Ba ngày sau…
Sau vụ sạt lở, hành trình diễn ra suôn sẻ mà không gặp vấn đề gì khác. Và vì tôi liên tục ở cùng người khác trong vài ngày trở lại đây, cách ăn nói của tôi cũng dần trôi chảy hơn. Họ bảo rằng tôi nói vẫn chưa được tự nhiên cho lắm, nhưng tôi đã nói chuyện dễ hiểu hơn nhiều; và cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân đến Thị trấn Gimul.
“Chúng ta đến nơi rồi. Đây là thị trấn Gimul.”
“Thì ra đây là Gimul…”
Nó là một thị trấn yên bình, được bao bọc bởi những bức tường thành cao ráo cùng rất nhiều cây xanh. Đó là ấn tượng đầu của tôi. Nó hơi nhỏ một chút so với thị trấn Keleban mà chúng tôi ghé qua đợt trước, nhưng chính điều này khiến nó có cảm giác thanh bình hơn.
Tôi được biết có một khu mỏ gần đây và nền công nghiệp sắt thép là nguồn thu nhập chính của người dân quanh đây, nên tôi nghĩ nơi này sẽ nhộn nhịp hơn cơ… Nhưng thế này cũng có cái hay của nó.
Tuy nhiên, theo như anh Reinhart, sản lượng sắt đã suy giảm đi trong vài năm trở lại đây, nên một trong những mục đích của chuyến đi lần này cũng là kiểm tra và quyết định có nên cho đóng cửa khu mỏ vì thiếu doanh thu hay không…
Mặc dù, theo như cái cách mà Reinhart nói: ‘Có nhiều hơn là một khu mỏ, nên việc này sẽ không có tác động lớn đến thị trấn trong ít nhất mười năm nữa.’ thì cứ như thể việc đóng cửa khu mỏ là chắc chắn sẽ xảy ra rồi vậy.
Có lẽ anh ấy nghĩ đây không phải là một chủ đề nên bàn luận với trẻ nhỏ… Mà dù sao thì sản lượng khai thác của khu mỏ cũng gần như bằng 0 trong suốt ba năm rồi. Có vẻ như điều kiện duy nhất để tránh khỏi việc đóng cửa là tìm ra một mạch quặng mới. Hầu hết những người thợ làm việc ở khu mỏ đó đã bỏ việc từ năm ngoái. Cũng không trách được nếu họ muốn làm ở đâu đó ít ra phải có thành quả. Đặc biệt là nếu như điều đó ảnh hưởng đến lương của họ.
“Được rồi, hãy để đồ đạc lại nhà trọ và đến Hội Tuần Thú để đăng kí nào.”
Hội Thuần Thú là một cơ sở nơi những nhà thuần thú và những nhà triệu hồi – hai dạng pháp sư điều khiển được quái vật – có thể đến đăng kí để nhận việc làm và thu nhập thông tin. Nó cũng hỗ trợ trong việc tìm chỗ ở cho những nhà thuần thú sống cùng thú nuôi, hay tìm mua đồ ăn rẻ tiền cho thú nuôi của họ. Có những hội khác cũng tương tự thế; như Hội Thám Hiểm, Hội Ma Thuật, và Thương Hội; nhưng Hội Tuần Thú có ít thành viên hơn nhiều do công chúng lo sợ những con thú nuôi hung dữ. Do vậy, kích cỡ của Hội này nhỏ hơn và cũng ít chi nhánh hơn, mặc dù trong thị trấn này cũng có một cái vì phải đảm bảo yêu cầu vận chuyển hàng hóa cho những khu mỏ.
…À, mà đấy là theo như những gì chị Elise nói.
Chị ấy hôm nay có vẻ như có tâm trạng tốt, ngâm nga một bài hát trong khi cầm cả tay tôi lần Eliaria đi dạo phố sau khi bỏ lại đồ đạc ở nhà trọ. Nhưng có một thứ đang khiến tôi bận tâm.
“Em nên đưa bao nhiêu thông tin cho hội?”
“Việc tiết lộ thông tin tùy thuộc vào người đầu tiên khám phá ra, vậy nên bao nhiêu cũng được.”
Chà, nếu thế thì…
“Chỉ điều kiện tiến hóa và cách để thuần hóa slime lớn thôi vậy. Em cũng sẽ đăng kí hai loại slime mới nữa.”
“Em sẽ giữ bí mật cách dùng dung dịch dính của slime à?”
“Vâng, nếu chúng ta định bán vải chống nước thì tốt nhất là không nên nói ra để tránh người khác bắt chước làm theo.”
“Thế cũng đúng.”
Kế hoạch của chúng tôi là đến thẳng Hội Thuần Thú sau khi nói chuyện xong, nhưng Reinbach đã chen vào trước.
“Cháu chưa đến nhà thờ đúng không, Ryoma? Trong trường hợp đó, không phải cháu nên đến nhà thờ để lấy thông tin trạng thái của bản thân trước sao?”
Nghe những lời đó, cả Reinhart lẫn Elise liền nhớ đến việc cần phải làm trước. Có vẻ như nhà thờ phân phát một thứ gọi là ‘bảng trạng thái’ – một dụng cụ dùng để xem thông tin năng lực của một người, tiện hơn trong việc đăng kí vào đâu đó. Ví dụ, điều kiện để tham gia vào Hội Thuần Thú là khả năng thuần hóa hoặc triệu hồi quái vật, vậy nên có bảng trạng thái hiện lên thông tin đó thì việc xác nhận sẽ được tiến hành ngay lập tức. Nếu không có bảng trạng thái, bạn sẽ phải đợi cho đến khi có một nhân viên đến chứng kiến bạn lập giao ước với một con slime được chuẩn bị sẵn, sau đó mới xác nhận được việc đăng kí.
Và vì thế, sau khi thay đổi kế hoạch, chúng tôi hướng đến nhà thờ của phái Sáng Tạo ở Gimul trước. Nhân tiện, những con slime đang đợi ở nhà trọ. Nếu chỉ đến mỗi Hội Thuần Thú thì không nói làm gì, nhưng mà…
Ở nhà thờ, chúng tôi được chào đón bởi một người phụ nữ lớn tuổi mặc đồ nữ tu đang nở một nụ cười nhân từ.
“Chào mừng đến nhà thờ. Mọi người đến đây hôm nay để cầu nguyện à?”
“Chúng tôi muốn cấp cho đứa trẻ này một bảng trạng thái. Do một số hoàn cảnh đặc biệt, cậu bé chưa từng được đăng kí trước đây.”
“Mong cô giúp đỡ ạ.”
