Anh em Vivian & Felix là hai nhân vật đã xuất hiện trong【Ngoại truyện】Tại địa điểm thi tuyển Nhà giả kim thuật Vương cung.
---
「Chị Giselle, xin hãy nhận em làm đệ tử!」
「Ể?」
「Em mới bắt đầu học giả kim thuật gần đây thôi nên chưa làm được những thứ phức tạp, nhưng em vẫn muốn được học ở chỗ của chị Giselle... Em đã mang cả vạc giả kim đến rồi đây ạ!」
Vivian từ từ hạ chiếc vạc giả kim trên lưng xuống và khoe với cô. Chiếc vạc mà cậu bé đang dùng có cùng kích cỡ với chiếc vạc mà Giselle dùng để làm Kẹo giả kim. Nó cũng rất tiện để mang đi, chắc hẳn cậu bé luôn mang nó theo bên mình.
Sợi dây dùng để đeo vạc đã khá sờn cũ, nhưng bản thân chiếc vạc lại sạch bóng. Có thể thấy rõ cậu bé trân trọng nó đến nhường nào. Dù bỏ qua việc cậu là cháu của ngài Aurel, Giselle vẫn có thiện cảm với một nhà giả kim thuật tên Vivian. Chính vì vậy, cô càng cảm thấy áy náy.
「Ừm, chị không phải là một nhà giả kim thuật tài giỏi đến mức có thể nhận đệ tử đâu. Chị xin lỗi nhé.」
「Không phải vậy đâu! Đối với em, chị Giselle là nhà giả kim thuật đáng kính trọng thứ hai! Chiếc đèn giả kim của chị mà ông ngoại trân trọng trưng bày đó ạ, nó có nhiều lớp màu xanh lam lan tỏa ra, vừa đẹp lại vừa có chút đáng sợ, giống hệt như biển thật vậy! Đèn do Nhà giả kim thuật Vương cung làm cũng rất tuyệt, nhưng của chị thì đã tính toán đến cả cách màu sắc hiển thị khi chỉ trưng bày và khi dùng làm đèn, cả độ dày lẫn cách xếp lớp của thủy tinh cũng hoàn toàn khác! Tóm lại là nó cựccccccccc kỳ tuyệt vời ạ!」
Vivian vừa siết chặt hai tay vừa nhiệt tình giải thích.
Nhưng điều khiến Giselle ngạc nhiên không phải là những lời khen có cánh ấy.
「Ngài Aurel, ngài vẫn còn dùng nó như một chiếc đèn sao ạ!?」
Chiếc đèn giả kim được nhắc đến trong câu chuyện của Vivian là món quà cô đã tặng ngài gần sáu năm trước.
Với mong muốn nó có thể được sử dụng lâu dài, cô đã thiết kế để sau khi hết vai trò của một chiếc đèn giả kim, nó có thể được dùng như một chiếc đèn thông thường. Có điều, khác với đèn giả kim chỉ cần rót ma lực vào, nó đòi hỏi một chút công sức bảo dưỡng.
Đọc lá thư của ngài viết rằng muốn cho cô gặp Vivian, cô đã rất vui khi biết ngài vẫn còn trưng bày nó, nhưng cô không ngờ ngài vẫn còn dùng nó như một chiếc đèn.
「Tất nhiên rồi. Vợ chồng chủ quán trọ thì năm nào cũng chúc mừng ta, nhưng ta không ngờ ngay cả Giselle cũng tặng quà. Trước đó và cả sau này, người duy nhất tặng cho ta một vật phẩm giả kim để chúc mừng ta với tư cách là Hội trưởng chỉ có mình Giselle. Đối với ta, chiếc đèn giả kim nhận được từ cháu giống như một minh chứng cho những ngày ta làm Hội trưởng vậy đó.」
"Ngay cả khi cháu ngoại nài nỉ ta cũng không nhường đâu", trái tim cô ấm lên trước dáng vẻ đùa giỡn của ông.
Dolan nắm lấy tay Giselle, và nhỏ giọng chia vui cùng cô: "Tốt quá nhỉ".
