Web novel(98-160) - Chương 104: Kết thúc học kỳ(3)

104— Kết thúc học kỳ(3)

Đồng thời, tại nơi hẹn ăn tối, một quán rượu…

“Ưmm! Món trứng cá pollock này nêm nếm vừa phải ghê, nhỉ?”

Một bữa tiệc đang diễn ra sôi động.

Tuy nhiên, chỉ có hai người tham gia. Choi Soo-eun, người đã lên lịch cho buổi hẹn, và Arna, người đã xuất hiện bất ngờ mà không báo trước.

Nhân tiện, Shin Yoon-seong, người được cho là sẽ đến, lại không thấy đâu cả.

“Với độ mặn này, ăn hoài cũng chẳng ngán nổi!”

Arna gắp thức ăn liên tục. Cô ấy không hề kén ăn mà còn chén sạch mọi món được bày trên bàn.

“…”

Choi Soo-eun, người vốn ăn rất ít, không giấu được vẻ ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

Nếu cứ ăn như thế, lát nữa thể nào cô ấy cũng bị khó tiêu cho xem. Rốt cuộc tuyến tuỵ của cô ấy lớn đến mức nào vậy? Cứ tưởng chỉ có ngực khủng thôi chứ.

Người phương tây thường ăn khoẻ như này hả ta?

“Hầy…”

Và khi nào thì Shin Yoon-seong mới đến đây? Choi Soo-eon liếc nhìn đồng hồ treo tường. Giờ hẹn đã qua lâu rồi.

Lẽ nào cậu ấy định không đến sao? Hay là quên mất rồi? Cô có nên thử liên lạc với cậu ấy không?

“Cô không định ăn cái đó sao?”

Đúng lúc này, Arna lên tiếng hỏi. Ánh mắt dán chặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt Choi Soo-eun.

Có một phần cá ngừ béo thái nhỏ, được gọi là negitoro, còn nguyên trên đĩa.

“Nếu cô không ăn thì cho tôi xin nghen.”

"Ể…?"

Arna không chỉ tự tiện xông vào buổi tiệc, giờ cô ấy còn để mắt đến đồ ăn của người khác nữa. Trông cổ chẳng khác nào một con mèo hoang chuyên trộm cắp.

Có khả năng chuyện này không chỉ dừng lại ở đồ ăn. Cô ấy có thể sẽ còn cố cướp lấy những thứ lớn lao hơn trong tương lai, thậm chí cả thứ mà Choi Soo-eun trân quý nhất.

Thế cho nên, cô phải luôn cảnh giác. Ngay cả khi đó có là Arna tài giỏi, Choi Soo-eun cũng không được phép lùi bước.

Đã đến lúc phải nghiêm túc hơn với trận chiến này.

“Không. Nó là của tôi.”

Choi Soo-eun cầm thìa lên và múc một miếng lớn cá ngừ béo ngậy.

"Òm!"

Không chút chần chừ, cô đưa thẳng chiếc thìa vào miệng.

***

Kẻ buôn ma tuý mà tôi bắt được đã bị ai đó giết chết ngay vào ngày diễn ra trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế.

Đột nhiên đến phòng Gym rồi lại nói chuyện về một vụ án mạng, quả thực là bất ngờ quá đi mà.

Tôi quyết định nghe thêm từ Lee Min-ho.

“Như em đã biết, số người nắm được thông tin này rất ít. Nhiều nhất là những nhân viên của ban tổ chức trận đấu vào thời điểm đó, hiệu trưởng, vài nhà báo và cuối cùng là em, học viên Shin Yoon-seong.”

Đúng như Lee Min-ho đã nói, mặc dù có người chết trong học viện, nhưng khuôn viên học viện vẫn yên tĩnh như thường lệ. Dường như không ai biết rằng có một vụ án mạng đã xảy ra. Tôi cũng chả biết gì hết luôn.

Điều này hẳn là nhờ sự can thiệp của Lee Min-ho. Chắc ông ấy đã yêu cầu các bên liên quan giữ bí mật và hối lộ các nhà báo để ngăn chặn tin tức lan truyền.

“…”

Điều đó càng làm mọi chuyện trở nên kỳ lạ hơn. Nếu ổng định giấu chuyện đó, tại sao lại đến gặp tôi và nói sự thật?

Thật khó để đoán được Lee Min-ho đang nghĩ gì.

“Ha ha. Chắc hẳn em đang thắc mắc tại sao tôi lại nhắc đến chuyện này nhỉ?”

Ổng đọc được suy nghĩ của tôi à? Lee Min-ho nói như thể đã chờ đợi từ lâu.