“Vậy xin mọi người hãy đi lối này. Tôi sẽ dẫn mọi người đến phòng rửa tội.”
Vì không được phép cho bất kỳ ai khác vào phòng rửa tội, nên tôi tạm biệt mọi người trước khi đi theo nữ tu vào trong.
“Lối này.”
“Cháu xin phép.”
Trong căn phòng tôi được dẫn vào, có một cái bệ cùng một viên pha lê tròn đặt ở trên, giống như cái tôi đã thấy trong văn phòng ở thị trấn Keleban.
Thoạt nhìn, nó trông giống hệt nhau, ngoài việc cái bệ có kích thước đúng bằng lòng bàn tay, và nó được khoét vào trong một hình chữ nhật thẳng đứng.
“Đây sẽ là bảng trạng thái của cậu. Sau khi nhét nó vào cái khe ở bên dưới bệ, cậu chỉ cần đặt tay lên viên pha lê là xong. Sẽ có một ánh sáng trắng lóa lên khi cậu chạm tay vào đó, nhưng cứ yên tâm, nó sẽ không gây hại gì cho cậu đâu.”
“Cháu hiểu ạ.”
Người phụ nữ cho tôi xem một cái bảng trong suốt trước khi nhét nó vào bên trong cái bệ và đi về hướng đối diện.
“Hãy đến và chạm tay vào viên pha lê đi.”
“Vâng.”
Hơi lo sợ, tôi từ từ chạm vào viên pha lê.
Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh sáng mạnh lan tỏa khắp căn phòng giống hệt lúc tôi đến thế giới này lần đầu tiên, khiến tôi phải nhắm mắt vào vì quá chói.
Ánh sáng xuyên qua mi mắt tôi, khiến mọi thứ trở nên đỏ rực cho đến khi nó dần phai mờ đi.
“Ư… Hả?!”
Khi ánh sáng đã mờ đi, tôi mở mắt ra và thấy một căn phòng mà trước đây chưa từng xuất hiện.
…Không thể nhầm được. Tôi sẽ không bao giờ quên được nó. Đây là căn phòng mà các vị thần…
“Oi! Ryoma!”
“Ở đằng này!”
“Phía sau anh đấy!”
Giọng nói vang đến tôi trong cơn choáng váng, khiến tôi phải quay lại nhìn và thấy ba vị thần đã gửi tôi đến thế giới này.
Họ đứng như thể đã chờ tôi đến vậy.
Thực tế rằng họ đang ở đây có nghĩa là đây phải là nơi đó.
“Gain, Kufo, Lulutia… Tôi lại chết rồi à?”
“Không, không, anh vẫn ổn. Bọn ta chỉ kéo linh hồn của anh đến đây một chút thôi. Anh sẽ sớm tỉnh lại thôi ấy mà. Và thời gian ở dưới đó cũng được giữ nguyên nữa.”
“Ta cũng không nghĩ là chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa đâu, nhưng sau khi anh cầu nguyện với tượng đá của bọn ta ở trong rừng mỗi ngày…”
“Anh tự nhốt mình ở trong rừng suốt ba năm, không làm gì ngoài luyện tập và nghiên cứu đúng không? Bởi vì anh tự túc kiếm đồ ăn cũng như ăn uống đơn giản, kết quả là cuộc sống của anh không khác gì một khóa đào tạo tư tế.”
Thật đấy à?
“Vì anh đã từng gặp bọn ta rồi, vậy nên anh tin vào sự tồn tại của bọn ta từ tận đáy lòng. Và anh còn cầu nguyện tới bọn ta hàng ngày trong suốt ba năm nữa. Thế là quá đủ để thỏa mãn điều kiện nhận được kĩ năng ‘lời sấm truyền’ rồi, vậy nên bọn ta quyết định ban cho anh vào lúc anh đến phòng nhận tội.”
“Dù chỉ được một lúc, nhưng kể từ giờ chúng ta sẽ có thể nói chuyện được với nhau.”
“Tôi hiểu rồi. Dù sao thì tôi cũng rất vui khi được gặp lại mọi người.”
Đó là điều tôi muốn nói nhất. Tôi đã nghĩ rất nhiều về việc sẽ nói gì với họ nếu chúng tôi gặp lại nhau, nhưng giờ tôi lại chả nghĩ ra được cái gì hết.
“Bọn ta cũng thế. Anh đã đến nhà thờ đúng như đã hứa.”
“Anh có vẻ đang có một cuộc sống mới rất vui. Bọn ta theo dõi anh mọi lúc mọi nơi, nhưng không có khoảnh khắc nào là buồn chán cả.
“Nhưng mà bọn ta không nghĩ rằng anh sẽ ở trong rừng đến tận ba năm đâu. Đối với chúng ta thì là ngắn, nhưng mà loài người đâu cảm thấy vậy, đúng không? Trên hết nữa, dù khu rừng tương đối là an toàn, nhưng nó vẫn có hiểm nguy riêng của nó. Bọn ta đã nghĩ anh chỉ ở đấy đến một năm là căng…”
Lúc đó, cả ba vị thần đều nở một nụ cười gượng gạo.
“Anh đã sử dụng tất cả kỹ năng và phép thuật mình có để tạo ra một nơi trú khiêm tốn và sống ở đó trong ba năm – hoặc hơn, nếu anh muốn.”
“Ngôi nhà đó trông đơn sơ, nhưng nó thực sự được làm tốt một cách đáng kinh ngạc. Nó cực kì an toàn, rộng rãi, và sạch sẽ. Các tiện nghi khác trong nhà cũng tuyệt vời không kém. Đặc biệt là cái bồn tắm ấy, thông thường chỉ giới nhà giàu ở thế giới này mới có nó thôi. Và cái nhà vệ sinh nữa chứ, chỗ đấy có lẽ là cái nhà vệ sinh sạch nhất thế giới này mất.”
“Kể cả bọn ta cũng không thể tin được việc nghiên cứu slime của anh lại tạo kết quả đáng kinh ngạc như vậy. Chả có mấy ai ở thế giới này tự chủ động đi nghiên cứu slime nữa. Hai giống loài slime cọ rửa và slime ăn chất thải cũng là một điểm bất ngờ khác. Hai cái giống đó là chủng loài mới hoàn toàn đấy anh biết không?”
“…O-Oh. Vậy chúng thực sự là… Gia đình thuần thú mà tôi tình cờ gặp nói rằng họ không biết về chúng, nên tôi cũng nghĩ đại loại như vậy.”
