Cỗ xe tiếp tục di chuyển, thi thoảng dừng chân nghỉ giải lao, cho đến khi mặt trời lặn xuống đằng xa.
Mười đồng xu được xếp thành hàng trước mặt tôi.
Nó được chia nhóm ra thành: ba đồng xu đồng, ba đồng xu bạc, và ba đồng xu vàng, được đặt trên hai bàn tay tôi.
Mỗi nhóm lại được chia thành các cỡ nhỏ, trung và lớn, với đồng nhỏ có kích cỡ tương đương với đồng 5 yên Nhật, cỡ trung là đồng 100 yên, và cỡ lớn là đồng 500 yên.
Thêm vào đó, Elise còn có một đồng xu kim loại màu bạc kích cỡ đồng 1 yên trên tay.
“Chúng ta còn thiếu hai đồng nữa, nhưng những gì em đang cầm trên tay là xu đồng, bạc và vàng. Cái chị đang cầm là đồng bạch kim. Bốn loại này đều có cỡ nhỏ, cỡ trung, và cỡ lớn. Tất cả 12 đồng trên là những loại tiền tệ được dùng trong vương quốc này. Mệnh giá của nó bắt đầu từ đồng xu đồng nhỏ, trong đó một đồng là 1 sute. Một đồng xu đồng trung có giá gấp 10 lần, hay 10 sute. Xu đồng lớn lại gấp 10 lần số đó, tức 100 sute. Xu bạc thì hơi khác một chút, với xu bạc nhỏ có giá gấp 5 lần, hay 500 sute; trong khi xu bạc trung thì gấp 2 lần, tức 1000 sute. Nó tiếp tục đi theo mô típ năm lần, hai lần, cho đến tận đồng xu vàng lớn. Sau đó đồng bạch kim lại gấp 10 lần số đó.”
Nói cách khác, nó như thế này:
Xu Đồng Nhỏ – 1
Xu Đồng Trung – 10
Xu Đồng Lớn – 100
Xu Bạc Nhỏ – 500
Xu Bạc Trung – 1,000
Xu Bạc Lớn – 5,000
Xu Vàng Nhỏ – 10,000
Xu Vàng Trung – 50,000
Xu Vàng Lớn – 100,000
Xu Bạch Kim Nhỏ – 1,000,000
Xu Bạch Kim Trung – 10,000,000
Xu Bạch Kim Lớn – 100,000,000
“Số tiền trang trải cuộc sống cho một người dân thông thường bắt đầu từ 100 sute, vậy nên đồng xu phổ biến nhất là xu đồng. Xu bạc được các cửa tiệm nhỏ dùng hoặc là để làm tiền tiết kiệm, trong khi xu vàng thường được dùng bởi các cửa tiệm lớn hoặc quý tộc. Xu bạch kim trong tay Phu nhân không thường được dùng bởi quý tộc, và thường được dùng khi có thương vụ lớn, hoặc là để đàm phán giữa các vương quốc.”
Tốt, không có sự khác biệt về giá trị những đồng xu so với những gì tôi đã biết. Trong khi tôi đang so sánh kiến thức của mình với những gì họ vừa nói, người lái xe gọi với về phía chúng tôi.
“Mọi người, chúng ta sắp đến thị trấn Keleban rồi.”
Có vẻ chúng tôi đã đến thị trấn nghỉ lại đầu tiên. Tôi cứ nghĩ là hôm nay chúng ta sẽ cắm trại ở đâu đó cơ… Chờ chút, khoan đã. Tôi không có bằng chứng nhận dạng trên người, thế có ổn không?
“Umm…”
“Có chuyện gì thế?”
“Bằng chứng nhận dạng… Em… không có… Như thế…?”
Bình tĩnh nào tôi ơi! Tôi đã cải thiện đáng kể khả năng nói so với hai tuần trước rồi! Ngay cái thời khắc hoảng lên một cái là cách ăn nói của tôi lại trở nên đứt quãng…
“Đừng lo. Những người không có thẻ căn cước sẽ được trao cho một cái tạm thời. Đó chỉ là thủ tục kiểm tra đơn giản thôi, nên không có vấn đề gì đâu.”
Ôi, may thật đấy. Cơ mà tôi thực sự nên làm gì đó… với cách ăn nói của mình mới được.
Trong khi tôi đang nghĩ về chuyện đó, tôi nhận ra mình vừa vô tình thở dài, và Elise đã nhận ra điều đó.
