Ngày hôm sau.
Hm?
Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng, tôi nhận ra có điều gì đó khác lạ ở trong phòng. Nguồn sáng duy nhất trong phòng tôi là từ cái đèn ma thuật ở cạnh gối. Nó khá mờ nên mọi thứ xung quanh vẫn còn tối nguyên, nhưng tôi có thể nhận ra ngay lập tức là có chuyện gì đó kì lạ.
Không có ‘vật’ gì trong phòng cả.
Nghĩ lại thì, hôm qua mình đã đóng gói mọi thứ rồi mà… Tôi tạm chấp nhận trong đầu như thế, trước khi nghĩ lại một lần nữa và vẫn thấy lạ. Tôi đổ thêm ma thuật vào ánh đèn để chiếu sáng cả căn phòng và phát hiện ra nó hoàn toàn trống không. Đúng là hôm qua tôi có cất hầu hết mọi thứ vào trong Hòm Đồ, tôi vẫn để lại đồ đạc trong nhà như là bàn, ghế, tủ.
Tôi cũng không nhớ là mình đã đập chúng đi. Thế mà tôi vẫn không thấy chúng ở đâu hết. Thực ra, cả cái giường mà tôi đáng ra đang nằm ở trên cũng biến đâu mất tiêu. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không thể có chuyện chúng bị trộm mất đúng không…? Không thể nào. Nếu có tên trộm nào mò vào được, tôi cũng sẽ phát hiện ra ngay, và lũ slime cũng làm ầm lên nữa. Tôi để gia đình công tước ngủ qua đêm tại đây, nhưng tôi không nghĩ là họ sẽ ăn trộm bất cứ thứ gì.
Ngay từ đầu, vật dụng trong nhà này làm từ đá của ma thuật hệ đất và chẳng đáng giá một xu, và có loại trộm nào lại nghĩ sẽ có cái gì đáng giá trong một hang động như thế này cơ chứ? Đúng là có rất nhiều chiến lợi phẩm từ những lần giao đấu của tôi, nhưng chúng đã bị cất hết trong Hòm Đồ rồi.
Tất cả những gì còn lại là con slime…! Con slime! Nó đi đâu mất rồi?!
“Whoa!”
Không thấy bất cứ một con slime cọ rửa nào mà tôi thường hay để trong phòng ngủ, tôi cố bật dậy từ chỗ ngủ của mình thì đột nhiên, cơ thể tôi như thể bị rơi vào trạng thái lơ lửng, tiếp đó là một cú va chạm và cơn đau âm ỉ ở đâu đột ngột ùa tới.
“Khoan, hả?”
Khi tôi ngồi dậy được, mọi thứ xung quanh lại tối trở lại. Tôi bật đèn lên và thấy căn phòng mình vẫn như mọi khi. Nó hơi trống trải, cơ mà bàn, ghế và các loại vật dụng khác vẫn còn đây. Cú va chạm mà tôi cảm thấy ban nãy có vẻ là do tôi đã lăn và rơi ra khỏi giường.
“Trời ạ, hóa ra là mơ…”
Sau khi bình tĩnh lại được, tôi đã có thể thấy được con slime cọ rửa duy nhất đang treo lủng lẳng trên đầu giường, nhìn xuống phía tôi. Tôi cũng xác nhận được những con slime khác vẫn còn ở trong hang.
Đùa chứ, đừng có dọa mình như thế… là những thứ mà tôi muốn nói, nhưng mà hiện chả có ai để mà tôi nói cho cả. Mà nhắc mới nhớ, còn bao lâu nữa thì mặt trời mọc nhỉ? Nếu tôi nhớ thì hôm qua…
“…Đây rồi.”
Cái đồng hồ mà tôi nhận được hôm qua vẫn còn trên mặt bàn. Mặt đồng hồ là một tấm kim loại tròn và mỏng có gắn số và hai kim, nằm trên một bệ tròn có giá đỡ bằng kim loại hình chữ Y. Bệ đỡ, giá đỡ và mặt đồng hồ đều được trang trí một cách khiêm tốn nhưng đầy tinh tế, và bề ngoài của nó không có một bộ phận cơ học nào để có thể xác định được cấu trúc của một chiếc đồng hồ cả. Tôi đã nghĩ đây là một cái gương lúc vừa bóc nó ra. Mặt sau của đồng hồ sáng bóng đến nỗi nó có thể dùng làm một chiếc gương cũng được.
