118— Cắm trại(5)
Bây giờ là buổi tối, khi mặt trời bắt đầu lặn, Arna hiện đang leo lên con đường mòn trên núi một mình.
Rắc, rắc.
Cô cẩn thận dò xét xung quanh, bước trên những chiếc lá héo úa. Kiểm tra xem có dấu vết nào của dấu chân quái vật hay dấu vết của thú dữ không.
Xoạt─
“…!”
Đúng lúc này, có tiếng bụi cây xào xạc vang lên. Arna nhanh rút kiếm ra và thủ thế.
Tiếng xào xạc nhẹ của cỏ cho thấy đó có thể là một con quái vật cấp thấp.
─Chít chít, chít chít.
“Ờm….”
Nhưng thứ thực sự xuất hiện không phải là quái vật, mà là một con gấu mèo. Con gấu mèo, bị Arna làm cho giật mình, vội vã trèo lên cây.
“Nơi này yên tĩnh thật, trái ngược với lời đồn….”
Arna tra kiếm vào vỏ. Đã khá lâu kể từ khi cô lên núi, nhưng cô vẫn chưa gặp phải bất kỳ con thú dữ nào.
Tất cả những gì cô ấy nhìn thấy chỉ là những loài động vật như hươu và gấu mèo.
Làm cô cảm thấy khá hụt hẫng.
Rắc─
Bỗng, từ xa, có tiếng lá cây bị giẫm lên. Hình như không phải động vật mà là con người.
Sột xoạt, sột soạt.
Âm thanh ngày càng lớn hơn, và ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt Arna.
“Hửm?”
Một người đàn ông có thân hình vạm vỡ và hàm vuông xuất hiện. Ông ta khiêng một chiếc thùng lạnh lớn trên cả hai tay.
Đó là Shim Jun-yong của Geumseonggak.
“Trời đất ơi! Gương mặt này... là Arna!”
Mắt Shim Jun-yong mở to như thể ông ta đang nhìn thấy một người nổi tiếng. Với sự nổi tiếng của cô, phản ứng đó là tự nhiên.
“Ngọn gió nào đưa cô đến tận ngọn núi này thế?”
“Ờm, tôi đến đây để làm nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ? Đi một mình thôi á?”
Shim Jun-yong nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
Có vẻ như ngay cả Shim Jun-yong cũng thấy lạ khi Arna ở đây một mình, không có đồng đội nào đi cùng.
Một lần nữa, lời nói của Tae Seung-geon lại vang vọng trong đầu cô.
“Cô thuộc hội nào vậy? Cử cô đi làm nhiệm vụ một mình ở nơi nguy hiểm này... Bọn họ hẳn là điên cả rồi.”
“À… chuyện đó thì… cũng có lý do ạ…”
Arna lấy ra một chiếc huy hiệu từ trong túi. đó là huy hiệu của Hội Hyeon-gwang, chứng minh cô là nhân viên của họ.
“Biểu tượng đó là… Hye, Hyeon-gwang…?”
Khuôn mặt của Shim Jun-yong tái nhợt ngay lập tức. Ông ta phản ứng như thể mình vừa nhìn thấy ma.
“C-cô, cô đến đây để trộm mẫu vật hả?”
Shim Jun-yong vội vàng ôm chặt chiếc thùng lạnh vào ngực.
Arna điên cuồng xua hai tay.
“Không, không! Trộm ư? Tại sao tôi phải làm vậy chứ?”
“T-thật sao…?”
Shim Jun-yong thả lỏng cảnh giác khi nghe những lời đó. Rồi ông ta thở phào nhẹ nhõm.
“Phew… Tự nhiên nhắc đến Hyeon-gwang làm tôi hết hồn. Tưởng sắp gây chiến nữa chứ.”
“Gây chiến? Có chuyện gì đã xảy ra ở đây à?”
Arna chớp mắt vài lần. Shim Jun-yong trả lời.
