???
Nhiệm vụ bảo vệ Eliaria của Ryoma tiếp tục cho đến khi Sebas gọi cô bé về nhà trọ. Giờ thì họ đang đứng ở sảnh của nhà trọ để xác nhận việc đặt phòng.
“Ow-ow-ow…”
“Cậu ổn chứ, Tiểu thư?”
“Ừm, chân mình chỉ hơi đau chút thôi. Với lại tính cả lúc trên xe ngựa nữa… Cậu vẫn thấy ổn à, Ryoma?”
“Mình vẫn ổn.”
Cơn mệt từ chuyến đi với cả cái lưng hơi đau một chút của cậu vẫn chưa là gì so với Ryoma. Khi Eliaria nhận ra rằng cậu đang nói thật, đôi vai của cô bé chùng xuống một chút khi so sánh với Ryoma cùng tuổi. Một trong những người hầu gái nhận ra việc đó và ngay lập tức động viên cô bé.
“Đấy là chuyện thường cho chuyến đi đầu tiên đó, thưa Tiểu thư.”
“Araune?”
“Cô sẽ làm quen được với việc này khi đi xe ngựa nhiều hơn. Cậu Ryoma có vẻ vẫn ổn, nhưng đây có thật là lần đầu cậu đi xe ngựa không?”
“Đây là… lần đầu.”
“Ồ thật à? Cậu có vẻ không bị ảnh hưởng, nên tôi cứ nghĩ cậu từng đi trước đây rồi.”
“Tôi chưa từng… nhưng tôi từng chạy ngang với nó, và cũng từng kéo nó đi trước đây nữa.”
Cậu đã chạy song song với những chiếc xe kéo chạy bằng sức người như một phần trong khóa huấn luyện của mình hồi còn đi học, và vượt xa chúng vài lần. Cuối cùng thì cậu ta cũng được chủ của hãng xe kéo thuê, và vì nỗi nhớ nghề kéo xe của mình, những lời đó đã buột ra khỏi miệng cậu. Tuy nhiên, Eliaria và Araune hiểu nhầm những lời đó thành Ryoma bị bắt phải kéo xe ngựa thay cho ngựa. Cuộc nói chuyện bị ngừng lại do sự hiểu nhầm này, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
…Hả? Mình vừa nói gì kì lạ à…?
Nếu nói quá nhiều về quá khứ sẽ khiến câu chuyện của cậu có nhiều lỗ hổng. Vậy nên Ryoma luôn khiến người khác nghĩ rằng cậu có một quá khứ cực nhọc để tránh khỏi những câu hỏi tọc mạch, nhưng lời nói ban nãy của cậu chỉ là vô tình, vậy nên chính Ryoma cũng không hiểu những gì cậu vừa nói là nguyên do cho khuôn mặt đau đớn của Araune và Eliaria.
Cậu ta cố lái sang chuyện khác trong lúc đang bối rối.
“Umm… vậy cậu chưa từng… đi ra ngoài bao giờ à, Tiểu thư? Cậu có vẻ… không quen với xe ngựa cho lắm… nên mình hơi tò mò.”
“À, không, mình đã từng đi rồi, nhưng cho đến bây giờ, mỗi khi mình có việc gì trong thị trấn, mình sẽ cưỡi trên thú nuôi của mẹ hoặc ông. Mình cũng đi xe ngựa trong thị trấn, nhưng chỉ là những chuyến đi ngắn mà thôi.”
“Mình hiểu rồi.”
Nhưng sẽ không thể nào có chuyện một người đàn ông cực kì tệ hại trong giao tiếp xã hội suốt 40 năm có thể tự nhiên sở hữu khả năng trò chuyện để thoát khỏi tình huống một cách dễ dàng như vậy được, vậy nên cuộc hội thoại lại tiếp tục quay trở về màn im lặng.
Người cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí nặng nề đó là Reinhart, anh ta vừa trở về sau khi bàn bạc về kế hoạch di chuyển của ngày mai với cận vệ.
“Hôm nay làm tốt lắm mọi người. Elia, chúng ta sẽ không cắm trại tối nay, nên là đi nghỉ đi con.”
“Vâng, thưa cha.”
“Còn Ryoma, anh chưa thể lấy được một căn phòng giống của nhà anh cho em. Anh xin lỗi, nhưng em sẽ phải ở một trong những phòng của người hầu trong khu vực nhà khách của căn trọ.”
“Thế là đủ rồi ạ.”
“Đó là một căn phòng lớn, nhưng Sebas đang làm các thủ tục để đưa em vào cùng phòng với Zeph và những người khác. Anh chắc là em sẽ thấy an tâm hơn khi ở cùng những người quen.”
“Em rất biết ơn ạ.”
