109— Var(2)
Arna đã đến văn phòng Trưởng Hội vào sáng sớm.
Nơi này là trụ sở chính của Hội Hyeon-gwang, một trong năm Hội hàng đầu tại Hàn Quốc và cũng là Hội tốt nhất trong số đó.
Quy mô của nó lớn hơn nhiều so với Geumseonggak hay Yeon-wol. Có thể xem nó là tập đoàn lớn nhất trong các tập đoàn lớn.
“Ừm... Chị gì đó ơi.“
Arna bắt chuyện với thư ký điều hành đang ngồi trước văn phòng Trưởng Hội. Nếu muốn gặp Trưởng Hội của Hyeon-gwang, Tae Seung-geon, trước tiên phải thông qua thư ký này.
“Vâng?“
Cô thư ký điều hành đang bận rộn ở bàn làm việc ngẩng đầu lên.
Arna thấy ánh mắt của thư ký vô cảm vô cùng, tựa như đang nhìn một con rô-bốt vậy.
“Trưởng Hội có ở trong đó không ạ? Tôi muốn gặp ông ấy một lát.”
“Trưởng Hội hiện đang họp ạ.”
Cửa văn phòng đóng chặt. Một cuộc họp vào sáng sớm thế này ư, Chẳng lẽ cô đến không đúng lúc rồi sao?
“Chị có biết khi nào thì họp xong không ạ...?”
"Tôi không biết."
Không ai biết cuộc họp sẽ kéo dài bao lâu, và cô cũng chẳng thể chờ đợi mãi được. Vì thời gian quá quý giá để lãng phí.
"Ừm, cho tôi hỏi chút nha…"
"Vâng."
Arna lại gọi cô thư ký. Cô thư ký vẫn nhìn cô với ánh mắt vô cảm như trước, hoàn toàn không lộ chút cảm xúc nào.
Arna thận trọng lên tiếng.
“Tôi có được giao nhiệm vụ nào không ạ...?”
Lý do Arna đi đến tận văn phòng Trưởng Hội là để kiểm tra xem cô có được giao nhiệm vụ nào không.
Thế nhưng…
“Không có nhiệm vụ nào được giao cho cô Arna cả.”
“Hôm nay cũng không có ạ...?”
“Vâng, đúng vậy.”
Y chang hôm qua, hôm nay cô cũng chẳng được làm gì. Nếu cứ tiếp tục thế này suốt kỳ nghỉ hè thì toang.
Arna hơi cao giọng vì bực bội.
“Vậy thì tôi tới đây để làm gì chứ...?“
“Cứ chờ đợi như hôm qua đi. Hoặc cô có thể quay lại học viện nghỉ ngơi nếu muốn.”
“Trở lại học viện nếu muốn ư…?”
Arna sững sờ. Dù là thực tập sinh, cô cũng nên có vài việc giúp được chứ. Cô sẵn sàng nhổ cỏ trước tòa nhà nếu được nhờ.
Nhưng trong Hyeon-gwang, Arna chẳng có việc gì để làm. Hyeon-gwang không cần cô.
Sau cùng, sự hiện diện của cô chẳng có ý nghĩa gì.
“Đừng lo về đánh giá thành tích. Hội Hyeon-gwang sẽ lo liệu mọi thứ.”
“Ý chị là tôi có thể hoàn thành hồ sơ thành tích mà không cần làm gì cả sao?”
“Đúng vậy.”
Họ không những không giao việc cho cô mà còn dựng chuyện. Đây chẳng khác nào đang chà đạp lên lòng tự trọng của Arna.
Cô bắt đầu cảm thấy máu trong người sôi sục lên.
“Là ai đã đưa ra chỉ thị này?”
“Chính Trưởng Hội ạ.”
“…”
Đúng như dự đoán, đây là hành động của Tae Seung-geon, Trưởng Hội Hyeon-gwang. Chính vì vậy, cô mới đến văn phòng Trưởng Hội để gặp trực tiếp Tae Seung-goen và đối chất với ông.
Kétt—
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Có vẻ như cuộc họp đã kết thúc.
“Haaa, phiền chết mất. Nhiệm vụ lần này là gì thế?”
Bốn người phụ nữ bước ra khỏi văn phòng Trưởng Hội. Họ là nhân viên của Hyeon-gwang.
“Hở, đi đến tận tỉnh Gangwon trong thời tiết này á? Chẳng tôn trọng đội chủ lực chút nào!"
Người phàn nàn nhiều nhất là Son Yi-seo, Đội trưởng Đội chủ lực.