“Tôi là hiệu trưởng của Học viện quân sự Han-yul. Ta là người có thẩm quyền cao nhất, chịu trách nhiệm về mọi việc, từ quyết định nhân sự, giáo dục, giám sát, vận hành đến việc thiết lập quan hệ với các tập đoàn bên ngoài. À! Tất nhiên, sự an toàn trong học viện cũng luôn nằm trong tâm trí tôi rồi.”

Lee Min-ho nói chuyện rất trôi chảy, không hề có chút ngập ngừng nào, và ông ấy vẫn chưa dừng lại.

“Nhưng rồi một vụ án mạng xảy ra ngay trong học viện. Với tư cách là một hiệu trưởng, tôi không thể ngồi yên được, em hiểu mà nhỉ?”

Nếu Lee Min-ho không hành động sớm, thì tin tức và báo chí giờ đã tràn ngập những câu chuyện về Học viện quân sự Han-yul. Sau đó, sự hỗn loạn trong học viện là một chuỗi không thể tránh khỏi.

Lee Min-ho đã đi trước 1 bước để ngăn viễn cảnh ấy xảy ra. Để bảo vệ hình ảnh của học viện. Hoặc có lẽ, để tránh làm hoen ố danh tiếng của Hiệu trưởng Lee Min-ho.

“Nói cách khác, em có thể coi đó là hành động vì lợi ích của chính tôi. bởi vì một khi tin tức được lan truyền, mọi mũi tên sẽ hướng về phía hiệu trưởng.”

Lee Min-ho đã thẳng thắn thừa nhận điều này mà không hề che giấu ý định bảo vệ hình ảnh của bản thân.

“…”

Nhưng có phải chỉ có vậy không? Liệu đây thật sự chỉ là vì tương lai của học viện hay danh tiếng của ông ấy thôi ư?

Nếu...

Nếu còn mục đích khác thì sao?

Vụ án mạng xảy ra tại Học viện quân sự Han-yul.

Nạn nhân là một kẻ buôn ma tuý tuồn hàng ra bên trong học viện... nếu danh tính của hắn ta không được tiết lộ với thế giới thì sao?

Hoặc, nếu sự tồn tại của hung thủ không được tiết lộ thì sao?

“Nên. tôi muốn đề xuất một việc với em, học viên Shin Yoon-seong liên quan đến chuyện này.”

Dù lý do là gì thì đó cũng là vấn đề của Lee Min-ho. Cái tôi quan tâm hiện tại là tại sao Lee Min-ho lại tìm đến tôi.

Lee Min-ho sắp tiết lộ câu trả lời cho câu hỏi này.

“Như tôi đã nói hồi nãy, tôi dự định che giấu sự việc này. Để làm được như vậy, cần phải làm cho những người liên quan im lặng.”

Một trong những người đó là tôi. Rốt cuộc, chính tôi là người đã bắt giữ kẻ buôn ma túy.

Theo quan điểm của Lee Min-ho, tôi hẳn là một kẻ phiền phức. Nếu có chuyện gì xảy ra trong tương lai, tôi có thể khuấy động toàn bộ học viện bằng cách nêu ra vụ án này.

Lee Min-ho đến gặp tôi để ngăn chặn sự việc như vậy xảy ra sau này. Nói cách khác, ông ấy đến đây là để thỏa thuận với tôi.

“Chính xác thì thầy đang muốn đề xuất việc gì ạ?”

Không có hại gì khi lắng nghe cả. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã là dĩ vãng và hiện tại tôi không thể làm gì nhiều với thông tin đó.

Tốt hơn hết là tôi nên tận dụng mọi khả năng có thể để thoát khỏi tình huống này.

“Nhân tiện, tôi đã đưa cho các tay nhà báo rất nhiều tiền và rượu hảo hạng. Đó là cách hiệu quả nhất để bịt miệng họ.”

Ông ta công khai thừa nhận hành vi hối lộ. Thật khó để biết liệu một hiệu trưởng có nên nói trắng ra như vậy trước mặt học viên hay không.

“Nhưng đối với học viên thì tôi cũng bó tay, tại tôi chưa từng đàm phán với học viên nào trước đây cả. Đó là lý do tại sao tôi đến đây tìm em, học viên Shin Yoon-seong mong muốn điều gì?”

Các nhà báo sẽ im lặng nếu được trả đủ tiền.

Nhưng học viên thì khác. Tiền không phải lúc nào cũng là giải pháp, vì mỗi học viên có thể muốn thứ gì đó khác nhau.

Trong trường hợp của tôi, tiền không thực sự quan trọng. Nếu cần, tôi có thể xài thẻ Kang Tae-hoon.

Vì thế,

Điều tôi cần ngay bây giờ là…

“Để mà nói về điều em muốn thì… chắc là liên quan tới cuộc điều động thường kỳ sắp tới.”

