Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

3 35

Oda Nobuna no yabou

(Đang ra)

Oda Nobuna no yabou

Mikage Kasuga

Sagara Yoshiharu bỗng tỉnh dậy và thấy rằng mình đã quay ngược thời gian trở về thời Chiến quốc. Trong ngay phút đầu tiên, cậu ta đã suýt bị giết trên chiến trường.

94 3941

Monogatari series - Monster season

(Đang ra)

Monogatari series - Monster season

Nision Isin

Monogatari là một series light novel do Nisio Isin sáng tác và Vofan minh hoạ. Cốt truyện xoay quanh Araragi Koyomi, một nam sinh cuối cấp ba đã may mắn sống sót sau khi bị ma cà rồng tấn công.

10 174

Web novel(98-160) - Chương 105: Thực tập sinh vô danh tiểu tốt(1)

105— Thực tập sinh vô danh tiểu tốt(1)

Điều động. Một chuyến đi thực tập nơi bạn làm việc với tư cách là nhân viên của một Hội trong kỳ nghỉ hè.

Bạn vẫn thuộc Học viện Han-yul, nhưng trong cuộc điều động này, bạn phải hoạt động như một thành viên của một Hội.

Tuy nhiên, việc bạn được phân vào Hội nào cũng vô cùng quan trọng. Hãy tưởng tượng bạn được phân vào một Hội nhỏ vô danh nào đó. Rất có thể bạn sẽ phải làm việc mà chẳng đạt được thành tựu gì đáng kể.

Nhưng mùa hè năm nay thì khác. Không cần phải lo lắng về điều đó. Nhờ thỏa thuận với Hiệu trưởng Lee Min-ho, chúng tôi đã được vào một Hội lớn.

Một trong 5 Hội hàng đầu đại diện cho Hàn Quốc, Geumseonggak.

"Cái quái gì đang diễn ra thế? Sao cả bọn lại đến Geumseonggak? Ai là người sắp đặt chuyện này? Là thằng khốn nào?"

Tất nhiên là tôi không đi một mình, tôi sẽ đến Geumseonggak cùng các thành viên trong phòng thí nghiệm của mình.

Ít ra thì tôi sẽ không cảm thấy cô đơn hay buồn chán.

"Đùa nhau à? Tao lại phải nhìn thấy những khuôn mặt này, ngay cả trong kỳ nghỉ hè? Mẹ kiếp tha cho tao đi! Ngấy lắm rồi!"

"Ừ."

"Ê thằng da đen kia, mày có biết mặt mày là xấu nhất ở đây không? Ngoài từ ’ừ’ ra, mày không biết nói gì khác à?"

“Ừm hứm.”

“Tao đã nói rồi cơ mà, tao sẽ đấm chết mày nếu mày còn ’ừm hứm’ thêm một lần nữa đấy!”

Kang Tae-hoon kích động đến mức thể hiện niềm vui bằng cả cơ thể. Việc đưa cậu ấy đi cùng rõ ràng là một quyết định đúng đắn.

"Người tội nhất ở đây là tôi đây này! Tôi còn chưa nộp đơn xin điều động, vậy mà tại sao tôi lại phải đến Geumseonggak chứ? Uwaaaaa!"

Tương tự, phản ứng của Kim Han-bit cũng Đỉnh không kém. Cổ hiện đang khóc vì vui sướng.

Thấy mọi người thích thú với món quà bất ngờ nho nhỏ của mình, làm tôi cũng vui lây. Nhìn họ vui đến mức hò hét rơi nước mắt vậy khiến tôi thấy ấm lòng và mãn nguyện làm sao.

"Mày cười cái choá gì thế hả? Có người đang khóc ở đây mà mày lại còn cười cợt à?"

“…”

Tất nhiên, tôi không có ý định tiết lộ sự thật này cho họ. Không đời nào tôi thừa nhận mình đã lên kế hoạch cho chuyện này.

Ông già Noel phải giữ kín danh tính của mình cho đến tận giây phút cuối cùng.

"Vậy thì, từ đây đến trụ sở chính của Geumseonggak khá xa. Mọi người định di chuyển bằng gì đây?"

Dẫu sao.

Vì Hội đã được chọn nên không thể quay đầu được nữa. Việc điều động sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch.

Yoo Ji-woo hỏi chúng tôi về phương tiện di chuyển cho chuyến đi đến Geumseonggak.

