Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

Truyện tương tự

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

(Đang ra)

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

Natsuno Minoru

Và thế là, câu chuyện tình hài lãng mạn giữa một streamer "toxic" biết tính toán và một nữ VTuber đình đám chính thức bắt đầu!

51 1200

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

73 159

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

73 1203

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain! - Chương 42 - Đột nhập.

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Điều tra viên Ha-Yul bắt đầu cuộc điều tra đầy cố chấp của mình.

Nhận ra rằng không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này, tôi đã quyết định sẽ ra tay.

"Tác giả-nim."

[Ừm?]

“Hãy làm đi.”

[…Cô chắc chứ? Chính cô đã bảo rằng điều đó rất nguy hiểm mà.]

Thật vậy. Điều này đúng là rất nguy hiểm.

Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục. Và không đơn thuần chỉ là nghi ngờ–bọn họ rõ ràng đang truy vết tôi sát sao như thể đã gần như chắc chắn. Tình hình hiện tại khá nguy hiểm.

Nhưng không còn cách nào khác.

Tác giả phản đối việc giết chóc, và thậm chí kể cả sau khi tôi đã xé xác thêm ba tên ác nhân nhằm tạo bằng chứng ngoại phạm, thì cổ vẫn không có phản ứng gì cả.

Tuy nhiên, nếu như không hành động thì sẽ càng đáng ngại hơn.

“Chúng ta cần phải giải quyết đám phản diện đó trong khi vẫn còn cơ hội.”

[...Ugh.]

Tác giả khẽ rên rĩ, không thể phản bác.

Ừ thì, dù sao ngay từ đầu cũng là lỗi của cổ mà.

Tôi đã cố khiến cho nó trở nên hợp lý hơn, thế nhưng 2,400 tên phản diện vẫn là quá nhiều dù cho có nói gì đi nữa.

Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm giảm con số đó đi.

“Và giờ khi mọi chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa.”

[Không còn lựa chọn nào khác sao…?]

Tôi nghĩ có lẽ mình đã sử quân bài Lyla quá nhiều rồi. Bây giờ nó đang gây ra tác dụng phụ.”

Tôi đã xem các bài đăng xuất hiện trên mạng.

Đa số bình luận trên các trang tin tức đều là những lời tán dương Arachne.

Ha-Yul vẫn còn nghi ngơ tôi sau tất cả những thứ này sao? Sau tất cả những gì tôi đã làm?

Tôi đã giao nhiệm vụ cho Lyla theo cái cách mà tôi nghĩ sẽ khiến cho họ từ bỏ nghi ngờ, thế nhưng có vẻ như nó đã phản tác dụng.

Chém giết ác nhân ở những khu vực khác. Chém giết chúng trong giờ học.

Tôi thậm chí còn chém một tên nhân đang ở trong tù nữa, thế nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ nghi ngờ.

Tại sao chứ? Tại sao bọn họ vẫn nghi ngờ tôi?

Thế nhưng tôi đã vô tình tìm thấy manh mối cho nghi vấn trên trong phần bình luận của một trang tin tức.

“Không thể ngờ là bọn họ lại đang nghi ngờ có một tổ chức bí mật đứng sau vụ này đấy.”

[…Ừ thì, tui nghĩ là cũng không lạ lắm. Dù sao thì cô đã gây chuyện khắp mọi nơi mà.]

“Có lẽ cô nói đúng…”

Có phải là do tôi đã đi chém giết ác nhân khắp nơi nhằm tránh bị nghi ngờ không?

Đến mức mà đã có những lời đồn rằng Arachne thực chất không phải là một cá nhân mà là cả một tổ chức.

“Rõ ràng là bọn họ sẽ không từ bỏ nghi ngờ sớm đâu. Họ hẳn sẽ nghĩ rằng mọi vụ án dù tôi có không trực tiếp ra tay, thì cũng là do tổ chức đằng sau tôi thực hiện.

[Nhưng cô không nghĩ một tổ chức bí mật nghe rất ngầu sao?]

“Haiz....”

Tác giả trông có vẻ ngạc nhiên trước tiếng thở dài của tôi.

Bộ cô ấy nghĩ tôi chắc chắn sẽ thích nó à?

…Ừ thì, thật lòng mà nói, tôi cũng nghĩ nó cực kì ngầu.

Một tổ chức bí mật, nghe ngầu thế cơ mà?

Bạn hỏi thế thì tại sao tôi lại thở dài ư?

Là vì tôi chợt nhận ra rằng khẩu vị bản thân đã tụt xuống mức độ ngang hàng với Tác giả rồi.