Cô ấy sở hữu khuôn mặt non nớt cùng thân hình nhỏ nhắn và thon thả, thoạt nhìn trông cổ chẳng giống một chiến binh xíu nào.
"Hở? Kia chẳng phải là Arna sao! Arna Kristin Dotir!"
Chẳng bao lâu sau, Son Yi-seo nhìn thấy Arna và vui vẻ tiến lại gần cô, như thể cô ấy vừa phát hiện ra một người nổi tiếng.
“Oa! Ngực bự quá trời luôn, đúng như lời đồn!”
“Ơ, hả?”
Cơ má Arna giật giật. Bị chào hỏi bằng những lời bàn tán về bộ ngực của mình đã đủ khiến cô bối rối.
Sự thô lỗ của Yi-seo chưa dừng lại ở đó.
"Đó có phải là ngực thật không? Hoàn toàn tự nhiên mà không đụng vào dao kéo sao? Tôi chạm vào chúng được không? Chắc sẽ mềm lắm ha!"
Cô ấy thậm chí còn đưa tay ra, cố gắng chạm vào bộ ngực đầy đặn của Arna.
“A!”
Song, cô ấy bỗng bị ai đó túm lấy cổ áo, ngăn lại. Một trong những đồng đội của cổ đã can thiệp.
“Cậu đang làm hành vi thô lỗ gì thế hả?”
Là Kwak Na-hye, một người phụ nữ cao với đôi mắt sắc bén và vẻ ngoài trưởng thành rõ rệt, khác hẳn với Son Yi-seo.
“Chúng ta không có thời gian cho mấy việc này đâu. Đi nhanh lên.”
“Arna! Hay là đi Gangwon thay tôi nha… Á! Sao cậu lại đánh tớ thế, Na-hye!”
“Đã nói là chúng ta không có thời gian rồi mà.”
Kwak Na-hye kéo Đội trưởng của mình đi bằng cách nắm lấy cổ áo, giống như cách một con mèo mẹ bế con mình vậy.
“Arna! Arna ơiii!”
Sau đó, Son Yi-seo vẫy tay chào tạm biệt Arna từ xa và hét lớn.
“Lần sau tôi nhất định sẽ chạm vào được bộ ngực khủng kia! Hứa đấy!“
“…”
Arna đứng chết lặng. Chỉ có thể nhìn Yi-seo rời đi.
Son Yi-seo… Có vẻ là một người kỳ quặc...
“A, quên mất!”
Sau một thoáng xao nhãng, Arna trở về thực tại. Đây không phải lúc để lãng phí thời.
Cô cần gặp Tae Seung-geon.
“Trưởng Hội đâu—”
“Trưởng Hội đã rời đi rồi ạ.”
“Ể?”
Vậy nghĩa là sao? Ông ta đã đi rồi á? Nhưng, Những người duy nhất bước ra khỏi văn phòng là các thành viên của Đội chủ lực mà.
Cô thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng Tae Seung-geon.
“Trưởng Hội đi ra bằng cửa sau ạ.”
“…”
Nghe lời thư ký nói, Arna sững người tại chỗ.
Sáng nay thật sự chẳng thu hoạch được gì.
***
Bụp—
“Đây là con thứ ba nhỉ?”
Y chang ngày hôm qua, hôm nay bọn tôi lại được giao nhiệm vụ săn lùng loài quái vật mới.
Công việc này không quá khó. Nó chỉ đơn giản là đánh bại quái vật xuất hiện trên núi và dùng chúng như những mẫu vật.
Đến cuối buổi sáng, bọn tôi đã thu thập được ba mẫu vật.
“Con thứ tư.”
Rầm—!
Ngoài ra, Kang Tae-hoon còn ném đá Mana và răng của một con quái vật nữa xuống đất. Shim Jun-yong dụi mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Không, không thể nào...! Đã bốn con rồi á? Thật luôn…?”
Ngạc nhiên là phải. Bởi ổng mất tận nửa ngày trời chỉ để tìm thấy một con quái vật mà.
“Các cậu đã sử dụng loại phép thuật gì vậy...?”
“Là nhờ cái này.”
Tôi giơ máy định vị lên. Đó là máy định vị do Yoo Ji-woo chế tạo, chính là thứ đã giúp tôi tìm lại quần lót bị đánh cắp.
Bọn tôi đang sử dụng nó để tìm kiếm loài quái vật mới một cách hiệu quả.
“Vậy, làm thế nào các cậu chế ngự được nó? Ngay cả khi chúng tôi cố làm nó bị thương, da nó vẫn tái tạo lại mà…”
Shim Jun-yong không thể kìm được mà hỏi thêm một câu, rõ ràng là tò mò về phương pháp được sử dụng để chế ngự con quái vật mà không cần bất kỳ chiến thuật.