「Nếu chị Giselle là thứ hai thì người thứ nhất là ngài Aurel ạ?」
「Không phải đâu ạ. Số một là mẹ của em. Em á, vì ngưỡng mộ mẹ nên mới bắt đầu học giả kim thuật. Dù mới chỉ làm được những thứ đơn giản, nhưng tất cả đều là do mẹ đã dạy cho em. Nên là ngay cả chị Giselle cũng không thể nhường vị trí số một được ạ.」
Vivian trông có vẻ thực sự áy náy khi nói ra điều đó.
Chắc hẳn cậu bé rất kính trọng mẹ mình. Giselle, dù ngành nghề có khác nhau, cũng rất kính trọng bà của mình nên cô hiểu rõ cảm xúc của cậu.
Và cô cũng hiểu cả cảm xúc của ngài Aurel, người đang bắt đầu tỏ ra bồn chồn.
「Vivian, Vivian à. Thế ông ngoại xếp thứ mấy vậy?」
「Ể? Ông ngoại không có trong bảng xếp hạng đâu ạ. Tại vì em chưa thấy ông ngoại dùng giả kim thuật bao giờ.」
「Ực...」
Lời nói sắc lẹm được thốt ra từ gương mặt ngây thơ của Vivian đã gây ra một tổn thương chí mạng cho ngài Aurel. Ông ôm ngực, trông có vẻ đau đớn tột cùng.
Trông ông tội nghiệp quá, Felix liền nhanh chóng vào gỡ gạc.
「Cái bình hoa trưng ở ngoài cổng là do ông ngoại làm đó. Vivian, lần trước em còn khen cách phối màu đẹp mà?」
「Không phải đâu, cái đó là của mẹ. Mẹ nói là hồi lâu lắm rồi, ba say rượu vướng tay vào làm vỡ nên mẹ đã làm lại một cái bền hơn. Vì nó bền nên em phụ giúp tưới cây cũng không sao.」
「Ể, nó được thay lúc nào mà anh không nhận ra luôn.」
「Anh Felix từ nhỏ đã xem ông ngoại làm giả kim thuật nhiều lần rồi mà lại không nhận ra sự khác biệt sao...」
Ngài Aurel ngày càng suy sụp.
Nhưng Felix không những không động viên mà còn bồi thêm một cú nữa.
「Th-thì biết sao được! Mấy năm nay, ông ngoại đến nhà mình toàn là đi tắm chữa bệnh, chẳng cho xem giả kim thuật hay vật phẩm đã làm gì cả. Trong phòng ông cũng chỉ có một cái vạc nhỏ, mà cái đó cũng thành vật trang trí rồi còn gì!」
「Không được dùng thì buồn lắm nhỉ... Bạn vạc đó có muốn đến phòng của chị Giselle chơi không? Mấy bạn trong phòng của chị Giselle ai cũng thân nhau hết, nên hông có buồn chút nào đâu?」
Không ngờ ngay cả Taa-chan cũng về phe Felix...
Phải trả lời thế nào đây. Giselle đảo mắt lia lịa. Nếu nói những câu an toàn như "vì ngài Aurel cũng bận rộn nên đành chịu thôi", cô có cảm giác mình sẽ bị dồn vào chân tường.
Nhưng rốt cuộc, cô cũng chẳng nghĩ ra được lời nào thích hợp hơn.Và sự im lặng đã trở thành câu trả lời của Giselle.
Ngài Aurel, người đã bị đẩy xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng, run rẩy cúi đầu. Và rồi sau một hồi đắn đo, ông thốt ra một câu.
「...Ta sẽ dùng nó. Về nhà bảo dưỡng xong, ta sẽ bắt đầu lại với giả kim thuật.」
「Thật ạ!?」
「Ừ, ta sẽ cho các cháu thấy ông ngoại của các cháu tuyệt vời đến mức nào!」
Không có một chút do dự nào trong lời tuyên bố của ngài Aurel khi ngẩng mặt lên.
Dù có chút lạ lẫm khi thấy hai đứa cháu trai lén giơ nắm đấm ăn mừng ở bên cạnh, Giselle vẫn vui mừng trước sự trở lại của một nhà giả kim thuật đáng kính.