“Anh biết em sẽ hỏi nên anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.”

Tôi rút chìa khóa xe ra khỏi túi. Đó là một chiếc SUV có khoang hành lý rộng rãi.

Nó rất lý tưởng cho việc cắm trại và hoàn toàn phù hợp để sử dụng ngoài chiến trường.

"Hả? Mày có xe hơi á?"

Kang Tae-hoon nhướn mày nhìn chùm chìa khóa xe. Tôi lắc đầu.

“Dĩ nhiên là không rồi. Đây là xe mượn từ học viện đấy.”

“Mày nói thật đấy à? Học viện cho mượn xe á? Này nhóc lùn, tin này chuẩn không?”

Kang Tae-hoon không thể tin được điều này nên đã xác minh thông tin với Yoo Ji-woo, người thuộc Bộ phận kỹ thuật.

Yoo Ji-woo nhìn chằm chằm vào chìa khóa xe.

“Không hẳn là không thể, nhưng… họ thường không cho học viên mượn chúng…”

Sau đó Yoo Ji-woo hỏi tôi:

“Chúng ta được mượn chiếc xe này trong bao lâu thế anh?”

“Trong suốt thời gian điều động luôn nhé.”

“C-Cái gì cơ? Suốt cuộc điều động ư? Chứ không phải chỉ hôm nay thôi sao?”

“Đúng vậy.”

Chúng ta sẽ không chỉ dùng xe để đi lại giữa Hội hôm nay mà còn có thể dùng nó trong các chuyến đi xa hoặc các cuộc triệu tập khẩn cấp sau này.

“Cuối cùng thì mày cũng làm được một việc ra hồn rồi đấy, tao cứ tưởng sẽ phải gọi xe riêng cơ.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được nghe lời khen từ Kang Tae-hoon trong đời.

Thực ra, tôi đã cân nhắc việc dùng xe của Kang Tae-hoon. Nhưng tôi đã gạt bỏ ý tưởng đó ngay lập tức.

Về bản chất, một chuyến đi thực tập như thế này cũng là một phần trong chương trình giáo dục của chúng tôi. Việc sử dụng xe riêng, đặc biệt là xe có tài xế, trong các hoạt động giáo dục sẽ chẳng hợp lý chút nào.

Chưa kể, có thể có những lúc chúng tôi phải đi vào chiến trường. Sẽ không khôn ngoan nếu để một thường dân hoặc một người hoàn toàn không liên quan đến học viện tham gia vào những tình huống như vậy.

Kang Tae-hoon chắc hẳn cũng đã cân nhắc đến điều đó.

“Vậy, tụi bây đã sẵn sàng khởi hành chưa?”

Kang Tae-hoon bắt đầu bước đi.

Khi đã quyết định được điểm đến và phương tiện di chuyển, không còn lý do gì để nán lại đây nữa.

“À mà nè…”

Nhưng trước khi khởi hành, có một chi tiết quan trọng mà chúng tôi đã bỏ qua…

“Ai sẽ lái xe vậy?”

Chúng tôi có xe, nhưng không có ai lái.

Chúng ta cần phải quyết định điều đó ở đây.

“Lái xe? Tao tưởng mày là người lái?“

“Tôi đã thi bằng đâu mà đòi lái?“

Tôi của kiếp trước thì cầm vô lăng là lái được, nhưng tôi của bây giờ, Shin Yoon-seong không có bằng, nên cũng đành chịu.

“Hả? Tao cũng méo có bằng lái. Và chắc chắn là mày cũng vậy, Da đen nhờ.”

"Ừ."

Kang Tae-hoon, người thường xuyên được tài xế riêng chở, nên không cần phải thi bằng. Rashid, người từng ở nước ngoài, cũng y chang.

“Có nè.”

Sau đó, Yoo Ji-woo đưa ra một tấm thẻ, Đó là một tấm bằng lái xe kèm ảnh của em ấy.

“Cái gì? Nhóc lùn có bằng lái á?”

"Hehehe. Sao nào? Nể phục tôi chưa!"

Yoo Ji-woo tự hào ưỡn ngực, rõ ràng là đang mong đợi được vỗ tay.

“Phụt, há há há!”

Tuy nhiên, trái với dự đoán của em ấy, Kang Tae-hoon bật cười. Chẳng mấy chốc, cậu ta ôm bụng lăn ra cười.