Sau khi Ryoma cảm ơn, cậu ta đi cùng với Sebas trong khi Eliaria thì đi với bố mẹ cô bé đến phòng của họ.
◇◇◇
Ở trong căn phòng của nhà công tước.
Bốn người nhà Jamil đang quây quần bên nhau, bỗng Reinhart đột ngột hỏi Eliaria.
“Elia, con vừa nói chuyện gì với Ryoma ở sảnh ban nãy thế? Bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng.”
Eliaria giật mình khi nghe thấy điều đó.
“S-Sự thật là con có động chạm đôi chút đến quá khứ của Ryoma…”
“Vậy à?”
“Vâng, Ryoma trông có vẻ ổn trong xe ngựa, nên con nghĩ cậu ấy từng đi trước đây rồi… nhưng… hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy ngồi trên xe ngựa. Cậu ấy nói rằng chưa bao giờ ngồi trên một chiếc, nhưng từng chạy cùng và kéo chúng trước đây…”
“Cha hiểu rồi… nhưng cậu bé không có vẻ gì là bận tâm về việc đó lắm nhỉ. Cậu ta còn cư xử như bình thường sau đấy nữa. Nên là con không phải lo lắng về việc đấy quá đâu, Elia.”
“Cứ thoải mái đi, con yêu à. Con chả kéo cậu bé đi khắp mọi nơi trước khi chúng ta đến được nhà trọ đúng không? Cứ tiếp tục cư xử như vậy quanh cậu nhóc đó đi.”
Eliaria đỏ mặt khi bị chỉ ra điều đó.
“Đấy là… G-Giờ nghĩ lại, con cũng thấy xấu hổ… lúc đó con đang vui quá.”
“Mẹ đồng ý, nó có hơi bất lịch sự chút.”
“U-Ugh…”
“Hô hô, tăng động là điều tốt chứ. Elia vẫn chỉ là một đứa trẻ, nên đó cũng là một điểm quyến rũ đấy. Tuy nhiên thì cháu không được để mất cảnh giác thế. Hành xử như vậy chả khác nào mời gọi lũ du côn đến tấn công cháu đâu, cháu hiểu chứ? Cháu phải biết chăm sóc cho bản thân mình.”
“Vâng ạ…”
“Giờ thì đi tắm và chuẩn bị đi ngủ đi con, chúng ta sẽ tiếp tục đi vào ngày mai. Và rồi lại phải cắm trại tiếp đấy, con hiểu không?”
“Con hiểu ạ. Chúc mọi người ngủ ngon.”
Eliaria nói vậy, sau đó rời khỏi căn phòng để đi tắm. Ngay khi cô bé khuất khỏi tầm mắt, những người lớn đang ngồi đó liền chuyển chủ đề.
“Phù… vậy thì, mọi người nghĩ sao về Ryoma?”
“Con có bảo Elia đừng lo lắng, nhưng mà nói thật thì có quá nhiều thứ để lo.”
“Nhưng thằng bé có vẻ là một đứa trẻ ngoan. Với lại, nếu nó có âm mưu gì khác, em nghĩ nó đã hành xử như một đứa trẻ bình thường để tránh gây nghi ngờ rồi.”
“Anh không phản đối điều đó. Tuy nhiên thì, đứa trẻ đó đã trải qua một cuộc đời thế nào mà lại thành ra như vậy? Nó nói là đã hạ được tên cướp bằng slime độc, nhưng đó không phải là toàn bộ khả năng của cậu nhóc. Bản thân cậu bé đó cũng có một sức mạnh đáng kể, dễ dàng bảo vệ Elia trong khi bị kéo đi khắp nơi.”
“Mặc dù mấy kẻ có âm mưu cũng chỉ toàn một lũ nghiệp dư không để ý đến chúng ta, cơ mà đó vẫn là một màn phô diễn kĩ năng tuyệt vời đó chứ. Làm công việc của chúng ta dễ hơn nhiều.”
“Đúng vậy.”
Reinbach nhìn vào tay phải của mình, nơi một con rắn nhỏ đang thò đầu ra khỏi cổ tay áo của ông ta. Con rắn trượt dài trên bàn tay ông và thò đầu ra giữa ngón trỏ và ngón giữa, Reinback nhẹ nhàng xoa đầu nó bằng ngón cái. Mặc dù nhìn nó có vẻ dễ thương, con vật này vẫn là một con quái hạng B, gọi là rắn sát thủ. Khả năng chiến đấu của nó không cao, nhưng kích cỡ nhỏ bé cùng chuyển động nhanh nhẹn, kết hợp với độ cảnh giác cao của nó khiến việc tìm kiếm và đánh bại nó vô cùng khó khăn. Reinbach sử dụng sự cảnh giác của nó để canh chừng lũ du côn tiếp cận cháu gái mình. Ngay cả khi Ryoma không làm gì, Eliaria cũng không gặp bất cứ nguy hiểm nào hết.