“Quả thực là vậy đấy. Slime ban đầu là do ta sáng tạo ra, nhưng ta chỉ cho chúng khả năng thích nghi vói môi trường xung quanh và khả năng phân tách mà thôi. Sau thời điểm đó, tiềm năng cho sự tiến hóa của chúng là vô hạn. Tuy nhiên thì bọn chúng lại quá yếu, những loài vật khác cứ liên tục tiêu diệt chúng; vậy nên sau khi tiến hóa thành một số chủng loại, chúng ngừng phát triển hoàn toàn. Hiện tại thì môi trường sinh sống lại là thứ quyết định loại slime nào sẽ xuất hiện. Ngay cả ta cũng quên mất là chủng loại slime mới vẫn có thể được sinh ra. Đây quả thực là một điều kì diệu!”
Việc nghiên cứu slime thiếu sót đến mức nào vậy?
“Ngay cả ta, người sáng tạo ra chúng, còn quên mất… Ta dám cá rằng anh còn biết nhiều về slime hơn cả ta.”
“Dù là chỉ giới hạn ở mỗi slime, nói là có nhiều kiến thức hơn cả thần thì có hơi…”
“Nhưng anh… anh vẫn còn rất quan tâm đến slime, đúng không? Ta đã thử ngó qua nghiên cứu của anh, nhưng anh thậm chí còn nghĩ đến cả những thứ ta chưa bao giờ tính đến. Ngay từ đầu, thần thánh cũng không phải là một đấng toàn năng. Chúng ta cùng đều có điểm mạnh và yếu của riêng mình. Đôi lúc chuyện đó dẫn đến việc những sinh vật cư trú trên thế giới mà bọn ta đang bảo vệ khiến chính bọn ta phải ngạc nhiên.”
“Ví dụ, là thần thánh, bọn ta không thể bị hại bởi con người. Nhưng nếu ngay bây giờ anh quyết định đấm bọn ta, chắc chắn bọn ta sẽ bị đánh cho nhừ tử. Bởi vì bọn ta đâu có kĩ năng chiến đấu. Bọn ta có thể dùng sức mạnh thần thánh để bảo vệ bản thân, khiến tất cả những cú đánh của anh đều trượt, nhưng nếu đấu tay đôi thì bọn ta không thể thắng được. Nhưng nếu đó là vị thần chiến tranh thì sẽ không thua đâu.”
“Huh… Thật đấy à.”
Chuyện này mới nha.
“Chà, con người dù sao cũng có một hình ảnh đặc biệt về các vị thần. …Nhưng dù sao đi nữa, ta rất vui vì anh đã tìm được niềm vui trong cuộc sống. Ai mà nghĩ được rằng anh lại giữ được mối quan hệ như vậy với gia đình đấy cơ chứ…”
Họ biết về những người thuộc Nhà Jamil à? Mà rõ ràng, họ là thần cơ mà.
“Dựa vào lời mọi người, có gì đặc biệt về những người đó à? Từ góc nhìn của một vị thần ấy, không phải là cấp bậc xã hội.”
Lulutia trả lời câu hỏi của tôi.
“Tổ tiên của họ cũng là một người Trái Đất mà chúng ta gửi sang.”
“Thật sao?!”
“Đúng vậy. Cô bé đó là một người tốt. Cô ấy muốn trở thành một người luyện thú nhưng không thành công, vậy nên bọn ta đã thực hiện ước nguyện của cô gái đó và ban cho cô ấy khả năng điều khiển động vật trước khi gửi cô ấy đến thế giới này.”
“Vậy ra đấy là khởi nguồn của ma thuật thuần hóa ư?”
“Đúng một nửa. Thời đấy đã có một kĩ năng gần giống như vậy rồi. Cô bé đó đã học kĩ năng đấy, sau đó kết hợp với kĩ năng chúng ta ban tặng để tạo ra ma thuật thuần hóa hiện nay. Sau khi hoàn thiện loại ma thuật đó, thành tựu của cô ấy đã khiến nhà vua phong tước hiệu quý tộc. Cô ấy khá nổi tiếng vì nhan sắc của mình, sau đó yêu một chành quý tộc khác và cưới anh ta. Kể từ đó, huyết thống của cô ấy luôn sản sinh ra những nhà thuần thú tài ba.”
“Còn chưa kể đến gia đình nhà Jamil, Reinbach được ta ban phước lành, Reinhart thì có của Kufo, còn Elise thì có của Lulutia. Và con gái của họ, tiểu thư Eliaria, được thừa hưởng những đặc điểm từ thế giới khác của tổ tiên cô bé mà qua nhiều thế hệ rồi chưa có. Đương nhiên là bọn ta biết về họ.”
“Bọn ta theo dõi họ nhiều nhất chỉ sau anh thôi.”
“Huh. Vậy là cô bé đó có tài năng trong ma thuật thuần hóa à?”
“Cô bé đó có tài năng, nhưng cái cô bé được thừa hưởng nhiều hơn thế rất nhiều. Tiềm năng thuần hóa của cô bé đó đến từ huyết thống của cha cô. Nhưng lý do mà dòng máu của cô ấy mạnh đến vậy là từ một tổ tiên khác bên nhà mẹ cô – cũng là một người đến từ thế giới khác. Người này là một otaku điển hình. Anh ta rất ghét việc vận động, vậy nên đã từ bỏ võ thuật và dồn hết điểm vào ma thuật. Và không như Ryoma, anh ta cũng muốn mình mạnh nữa, vậy nên sức mạnh ma thuật cũng như tốc độ khai hỏa của anh ta thực sự khủng khiếp. Cơ mà cũng vì thế nên anh ta mất một thời gian dài mới học được hết các loại ma thuật.”
“Tôi đoán là khả năng tự kiềm chế không có trong từ điển của anh ta.”
“Cũng thật may mắn là anh ta chưa từng làm điều gì xấu xa cả, vì anh ta là một tên nhát cáy. Ta không nên là người nói ra điều này, vì ta là người đã ban sức mạnh cho anh ta, cơ mà bọn ta cũng khá là lo sợ cho đến tận lúc anh ta chết đấy.”
Cái người này mạnh đến mức nào vậy…? Chà, sao cũng được.
“Từ những gì tôi đã nghe thì có vẻ có khá nhiều người đến từ thế giới khác nhỉ. Liệu tôi có thể gặp được ai không?”
“Bọn ta chỉ mang theo một người mỗi khi cần lấy năng lượng từ Trái Đất thôi. Quãng thời gian ngắn nhất giữa hai lần là 200 năm, vậy nên không có chuyện có nhiều người từ thế giới khác sống trong cùng một thời kì đâu.”
