110— Var(3)
Đầu tiên, Vì phải có người trông coi hành lý nên chúng tôi quyết định giao nhiệm vụ đó cho Shim Jun-yong.
Cuối cùng, những người đi điều tra con quái vật là tôi, Kang Tae-hoon và Rashid. Một nhóm ba người.
“Má nó chứ! Sao chỉ có chúng ta phải làm hết việc bẩn thỉu thế? Còn những người khác thì sao?”
Trên đường đi, Kang Tae-hoon đã lên tiếng bày tỏ sự bất bình. Cậu ấy nói cũng đúng. Các nhân viên khác thì không thấy đâu, chỉ còn lại đám thực tập sinh đi tuần tra dãy núi.
Hơn nữa, ngay cả Giám đốc chi nhánh Shim Jun-yong cũng không đi.
“Chịu thôi chứ biết sao giờ? Ai cũng bận rộn với công việc của mình mà, phải không?”
Hiện tại, Chi nhánh Gangwon đang gấp rút dọn dẹp tòa nhà để chuẩn bị đón tiếp Trưởng Hội Park Won-hyeok.
Nếu đích thân Trưởng Hội đến thì làm sao nhân viên có thể ngồi yên được? Họ thậm chí còn phải đi nhổ cỏ dại ở cửa ra vào.
“Đếch phải mấy người đó. Con nhóc lùn ấy? Nó làm gì khi chúng ta ở ngoài này?“
Tuy nhiên, Kang Tae-hoon không ám chỉ những nhân viên đó. Cậu ấy đang tìm Yoo Ji-woo, người không có mặt ở đây.
Dường như Kang Tae-hoon còn không nhận ra sự tồn tại của các nhân viên chi nhánh Kangwon.
“Chắc em ấy đang ngủ.”
“Hả? Ngủ á? Trong khi chúng ta phải làm việc cực khổ dưới cái nắng như thiêu đốt này sao!?”
“Yoo Ji-woo thuộc bên bộ phận kỹ thuật mà, nên em ấy không cần phải đi cùng chúng ta đến nơi nguy hiểm này đâu.”
“Ôi, sướng thế! Nếu biết trước thì tao đã nộp đơn vào Bộ phận kỹ thuật rồi, nhỉ?”
Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại phát cáu. Tôi chỉ nói sự thật thôi mà ta.
Nhưng miễn là kết thúc bằng lời nói thì cũng không đến nỗi tệ. Còn hơn là cậu ta ném kiếm xuống đất và dậm chân bỏ về phòng.
“Rashid.”
“Đây.”
"Con quái vật mà em nhìn thấy trông như thế nào?"
Trước khi chạm trán con quái vật, tôi đã hỏi Rashid. Để lên kế hoạch, chúng tôi cần biết mình đang đối mặt với thứ gì.
“Nó. Lạ. Lắm. Chân. Trên. Đầu. Mắt. Ở. Chân. Và. Miệng. Ở. Tay.”
“Vãi cả cứt? Sao miệng lại mọc trên tay? Mày có chắc là không nhìn nhầm đấy chứ? Đừng nói là mày ảo tưởng từ giấc mơ của mình tối qua nhé?“
Kang Tae-hoon nhíu mày, ra hiệu muốn Rashid đừng nói nhảm nữa. Suy cho cùng, trên đời này chưa từng xuất hiện con quái vật nào có nhiều đặc điểm dị dạng như vậy.
Và nó cũng không có trong cơ sở dữ liệu.
“Thị. Lực. Cả. Hai. Mắt. Đều. Là. 2,5.”
Rashid chỉ vào mắt mình, khẳng định rằng em ấy không nhìn nhầm.
“Vậy ý mày là loài quái vật mới lại xuất hiện ở đây à? Bộ cái nơi chó má này bị nguyền rồi hay gì? Tại sao mấy sinh vật kỳ lạ cứ liên tục xuất hiện vậy trời?“
Không phải vô cớ khi tỉnh Gangwon được mệnh danh là vùng núi hiểm trở. Ngay cả khi không có vụ Break nào, bạn vẫn có thể nhìn thấy những sinh vật kỳ lạ như quái vật và quái vật cấp thấp thường xuyên xuất hiện chỉ bằng cách đi bộ một đoạn ngắn vào sâu trong núi.
