Ngày hôm sau, tôi đến Hội Thám Hiểm một mình.
Nhà công tước nói với tôi rằng hôm nay họ có buổi gặp mặt với thống đốc, vậy nên tôi sẽ phải đi một mình. Chị Elise cũng bảo tôi có thể ở lại nhà trọ thay vì đi lang thang quanh thị trấn, cơ mà tôi nghĩ sau khi đăng kí ở hội rồi thì nên đi nhận công việc đầu tiên luôn sẽ hay hơn. Có lẽ tôi nên chọn việc gì đấy như hái thảo dược cho an toàn chẳng hạn.
Tôi đeo cái túi đặc biệt do mình tự chế (có chứa slime ở trong) ra phía sau lưng và tìm công việc được dán trên bảng dành cho hạng G. Có rất nhiều công việc thú vị và đủ các thể loại, từ hái thảo dược cho đến lau dọn, hoặc hỗ trợ chuyển nhà. Ban đầu tôi nghĩ sẽ chọn việc hái thảo dược, nhưng có vẻ như sau khi hái và mang chúng về đến hội thì mới được phép nhận công việc đó. Vậy thì tôi có thể hoàn thành chúng trên đường trở về từ một công việc khác cũng được.
Và thế là trong lúc tôi đang tìm việc gì đó khác ngoài hái thảo dược, có hai công việc khác khiến tôi chú ý giữa hàng đống công việc dán trên bảng. Chúng yêu cầu dọn dẹp một căn nhà và nhà vệ sinh công cộng của thị trấn. Ngoài cái nhà ra, nhà vệ sinh công cộng có thể được dọn bằng loại ma thuật mà tôi tự nghĩ ra hồi trước, kết hợp cùng với slime ăn chất thải. Tôi nên hỏi thêm thông tin từ lễ tân.
“Xin thứ lỗi, tôi có thể hỏi một chút được không?”
“Chào mừng, tôi có thể giúp được gì?”
“Cô có thể nói thêm thông tin về hai công việc này được không?”
“Cái nào? A… là hai việc này. Hai việc này đã được đăng lên từ khá lâu rồi. Chúng đều chỉ yêu cầu dọn dẹp, cơ mà cả hai nơi đó quá hôi thối và bẩn thỉu nên không ai muốn nhận. Và còn cả về vấn đề khu vực đó nữa…”
“Chúng đều là khu vực lớn à?”
“Cực kì lớn là đằng khác. Đầu tiên là về ngôi nhà: Ngôi nhà của khách hàng này nằm cạnh một bãi rác. Vị khách hàng cũng không thích điều này, nhưng do giá của nó quá rẻ, nên họ vẫn quyết định mua. Một vài tháng sau khi mua, bức tường của căn hầm phía sát với bãi rác bị sập, khiến tất cả rác thải tràn vào trong hầm. Bây giờ mùi thối đã lan ra khắp cả nhà, và khách hàng đó cũng rất tuyệt vọng. Ngay cả khi được dọn đi, rác thải vẫn sẽ tiếp tục ngập lên nếu như bức tường không được sửa, cơ mà muốn sửa được bức tường thì lại phải dọn được hết rác trước – nói chung nó là một vòng lặp vô hạn.”
“Nhà vệ sinh công cộng đáng nhẽ phải được dọn bởi những người sống trong khu ổ chuột mà chính quyền thuê, tuy nhiên có một số vấn đề liên quan đến tiền công nên bọn họ đã từ chối nó. Kể từ đó, không có ai dọn dẹp nơi đấy nữa, và đó là từ ba tháng trước rồi. Có quá nhiều phàn nàn về mùi hôi nên việc này được chuyển lại cho hội.”
Cô ấy tử tế giải thích tất cả cho tôi, nhưng những chi tiết này quả thực rất tệ hại. Không, từ ‘tệ hại’ là không đủ để miêu tả nó.
