Sau bữa tối, chúng tôi đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau thì Elisa hỏi, “ Ryoma, em đã quyết định được mình muốn làm gì kể từ bây giờ chưa?”
“…Nói thật thì, em cũng không rõ. Em nên ở lại… hay là đi đâu khác…”
Nghiên cứu của tôi hiện có thể coi là ổn, tôi cũng thấy thỏa mãn khi thấy số slime đã tràn ngập được cả một phòng. Gặp gỡ những vị khách như thế này cũng khiến tôi nghĩ đến một vài chuyện. Những chuyện như kiểu cách kiếm nguyên liệu và gia vị để nấu ăn vậy.
…Đó là tại sao tôi nghĩ đã đến lúc để đi khám phá thế giới. Nhưng mà nên nói thế nào nhỉ? Một đứa trẻ có xuất thân là một kẻ ẩn dật xa lánh xã hội muốn đi khám phá thế giới! Nghe thế nào cũng thấy sai sai… Thôi được rồi, đã đến lúc để dùng đến lý do tối thượng một lần nữa – do ông bà!
“…Ông bà nói với em… sống hạnh phúc trong thị trấn… Cuộc sống hiện tại của em… cũng vừa lòng lắm rồi. Nhưng em bắt đầu nghĩ… ông bà… có lẽ không muốn em… sống ở đây…”
“Ryoma…”
Một bầu không khí trang nghiêm chiếm lấy căn phòng khi Reinbach nhắm mắt lại và nói, “Vậy thì… cháu có muốn rời khu rừng này cùng chúng ta không?”
“Hả?”
Hả, người này vừa nói gì vậy? Hôm nay mới là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau mà, đúng không?
“Gia đình của chúng ta là một gia đình công tước. Trang trải cuộc sống của một người không có gì là khó khăn cả. Không kể đến việc thật đáng tiếc nếu để một nhà thuần thú tài năng như cháu ẩn nấp ở trong rừng sâu như thế này mãi được. Cháu có thể không thích thị trấn, nhưng cháu có lẽ vẫn muốn rời khu rừng một chút chứ?”
…Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được một lời mời như thế. Những người xung quanh cũng đang nhìn tôi với ánh mắt trìu mến như thể họ đồng tình vậy. Mọi người đều tốt bụng quá, làm tim tôi nhói cả lên…
“Chúng ta sẽ đến một thị trấn tên là Gimul vào ngày mai, ở tại đó trong khoảng 2 tháng trước khi quay trở lại nhà. Em vẫn có thể quay lại khu rừng này nếu muốn, vậy nên em có muốn tham gia cùng chuyến đi của gia đình anh không?”
“Chuyến đi…”
Nghĩ kĩ thì, tôi chả biết gì về thế giới này cả… Mặc dù các vị thần đã cho tôi những kiến thức cơ bản, tôi cũng chưa được thấy tận mắt mọi thứ. Tôi thậm chí còn chưa từng biết thế giới ngoài kia nghĩ gì về slime. Sẽ còn nhiều ví dụ kiểu vậy nữa trong tương lai.
…Những người ở đây đều có vẻ là người tốt, và mọi việc sẽ tốt đẹp hơn nếu sống cùng người khác, đúng không nhỉ? Và nếu như tôi không đi bây giờ, tôi chắc sẽ lại lười rời khỏi đây trong khoảng 2 đến 3 tháng nữa mất…
“Nếu… được thế thì tốt quá ạ. Chắc em sẽ gây rắc rối cho mọi người mất… nhưng mọi người sẽ cho phép… em đi cùng chứ ạ?”
“Được chứ! Vậy em sẵn sàng đi cùng ấy hả?”
“Bởi vì em… cũng đã bắt đầu nghĩ… về việc rời khu rừng này…”
“Anh hiểu rồi. Em sẽ cần phải chuẩn bị cho chuyến đi này. Hãy lùi thời gian khởi hành cho đến chiều mai. Em nghĩ có thể chuẩn bị xong vào thời điểm đó được không?”
“Chỉ cần đến sáng thôi ạ. Nếu em dùng Hòm Đồ… em có thể mang theo tất cả.”
“Ối chà, em có thể dùng Hòm Đồ từ khi còn trẻ thế này cơ à? Tuyệt thật đấy.”
Thật á? Tôi nghe nói rất nhiều người có thể dùng Hòm Đồ cơ mà nhỉ?
“Bà em nói… nó rất tiện lợi, nên em học nó. Em được bảo… là nhiều người có thể dùng nó.”
“Ồ không, không đâu. Kể cả nó có là một ma pháp cơ bản đi chăng nữa, đó vẫn là một nguyên tố cấp cao đó, em biết không? Đúng là có nhiều người có thể dùng được Hòm Đồ, nhưng nếu em tính đến độ tuổi của mình thì điều đó vẫn rất là ấn tượng đấy.”
Không phải thế nữa chứ… Mình lại lỡ mất thông tin ở đâu đó rồi à? Hay là thông tin mình được biết đã không được cập nhật từ lâu lắm rồi? Nghĩa là từ giờ mình phải cẩn thận hơn với phát ngôn của mình mới được… Nhưng cũng thật may mắn khi gặp được những người có thể bổ sung cho mình những kiến thức kiểu thế này.
