Ngày hôm sau.
Rốt cuộc thì chúng tôi cũng không đến được nhà thờ ở thị trấn Keleban. Có một cái khác ở Gimul, nên chắc tôi sẽ đến chỗ đó. Cho đến lúc đó thì tôi sẽ cầu nguyện với những bức tượng đá mà tôi tạc hôm qua vậy.
Cứ như vậy, chúng tôi sẽ tận hưởng chuyến đi yên bình cho đến lúc tới nơi – hay ít nhất đó là tôi nghĩ vậy…
“Trời hơi lạnh…”
“Có lẽ là do trời mưa.”
“Cũng thật kì lạ khi mưa to như vậy ở mùa này.”
“Có vẻ chúng ta không gặp may rồi, Elia à.”
Một vài tiếng sau khi chúng tôi rời khỏi thị trấn, một con mưa rào trái mùa đổ ập xuống chúng tôi. Con đường cực kỳ lầy lội khiến cỗ xe rung chuyển nhiều hơn, vì vậy tiến độ di chuyển rất chậm. Nói thật thì, cũng một thời gian dài rồi tôi mới không gặp may thế này.
Kể từ hồi đến thế giới này, chẳng có gì xảy đến với tôi mà tôi coi là không may cả, không như trên Trái Đất. Chúng tôi cũng đang ngồi trên xe ngựa nữa, vậy nên một chút mưa cũng không thể coi là không may được nhỉ? Ngay khi ý nghĩ đó lướt qua tâm trí tôi, tôi đã bị chứng minh là sai. Xe ngựa bỗng dừng lại, và một người lính hộ vệ lập tức chạy tới.
“Thưa Ngài, có vẻ như cơn mưa đã làm con đường phía trước sạt lở. Chúng tôi xác nhận rằng con đường đã bị chặn.”
“Cái gì? Anh chắc chứ?”
“Vâng, nó đã bị chặn hoàn toàn. Ở đó còn có vài tảng đá cũng như cây đổ nữa, vậy nên chúng ta không thể vượt qua được.”
“Có đường vòng nào không?”
“Các lối khác vẫn đang được xem xét, nhưng nó cũng cách khá xa đây, và những con đường có thể đi được đều có báo cáo về hoạt động của những băng cướp lớn. Theo như một trong những người lính có kĩ năng dự báo thời tiết, cơn mưa sẽ ngưng trong một vài giờ tới, vậy nên chúng tôi dự định sẽ tập trung dọn đường từ tối nay đến ngày mai để chúng ta có thể đến được thị trấn Gimul nhanh nhất có thể. Tôi xin ý kiến của Ngài Công Tước ạ…”
Reinhart suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
“Được rồi, đó có vẻ là phương án tốt nhất. Elia chưa quen được với một chuyến đi dài như thế này, và ta cũng muốn tránh những con đường nguy hiểm. Chúng ta sẽ làm theo đề xuất của anh.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức.”
Đoàn xe lại tiếp tục di chuyển. Tôi thấy họ bảo có một cái cây ở phía trước có thể dùng làm chỗ trú mưa, nhưng không phải sẽ rất tệ nếu đứng cạnh một cái cây dưới trời mưa sao…? Mà tôi nghĩ cũng không sao đâu, miễn là chưa nghe thấy tiếng sấm. Tôi sẽ đảm bảo đứng cách thân cây ít nhất hai mét. Thế sẽ an toàn hơn phòng trường hợp bị sét đánh thật.
Năm phút sau, đoàn xe lại dừng lại, những người quanh xe nhộn nhịp làm việc của mình trong khi Araune bước vào trong chiếc xe của chúng tôi.
“Chúng tôi đang nhanh chóng dựng lều. Mong mọi người hãy đợi thêm chút nữa.”
Araune mỉm cười và nói, nhưng tôi thấy lo lắng hơn nhiều cho đoàn hộ tống khi tôi thấy họ chạy quanh dưới trời mưa phía sau Araune. Là người trước đây đã từng làm việc cho một nhà tuyển dụng bóc lột hồi còn ở Trái Đất, tôi biết tằng một tên nghiệp dư cố gắng giúp đỡ cũng chỉ làm vướng chân người khác mà thôi, nhưng tôi vẫn thấy tệ khi được ngồi đây trong khi những người khác bận mải công việc.