“Mặc dù bọn ta cũng chuyển sinh những người đó vào lúc khẩn cấp, ví dụ như mức sụt giảm ma lực tăng mạnh do chiến tranh. Nhưng thông thường thì chuyện đó không xảy ra đâu. Không có cuộc chiến lớn nào hiện đang diễn ra cả, nên là chúng ta không cần phải mang ai khác đến trong quãng đời của anh hết.”
“Nếu anh muốn tìm hiểu về những người này, hãy tìm những cuốn sách viết về họ. Phần lớn bọn họ đều rất mạnh hoặc có một kĩ năng đặc biệt được tạo ra bởi sức mạnh của bọn ta, vậy nên rất nhiều người trở thành anh hùng trong những câu chuyện cổ tích hoặc trong truyền thuyết. Ví dụ, có một cuộc chiến đã xảy ra cùng thời điểm với vị pháp sư hùng mạnh bên nhà mẹ của Eliaria, vậy nên bọn ta mang đến thêm một người khác, và cuối cùng cả hai được biết đến như những vị anh hùng. Ngoài chuyện đó ra thì… có một câu chuyện dân gian về một tên ngạo mạn, bị coi là ma vương và bị đánh bại. Anh chắc hẳn đã nghe về một người tên là Vua Giả Kim rồi chứ?”
“Có, khi chúng tôi đang bàn về thuật giả kim. Cái vị Vua Giả Kim đó cũng đến từ thế giới khác à?”
“Đúng rồi đấy. Một kẻ cực kì khó chịu là đằng khác.”
“Hắn ta muốn có thuật giả kim khi được đầu thai, nhưng khi bọn ta nói rằng thứ đó không tồn tại, hắn bắt bọn ta phải tạo ra nó! Cái biệt danh Vua Giả Kim đó cũng là thứ mà hắn bắt cấp dưới gọi mình; cái tên đó thực sự là ngạo mạn.”
“Cố gắng đối phó với hắn ta thật vô vọng, vậy nên ta đã tự bịa ra một thứ gì đó.”
“Tự bịa ra… Vậy ra lý do mà thuật giả kim dễ dùng một cách kì lạ là…”
“Đúng rồi đấy, đó là do ta đã vẽ bừa ra cách sử dụng chúng.”
“Tôi biết ngay mà! Tôi đã nghĩ là nó quá đơn giản, chỉ cần vẽ mỗi vòng tròn ma thuật ra và đặt nguyên liệu vào trong, trước khi truyền ma lực vào và nghĩ về các thành phần tách biệt! Tất cả các loại ma thuật khác đều đòi hỏi sự tập trung cao độ để điều chỉnh ma lực, vậy nên nó thật kì lạ.”
“Ta không muốn mất thời gian nghe hắn lảm nhảm những yêu cầu ích kỉ. Không cần biết bọn ta rảnh đến mức nào, thà không có gì làm còn hơn là phải ở cùng một người khó chịu.”
“Đúng là tôi cũng đồng ý với chuyện đó, cơ mà…”
“Thực ra việc đó khá là khó dùng cho người ở thế giới này đấy anh biết không? Thế giới này không có kiến thức về các nguyên tố hóa học như trên Trái Đất. Vua Giả Kim từng là một học sinh trên Trái Đất nên hắn không gặp khó khăn gì khi làm chuyện này, nhưng hồi đó là thời kì hoàng kim của thuật giả kim, giờ chẳng mấy ai có khả năng làm được điều đó. Vua Giả Kim đặc biệt bị ám ảnh bởi vàng và tiền bạc, vậy nên hắn ta chưa từng dạy bất cứ ai kiến thức cũng như kĩ năng của mình cho đến tận lúc chết. Những nhà giả kim thời hiện đại chỉ là đám tồn dư từ hành động của Vua Giả Kim trước kia thôi.”
“Thì ra đó là lý do…”
Cái gã đến từ thế giới khác đó đúng là một kẻ vô lo…
“Nhưng nếu phải so thì anh thuộc về nửa ngoan ngoãn trong những người đến từ thế giới khác mà chúng ta mang đến đây hơn. Đôi lúc anh sẽ nghĩ mình bị cuốn theo những sự kiện gần đây, nhưng đó không phải sự thật. Anh vẫn tự đưa ra những quyết định cho chính mình, làm theo nguyên tắc của bản thân, và tự mình khám phá những điều mới lạ. Anh là một kiểu người từ thế giới khác rất đáng mơ ước không chỉ đối với chúng ta, mà với cả cái thế giới Seifall này nữa đấy.”
“Tại sao lại thế?”
“Hehe! Bọn ta vẫn là thần cơ mà. Đôi lúc nghe cũng phải thần thánh chút chứ.”
“Oh, ra đấy là sự thật à…”
“Không cần phải nghĩ quá nhiều về việc đấy đâu. Ngay cả khi kiếp trước anh có bị cuốn theo dòng sự kiện thật, không có nghĩa là hiện tại anh cũng bị thế. Mà xuôi theo dòng đôi lúc cũng không phải chuyện xấu đâu.”
“Miễn là được sống vui vẻ, thế là đủ rồi, anh có nghĩ vậy không?”
“Đúng là vậy. Vâng. Cảm ơn.”
“Đừng lo về việc đó. Chúng ta là thần, đưa ra lời khuyên là chuyện đơn giản.”
“Anh cũng là cội nguồn giải trí cho bọn ta mà, vậy nên cứ coi đây là lời cảm tạ đi.”
“…Có vẻ như anh đã đến giới hạn thời gian xuất hiện ở đây rồi. Ban nãy chỉ là một lời khuyên nho nhỏ trước khi anh rời đi thôi.”
“Cảm ơn mọi người. Thật không may là kiếp trước tôi không giỏi hùng biện cho lắm, nên tôi chỉ nói được thế này thôi, thật đấy.”
“Cảm xúc của anh đã được truyền tải, đừng lo.”
“Bọn ta sẽ luôn dõi theo anh.”
“Gần đây những vị thần khác cũng đến xem đấy.”
“Hả? Những vị thần khác?”
Những lời đó khiến mắt tôi mở to đầy kinh ngạc.
“Có thần chiến tranh và cả thần ma thuật nữa, mà chuyện đấy cũng hiếm thật đấy, tên đó hay ghét người từ thế giới khác lắm cơ mà.”
“Chúng ta là những người duy nhất dõi theo anh thường xuyên, nhưng mà đủ các vị thần khác cũng đã đến hóng qua rồi.”
“Không ai từng cảnh báo tôi về việc này…”
“Anh cũng không cần phải làm gì hết, nên không sao đâu. A, nhưng mà thần của kĩ năng và sáng chế cũng đã ban phước lành cho anh đấy. Cũng không có gì tệ cả nên anh cứ thoải mái đi.”