“Có vẻ như Cậu Ryoma còn có cả tài năng ở lĩnh vực khác ngoài ma thuật ra nữa. Cậu sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn ở phía trước đấy.”
“Đúng vậy. Nếu cháu muốn học thêm bất cứ gì khác ngoài ma thuật thuần thú, hãy nói cho chúng ta biết, được chứ? Chúng ta sẽ dạy cho cháu.”
“Có thể được học cùng với Ryoma thì thật vui.”
“Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Sau khi quyết định mọi thứ cùng lời cảm ơn, Eliaria cùng với những người giúp việc trong gia đình công tước đề nghị giúp đỡ tôi, vậy nên chúng tôi bắt đầu thu dọn căn phòng tệ nhất trước.
“Whoa, cái phòng gì thế này?”
“Nó chứa đầy giáp và vũ khí.”
“Chỉ phân loại tất cả đống này ra cũng mệt phết đấy…”
“Ở góc kia có phải là một bộ da thú không vậy?”
“Mấy cái túi nhìn như túi đựng rác trong góc là cái gì vậy?”
Tôi đã mang chúng vất vào trong phòng mà tôi dùng như nhà kho này. Nó chứa tất cả mọi thứ mà tôi thu nhặt được trong suốt 3 năm vừa qua, bao gồm cả đồ đạc của bọn cướp và những thứ khác nữa.
Đôi lúc tôi cũng lau chùi vũ khí và giáp, vậy nên chúng vẫn được phân loại ở một mức độ nào đó, nhưng những thứ khác thì đều bị vất chồng đống lên nhau.
“Hòm Đồ… tất cả chỗ đó. Mọi thứ… sẽ được cất đi. Mấy cái túi trong góc là của bọn cướp.”
“Có gì ở trong vậy?”
“Em không biết…”
“Ý em là em không kiểm tra ấy hả? Đánh bại lũ cướp mà không thèm kiểm tra đồ lấy được thì chả khác nào mạo hiểm tính mạng không vì cái gì hết đấy!”
“Em không thực sự quan tâm lắm.”
Tôi trả lời Hughes bằng một câu đơn giản, nhưng có nhiều lý do cho việc đó. Thứ nhất, hầu hết đồ đạc của lũ trộm cướp đều bẩn thỉu và hôi hám, cộng với việc chả có gì thực sự có giá trị cả. Tệ hơn, bên trong có thể chẳng có gì ngoài đồ ăn thối rữa cùng rác rưởi. Một vài trong số chúng có chứa tiền, nhưng chúng đều vô dụng nếu như không được tiêu ở trong thị trấn… Tóm lại là, công sức bỏ ra không đáng, vậy nên tại một thời điểm nào đó, tôi đã dừng việc kiểm tra kĩ chúng lại, và ném tất cả vào đây sau khi lũ slime lau dọn xong.
“Trong trường hợp đó thì, sẽ tốt hơn nếu chúng ta kiểm tra những thứ bên trong trước chứ?”
“Đúng vậy, nếu bên trong chỉ toàn là rác thì chúng ta có thể vất thẳng chúng đi. Hay là chia quá trình phân loại và cất giữ ra thành hai việc để có thể hoàn thành tất cả chúng trong cùng một lúc?”
Tôi đồng ý với gợi ý của Araune và Jill, vậy nên Eliaria cùng hai hầu gái đã được giao nhiệm vụ phân loại đồ cá nhân của tụi cướp. Nếu tôi là người thực hiện quá trình phân loại, chúng tôi sẽ không thể hoàn thành cả hai việc cùng một lúc được.
Do đó, chúng tôi bắt đầu công đoạn ném mọi thứ tôi có vào trong cái hố đen. Từ những gì tôi đã nghe được ở giữa chừng, có một vài trang bị quý hiếm đến đáng ngạc nhiên, và bộ da thú cũng rất đáng tiền. Còn bất ngờ hơn, một túi chứa đến 40 đồng vàng cỡ trung đã được phát hiện. Theo như tôi được biết thì đó là một số tiền khá lớn, và tôi rất biết ơn điều đó khi mà tôi sắp chuyển vào trong thị trấn.
Tuy nhiên thì… Dựa vào mấy chuyện liên quan đến slime ban nãy, độ chính xác của những gì tôi đã biết thật đáng quan ngại. Để cho chắc ăn thì có lẽ tôi sẽ nhờ họ dạy về giá trị của mọi thứ.
Chúng tôi tiếp tục làm việc trong khi tôi đang suy nghĩ về mấy thứ vặt vãnh đó; và khi chúng tôi xong việc, tôi yêu cầu lũ slime ăn chất thải và slime cọ rửa xử lý hết đống còn lại. Ngay sau đó tôi đã đề nghị căn phòng – giờ đã được dọn sạch sẽ – làm chỗ nghỉ cho những người lính hộ tống.