Mà khoan, giờ mới nhớ, trong số những phép kết giới, tôi có biết phép kết giới chặn mưa mà nhỉ. Đã quá lâu kể từ khi tôi dùng rồi, nên tôi quên béng mất về nó. Việc này sẽ không cản trở đến công việc của họ!
“Em có thể dùng phép kết giới không ạ?”
“Hmm? Sao lại đột ngột vậy?”
Ôi chết, tôi nói bất ngờ quá. Họ sẽ không hiểu tôi muốn làm gì nếu nói mỗi thế.
“Ở ngoài, mọi người đang bị dính mưa… Dùng kết giới chặn mưa… ngăn cơn mưa lại. Dễ làm việc hơn.”
“Chị hiểu rồi, thế cũng sẽ rất hữu ích. Chị chắc chắn mọi người sẽ biết ơn về việc em làm đó.”
Khi nhận được sự cho phép, tôi lấy một cái áo từ trong Hòm Đồ mà tôi làm từ lông thú ra. Phần lông nằm ở phía bên trong chiếc áo, trong khi phần vải được gắn ở bên ngoài, làm người khác lầm tưởng chiếc áo bị lộn trái nếu chỉ nhìn thoáng qua. Nhưng đây là cách mặc đúng. Phần bên ngoài của chiếc áo được tráng một lớp dung dịch dính đã bị đông cứng của slime dính, tạo nên một chất liệu gần giống nhựa, biến chiếc áo khoác này thành một chiếc áo mưa. Săn bắt dưới trời mưa hiệu quả hơn nhiều khi mặc nó.
Tôi nhanh chóng khoác nó lên người và chạy đến chỗ mọi người để kích hoạt ma pháp kết giới.
“Khiên Trú Mưa, hãy bao vây lấy họ và trở thành tấm khiên chắn mưa.”
Sau khi đọc thần chú, một kết giới hình mái vòm hiện lên bên trên những người lính để chắn cơn mưa. Cả kết giới lẫn ma lực đều không thể nhìn được bằng mắt thường, vậy nên mọi người rất ngạc nhiên khi cơn mưa đột ngột dừng lại. Tuy nhiên, Camil đã nhận ra tôi khi đang làm việc và vẫy tay cảm ơn. Những người khác cũng làm theo và cảm ơn tôi, nhưng tôi chào tạm biệt họ và tiến tới mục tiêu tiếp theo.
Thật không may là kết giới của tôi không đủ to để bao trùm toàn bộ khu vực, vậy nên vẫn còn bốn điểm nữa có người đang làm việc mà tôi phải tạo kết giới. Tôi bắt đầu với khu vực gần mình nhất và lần lượt đi đến các điểm khác, kết thúc với kết giới ngay trên chiếc xe ngựa của tôi khi tôi trở về.
“Làm tốt lắm, Ryoma.”
“Em cảm ơn… Sóng.”
Tôi làm những hạt mưa còn lại bay khỏi chiếc áo bằng ma thuật hệ nước, trước khi quay trở lại ghế ngồi để uống chút trà nóng. Và cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề về chiếc áo mưa của tôi.
“Chị chưa từng nhìn thấy chiếc áo mưa nào như thế, em tự làm nó à?”
“Vâng.”
“Nó có vẻ chống nước rất hiệu quả. Có loại quái vật nào ở trong Rừng Gana có khả năng chống nước tốt như vậy sao…?”
“Tất cả những gì em làm… là sơn một lớp dung dịch dính của slime dính… rồi phơi khô nó. Nước sẽ không thấm vào. Chống được mưa.”
“Dung dịch của slime dính làm được việc đó á?”
Khoan đã, họ không biết à?
“Mọi người không biết ạ?”
“Dung dịch dính của slime dính chỉ được dùng làm keo thôi.”
Thật á? Vì lý do nào đó mà đôi mắt của Reinbach và Elise sáng rực lên. Kể cả cái này cũng là phát hiện mới ấy hả?! Việc nghiên cứu slime tại đây tàn lụi đến mức nào vậy…?
“Chị có thể mặc thử chiếc áo một chút chứ?”
“Chỉ thử chút thôi.”
Tôi lấy ra vài mảnh từ trong Hòm Đồ.
“Đây là mảnh vải đã qua xử lý. Nó mỏng nhưng rõ ràng nước không thấm qua được… nó chỉ bị cũ thôi. Nhưng nếu mọi người dùng slime cọ rửa xử lý chúng trước, nó sẽ không bị bẩn nữa.”
