116— Cắm trại (3)
Khi đến chỗ cắm trại, tôi giơ chiếc quần lót ra cho mọi người xem.
“Hừm, không phải của em.”
“Nó cũng không phải của tôi…”
Nhưng những người duy nhất nhìn thấy nó là hai thực tập sinh còn lại, Yoo Ji-woo và Kim Han-bit.
Tôi nhanh chóng cất chiếc quần lót đi và nói với Kang Tae-hoon.
“Vậy đã chứng minh được chưa? Đây không phải là quần lót lấy trộm từ phòng của người khác đâu.”
Dù tôi có giải thích bao nhiêu lần, Kang Tae-hoon vẫn không chịu tin tôi. Tệ hơn nữa, cậu ta còn nghi ngờ tôi lấy cắp chúng từ Yoo Ji-woo hoặc Kim Han-bit.
Mặc dù vậy, quần lót của hai người đó thì hơi... à thôi bỏ đi.
“Vậy thì nó là của ai?”
Kang Tae-hoon tiếp tục thẩm vấn và nói rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
“Ờm…”
Tôi có nên nói sự thật không? Dù gì đó cũng là quần lót của Arna. cổ cũng có lòng tự trọng mà, đúng không?
Tôi hỏi lại cậu ta.
“Sao cậu lại muốn biết đây là quần lót của ai?”
“Tại tao tò mò không biết người đứa điên nào lại đưa quần lót của mình cho một gã như mày. Chính mày đã nói rồi còn gì. Trao đổi quần lót gì đó ấy.”
“Híccc…! Trao đổi ư…?”
Kim Han-bit, người đứng bên cạnh hóng hớt, giật mình. Việc tôi trao đổi đồ lót có vẻ khá sốc với cô ấy, rõ ràng là vậy.
“Thế rốt cuộc là ai? Bạn gái mày à?”
“Cổ không phải là bạn gái tôi.”
“Bọn mày đang mập mờ?”
“Cũng không nốt.”
“Đệt mẹ! Nếu đứa đó đéo phải bạn gái mày và thậm chí méo phải là người mày đang mập mờ, vậy tại sao mày lại trao đổi quần lót với một đứa con gái?! Mày đang làm cái chó gì thế hả!? Tao báo cảnh sát tới bắt mày nhé?”
Tôi không hiểu tại sao cậu ta lại quát vào mặt tôi. Nghĩ kỹ lại thì toàn bộ chuyện này là do Arna cả.
Nếu Arna không lấy trộm quần lót của tôi ngay từ đầu thì chuyện này đã không xảy ra rồi.
Đồ Arna biến thái đáng ghét.
“Nói trước cho mày biết! Nếu mày mà làm mấy cái hình vi kỳ lạ trong lều, tao thề sẽ đập vỡ sọ mày ra đấy!”
Kang Tae-hoon đã cảnh cáo tôi trước, đề phòng trường hợp tôi chạm vào đồ lót của cậu ta.
“Yên tâm. Tôi không có hứng thú với đồ lót của đàn ông đâu.”
"Dĩ nhiên là không có rồi, thằng điên này!"
Tôi cũng không hứng thú với đồ lót của Yoo Ji-woo hay Kim Han-bit.
Tôi có sở thích tình dục hoàn toàn bình thường. Không giống như kẻ biến thái ăn cắp quần lót nào đó.
"Nói chuyện gì mà vui thế? Cho ông chú này nghe với nào."
Đột nhiên Park Won-hyeok đến bắt chuyện với chúng tôi.
“Vãi cả…? Sao thằng già kia lại ăn mặc như thế…?”
Kang Tae-hoon nhướn một bên lông mày.
Rõ ràng đây là một nhiệm vụ đội lốt cắm trại, vậy mà phong cách ăn mặc của Park Won-hyeok lại trông cứ như người đang đi nghỉ dưỡng ở khu du lịch nào đó vậy.
Từ cặp kính râm cao cấp, đến chiếc mũ rơm trên đầu, đôi giày đi biển, và cuối cùng là hộp đựng đàn guitar đeo sau lưng.
Ông ta hoàn toàn không có vẻ gì là một người sắp ra trận.