“Vậy thì, cô đã sắp xếp xong mọi thứ rồi chứ?”

[Yep, yep! Ba quan chấp hành Übermensch và 600 tên ác nhân! Hoàn hảo!]

“Được rồi. Ta đi chứ?”

Bây giờ chính là thời cơ hoàn hảo để hành động khi mà tên điều tra viên phiền phức kia không ở gần đây.

Tôi cần phải thủ tiêu chúng nhanh nhất có thể.

Mục tiêu là giảm con số của bọn chúng xuống còn khoảng bốn tên.

Thế nhưng cứ hạ từng tên một thì lâu lắm.

Vậy nên tốt hơn hết là gom ba tên lại xử một lần luôn cho tiện.

Còn về số lượng ác nhân kia, ừ thì.

Bốn quan chấp hành và khoảng 800 thuộc hạ…

Tôi đã hiểu vì sao Tứ Đại Thiên Vương thường hay xuất hiện trong các bộ tiểu thuyết rồi.

Có vẻ như đó là con số lý tưởng rồi…

[N-Nhưng chẳng may cô bị bắt thì sao?]

“Cô nói bị bắt sao?”

[Bởi điều tra viên kia ấy. Chúng ta có nên giết hắn không? Mặc dù làm vậy sẽ khá là lãng phí.]

“Vậy ra đó là thứ khiến cô lo lắng à.”

Cô hỏi nếu như tôi bị điều tra viên Lee Ha-Yul bắt được sao.

Dễ thôi.

“Chúng ta chỉ cần thao túng Hiệp hội từ trong bóng tối là được.”

[Cái gì cơ?]

“Một tổ chức bí mật đã thâm nhập vào sâu bên trong nội bộ của Hiệp hội. Nghe rất ngầu mà, đúng không?”

[…! Ừm, siêu ngầu luôn!]

Cần gì phải quan tâm kể cả khi bị lộ chứ?

Nếu như chúng ta đã bị họ coi là một tổ chức bí mật rồi, vậy thì tại sao không thật sự tạo ra một cái luôn đi?

Tôi cũng chả biết nữa.

Họ có thể thử lùng bắt bọn tôi nếu muốn. Thích làm gì thì làm.

Nếu như bị áp lực từ phía cao tầng thì kiểu gì họ cũng phải bỏ cuộc thôi.

Kể cả khi bọn họ tìm được bằng chứng bằng cách nào đó, thì nó cũng sẽ là vô nghĩa.

Dù tôi có hơi do dự rằng chuyện này nếu như đi quá xa có thể sẽ tạo ra thêm nhiều rắc rối sau này, nhưng thôi kệ đi.

Nếu cứ để mặc mọi chuyện thì trông có vẻ như nó sẽ còn rắc rối hơn.

…Ah, mà một tổ chức bí mật mà chỉ có hai thành viên là tôi với Lyla thì nghe có hơi kỳ sao?

Sẽ thật tuyệt nếu như có một vài nhân vật thú vị chợt xuất hiện nhỉ.

***

“Hmph…Phiền thật đấy. Tại sao bọn chúng lại làm gắt đến như vậy chứ?”

“Mày biết tại sao mà. Do mớ rắc rối gần đây về Arachne hay cái m* gì đó ấy.”

“Ah, là vụ đó sao? Chẳng phải họ nói Marmo-nim chết rồi sao?”

Giữa màn đêm u tối, bên trong một nhà máy bỏ hoang không người lui tới.

Những tên ác nhân được vũ trang đầy đủ đang cười nói với nhau.

“Ừ. Cũng chẳng trách hắn được sau khi đã trải qua chuyện như thế. Ừ thì, mọi thứ sẽ sớm trở lại bình thường thôi. Gã đó cũng chẳng phải mạnh mẽ gì cho cam.”

“…Thật. So với các quan chấp hành khác thì hắn thật sự quá yếu.”

“Vậy thì cứ tiếp tục canh gác cho cẩn thận vào đi. Chúng ta có số người gấp tận ba lần so với chỗ đó. Không đời nào bọn chúng sẽ đế–“

Cốp!

“…? Mày có nghe thấy tiếng gì đó kì lạ không?”

“Tao không biết. Chắc mày bị lãng tai rồi?”

“Không, tao chắc chắn đã nghe thấy gì đó. Âm thanh đó hình như phát ra từ đâu đó gần đây…Ặc?!”

“Hự…?! T-Tao không thở được…!”

Mọi thứ diễn ra trong nháy mắt.

