Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 1 - Chương 1 Hồi 15: Từ Nhiệm Vụ Hoàn Thành Đến Nhiệm Vụ Tiếp Theo

Khi tôi về đến hội, người lễ tân đã giúp tôi ban nãy vẫn còn đang làm việc.

“Xin lỗi.”

“Ồ, cậu là người lúc sáng…”

“Tôi đến để báo cáo hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hả? Hoàn thành? Mới được có tầm 3 tiếng kể từ lúc cậu nhận nhiệm vụ… cậu không bỏ việc đấy chứ?”

“Nó đã xong rồi.”

Tôi đưa tờ giấy xác nhận ra làm bằng chứng.

“…Wow, cậu thực sự hoàn thành nó rồi. Và cậu còn nhận được phần thưởng phụ nữa chứ. Ấn tượng đấy. Đây không phải nhiệm vụ khó, nhưng mùi hôi ở đó thật khủng khiếp, rất nhiều người đã bỏ cuộc khi rác cứ tiếp tục tràn qua cái lỗ trên tường.”

“Tôi chỉ ăn may khi có đúng loại phép thuật cần thiết thôi.”

“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Hãy để tôi điền nốt báo cáo nhiệm vụ thành công đã… Được rồi, đây là phần thưởng 30 đồng xu bạc trung.”

Người lễ tân đưa tôi một túi bạc. Hm? Thế này là quá nhiều so với những gì được ghi trên tờ mẫu yêu cầu…

“Tôi biết là có một khoản phụ nhưng không phải thế này là hơi nhiều sao?”

“Mọi người đã ngừng nhận việc này, vậy nên khách hàng Miya đã nâng mức tiền thưởng lên để khuyến khích những người khác. Thêm vào đó còn có phần thưởng phụ khi cậu đạt được một tiêu chuẩn nhất định, vậy nên lượng tiền này là đúng rồi đấy.”

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

“Còn nữa, hội trưởng có yêu cầu cậu gặp ông ấy ở trên văn phòng khi cậu quay về; vậy nên cảm phiền cậu đi theo tôi.”

“Hội trưởng?”

Người trả lời câu hỏi của tôi không phải người lễ tân mà là một người đàn ông ở quầy đối diện đang làm thủ tục.

“Đừng lo lắng, chả có chuyện gì đâu. Ông ta vẫn thường như thế.”

“Ý anh là sao? À… Tên tôi là Ryoma Takebayashi.”

“Tôi là Jeff Grange. Cái lão già đó thường rất hay chõ mũi vào việc của người khác, đặc biệt là những người mới vào hoặc những thiếu niên mạo hiểm giả dưới 13 tuổi như cậu. Ông ta cũng chăm sóc cho tôi hồi tôi là lính mới. Mặt ông ta nhìn chả khác gì một tên du côn tầm thường, nhưng cậu không cần phải sợ ổng đâu.”

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn rất nhiều.”

“Không vấn đề gì.”

Ngay sau đó, một giọng nói hướng đến chúng tôi từ phía sau quầy.

“Đúng rồi đấy, cậu không cần phải cảm ơn cậu ta đâu.”

“A, chú Hội trưởng.”

“Chậc! Là lão già.”

“Có cái kiểu người nào vừa nhìn thấy mặt người ta đã làm câu ‘chậc’?! Và tôi nhìn không giống một tên du côn, chết tiệt!”

“Bất cứ ai nhìn thấy mặt ông cũng nghĩ đấy là một tên du côn!”

“Im đi! Làm thế quái nào mà tôi chỉnh được khuôn mặt cứng rắn này! Nhưng mặt tôi không nhìn gian xảo như mấy tên du côn!”

“Nếu có một cô gái đang dạo phố ban đêm mà thấy mặt ông, cô ấy sẽ bỏ chạy mất dép và hét toáng lên…”

“Guh… Người của thị trấn này sẽ không làm thế!”

“Đương nhiên, vì người ta quen mặt ông mất rồi còn đâu!”

“Hự! Đủ rồi… Ryoma, đi theo tôi.”

Những lời của Jeff đâm xuyên vào trái tim trưởng chi nhánh, khiến ông ôm ngực rồi lủi dần về phía trong và gọi tôi.

Tôi chào tạm biệt Jeff cũng như người lễ tân trước khi đi theo hội trưởng.

Căn phòng tôi được dẫn vào vẫn là văn phòng trưởng nhánh mà tôi tới vào hôm qua.

“Cứ ngồi bất cứ chỗ nào cậu muốn. Và cái túi gì kia? Nhìn nó nổi bật quá đấy.”

“Cháu xin lỗi, cơ mà thú nuôi của cháu nằm trong giỏ này.”

“Ồ, cậu là nhà thuần thú à? Tôi cứ tưởng cậu là thợ săn hay cái gì đó cơ.”