Trong số chúng xuất hiện loài mới cũng không lạ gì.
Rắc, ầmmm—!
Đúng lúc này, một cái cây gần đó đổ xuống.
Phạch—!
Cùng lúc đó, những chú chim bay vút lên trời.
Vậy là đủ để xác nhận thông tin. Quả thực có con quái vật mà Rashid mô tả ở gần đây.
Chúng tôi dừng bước.
“Để tôi xem thử đó là loại sinh vật gì đã.”
Tôi giơ chiếc thìa lên. Bước đầu tiên là dùng chiếc thìa này để tìm hiểu xem nó là loài nào.
Còn được gọi là nhiệm vụ trinh sát.
Vù—!
Tôi ném chiếc thìa bay ra xa rồi sử dụng kỹ năng Blind Side để quan sát mục tiêu.
“…”
Đúng như Rashid mô tả. Chân trên đầu, mắt ở chân, và miệng trên tay. Đó là một con quái vật với cấu trúc cơ thể thực sự kỳ quái.
Tôi biết thứ đó là gì.
Để tôi nói rõ hơn nhé, nó không phải là một loài mới. Mà là một trong số rất nhiều loài quái vật được đăng ký trong dữ liệu của chúng tôi.
Điểm khác biệt duy nhất là vẻ ngoài của nó đã thay đổi đáng kể so với hình dạng ban đầu.
Đúng vậy. Con quái vật này là một biến thể.
Cụ thể hơn, đây là một con quái vật hạng S có khả năng ăn thịt những con quái vật khác.
Mã số: 3, Basago.
BÙM—!
Đột nhiên, chiếc thìa đang lơ lửng trên không trung va chạm với một vật gì đó, một vật dài có đầu nhọn.
“Ugh…!”
Chiếc thìa mất thăng bằng và rơi xuống. Tầm nhìn của tôi rung lắc dữ dội.
Tôi ngay lập tức hủy bỏ chức năng Blind Side và lấy lại chiếc thìa bằng cách sử dụng kỹ năng Telekinesis.
“Cái quái gì vậy?“
Vụt—!
Khi chiếc thìa bị bắn hạ, Kang Tae-hoon ngay lập tức cầm kiếm. Rashid cũng hạ thấp tư thế, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“…”
Có thể là ai nhỉ? Người đã bắn rơi chiếc thìa ấy.
Có một điều chắc chắn, đây không phải là việc làm của con quái vật.
Vèo—!
Đúng lúc mọi người đang nín thở, mũi tên thứ hai bay tới. Lần này, nó rơi ngay trước chân tôi.
Xì—xì—!
Mũi tên cắm xuống đất nhanh chóng hoá thành ánh sáng rồi biến mất. Đó là một mũi tên được tạo ra từ ma lực.
“Ê! Đứa nào bắn mấy cái này thế! Mày sẽ phải hối hận đấy, đéo đùa đâu!”
Kang Tae-hoon cũng nhận ra. Đây là tác phẩm của con người.
Vì một lý do nào đó không rõ, chúng tôi hiện đang là mục tiêu.
Đó có thể là ai?
—Xin lỗi nghen. Làm mấy người sợ rồi phải không?
Một giọng nữ vang vọng giữa những tán lá rậm rạp.
Thụp—!
Cùng lúc đó, có người nhảy ra từ ngọn cây, xoay tròn uyển chuyển giữa không trung như một vận động viên thể dục dụng cụ.
“Tèn ten!”
Cô ấy là một bé gái nhỏ nhắn, xinh xắn. Kiểu tóc buộc hai bên của cô ấy khá đặc biệt.
Cô ấy tiếp đất hoàn hảo và giơ tay lên làm chữ V, và nói:
“Mấy người thấy sao? Đỉnh lắm nhờ? Tôi đã xoay người tận năm vòng đấy! Màn trình diễn này xứng đáng được điểm tuyệt đối, phải không?”
Xào xạc—!
Cô ấy không đi một mình. Có thêm hai người nữa xuất hiện từ sau bụi cây, mỗi người đều mang theo vũ khí trên người.
“…”
Tổng cộng có ba người, nhưng nếu tính cả cung thủ ở xa thì là bốn người.