“Hôm bữa, có một cuộc xung đột nhỏ trên ngọn núi này. Giữa hội chúng tôi và Hyeon-gwang. À nhân tiện! Tôi thuộc Geumseonggak. Tôi là Shim Jun-yong, giám đốc chi nhánh Gangwon của Geumseonggak.”
“Geumseonggak…?”
Son Yi-seo, người đã đi công tác đến tỉnh Gangwon gần đây, hiện lên trong tâm trí cô. Vào lúc đó, Son Yi-seo đã hỏi Arna rằng cô có quen Shin Yoon-seong không…
Chẳng lẽ…
“Có phải là đội chủ lực của Hyeon-gwang không ạ?”
“Hửm? Cô cũng biết chuyện đó à? Thực tập sinh bên tôi đã cãi nhau to với họ thì phải.”
Đúng như dự đoán. Ngày hôm đó, Son Yi-seo đã phàn nàn về việc bị gọi là thợ săn trung học cơ sở và GED, còn nhắc đến tên Shin Yoon-seong.
Hoá ra là hai người họ đã cãi nhau to.
Giờ thì cô đã nắm bắt đại khái tình hình lúc đó rồi.
“À đúng rồi! Cô đến từ Học viện Han-yul phải không? Vậy thì chắc hẳn cũng quen biết thực sinh của chúng tôi nhỉ! Cô có biết Shin Yoon-seong không?”
“Vâng, đúng là có biết ạ….”
Cái tên đó không thể không biết được…
Nhân tiện, Shin Yoon-seong sống thế nào ở Geumseonggak? Arna quyết định hỏi thăm một cách tinh tế về tình hình của cậu ta.
“Những thực tập sinh ở đó… có ổn không ạ?”
“Họ đang làm tốt. À không, họ đang làm cực kỳ tốt mới đúng.”
Bộp bộp!
Shim Jun-yong gõ nhẹ vài lần vào thùng lạnh đang khiêng.
“Đây là mẫu của một loài quái vật mới đấy. Nhờ sự chăm chỉ của những thực tập sinh, bọn tôi mới có thể thu thập được nó. Càng nhìn chúng, tôi càng nhận ra chúng tuyệt vời đến nhường nào.”
“Vậy sao ạ…”
Arna mỉm cười nhẹ. Có vẻ như họ đang thích nghi tốt với cuộc sống trong Hội. Không giống như Arna, người đang ở đây.
“Ấy chết! Đã muộn thế này rồi à! Tôi phải đi trước đây!”
Shim Jun-yong kiểm tra thời gian và vội vã đi xuống núi. Ông ta hét lên lần cuối, nhìn Arna.
“Nè cô ơi! Đừng đi lang thang một mình muộn quá đấy! Trên này khá nguy hiểm! Không chỉ có mỗi loài quái vật mới, mà còn cả Basago nữa… Ấy!”
Bỗng, Shim Jun-yong giật nảy vai. Như thể ông vừa nói sai gì đó.
“Thôi toang… Trưởng Hội đã dặn không được nói về Basago rồi mà…”
Shim Jun-yong lẩm bẩm một mình. Sau đó chắp tay về phía Arna.
“Cô ơi! Làm ơn hãy giả vờ như chưa nghe thấy những gì tôi vừa nói nhé! Tôi cầu xin cô đấy!”
“À, vâng…”
“Vậy thì hãy cẩn thận nhé!”
Nói xong, Shim Jun-yong rời đi. Đối với một người được cho là giám đốc chi nhánh, ông ta có vẻ hơi vụng về.
Tuy nhiên, thật vui khi gặp được ai đó giữa vùng núi như thế này. Và thật tuyệt khi nghe tin tức về Shin Yoon-seong.
“Mình cũng không thể thua được.”
Shin Yoon-seong đã đạt được những thành tựu rõ rệt rồi. Và còn trong một Hội lớn tên là Geumseonggak nữa chứ. Dĩ nhiên, đó là nguồn cảm hứng.
Arna vỗ nhẹ vào má mình vài cái rồi lại leo lên con đường mòn trên núi.
