Web novel(98-160) - Chương 102: Kết thúc học kỳ(1)

102— Kết thúc học kỳ(1)

[Tối nay cậu có rảnh không?]

“…”

Nơi này là bệnh viện giảng dạy của Học viện Quân sự Han-yul. Choi Soo-eun hiện không thể rời mắt khỏi màn hình điện thoại của mình.

Và, ngón tay cô dần di chuyển về phía nút [Gửi]…

“Ha ha…”

Nhưng cô vẫn chẳng bấm được vào nó. Cô lại thất bại trong việc gửi tin nhắn lần nữa.

“Có mỗi việc bấm gửi tin nhắn thôi mà sao mình chần chừ mãi vậy trời...”

Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ một. Cũng là ngày thi xong.

Nói chung là kết thúc học kỳ.

“Ư…!”

Để ăn mừng học kỳ kết thúc, Choi Soo-eun đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Người cô muốn mời là Shin Yoon-seong.

Cô đã cố gắng gửi một tin nhắn gợi ý rằng họ sẽ cùng nhau ăn tối, nhưng...

Chuyện này không dễ như cô nghĩ. Cô không biết mình đã vật lộn với điện thoại suốt mấy tiếng rồi.

“Lúc mình đưa cơm hộp cho cậu ấy thì vẫn ổn mà nhỉ…”

Quả thực. Khi cô đưa cơm hộp cho cậu ấy, thì vẫn ổn. Cô biết Shin Yoon-seong sẽ không từ chối vì cậu ấy thích hộp cơm của cô.

Tuy nhiên, việc mời cậu ấy đi ăn tối thì lại khác. Nó gần giống như việc rủ cậu ấy đi hẹn hò vậy.

Lỡ cậu ấy từ chối cô thì coi như xong luôn.

“…”

Đó là lý do tại sao Choi So-eun ngần ngại gửi tin nhắn. Bởi vì có nguy cơ bị từ chối.

Nhất là khi lời thổ lộ trước kia đã bị gạt sang một bên, cô càng phải cẩn trọng hơn nữa, nếu cô lại bị từ chối sau khi đề nghị hẹn hò, nỗi đau ấy sẽ không thể nào diễn tả được bằng lời.

“Nhưng nếu dừng lại ở đây… mình sẽ kẹt lại nơi này mãi mãi…”

Người xưa có câu, tình yêu bắt nguồn từ lòng can đảm và sự tự tin.

Cô không nên sợ những thứ chưa xảy ra.

Cô cần phải chủ động hơn.

Chỉ khi đó cô mới có thể giành được tình yêu.

“Phù…”

Một lần nữa, tay cô dần di chuyển về phía nút [Gửi]. Chỉ cần nhắm mắt lại và nhấn là xong xuôi.

Một khi cô gửi tin nhắn đi, cô sẽ được giải thoát khỏi những lo lắng và bất an, cô sẽ không phải chịu đựng cảnh này nữa.

Sau đó, quyết định hoàn toàn phụ thuộc vào Shin Yoon-seong.

"Tiền bối ơi!"

“Á!”

Trong lúc cô đang tập trung vào điện thoại, có ai đó vỗ vai cô từ phía sau khiến cô giật thót.

Kết quả là cô vô tình nhấn nút [Gửi], không phải do cô muốn mà là tại người khác.

“Hể? Tiền bối ơi, chị không sao chứ? Sao tự nhiên chị đổ nhiều mồ hôi thế? Bộ chị không khỏe trong người ạ?”

“…”

Cô nên làm sao đây?

Cô thực sự nên làm gì?

Nếu lần này lại bị từ chối…

Cô chẳng còn dám tưởng tượng đến việc sẽ đối diện với cậu ấy như nào nữa…

***

Tôi đã nhận được chiếc thìa mà tôi đã giao cho Yoo Ji-woo cách đây vài hôm. Phải mất đúng ba ngày để hoàn thành.

“Tản nhiệt đây á.”

Để giải quyết vấn đề quá nhiệt do kỹ năng OverClock, em ấy đã gắn thêm cho chiếc thìa một bộ tản nhiệt.

Chẳng có thêm bất kỳ phụ kiện rườm rà nào. Tất cả những gì em ấy làm là phủ một lớp màng đặc biệt lên thìa.

Yoo Ji-woo giải thích rằng thứ này đủ để kiểm soát nhiệt độ.

Vì những lời này xuất phát từ một kỹ sư thiên tài nên không có lý do gì để nghi ngờ chúng.

"Hừm…"

Học kỳ vừa kết thúc. Trong suốt thời gian qua, tôi đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ khác nhau, thu thập được một lượng lớn điểm SP và mở khoá được những kỹ năng mới.

