Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Monogatari series - Monster season

(Đang ra)

Monogatari series - Monster season

Nision Isin

Monogatari là một series light novel do Nisio Isin sáng tác và Vofan minh hoạ. Cốt truyện xoay quanh Araragi Koyomi, một nam sinh cuối cấp ba đã may mắn sống sót sau khi bị ma cà rồng tấn công.

10 174

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

90 152

Web novel(98-160) - Chương 108: Var(1)

108— Var(1)

“Trưởng Hội! Trưởng Hội ơi!”

Park Ha-yul, thư ký hành chính của Geumseonggak, đã đến văn phòng Trưởng Hội ngay khi trời vừa hửng sáng. Cô ấy bước đi vội vàng cứ như có chuyện gì đó khẩn cấp vừa xảy ra.

Cùng vẻ phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cục cưng à, con chưa đi học sao?”

Mặt khác, Park Won-hyeok, Trưởng Hội của Geumseonggak, đang thong thả nhấm nháp ly nước ép bắp cải. Đó là một trong những thực phẩm tốt cho sức khỏe mà ông thường uống mỗi sáng.

“Giờ không phải lúc để nói chuyện đi học hay chưa đâu ạ! Trưởng Hội đã nghe tin từ chi nhánh Gangwon chưa? Họ vừa thu thập được thông tin về loài quái vật mới đấy ạ!“

“Con đang nói về chuyện này nhỉ?”

Park Won-hyeok bấm chiếc remote. Một màn hình ba chiều hiện ra phía trên bàn làm việc.

Park Ha-yul mở to mắt.

“Trưởng… Trưởng Hội đã được thông báo về chuyện này rồi sao ạ...?”

Không chỉ có hình ảnh về loài quái vật mới trên màn hình mà còn kèm theo cả video. Nhờ đó, có thể nắm được cách thức hoạt động cũng như lối tấn công của nó.

"Vậy thì Hội chúng ta được tính là bên phát hiện đầu tiên rồi, đúng không ạ?!"

“Ừm, hiện tại thì là vậy.”

“Tuyệt quá điii!”

Park Ha-yul nhảy cẫng lên. Nhìn vẻ mặt vui mừng của con gái, ông tự nhiên mỉm cười theo.

“Con phấn khích chỉ vì nó thôi à?”

“Đúng vậy ạ! Đây là cơ hội vàng để kiếm tiền mà!”

Việc phát hiện ra quái vật mới chưa được đăng ký cũng đồng nghĩa với việc kiếm tiền.

Tất cả quái vật trong thế giới này đều phải được đăng ký vào cơ sở dữ liệu. Nhằm đảm bảo rằng khi quái vật đó xuất hiện trở lại, con người có thể nhanh chóng thiết lập kế hoạch và chiến thuật dựa trên dữ liệu.

Đương nhiên, loài mới được phát hiện này cũng cần được đăng ký vào cơ sở dữ liệu đó. Geumseonggak, với tư cách là bên phát hiện đầu tiên, sẽ được ưu ái hơn. Không chỉ nhận được tiền thưởng từ các tổ chức liên quan, mà còn được tài trợ nghiên cứu.

"Chúng ta mau gửi đề xuất đến Cục Quản lý Anh Hùng đi ạ! Trước khi có Hội nào khác cướp mất thông tin này!"

“Hừm. Có phải là hơi sớm quá không?”

“Dạ?”

Park Won-hyeok, người đang đứng trước một chiếc rương kho báu, lại do dự không dám đưa tay ra.

“Vấn đề là chúng ta cần xác nhận thêm xem đây có thực sự là một loài mới hay là một biến thể.”

“Ò…”

Đây chỉ là bước đầu tiên. Vẫn còn nhiều nghiên cứu và đánh giá khác cần được thực hiện.

Việc chỉ phát hiện ra nó không đồng nghĩa là chúng ta có thể đăng ký nó ngay liền được.

“À mà cục cưng nè, con không định đi học sao?”

“Dạ...? Á! Trễ giờ mất rồi! P-Phải đi ngay!”

Sau khi xem giờ, Park Ha-yul tức tốc chạy ra khỏi văn phòng Trưởng Hội. Nhìn theo bóng lưng đứa con gái cưng của mình, Park Won-hyeok nở một nụ cười ngượng ngạo.

“Mới tí tuổi đầu, mà đã bàn về việc kiếm tiền này nọ rồi... chẳng biết nên vui hay buồn nữa...”

Đây không phải là kiểu trò chuyện mà một đứa trẻ nên có. Con bé vẫn nên có chút nét ngây ngô non nớt mới phải.