“Há há há! Để nhóc lùn lái xe sao? Chỉ với cái chiều cao khiêm tốn đó á? Đôi chân ngắn ngủn kia có đạp ga được không nhể? Chắc phải nhét ít nhất hai cái Big Mac dưới giày mới với tới được quá!”

Oạp!

Không chút do dự, Yoo Ji-woo cắn vào tay Kang Tae-hoon như một con chó hoang.

"A! Đồ Chihuahua điên khùng! Thả ra ngay! Cô muốn bị ăn đòn hả!?"

Thật lòng mà nói, tôi cũng không thích việc để Yoo Ji-woo cầm lái cho lắm. Dù là một kỹ sư thiên tài, nhưng lái xe lại là một chuyện khác.

“Ê nè.”

Cuối cùng, Kim Han-bit, quan sát toàn bộ sự việc, lên tiếng. Cô ấy rút thứ gì đó từ trong ví ra.

Là bằng lái xe.

“Ờ, thì, dù gì tôi cũng là học viên thuộc Bộ phận kỹ thuật mà, nên ít nhất cũng phải biết lái xe chứ...”

Ban nãy còn khóc bù lu bù loa, mà giờ cô ấy lại lặng lẽ lấy chìa khóa xe từ tay tôi và bỏ đi.

Quả thực, trực giác của tôi đã đúng.

Việc đưa Kim Han-bit đi cùng là một lựa chọn sáng suốt.

***

"Cục cưng ơi! Baba của con về rùi nè!"

Đây là trụ sở của một trong năm Hội hàng đầu tại Hàn Quốc, Hội Geumseonggak. Trưởng Hội Park Won-hyeok bước vào văn phòng đại diện.

“Baba có mang quà đến cho gái cưng nè!”

Có vẻ như ông ấy vừa trở về sau chuyến công tác nước ngoài, trên tay cầm một chiếc vali lớn.

“A, Trưởng Hội về rồi ạ?”

Chào đón Park Won-hyeok là Park Ha-yul, thư ký điều hành của Geumseonggak.

Cô ấy trông như đang ở độ tuổi cuối thiếu niên.

"Con không cần phải gọi ba là Trưởng Hội khi chỉ có hai chúng ta đâu. Con có thể gọi ba là Baba mà~."

“Ui dời! Trưởng Hội à, bộ đồ này là sao thế hả?! Thời buổi này còn ai mặc áo polo cổ dựng đứng nữa chứ? Lỗi thời quá đi!”

“Con gái ơi… con thậm chí còn chẳng thèm để ý đến lời của ba con luôn hở…”

Park Ha-yul bực bội chỉnh lại cổ áo bộ trang phục của ba mình, bộ trang phục mà cô cho là có gu thời trang tệ hại.

“Hửm?”

Đồng thời, Park Won-hyeok hơi nghiêng đầu, nhận ra điều gì đó. Có một món mới trong tủ đựng cúp và kỷ niệm chương.

“Cục cưng nè, tấm bảng kia là gì thế? Ba chưa thấy nó bao giờ luôn.”

“À, cái đó à? Từ hiệp hội đấy. Hình như là... Giải thưởng đổi mới công nghệ tiêu biểu nửa đầu năm thì phải? Đại loại thế.”

“Ôi dời, Từ hiệp hội à? Ba cứ tưởng là từ Cục Quản Lý Anh Hùng chứ.”

Park Won-hyeok đi đến tủ đựng giải thưởng, lấy tấm bảng mới ra và đặt nó vào vị trí ít bị nhìn thấy nhất.

“Còn chuyện gì khác không gái cưng?”

“Hừm. Thực tập sinh từ Học viện quân sự Han-yul sẽ đến hôm nay ấy. Chắc sắp tới nơi rồi ạ.”

“Thế cơ à. Đã đến mùa đó rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh thật đấy.”

Những thực tậo sinh sẽ tham gia vào Hội, dù chỉ là tạm thời, họ vẫn là những đồng nghiệp sẽ cùng nhau trải qua cuộc sống trong Hội.

Năm nay sẽ có những thực tập sinh nào nhỉ? Tài năng xuất chúng, có thể cống hiến ngay lập tức? Hay những trường hợp vô vọng khiến người ta phải lắc đầu ngao ngán?

Dù là gì đi nữa, ông hy vọng sẽ có thực tập sinh nào đó thú vị tham gia.

“À quên mất, còn có cái này nữa.”

Sau đó Park Ha-yul đưa cho ông thứ trông giống như một tấm vé phạt.