“Có vẻ như ông ta thích cái việc anh từng uống rất nhiều rượu ở kiếp trước. Ông ta cũng là thần rượu mà. Anh có thể không thích uống rượu, nhưng ông ta vẫn khen ngợi về tửu lượng của anh. Ông ta cũng bảo cái môn Túy Quyền mà anh tập quả thực là một môn võ rất thú vị.”
“Túy Quyền? Lúc ở trong rừng, thỉnh thoảng tôi cũng múa thử vài đường quyền mà tôi xem trên phim ở kiếp trước. Ông ấy có xem à? Tôi không nghĩ có ai lại thích cái đó…”
“Chuyện đời có nhiều thứ kì lạ lắm. Mà dù sao thì cái tiểu sử bọn ta tạo cho anh cũng có nhắc đến việc: người ông nuôi anh khôn lớn là một người lùn. Tekun, vị thần của rượu, hầu như chỉ được tôn thờ bởi người lùn, vậy nên cái đoạn này cũng hợp không kém.”
“Đúng thật, tôi nghĩ là việc này sẽ không đáng ngờ lắm nếu nói vậy.”
“Sẽ ổn thôi. Giờ thì chính thức kết thúc câu chuyện nhé. Hết thời gian thật rồi đấy.”
Hả?! À đúng rồi… Chúng tôi ngồi nói chuyện thảnh thơi quá, thời gian đã hết từ lúc nào không hay. Ánh sáng lại bắt đầu bao trùm tôi một lần nữa.
“Mặc dù sau bao lâu chúng ta mới được gặp nhau…”
“Đừng thất vọng như thế, chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện mỗi khi anh đến nhà thờ mà, và chúng ta sẽ lại được gặp nhau như thế này nữa. Mặc dù chuyện này cũng hơi bất ngờ.”
“…Tôi hiểu rồi. Vậy gặp lại mọi người sau vậy.”
“Yup. Hẹn gặp lại.”
“Anh thực sự là một người rất thú vị đó. Bọn ta sẽ dõi theo anh cho đến lần sau chúng ta gặp lại.”
Gain nói trong khi một ánh sáng dịu nhẹ lấp đầy tầm nhìn của tôi, và khi tôi mở mắt ra, tôi đã quay lại căn phòng rửa tội ban nãy ở trong nhà thờ cùng nữ tu sĩ.
“Sáng thật đấy. Họ nói rằng ánh sáng càng chói rọi thì tình yêu mà các vị thần dành cho cậu càng nhiều, vậy nên cậu có thể đã nhận được phước lành của một vị thần nào đó. Xin hãy kiểm tra lại bản trạng thái sau.”
Như Gain đã nói, có vẻ như thời gian đã bị ngưng lại. Nhưng cô ấy không định hỏi tôi được thần nào ban phước lành à?
“Cảm ơn rất nhiều. Cô không muốn biết cháu được thần nào ban phước sao?”
“Phước lành được ban tặng bởi những vị thần, vậy nên người duy nhất có quyền được biết là cậu và vị thần đó. Nếu cậu có bất cứ câu hỏi nào, tôi sẽ cố trả lời trong tầm hiểu biết của mình, nhưng bản thân tôi sẽ không hỏi điều gì hết. Thêm nữa, việc giấu tất cả mọi thứ ngoại trừ tên, tuổi, và chủng tộc cũng là chuyện bình thường. Đấy là thông tin cá nhân mà. Để giấu thông tin được hiển thị, cậu chỉ cần nghĩ về điều đó ở trong đầu. Xin cậu hãy làm thử xem.”
Tôi nhìn vào thông tin hiển thị trên bảng trạng thái.
____________________________________________________________________________________________________
Tên: Ryoma Takebayashi
Giới tính: Nam
Tuổi: 11
Chủng tộc: Loài người
Thể lực: 11,052
Ma lực: 198,000
Kĩ năng hàng ngày
Giữ nhà 10, Nghi thức 7, Biểu diễn 3, Hát hò 3, Tính toán 5
Kĩ năng chiến đấu
Đấu tay đôi 7, Thông Thạo Kiếm 7, Thông Thạo Dao găm 6, Thông Thạo Vũ khí Ẩn 7, Thông Thạo Giáo 4, Thông Thạo Cung 6, Thông Thạo Trượng 6, Thông Thạo Vũ khí Xích 4, Thông Thạo Vũ khí Ném 7, Ẩn Thân 7, Đặt Bẫy 6, Kiểm soát Cơ thể 6, Tuần hoàn Năng lượng 5
Ma pháp
Thuần hóa 2, Kết giới 2, Hồi máu 1, Thuật Giả Kim 2, Ma thuật Lửa 3, Ma thuật Nước 3, Ma thuật Gió 2, Ma thuật Đất 4, Ma thuật Trung tính 3, Ma thuật Điện 1, Ma thuật Băng 2, Ma thuật Độc tố 2, Ma thuật Mộc 3, Ma thuật Ánh sáng 2, Ma thuật Bóng tối 1, Ma thuật Không gian 3, Phát hiện Ma thuật 3, Kiểm soát Ma lực 4, Tốc độ Hồi phục Ma lực 2
Kĩ năng thủ công
Chế Thuốc 6, Rèn 1, Xây Dựng 3, Nghề Mộc 3, Tạo Mô hình 4, Hội họa 4
Khả năng chịu đựng
Kháng Cơn Đau Thể chất 8, Kháng Cơn Đau Tinh thần 9, Sức khỏe 7, Kháng Mùi hôi 3
Khả năng đặc biệt
Lời Sấm Truyền 3, Cường hóa Sức sống 3, Siêu hồi phục 3, Cường hóa Sức chịu đựng 6, Tập trung Tinh thần 5, Kĩ năng Sống sót 5
Danh hiệu
Người vượt ải
Kẻ kết thúc cuộc đời bất hạnh
Thực tập sinh của Võ Thần
Thực tập sinh của Nhà Hiền Triết
Đứa con yêu quý của các vị Thần
Phước lành
Phước lành của Gain, Đấng Sáng tạo
Phước lành của Kufo, Thần Sự Sống
Phước lành của Lulutia, Nữ Thần Tình Yêu
Phước lành của Tekun, Thần Rượu
____________________________________________________________________________________________________
Hồi mới đến thế giới này tôi cũng được nghe là ma lực sẽ tăng lên nếu sử dụng thường xuyên, nhưng có vẻ một vài kĩ năng khác cũng đã lên cấp.