Mặt đồng hồ có đánh số từ 1 đến 12, đúng vị trí như trên Trái Đất. Một vòng quay là 12 giờ, và hai vòng là 24 giờ – một ngày trọn vẹn. Một tiếng cũng vẫn là 60 phút. Nói cách khác, có thể dễ dàng xem giờ y hệt như trên Trái Đất.
Tuy nhiên khi tôi quan sát cẩn thận, có vẻ như độ dài một phút ở thế giới này hơi khác so với một phút trên Trái Đất. Chà, đằng nào thì ngay từ đầu, độ dài một ngày ở thế giới này chưa bao giờ là một nỗi phiền hà đối với tôi, mặc dù có lẽ do lối sinh hoạt thư thái của tôi suốt ba năm qua mà đồng hồ sinh học của tôi cũng hỏng mất rồi…
Dù sao thì khi tôi kiểm tra đồng hồ, nó cũng đang chỉ 5:30. Cái đồng hồ này không ghi rõ là sáng hay chiều, nhưng rõ ràng giờ là trời sáng. Nếu giờ mà là chiều thì tôi đã ngủ quên quá đà rồi. Vẫn còn đủ giờ để đánh thêm giấc nữa, nhưng tôi không thấy buồn ngủ. Khi đang nghĩ vậy thì tôi nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng từ đâu vang đến trong nhà.
“Sebas…?”
“Chào buổi sáng, Cậu Ryoma.”
Tôi hướng mắt về phía tiếng động và thấy người quản gia của nhà công tước, Sebas, đang tiến về hướng cậu.
“Có vấn đề gì ạ?”
“Tôi có nghe thấy tiếng động ban nãy, đi kèm với ánh sáng lọt ra phía ngoài hành lang.”
Có vẻ như ông ấy đã nghe thấy tiếng tôi rơi ra khỏi giường.
“Cháu… đánh thức ông à?”
“Không, những người hầu như chúng tôi vẫn thường hay dậy vào giờ này. Araune và Lilian cũng đã tỉnh rồi. Mặc dù những người khác có vẻ vẫn còn đang ngủ.”
“Cháu hiểu rồi…”
Mặt trời cũng sắp mọc, nên tôi nghĩ mình sẽ ra lấy nước từ con sông. Chẳng có ích gì nếu cứ ngồi thẫn thờ ở nhà chờ đợi, nhưng cũng không nên đi làm việc linh tinh khác nếu không muốn phá vỡ kế hoạch.
Khi tôi nói điều đó cho Sebas, ông ấy bảo sẽ tạo ra nước bằng ma thuật, vậy nên tôi bảo ông ấy cứ tự do dùng nhà tắm và bếp trước khi rời nhà để đi khởi động và tản bộ một chút trước khi tôi rời khỏi đây.
“Phù.”
Sau khi bước chân ra phía ngoài, không khí buổi sáng yên tĩnh của khu rừng phả vào làn da tôi, lấp đầy phổi theo từng nhịp thở. Cái lạnh của buổi ban mai thật dễ chịu khi mặt trời bắt đầu mọc phía đằng xa. Trời bên ngoài đủ sáng để có thể thấy được đường mà không cần mang theo đèn. Bước qua thảm cỏ trong sương sớm, tôi thong thả tản bộ trên con đường quen thuộc. Không rõ tôi đã đi ngược xuôi con đường này biết bao nhiêu lần rồi… Trong khi tôi còn đang mải miên man suy nghĩ, tôi bất chợt nhớ ra điều gì đó.