Tôi đã thay đổi bao nhiêu kể từ lúc mới tới đây nhỉ?

Tôi quyết định kiểm tra.

─── Andvari ───

Cấp bậc: Độc nhất

>Kỹ năng chủ động [Đã mở khoá]<

>Kỹ năng bị động [Đã mở khoá]<

>Chức năng [Đã mở khoá]<

• Điểm SP khả dụng: 3

* Vũ khí chỉ thuộc về nhân vật này!

───

Vào lần đầu tiên tôi kiểm tra chiếc thìa, tất cả các kỹ năng chủ động, bị động và chức năng của nó đều bị khóa. Thế nhưng bây giờ, tất cả đều đã được mở khóa.

Tôi còn kiếm được 3 điểm SP nữa.

─── Andvari ───

Kỹ năng chủ động

[Telekinesis Lv.1]

[Overclock Lv.1] – Mới!

[???]

[Reflection Lv.2]

───

Trước tiên, khi nhìn vào Kỹ năng chủ động của mình, tôi có thể thấy rằng Overclock đã được thêm vĩnh viễn vào ô trống, không phải là một kỹ năng chỉ dùng một lần.

Điều này có nghĩa là bây giờ tôi có thể sử dụng Overclock vĩnh viễn.

───Andvari───

Kỹ năng bị động

[Heat sink] – Mới!

[Lightweight]

[???]

───

Tiếp theo là các kỹ năng bị động. Không có nhiều thay đổi ở đây, bổ sung duy nhất là Heat Sink mới được thêm vào như một bộ tản nhiệt.

───Andvari───

Chức năng

[Gigantify]

[Blind Side]

[???]

[???]

[Symmitric Output]

───

Cuối cùng là các ô chức năng. Đây là những kỹ năng bổ trợ, hỗ trợ thêm cho các kỹ năng chủ động. Bạn có thể coi chúng như những tùy chọn.

“Mình hiện đang có 3 điểm SP.”

Với số điểm này, tôi quyết định sẽ nâng cấp kỹ năng ngay bây giờ.

Telekinesis là kỹ năng đầu tiên tôi muốn nâng cấp vì tôi thường xuyên sử dụng nó trong chiến đấu cũng như cuộc sống hàng ngày.

[Telekinesis Lv.1 -> Lv.2 thành công!]

[Telekinesis Lv.2 -> Lv.3 thành công!]

Tôi lập tức nâng Telekinesis từ Cấp 1 lên Cấp 3. Giờ đây, tôi có thể điều khiển nó một cách chính xác hơn và mang theo những vật nặng hơn.

“Xem nào…”

Vì tôi đã nâng cấp rồi nên đã đến lúc kiểm tra hiệu suất của nó.

Tôi phóng to chiếc thìa và dùng Telekinesis để làm nó bay lên ngang eo trước khi trèo lên trên.

“Uẩy.”

Mặc dù có chút bấp bênh, nhưng ở cấp độ này, việc ngự thìa vẫn có thể thực hiện được.

Tôi đã tiến bộ đáng kể so với lúc đầu.

“Mình làm được rồi! Mình thực sự đã thành công!”

Đúng lúc đó, Có người đặt mông lên cán thìa. Ngay lập tức, một sức nặng khủng khiếp được thêm vào chiếc thìa.

Rầm!

Đương nhiên, chiếc thìa không chịu được sức nặng và rơi xuống.

“Ui da…”

Xong, tôi té ngã ngửa luôn.

Là kẻ nào? Lại có thể đè bẹp chiếc thìa của tôi như thế, kẻ đó rất có thể là một người ”nặng ký”.

Tôi đã xác định được kẻ đó.

"Hửm? Là quái vật vứ bệu đấy à? Vậy thì mọi chuyện đã sáng toả rồi."

“Cậu làm ơn làm phước bỏ cái từ ’vứ bệu’ kia đi được không? À không, thực ra cậu nên bỏ ’Quái vật’ trước mới phải….”

“Hiểu rồi. Để tôi sửa lại nhé, tên trộm đồ lót biến thái đã đến.”

“Éc…!”

Ký ức tồi tệ đang ùa về chăng? Lông mày Arna nhíu chặt lại, và hơi nước bắt đầu bốc lên từ da đầu cổ.

Cô ấy trông như thể sắp lao vào túm lấy và cho tôi một trận vậy.

“Hừ….”

Nhưng thay vì giơ nắm đấm. Arna đang hít thở sâu để bình tĩnh lại.

“Vậy, tới đây chi thế? Siêu trộm đồ lót.”

“... Hoặc là Quái vật vứ bệu hoặc là Kẻ trộm đồ lót biến thái, chọn một thôi.”

“Được thôi. Đồ quái vật vứ bệu biến thái trộm quần lót.”