“Thay vì phàn nàn thì vấn đề cần quan tâm hơn là dịch bệnh… cho cả hai chỗ đó.”
“Ôi chà, cậu thực sự rất thông minh đó. Quá chuẩn luôn! Họ nói rằng dịch bệnh thường ẩn nấp ở những nơi bẩn thỉu mà. Đó là lý do cần phải làm gì đó với chúng, nhưng hiện vẫn không có ai muốn nhận việc…”
“Chính xác thì những nơi này rộng đến mức nào?”
“Ngôi nhà thì khoảng 200m2 còn cái bể phốt của nhà vệ sinh công cộng thì rộng 7m, sâu 2m tính từ lối vào đến bức tường đối diện, và có tổng 30 cái bể như thế. Số lượng nhà vệ sinh công cộng tương đương với số bể phốt.”
“Và thành phần của rác thải thì sao? Tôi biết nhà vệ sinh thì có cái gì rồi.”
“Hầu hết là rác thải trong nhà, số còn lại là nguyên liệu thực vật và rác thải gỗ.”
Nếu vậy thì những con slime ăn chất thải của tôi có thể xử lý được chúng.
“Tôi hiểu rồi. Vậy cho tôi nhận việc dọn ngôi nhà.”
“Hả?! Cậu sẽ nhận à?!”
“Vâng, tôi tình cờ có một câu thần chú khá là tiện cho việc dọn dẹp. Cơ mà nó tốn hơi nhiều ma lực nên nhiều người sẽ không sử dụng được.”
“Tôi hiểu! Vậy thì xin hãy đưa thẻ cho tôi. Không có giới hạn thời gian cho việc này, và cậu cũng không bị phạt nếu muốn bỏ nó.”
“Tôi hiểu rồi.”
Người lễ tân này hoặc là vô cùng đam mê công việc của mình, hoặc là rất nghiêm túc khi nói rằng không có ai nhận việc này. Cô ấy chuẩn bị xong hết tất cả các giấy tờ trong chớp mắt, lấy thẻ hội của tôi và gói gọn các thủ tục để tôi có thể nhanh chóng đến ngôi nhà của khách hàng. Ngôi nhà nằm ở phía đông của Thị trấn Gimul, ở trong khu vực nhà giá rẻ. Tất cả các ngôi nhà quanh đầy đều trông khá cũ. Địa chỉ mà tôi cần đến cũng là một ngôi nhà gạch đã ố màu.
Tôi gõ cửa. Không có ai trả lời… Tôi gõ lần nữa… Nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Họ đi vắng rồi à…? Tôi thử gõ cửa lần nữa, lần này gọi to.
“Xin chào! Hôi Thám Hiểm gửi tôi đến đây để xử lý yêu cầu dọn dẹp!”
Ngay khi tôi hét lên thế, tiếng rầm rầm của ai đó chạy trên sàn nhà cọt kẹt vang lên, trước khi cánh cửa bật tung.
“Cậu thực sự đến đây để dọn dẹp à, meow?!”
“!”
Cô gái đứng trước mặt tôi là một miêu thú nhân, với tai mèo trên đầu cùng một cái đuôi phía sau. Tôi biết về sự tồn tại của họ và cũng thấy vài người trong hội, nhưng đây là lần đầu tôi được tiếp xúc với một người. Tâm trạng tôi phấn chấn hẳn lên… thật không may lần tiếp xúc đầu tiên với tộc người thú lại là giữa mùi hôi thối nồng nặc của đống rác này. Nhưng… nguyên là một người Nhật, tôi không thể bỏ quên nụ cười xã giao của mình được!
“Vâng, tôi là Ryoma Takebayashi, mạo hiểm giả được hội gửi tới. Cô có phải là khách hàng không?”
“Vâng! Cậu thực sự đến đây dọn dẹp hả, meow?! Tôi sắp bỏ cuộc đến nơi rồi!”