Có lẽ cũng tại ông, một người cha vô năng, gà trống nuôi con quả thực không phải chuyện dễ dàng gì.

“Nhưng, quan trọng hơn là…”

Park Won-hyeok một lần nữa hướng mắt về màn hình và chậm rãi xem lại dữ liệu.

“Đây có phải là từ nhân viên bên đó gửi tới không nhỉ?”

Trông nó không giống do nhân viên bên chi nhánh Gangwon làm. Có lẽ một thực tập sinh đã gửi nó sau khi sắp xếp.

Ứng cử viên có nhiều khả năng nhất là Kim Han-bit.

“Ấn tượng thật. File này tuân thủ đúng theo định dạng của Hội.”

Ông không nhớ bản thân có đào tạo cho đám thực tập sinh. Vì ông quá bận rộn với việc cử họ đi thực tập.

Nhưng chúng vẫn tạo ra được tài liệu tuân thủ nghiêm ngặt các tiêu chuẩn nội bộ. Mọi chi tiết nhỏ, từ cỡ chữ đến khoảng cách, đều được căn chỉnh hoàn hảo.

Kỹ năng của chúng thậm chí còn vượt trội hơn một số nhân viên hành chính.

“Mấy đứa nhóc này đúng là không đùa được.”

Park Won-hyeok mỉm cười.

“Tiêu diệt quái vật chưa xác định ngay ngày đầu tiên đi thực tập, rồi nộp báo cáo vào ngày hôm sau. Ai mà ngờ được cái lũ nhóc ấy lại giỏi thế chứ?“

Ông đã dự đoán đám thực tập sinh sẽ đạt được thành tựu to lớn. Và chúng rõ ràng đã vượt xa kỳ vọng đó.

Ngay cả từ nơi cách xa thế này, tại trụ sở chính, ông vẫn có thể cảm nhận được sức ảnh hưởng của chúng. Vậy thì những người ở chi nhánh Gangwon thì sao nhỉ?

Những nhân viên ở đó chắc hẳn sốc lắm.

“Thực tập sinh đã làm được nhiều như vậy rồi, và với tư cách là Trưởng Hội, mình sao có thể ngồi yên xem được chứ.”

Nói xong, Park Won-hyeok nhấc máy.

“Giúp được thì cứ giúp hết mình thôi.”

***

Hiện đã là ngày thứ hai của chuyến đi thực tập ở Gangwon, chúng tôi đang ăn sáng ở căng tin.

Thụp!

Kang Tae-hoon ngồi xuống ghế đối diện tôi.

"Chậc…"

Mới đầu ngày, mà cậu ta đã trông cực kỳ khíu chọ rồi, cứ như sẵn sàng đấm bất kỳ ai nếu người đó dám đến gần cậu ta vậy.

Thế nên, tôi quyết định bắt chuyện với Kang Tae-hoon.

“Nay cậu đến tháng hả?”

“Mày chán sống rồi à?”

Kang Tae-hoon trừng mắt nhìn tôi, nhưng chỉ đến thế thôi. May mà cậu ta chưa cho tôi ăn đấm.

“Vậy sao lại khó chịu thế? Bộ cậu mới cúng tiền ở Kangwon Land hả?”

“Mày chán sống thật đấy à?”

Ủa?

Cậu ta đâu có mất tiền vì cờ bạc, và thậm chí hôm nay cũng không phải là ngày đèn đỏ của cậu ta, vậy cớ sao lại khó chịu thế nhỉ?

Thiệt tình. Nếu cậu ta mà yếu hơn tôi, tôi đã tát cho cậu ta mấy phát rồi.

“Tại rệp giường ấy.”

“Rệp giường ư...? Cậu đang nói đến lũ rệp giường mà tôi biết à?”

"Ờ."

Thì ra là do rệp giường.

Nhân tiện, tối qua, thay vì quay lại Seoul, chúng tôi chọn ngủ lại ký túc xá chi nhánh địa phương, phòng ốc rộng cỡ ký túc xá đại học.

Có vẻ như Kang Tae-hoon đã gặp phải rệp giường trong căn phòng đó.

“Nhìn này.”

Kang Tae-hoon kéo cổ áo xuống để lộ xương quai xanh. Quả nhiên, trên đó có vết côn trùng cắn.

Tôi chỉ vào những vết đỏ và nói đùa.

“Mấy vết này nhìn giống hickey phết. Cậu có chắc đây không phải là do phụ nữ làm không?“

“Giờ mà mày còn giỡn được hả?“

Vậy ra sáng giờ cậu ta làm ầm ĩ lên chỉ vì lũ rệp giường thôi ư. Đúng là cậu ấm nhà giàu.

Khó chiều thật sự.