“Mấy con mắm này…!”
Kang Tae-hoon không kìm chế được cơn giận đã ngay lập tức lao về phía kẻ địch.
Suy cho cùng, bản chất của cậu ta là trả lại những gì mình nhận được. Cậu ta trông khá bực bội vì mũi tên đã găm chuẩn xác vào chiếc thìa. Cậu ta nổi giận thật rồi.
Nhưng, cái thìa là của tôi mà nhỉ…
Ầm, ầm!
Ngay sau đó, Rashid, đội mũ sắt, cũng xông vào trận chiến. Rashid vốn điềm tĩnh giờ cũng không thể đứng yên.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, chúng tôi lại chiến đấu với con người chứ không phải quái vật ở giữa núi.
“Kyaa! Đáng sợ quá đi! Tôi giao hai người này cho các cậu á. Tôi có chuyện cần nói với tên kia!”
Con sóc bay, có vẻ là Đội trưởng, bay vút lên không trung. Cô ấy đáp xuống trước mặt tôi, nhảy qua Kang Tae-hoon và Rashid.
“!”
Và thế là trận chiến biến thành một trận đấu tay đôi. Giờ đây, bọn tôi đều có một đối thủ trước mặt.
Vèo—!
…Rồi tôi nhận ra một điều, đó không phải là trận đấu 3 vs 3. Tính cả cung thủ từ xa, thì là 3 vs 4 mới đúng.
"Cậu là đội trưởng của đội này à? Tôi chưa gặp cậu bao giờ. Cậu thuộc Hội nào thế?"
Con sóc bay hỏi tôi với một nụ cười toe toét. Cổ cầm một dải ruy băng phấp phới trên tay.
Đó là loại ruy băng được sử dụng trong môn thể dục nhịp điệu.
“…”
Không ngờ, tôi lại tình cờ gặp cô ấy ở đây.
Tên của con sóc bay đứng ngay trước mặt tôi là…
“Thợ săn trung học cơ sở Son Yi-seo.“
“Tôi không phải thợ săn trung học cơ sở! Aaaahh…!”
Đội trưởng Đội chủ lực Son Yi-seo vung dải ruy băng của mình.
Tất nhiên, đó không phải là một dải ruy băng bình thường. Thực ra, nó là một lưỡi kiếm linh hoạt có thể uốn cong tự do.
“Tôi vừa mới làm kỳ thi GED đấy nhá!”
“Thế, cô đậu chưa?”
“Ờm… Chỉ thiếu mỗi một điểm nữa là đậu rồi…”
“Vậy thì vẫn là thợ săn trung học cơ sở chứ gì?”
“Uaaaaaaahh…!”
Vù vù! Vù vù! Vù vù!
Son Yi-seo điên cuồng vung dải ruy băng, và tôi nhanh chóng chặn lại bằng thìa của mình.
“Vậy còn cậu thì sao? Cậu học đại học rồi à? hay có bằng đại học gì đó chưa?“
“Cô đã nghe nói đến Học viện Quân sự Han-yul bao giờ chưa?”
“Cái-Cái gì cơ…! Học viện Quân sự Han-yul…? Chẳng phải đó là trường đại học sao…?”
“Đúng vậy. Đó là nơi mà những đứa học sinh trung học cơ sở như cô có mơ cũng không vào được.”
"Tôi không phải học sinh trung học cơ sở! Tôi chắc chắn sẽ đậu kỳ thi GED sắp tới!"
Vù vù! Vù vù! Vù vù!
Son Yi-seo tấn công tôi thậm chí còn dữ dội hơn trước.
Thảo nào cô ấy lại là Đội Trưởng của đội chủ lực Hội Hyeon-gwang. Đến cả sợi ruy băng cổ vung lên nhẹ nhàng cũng trở thành đòn hiểm đối với tôi.
“Sao bên cô lại bắn rơi chiếc thìa của tôi xuống đất thế?”
Tạm gác chủ đề về trình độ học vấn sang một bên. Tôi hỏi và quay lại vấn đề chính.
Tại sao lại cố ý bắn hạ thìa của tôi? Nó chỉ là một chiếc máy bay trinh sát được gửi đi để nhận dạng con quái vật.
Tôi tò mò về lý do.