“Vậy thì, xin hãy xác nhận tờ yêu cầu này.”
“Yup, yup! Không có sai sót gì ở đây hết, meow! Tôi là khách hàng, Miya! Cảm ơn rất nhiều vì đã đến, meow!”
“Chị nên để dành lời cảm ơn sau khi công việc đã hoàn thành.”
“Ư… Uhmeowww!”
Cô ấy đang khóc đấy à?!
Tôi đang nói chuyện rất bình thường, nhưng Miya đột nhiên bật khóc sau khi nhìn vào tờ đơn yêu cầu vài lần… T-Tôi nên làm gì bây giờ?
“N-Này. Bình tĩnh lại đã nhé?”
“Xin lỗi, meow… Tôi chỉ… vui quá. Tất cả các mạo hiểm giả đến đây đều cau có và lúc nào cũng phàn nàn… Họ đều bỏ về giữa chừng, meow… Một số còn không thể chịu được mùi hôi khi đứng trước cửa và bỏ về luôn… Lần đầu tôi thấy có ai sẵn sàng giúp đỡ như cậu, meow…”
Không, đáng nhẽ những mạo hiểm giả đó phải cố gắng hơn mới phải. Nếu họ bị ốm là một chuyện, cơ mà bỏ về khi đã đứng ngay trước cửa thì thật là…
“Tôi sẽ bắt đầu làm ngay, nó nằm ở dưới hầm đúng không?”
“Yup. Nhưng cậu định làm gì, meow?”
“Tôi được bảo là rác thải đều là rác từ nhà bếp và các nguyên liệu thực vật khác. Nếu đúng vậy thì tôi có một câu thần chú khá tiện dụng để xử lý chúng.”
“Thật á, meow?”
“Vâng. Nó tốn rất nhiều ma lực, nên ít người dùng được nó, nhưng nó có tồn tại. Với lại tôi cũng sẽ dùng thú nuôi của mình nữa.”
“Ồ, vậy cậu là một nhà thuần thú à, meow? Ưm… miễn là cậu làm nó sạch thì cậu muốn làm thế nào cũng được. Tôi sẽ để hết mọi việc cho cậu, meow.”
“Tôi hiểu rồi. Chỉ để xác nhận, chị không giữ thứ gì đáng quý dưới hầm, đúng chứ?”
“Không, tôi chưa bao giờ dùng cái hầm đó để chứa đồ cả, meow. Ngay cả khi tôi có làm thế, tôi cũng sẽ vất bất cứ thứ gì bị chôn vùi dưới đống rác đó đi thôi, meow.”
Chà, trừ khi đó là thứ cực kì quan trọng, hầu hết mọi người cũng sẽ làm thế mà thôi. Nhưng chuyện đó lại càng tốt cho tôi.
“Nếu thế thì chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi. Vậy tôi sẽ vất bỏ toàn bộ mọi thứ ở trong hầm, được chứ?”
“Thoải mái đi, meow. Tôi nhờ cậu hết đó!”
“Vậy tôi sẽ bắt đầu ngay. Lối vào hầm là ở đâu?”
“Lối này, meow.”
Miya dẫn tôi đến một cái cầu thang hướng xuống tầng dưới. Tôi bước xuống và thấy một cánh cửa ở dưới cùng mở ra một núi rác đầy ruồi bay quanh. Tôi liền lấy một con slime ăn chất thải khổng lồ ra khỏi giỏ và ném nó vào trong phòng. Sau khi đóng cửa lại lần nữa, tôi ra lệnh cho chúng tách ra, khiến cả căn phòng ngập trong slime từ sàn lên đến trần. Nếu như lũ slime tiết ra mùi hôi, ruồi sẽ bao quanh chúng, và thế là lũ slime có thể ăn luôn số ruồi đó. Có vẻ như slime ăn chất thải coi chúng là một món ngon. Tất cả công việc sau đó chỉ là để lũ slime ăn hết toàn bộ số rác trong phòng, nhưng nếu người khác nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa thế này, họ sẽ nghĩ tôi đang bỏ bê công việc, vậy nên tôi đã ẩn mình sau một kết giới tàng hình.