“Cho đến khi màn đêm buông xuống…”
Mặt trời mùa hè lặn muộn nên thật tuyệt. Phải đến khoảng 8 giờ tối thì bầu trời mới bắt đầu tối hẳn.
Cô chỉ cần tìm kiếm cho đến lúc đó thôi không hơn, không kém.
Hy vọng là cô có thể tìm thấy thứ gì đó trong khoảng thời gian ấy.
“Hửm…?”
Khi đang leo lên một con dốc đứng, Arna phát hiện một con gấu nằm đằng xa. Dường như nó đã tắt thở vì không thấy nó cử động nữa.
Arna quyết định tiến lại gần để quan sát con gấu kỹ hơn.
“Đây là…”
Đây không phải là một cái xác bình thường, bụng có một vết hở lớn, giống như bị cắn vậy.
“Không phải do con người làm…”
Cũng không phải do một con thú dữ khác gây ra. Vết thương đang thối rữa với tốc độ đáng báo động. Máu và thịt sủi bọt và hòa lẫn vào nhau.
Có vẻ như nó đã bị dính độc.
“…!”
Chưa hết. Ngoài con gấu mà cô đang nhìn, nơi này còn đầy rẫy xác chết khác.
Gấu mèo, hươu, cáo, chồn, và thậm chí cả quái vật… tất cả đều chết sạch.
“Hừm…”
Những xác chết có một điểm chung. Giống như con gấu mà cô nhìn thấy trước đó, các vết thương của chúng đang thối rữa.
Có vẻ như tất cả bọn chúng đều bị cùng một thực thể tấn công.
“Là do quái vật làm ư…”
Không có sinh vật nào có khả năng thực hiện hành động tàn ác như vậy ngoài quái vật.
Nhưng kỳ lạ là. Quái vật cũng tấn công cả đồng loại của mình sao...?
“Thứ đó có vẻ khá bạo lực.”
Xoẹt─
Tất cả những xác chết này đều mới chết, điều này có nghĩa là thứ đó vẫn còn ở gần quanh đây.
Arna nắm chặt thanh kiếm và thủ thế.
“….”
Cô nín thở hết mức có thể, cẩn thận bước từng bước chân. Đảm bảo rằng không phát ra tiếng động nào khi giẫm lên lá cây.
Kwang─!
“…!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm rú dữ dội rung chuyển cả mặt đất, một con quái vật xuất hiện từ phía sau.
Arna nhanh chóng quay lại đối mặt với kẻ địch.
“Cái thứ ghê tởm đó là…?”
Diện mạo của con quái vật này rất khác lạ, ngay cả Arna, người đã thuộc lòng cơ sở dữ liệu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Một con quái vật có chân trên đầu, mắt trên chân và miệng trên cả hai cánh tay.
Lẽ nào là một loài mới? Hay là một loài đột biến?
“Vừa đánh vừa nghĩ cũng được.”
Chiến đấu là điều không thể tránh khỏi. Nó đã ở ngay trước mặt cô rồi.
Thụp─!
Trước khi nó kịp tấn công, cô quyết định hạ nó trước. Arna đạp đất và lao về phía kẻ địch.
***
“Ưm! Thịt do người khác nướng là số dách!”
À thì, cuộc cá cược đã kết thúc với chiến thắng thuộc về chúng tôi. Chúng tôi đã sử dụng một chút mánh khóe gian xảo, nhưng chúng tôi có thể làm gì đây? Đó là tình huống mà chúng tôi phải làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng.
Nghĩ kỹ lại thì, lỗi chẳng phải là nằm ở bên làm mất mẫu sao?
Vì vậy tôi không cần phải cảm thấy tội lỗi.
“Đệt mẹ…! Đến tận đây chỉ để nướng thịt…!”
Xèo xèo─!
Kang Tae-hoon đeo tạp dề đang cần mẫn di chuyển kẹp gắp thịt. Sự tôn nghiêm của một cậu ấm nhà giàu đã không còn thấy đâu nữa cả.