“Nếu cậu bé đó có kĩ năng cao như vậy ở tầm tuổi này, thì cậu bé đó hẳn…”
“Không cần thiết phải lo lắng về việc đó vào lúc này. Miễn là một người còn sống, chả có gì sai khi người đó trở nên mạnh mẽ cả. Chúng ta chỉ cần canh chừng cho cậu nhóc đó là được.”
“Đúng là vậy. Nhưng mà phản ứng của cậu bé khi vào thị trấn không được tốt cho lắm, đúng như chúng ta dự tính.”
“Vâng. Em không nói rằng cậu bé cần phải vui sướng như Elia, nhưng một đứa trẻ bình thường nên vui mừng hơn một chút.”
“Cậu nhóc đó còn không thèm chớp mắt trước kích cỡ của thị trấn, cũng như số lượng người đông đảo xung quanh, cứ như thể cậu nhóc đó đang nhìn mấy viên đá cuội bên vệ đường vậy.”
Ý kiến của Reinbach cũng không hẳn là sai. Tuy nhiên, cách giải thích của ông ta khác với Ryoma rất nhiều. Mặc dù đúng là Ryoma nhìn vào đám đông như nhìn những viên sỏi, đấy là bởi vì cậu ta đã từng sống ở một nơi đông dân như Tokyo, hàng ngày di chuyển giữa những đám đông như vậy, nên là cậu ta chả cảm nhận được gì khi chứng kiến cạnh tượng đó một lần nữa. Đó là lý do cậu ta nhìn mọi thứ với con mắt bình thường, nhưng đối với ba người không nhận thức được điều này, nó trông như thể đôi mắt của cậu không còn sức sống vậy.
“Cảm giác thật sai trái khi nhìn một thiếu niên trẻ tuổi với cả một tương lai phía trước lại có cặp mắt như vậy…”
Vào ngày hôm đó, những hiểu nhầm về Ryoma lại càng tăng thêm mà cậu không hề hay biết.
◇◇◇
Trong khi đó, ở căn phòng của những người hầu.
Sebas mang Ryoma đến căn phòng mà cậu sẽ ngủ qua đêm.
“Xin thứ lỗi.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Họ vào trong phòng và thấy Jill, Zeph, Camil, và Hughes đã ở trong rồi. Đó là một căn phòng rộng nhưng có bài trí cơ bản, với sáu chiếc giường và những chiếc bàn nhỏ nằm sát cạnh nhau.
“Yo, nhóc đến rồi!”
“Chào mừng.”
“Mặc dù có một đêm thôi, nhưng hãy hòa thuận nhé.”
“Giường ở góc phòng còn trống đấy.”
“Em cảm ơn, mong mọi người giúp đỡ ạ.”
Sau khi chào nhau, năm người trong phòng bắt đầu trò chuyện và hỏi Ryoma.
“Nghĩ kĩ mới nhớ, bình thường em hay làm gì?”
“Dạ?”
“Bọn anh sống trong thị trấn, nên bọn anh có thể ra ngoài ăn uống vào buổi tối, cơ mà em ở trong rừng đúng chứ?”
“À… Bình thường em sẽ nghiên cứu slime… và luyện ma thuật. Em cũng tập thể dục nữa.”
“…Thế thôi à?”
“Vâng.”
“Em không thấy chán sao?”
“Ma thuật với nghiên cứu slime… rất vui.”
“Nếu em thấy nghiên cứu là vui, em có thể có khả năng trở thành một nhà nghiên cứu đấy.”
“Việc đó là bất khả thi đối với anh.”
“Nếu nghĩ lại thì, cậu Ryoma cũng thỉnh thoảng sử dụng một số từ vựng nâng cao và ngôn từ lịch sự. Cậu được học ở đâu trước đây à?”
“Cháu học từ bà của mình. Bà ấy nói rằng có kiến thức và cách cư xử… là điều quan trọng để xoay xở trong cuộc sống.”
“Bà của cậu Ryoma có vẻ là một người rất tuyệt vời.”
“Bà ấy là một người có thể làm được mọi việc, ngoài việc chiến đấu bằng vũ khí.”
“Ồ? Vậy ông của cậu là người như thế nào?”
“Trái ngược với bà của cháu… Ông ấy chỉ có thể rèn vũ khí và chiến đấu. Nhưng ông ấy rất giỏi trong cách xử lý vũ khí. Những vũ khí ông ấy rèn được… cũng thuộc hàng tốt nhất. Cháu không thể so được với ông ấy trong cách chiến đấu… cũng như trong rèn vũ khí.”
“Hở? Cậu cũng là một thợ rèn à?”