“Em chắc chứ? Còn việc gì mà bọn anh có thể giúp được không?”
“Không, phần còn lại… có thể tự làm được. Chỉ là nguyên liệu và thuốc thôi ấy mà.”
“Thuốc ấy hả… nó nên để dân chuyên nghiệp xử lý. Được rồi, cứ gọi bọn anh nếu em cần gì nhé.”
“Cảm ơn anh rất nhiều, Camil.”
“Có gì đâu. Bọn anh nên cảm ơn em về căn phòng mới phải. Có một căn phòng kín đáo để nghỉ là quá tốt cho bọn anh rồi.”
Sau khi tôi cảm ơn, mọi người cũng chuẩn bị đi ngủ. Giờ thì, tất cả mọi thứ còn lại chỉ là những vật dụng cơ bản mà ba vị thần đã đưa cho tôi, cũng như là… Đúng rồi, liệu tôi có thể mang theo lũ slime cùng không nhỉ? Không bao giờ có chuyện tôi bỏ chúng lại cả. Tôi nên hỏi luôn. Chắc họ vẫn còn thức.
“Anh Reinhart, Ngài Reinbach.”
“Chuyện gì thế, Ryoma?”
“Liệu em… có thể mang lũ slime đi cùng được không? Có tổng thể… 17 con slime thôi ạ.”
“Đương nhiên rồi. Chẳng có gì sai nếu một nhà thuần thú muốn mang thú nuôi của mình đi cả.
“Có đủ chỗ trên xe ngựa, bọn anh sẽ tạo một vài chỗ trống cho chúng.”
Ôi thật nhẽ nhõm.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Khi tôi nói điều đó, cả hai đều nhìn tôi với ánh mắt trấn an. Họ thực sự đều là những con người tuyệt vời. Nếu cần tôi phải đưa ra một ví dụ tương đương trong thời đại ở Nhật Bản, nó sẽ giống kiểu hỏi ai đó về việc có thể cho tôi đi nhờ cùng với 17 con vật nuôi không vậy… Đúng vậy, tôi thì chắc chắn sẽ từ chối. Một hoặc hai là một chuyện, nhưng 17 là quá nhiều. Mà tôi cũng chẳng có bằng lái để làm cái việc đó. Thực sự không thể bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi đối với gia đình công tước được… À đúng rồi, tôi cũng phải chào họ trước khi rời đi mới phải.
Với suy nghĩ đó, tôi đứng dậy và đi về phía căn phòng tập ở phía cuối nhà. Căn phòng chẳng có gì ngoài một không gian trống trải, nhưng trên bức tường đối diện lối vào có ba bức tượng của các vị thần được khảm trên nền đá. Sùng bái tượng không phải là thứ gì đó bị cấm ở thế giới này, và tự tạo ra những bức tượng thần cũng không phải là một tội. Nó thậm chí còn được một số vùng địa phương khuyến khích làm, nơi những người tôn thờ sùng đạo nhất sẽ dùng một bức tượng thu nhỏ mua từ nhà thờ để làm mẫu chạm khắc cho chính họ, từng chút từng chút một để họ có thể cầu nguyện hàng ngày.
Tôi nên niêm phong lối vào bằng ma thuật đất trong trường hợp ai đó đi vào… Được rồi.
Ngồi khoanh chân trước những bức tượng, tôi ngồi thiền một vài phút trước khi mở mắt và bắt đầu nói.
“Một ngày khác lại trôi qua an toàn. Tôi chắc chắn là mọi người cũng biết rồi, vì đằng nào mọi người cũng là thần mà, nhưng tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian với những vị khách đã đến thăm ngày hôm nay. Có vẻ như điểm đến sẽ là một thị trấn mang tên Gimul… Cuối cùng cũng đã đến chuyến đi đầu tiên của tôi kể từ khi đến thế giới này rồi. Giờ tôi đã có thể đến được nhà thờ và giữ được lời hứa với mọi người. Tuy nhiên thì, không biết bao giờ tôi mới quay lại đây được, vậy nên tôi đã mang theo mọi thứ cho chắc. Nếu tôi không quay trở lại thì… Tôi sẽ làm thêm tượng ở chỗ ở mới. Gặp lại mọi người sau vậy.”
Khi tôi đã xong, tôi đứng dậy và gỡ bỏ niêm phong của lối ra và rời khỏi phòng tập.
Có vẻ như chỉ với những người khác là tôi không thể nói chuyện bình thường… Nếu tôi không trò chuyện với những bức tượng ban nãy thì chưa chắc tôi đã để ý. Hay là tôi chỉ lo sợ thôi nhỉ? Chà, sao cũng được… Giờ sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, giờ chỉ cần đợi trời sáng và rời khỏi đây cùng lũ slime thôi. Đến lúc đi ngủ rồi.
Do đó, tôi bò vào trong chăn trên giường của mình.
Không biết thị trấn sẽ như thế nào nhỉ…
Đầu óc của tôi quá bận rộn với việc tưởng tượng ra thị trấn sắp tới, làm tôi thấy khó ngủ hơn cả bình thường.