Căn phòng trong giấc mơ ban nãy chính là từ thời điểm tôi mới đặt chân đến thế giới này. Có một vài đoạn tôi không nhớ rõ, nhưng hồi đấy trên tường và hành lang chưa có hình vẽ nào hết. Hồi tôi mới đến đây, tôi liên tục đào lên ngôi nhà hiện tại của mình, liên tục tìm kiếm đồ ăn, đi lấy nước… giờ thì tôi nhớ rồi. Thời điểm trong giấc mơ ban nãy là đúng vào lúc quá trình đào bới hàng ngày của tôi đã đi đến hồi kết, khi mà một không gian đủ rộng để tôi có thể ở đã được tạo thành. Đó là lúc mà – đúng rồi, nó đã ở đây.
Trước mắt tôi, dòng sông mà tôi hằng đến lấy nước hiện ra. Độ sâu của nơi đây chỉ dao động từ mắt cá chân đến khuỷu tay tôi ở khúc sâu nhất. Đúng là nó không sâu lắm, nhưng chiều rộng to lớn của nó khiến âm thanh êm dịu của nước liên tục văng vẳng bên tai.
“Đá.”
Tôi tạo một cái bình múc nước bằng ma thuật.
Từ khi quen dùng ma thuật hệ nước hơn, số lần tôi tự đi lấy nước cũng giảm đi, nhưng hồi đầu, ngày nào tôi cũng qua đây. Tôi cũng tắm, giặt giũ quần áo, và huấn luyện trên bờ sông này nữa, vậy nên tôi dành phần lớn thời gian của mình hoặc là ở nhà, hoặc là ở đây. Vào buổi sáng cái ngày mà ngôi nhà của tôi hoàn thành, tôi cũng đến đây để lấy nước… và nhặt được một con slime đang bị trôi dọc con sông này. Cũng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con slime thả mình trôi theo dòng, nhưng ngày hôm đó nó đủ gần cho tôi với tới. Vậy nên tôi múc nó lên bằng cái bình nước, rồi mang về nhà và thuần hóa nó.
Nền tảng của ma thuật thuần hóa, Giao ước Thuần hóa, được tạo ra bằng cách xoay tròn ma lực thành một sợi chỉ và dùng nó để kết nối nhà thuần thú với con quái vật. Một khi giao ước được thực hiện, một mức độ hiểu biết nhất định giữa người thuần hóa và thú nuôi sẽ được kết lập, tạo nên một mối liên kết mà câu lệnh sẽ được truyền tới, và cảm giác về vị trí của nhau cũng được lập lên. Tuy nhiên, lần đầu tiên tôi thực hiện giao ước, cảm xúc không rõ ràng mà tôi cảm nhận được từ con slime chỉ có thể được miêu tả bằng từ ‘sợ hãi’. Ngắm nhìn con slime đang run rẩy, tôi quyết định đặt tên nó là ‘Tabuchi’. Bởi vì ấn tượng đầu tiên của tôi về nó cũng khá giống lần đầu tiên tôi gặp người cấp dưới cũ cùng tên.
Con slime Tabuchi hồi đầu di chuyển rất chậm chạp, bị suy yếu do đã trôi trên con sông trong thời gian dài. Kể cả khi tôi đưa tay về hướng nó, nó cũng chỉ run lên chứ không thèm bỏ chạy. Khi tôi cố thử cho nó ăn sâu bướm xanh còn sống, cứ hai trên năm con là sẽ chạy thoát được. Khi nó đến gần con sông để uống nước, nó sẽ lại bị dòng nước cuốn trôi đi… Vào ngày hôm đó, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao những con slime cứ trôi theo dòng sông.
Sau đó, tôi cho con slime ăn và huấn luyện nó. Một khi nó tiến hóa, tôi cứ lặp đi lặp lại tiến hành các thử nghiệm cho đến tận ngày hôm nay. Hoài niệm thật đấy… Thật không may, Tabuchi không còn trên cõi đời này nữa, nhưng tôi vẫn giữ cái lõi của nó.
