106— Thực tập sinh vô danh tiểu tốt (2)
Sau một cuộc cãi vã ngắn ngủi, Park Won-hyeok ngồi lại xuống ghế và chào đón chúng tôi nồng nhiệt.
“Dù sao thì, chào mừng đến với Geumseonggak.”
Geumseonggak. Đúng như mong đợi từ một Hội lớn, tòa nhà này khá ấn tượng.
Không chỉ riêng văn phòng đại diện là sang trọng. Bãi đậu xe ngầm cũng rất rộng rãi. Hơn nữa, nhân viên ở quầy lễ tân tầng một cũng cực kỳ lịch sự.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ngay cả nhà vệ sinh cũng sẽ sạch đẹp hơn so với những Hội nhỏ.
“Hừm, có khá nhiều gương mặt quen thuộc ở đây. Thằng nhãi thìa thì kệ đi. Rashid, cậu thì đã biết tôi trong bài kiểm tra thể chất giữa kỳ rồi nhỉ?”
“Ừ.”
“Ừm. Học viện thế nào rồi? Có vui không?”
Từ chối lời mời tuyển dụng của Geumseonggak, Rashid chọn Học viện quân sự Han-yul. Park Won-hyeok hỏi em ấy có hài lòng với cuộc sống hiện tại không.
“Ừ.”
“Vậy thì tốt.”
Sau đó, Park Won-hyeok chuyển sự chú ý sang Kang Tae-hoon.
"Ôi chà, ai mà ngờ được thiếu gia của Tập đoàn Kang Yoon lại đến chứ. Nhưng cậu chắc chứ? Hội chúng tôi khắt khe lắm đấy, biết không?"
"Ông tưởng tôi là con nít à? Muốn chết không, lão già? Hay là muốn tôi bẻ lão ra thành đôi như cái ghế lão đang ngồi hả?"
"Haha. Đúng như lời đồn, cậu có tính tính khá gắt gỏng đấy. Phải thế chứ, thực tập sinh nên có sự sắc sảo như thế. Mấy đứa trẻ thời nay nhạt nhẽo quá, chẳng vui gì hết."
Tiếp theo, Park Won-hyeok nhìn Yoo Ji-woo.
"Vậy ra nhóc là Yoo Ji-woo. Tôi đã nghe nói về nhóc. Người ta đồn rằng mới có một nhân tài đáng trọng dụng xuất hiện ở bộ phận kỹ thuật sau một khoảng thời gian dài nhỉ."
“Vâng.”
“À mà, Hội chúng tôi cũng đang tuyển kỹ thuật sư, tốt nghiệp xong cứ liên hệ nhé. Nếu giỏi vậy thì có thể gia nhập mà không cần phỏng vấn luôn đó nha.“
“Tiền thì sao? Nhiều không ạ?”
“Tiền lương thì khỏi phải bàn! Chúng tôi thậm chí còn cho nhóc cả một phòng nghiên cứu nữa cơ.“
“Whoa!“
Mắt Yoo Ji-woo sáng lên vì phấn khích, rồi em ấy thắc mắc.
“Mình có nên bỏ học luôn không ta? Có việc làm ngay nghe cũng lọt tai phết nhể?”
Nhưng Park Won-hyeok đã ngay lập tức ngăn cản Yoo Ji-woo.
“Khoan! Ai lại muốn bị phạt thêm nữa chứ? Lần này mà bị phạt thì thảm lắm! Tốt nghiệp xong mới đi làm. Hiểu chưa?”
“Chậc. Tốt nghiệp thì còn lâu.”
Yoo Ji-woo bĩu môi tỏ vẻ thất vọng.
Cuối cùng, Park Won-hyeok nhìn Kim Han-bit.
“Em là kỹ thuật viên lúc đó phải không?”
“Vâng, thưa Trưởng Hội!”
“Dũng cảm lắm. Việc chống lại chỉ thị của chỉ huy để thay đổi chiến thuật chắc hẳn không dễ tí nào đâu.”
“Ờm… Thực ra thì, đó là…”
Kim Han-bit liếc nhìn về phía tôi. Bởi trong trận chiến với Marbas, chính tôi là người lập ra chiến thuật mới.
Nhưng Park Won-hyeok phẩy tay tỏ vẻ không quan tâm.
“Thế là đủ rồi. Dù thằng nhãi thìa kia có làm gì đi chăng nữa, người ra chỉ thị lúc đó vẫn là em, đúng không?”
“Vâng…”
“À mà này, em có để ý thấy nó chưa? Cái phòng tác chiến ở tầng một tòa nhà của chúng tôi ấy.”
Kim Han-bit mở to mắt và nói.
“Ah! Có ạ!”
“Nếu em quan tâm, cứ thoải mái ghé qua bất cứ lúc nào nhé. Chúng tôi đã thay thế toàn bộ thiết bị bằng những mẫu mới nhất trong quý này. Rất đáng để xem đấy.”
“Dạ, em cảm ơn Hội Trưởng ạ!”
Sau khi chào hỏi từng người một, Park Won-hyeok đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Đúng lúc đó, tôi giơ tay lên.
