Với khí thế sau lời tuyên bố tái xuất giang hồ, ngài Aurel đứng dậy.
「Vậy thì sắp đến giờ rồi, ta ra ngoài đợi đây. Giselle, Dolan, Taa-chan, nhờ các cháu trông chừng hai đứa nó cho đến khi ta quay lại nhé.」
「Ngài đi cẩn thận ạ~」
Có vẻ như xe ngựa từ Vương cung đến đón đã gần kề.
Ngài Aurel nói cứ ở đây là được, nên họ tiễn ông ngay tại phòng khách. Ngay khi ông vừa rời đi, hai anh em nhìn nhau với vẻ mặt đầy mãn nguyện, hệt như vừa thực hiện thành công một trò nghịch ngợm.
「Đúng như lời mẹ nói nhỉ.」
「Ừ, mẹ sẽ vui lắm đây~」
「Ý hai em là sao?」
「Dạ, hình như lúc từ chức Hội trưởng, ông ngoại cũng đã định sẽ nghỉ hưu luôn với tư cách là một nhà giả kim thuật. Bọn em đã nghĩ vì ông cũng có tuổi rồi, lại còn bệnh tật nên đành chịu thôi, nhưng cứ mỗi lần có thư từ bà chủ quán trọ đến là ông lại vào phòng một mình và lau chùi dụng cụ. Dù em nghĩ chắc là ông vẫn còn muốn làm, nhưng ngay cả khi sức khỏe đã tốt lên, ông vẫn hoàn toàn không có ý định bắt đầu lại.」
「Nhưng mẹ nói nếu được gặp chị Giselle, chắc chắn ông sẽ lại muốn làm. Mẹ đã nhờ bọn em phải tìm cách đốt lại ngọn lửa nhiệt huyết của ông.」
「Hôm nay bọn em đến đây cũng là vì chuyện đó... Xin lỗi vì đã lôi kéo mọi người vào ạ.」
Felix cúi đầu thật sâu. Nhưng cả Giselle, Dolan và Taa-chan đều không nghĩ mình bị lôi kéo.
Dù ngài Aurel đã phải chịu một tổn thương tinh thần, nhưng với một người như ông, chắc chắn sẽ sớm nhận lại được ánh mắt kính trọng từ Vivian thôi.
Như vậy thì tự khắc Giselle cũng sẽ bị "giáng chức" khỏi vị trí thứ hai, nhưng nếu đối phương là ngài Aurel, cô sẵn sàng nhường lại vị trí đó.
"Đừng bận tâm mà", cô vừa cười vừa mời họ ngồi xuống ghế.
Cô nghĩ rằng vì họ đã đứng suốt nãy giờ, nên chắc đã mệt rồi. Felix nói một lời cảm ơn ngắn gọn và ngồi xuống. Trong khi đó, Vivian vẫn ôm khư khư chiếc vạc giả kim của mình.
「Em đến đây là để xin làm đệ tử của chị Giselle. Chuyện của ông ngoại chỉ là do mẹ nhờ thôi ạ.」
「Về chuyện đó, không phải sư phụ của Vivian chính là mẹ của em sao?」
「Mẹ là mẹ. Chứ nếu mẹ trở thành sư phụ của em thì mẹ sẽ không còn là mẹ nữa, đúng không ạ?」
「Không phải vậy đâu. Dù có trở thành sư phụ, mẹ vẫn có thể là mẹ của em mà.」
「Mẹ thì tuyệt vời thật nhưng mẹ vẫn là mẹ... Em muốn trở thành đệ tử của chị Giselle! Hay là chị Giselle không thích nhận em làm đệ tử ạ?」
Lương tâm của Giselle nhói đau trước bộ dạng nghiêng đầu chau mày của Vivian.
Nhưng cô không hề có ý định cướp đi vị trí đó từ mẹ của cậu. Lại càng không khi cô biết rõ cậu bé kính trọng mẹ mình từ tận đáy lòng.
Hơn nữa, nếu Vivian ở cùng Giselle, chắc chắn cậu bé sẽ sớm nhận ra cô không phải là một nhà giả kim thuật vĩ đại gì.
Bây giờ chẳng qua chỉ là cú sốc thị giác về màu sắc của chiếc đèn đã in quá sâu vào tâm trí cậu mà thôi.
Cô không muốn khi cậu bé nhận ra thực lực của mình, cậu sẽ phải hối hận vì đã nói những lời như "xin hãy nhận em làm đệ tử".
Cô đau đầu không biết nên từ chối thế nào cho khéo.
Trong lúc bối rối, Giselle quyết định sẽ kiểm tra xem Vivian có thể sử dụng giả kim thuật đến mức nào.
「Vivian này, bây giờ em có thể làm được những vật phẩm nào rồi?」
「Em làm được khoảng một kệ hàng trong tiệm của mẹ rồi đó ạ. Ừm, có Potion này~, xà phòng trong lọ, đèn giả kim và...」
Cậu bé vừa gập ngón tay vừa lần lượt kể ra. Giselle mắt tròn xoe trước danh sách các vật phẩm kéo dài hơn cô tưởng tượng. Vivian đã gần như nắm vững hết các vật phẩm giả kim sơ cấp và đồ dùng hàng ngày.
Ở Guild 『Vạc lò Tinh linh』 mà cô từng thuộc về, cũng có một đứa trẻ gần tuổi Vivian, nhưng đó là một trường hợp vô cùng hiếm.
Vốn dĩ, để sử dụng được giả kim thuật, người ta phải học được cách điều khiển ma lực một cách tinh vi.
Ở độ tuổi của Vivian, lượng ma lực trong cơ thể vẫn chưa ổn định, và việc điều chỉnh được cho là khó hơn người lớn rất nhiều.
Do đó, người ta nói rằng những người có thể sử dụng giả kim thuật trước mười tuổi thường rơi vào một trong hai trường hợp: hoặc là sinh ra với một lượng ma lực khổng lồ, hoặc là có lượng ma lực cực kỳ ít. Nhà giả kim thuật Lucas, người từng ở 『Vạc lò Tinh linh』, thuộc trường hợp đầu tiên.
Hồi mới vào Guild, cậu bé không thể nào giải phóng ma lực từng chút một, và thường xuyên duy trì công suất cao rồi bị cạn kiệt ma lực. Những ngày tháng chăm sóc Lucas, khi cậu bé cắn chặt môi một cách tức tối và như sắp khóc, thật là hoài niệm.
Nghĩ lại thì cậu bé đó cũng đã từng nói rằng rất kính trọng Giselle.Nhưng mà, chưa đầy ba tháng sau, cậu đã quen với việc điều khiển ma lực và nhận được vô số yêu cầu, nên dần dần cơ hội gặp mặt cũng không còn nữa.
Có lẽ bây giờ cậu đã quên mất Giselle rồi.
Chắc chắn Vivian cũng sẽ như vậy. Nhưng như vậy cũng được.
Dù có quên đi Giselle, nhưng chỉ cần cậu không quên đi những kiến thức cơ bản và ngày một tiến xa hơn nữa, chỉ vậy thôi cô đã rất vui rồi.