“Cắt bỏ tuyến nước bọt dưới hàm của nó trước là được.”
“Tuyến nước bọt?”
“Đúng vậy, đó là điểm yếu của nó.”
Ít nhất thì những thông tin này đã ăn sâu vào đầu tôi. Suy cho cùng, tôi là người lên kế hoạch và tạo nên con quái vật này mà.
“Ê. Giám đốc.”
Đúng lúc đó, kang Tae-hoon gọi Shim Jun-yong.
“Giờ là lúc để tám chuyện à? Nếu có thời gian nói nhảm thì nhanh chuyển mẫu vật lên đi.”
Trên mặt đất là da quái vật, răng và đá Mana, chất thành đống. Tất cả đều cần được chuyển lên xe tải.
“Trời… chẳng biết ở đây ai là giảm đốc, ai là thực tập sinh luôn...”
Shim Jun-yong lẩm bẩm một mình trong khi nhặt những chiến lợi phẩm nằm rải rác trên mặt đất.
Ai mà ngờ được vị giám đốc chi nhánh đây, lại phải làm công việc chân tay cơ chứ.
Xào xạc—
Đúng lúc này, tiếng xào xạc vang lên từ bụi cây gần đó. Chẳng mấy chốc, đầu Rashid ló ra từ sau bụi cây.
Không hiểu sao, em ấy lại như hoà làm một với thiên nhiên, có lẽ là minh chứng cho xuất thân bụi đời của em ấy.
"Ô."
"Bộ mày tưởng mày là gấu hoang à? Có đường mòn sao không đi?"
“Có. Một. Con. Quái. Vật. To. Lắm.”
Không hề bận tâm đến lời mỉa mai của Tae-hoon, Rashid chỉ tay về một nơi nào đó khuất sau đám cỏ cao. Vì cỏ mọc um tùm nên từ đây khó mà nhìn rõ.
“Giờ tính sao đây?”
Tôi hỏi Shim Jun-yong. Gần đến giờ ăn trưa rồi, đến lúc phải quay lại chi nhánh để nghỉ ngơi ăn uống rồi.
“Hừm… chắc không cần phí sức vô ích nữa đâu? Dù gì chúng ta cũng hạ được bốn con rồi mà.”
Jun-yong có vẻ hài lòng khi kết thúc mọi việc ở đây.
Không thể phủ nhận rằng giờ ăn trưa là giờ thiêng liêng đối với bất kỳ nhân viên văn phòng nào. Lỡ mà bị cắt mất giờ ăn trưa thì không biết họ sẽ ra làm sao?
“Nó. Rất. Khác. Những. Con. Kia.”
Rashid bỗng nói thêm một câu nữa. Đồng thời, trên đầu mọi người đều xuất hiện dấu chấm hỏi to tướng.
"Khác ư?"
"Ừ."
Có lẽ nào là một loài quái vật mới khác với loài bọn tôi đang săn không? Tôi nhanh chóng bật máy định vị.
“Hừm.”
Máy định vị không phản ứng. Có lẽ sinh vật mà Rashid phát hiện là một loài khác với loài chúng tôi đang săn lùng.
“Hay là đi xem thử nó đi?”
“Gì cơ? Đi thiệt hả?”
“Biết đâu là một viên đá Mana đắt tiền đang mời gọi thì sao?”
Đá Mana của quái vật rất quý giá, được dùng làm nguyên liệu chính để chế tạo vũ khí hoặc Di vật. Nếu có cơ hội sở hữu một Viên đá Mana quý hiếm như vậy, thì việc trì hoãn bữa trưa một hoặc hai tiếng cũng không thành vấn đề.
“Thôi được rồi. Thuyền trưởng nào lại đứng nhìn một đàn cá bơi qua ngay trước mặt mình chứ? Cùng đi xem thử đó là mực hay cá mú nào.”
Thuyền trưởng đã chấp thuận. Chúng tôi quyết định thu dọn đồ đạc, sẵn sàng cho chuyến thám hiểm tiếp theo.
Tuy nhiên…
“Giám đốc chi nhánh, ông không đi à?”
Shim Jun-yong vẫn đứng yên một chỗ, như thể chân ông ta dính chặt dưới đất.
“Ahem...”
Shim Jun-yong ngượng ngùng hắng giọng, chỉ vào chiếc xe tải đậu phía sau.
“Dù sao thì, cũng phải có người ở lại đây trông coi hành lý chứ. Nhỉ?“