Chúng từng là phế liệu của lũ cướp, hay là mảnh khố của yêu tinh, vậy nên cứ bỏ qua việc tại sao chúng cũ như vậy đi.
Khi tôi đưa mảnh vải ra, Reinbach, Elise, và cả Reinhart và Sebas nhận lấy chúng rồi cuốn quanh tay, trước khi thò tay ra ngoài cửa sổ để đón nhận phần nước mưa trôi xuống từ kết giới của tôi.
“Ồ! Nó thực sự kháng nước này!”
“Nước mưa không thấm qua một chút nào.”
“Vẫn có cảm giác lạnh từ nước mưa, nhưng việc đó có thể tránh được bằng cách dùng lông thú ở bên trong, giống như chiếc áo mưa của Ryoma.”
“Ryoma, em có muốn hợp tác với nhà anh để phát triển chiếc áo mưa này thành một loại sản ph…”
“Xin thứ lỗi. Mọi người cho gọi tôi ạ?”
Trong khi bốn người họ đang thử hiệu quả của chiếc áo mưa, Araune mở cánh cửa xe ngựa ra. Có vẻ như là hiệu lệnh để gọi bác ấy là thò tay ra khỏi cửa sổ xe ngựa.
“Không, không có gì đâu. Ryoma chỉ đang cho chúng ta xem chiếc áo mưa mà cậu bé tự làm thôi.”
“Vậy ạ? Vậy thì tôi xin phép.”
Bác ấy đi ra và đóng cửa, nhưng tôi vẫn để ý thấy quần áo của bác bị ướt. Araune chắc hẳn cũng rời khỏi kết giới để đi giúp những việc khác. Tôi vội vàng gọi bác ấy lại trong khi lôi ra một màn che từ trong Hòm Đồ, cái này ban đầu là vật phẩm từ đồ của bọn cướp mà tôi lấy được, đã được xử lý và biến thành tấm vải chống nước.
“Chờ một chút đã… Araune.”
“Vâng, cậu cần gì à?”
“Cái này, để cho trời mưa… không bị ướt.”
“Cậu cho tôi mượn cái này á?”
“Nếu người ướt sẽ bị cảm lạnh. Ít nhất hãy che chắn bản thân mình đã.”
“Cảm ơn cậu rất nhiều. Vậy tôi xin phép mượn nó một thời gian vậy.”
Araune mỉm cười cảm ơn tôi, để chúng tôi ở lại và tiếp tục nhiệt tình bàn tán về tấm vải chống nước.
Từ những gì tôi biết trong cuộc bàn luận, hình thức tránh mưa phổ biến nhất ở vương quốc này là dùng da thuộc. Những vật lớn như là lều đều rất nặng và chiếm rất nhiều diện tích. Đối lập với điều này, vải chống nước chỉ cần được sơn lên bằng dung dịch dính rồi phơi khô, làm chúng nhỏ gọn hơn nhiều và có thể gấp lại được, không như da.
Thêm nữa, những đồ chống mưa được tạo ra chỉ để dùng trong trời mưa. Có nghĩa là nước mưa và đất bẩn dính khắp mọi nơi, làm phai màu chất liệu như da thuộc. Nó cũng làm chúng bị mọc nấm mốc nữa. Đương nhiên là việc này cũng có thể tránh được nếu bảo dưỡng chúng thường xuyên, nhưng mà cạo hết bùn đất, nhúng dầu, rồi thì phơi khô chúng lại lần nữa… cần quá nhiều nỗ lực. So với chúng, tấm vải chống nước của tôi chống được cả nước lẫn đất bùn, vậy nên nó rất khó bị bẩn. Và nó cũng rất dễ rửa sạch bằng nước nữa. Tất cả những gì cần phải làm là rửa sạch và lau khô để làm sạch chúng.
Trên thực tế, tôi chỉ dùng mỗi phép hệ nước ‘Sóng’ để loại bỏ hết những hạt nước dính trên áo, sau đó treo nó lên để phơi khô. Tất cả những việc đó không đáng để tính là nỗ lực.