“Vì mấy người là đối thủ cạnh tranh. Mấy người cũng đến đây để điều tra con quái vật mới đúng không? Con mà chúng ta vừa thấy ban nãy ấy.“
Không chỉ có Geumseonggak mà cả Hội Hyeon-gwang cũng đã đánh hơi được quái vật mới và mò đến đây.
Đúng như mong đợi, mấy Hội lớn rất giỏi trong việc thu thập thông tin.
Tuy nhiên, có một sự thật quan trọng mà ngay cả Hội Hyeon-gwang vẫn chưa biết…
“Đó không phải là con quái vật mới.”
Đúng là có một con quái vật mới được phát hiện ở tỉnh Gangwon. Nhưng sinh vật chúng ta vừa thấy không phải quái vật mới, mà là một con quái vật đã tồn tại từ lâu.
"Tưởng tôi thất học nên định lừa gạt à? Tôi cũng có hiểu biết đôi chút đấy nhá! Rõ ràng nó là quái vật mới!"
“Nó không phải là quái vật mới.”
“Vậy thì nó là gì mới được?”
“Là một biến thể.”
Đùa à? Son Yi-seo cau mày và nghiến răng.
"Ư... đừng có hòng lừa được tôi!"
“Tôi nói thật mà. Hay là chúng ta cược nhé?”
“Cược gì cơ?”
Son Yi-seo hạ dải ruy băng xuống trong giây lát và chớp mắt nhiều lần.
Tôi là người ra điều kiện trước.
“Nếu sinh vật đó không phải là biến thể, tôi sẽ bỏ học tại Học viện Quân sự Han-yul và đánh cược bằng tốt nghiệp trung học của mình.”
“Cái, cái gì cơ…? Cậu định đánh cược cả bằng tốt nghiệp trung học của mình sao…?”
“Son Yi-seo, cô định cược gì nào? Hay là cược luôn bằng tốt nghiệp trung học cơ sở của cô đi?”
Dùng bằng tốt nghiệp trung học cơ sở làm vật đặt cược. Đối với Son Yi-seo, đó giống như tài sản cuối cùng còn lại của cổ vậy.
Con sóc bay bắt đầu đổ mồ hôi như tắm.
“Nếu… nếu tôi mất bằng tốt nghiệp trung học cơ sở… thì tôi….”
“Cô sẽ trở thành thợ săn tiểu học Son Yi-seo.”
“Hítt…!”
Sắc mặt Son Yi-seo tái mét ngay lập tức. Dường như chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cổ cảm thấy sợ hãi vô cùng.
“K-không…!”
Nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lắc đầu dữ dội.
“Tôi việc gì phải tham gia cái vụ cá cược nhảm nhí đó chứ…!”
“Không phải nhảm nhí, mà là vớ vẩn mới đúng.”
“Thì cũng có khác gì nhau đâu…!”
Son Yi-seo lại giơ dải ruy băng lên. Cô ấy nhảy nhẹ, xoay người và dùng dải ruy băng đập mạnh xuống.
Bùm—!
“Nói chung là con quái vật đó sẽ thuộc về bên này!”
Dù con quái vật trước mặt bọn tôi là một loài mới hay một biến thể thì cũng chẳng khác gì nhau. Chỉ cần tiêu diệt nó ngay tại chỗ.
Nếu thực sự đó là một loài quái vật mới, bọn tôi sẽ có được mẫu vật mà bọn tôi muốn, nhưng ngay cả khi đó là một biến thể, chiến lợi phẩm thu được từ nó cũng không phải là mất mát quá lớn.
Son Yi-seo rõ ràng hiểu được sự thật này, cho nên cổ mới không muốn dễ dàng từ bỏ con quái vật.
“Vậy thì mấy người hãy ngoan ngoãn quay về đi!”
Thực ra, vẫn còn một lựa chọn để rút lui an toàn ở đây. Suy cho cùng, nhiệm vụ chính của bọn tôi là điều tra loài quái vật mới.
Bọn tôi không có nghĩa vụ phải chú ý quá nhiều đến con quái vật Basago này.
—Chết đi, con khốn!
Nhưng giờ đã quá muộn để rút lui trong hòa bình. Nhìn Kang Tae-hoon và Rashid đằng kia xem. Mắt họ đang trợn ngược vì giận dữ kìa.