“Còn tôi...”
“Được rồi, phỏng vấn cá nhân đã xong, bây giờ chúng ta hãy nói về công việc nhé.”
…
Tôi hoàn toàn bị phớt lờ. Ông ta có vẻ vẫn còn bực mình vì khoản tiền phạt.
Già đầu rồi mà còn giận hờn.
“Ha-yul.”
“Vâng, thưa Chủ tịch Park.”
Park Won-hyeok gọi thư ký điều hành của mình, Park Ha-yul dùng điều khiển từ xa để hạ rèm cửa sổ xuống.
Văn phòng đại diện nhanh chóng tối sầm lại.
Ting!
Sau đó, một màn hình trên tường được bật sáng. Màn hình hiển thị một bản đồ.
Park Won-hyeok tiến lại gần màn hình và giải thích cho chúng tôi.
“Tôi xin lỗi, nhưng ngày đầu tiên đi làm này, các cô các cậu sẽ phải đi tới một nơi.”
“Đi tới một nơi? Là đi đâu?”
“Tỉnh Gangwon.”
Park Won-hyeok chỉ vào một địa điểm trên bản đồ. Đó là khu vực xung quanh núi Seoraksan.
“Cái gì? Leo núi ngay ngày đầu tiên ư? Thiệt luôn?”
Kang Tae-hoon nhíu mày. Không chỉ mình Kang Tae-hoon. Tất cả chúng tôi đều có phản ứng tương tự.
Dĩ nhiên là chẳng ai muốn đi leo núi vào ngày đầu tiên rồi.
“Không phải leo núi đâu. Mà là bên chi nhánh Gangwon của Geumseonggak có vài vấn đề thôi.”
Hiện tại chúng tôi đang ở trụ sở chính của Geumseonggak tại Seoul. Nhân tiện, các Hội lớn như Geumseonggak có nhiều chi nhánh trên toàn quốc.
“Thế bọn tôi cần phải làm gì ở chi nhánh Gangwon?”
Tôi hỏi, vì đây là nhiệm vụ đầu tiên được giao cho chúng tôi. Nên tôi muốn biết nội dung chi tiết và mục tiêu của nhiệm vụ.
“Hừm.”
Tuy nhiên, Park Won-hyeok không đưa ra câu trả lời trực tiếp.
Ông ta chỉ cười mỉm.
“Tới đó đi rồi biết nhé.”
***
“Ưmmm… lái xe lâu đúng là cực hình mà…”
Không ngờ ngay ngày đầu nhận nhiệm vụ đã phải lái xe một mạch đến tận tỉnh Gangwon. Kim Han-bit bước ra khỏi xe và khẽ vươn vai.
“…”
Trong khi đó, những người còn lại, bao gồm cả tôi, vẫn ngủ say trên xe.
Điều này cũng cho thấy kỹ năng lái xe của Kim Han-bit khá thành thạo và cực kỳ thoải mái.
“Ê, dậy hết coi!”
Ai nấy đều tỉnh giấc vì tiếng hét của Kim Han-bit, từng người một lần lượt bước ra khỏi xe.
"Má! Sao ở đây nóng dữ vậy? Chẳng phải tỉnh Gangwon thường rất mát mẻ sao?"
“Đang hè thì lấy đâu ra mát mẻ? Chỗ nào cũng vậy thôi.”
Ánh nắng gay gắt khiến Kang Tae-hoon nhíu mày. Yoo Ji-woo, người đã lường trước được chuyện này, lấy ra một chiếc quạt mini cầm tay.
"Ê lùn, cái đó trong được phết. Cho anh đây mượn nhé?"
“Không, nó là của tôi.”
“Mượn chút cũng không cho à?”
Sau một chặng đường dài, chúng tôi đã đến tỉnh Gangwon, cụ thể là trước chi nhánh Gangwon của Geumseonggak.
Bản thân tòa nhà thì hiện đại, nhưng do bị bỏ bê trong thời gian dài nên xung quanh đầy cỏ dại và rác thải sinh hoạt.
─Mèo méo meo mèo meo!
Vì vậy, rất dễ nhìn thấy mèo hoang và côn trùng lởn vởn xung quanh.
“Chúng ta vào trong thôi.”
“Hả? Bọn mình cứ thế đi vào luôn à? Không cần điền tên vào danh sách khách mời sao?”
Kim Han-bit hỏi liệu chúng tôi có nên ghi lại thông tin của mình với tư cách là khách trước khi vào tòa nhà không.
“Nhìn bên kia kìa.”
Tôi chỉ tay về phía trạm an ninh được lắp đặt trước tòa nhà. Bên trong không có ai. Hơn nữa, hệ thống điều khiển thanh chắn xe cũng đã tắt.
Xem ra nơi này chẳng có lấy một cơ chế kiểm soát ra vào nào.
“Ảo thật đấy? Chẳng phải đây là Hội Geumseonggak sao? Sao an ninh lại lỏng lẻo thế này? Khác hẳn với trụ sở chính luôn ạ.”