Sau khi giải thích gần hết, cuộc đối thoại lại chuyển sang chủ đề những tấm vải đó được dùng cho việc gì. Tôi gợi ý rằng dùng chúng làm áo mưa và ô bằng kiến thức thời hiện đại của mình, rồi thì nghe đến những vật dụng đang được dùng tại thế giới này… Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được sự khác biệt của thế giới khác! Đáng nhẽ ma thuật phải là điểm mạnh của tôi mới phải… sao tôi cứ có cảm tưởng mọi thứ đang nghiêng về kiến thức của tôi vậy?
Kiến thức về thế giới hiện đại cũng giống như dùng mã gian lận ở thế giới này ấy nhỉ?
Trong khi chúng tôi tranh luận, việc chuẩn bị lều đã xong. Nói thật thì tôi còn quên mất là mình đang ngồi đợi cơ.
“Xin lỗi vì đã bắt mọi người phải chờ! Lều đã được chuẩn bị xong. Với lại những người khác cũng gửi lời cảm ơn cậu bé.”
“Không có gì đâu ạ.”
“Bao lâu nữa thì trời ngừng mưa?”
“Người dự báo thời tiết nói rằng sẽ vào khoảng từ hai đến ba tiếng nữa, sau đó chúng tôi sẽ bắt đầu dọn phần sạt lở.”
“Được rồi. Thay nhau nghỉ ngơi cho đến lúc đó, và đảm bảo rằng những pháp sư hệ đất được nghỉ ngơi thoải mái.”
“Rõ.”
Chúng tôi nhìn theo Zeph chạy đi báo lại lệnh cho những người khác trước khi tiến vào trong lều.
Thật đáng ngạc nhiên, phần nằm giữa lều rất lớn và được chia ra thành bốn phòng tách biệt bao quanh phần rìa. Đây quả thực là một căn lều to lớn và sang trọng.
“Con đường xóc hơn nhiều so với bình thường, nên hãy đảm bảo nghỉ ngơi đầy đủ nhé mọi người.”
“Vâng, em sẽ nghỉ ngơi… để làm việc cật lực sau.”
Họ đã cho tôi đi chung xe ngựa và cung cấp cho tôi chỗ ở, vậy nên tôi muốn ít nhất làm được việc này. Đó là lý do tôi trả lời như vậy, nhưng Reinbach nhìn tôi khó hiểu.
“Làm việc cật lực? Làm gì cơ?”
“Phần núi lở… cháu sẽ di rời nó… bằng ma thuật hệ đất.”
“Đội hộ tống có thể xử lý được, nên cháu có thể nghỉ ngơi mà?”
“Cháu đã được mọi người chăm sóc quá nhiều rồi. Đây cũng là vì lợi ích của riêng cháu. Mong bác cho phép cháu làm việc này.”
“Hmm… Nếu cháu kiên quyết vậy thì có thể giúp. Tuy nhiên phải biết nghỉ ngơi khi thấy mệt, cháu hiểu chứ? Cháu đã dùng ma pháp kết giới không biết bao nhiêu lần rồi, và cạn kiệt ma lực rất là đau đớn đó.”
Ồ, thì ra bác ấy lo về việc này. Tôi thực sự rất biết ơn điều đó.
“Cảm ơn bác rất nhiều, cháu sẽ cẩn thận ạ.”
Một vài tiếng sau…
Cơn mưa rào đã ngừng lại như dự kiến, vì vậy công việc dọn sạch hậu quả của sạt lở cũng bắt đầu. Những pháp sư có thể dùng được ma pháp hệ đất được chia thành nhiều tổ đội xung quanh tôi. Đặc biệt, những tổ đội bao gồm hầu hết là pháp sư hệ đất hoàn thành công việc thu dọn hiệu quả hơn nhiều so với các đội khác. Họ sử dụng Phá Đá để đập vỡ những tảng đá to, và Đá để nén phần đất đá bị vỡ lại thành một kích cỡ vừa phải.
Còn về phần tôi, tôi sử dụng Tạo Khối – một câu thần chú tôi tự tạo ra bằng cách ghép ‘Phá Đá’ và ‘Đá’ lại với nhau trong lúc đang đào cái hang trong rừng. Bằng cách đó, tôi có thể tạo ra nhiều khối đá cùng một lúc, biến phần đất đá thành những khối vừa nhỏ để lũ slime có thể vận chuyển được.