“Em có ổn không? Không cần phải lo đâu, bọn chị sẽ bảo vệ em. Thị trấn không đáng sợ như thế đâu, được chứ?”
“A…”
Chị ấy có vẻ hiểu nhầm gì đó. Tôi nên làm rõ lại mới được.
“Chuyện… ban nãy… Nó không phải… là về thị trấn.”
“Thật ư? Vậy có chuyện gì thế?”
“Đó là… cách nói chuyện của em. Chúng rất kì lạ phải không? Cách em… nói chuyện… ngay bây giờ.”
“…Hmm…”
“Trong suốt 3 năm… Em không nói chuyện với ai. Rồi hai tuần trước… Anh Reinhart đến… Em không thể tạo câu từ hoàn chỉnh. Đến em cũng bị ngạc nhiên… Vậy nên hai tuần vừa qua, em cứ nói chuyện với những con slime của mình… để cải thiện một chút… Nhưng nó vẫn kì lạ… Nó khô–– hự!”
Khoan đã! C-Chị?! Chị ấy bất ngờ ôm tôi.
“Sẽ ổn thôi, Ryoma! Chúng ta cứ cải thiện từng chút một cũng được. Em không còn đơn độc nữa đâu… hức.”
Chị ấy đang khóc đấy à?! …Giờ mới để ý, khi tôi nhìn xung quanh, không chỉ Elise, mà cả Eliaria và cánh đàn ông cũng đều rơi lệ. Tại sao… Có vẻ như nếu nhìn một cách khách quan thì, những gì tôi vừa nói nghe giống một người hết sức cô đơn vậy.
Suốt ba năm trời không nói chuyện với ai, cho đến khi không thể nói một câu hoàn chỉnh và phải nói chuyện với slime…
“Không sao đâu ạ! Em mới là người… chọn sống… trong rừng.”
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên u ám một lúc sau đó. Việc tôi khăng khăng rằng mọi chuyện đều ổn dường như không có tác dụng vì Elise vẫn cứ ôm tôi trong suốt quãng đường đi tới cổng.
Sebas và Reinhart bước ra phía cổng để làm đại diện cho chúng tôi, và sau khi trao đổi ngắn với người gác cổng, mọi người được dẫn tới văn phòng. Tôi là người duy nhất bị gọi tên, cơ mà Elise lo lắng đến mức muốn đi cùng. Tuy nhiên… bây giờ người gác cổng và người giám sát đang cứng đờ vì sợ hãi khi phải xác minh thân phận cho tôi.
Tôi xin lỗi vì đã khiến mọi người phải dính vào vụ này, những người mà tôi không biết ạ…
“G… G-G-Giờ thì, x-x-xin hãy đặt tay lên quả cầu n-n-này.”
Anh ta không những bị nói lắp, mà giọng cũng bị khản và vỡ nữa. Cơ mà tôi không đủ tư cách nói ra điều ấy.
“Vâng, thưa ngài.”
Khoảnh khắc tôi ngoan ngoãn đặt tay lên quả cầu pha lê, nó sáng lên ánh màu xanh. Cùng lúc đó, mắt của người gác cổng lướt nhìn hết từ tôi đến viên pha lê trong sự kinh ngạc tột độ.
“C-Cậu, nhóc, đi theo tôi.”
Có chuyện gì à? Ánh sáng xanh phải chứng tỏ rằng tôi là người trong sạch rồi chứ… Đó là lúc Sebas và Elise chen vào.
“Có vấn đề gì à?”
“Ánh sáng đã có màu xanh. Thế nghĩa là cậu bé không mắc tội gì, đúng chứ?”
“V-V-Vâng, nó có màu xanh! Nhưng có phần thưởng! Cậu bé có thành tích đánh bại một tên cướp đang bị truy nã, vậy nên tôi cần phải xác nhận lại việc đó và trao phần thưởng!”
Hai người lớn chấp thuận việc đó. Nhưng mọi người đã quyết định rằng việc xác nhận và thanh toán sẽ diễn ra ở nơi họ có thể nhìn thấy tôi.
“V-Vậy thì tôi phải hỏi cậu, nhóc, cậu có phải là người đánh bại lũ cướp?”
“Đúng vậy, thưa ngài.”
“Thông tin trên quả cầu có nói rằng cậu đã đánh bại Melzen của bang Thương Đỏ, có đúng không?”
Umm, sao tôi biết được. Đó là ai cơ?