Một tên ác nhân nghe thấy một âm thanh kì lạ và tiến lại gần miệng ống thông gió để điều tra, thế nhưng có kẻ nào đó đã âm thầm đi theo hắn.

Và ngay khoảnh khắc kẻ đó lại đủ gần.

Xoẹt.

Trong nháy mắt, hai sợi tơ liền quấn chặt lấy cổ của hai tên ác nhân.

“Ă-Ặc…! T-Tha…”

"...."

Sau một lúc quằn quại, hai tên ác nhân đổ gục xuống đất và bị kéo vào trong miệng ống thông gió bởi sợi tơ quấn quanh cổ chúng.

…Chuyện này khó khăn hơn tôi nghĩ.

Di chuyển bên trong ống thông gió, giống như trong phim hay game ấy, thật sự chả thực tế tí nào.

[Cảm giác thế nào khi được trực tiếp trải nghiệm việc đột nhập mà cô luôn yêu thích thế, Độc giả-nim?]

“Cô hỏi tôi cảm thấy thế nào sao? Giờt tôi nói ra thì có ý nghĩa gì cơ chứ.”

Đương nhiên là tuyệt nhất rồi.

Chuyện này thật sự vui quái đi.

Lẩn trốn trong bóng tối và hạ gục kẻ địch, mấy thứ như thế ấy.

Hẳn ai cũng đã từng tưởng tượng như thế một lần trong đời rồi, phải không?

Tôi từng nghĩ là mình sẽ chỉ được trải nghiệm chuyện đó bằng một tựa game VR siêu chân thực hay gì đó ngay trước lúc mình chết mà thôi.

Mặc dù điểm trừ là làm thế này dễ bị phát hiện hơn tôi nghĩ, thì bù lại nó mang lại cho tôi một cảm giác hồi hộp như thể đang đi du lịch mạo hiểm vậy.

“Tôi nghĩ sau cùng thì 600 vẫn là quá nhiều rồi.”

[Chính cô đã bảo rằng mình có thể tự giải quyết 600 tên cơ mà, Độc giả-nim!]

“Không, ừ thì…Tôi không ngờ là an ninh lại chặt như thế này…Xin lỗi vì đã quá kiêu ngạo.”

Có một điều mà tôi đã hiểu lầm.

…Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có đủ thời gian để thay quần áo.

Bởi vì tôi đã thấy lính gác của chúng lỏng lẻo đến mức nào trước đây.

Tôi đã tưởng rằng mình có thể giết khoảng 100 tên, sau đó thay đồ, rồi lại giết tiếp rồi thay đồ.

Tôi cứ nghĩ là mình có thể cứ lặp lại chu trình như vậy.

Thế nhưng không phải.

Có phải là bởi vì một quan chấp hành đã chết và hàng trăm tên ác nhân khác cũng đã bị giết cùng lúc đó không?

Hay là bởi vì tin tức đã nói rằng hung thủ vẫn đang ở ngoài kia chém giết lũ ác nhân?

Sự cảnh giác của bọn chúng cũng là một vấn đề. Cứ phải chiến đấu như thế này sẽ khá là khó khăn đấy.

Nếu như tôi cắm đầu lao vào đánh trực diện, thì tôi sẽ phải chiến đấu với 600 tên ác nhân liên tục không ngừng nghỉ.

Dù tôi không nghĩ là mình sẽ thua, thế nhưng vấn đề ở đây là tôi không có đủ quần áo.

Tôi sẽ cần phải thay đồ ít nhất một lần, kể cả khi chỉ mới đối đầu với 200 tên, vậy nên chắc chắn là không thể tránh được chuyện đó khi phải đấu với 600 tên rồi.

Nếu như tôi vẫn cố chấp lao đầu vào đánh thì hậu quả sẽ là tôi bị tóm lại trong tình trạng toàn thân trần trụi không một mảnh vải.

Vậy nên tôi đã nghĩ đến việc âm thầm đột nhập.

Đầu tiên, tôi sẽ loại bỏ mấy tên cầm đầu trước, rồi sau đó từ từ xử nốt đám lâu nhâu đang hoảng loạn như rắn mất đầu.

Không có người chỉ huy, sĩ khí và khả năng phán đoán của bọn chúng sẽ tụt dốc không phanh.

Chúng sẽ không thể nhận ra rằng tôi không thể chiến đấu được nữa.

Tôi sẽ tận dụng cơ hội đó để thay đồ rồi dọn dẹp nốt lũ còn lại.

Đơn giản mà, đúng không?