“Chưa hết đâu, nhìn nè.”
Park Won-hyeok nói rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc và bắt đầu cởi quần.
“Kyaaa…!”
Kim Hanbit hét lên ngạc nhiên và nhanh chóng trốn sau tấm lưng to lớn của Rashid.
“Ta-da! Đây là bộ đồ bơi tôi mua ở Temu đấy. Thế nào? Ngầu bá cháy bọ chét luôn phải không?”
Tôi tự hỏi tại sao ông ta lại đột nhiên cởi quần ra, hoá ra là để khoe bộ đồ bơi.
“…”
Nhưng theo góc nhìn của người xem, đây là một bộ đồ bơi khá là... tếu? Không phải là quần bơi 5 phân(dạng quần đùi) hay bộ đồ bơi ống vuông(chắc là dạng quần boxer) thông thường…
Mà là một chiếc quần bikini hình tam giác, chỉ che được những phần quan trọng.
“Mấy đứa có cần không? Tôi đã mua thêm vài cái phòng khi cần rồi nè!”
“Chán đéo muốn nói…”
Kang Tae-hoon nói rằng cậu ta không còn sức để nổi giận nữa, rồi dùng hai tay vuốt mặt một cách mệt mỏi.
“Một thằng thì mang theo quần lót phụ nữ…
Một gã thì mặc mỗi cái quần bơi bé tẹo mà tới… Sao quanh tao chẳng có lấy một thằng con trai nào bình thường vậy nè trời…?”
Thật lòng mà nói, nếu phải chọn ra đứa bất ổn nhất trong cái đám này thì chắc chắn là Kang Tae-hoon.
Cái kiểu làm ra vẻ mình là người tỉnh táo duy nhất ấy… thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
***
Vụ việc quần lót đã được giải quyết suôn sẻ bằng một cách thần kỳ nào đó. May mắn thay, không ai nhận ra đó là quần lót của Arna.
Quả nhiên, ngoài tôi ra thì chẳng ai bảo vệ được Arna cả. Tôi chắc chắn là kẻ phản diện tốt bụng nhất trên đời.
Hi Hi Hi.
“Lều hình như sắp dựng xong rồi đấy.”
Dẫu sao.
Hoạt động cắm trại đã chính thức bắt đầu. Đầu tiên, tất cả các nhân viên trong Hội tản ra đến nhiều địa điểm khác nhau trong khu vực hoạt động để dựng nơi trú ẩn tạm thời.
Bọn tôi cũng không khác gì. Bọn tôi dựng các phòng tắm tạm thời và khu bếp cùng với những chiếc lều mà bọn tôi nhận được trong đồ tiếp tế.
“Bên Liên lạc sao rồi?”
Park Won-hyeok đặt búa xuống và nhìn về phía lều. Trong đó chất đầy thiết bị liên lạc và màn hình.
“Hừm. Xong hết rồi ạ, kết nối cũng ổn định.”
Yoo Ji-woo làm dấu OK. Một phòng tác chiến tạm thời đã được dựng lên.
“Trưởng Hội ơi! Có tin nhắn từ Đội chiến đấu số 5!”
Ngay khi hệ thống liên lạc hoàn tất, Kim Han-bit lên tiếng. Cô ấy nhanh chóng cầm máy tính bảng lên và đưa cho Park Won-hyeok.
“Ồ, nhanh quá nhỉ.”
Đó là tin nhắn cho biết họ đã thu thập được mẫu vật đầu tiên sau khi chiến dịch bắt đầu. Park Won-hyeok mỉm cười, hài lòng.
"Đến lúc chúng ta phải đi rồi. Này! Bộ binh tập hợp!"
Bộ binh. Đó là cách ông ta gọi những người sẽ lên tiền tuyến để chiến đấu, bao gồm cả tôi. Bọn tôi xếp hàng trước mắt Park Won-hyeok.
“Sẵn sàng chưa? Chúng ta hãy cùng nhau phá vỡ kỷ lục và bắt kịp các đội khác nhé. Được rồi, hét lên lấy khí thế nàooo!!!”
“Mà khoan… tại sao ông lại ở đây vậy hả?”