Và giờ khi tôi nhìn lại, quả thực là mình có nhiều kĩ năng thật… hmm? Những danh hiệu thực tập sinh này hẳn là một thứ các vị thần trao cho tôi để đảm bảo không có gì đáng ngờ về việc tôi có nhiều kĩ năng đến vậy. Tôi còn có phước lành của ba vị thần cùng thần rượu Tekun.
Giờ thì cứ giấu hết mọi thứ trừ tên, tuổi và chủng tộc đi đã…
“Cháu xong rồi.”
“Vậy tôi sẽ dẫn cậu quay trở lại phòng nơi người thân cậu đang đợi. Chúng ta có thể nói về những việc khác ở chỗ họ cũng được.”
Và thế là tôi đi theo người nữ tu rời khỏi phòng. Đó là khi tôi nghe thấy tiếng nói vọng từ bên ngoài.
“Khoan! Đợi một chút!”
“Ahahaha! Ở đây cơ mà!”
Khi tôi nhìn về hướng có tiếng nói, tôi thấy vài đứa trẻ mặc quần áo rách rưới đang chơi phía ngoài cửa sổ.
“Chúng là những đứa trẻ được nhà thờ chăm sóc. Chúng luôn tràn đầy năng lượng và chơi ngoài sân sau khi xong hết việc nhà.”
Tôi không biết được chúng mồ côi từ bé hay do hoàn cảnh gia đinh đưa đẩy, mà sao cũng được.
“Đi thôi nào.”
Dó đó tôi được dẫn về căn phòng nơi nhà công tước và Sebas đang ngồi đợi.
“Cảm ơn mọi người vì đã đợi ạ.”
“Nếu không có việc gì khác, thì tôi xin phép. Xin hãy cứ sử dụng căn phòng này bao lâu tùy ý.”
Ngay sau khi chúng tôi gặp được nhau, người nữ tu lập tức rời khỏi đó. Tôi nhìn theo cô ấy rời khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng.
“Anh Reinhart, tại sao cô ấy lại vội vàng rời khỏi đây như vậy…?”
“Bảng trạng thái là thông tin cá nhân mà. Cô ấy là một người rất biết giữ ý đó.”
“Đây là căn phòng được chuẩn bị để mọi người bàn về thông tin trên bảng trạng thái với gia đình mình trong bí mật.”
“Thế ạ?”
“Đúng vậy. Không nên để lộ thông tin của mình một cách bất cẩn. Hồi trước che giấu thông tin là phạm tội, nhưng về sau càng nhiều người sử dụng những nội dung này cho mục đích xấu, vậy nên việc che giấu nó là chuyện bình thường.”
“Em có thể đoán được kha khá về quá khứ của ai đó từ kỹ năng của họ, và đối với một chiến binh, việc tiết lộ phong cách chiến đấu của mình sẽ là một điểm bất lợi. Cả ma lực lẫn thể chất đều liên quan trực tiếp đến sức mạnh của em, vậy nên ngày nay người ta chỉ cho những ai mà người đó tin tưởng xem thông tin của mình thôi. Phước lành cũng thế. Vậy nên tất cả những gì em nên để lộ ra ngoài là tên, tuổi, và chủng tộc, vài người chọn để lộ cả danh hiệu nữa.”
“Em hiểu rồi.”
“Đó là lý do tại sao em phải hứa sẽ giữ bí mật nhé? Em có thể hỏi nhà chị bất cứ điều gì nếu em không hiểu, nhưng em không cần nói cho mọi người tất cả mọi thứ nếu em không muốn, được chứ?”
Những người này quả thực là những người tốt bụng… Tôi sẽ quyết định nên nói gì cho mọi người sau.
“Em hiểu rồi ạ.”
Sau khi tôi trả lời, Reinbach gật đầu thỏa mãn và tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Giờ thì, Ryoma. Sau khi cháu đã nhận được bảng trạng thái, có một điều ta muốn nói.”
“Gì thế ạ?”
“Đó là về khả năng của cháu. Dựa vào những gì chúng ta đã quan sát, khả năng của cháu cực kỳ lỗi lạc so với những đứa trẻ khác cùng tuổi. Do đó, cháu có thể sẽ bị tiếp cận bởi rất nhiều người xấu. Nếu cháu muốn tránh việc đó thì chỉ có hai cách, một là che giấu sức mạnh của mình, hai là cố gắng kiếm được địa vị để tự bảo vệ cho bản thân. Tuy nhiên, trong trường hợp của cháu, khả năng của cháu quá mạnh, đến mức giấu nó đi cũng khó. Đó là lý do cháu phải nhanh chóng đăng kí với một hội, để có thể kiếm được địa vị. Ta đang nói đến thứ hạng trong hội ấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ giúp cháu, nhưng chính cháu cũng cần phải cẩn trọng nữa.”
“Vì khả năng của em quá mất cân bằng so với độ tuổi, nên chắc chắn em đã nhận được phước lành từ một vị thần. Còn phụ thuộc đó là vị thần nào, em có thể sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiều người đó.”
…Tôi chưa bao giờ thực sự quan tâm đến việc đó, nhưng chuyện đó lạ đến vậy cơ à? Tôi còn chưa tiết lộ hết cho bọn họ nữa mà…
“Em sẽ cẩn thận. …Hmm?”
Đó là lúc mà Eliaria bắt đầu liếc về phía tôi lần nữa, giống đợt trước. Tôi hiện đang chẳng làm gì đặc biệt cả, vậy nên chắc cô bé muốn hỏi tôi gì đó chăng?
“Có chuyện gì thế?”
“Hả?!”
“Không, trông cậu giống như muốn hỏi mình gì đó thôi.”
“À…”
Sau khi tôi hỏi, Eliaria lưỡng lự một lúc trước khi trả lời thật lòng.
“Thực ra thì mình đang tò mò về lượng ma lực của Ryoma.”
“Ma lực của mình á?”
“Đúng vậy. Mấy hôm trước, mình có thấy cậu dùng rất nhiều ma lực, thế mà cậu lại bảo ma lực của cậu còn lâu mới hết. Khi mình hỏi cha, cha nói rằng một người bình thường có lẽ đã gục từ lâu rồi, vậy nên mình mới thắc mắc không biết cậu có bao nhiêu ma lực.”
Để lộ lượng ma lực của mình với những người này cũng chẳng sao. Vì dù sao họ cũng đã thấy tôi dùng nhiều ma lực đến mức một người bình thường đã gục từ lâu rồi, nên chả có lý do gì để giấu chúng nữa. Hồi ở trong rừng tôi cũng dùng nhiều ma lực như thế, nhưng… Ồ, ra đó là lý do tại sao họ bảo tôi phải giấu đi. Giờ thì tôi đã hiểu.