“Cháu có giúp đỡ… nên cháu biết qua những điều căn bản. Nhưng cháu không được học hẳn hoi… và chưa từng làm thử lại trong suốt 3 năm vừa qua. Cháu chỉ có thể tạo ra những vật dụng bị cùn mà thôi.”
“Em chắc chắn không thể kiếm được dụng cụ hay vật dụng tốt nào ở trong rừng rồi.”
“Giờ không còn là ở trong rừng nữa, em có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn. Quan trọng hơn là, có điều gì em muốn làm không? Nếu là trước bữa tối, em có thể đi dạo phố cũng được.”
Đó là lúc Ryoma hỏi: “Vậy thì, cho em hỏi… có nhà thờ nào quanh đây không ạ?”
“Nhà thờ? Xin lỗi nhưng mà giờ này thì nhà thờ đóng cửa mất rồi.”
“Nhà thờ trong thị trấn này đóng cổng trước khi trời tối. Với lại, có hai nhà thờ trong thị trấn này – Sáng Tạo và Thần Linh, em theo phái nào?”
“Sáng Tạo ạ”
“Nếu vậy thì thật không may vì nhà thờ đóng cửa ngày hôm nay rồi. Nếu đó là nhà thờ của phái Thần Linh thì họ sẽ mở cổng nếu có người quyên góp đáng kể cho họ.”
“Thật ạ?”
“Mặc dù giáo phái Thần Linh có rất nhiều tín đồ, nhiều linh mục tham nhũng có thể làm bất cứ điều gì, tùy thuộc vào khoản đóng góp.”
“Ngay cả giữa những tín đồ với nhau, rất nhiều người tin vào các vị thần nhưng không tin tưởng các linh mục. Họ nói rằng những kẻ nhắm đến tiền sẽ theo phái Thần Linh, còn những linh mục thành kính sẽ theo phái Sáng Tạo.”
“Họ đều tôn thờ chung các vị thần, và cũng không có nhiều điểm khác biệt trong giáo lý của họ. Hầu hết mọi người chọn nhà thờ dựa trên quy mô hoặc tính cách của các tín đồ.”
“Em không biết điều đó… cảm ơn mọi người nhiều.”
“Không có gì. Nhưng em hẳn phải sùng đạo lắm nhỉ, nói nhà thờ là nơi đầu tiên mình muốn đến.”
“Thế ạ?”
“…Anh cũng là một tín đồ của phái Sáng Tạo, nhưng anh chỉ đến nhà thờ một lần một tháng, đấy là nếu có đi ấy. Anh chả mấy khi tôn thờ trong khi đang trên chuyến hành trình cả.”
“Em có từng đến nhà thờ nhiều trước khi chuyển đến sống trong rừng không?”
“Từ khi sinh ra đến giờ… em chưa… vào một cái nào cả. Em chỉ cầu nguyện… trước một tượng đá ở trong nhà. Em cũng có một bức tượng được tạo từ ma thuật đá ở ngôi nhà trong rừng nữa.”
“Vậy sao chúng ta không mua cho cậu vài tảng đá để làm tượng nhỉ? Đây là một ngôi nhà trọ chất lượng cao, nên chắc hẳn họ cũng bán vật liệu để tạc tượng thần.”
Sebas nói thế, vậy nên Ryoma mua ba khối đá lớn từ nhà trọ. Tuy nhiên, vật liệu đá ở đây có chất lượng khá cao, nên ba khối đá đó tốn mất một đồng vàng nhỏ, một cái giá cao đáng ngạc nhiên. Dù thế, Ryoma vẫn mua và mang nó về phòng để cậu có thể dùng ma thuật hệ đất.
Lần này, các chi tiết phức tạp trên bức tượng đã hoàn thành khiến Camil làm loạn cả lên, trong khi Sebas ca ngợi thành quả của cậu là đủ tốt để kiếm sống. Những chi tiết trên bức tượng đơn giản là do Ryoma đã thực sự gặp các vị thần mặt đối mặt rồi, vậy nên cậu có một hình ảnh rõ ràng ở trong đầu. Cũng nhờ vào khả năng điều chỉnh ma lực, cậu đã có thể điều khiển ma thuật hệ đất của mình một cách chính xác. Và cuối cùng, nhờ vào sở thích làm mô hình của cậu ta ở khiếp trước, cậu có thể tạo ra một sản phẩm hoàn thiện như thế này.
Bắt đầu từ Hughes, lý do chi tiết không quan trọng. Cậu tận hưởng khoảng thời gian yên bình, mỉm cười khi bức tượng trước mắt mình được khen ngợi. Cậu hoàn thành ba bức tượng trong bầu không khí êm dịu đó, và khi cậu cầu nguyện xong cũng là lúc ăn tối.
Ryoma tận hưởng bầu không khí yên bình và vui vẻ trong bữa ăn của mình, sau đó đi ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mới.