Theo như những gì tôi quan sát được, những người khác xử lý phần đất và đá tách biệt nhau, trong khi tôi xử lý nhanh hơn nhiều vì gộp hai việc đó thành một. Thêm nữa, vì lũ slime được xếp ngay ngắn thành hàng để vận chuyển những khối đá, tất cả những gì tôi cần làm chỉ là sử dụng ma thuật. Công việc tiến triển với tốc độ nhanh chóng và cũng cực kỳ vui.
Nhìn thấy thế, một trong những người lính hộ tống tiến về phía tôi.
“Tôi hỏi một chút được không?”
“Em có thể giúp được gì?”
“Ryoma, phải không nhỉ? Cậu dùng ma thuật đó như thế nào vậy? Công việc chính của tôi là một kiếm sĩ, nên tôi không giỏi về ma thuật lắm… Nhưng tôi chưa từng thấy một phép nào mà có thể xử lý cả đất và đá cùng một lúc như vậy. Nếu cậu không phiền, cậu có thể dạy tôi chứ?”
“Đây là một phép gọi là Tạo Khối. Bất cứ ai dùng được Phá Đá và Đá cũng có thể dùng được phép này… Anh biết là ‘Phá Đá’ biến đá thành đất, còn ‘Đá’ thì biến đất thành đá chứ?”
“Tôi biết.”
“Vậy thì anh cứ tưởng tượng rằng việc đá biến thành đất, và đất biến thành đá, là một đi. Nếu anh làm vậy, tất cả đá trong tầm ảnh hưởng của ma thuật của anh sẽ biến thành đất… và toàn bộ đất thì vẫn giữ nguyên như thế cho đến khi chúng biến thành đá ở bước tiếp theo. Đây là bước mà anh sẽ điều chỉnh tảng đá theo kích cỡ mình muốn… Trong trưởng hợp của em, kích cỡ này là vừa đủ cho lũ slime vận chuyển được.”
Người lính gật đầu ra bộ hiểu, và thử lên tảng đá gần đó. Kết quả là tạo ra các khối đá đủ kích cỡ, nhưng anh ta đã thành công trong việc biến cả đất lẫn đá thành những viên đá dễ cầm.
“Ồ!! Nó thực sự thành công này! Có vẻ như sẽ mất một thời gian thực hành trước khi tôi có thể có được những viên đá có kích thước phù hợp, nhưng mà việc này tốn ít ma lực hơn là làm hai bước riêng biệt. Cảm ơn nhé, Ryoma.”
“Không… Em rất vui vì đã giúp được ạ.”
Anh ta xin phép tôi để dạy cho những người khác, và tôi đã đồng ý, vì một hoặc hai người biết cách sẽ không thể tạo ra sự khác biệt. Và thế là anh ta chạy đi để dạy những người khác phép Tạo Khối.
Và cứ thế, tôi làm việc thầm lặng bên cạnh những người lính hộ tống, cho đến khi mặt trời lặn lúc nào không hay, và lệnh dừng nghỉ được đưa ra.
“Chào mừng trở lại, Ryoma.”
Khi tôi quay về lều, Elise đi ra để đón tôi, nhưng…
“Hự!”
“Ryoma! Em đã làm việc quá vất vả rồi!”
“T-Thả em ra… c-cổ em…”
Tôi còn chưa kịp chào lại thì cô ấy đã ôm chầm lấy tôi rồi.
K-Không thở được! Cả mồm lẫn mũi mình đều bị chặn bởi ngực chị ấy rồi! Em xin chị đấy, thả r––
“Phu nhân! Cô đang làm cậu ấy nghẹt thở đấy ạ! Xin cô hãy thả ra!”
“Hả? A!”
“Khụ khụ! Haa…”
“Chị xin lỗi! Em ổn không?!”
“Haa… Vâng, em ổn. Umm… Lilian, phải không?”
“V-Vâng!”
“Cảm ơn chị nhé. Chị vừa cứu mạng tôi đấy…”
“Không, tôi mừng là cậu vẫn ổn. Đồ ăn đã được chuẩn bị xong, cậu có muốn ăn luôn không?”
“Vâng, làm ơn.”
Cô ấy liền dẫn tôi vào bàn ăn ở phòng bên trong.
“Xin chào Ryoma. Anh nghe nói em đã giúp đỡ rất nhiều trong ngày hôm nay. Cảm ơn em nhé.”
“Cháu có ăn được không? Đừng ép bản thân quá nhé.”