“Thú nuôi của cháu chỉ là slime thôi, và cháu vẫn còn tay mơ lắm. Vậy nên cứ coi cháu là một thợ săn biết phép thuần hóa đi. Cháu tận dụng slime dính để đặt bẫy, và slime độc để làm mũi tên độc.”

Trưởng nhánh nhoẻn miệng cười.

“…Cậu nghĩ ra được mấy trò nguy hiểm phết nhỉ.”

“Chú nghĩ thế à? Cơ mà chúng chỉ là slime thôi.”

“Tôi từng trải qua rồi nên cũng biết. Nếu đấy là slime thường thì chả sao, nhưng những loại cấp cao thì không thể coi thường. Rất nhiều mạo hiểm giả hay gộp hết các chủng loại cấp cao và loại thường thành một. Cơ mà thực tế thì slime cấp cao vẫn rất yếu, tuy nhiên nếu cậu bị dính axit của slime axit, áo giáp của cậu sẽ bị hỏng. Và nếu như trận chiến đó kéo dài, đến lúc cậu về được thị trấn thì số trang bị mới tinh vừa sắm được sẽ chỉ còn là những mảnh vụn mà thôi. Nếu cậu bị dính độc trực tiếp thì còn có thể nguy hiểm tới tính mạng nữa. Slime dính thì quả thực là một nỗi phiền phức, hơn nữa, nếu cậu bị kẹt trong lúc có con quái vật khác đang tiến tới thì coi như cậu tiêu đời rồi. Những mạo hiểm giả từng rơi vào tình huống đó sẽ không bao giờ coi slime là một quái vật yếu. Cơ mà nếu họ vẫn cứng đầu không chấp nhận điều đó thì, chà… lần sau mà chuyện đó lại xảy ra thì cứ sẵn một vé lên thiên đàng nhé.”

“Cháu hiểu rồi… quả thực ở Hội Thám Hiểm này mọi thứ đều dễ dàng hơn. Thực ra, cháu từng được bảo ở bên Hội Thuần Thú là nếu chỉ dùng mỗi slime, những người khác sẽ coi cháu là kẻ vô dụng.”

“Tôi cũng nghe chuyện này từ ông già bên đó không biết bao nhiêu lần rồi. Vậy ra đó là lý do cậu gia nhập hội này hả?”

“Vâng, đúng vậy. Slime không hợp với việc nặng nhọc, vậy nên cháu đến đây để tìm những công việc không yêu cầu sức khỏe.”

Worgan gật đầu hiểu ý tôi.

“Tôi hiểu… À đúng rồi, chúng ta ở đây là để bàn chuyện công việc cơ mà. Tôi nghe nói cậu đã nhận công việc đầu tiên ngày hôm nay, và mọi chuyện tốt đẹp chứ?”

“Vâng, khách hàng rất hài lòng với kết quả. Cháu còn được nhận thêm phần thưởng phụ nữa.”

“Wow, làm tốt lắm. Tôi chỉ biết đây là công việc dọn dẹp thôi, cậu chọn cái nào vậy?”

“Cháu dọn nhà cho một khách hàng tên là Miya.”

Trưởng nhánh trợn tròn mắt khi nghe thấy điều đó.

“Cậu thực sự đến và dọn nhà cô ta à?”

“Chú biết chị ấy ạ?”

“Đương nhiên rồi, Miya là một mạo hiểm giả của thị trấn này mà. Cô ấy cũng đến hội khá thường xuyên.”

“Cháu hiểu rồi.”

“Nhưng… nếu cậu hoàn thành được yêu cầu đó, tức là cậu đã lau dọn nó rồi đúng không?”

“Vâng.”

“Tôi không nghĩ có ai có thể lau dọn được ngôi nhà đó… cậu làm cách nào vậy?”

“Cháu chỉ biết đúng loại ma thuật cần cho việc này thôi. Nó dùng rất nhiều ma lực và cũng khó điều khiển nữa, vậy nên không nhiều người biết về thuật này.”

“Thật đấy à… Vậy thì tôi có một công việc khác muốn giao cho cậu đây…”

Có phải là…

“Ý chú là yêu cầu dọn nhà vệ sinh công cộng ấy hả?”

“Ớ, cậu biết rồi à?”

“Vâng, sáng nay cháu có phân vân giữa hai việc này.”

“Tuyệt, thế thì mọi chuyện đơn giản hơn rồi. Chính quyền có đăng yêu cầu này ở hội, sau đó nói với người dân rằng nhà vệ sinh chưa sạch là do lỗi của hội. Giờ thì mọi lời phàn nàn lại chuyển hướng về phía chúng ta. Mặc dù rõ ràng ban đầu bọn họ mới là người không chịu trả tiền cho mấy người từ khu ổ chuột.”