“Cháu không biết… đó là ai…”
“Nếu tôi bảo rằng đó là một gã mang trên mình cây thương đỏ như máu và giáp cũng có màu tương tự thì cậu có nhớ ra được không?”
Có một người mà tôi nhớ nghe có vẻ giống với miêu tả đó. Tôi tin rằng cây thương đó là một vật có giá trị, nên đã cất nó vào trong Hòm Đồ ngay lập tức.
“Có. Cháu có cây thương… Thế có tính là bằng chứng không ạ?”
“Nếu cậu có thì đưa cho tôi xem.”
Sau khi anh ta nói vậy, tôi lấy ra một cây thương từ Hòm Đồ của mình và đưa cho họ. Người giám sát cầm cây thương và nhìn một lượt… rồi đổ ma lực vào trong cây thương, làm cho mũi thương tóe ra một ngọn lửa đỏ.
Cái gì?! Cái thương có chức năng như vậy cơ á… Mình có thể làm vậy được không nhỉ? Lần tới mình phải thử mới được.
“Không lẫn đi đâu được. Một cây thương đỏ, một vũ khí ma thuật mà phóng ra ngọn lửa. Cái này thuộc sở hữu của Melzen thuộc bang Thương Đỏ. Phần thưởng của cậu sẽ được chuẩn bị ngay lập tức.”
“Nhưng mà đỉnh thật đấy… Cái gã Melzen đó bị đánh bại ấy hả? Tên đó đã trốn thoát khỏi tay của không biết bao nhiêu mạo hiểm giả và hiệp sĩ, hắn ta chắc chắn có kĩ năng. Nếu không thấy tọc mạch quá, tôi có thể biêt được cách cậu đánh bại hắn ta không?”
Ngay cả khi anh nói như thế… tôi cũng chả làm gì đặc biệt cả…
“Một tên cướp bị thương tấn công cháu… và lẩm bẩm gì đó về… một gã đồng bọn phản bội hắn… trước khi chết. Cháu không thấy an tâm khi có kẻ nào đó như vậy… sống ở gần… vậy nên cháu đã tìm kiếm… và tìm thấy hắn đang uống rượu trong một hang động.”
“Vậy nên cậu tấn công hắn ở trong đó?”
“Không, cháu là một nhà thuần thú. Cháu cho một con slime độc… bò vào thùng rượu của hắn.”
“A, tôi hiểu rồi. Vậy ra đó là cách cậu đánh bại hắn ta. Rõ rồi. Cảm ơn vì đã kể lại.”
Lúc đó, người lính ban nãy quay trở lại với phần thưởng, tôi nhận nó cùng với chiếc căn cước tạm thời trước khi rời khỏi văn phòng. Có vẻ như là chúng tôi sẽ đi bộ loanh quanh thị trấn một lát để Eliaria có thể ngắm cảnh.
Nhân tiện thì, phần thưởng đánh bại Melzen là 700 đồng vàng nhỏ. Đó là một cái túi với trọng lượng khá lớn để cất vào trong Hòm Đồ của tôi, làm tôi bất thình lình trở nên giàu có.
Làm gì bây giờ…
Do sống một cuộc sống tự túc suốt ba năm qua, tôi hoàn toàn không biết nên làm gì với số tiền này. Cơ mà tôi nên cảm ơn mọi người vì đã đi cùng tôi trước đã.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
“Không sao đâu, không cần thiết phải khiêm tốn như thế.”
“Nhưng mà cứ nghĩ đến việc em là người đã tiêu diệt tên Melzen đó… Hmm…”
“Cái thứ quan trọng hơn bây giờ là thị trấn!”
“Elia, bình tĩnh lại đi!”
“Nhưng đây là lần đầu tiên con đến một thị trấn to như thế này!”
“Ồ thật à?”
“Đúng vậy. Như mình nói hôm qua thì đây là chuyến đi dài ngày đầu tiên của mình. Không có nơi nào gần chỗ mình mà có thể đi bộ như thế này, và quan trọng hơn – thị trấn này là thành phố giao thương lớn nhất trong lãnh thổ của nhà Jamil đó cậu biết không? Cậu không tìm được nhiều nơi mà có nhiều người hơn thế này đâu!”
“Mình hiểu rồi…”
Mặc dù có rất nhiều người xung quanh, tôi cũng không cảm thấy đông lắm, nếu so vói Tokyo ở kiếp trước. Số lượng này chả là gì nếu so với một bến tàu điện ngầm chật ních người.
