Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

(Đang ra)

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Hoshino Hoshino

Kẹt giữa ba cô gái rắc rối, chàng otaku hướng nội chiến đấu trong tuyệt vọng để tránh sự hỗn loạn trong trận chiến tình yêu hài hước này!

23 199

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

11 100

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

3 35

Oda Nobuna no yabou

(Đang ra)

Oda Nobuna no yabou

Mikage Kasuga

Sagara Yoshiharu bỗng tỉnh dậy và thấy rằng mình đã quay ngược thời gian trở về thời Chiến quốc. Trong ngay phút đầu tiên, cậu ta đã suýt bị giết trên chiến trường.

94 3941

Monogatari series - Monster season

(Đang ra)

Monogatari series - Monster season

Nision Isin

Monogatari là một series light novel do Nisio Isin sáng tác và Vofan minh hoạ. Cốt truyện xoay quanh Araragi Koyomi, một nam sinh cuối cấp ba đã may mắn sống sót sau khi bị ma cà rồng tấn công.

10 174

Web novel(98-160) - Chương 103: Kết thúc học kỳ(2)

103: Kết thúc học kỳ(2)

Nơi này là một quán bar nằm gần học viện, được thiết kế theo phong cách quán rượu izakaya.

“Đây là món khai vị miễn phí ạ.”

“À, vâng, cảm ơn anh…”

Bồi bàn đặt một đĩa lên bàn. Bên trong là một lát bắp cải được thái nhỏ vừa miệng.

Sau đó, cậu bồi bàn nhìn Choi Soo-eun và hỏi:

“Quý khách có muốn gọi món chưa ạ?”

“Bạn của tôi sắp đến rồi nên tôi sẽ gọi món sau.”

“Vâng.”

Nói xong, cậu bồi bàn khẽ cúi đầu rồi rời đi. Choi Soo-eun liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.

“…”

Vẫn còn khá lâu nữa mới đến thời gian hẹn. Tầm khoảng 20 phút.

Trong lúc đó, Choi Soo-eun quyết định kiểm tra lại lớp trang điểm của mình.

Cạch─

Cô lấy một chiếc gương nhỏ gọn từ trong túi ra và kiểm tra xem có cần chỉnh lại gì nữa không. Ánh sáng mờ trong quán hơi bất tiện, nhưng không phải là trở ngại quá lớn đối với việc trang điểm.

“Tốt.“

Vì trang điểm đã được chuẩn bị kỹ lưỡng ngay từ đầu nên không cần phải sửa nhiều. Tóc cũng hoàn hảo. Kiểu tóc được tạo kiểu rất đẹp. Cho nên cô cảm thấy rất hài lòng.

Cũng có thể nói lúc này là thời kỳ đỉnh cao nhan sắc của cô. Một ngày như này chỉ đến nhiều nhất một lần mỗi tuần.

Thật may mắn khi buổi tiệc được lên lịch vào hôm nay.

—Mày mà uống hết chỗ này, thì tao ting ting 500.000 Won vào tài khoản mày luôn!

—Dễ ẹc! Nhiêu đây nhằm nhò gì? Mang hết ra đây! Ủa, mày lừa bố, đó đếch phải ly 2 lít!

Bên trong cửa hàng khá hỗn loạn. Nhưng cũng đành chịu vì đây là một quán rượu, mọi người thường bị kích động khi có men say trong người mà.

“Không biết rượu có ổn không… biết vậy mình đã chọn một nơi yên tĩnh hơn để ăn tối rồi…”

Địa điểm gặp mặt ở quán rượu là do chính Choi Soo-eun chọn, nên cô bắt đầu trở nên lo lắng, nếu cậu ấy không thích bầu không khí này thì sao?

Cộp─

Đúng lúc đó, có người tiến lại gần bàn.

Cậu ấy đến rồi sao? Choi Soo-eun nở nụ cười đã tập luyện trước để chào Shin Yoon-seong.

“Ơ…?”

Nhưng nụ cười ấm áp ấy nhanh chóng tắt ngấm. Cơ mặt cô cứng đờ, và ngay lập tức, biểu cảm của cô trở nên méo mó.

Người mà cô mong đợi—Shin Yoon-seong—không xuất hiện. Thay vào đó, có một người khác đang đứng trước mặt cô.

“Tôi ngồi đây có được không?”

Ngồi ngay đối diện cô là một nữ sinh tóc vàng. Ngay cả sau khi dụi mắt và nhìn lại, cô vẫn chắc chắn đó là Arna.

Shin Yoon-seong đã đi đâu và tại sao Arna lại ở đây?

“Tôi cũng được mời.”

"Gì cơ…?"

Được mời ư? Nghĩa là sao? Cô lên kế hoạch đi ăn tối riêng với Shin Yoon-seong cơ mà.

Ai đã mời cô ấy? Chắc chắn là không phải cô rồi đấy.

Có lẽ nào…

Shin Yoon-seong đã mời Arna không?