Trước khi cuộc tìm kiếm toàn diện bắt đầu, Kang Tae-hoon đã công khai lên tiếng bày tỏ sự không hài lòng của mình.
Dù sao thì đây cũng là trại căn cứ của bọn tôi, những thực tập sinh. Không có lý do gì để Park Won-hyeok vào đội này cả.
Là Trưởng Hội, công việc của ông ta là chỉ huy mọi thứ từ phía sau.
“Ôi trời. Đừng khắt khe thế chớ, cho ông chú này tham gia cùng cũng được mò~. Muốn hoà nhập với giới trẻ cơ~.”
Park Won-hyuk (38 tuổi) bắt đầu mè nheo. Tôi suýt nữa thì đập vỡ đầu ổng bằng chiếc thìa...
Ông ta có làm vậy trước mặt con gái mình không nhỉ? Nghĩ thôi đã thấy ớn rồi.
“Trưởng Hội! Năng lượng của Seir đã được phát hiện trong phạm vi 500m! Một… không, là hai con!”
Đúng lúc này, Kim Han-bit hét lên. Báo cáo rằng đã phát hiện ra con quái vật mới.
Seir. Đây là tên chính thức của quái vật mới. Mã số của nó là 70.
“Nó có di chuyện về hướng này không?”
“Không ạ! Nó đang ngày càng xa hơn!”
“Vậy thì chúng ta phải nhanh lên thôi.”
Một đàn cá đã được phát hiện trên radar. Chúng ta cần bắt chúng trước khi chúng chạy đi quá xa.
Mỗi người chúng tôi đều cầm theo vũ khí và trang bị của mình.
“Vì có nhiều hơn hai người, vậy chúng ta chia thành từng cặp nhé? Tôi và Shin Yoon-seong, Tae-hoon và Rashid. Được không?”
"Cái gì cơ?"
Kang Tae-hoon làm vẻ mặt như thể cậu ta vừa cắn trúng phải con bọ. Quả là một cậu ấm nhà giàu khó chiều.
“Ông dựa vào đâu mà tách bọn tôi ra như vậy hả?!”
“Hửm, thì đây là cân bằng nhất rồi còn gì? Shin Yoon-seong là người yếu nhất ở đây mà, nên tôi phải kẹp thằng nhãi đó theo thôi.”
“Nghĩa là ông là người mạnh nhất ở đây á?”
"Tất nhiên rồi."
“Cái...!”
Mắt Kang Tae-hoon mở to đầy vẻ không tin. Cậu ta dường như nghi ngờ năng lực của Park Won-hyeok.
“Tôi không tin.”
Xoẹt─
Kang Tae-hoon dừng lại giữa chừng và rút kiếm ra. Mũi kiếm chĩa thẳng vào Park Won-hyeok.
Thấy vậy, Park Won-hyeok quay sang hỏi tôi.
“Cậu ta đang làm gì vậy? Tại sao lại chĩa kiếm vào tôi thế? Bộ nghĩ tôi là quái vật à?”
“Chuyện thường ngày ở huyện ấy mà. Cứ xem như nay cậu ta đến tháng và đi tiếp thôi.”
“Mấy đứa chắc hẳn mệt mỏi lắm khi phải đối phó với một người như thế nhỉ.”
Park Won-hyeok tặc lưỡi và lắc đầu. Sau đó ông ta hét vào mặt Kang Tae-hoon.
"Này, Kang Tae-hoon. Chúng ta không có thời gian cho chuyện này đâu. Bộ cậu không nghe thấy phòng tác chiến nói gì sao? Seir đang bỏ chạy. Chúng ta cần phải đuổi theo ngay bây giờ."
"Kệ xác chúng nó đi. Giết khi nào mà chả được."
“Hầy, hồi xưa, tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi cảnh đối đầu với Trưởng Hội nữa là. Thời thế thay đổi thật rồi nhỉ.”
Park Won-hyeok thở dài trong khi bắt đầu đeo găng tay. Chúng được làm bằng da.
“Vậy thì trước tiên cậu muốn sắp xếp thứ bậc phải không?”
Thay vì săn đuổi quái vật, họ lại sắp đánh nhau tới nơi.