Khoảng 20 phút chờ đợi sau. Lũ slime ăn chất thải báo với tôi rằng chúng đã ăn hết mọi thứ, vậy nên tôi mở cửa bước vào. Nhìn mọi thứ thoáng hơn hẳn lúc tôi mới tới, nhưng nó vẫn rất hôi hám. Và đúng như những gì hội đã miêu tả, có một cái lỗ trên bức tường khiến rác thải mới tiếp tục rơi vào trong. Có vẻ như ngôi nhà này được xây trên con dốc với bãi rác nằm ở đỉnh dốc. Ai lại đi xây nhà ở cái chỗ này không biết… Còn chưa kể phần móng phía bên kia của bức tường cũng có vẻ khá yếu, như thể nó đã được đào lên để chôn rác vậy. Nhưng mà thế lại rất tiện cho lũ slime của tôi ăn hết được đống rác đó.
“Miya.”
“A… Có chuyện gì vậy, meow?”
“Nguồn gốc của đống rác trong hầm là đến từ phía bên trái của ngôi nhà đúng không?”
“Bãi rác á? Vâng, đúng vậy, meow.”
“Tôi sẽ sang bên đó để ngăn không cho rác thải tràn vào tiếp. Nếu chị cần gì thì cứ gọi tôi.”
Sau khi báo cho khách hàng của mình, tôi đi ra ngoài và thả những con slime của mình lên bãi rác.
“……”
“Đấy là một con slime!”
“Đ-Đúng, có vẻ thế…”
…Một người mẹ cùng con nhỏ đi qua và nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi. Để an toàn, tôi cũng nên tạo một kết giới tàng hình ở đây mới được. Chẳng có gì sai khi một nhà thuần thú ở quanh những con slime của họ cả, nhưng người ngoài có thể thấy không thoải mái.
Nhân tiện, kết giới tàng hình dùng nguyên tố bóng tối để tạo ra hiệu ứng khiến những thứ bên trong kết giới khó bị để ý hơn, dẫn đến những trường hợp như vô tình đi quá đoạn rẽ. Nghĩ lại thì, tôi cũng thường đi quá lối vào nhà ở trong rừng hồi tôi mới tập phép này. Tôi tiếp tục hồi tưởng trong khi giúp lũ slime, và khoảng gần một tiếng sau toàn bộ bãi rác đã bị ăn sạch.
…Tôi cũng tò mò không biết cơ thể chúng ra sao. Slime không hẳn là loài phàm ăn, chúng thường chỉ ăn hết số đồ ăn được cho. Nhưng dù sao thì bãi rác cũng đã được xử lý xong. Và bức tường thì vẫn bẩn, vậy nên giờ đến lượt tôi xử lý. Tôi quay trở lại căn hầm và ra lệnh cho lũ slime ăn chất thải cùng slime cọ rửa phun ra dung dịch khử mùi lên cả phía bên trong lẫn bên ngoài các bức tường, loại bỏ mùi hôi thối trước khi tôi rửa sạch chúng bằng nước.
“Cọ Xông Hơi.”
Nước tạo ra từ ma thuật được nén lại và phun ra giống như máy rửa áp lực cao. Hồi tôi còn nghiên cứu ma thuật ở trong rừng, tôi đã thất bại trong việc bắt chước máy cắt tia nước áp suất cao; nhưng chợt nhận ra toàn bộ bụi bẩn đã bị tẩy sạch trên hòn đá được đặt làm mục tiêu, vậy nên tôi nghĩ có thể dùng phép này như một loại ma thuật lau dọn. Nó có thể tẩy sạch cả vết bẩn cứng đầu nhất, nhưng thuật này đòi hỏi một lượng ma lực được cấp liên tục, vậy nên muốn dọn xong một phòng sẽ tiêu tốn rất nhiều ma lực. Lợi ích của ma thuật này là nó có thể kéo dài bao lâu cũng được miễn là lượng ma lực cấp cho nó không ngừng lại, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc những người có ít ma lực không thể dùng được phép này.