…Nhắc đến những tháng ngày tươi đẹp, không biết cái con người mang tên Tabuchi đó giờ sao rồi nhỉ? Cậu ta từng là một thanh niên mập mạp, một tên otaku tới làm ở công ty tôi khi vừa mới chân ướt chân ráo tốt nghiệp ra trường. Từ cái thời khắc tôi gặp cậu ta với tư cách là một người hướng dẫn dày dạn kinh nghiệm, cậu ta run lẩy bẩy khi nhìn thấy cơ thể đô con của tôi ở kiếp trước. Cậu ta cũng khá tệ trong giao tiếp xã hội nữa, mặc dù tôi cũng không khác gì lắm. Nhưng cậu ta chưa bao giờ đi muộn cả, và nếu tôi giải thích cho cậu ta xem cần phải làm gì và làm như thế nào, cậu ấy sẽ làm được. Nếu cậu ta làm sai, cậu ta sẽ cảm thấy hối hận, mặc dù cậu ta có thể thể hiện được điều đó ra hay không lại là vấn đề khác.
Vì cả hai có chung sở thích của otaku, chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói, kể cả khi hai chúng tôi thuộc hai thế hệ khác nhau. Cậu ta luôn gặp khó khăn trong mấy cái trò đồng đội, nhưng cậu đã cải thiện hơn nhiều hồi trước khi tôi chết. Hiệu quả làm việc của cậu ta còn vượt quá cả mong đợi, vậy nên tôi hy vọng cậu ta có thể bỏ việc ở cái công ty đó đi và tìm một nơi khác tốt đẹp hơn… Bây giờ nghĩ lại, cậu ta quả thực là một nỗi phiền toái, nhưng cậu ta là một trong những cấp dưới tốt mà tôi có. Tôi đã chả đặt tên một con slime theo tên cậu ta nếu không phải vậy. Nhớ lại về cái lão sếp vô dụng cũng như những cấp dưới của mình cũng không hẳn là dễ chịu cho lắm.
Mặc dù hiện tại, số lượng slime đã tăng lên nhiều đến mức tôi không còn đặt tên cho chúng nữa. Tôi vẫn có thể chỉ ra chính xác một cá thể nếu cần. Hiệu quả của giao ước quả thực rất tiện lợi.
“Úi, mấy giờ rồi ấy nhỉ?”
Hoài niệm sâu xa thật đấy. Ánh sáng đang phản chiếu trên mặt nước va vào mắt tôi, và mọi thứ xung quanh cũng sáng hơn nhiều so với ban nãy. Cái việc khởi động mà tôi định làm… Không được, tôi có kế hoạch rồi. Sẽ tốt hơn nếu tôi trở về nhà bây giờ. Tôi đổ đầy nước vào chiếc bình đá mà tôi đã vất qua một bên sau khi tạo ra, và nhấc nó lên vai để mang về.
Khi tôi trở lại, Jill và Zeph đang đứng ở trước nhà, họ trông khá nhạc nhiên khi thấy tôi vác về cái bình nước còn cao hơn cả người tôi. Tôi chào họ rồi đi vào nhà và phát hiện ra giờ đã 7 giờ. Thời gian trôi đi nhanh thật đấy…
“Em quay trở về rồi đấy à, Ryoma. Chào buổi sáng.”
Reinhart đi ra từ căn phòng phía trong.
“Chào buổi sáng.”
“Em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Không có… vấn đề gì ạ.”
“Thật tốt khi nghe thấy điều đó,”
Sau đó, tôi được mời tham dự bữa sáng cùng mọi người, vậy nên tôi cho lũ slime ăn và chờ đợi. Khi bữa sáng đã chuẩn bị xong, tôi ngồi ăn cùng nhà công tước, rồi tập hợp lũ slime và đi ra ngoài. Sau khi niêm phong lối vào bằng ma thuật hệ đất… Tất cả mọi thứ đều đã bị khóa chặt.
Giờ thì… Đã đến lúc để đi du hành rồi!
Tôi gói ghém những kỷ niệm đẹp đẽ của mình về ba năm qua và quay người lại. 11 người sẽ đồng hành cùng tôi trên chuyến đi này đang đợi tôi.
“Sẵn sàng chưa?”
“Vâng, đi thôi.”
“Vậy thì khởi hành nào.”
“Được rồi! Xuất phát nào! Tiểu thư, Ryoma. Nếu mọi người cần gì, cứ gọi nhé!”
Hughes dẫn đầu đoàn và mọi người đi bộ theo sau, trong khi tôi thực hiện bước đi đầu tiên hướng tới một điều gì đó hoàn toàn mới.