“Ê nhóc lùn! Sao nãy giờ cô chỉ ăn mỗi thịt thế! Ăn kèm rau vào đi!”
“Ể….”
Kang Tae-hoon chất nhiều loại rau lên đĩa của Yoo Ji-woo. Cậu ta rất biết cách chăm sóc dinh dưỡng cho đồng đội của mình. Cậu ấm nhà giàu của chúng ta tốt bụng quá đi mất.
“Haha! Thịt nhiều lắm, cứ từ từ mà ăn!”
Trong khi đó, Park Won-hyeok thì đang ung dung ăn thịt, chẳng hề cảm thấy tội lỗi dù vừa lấy trộm mẫu vật từ thực tập sinh của mình.
Đúng là ông chú này cũng ”đỉnh” thật. Khi nãy tôi đề nghị trộm mẫu vật, ông ta đã gật đầu cái rụp mà không thèm đắn đo lấy một giây.
Không những vậy, ổng còn thúc giục: “Chúng ta hãy làm ngay đi!” nữa chứ.
“Nướng thêm thịt đê. Tôi ăn còn nhanh hơn cậu nướng rồi đấy.”
Người này có thực sự là Trưởng Hội không vậy? Ông ta có thực sự là người lớn không? Càng nhìn ông ta, tôi càng cảm thấy ông ta giốg một người anh trai hàng xóm hơn.
Thôi, tôi cũng không có tư cách để chê trách ông ta được vì tôi là đồng phạm của ổng mà.
"Ồ."
Đúng lúc đó, Rashid xuất hiện, xách theo một chiếc thùng lạnh lớn. Và đó không phải là thùng đựng mẫu vật đâu nhé.
Mà là một chiếc thùng chứa đầy bia rượu.
“Ái chà chà, bia tới rồi, mọi người cùng uống một ly nhé?”
Xììì─!
Khi Park Won-hyeok mở lon bia, bọt bia trào ra.
“Cái! Điên rồi hả, ông già? Nó bắn tung tóe khắp vỉ nướng rồi kìa!”
“Ha ha ha! Lâu rồi không uống bia nên không kiềm chế được! Xin lỗi, xin lỗi!”
“Chúng ta chẳng phải đang trong lúc làm nhiệm vụ sao? Uống bia lúc này liệu có ổn không đấy?”
Kang Tae-hoon nghi ngờ về việc uống rượu trong bữa tiệc nướng. Nhưng Park Won-hyeok không quan tâm và mở thêm lon nữa.
“Uống vài ly vào một ngày đẹp trời như thế này thì còn gì bằng, nhờ?”
Ngay sau đó, Park Won-hyeok xếp những chiếc cốc giấy lên bàn. Rồi ông ta pha trộn nhiều loại đồ uống có cồn khác nhau để tạo ra một ly rượu bom.
“Đây đây đây! Trưởng Hội của Geumseongak đích thân pha rượu bom đấy! Mỗi người lấy một ly đê!”
Chúng tôi mỗi người nhận lấy một ly rượu bom.
Sau đó Park Won-hyeok nâng ly và cất tiếng.
“Vậy thì, cầu mong cho Geumseongak mãi mãi thịnh vượng… Khoan! Chưa nâng ly mà dám uống trước hả? Làm lại lần nữa nè!”
Bằng cách nào đó, bữa ăn đã biến thành một bữa tiệc nhậu. Chúng tôi cùng nhau uống rượu giữa thiên nhiên, tận hưởng trọn vẹn bầu không khí cắm trại.
“Mà này, cái quần lót đó thực ra là của ai thế?”
Vẫn còn tò mò, Kang Tae-hoon, người đang nướng thịt, lại lôi vụ chiếc quần lót lên nói tiếp.
Cậu ta thực sự tò mò về chủ nhân của chiếc quần lót đến vậy à?
“Quần lót nào cơ?“
Và Park Won-hyeok, người không hề hay biết gì về vụ này, đã vểnh tai lên hóng hớt.
Kang Tae-hoon chỉ vào tôi.
"Cái thằng điên này mang theo cả quần lót phụ nữ khi đi thực tập đấy."