“Cháu có nghe chuyện này từ lễ tân, nhưng việc đó là thật à?”

“Đúng rồi đấy. Cậu có biết nguồn thu nhập của thị trấn đã giảm so với vài năm trước không?”

“Cháu có nghe là sản lượng từ hầm mỏ không ổn cho lắm.”

“Đúng vậy, đấy là lý do chính quyền muốn giảm khoản thu chi… bằng cách cắt giảm hầu hết ngân sách để dùng cho việc bảo trì cơ sở vật tư, chuyển hậu quả lên người dân của thị trấn.”

Có vẻ như những người sống ở khu ổ chuột phải chịu hậu quả nặng nề nhất. Chính quyền cũng giảm dần số lượng nhân viên của họ, tuy nhiên điều đó khiến họ bị thiếu nhân sự. Và thế là khi lượng công việc dồn lên không được giải quyết, bọn họ liền đổ lỗi cho nhân viên không làm việc hiệu quả và cắt giảm lương của họ. Sau khi cư dân bắt đầu phàn nàn về việc này, chính quyền lại bắt đầu tuyển người với số lượng lớn. Nhưng lần này, họ lại lấy lý do là ‘người từ khu ổ chuột không làm việc nghiêm túc’ và trả lương thấp hơn rất nhiều, dẫn đến việc chả có ai từ khu ổ chuột muốn nhận việc.

“Không quan trọng người đó nghèo đến mức nào, kể cả người ta có đến từ khu ổ chuột đi nữa thì cũng chả có ai muốn làm việc không công cả. Bọn họ cũng có yêu cầu lương cao đâu. Chỉ là… những người đó đang sống trong nghèo đói, vậy nên giả dụ họ bị mắc bệnh, họ sẽ không có đủ tiền chữa trị. Có quá nhiều rủi ro khi phải làm việc mà hầu như chả nhận được gì.”

Chà… chuyện đó thì đúng thật.

“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ hoàn thành công tác chuẩn bị để nhận việc sớm nhất có thể. Có lẽ là vào sáng sớm ngày mai.”

“Thế thì tuyệt quá, cảm ơn cậu. Sẽ có phần thưởng hậu hĩnh khi cậu xong việc.”

“Cảm ơn chú.”

Có lẽ tôi cũng nên nói chuyện này với anh Reinhart. Họ là những người có sức ảnh hưởng lớn nhất, với lại thảo nào họ cũng sẽ hỏi hôm nay tôi làm được gì. Nếu họ biết về việc này, họ chắc sẽ sớm hành động thôi.

“…Đang nghĩ gì thế nhóc?”

Trông mặt tôi suy tư lắm à?

“Không có gì, cháu chỉ đang nghĩ vì hôm nay mình tự ra ngoài làm việc, thể nào những người đi cùng cháu đến đây đăng kí hôm qua cũng sẽ hỏi ngày của cháu thế nào…”

Khi hội trưởng nghe thấy thế, ông ta lại nhoẻn miệng cười. Những lời của Jeff ban nãy lại hiện lên trong đầu khi tôi nhìn khuôn mặt xấu xa của ông ta…

“Cậu khá là thân thiện đó nhóc… Cậu có nghĩ họ sẽ làm gì không?”

“Cháu tin là họ sẽ làm gì đó khi biết được điều này.”

“Dựa vào cái gì?”

“Không có gì cụ thể cả. Chỉ là cháu là một đứa mồ côi và sống ở một nơi khỉ ho cò gáy ở trong rừng, cho đến cái ngày cháu vô tình gặp được họ. Họ đã chăm sóc cho cháu ở mọi khía cạnh từ thời điểm đó. Nên nhớ cháu là một người hoàn toàn xa lạ nhé. Cháu hiểu rằng họ không thể đối xử với tất cả mọi người trong khu ổ chuột ngang bằng nhau, nhưng cháu chắc chắn họ không phải kiểu người sẽ mặc kệ sau khi biết được sự thật.”

“…Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ mong đợi kết quả từ cậu.”

“Vâng. Vậy thì… giờ cháu xin phép về nhé? Cháu cần chuẩn bị cho ngày mai nữa.”

“Chắc chắn rồi, tôi giao phó mọi chuyện cho cậu đấy. Tôi sẽ bảo lễ tân ưu tiên giao công việc này khi cậu đến nơi. Mặc dù cũng chả có ai thèm nhận việc này đâu.”

“Nhỉ?”

Chúng tôi cùng bật cười, sau đó tôi rời khỏi hội và trở về nhà trọ. Trên đường về, tôi tìm một cửa hàng bán vải giá rẻ và một bộ may vá. Tôi cũng mua thêm một ống chỉ rỗng.