Kể cả khi tôi cố ngăn cản họ thì cũng chẳng có tác dụng đâu.
Họ có thể sẽ chiến đấu cho đến phút cuối, bất kể điều đó có lợi hay bất lợi cho phe ta.
“Hừm.”
Trong trường hợp đó, tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Là giả bộ chiến đấu cho đến khi chiến ý của bọn họ lắng xuống.
Giống như đấu vật chuyên nghiệp ấy.
Bùm!
“Ugh...!”
Nhưng trình độ của đối thủ của tôi quá cao, dù có mõm đến mấy thì chênh lệch vẫn là khó cứu. Ngay cả trong một trận đấu dàn dựng, kỹ năng của cả hai bên cũng phải ngang ngửa mới có sức thuyết phục chứ.
Với sức mạnh hiện tại, tôi không thể xử lý được con sóc bay này. Chắc chẳng bao lâu nữa tôi cũng sẽ ngã xuống nằm một đống dưới đất thôi.
“Đã tới lúc...”
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kích hoạt sức mạnh của chiếc thìa này.
Tôi kích hoạt Kỹ năng Over Clock.
Xììììììì!
Nhiệt độ bắt đầu lan tỏa khắp chiếc thìa. Nhờ bộ tản nhiệt mà Yoo Ji-woo đã chế tạo lần trước, vấn đề quá nhiệt đã được giải quyết phần nào.
Với điều này, tôi có thể thoải mái sử dụng chiếc thìa mà không gặp bất kỳ hạn chế nào.
Bùmm—!
“Hể…?”
Cô ấy nhận ra sự khác biệt rồi à? Son Yi-seo thu dải ruy băng lại và lùi ra một chút.
“Sức mạnh đó là gì...?”
“Đây chính là sức mạnh của một sinh viên đại học…”
“Áaa! Đừng có nhắc lại chuyện đó nữa coi!”
Son Yi-seo hỏi tiếp.
“Cậu có dùng chất kích thích không đấy? Cậu dùng từ khi nào thế?”
“Chất kích thích? Hỏi gì nhảm vậy?“
“Không hả? Vậy, chuyện vừa rồi là sao? Cậu thật sự không làm gì hết sao? Không ăn, không uống gì lạ chứ?”
Tôi chỉ kích hoạt kỹ năng của mình. Tôi không dùng chất kích thích hay tiêu thụ bất cứ thứ gì sai trái cả.
Bữa sáng của tôi chỉ có một ít súp và cơm trắng đơn giản thôi.
“cậu thú vị thật đấy!”
Có lẽ cô ấy muốn cảm nhận sức mạnh của tôi nhiều hơn. Son Yi-seo mỉm cười rồi lại bắt đầu vung dải ruy băng.
“Tên cậu là gì? Cậu học ở Học viện quân sự Han-yul đúng không? Trông cậu có vẻ khá giỏi… Sao lại lặn lội đến tận tỉnh Gangwon thế? Chẳng phải cậu nên đi học sao?”
Cô ấy bắt đầu hỏi một loạt câu hỏi, những điều mà trước đây cổ không muốn biết.
Vì không có lý do gì để che giấu nên tôi nói thật luôn.
“Học viên năm 2 thuộc Sư đoàn chiến đấu của học viện Quân sự Han-yul, Shin Yoon-seong. Hiện đang làm nhiệm vụ cho hội.”
“Hả? Hội á? Cậu thuộc Hội nào?”
“Hội Geumseonggak.”
“À, ra là cái nhà hàng Trung Hoa đó!”
Ờ thì, Geumseonggak là một trong những Hội hàng đầu mà, nên nổi tiếng với những thức tỉnh giả cũng là điều hiển nhiên.
Chỉ là, cái tên nghe có vẻ khá giống… một nhà hàng của Trung Quốc.
“Tiếc quá! Nếu cậu đến Hyeon-gwang, tôi đã có thể chăm sóc cậu rồi!”
“Học sinh trung học cơ sở thì chăm được cho ai?”
“Ughhh… Lại nữa! Sao nói hoài vậy hả!?!!?”
Gương mặt của Son Yi-seo lập tức đỏ bừng mỗi khi chủ đề học vấn được nhắc đến.