“A… Khi cháu kiểm tra ban nãy thì nó ghi là 198,000.”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, những thành viên trong gia đình công tước chỉ mở to mắt một chút, trong khi Eliaria nhìn hơi mâu thuẫn. Nhưng đó là tất cả.
Huh? Phản ứng kém hơn tôi nghĩ…
“198,000. Vậy ra Ryoma vẫn có thể dùng nhiều loại ma thuật với lượng ma lực lớn như vậy.”
“Đó là vì càng nhiều ma lực thì loại ma pháp dùng được càng nhiều mà.”
“Hả? Không, ý mình không phải vậy, ý mình là cậu vẫn thuần thục ma pháp một cách hoàn hảo.”
“Thuần thục?”
“Err… Mình nhầm à?”
Hình như chúng tôi nói chuyện hơi lệch pha, và Eliaria phải quay sang nhìn Sebas nhờ giúp đỡ.
“Liệu có phải Cậu Ryoma không rõ về tác dụng phụ của việc có lượng ma lực lớn chăng?”
“Tác dụng phụ? Cái thứ đấy có tồn tại à?”
Eliaria sửng sốt khi nghe thấy tôi trả lời vậy, trong khi Sebas và những người lớn khác thì có vẻ như đã quá quen với việc này. Khi tôi nhờ họ giải thích, đầu tiên họ nói rằng có nhiều ma lực là một lợi thế khổng lồ khi dùng ma thuật. Tuy nhiên, khi có quá nhiều ma lực trong cơ thể, sẽ rất khó để học cũng như kiểm soát nó. Có vẻ như dù chỉ cố dùng một loại ma thuật nhỏ nhoi nào đó cũng khiến lượng ma lực tuôn ra ngoài như một cái vòi nước bị hỏng vậy. Ngay cả một pháp sư thông thường cũng phải luyện cách kiềm chế ma lực của mình, vậy nên những người có nhiều ma lực đòi hỏi luyện tập kĩ hơn nhiều.
…Giờ họ nhắc mới nhớ.
Khi tôi dùng Phá Đá lần đầu tiên sau khi vừa đặt chân đến thế giới này, tôi chỉ tạo được cái hố có kích cỡ một ngón tay. Hồi đấy tôi không để ý đến việc đó vì tôi còn đang rất vui sau khi dùng được phép thuật, nhưng nếu không có sự kiểm soát thích hợp đối với ma lực rời khỏi cơ thể thì lượng ma lực sẽ bị phân tán khắp mọi nơi. Khi chuyện đó xảy ra, hiệu quả của ma thuật đó sẽ bị giảm mạnh. Nói cách khác, chỉ có một lượng nhỏ ma lực tôi tạo ra hồi đó là vào được phép thuật mà tôi dùng.
Tôi phát hiện ra điều đó sau khi liên tục dùng ma thuật, và càng dùng nhiều thì tôi càng biết cách điều khiển nó hơn. Khi tôi hoàn toàn kiểm soát được ma lực của mình, hiệu quả của những câu thần chú tôi dùng cũng tăng lên đáng kể dù vẫn dùng đúng lượng ma lực cũ. Sau ba năm liên tục cải thiện, tôi đã có thể dùng được ma thuật hiệu quả như ở trong đợt lở đất lần trước. Cùng một ma pháp hệ đất hồi đó mà giờ tôi có thể sử dụng tự do, cũng như nhiều quyền năng hơn. Đối với tôi, ‘không dùng được ma thuật’ mới là việc bình thường, vậy nên tôi không cảm nhận được khó khăn cụ thể nào – chỉ có mạnh hơn thôi. Thực tế thì những gì tôi làm trước giờ chỉ là ‘tiến bộ hơn’, nhưng đối với người ở thế giới này, một đứa trẻ có thể dùng ma thuật với lượng ma lực khổng lồ như vậy chỉ có thể là được huấn luyện khổ cực, hoặc là cực kì tài năng mà thôi.
…Mặc dù cũng hơi kì lạ khi nghĩ bản thân mình theo cách đó. Chà, ít ra thì tôi cũng hiểu ý mọi người rồi.
“Tôi chưa từng có ai để so sánh cùng, vậy nên tôi không nhận ra điều đó.”
“Sự thật rằng Ryoma có thể dễ dàng dùng ma thuật như vậy cũng thật tuyệt vời đó. Ngay cả với mình là người bằng tuổi, mình cũng không thể làm thế được.”
“Cậu cũng vậy ư?”
“…Thực ra tớ có 200,000 ma lực.”
“200?!”
Thế là nhiều hơn cả mình! Bảo sao mấy người lớn không ngạc nhiên! Nghĩ lại thì, ban nãy Gain cùng những người khác cũng bảo dòng máu của cô bé ấy mạnh đến mức nào khi được thừa hưởng huyết thống của vị pháp sư hùng mạnh đến từ thế giới khác đó. Giờ thì mọi thứ có nghĩa hơn rồi. Đó là lý do tại sao cô bé cứ liếc nhìn tôi. Cô ấy hẳn rất tò mò tại sao tôi lại dùng được ma thuật dễ dàng như thế, khi mà tôi có lượng ma lực gần bằng cô ấy.
“Giờ thì mình hiểu mọi việc rồi.”
“Tốt quá rồi. Mình chưa bao giờ gặp ai có nhiều ma lực như mình cả. Nói thực thì, mình luôn muốn biết cậu có thể dùng được bao nhiêu loại ma thuật, cũng như làm cách nào cậu dùng thành thạo như thế, nhưng mà chuyện đấy hơi khó hỏi…”
“Vậy hay là mình cho cậu xem tất cả những thứ liên quan đến ma thuật trên bảng trạng thái của mình nhé? Mình cũng tò mò về chuyện đấy.”
Tôi điều chỉnh bảng trạng thái của mình sao cho chỉ hiện những thông tin về ma thuật cho mọi người xem.
“Hmm… Em có một loạt các loại ma thuật vô cùng ấn tượng đấy, và chúng đều ở cấp độ cao so với tuổi nữa chứ. Anh có nghe là em biết dùng tất cả các loại nguyên tố, nhưng mà để thấy tận mắt thì…”
“Tất cả những nguyên tố cấp thấp đều từ cấp độ hai trở lên, và có vài nguyên tố cấp trung đang ở cấp độ hai và ba nữa. Nhiều thật đấy.”