“Cái gì đây con? Chắc không phải là phạt tốc độ hay phạt đỗ xe trái phép đâu ha?”

“Đây là vé phạt. Lần trước Trưởng Hội đã vi phạm luật của học viện mà, nhớ không?”

“Ờm….”

Làm sao ông có thể không nhớ được? Trong bài đánh giá thể chất giữa kỳ tại Học viện quân sự Han-yul, Park Won-hyeok đã cố gắng tuyển Rashid.

Ông đã đề nghị Rashid ký hợp đồng để nghỉ học và gia nhập Geumseonggak, kèm theo khoản tiền thưởng ký hợp đồng khổng lồ.

“Ryu Jung-min…”

Tất nhiên, việc ký hợp đồng cuối cùng đã thất bại vì có người nhúng tay vào. Ai đó đã báo cáo vụ việc với bên học viện.

Park Won-hyeok biết chính xác ai là người báo cáo chuyện này. Không ai khác ngoài Ryu Jung-min, bạn học cũ và hiện là Trưởng Hội của Hội Yeon-wol... Chính cô ta là người đã làm điều đó.

Nhờ đó mà Geumseonggak đã phải chịu một khoản phí phạt rất lớn.

“Con ả đó vậy mà lại đi tố giác mình... tình cảm bằng hữu bấy lâu nay đi đâu hết rồi...”

Trong khi nhìn chằm chằm vào khoản phí phạt, Park Won-hyeok nghiến răng.

Thực ra, còn có một người khác đứng sau hành động của Ryu Jung-min. Shin Yoon-seong. Shin Yoon-seong đã tiết lộ thông tin về hợp đồng cho Ryu Jung-min, người sau đó đã ngay lập tức báo cáo sự việc với học viện.

Nếu không phải vì Shin Yoon-seong, Rashid có lẽ đã hoạt động trong Geumseonggak rồi và không cần phải chịu khoản phạt này.

“Shin Yoon-seong, tên nhóc thối đó… Cứ đợi đến lúc mày xuất hiện trước mặt tao đi… Tao hứa sẽ nhổ trụi tóc trên đầu mày, cứ mỗi mười ngàn won mày làm tao mất là một sợi!”

Ding!

Đúng lúc này, hệ thống liên lạc nội bộ được lắp đặt trên bàn làm việc cao cấp của Trưởng Hội vang lên tiếng chuông, một cuộc gọi đến từ quầy tiếp tân ở tầng một.

—Thưa Trưởng Hội, thực tập sinh đã đến rồi ạ.

“Ồ. Cho các thực tập sinh lên phòng tôi đi.”

—vâng.

Bị phạt thì đau ví thật, nhưng cũng đành chịu thôi. Suy cho cùng, việc vi phạm luật của học viện đã lỡ rồi.

Xem như gặp hạn vậy.

Cốc. Cốc—

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa. Chắc hẳn các thực tập sinh đã đến.

Dù sao thì thang máy của Hội cũng thuộc hàng đỉnh nhất. Khác hẳn cái Hội Yeon-wol quê mùa nằm ở một góc xa xôi nào đó của tỉnh Gyeonggi kia.

“Vào đi.”

Park Won-hyeok nói vọng về phía cửa.

Kẹttt—

Khi cánh cửa mở ra, những tân binh tươi sáng và tràn đầy nhiệt huyết xuất hiện.

“Lâu rồi không gặp, Trưởng Hội.”

“…”

Ngay lập tức, khuôn mặt của Park Won-hyeok trở nên cứng đờ như tượng.

Trong số tất cả học viên, sao lại phải là Shin Yoon-seong, người đã vạch trần Hội Geumseonggak lần trước? Mà không chỉ có mỗi tên nhãi đó, Rashid cũng có mặt ở đây.

Điều làm ông tức giận hơn nữa là lời chào hỏi trơ trẽn đó, chẳng hề có lấy chút hối lỗi nào. Chẳng lẽ hắn đã quên sạch những gì mình đã làm với Geumseonggak rồi sao?

“Đồ nhãi ranh…!”

Trong tình huống mà bất kỳ ai cũng có thể sôi máu, Park Won-hyeok túm lấy cổ áo Shin Yoon-seong.

“Biết xấu hổ chút đi chứ? Sau những gì mày đã làm, còn dám ngang nhiên bước vào đây sao? Mày có còn là người không vậy hả?!“