“Hừmmm. Tôi nên ăn gì đây ta? Đã lâu lắm rồi tôi mới tới quán rượu lại.”

Trong khi Choi Soo-eun đang bối rối, Arna bình tĩnh xem qua thực đơn.

“Xiên gà này trông có vẻ ngon ghê. À mà nè, bọn mình cũng nên gọi thêm súp đi nhỉ. Cô thấy sao?”

Và rồi Arna nở một nụ cười ranh mãnh.

Đó là sự trả thù nho nhỏ của cô ấy.

***

“Ồ. Đằng kia chẳng phải là Shin Yoon-seong sao?”

Ngay trước khi tôi đi ăn tối, trong lúc tập thể luyện ở phòng Gym, hiệu trưởng học viện Lee Min-ho đã bước đến gần tôi.

“Thật tuyệt khi gặp được em ở đây.”

Chẳng thấy bóng dáng Lee Min-ho mặc vest thường ngày đâu cả. Hôm nay, ông ấy mặc đồ tập luyện.

Ông ấy không có cơ bắp đáng sợ như Rashid, nhưng Lee Min-ho vẫn có thân hình cho thấy ông ấy vẫn tập luyện thường xuyên.

Ông ấy là người rất tỉ mỉ trong việc chăm sóc bản thân, đến mức khó có thể tin rằng ổng đã ở độ tuổi trung niên.

“Vâng, chào thầy ạ.”

Chính vì điều đó mà ông ấy gây cảm giác hơi khó chịu. Chẳng thể tìm ra dù chỉ một khuyết điểm nhỏ nào ở ông ấy. Và khi trò chuyện với Lee Min-ho, bạn thường thấy mình bất giác bị cuốn theo nhịp điệu của ổng.

Tôi gật đầu nhẹ để chào rồi rời khỏi Lee Min-ho, đứng trước một thiết bị mới.

Đây là máy kéo xô, được thiết kế riêng cho các bài tập lưng.

“Hự!”

Sau khi ngồi xuống, cố định cơ thể vào đúng vị trí và nắm chặt thanh kéo, tôi từ từ kéo nó xuống hết sức.

“Ôi dồi, như này thì biến thành tập tay rồi em.”

Đột nhiên, Lee Min-ho đứng sau tôi, quan sát bài tập của tôi. Ông ấy nói thêm một câu.

“Em nhớ kỹ này. Khi kéo thanh tạ, hãy dùng lực cổ tay càng ít càng tốt. Tránh nhấc vai lên và tập trung kéo bằng ngực.”

Lee Min-ho chỉnh lại tư thế của tôi bằng cách đặt tay trực tiếp lên người tôi.

Gì vậy trời? sao tự nhiên ổng lại hứng thú với việc tập luyện của người khác thế?

Hay là tư thế của tôi tệ đến mức ổng không làm ngơ được?

“Được rồi, thử lại đi em.”

“Hộc…Hộc…”

“Tốt. Giờ em có nhận thấy cơ lưng xô của mình bị kích thích hơn không?”

Tôi chả còn đủ sức để trả lời. Việc kéo thanh tạ đã đủ mệt rồi.

“Hộc…Hộc…”

Quả thực, việc điều chỉnh tư thế đã thay đổi cảm giác ở lưng tôi. Ngày mai tôi bị đau cơ là cái chắc.

Có khi tôi chỉ tập nổi một hiệp này thôi.

“Em nên lặp lại động tác này tổng cộng 5 hiệp.”

“5 hiệp? Thầy nghiêm túc đấy à? Cái này á?”

“Đối với người mới bắt đầu, việc tìm ra điểm kích thích của bản thân là bước đầu tiên. Để đạt được điều đó, em cần lặp lại nhiều hiệp hơn. Nếu khó quá thì hạ mức tạ xuống cũng được.”

“Giảm mức tạ và thực hiện nhiều lần hơn ạ… nhưng còn lòng tự trọng của em thì sao?”

“Không có thời gian cho việc đó đâu. Bắt đầu hiệp tiếp theo đi nào.”

Lee Min-ho ngắt lời tôi giữa chừng. Ông ấy thậm chí còn kiểm tra thời gian nghỉ ngơi của tôi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nắm chặt thanh kéo lần nữa.

“Hộc…Hộc…”

“Ồ, tư thế của em tự nhiên hơn trước rất nhiều rồi đấy, cứ tiếp tục như vậy đi.”

“…”

Tôi không chắc mình có nên thích điều này hay không. Có một PT riêng miễn phí thì tốt thật, nhưng cảm giác lại hơi không thoải mái.

Việc tập luyện cũng chẳng dễ chịu gì. Suy cho cùng, đó là vì người mà tôi đang đối diện là hiệu trưởng.

“Hộc…”

Sau khi hoàn thành hết 5 hiệp tập kéo xô, tôi quyết định ngồi nghỉ ngơi một chút.