“Ai bảo cậu gộp chúng lại với nhau vậy hả...!?”

Ah! Đúng lúc đó, Arna giật mình ngạc nhiên khi nhận ra cuộc trò chuyện đã đi chệch hướng.

“Ahem!”

Arna hắng giọng để thay đổi tâm trạng.

Sau đó, với vẻ mặt tươi cười, cô ấy tiếp tục nói.

“Hehe, tôi cuối cùng cũng làm được rồi đấy nhá!”

“Là sao? Bộ cậu tăng được cân nặng của mình từ hạng trung lên hạng nặng hả? Vậy giờ cậu là Quái vật vứ bệu nặng ký à?”

“Không phải cái đó! Mà là đánh giá kỹ năng cá nhân của tôi ấy! Tôi đang trên đường trở về nhà sau khi vượt qua độ khó cấp S cách đây ít phút đấy!”

Hả? Cô ấy tới đây chỉ để khoe khoang về điều đó thôi sao? Tôi cứ tưởng có chuyện gì hệ trọng chứ.

Song, vì cô ấy đã nỗ lực hết mình nên khen cổ một câu cũng không có hại gì.

“Vậy à? Giỏi ghê ta.”

"Cái phản ứng nhạt nhẽo này là sao…"

Arna có biết lý do cô ấy vượt qua được bài đánh giá đó là nhờ tôi không nhỉ?

Nhờ tôi đã hoàn thành đủ loại nhiệm vụ đầy cam go nên cô ấy mới có thể trưởng thành như hôm nay.

Chắc chắn là cô ấy cũng đã nỗ lực rất nhiều, nhưng sự đóng góp của tôi đóng vai trò quan trọng trong thành công của cô ấy.

Nhìn sơ qua là biết. Arna, người đã bị kẹt trong phòng để thử thách độ khó suốt nhiều ngày, đã hoàn thành bài đánh giá của mình chỉ sau một đêm. Ngay sau khi lấy trộm đồ lót của tôi.

Điều đó có nghĩa là gì? Tức là những chỉ số nhận được như phần thưởng khi đó đã ảnh hưởng đáng kể đến việc hoàn thành bài đánh giá.

Suy cho cùng.

Nhìn Arna ngày càng mạnh mẽ như thế này khiến tôi cảm thấy tự hào đôi chút.

Tất nhiên là tôi không có ý định thể hiện điều đó ra bên ngoài.

Bởi lẽ bổn phận của một kẻ phản diện như tôi là phải hành hạ Arna.

“Hàa… Tôi vội vã chạy đến đây là để cho cậu biết tin này đầu tiên mà…”

“Hửm? Cậu nói gì cơ? Nãy giờ tôi bận suy nghĩ quá nên không nghe rõ.”

“Hứ! Tôi có nói gì đâu!”

Ting!

Đúng lúc đó, một âm thanh thông báo vang lên. Nó phát ra từ điện thoại.

Nhân tiện, đó không phải là điện thoại của tôi mà là của Arna.

Ting!

Ting!

Âm thanh đó không dừng lại sau tiếng thông báo đầu tiên. Nó vẫn tiếp tục reo liên hồi.

“Nhìn nè! Lượng tương tác trên Instagram đang bùng nổ đấy!”

Arna tự hào khoe với tôi chiếc điện thoại của cô ấy.

Hóa ra Instagram của cô ấy đã tràn ngập tin nhắn chúc mừng. Quả nhiên, người nổi tiếng đúng là khác bọt thật.

“…”

Mặt khác, điện thoại của tôi vẫn im lặng như thường lệ…

Đing!

Sau đó, một tiếng chuông thông báo khác lại vang lên. Lần này, không phải từ điện thoại của Arna mà là từ điện thoại của tôi.

“Hửm?”

Thời điểm không thể nào hoàn hảo hơn. Vậy là bạn bè cũng đang an ủi tôi. Điều này chứng tỏ tôi không phải là một kẻ cô đơn chẳng có lấy một người bạn.

“Ai thế?”

Phải chăng Arna tò mò vì điện thoại của tôi cuối cùng cũng nhận được tin nhắn không? Cổ ghé sát vào tôi để xem ai là người gửi tin nhắn.

Khỏi cần nhìn tôi cũng đoán được.

Chắc là Rashid hoặc…

Yoo Ji-woo hoặc…

Kang Tae-hoon.

Nếu không phải họ thì có thể là Kim Han-bit.

Nếu không phải nữa thì còn mỗi Moon Shin-chung thôi nhỉ?

Không kỳ vọng quá nhiều, tôi rút điện thoại ra.

Và xem tin nhắn.

[Tối nay cậu có rảnh không?]

Cái này không có trong ký ức của ta luôn A