Mọi người đều đồng tình với suy nghĩ của Kang Tae-hoon. Chi nhánh này quá tồi tàn so với danh tiếng của Hội Geumseonggak.
“Bị khóa mất tiêu rồi.”
Ngoài ra, lối vào tòa nhà đã bị khoá. Các cảm biến hoạt động bình thường, nhưng cửa tự động vẫn đóng.
“Có chuông gọi ở đây này.”
Yoo Ji-woo nhấn chuông gọi được lắp bên cạnh lối vào.
“…”
Nhưng ngay cả khi nhấn chuông, bên trong vẫn không có phản hồi. Không ai ra ngoài. Cũng chả có chút tiếng động nào phát ra.
“Hừm… gọi điện cũng không bắt máy...”
Trong khi đó, Kim Han-bit đã cố gắng gọi đến chi nhánh Gangwon nhưng cũng vô ích.
“Không lẽ chẳng có ma nào ở đây? Hội gì kỳ cục vậy? Thế mà cũng được lãnh lương à? Ghê thật, thời buổi bây giờ dễ sống quá ha.”
“Ừ.”
Rashid gật đầu đồng tình với lời nhận xét của Kang Tae-hoon,.
Trời sắp nóng đến mức cháy da rồi, bọn tôi không thể ở ngoài đây thêm nữa. Tôi ngước nhìn lên tầng cao nhất của tòa nhà.
“Hay là chúng ta lên tầng trên cùng kiểm tra xem có người hay không đi.”
“Hả? Sao mà lên được chứ? Bộ định phá cửa luôn à?”
"Không cần đâu. Tôi có cái này."
Tôi rút chiếc thìa ra trước mặt mọi người.
***
“Ấy chết? Bài này to quá rồi.”
Đây là tầng cao nhất, văn phòng giám đốc chi nhánh Gangwon của Geumseonggak.
Bên trong, một ván bài đang diễn ra sôi nổi. Không chỉ thành viên của Hội Geumseonggak mà cả thành viên của những hội khác cũng có mặt sau khi nghe tin.
“Hẹ Hẹ Hẹ. Thấy hoa mận nở đẹp chưa? Đôi át đấy nhé! Ván này tôi ăn chặt rồi!”
“Chờ đã.”
Bỗng một bàn tay to lớn đặt trên bàn nơi đống chips được dồn về nhiều nhất. Đó là trưởng chi nhánh, Shim Jun-yong.
Shim Jun-yong khoe hàm răng vàng của mình khi đối thủ đưa tay lấy chips.
“Chỉ với đôi át mà định ăn ván này sao? Đội trưởng à. Giờ đang hè đấy, chơi liều quá coi chừng rước họa vào thân đó nha.”
“Hả? L-Là sao…?”
“Là tôi có đôi sáu chứ sao.”
Shim Jun-yong bày những lá bài của mình lên bàn. Tháng Sáu rực rỡ, bướm và mây xanh nhảy múa trên những bông hoa mẫu đơn.
“Hãy chiêm ngưỡng sự đẹp đẽ của những bông mẫu đơn này đi. Chúng hoàn toàn khác với hoa mận. Chúng mọc dày đặc và trông lộng lẫy thật, nhỉ?”
“Đ-Đôi sáu…?”
“Ván này tôi xin nhá.”
Shim Jun-yong vươn bàn tay to lớn ra và quét những con chips xếp chồng lên nhau ở giữa về phía mình. Đối phương chỉ biết trố mắt nhìn.
"Thôi nào, đừng buồn rầu mãi thế chứ đội trưởng. Ván sau lật lại cũng được mà. Đây có phải là ván duy nhất đâu nhờ?"
Xào xào xào.
Shim Jun-yong khéo léo xáo trộn các lá bài cho ván tiếp theo mặc dù ông ta sở hữu bàn tay to.
Bụp, bụp—
Bụp,bụp—
“Hửm…?”
Giữa lúc đang mải mê xáo bài, một âm thanh từ đâu đó vọng đến. Là tiếng động phát ra từ cửa sổ. Có thứ gì đó đang gõ vào cửa sổ.
“Chim à?”
Đối thủ cũng nhận thấy âm thanh đó và liếc về phía cửa sổ.
Bụp, bụp—
Bụp, bụp—
“Chờ tí nha, đội trưởng. Tôi sẽ đuổi nó đi nhanh thôi.”
Shim Jun-yong đặt bài xuống và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Trong trò chơi may rủi này, người chơi không chỉ phải tập trung nhìn bằng mắt mà còn phải tập trung nghe bằng tai nữa. Không phải cứ nhìn thấy là đúng đâu. Âm thanh cũng cực kỳ quan trọng.
Vì vậy, tiếng ồn hiện tại chắc chắn sẽ gây mất tập trung.
Shim Jun-yong kéo tấm rèm che cửa sổ ra.
“Vãi lìn!”
Rồi ông ta ngã phịch xuống đất. Giật mình trước cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Đó không phải là một con chim mà là một con người đang bay trên trời.
“Cái quái gì thế này! Thằng nhóc đó đang ngự thìa kìa!“