?」

「Vậy ạ.」

「Đúng vậy đó. Mọi người, ai cũng rất yêu quý Taa-chan.」

「Vậy sao ạ. Ê hê hê~」

Cô xoa đầu Taa-chan đang cười toe toét.

Đúng lúc đó, ông chủ sau khi đã tiễn người đàn ông xong, đi về phía này.

「Cũng có phần của Giselle và Taa-chan đấy. Hai đứa ăn bây giờ không?」

「Thực ra từ hôm qua con đã tò mò lắm rồi ạ.」

「Taa-chan cũng muốn gặp Ponta~」

「Ta pha cả trà nữa nên đợi một chút nhé.」

Nói rồi, thứ mà ông chủ chuẩn bị cùng với trà, là một chiếc bánh mà cô lần đầu tiên nhìn thấy.

Đúng như đã nghe lỏm hôm qua, nó có hình dạng như một chiếc bánh cuộn, và trên đó là khuôn mặt của một chú tanuki. Cả đôi tai tròn vo cũng được làm rất hoàn hảo.

「Lẽ nào Ponta là tên của một bạn tanuki, nhỉ.」

「Lần đầu gặp mặt, mình là Taa-chan đây~」

Taa-chan vẫy tay về phía chú tanuki trên chiếc bánh.

Cũng có người cảm thấy khó ăn những món có hình mặt người hay con vật. Không biết Taa-chan có sao không.

Giselle có một chút lo lắng, nhưng Taa-chan đã bắt đầu ăn một cách ngon lành như mọi khi.

「Ponta ngon ghê~」

Thật là một cú “quay xe” không thể tin nổi so với lúc nó còn đang chào hỏi cách đây ít phút. Xem ra Taa-chan thuộc phe hoàn toàn rạch ròi. Cô thở phào nhẹ nhõm. Và rồi Giselle cũng sau khi đã ngắm nghía xong, bắt đầu dùng dĩa cắt từ mép bánh và thưởng thức.

「Vừa cảm nhận được sự mềm mại của lớp bông lan, sự giòn tan của đế bánh, lại còn cả lớp sô cô la phủ ngoài giòn rụm nữa. Ponta đúng là một chiếc bánh tuyệt vời. Ngon quá đi mất.」

「Taa-chan, thích Ponta~」

Giselle và Taa-chan tay cầm dĩa, mặt cười rạng rỡ.Chiếc bánh hạnh phúc do ông chủ tạo ra, càng ăn, lồng ngực lại càng trở nên ấm áp.

---

Tối hôm đó, Ponta cũng được phục vụ cho các mạo hiểm giả quen thuộc.

Chiếc bánh được làm theo kiểu bánh cuộn, nên một lần có thể làm ra rất nhiều. Vốn dĩ đây là một món tráng miệng đặc biệt dành cho họ, những người khách quen, nhưng phản ứng của họ lại hoàn toàn khác với Giselle và Taa-chan.

Vừa nhìn thấy Ponta, họ đã nhăn mặt. Không phải vì nó trông xấu xí.

Ngược lại, sự dễ thương của chú tanuki đã được truyền tải một cách trọn vẹn, và đó chính là lý do khiến họ phản đối kịch liệt.

「Làm ơn đừng có trang trí mặt mũi lên đó được không.」

「Dễ thương thế này... làm sao mà nỡ ăn cơ chứ?」

「Dù ngon, nhưng Taa-chan cứ hiện lên trong đầu.」

「Cảm giác tội lỗi cứ như đang làm chuyện xấu vậy.」

Thật là những lời không thể tin được đến từ những mạo hiểm giả hàng ngày vẫn đi săn ma vật và động vật.

Nhưng đối với họ, tanuki = Taa-chan. Với những người luôn cưng chiều Taa-chan mỗi lần ghé lại, rào cản để ăn một món ăn có hình dạng tanuki xem ra rất cao.

「Ngon thế mà nhỉ~」

Còn việc chính Taa-chan lại đang cùng Giselle chén ngon lành chiếc Ponta thứ hai trong ngày, thì đó lại là một bí mật nho nhỏ của riêng hai người.

=====

Lời tác giả:

"Kẹo giả kim của Giselle 2" dự kiến phát hành vào ngày 18/01/2025!Tiếp nối tập một, ngoài việc có thêm một chương ngoại truyện hoàn toàn mới, các phần đã có như cảnh Lễ hội Tan tuyết cũng sẽ được bổ sung thêm nội dung!

Dù có hơi khác so với phiên bản web, nhưng vẫn là một câu chuyện rất đậm chất Giselle và mọi người, nên mình sẽ rất vui nếu các bạn mua sách để ủng hộ (´▽ `) Mình cũng muốn ra cả tập ba nữa!

Phiên bản web cũng dự kiến sẽ sớm bắt đầu đăng tải chương mới.