“Ma pháp hệ đất và không gian của cháu có cấp độ đặc biệt cao. Ta được biết rằng ma pháp hệ không gian rất khó để lên được cấp, cháu lên được cấp độ như vậy thì quả thực rất giỏi đó.”
“Cậu thậm chí có thể vượt xa cả tôi trong tương lai. Không những thế, cậu còn biết các kĩ năng như phát hiện, kiểm soát và phục hồi ma lực nữa.”
“Cháu dùng ma thuật để sống sót trong rừng, vậy nên cháu dùng nó gần như hàng ngày… Lửa và nước dùng trong nấu ăn và tắm giặt, đất và không gian thì dùng trong săn bắt.”
“Hmm, vậy cháu có dùng ma thuật tấn công không?”
“Không ạ, thông thường cháu dùng cung và bẫy để săn bắt. Cháu có thể dùng Cầu Lửa, nhưng chỉ dùng để nướng thịt thôi. Cháu cũng dùng cả Địa Chông nữa, để đặt những cái gai bằng đá dưới đáy hố bẫy.”
“Ta hiểu rồi, vậy cháu chỉ dùng ma thuật trong cuộc sống hàng ngày và lên cấp chúng cho đến nay. Nếu vậy thì cháu cũng nên học thêm một vài loại ma thuật tấn công nữa. Chẳng tội gì mà không biết về chúng, với lại có một số loài quái vật hiếm chỉ có thể bị đánh bại bằng ma thuật.”
Vậy ra loại quái vật đó cũng tồn tại à. Khoan đã, đấy là kiểu quái vật điển hình trong mấy cuốn tiểu thuyết ở thế giới khác mà nhỉ. Tôi đã sống ẩn dật quá lâu đến mức quên cả chuyện này rồi. Tốt nhất nên bắt đầu học vài phép tấn công kể từ giờ mới được.
“Bác nói đúng, cháu sẽ thử điều đó.”
“Những nguyên tố cấp thấp khá là dễ học, vậy nên chắc em có thể học được những câu thần chú trung cấp mà không gặp khó khăn gì. Em cũng có rất nhiều ma lực nữa nên biết đâu đấy, em có thể dùng được ma thuật cấp cao hệ đất ấy chứ.”
“Nếu Ryoma biết cách kiềm chế ma lực của mình bằng kĩ năng kiểm soát ma lực, cậu bé có thể tăng tốc độ hồi phục ma lực hơn cả hiện tại nữa. Nghĩa là có thể luyện tập nhiều hơn trong cùng một ngày.”
“Điều đó đặc biệt có lợi cho một pháp sư, vậy nên đừng để tài năng của mình bị bỏ phí nhé.”
“Vâng, cháu sẽ cố gắng.”
Khi tôi đã hiểu ra mình đặc biệt thế nào đối với xã hội bên ngoài, giọng thì thầm của Eliaria, người vẫn đang nhìn vào bảng trạng thái của tôi, vang tới tai.
“Ryoma tự huấn luyện bằng cách liên tục sử dụng ma thuật trong cuộc sống hàng ngày. Nếu mình làm thế, ma pháp của mình cũng…”
“Ngay cả khi cậu không dùng nó trong cuộc sống hàng ngày, nếu cậu chơi cùng nó trong thời gian rảnh, cậu cũng sẽ quen ngay thôi.”
“Chơi cùng…?”
Cô bé nhìn có vẻ quyết tâm nên tôi kể những gì tôi hay làm trong rừng ra, nhưng chỉ nhận được lại ánh mắt kì lạ.
“Cậu không thường thử làm tất cả mọi thứ bằng ma thuật cơ bản à?”
“Không…? Huấn luyện thường luôn liên quan đến việc giải phóng chính xác loại ma thuật đã được định sẵn.”
“Kĩ năng ma thuật liên quan trực tiếp đến thu nhập cũng như đời sống của một người, vậy nên ta chưa từng nghe có ai chơi với nó cả.”
“Ví dụ như ma thuật lửa được sử dụng trong xưởng rèn hoặc xưởng sắt, những nơi cần nhiệt độ cao. Hệ băng và không gian thì được dùng ở nhà hàng để bảo quản cũng như vận chuyển đồ ăn. Hệ đất và mộc thì dùng trong xây dựng và trồng trọt, và các ngành nghề khác. Vậy nên nếu em giỏi một trong số chúng, cơ hội việc làm và thăng tiến của em sẽ cao hơn so với những người khác.”
Tôi hiểu rồi. Tôi biết việc này không bị cấm, nhưng ma thuật được coi như đồ ăn vậy. Vậy nên tôi đoán là chơi cùng ma thuật cũng giống như đang phí phạm ma lực. Nghĩa là… việc này không tốt à? Đúng lúc ý nghĩ đó hiện lên trong đầu, ba người lớn đã xen vào hỗ trợ tôi.
“Chơi cùng ma thuật. Không phải thứ chúng ta nghe thấy thường ngày, nhưng nếu con thích thì nên thử, Elia à.”
“Đúng đó. Kể cả có dùng một chút ma lực để chơi cùng, Elia cũng còn thừa rất nhiều ma lực để luyện các bài tập khác mà.”
“Cháu nên coi nó như là giờ giải lao giữa các buổi huấn luyện.”
Tôi không biết có nên coi nhẹ việc này như vậy không, nhưng đúng là Eliaria có rất nhiều ma lực. Dùng một chút cũng không hại gì cả. Quan trọng hơn, đây là gợi ý của tôi sau khi cho họ xem kĩ năng ma thuật của mình, vậy nên họ chắc hẳn rất tin tưởng tôi. Họ chỉ bảo rằng sẽ kiểm tra độ an toàn của chúng trước, mà cái đó tôi cũng định nhờ nên cũng chẳng sao. Tôi có thể dạy tiểu thư cách chơi với ma thuật. Nhưng chúng tôi hiện vẫn đang trong nhà thờ, nên tốt nhất là không nên làm nó ở đây.
“Nếu có cơ hội trong tương lai, mình sẽ dạy cho cậu một ít.”
“Thật á?! Mình rất mong đợi điều đó!”
Eliaria vui mừng nắm lấy tay tôi.
Thực ra nó cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là ma thuật cơ bản mà pháp sư nào cũng dùng được thôi, nhưng thấy cô ấy vui vậy tôi cũng vui lây.
“Giờ thì chúng ta đi tiếp chứ? Chúng ta đã bàn hết những việc cần bàn ở đây rồi, và vẫn còn việc phải làm đấy.”
Đúng như Reinhart nói, chúng tôi vẫn cần đến đăng kí ở hội. Sau đó, chúng tôi rời khỏi nhà thờ và tiến đến Hội Thuần Thú.