“Chậc. Chi nhánh này làm cái khỉ gì mà để rệp giường xuất hiện trong phòng vậy trời?”

“Ít nhất thì vẫn tốt hơn là quái vật xuất hiện, nhỉ?”

“Méo, quái vật còn tốt hơn ấy. Xuất hiện thì chỉ cần tiêu diệt nó là xong. Nhưng với bọn rệp giường, dù có giết bao nhiêu, bọn chúng vẫn xuất hiện lại như thường.”

Kang Tae-hoon vì không thể chịu được cơn ngứa nên bắt đầu gãi da dữ dội.

“Tí nữa tao phải nói chuyện với giám đốc chi nhánh mới được. Chả biết sống ở đây kiểu gì luôn ấy?“

Chúng tôi chỉ là những thực tập sinh được cử đến đây. Xét về văn hoá làm việc tại Hàn Quốc, chúng tôi đang ở trong tình thế cần phải nhìn sắc mặt của người khác đầu tiên.

Nhưng cậu ấm nhà giàu trước mặt tôi chẳng biết phép tắc gì cả. Nếu thấy ngứa mắt điều gì, cậu ta cứ thế nói toẹt ra ngay.

Cậu ta không phải là thực tập sinh mà giống một ông chú trung niên càm ràm khó chịu suốt ngày hơn.

“Thôi, hạ hoả rồi ăn sáng đi. Đồ ăn ở đây khá ngon đấy.”

"Đồ ăn?"

Kang Tae-hoon nhìn vào khây đựng thức ăn trước mặt tôi.

“Củ lạc giòn tan…!”

Sau đó, cậu ta hét lớn, gân xanh nổi lên ở cổ.

“Mày ăn cái kiểu gì vậy hả...! Trộn cơm vào súp ottogi á...? Đồ điên, đem cái thứ đó ra khỏi tầm mắt tao ngay!“

Cậu ta phát hoảng khi nhìn thấy bữa sáng gồm súp ottogi trộn cơm của tôi.

Chả hiểu sao, cậu ta lại tức giận về chuyện này hơn cả khi bị rệp giường cắn.

Sao thế nhỉ? Súp ottogi trộn cơm có lạ gì đâu nhờ?

Nó vừa nhẹ bụng vừa béo ngậy, hoàn hảo cho bữa sáng.

"Đồ điên, hồi nhỏ mày có được dạy phép tắc ăn uống không vậy? Ai là người dạy mày? Là thằng quỷ nào dạy mày trộn súp ottogi với cơm thế hả?"

“Ồ.”

Đúng lúc đó, Rashid mang bữa sáng đến. Thực đơn của em ấy giống hệt tôi, súp Ottogi và cơm trắng.

"Má nó chứ, lũ khùng điên này! Tụi mày đang chọc tức tao đấy à? Tao thề sẽ giết sạch tụi bây!"

Kang Tae-hoon không thể kiềm chế cơn thịnh nộ và bắt đầu la hét một cách vô nghĩa.

Có vẻ như cơn ngứa từ vết cắn của rệp giường đã được chữa khỏi rồi.

“Không. Có. Hai. Người. Kia.”

Rashid nhìn quanh căng tin, tay cầm thìa. Có vẻ như em ấy đang tìm kiếm các thành viên khác, Yoo Ji-woo và Kim Han-bit.

Tôi giải thích.

“Yoo Ji-woo giờ này chắc đang ngủ nướng rồi. Em ấy là kiểu người thích ngủ nướng mà. Còn Kim Han-bit thì đang ngủ bù sau khi làm việc đến khuya để chuẩn bị file báo cáo.”

“Ồ.”

Rashid gật đầu hiểu ý. Sau đó, em ấy bắt đầu trộn cơm trắng vào bát súp.

So với Kang Tae-hoon, em ấy có gu ẩm thực tốt hơn nhiều.

“Hộc... hộc! Khẩn cấp! Khẩn cấp! Trưởng Hội sẽ đến vào chiều nay!”

Ngay khi Rashid chuẩn bị ăn cơm, Shim Jun-yong, giám đốc chi nhánh, xông vào, thở hổn hển.

Tất cả nhân viên đang ăn trong căng tin đều ngừng tay và nhìn chằm chằm vào Shim Jun-yong.

Sau đó, Shim Jun-yong hét lên.

"Còn ngồi đần mặt ra đó làm gì? Đội Chiến Đấu 1 và 2, đi nhổ cỏ dại trước tòa nhà mau! Đội Kỹ thuật 1, sửa chữa hệ thống thanh chắn xe ngay lập tức!"

Nghe tin Trưởng Hội sắp đến, các nhân viên đồng loạt bỏ thìa đang ăn xuống và vội vã rời khỏi chỗ ngồi.