Cuộc điều động diễn ra trong kỳ nghỉ hè, vào khoảng thời gian đó, những học viên thuộc Sư đoàn chiến đấu sẽ rời Học viện quân sự Han-yul và thực tập tại nhiều Hội khác nhau.

Tất nhiên, việc chọn Hội là ngẫu nhiên, được quyết định bởi phía học viện.

Nhân cơ hội này, tôi dự định sẽ chọn trước Hội mà tôi muốn tham gia.

“Em muốn được vào Geumseonggak.”

“Em nói là Geumseonggak sao? À, nơi có Trưởng Hội Park Won-hyeok.”

Lee Min-ho nhìn không khí trong khi vuốt cằm một lúc.

Sau đó,

“Được rồi, tôi có thể thêm tên học viên Shin Yoon-seong vào danh sách của Geumseonggak, chỉ nhiêu đó thôi đúng không?”

“Và...”

Tôi tiếp tục, ra hiệu rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

“Em muốn thêm vài cái tên nữa vào danh sách cùng với tên của em.”

***

Vài ngày sau, kỳ nghỉ hè bắt đầu,

ngày công bố phân bổ học viên vào các Hội ngẫu nhiên.

Kết quả sẽ được gửi riêng tới điện thoại.

“Hửm? Là Hội Geumseonggak à.”

Kang Tae-hoon, người đang tận hưỡng làn không khí mát lạnh trên ghế sofa phòng nghiên cứu, lên tiếng đầu tiên.

Phản ứng kia cho thấy Geumseonggak không thực sự tốt hay xấu đối với cậu ấy.

"Ồ."

Kế tiếp, Rashid kiểm tra kết quả. Em ấy cho chúng tôi xem màn hình điện thoại của mình.

Trên màn hình có dòng chữ ”Geumseonggak”.

“Hử? Vậy là mày cũng đến Geumseonggak à da đen?”

“Ừ.”

Cả hai đều được phân vào Geumseonggak. Trong số rất nhiều Hội, cuối cùng cả hai người đều vào Geumseonggak.

“Mẹ, trùng hợp dữ nhờ!”

Cả hai đều bỏ qua, nghĩ rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng rồi,

“Ù ôi. Tôi cũng là Geumseonggak nè.”

Tình hình thay đổi khi Yoo Ji-woo lên tiếng.

Kang Tae-hoon hỏi trong sự ngạc nhiên,

"Cả nhóc lùn nữa hả? Khoan, chẳng phải cô thuộc bộ phận kỹ thuật sao?"

“Học viên thuộc bộ phận kỹ thuật thì cũng nộp đơn được mà, nên tôi thử lần xem sao.”

“Thật luôn? Cô tự nguyện nộp đơn xin vào một việc mà mọi người đều né như né tà á? Cô có còn tỉnh táo không vậy?”

“Sao lại không nhỉ? Trông vui quá trời mừ. Thêm nữa, khi nộp đơn còn được nhận một khoảng tiền phụ cấp đi thực tập nữa cơ mà, còn trẻ khoẻ thì lo kiếm được nhiêu hay nhiêu thôi.”

Không chỉ những học viên thuộc bộ phận Kỹ thuật mà cả Khoa Y và bộ phận Hành chính cũng có thể nộp đơn xin điều động vì các Hội cần nhân viên ở nhiều vị trí khác nhau, không chỉ riêng nhân sự chiến đấu.

“Dù sao thì, cũng hơi kỳ thật. Có nhiều Hội trong nước như vậy, tại sao chúng ta đều được phân vào Geumseonggak? Chẳng lẽ….”

Ngay sau đó, ánh mắt của Yoo Ji-woo hướng về phía tôi, Kang Tae-hoon và Rashid cũng theo sau.

‘Anh/Mày cũng vậy à?‘ Vẻ mặt của họ đã nói lên tất cả.

“Chính xác, tôi cũng vào Geumseonggak.”

Tôi tự hào khoe với họ chiếc điện thoại của mình. Hiện giờ, tất cả chúng tôi đều được nhóm lại dưới cái tên Geumseonggak.

“Cái quần què gì thế này! Ảo vãi lìn! Tại sao tất cả chúng ta đều ở Geumseonggak!”

Trong tình huống kỳ lạ này, Kang Tae-hoon hét lên giận dữ. Vì chưa thể tin được.

Nhưng vẫn còn quá sớm để ngạc nhiên.

Bùm─!

“Êêêêê!”

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng thí nghiệm mở toang và một cô gái bước vào.

“Tại sao tôi lại bị điều động tới Geumseonggak? Tôi thậm chí còn không nộp đơn xin điều động cơ mà!”

Mảnh ghép cuối cùng, Kim Han-bit, than thở như thể cô ấy bị đối xử bất công.

“Tôi tính đi làm thêm để kiếm ít tiền tiêu vặt mà trời ơi là trờiiiii!”