“Cậu thực sự định trêu đùa ’dây da’ của người khác mãi sao?”
“trong trường hợp đó người ta gọi là ’dây cặp’ cơ, không phải ’dây da’ đâu. Đám nhóc cấp hai còn biết thành ngữ này nữa là. Chậc chậc.”
“Áaaaaa! Tôi ghét cậu!!!”
Son Yi-seo không thể nhịn được nữa nên ngước đầu lên trời hét lớn.
“Kwak Na-hye! Bên này nè! Cho thằng sinh viên đại học lắm mồm này biết thế nào là lễ độ đi!”
Hoá ra là gọi quân tiếp viện à...
Thật hèn hạ...
Vèo—!
Son Yi-seo vừa dứt lời, một mũi tên cực kỳ chói mắt bay thẳng về phía tôi.
Nó tựa như một tia chớp xé toạc bầu trời.
BÙM—!
“Ặc!”
Dùng thìa để làm chệch hướng mũi tên hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng. Cú va chạm rất mạnh.
Tôi bật ngửa ra sau như thể bị hất văng.
“Hehe. Cứ cho là cậu thắng tôi về bằng cấp đi, nhưng về mặt kỹ năng thực chiến thì bọn này nhỉnh hơn hẳn nhá!”
“Chơi mà gọi người. Đồ hèn hạ.”
“Liệu cậu có nói như vậy nếu đối thủ là một con quái vật không?”
Kéo căng dải ruy băng, Son Yi-seo chuẩn bị tung đòn kết liễu.
“Tụi này cũng không còn nhiều thời gian nữa, vậy nên kết thúc chuyện này ở đây thôi!”
Ngay khi Son Yi-seo sắp vung mạnh dải ruy băng của mình.
Ầm-ầm-ầm-ầm-ầm—!
Mặt đất đột nhiên rung chuyển.
“Ơ…?”
Và chưa dừng lại ở đó, những vết nứt xuất hiện trên mặt đất.
Ở đây, giữa ngọn núi này.
“Cái… cái gì thế này…!”
Mặt đất rung chuyển lên xuống như sóng, và những cái cây xung quanh bắt đầu đổ xuống từng cái một.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy có điều gì đó không ổn nên ngừng chiến đấu.
“Đây không phải là trận động đất bình thường!”
Đúng như Son Yi-seo đã nói. đây không phải là một thảm họa tự nhiên xảy ra một cách ngẫu nhiên, mà là do có người cố tình gây ra.
“Hô hô hô. Bốn đấu ba à? Như vậy chẳng phải hơi hạ thấp uy tín của Hyeon-gwang rồi sao?”
Không lâu sau, thủ phạm đã lộ diện.
Xuyên qua những ngọn cỏ thẫm màu, chúng tôi nhìn thấy một người phụ nữ thanh lịch với mái tóc bạc và đôi mắt lấp lánh như đá quý.
Xào xạc—
Đôi bốt duyên dáng của người ấy lướt trên nền đất, và rồi bước đến đứng cạnh tôi, mặc một chiếc váy trắng tinh, xếp nếp. Một dáng vẻ hoàn toàn lạc quẻ giữa vùng núi hiểm trở này.
“Vậy là bốn đấu bốn. Muốn đánh nhau thì phải cân bằng quân số hai bên trước cái đã, nhỉ?”
Danh tính của người ấy không ai khác chính là Ryu Jung-min, Trưởng Hội của Yeon-wol.
Là thi xong đi làm hoặc học lên đại học cũng được. Bỏ cấp 3; Kỳ thi GED (viết tắt của General Educational Development) là một bài kiểm tra chuẩn hóa được thiết kế dành cho những người chưa hoàn thành chương trình trung học phổ thông (cấp 3) tại Mỹ hoặc các quốc gia khác. Mục đích chính của kỳ thi GED là để cấp một chứng chỉ có giá trị tương đương với bằng tốt nghiệp trung học phổ thông (High School Diploma) ở Mỹ. Cho mấy ní nào quên rồi thì: Kim Tinh Các nhé Cái này thì khứa thìa sửa chính tả cho con sóc. Còn dây cặp thì là: dây cặp dài(trình độ học vấn cao); Dây cặp ngắn(trình độ học vấn thấp) tóm lại là vậy