Tay tôi run rẩy. Tôi chỉ định tập nhẹ 3 hiệp rồi về, nhưng cuối cùng lại vô tình tập quá sức.

Có lẽ tôi nên giảm mức tạ xuống như Lee Min-ho đã gợi ý trước đó.

“Buổi tập luyện hôm nay của em kết thúc ở đây phải không?”

Trong lúc tôi đang nghỉ ngơi, Lee Min-ho đột nhiên ngồi cạnh tôi.

Tôi gật đầu.

“Vâng… hộc…”

“Lịch trình tiếp theo của em thế nào?”

Lạ thật. Ông ấy đang hỏi về lịch trình tiếp theo của tôi ư. Hôm nay Lee Min-ho tỏ ra quan tâm tôi một cách bất thường.

Tôi cứ tưởng rằng việc dạy tôi cách tập luyện chỉ là một hành động tử tế ngẫu hứng. Nhưng ngay cả sau khi bài tập kết thúc, Lee Min-ho vẫn ở bên cạnh tôi.

Không phải là do ổng rảnh quá đâu nhờ.

Ông ấy chắc hẳn có mục đích khác.

“Haha. Ờ thì, tôi muốn em dành chút thời gian để nói chuyện. Tất nhiên là chỉ khi em có thời gian thôi.”

Lý do Lee Min-ho không rời khỏi tôi là vì ông ấy muốn trò chuyện.

Có lẽ ông ấy đến phòng tập Gym với ý định gặp tôi ngay từ đầu. Dạy tôi tập luyện chỉ là cách tiếp cận tôi.

Nhưng.

Tại sao ông ấy lại đi đến tận phòng Gym vắng vẻ này chỉ để nói chuyện với tôi?

Và tại sao lại là tôi mà không phải người khác?

Tôi tò mò muốn biết Lee Min-ho đang muốn nói gì.

“Em có nhớ ngày cuối của sự kiện mở cửa học viện không? Ngày em tham gia trận đấu đánh giá ấy?”

Lee Min-ho nhắc lại sự kiện diễn ra cách đây ít lâu, cụ thể là ngày cuối cùng diễn ra các trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế.

“Thực ra, ngày hôm đó đã xảy ra một sự cố nhỏ.”

Trong suốt cuộc trò chuyện, Lee Min-ho giữ nguyên nụ cười, biểu cảm không hề thay đổi.

Tôi hỏi.

“Sự cố như nào ạ?”

Theo tôi nhớ, sự kiện mở cửa học viện đã kết thúc mà không có vấn đề lớn nào xảy ra.

Mặc dù, trong trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế, Lloyd Hintz đã gây ra một sự náo động. Nhưng, Kang Tae-hoon đã giải quyết ổn thỏa rồi mà.

Nhưng giờ đây lại lòi ra một sự cố ư?

Hay là có sự cố phát sinh ở nơi khác?

“Hôm đó chẳng phải em đã bắt được một tên tội phạm sao? Kẻ buôn ma tuý trong học viện ấy?”

Ừm, tôi vẫn còn nhớ như in. Nguyên nhân khiến Lloyd Hintz phát điên. Cũng như khuôn mặt của kẻ buôn ma túy bí mật bán chất kích thích đằng sau.

Tôi đã đích thân bắt giữ kẻ buôn ma túy đó trong trận đấu đánh giá.

Tất nhiên, tôi đã bàn giao hắn cho chỉ huy vận hành đứng cạnh tôi lúc đó.

Vậy nên tôi không còn biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa.

“Vấn đề là những gì xảy ra sau đó. Sự cố xảy ra trong quá trình bàn giao tội phạm cho Ủy ban điều hành.”

“…”

Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với tên tội phạm? Liệu hắn có trốn thoát không? Tôi không được thông báo rõ về những gì xảy ra sau đó.

Rốt cuộc, tôi chỉ bắt được hắn thôi.

“Ngay tối hôm đó, kẻ buôn ma tuý được tìm thấy trong tình trạng đã chết. Vị trí cụ thể là ở bãi đậu xe phía sau sân vận động.”

Vụ này khá nghiêm trọng. Kẻ buôn ma túy mà tôi bắt được đã chết không lâu sau đó.

Rõ ràng, việc gọi đó là sự cố là có lý do chính đáng.

“Hắn ta chết như nào ạ? Bị sát hại hay tự tử?”

Một câu hỏi hết sức hiển nhiên.

Thực ra, tôi có linh cảm mơ hồ về cái chết của tên buôn ma túy đó.

Nếu là tự tử, Lee Min-ho đã không đến và hỏi tôi theo cách này.

Tuy nhiên, tôi vẫn phải hỏi.

Ít nhất là để xác nhận.

Và rồi Lee Min-ho lên tiếng.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, tên đó đã bị sát hại. Hơn nữa, bên khám nghiệm tử thi kết luận hung thủ là một kẻ rất chuyên nghiệp.“