Và, tất cả là do trò hề của Kang Tae-hoon.
“Một phút. Không, 30 giây là xong.”
"Ông nghĩ ông đang đùa với ai thế hả?!"
Thụp─!
Không cần bất kỳ sự chuẩn bị nào, Kang Tae-hoon đã lao lên đầu tiên.
Xìiiii─
Mới vô, Kang Tae-hoon đã sử dụng ma lực của mình. Cậu ta không hề có ý định nương tay.
Kang Tae-hoon vung thanh kiếm lấp lánh ánh sáng xanh với lực rất mạnh.
Bùm─!
Nhưng đòn tấn công đó đã bị chặn lại bởi lòng bàn tay của Park Won-hyeok. Nói chính xác hơn, nó đã bị chặn lại bởi rào chắn mà Park Won-hyeok vừa tạo ra.
Xìiii─
Đó chưa phải là kết thúc. Tấm màn màu vàng lục bắt đầu hấp thụ ma lực mà Kang Tae-hoon đã giải phóng. Như một miếng bọt biển đang thấm nước vậy.
"Hừm. Khá là lực đấy. Đúng là học viên đứng thứ hai có khác."
“Chậc…! Ông thảnh thơi quá rồi đấy…!”
Kang Tae-hoon nhanh chóng rút kiếm lại và cố gắng chém vào bên hông. Cậu ta vung kiếm lần nữa.
Bùm─!
Lần này, một lực lớn hơn đã va chạm. Lực va chạm mạnh đến mức lan đến tận nơi tôi đang đứng.
“Ồ. Kang Tae-hoon, cậu… sử dụng ma lực của mình khéo quá nhỉ, không giống vẻ bề ngoài chút nào. Tôi rất chi là ấn tượng đấy.”
Một lần nữa, Park Won-hyeok dễ dàng chặn đòn tấn công bằng tay không. Biểu cảm của ông ta vẫn chẳng hề thay đổi. Thay vào đó, ông ta mỉm cười như thể đang tận hưởng nó.
Ông trông giống như một người chú đang chiều theo trò hề của cháu trai mình.
“Thằng già chết bầm…!”
Mặt khác, Kang Tae-hoon thì đang tràn đầy cơn thịnh nộ. Cậu ta vung kiếm dữ dội hơn. Quyết tâm nghiền nát Park Won-hyeok đang cười khẩy của cậu ta hiện rõ mồn một.
Bùm─!
Bùm─!
Bùm─!
“Rashid.”
"Ô?"
“Hay là chúng ta đi trước nhỉ?”
"Ừ."
Trận chiến không có dấu hiệu kết thúc, và thời gian cứ thế trôi đi. Với cái đà này, bọn tôi có thể bỏ lỡ mục tiêu mất.
“Ôi trời! 30 giây dự kiến đã trôi qua rồi sao?”
Park Won-hyeok có vẻ cũng nhận ra điều này và ngừng đùa giỡn.
Ông ta quyết định kết thúc trận chiến này.
Bộp!
Park Won-hyeok nhẹ nhàng nắm lấy lưỡi kiếm của Kang Tae-hoon.
Chỉ bằng một tay.
“Sao, sao lại có thể…!?”
Kang Tae-hoon không giấu nổi sự hoang mang. Cậu ta đã bị giữ chặt, không thể cử động. Để mà nói thì, trông như thể chính cậu ta đang bám víu vào thanh kiếm của mình vậy.
“Đây chính là sự khác biệt về kinh nghiệm đấy, thằng nhóc non nớt ạ! Hyaaah!”
Vèo─!
Park Won-hyeok ném thanh kiếm mà Kang Tae-hoon đang cầm ra xa. Cùng lúc đó, Kang Tae-hoon cũng bị ném theo.
“Aaaaaaa…!”
Kang Tae-hoon vung tay chân loạn xạ trong khi lơ lửng trên không trung. Cậu ta bay vút lên cao, như một con chim.
Bụp─!
Nhưng con chim đó không bay được lâu.
Chẳng mấy chốc, cậu ta đã té xuống bùn. Toàn thân cậu ta phủ đầy bùn đen.
Đáng đời.
Chắc là đôi này chăng?