“Này, đừng có lôi chuyện đó ra nữa coi.”
“Cậu mang theo thật hả? Nè nè, cho tôi xem thử đê.”
Quần lót chứ có phải là điện thoại thông minh đời mới đâu… bộ ổng nghĩ rằng có thể lấy thứ đó ra khoe với người khác được à?
Tôi xin nhắc lại lần nữa, đây là một vụ hiểu lầm. Tôi tuyệt đối không mang nó theo vì tôi có sở thích tình dục lệch lạc.
Thật ra, mấy cái sở thích kiểu đó thì phải nói đến con quái vứ bệu đang ở đâu đó ngoài kia kìa...
Đing—!
“Hửm…?”
Đúng lúc đó, giữa bữa tiệc nướng, một cửa sổ nhiệm vụ hiện lên trước mặt tôi.
─── Nhiệm vụ ───
≠ Giải cứu
* Giải cứu Arna khỏi quái vật Basago.
• Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ <Điểm SP +3>, <chỉ số tổng thể của Arna +1>
───
“…!”
Tôi đã từng thấy cửa sổ nhiệm vụ vô số lần trước đây. Nhưng lần này, lại khác biệt.
Giải cứu. Là một nhiệm vụ giải cứu Arna.
Nói cách khác, Arna hiện đang gặp nguy hiểm.
“Ê này, mày bị sao thế? Cứ nhìn chằm chằm vào hư không suốt.”
Trong tất cả quái vật, sao phải là Basago? Và cổ đến tỉnh Gangwon này từ khi nào?
Nhưng vẫn còn may chán. Ít nhất thì cô ấy cũng đang ở đâu đó quanh đây. Lỡ như cô ấy ở bên kia, tôi đã chẳng thể cứu được rồi.
“Yoo Ji-woo. Máy định vị đâu rồi?”
Không còn thời gian để lãng phí nữa. Tôi cần phải đến chỗ Arna ngay. Tôi đặt ly rượu xuống và gọi Yoo Ji-woo.
“Máy định vị ạ? Nó ở trong lều của em ấy. Sao đột ngột thế?“
“Cho anh mượn nó tí.”
Tôi vội vã chạy vào lều, lấy máy định vị từ vali của Yoo Ji-woo ra.
“Nếu là quần lót này thì…”
Tìm một người giữa ngọn núi rộng lớn này không phải là điều dễ dàng. Nhưng với máy định vị và chiếc quần lót này, tôi có thể tìm thấy Arna ngay lập tức.
Xoạt─!
Tôi xé chiếc quần lót của Arna thành những mảnh nhỏ nhất có thể, đủ nhỏ để nhét vừa hộp đựng mẫu.
“Cái thằng này say rồi à? Tự nhiên khi không đi xé quần lót? Đúng là đồ điên…”
Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi, tự hỏi tôi đang làm gì. Nhưng tôi không có thời gian để giải thích.
Từng phút từng giây lúc này đều quá quý giá đối với tôi.
Bíp─ Bíp─ Bíp─
Máy định vị phát ra tiếng bíp. Hên là, vì chiếc quần lót đã được mặc nên cái máy vẫn có thể phát hiện ra dấu vết Arna.
Máy định vị đã xác định được vị trí của Arna.
Xìiiiii─
Sau đó tôi phóng to chiếc thìa. Rồi leo lên và bay vút lên bầu trời đêm.
─Ê! Rốt cuộc cái quần lót đó là của ai thế hả?! Đếch muốn nói nên giờ bỏ chạy đấy à!?!?
Là đồ uống pha trộn giữa nhiều loại rượu, phổ biến nhất là soju + bia (gọi là somaek). Gọi là "rượu bom" vì cách pha và độ mạnh tạo cảm giác như "nổ tung". Thường dùng trong các buổi nhậu, tiệc tùng, tụ tập công sở. Dễ uống nhưng nặng đô, uống nhiều dễ say nhanh. Là một phần của văn hóa uống rượu Hàn Quốc.