“Được rồi, thế này chắc là ổn rồi đấy.”
Toàn bộ vết bẩn trên tường đã được xóa sạch. Tôi cho lũ slime ăn chất thải uống nốt số nước bẩn còn thừa, giải quyết triệt để chúng. Vấn đề tiếp theo sau khi lau dọn phòng là cái hố ở trên tường. Để nó thế này không ổn chút nào, vậy nên tôi nghĩ sẽ lấp nó đi bằng bất cứ thứ gì tôi có. Tôi sử dụng Tạo Khối để biến phần đất bên ngoài thành những khối đá. Sau đó điều chỉnh lại cái hố cho nó thành hình vuông. Phần còn lại chỉ là dùng dung dịch dính đông cứng của slime dính như xi măng để lấp đầy bức tường… với sự trơ giúp của lũ slime, tôi hoàn thành công việc chỉ trong 20 phút.
Sau khi làm hết những thứ có thể, tôi dùng slime cọ rửa xử lý nốt công đoạn cuối cùng, đó là làm căn phòng sáng bóng lên, trước khi cất hết lũ slime vào giỏ và gọi Miya.
“Miya.”
“Meow?! Cậu đã thay lại bộ quần áo lúc mới tới đây rồi… S-Sao vậy, meow…? Đừng bảo là cậu cũng bỏ cuộc nhé…”
“À thì, tôi dừng lại là vì… tôi làm xong hết rồi.”
“…Meow? Ehh? Cái gì cơ?”
Sẽ nhanh hơn nếu tôi cho cô ấy xem thành quả. Tôi dẫn một Miya vẫn còn đang bối rối xuống căn hầm. Khi Miya nhìn vào trong, hàm dưới của cô gần như rơi xuống đất.
“Meow… C-C-Cậu đã làm gì ở đây vậy, meow?!”
“Dọn dẹp.”
“Thật tuyệt vời, meow! Cậu thực sự dọn hết được chúng! Mọi người đều đã bỏ cuộc vì rác tứ tiếp tục tràn vào trong! Cậu còn sửa cả bức tường nữa ư, meow?!”
“Tôi không thể để rác tiếp tục tràn vào như vậy, nên tôi dùng ma pháp hệ đất để tạo những khối đá lấp đầy vào đó. Cơ mà màu sắc của chúng so với bức tường xung quanh trông có hơi lệch lạc, vậy nên nếu chị thấy xấu thì tôi có thể bỏ nó đi…”
“Không cần, meow! Tôi không thấy phiền đâu, đằng nào tôi cũng định nhờ một công ty xây dựng nào đó lấp nó đi rồi. Vậy nên tôi thực sự rất biết ơn cậu đó, meow.”
“Tôi hiểu, nếu vậy thì… Chị có thể xác nhận công việc này đã hoàn thành không?”
“Chắc chắn rồi, meow. Cậu làm việc quá xuất sắc, thậm chí còn sửa cả bức tường nữa; tôi sẽ yêu cầu họ tăng phần thưởng cho cậu!”
“Cảm ơn chị rất nhiều.”
Miya mỉm cười kí vào biên bản xác nhận hoàn thành. Và thế là công việc đã thành công. Giờ tôi chỉ cần cầm biên bản này về đưa cho lễ tân và nhận thưởng thôi. Miya tiễn tôi cùng lời cảm tạ trong khi tôi thảnh thơi quay về hội, tràn ngập cảm giác thành công và nhẹ nhõm vì đã an toàn hoàn thành công việc đầu tiên của mình tại thị trấn này.