Ngoại trừ chúng tôi, những thực tập sinh.

“Ôi trời đất ơi! Các thực tập sinh thân mến! Tối qua mấy đứa ngủ ngon chứ? Giường có êm ái thoải mái không?”

Tất cả nhân viên khác đều đã rời đi, và Shim Jun-yong tiến lại gần chúng tôi, xoa hai tay vào nhau. Thái độ của ông ta khác hoàn toàn so với hôm qua.

Ông ta đối xử với chúng tôi cứ như những vị khách quý vậy.

“Ngủ ngon cái khỉ mốc ấy? Phòng toàn rệp giường thì ngủ nổi chắc, nhìn này.”

Kang Tae-hoon đã chớp lấy cơ hội để cho giám đốc chi nhánh xem vết bầm trên xương quai xanh của mình.

Shim Jun-yong bắt đầu toát mồ hôi hột và nói với Kang Tae-hoon.

“Ôi-ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Tôi thành thật xin lỗi về lũ rệp giường! Tôi sẽ liên hệ ngay với Tập đoàn SESCO để xử lý triệt để bọn chúng!”

"Đù? Sao nay tính tình khác dữ vậy? Có phải là cùng một người hôm qua không đấy?"

Kang Tae-hoon cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng và nghiêng đầu.

Không có cách nào một giám đốc chi nhánh lại hạ thấp địa vị của mình trước mặt các thực tập sinh trừ khi ông ta muốn điều gì đó từ bọn tôi.

“Ờm… Thực tập sinh thân mến ơi…”

Shim Jun-yong nói với giọng gần như cầu xin.

“Về con quái vật mới mà các cậu bắt được hôm qua ấy… Hôm nay các cậu có thể tham gia vào hoạt động tìm kiếm nó được không...?”

À, thì ra đó là lý do. Ông ta muốn nhờ chúng tôi tìm lũ quái vật giúp.

"Hảaaa? Tại sao bọn tôi phải làm thế?"

Nhưng Kang Tae-hoon không phải là người dễ dàng chấp nhận.

Đây có thực sự là thực tập sinh không? Trông cậu ta giống như một người nắm giữ chức vụ cao hơn cả giám đốc chi nhánh vậy.

Về mặt kỹ thuật thì cũng đúng thật.

“Trưởng Hội… đã yêu cầu chúng tôi thu thập thêm mẫu…”

“Thế dẫn người đi tìm đê?”

“N-Nhưng, chỉ có mỗi nhân viên bọn tôi thì hơi…”

Shim Jun-yong đang kẹt trong thế khó, phải tìm thêm mẫu của loài quái vật mới. Nếu chỉ có nhân viên chi nhánh đi tìm kiếm, có lẽ sẽ mất hàng giờ, hoặc tệ hơn, là vài ngày.

Vì vậy, không còn cách nào khác ngoài việc xin bọn tôi giúp đỡ.

“Tôi đếch quan tâm. Không đi là không đi, phiền phức lắm.”

Chỉ một lần ra ngoài là đủ. Kang Tae-hoon bịt chặt tai lại. Xem ra cậu ta thực sự muốn ngồi ngoài xem lần này.

“Ừm… Cậu có thể giúp tôi với được không…?”

Shim Jun-yong nhìn tôi, cầu xin sự giúp đỡ. Ông ta muốn tôi thuyết phục Kang Tae-hoon.

“Hừm.”

Dù kang Tae-hoon có nói thế, cuối cùng bọn tôi vẫn phải đi để xây dựng thành tích của mình. Bọn tôi không ở trong tình huống có thế tự do làm theo ý mình.

Nhưng mà chấp nhận ngay thì hơi chán nhỉ.

Hay chúng ta xem thử ông ta có chút thành ý nào không đi?

“Nếu ông cuối đầu trước bọn tôi, có lẽ không phải là không thể—”

Bụp!

Trước khi tôi kịp nói hết câu, Shim Jun-yong theo phản xạ đập đầu xuống bàn.

Thẳng vào bát cơm súp mà Rashid đang ăn.

“Các thực tập sinh! Làm ơn cứu lấy thể diện của tên giám đốc chi nhánh này một lần thôi! Tôi van xin các cậu! Tôi cũng cần nuôi sống bản thân!”

Thì ra đây là lý do tại sao ông ta lại cho nhân viên ra ngoài. Dường như ngay từ đầu ông ta đã có ý định cúi đầu trước bọn tôi rồi.

Quả là đấng nam nhi, tôi thích.

Đổi từ văn phòng đại diện sang Văn phòng Trưởng Hội nhé mấy fen