“Cháu vẫn bình thường ạ.”
“Ô hô, ta tưởng cháu dùng khá nhiều ma lực rồi chứ?”
“Cơ mà cái câu thần chú đó thật tuyệt vời. Tạo Khối, đúng không?”
“Dạ vâng.”
“Cũng nhờ những con slime của Ryoma và câu thần chú mà em dạy cho tất cả những ma pháp sư hệ đất, có vẻ như chúng ta sẽ xử lý xong khu vực sạt lở này sớm hơn dự tính.”
“Em vất vui khi biết điều đó.”
Từ những gì họ kể cho tôi, hôm nay đã có một người thành thạo phép Tạo Khối, trong khi ba người khác có thể thuần thục sử dụng nó, tăng tốc quá trình lên một cách đáng kể. Nhân tiện, người thành thạo nó là Golche, người đã bắt chuyện với tôi đầu tiên. Sau một hồi, bữa tối được mang lên và mọi người cùng thưởng thức, cũng là lúc mà Eliaria hỏi tôi.
“Ryoma, Ryoma. Cậu có tổng cộng bao nhiêu ma lực?”
“Hả?”
Nghĩ kĩ thì, hiện tại tôi có bao nhiêu ma lực ấy nhỉ? Tôi nghe nói là lượng ma lực sẽ tăng lên nếu sử dụng ma thuật liên tục, nhưng…
“Sao thế?”
“Mình… không biết.”
“Hả?! Nhưng thông thường một đứa trẻ 10 tuổi sẽ phải đến nhà thờ để… À mình hiểu rồi. Ryoma sống ở trong rừng mà nhỉ… Vậy làm sao cậu biết được giới hạn của bản thân trước đây?”
“Cảm giác của cơ thể… cùng với trực giác.”
“Mỗi thế thôi á?”
“Mình quen với việc đó rồi, nên nó cũng không phải vấn đề gì lắm. Mọi người cũng thường được đo lúc lên mười à?”
“Ở trong những gia đình bình thường thì đúng vậy. Họ dùng nhà thờ để đo lượng ma lực. Đó là lúc một người sẽ được quyết định xem tương lai có thể làm pháp sư hay không dựa trên con số được đo. Nhưng mà quý tộc bọn ta được đo từ khi 5 tuổi và cũng bắt đầu huấn luyện từ lúc đó. Chà, nếu cháu có thể dùng nhiều ma lực liên tục như thế mà không cảm thấy mệt, thì cháu hẳn có một lượng ma lực đáng kể đấy.”
Sau đó, chủ đề câu chuyện trong bữa ăn tiếp tục chuyển sang kế hoạch trong tương lai và thị trấn sắp tới.
Sau bữa ăn, tôi được sắp xếp một phòng ngủ trong căn lều. Không còn việc gì để làm trong hôm nay, và ngày mai sẽ lại bắt đầu với việc dọn đất mở đường trước khi tiếp tục chuyến đi. Tôi nên đi ngủ sớm… nhưng có một việc khiến tôi bận tâm.
Trong bữa tối, khi chúng tôi đang nói về ma lực. Đôi mắt của Eliaria cứ liên tục liếc về phía tôi trong khi chúng tôi đang bàn luận. Đó là một ánh mắt ân cần, đúng không nhỉ? Mặc dù tôi có để ý là cô bé đang nhìn, nhưng tôi không thể hiểu được tại sao cô ấy lại nhìn tôi như thế. Chúng tôi chỉ nói chuyện về ma lực trong khoảng thời gian ngắn… nhưng tôi thấy hình như chủ đề này đã cố tình bị chuyển, để tránh việc kéo dài câu chuyện.
Tôi đã nói gì sai à? Tôi khá tò mò về việc này, nhưng tôi đã lỡ mất cơ hội được hỏi rồi. Nếu lền sau có cơ hội, nhất định tôi sẽ hỏi. Tốt nhất là hỏi một cách tự nhiên nhất có thể, nếu không thì tôi sẽ hỏi khi nào chúng tôi thân nhau hơn một chút…
Mà nãy giờ tôi đã suy nghĩ được bao lâu rồi nhỉ? Chắc cũng được một lúc rồi vì mi mắt tôi đang nặng trĩu xuống.
Không thể chống lại cơn buồn ngủ, tôi cứ thế chìm dần vào giấc mộng.