…Nghĩ lại thì, tôi không thấy thực sự rung động khi đến thị trấn đầu tiên tại một thế giới khác cho lắm. Mặc dù những căn nhà với kiến trúc cổ nhìn khá là lạ mắt, cũng không có gì đặc biệt để làm quá lên cả, mà tôi cũng không gặp các chủng loài khác như là người thú hay là elf quanh đây…
Khoan đã, vị tiểu thư đã quá vội vàng rồi. Cô bé đang bị dòng người cuốn đi. Rõ ràng là cô bé không quen cách di chuyển qua một thị trấn kiểu thế này. Vì mọi chuyện có thể nguy hiểm nên tôi nhanh chóng bắt kịp cô bé.
“Lối này, thưa Tiểu thư.”
“C-Cảm ơn cậu rất nhiều. Có nhiều người quá, nên mình suýt va vào họ.”
Cứ mỗi khi cô bé phát hiện ra thứ gì đó thú vị, Eliaria lại dừng lại và há hốc mồm. Vì cô bé đang cho cả thế giới thấy sự ngây thơ của mình, nên là một vài tên du côn đã để mắt tới. Một người phụ nữ tiến tới từ phía sau, đang chuẩn bị tông vào cô bé, nên tôi kéo Eliaria ra khỏi hướng đi của cô ta.
“Cẩn thận.”
“Grr… Tch.”
Khi người phụ nữ kia bị ngăn không cho tông vào nàng tiểu thư, cô ta liếc mắt về phía tôi và tặc lưỡi khó chịu. Cô ta chắc hẳn là một kẻ móc túi.
“Cảm ơn cậu nhé. Ồ? Cái gì thế kia?”
Lại nữa à… Lần này là một ai đó từ con hẻm mà chúng tôi vừa đi qua. Tôi tóm được cô bé ngay trước khi cô nàng bước ra phía trước con hẻm và kéo cô bé về phía tôi.
“Nhìn kĩ trước khi bước đi.”
“Huh?!”
“Whoa!”
Bởi vì tôi kéo cô ấy về phía tôi, gã đàn ông tính toán sai thời điểm và vấp chân ngã ra khỏi con hẻm.
“Có người sẽ đi… ra khỏi con hẻm. Cẩn thận chứ.”
“C-Cảm ơn cậu rất nhiều…”
Sau khi khuyên Eliaria, tôi tiến về phía người đàn ông.
“Ông ổn không…? Ông không bị thương, đúng chứ…?”
“Mày muốn gì hả thằng nhóc…?!”
Gã đàn ông hét lên và cố túm lấy cổ áo tôi, nhưng tôi đã khéo léo làm chệch hướng bàn tay đang đưa lên đó và nắm lấy nó bằng tay phải. Cùng lúc đó, tôi thò tay trái xuống dưới khuỷu tay hắn và dùng chính thân mình để chặn không cho Eliaria nhìn thấy tôi vặn cánh tay và làm hắn mất thăng bằng. Gã đàn ông ngừng nói ngay khi hắn nhận ra mình sắp ngã, nhưng tôi đỡ lấy hắn ngay trước đó và nhìn vào mắt hắn một lần nữa.
“Tôi nói là. Ông không bị thương. Đúng chứ?”
“V-Vâng… Xin lỗi về việc đó, cảm ơn vì đã đỡ…”
“Cẩn thận đấy.”
Khi tôi thả hắn ra, gã đàn ông xoa lấy cánh tay mình dưới lớp áo và bỏ chạy ngay lập tức. Thực tình, chỉ vì mình mắc lỗi không có nghĩa là ông có thể gây lộn với trẻ con đâu… mặc dù sâu bên trong tôi cũng là một lão già đó thôi. Giờ tôi cũng chả rõ mình là một đứa trẻ hay một ông già nữa.
“Ryoma! Hãy qua đằng đó đi!”
Lại nữa ấy hả?! Và lũ tội phạm cũng bám theo nữa chứ, chết tiệt!
Sau đó, tôi phải trải qua một quãng thời gian khó khăn để giữ cho nàng tiểu thư an toàn khỏi những kẻ móc túi, tống tiền, bắt cóc và du côn với đủ mọi ý đồ. Mặc dù thành viên của nhà công tước luôn sẵn sàng để xử lý những việc này ngay khi họ phát hiện ra, nhưng vì một lý do nào đó, họ để hết mọi việc cho tôi.
Thật sự đấy, không phải độ an toàn của cái thị trấn này hơi bị tệ à…?