“Này, tại sao không có đứa nào trả lời thế h–Ặc?!”

“C-Cái quái! Có kẻ địc–Mmph! Mph! Mmmmph!”

…Nếu như có một vấn đề trong kế hoạch này, thì đó chính là nó đã thất bại hoàn toàn rồi.

Di chuyển trong ống thông gió ồn ào hơn tôi nghĩ.

Không, tôi đã nghĩ là mình có thể làm được khi nhìn thấy người ta làm thế trong mấy bộ phim.

Tôi đã bị giật mình bởi âm thanh phát ra khi đang thay đổi tư thế bởi vì việc bò trườn khiến ngực tôi không thoải mái cho lắm.

-Bzzt…Trả lời đi.

"Hm?"

-Mau trả lời đi… Có chuyện gì thế hả? Tao sẽ phát báo động nếu như không có đứa nào phản hồi trong 1 phút đấy. Mau trả lời đi!

[Ah, cứ đà này thì chúng ta sẽ bị phát hiện mất.]

“Chắc là vậy rồi. Haha, giờ phải làm gì đây.”

Không may là, có vẻ như trò chơi đột nhập này sẽ phải kết thúc sớm rồi.

Tôi không hề cho rằng mình sẽ chết, dù một chút cũng không.

Dù sao thì Tác giả vẫn cần tôi mà. Cổ chắc chắn sẽ giữ cho tôi sống sót bằng cách này hay cách khác mà thôi.

Tuy nhiên, liệu tôi thật sự có thể sống một cách thanh thản sau khi đã hả hê giết sạch thành viên của Übermensch như thế?

Tôi không thể hoàn toàn tin tưởng cô ấy được.

Cổ có thể đột nhiên nổi hứng và nói, ‘Mấy nữ chính tàn tạ ngày nay đang là mốt đấy!’ và rồi chặt phăng một cánh tay của tôi hay gì đó.

…Một cánh tay cơ khí nghe thì có vẻ ngầu đấy, thế nhưng tôi không muốn phải đeo một cái đâu.

Mặc dù khả năng bắn tia năng lượng từ lòng bàn tay nghe rất hấp dẫn, cơ mà tôi vẫn thích có đầy đủ tứ chi hơn.

Vì vậy nó chỉ là một cái bảo hiểm rằng tôi sẽ không chết mà thôi. Không có gì đảm bảo là cơ thể tôi sẽ lành lặn cả.

Vậy nên, tôi đã quyết định ngừng chơi trò đột nhập.

Tôi sẽ gặp rắc rối lớn nếu như bị bắt trong lúc chơi trò trốn tìm với bọn chúng.

Bạn hỏi vậy thì từ giờ tôi sẽ làm gì sao?

Không có gì phức tạp đâu.

“Xem nào, đây là khu vực trung tâm của nhà máy…”

[Cả ba quan chấp hành đều đang ở phòng điều khiển!]

“Được thôi.”

Tôi siết chặt đôi bao tay hở ngón mà gần như chưa từng sử dụng.

…Tôi muốn được dùng thử chúng ít nhất một lần.

Nó không hào hứng như tôi tưởng.

“Được rồi. Giờ thì tôi đã đột nhập được đến tận đây rồi, nên giờ tôi nên bắt đầu giai đoạn tiếp theo thôi.”

Giờ đây kẻ thù đang ở khắp bốn phương tám hướng, và việc âm thầm đột nhập sâu hơn là bất khả thi.

Trong trường hợp đó, tôi chỉ cần trực tiếp lao thẳng qua thôi.

“Chúng ta bắt đầu buổi speedrun thôi nhỉ?”

Trong một trò chơi hành động lén lút khá nổi tiếng có một câu nói như thế này.

Một vụ ám sát hoàn hảo chính là không để lại nhân chứng.

Tôi quyết định hôm nay sẽ thử đem câu nói đó áp dụng thực tiễn xem liệu có đúng thật là vậy hay không

 

Bình luận của Tác giả (lời cuối)

Kể cả khi khó khăn, tôi vẫn phải viết tiếp.

Bởi vì đây chính là lời hứa của tôi với các độc giả (tự gật đầu với bản thân)

Ruminas: Tôi không biết liệu có phải nên dịch như vậy hay không. Cái ý kiến cho rằng chỉ cần giết sạch mọi kẻ địch trong một khu vực mà không bị phát hiện và không để lại bất kì kẻ sống sót hay nhân chứng nào, và rồi coi đó như một vụ “ám sát” hoàn hảo thay vì đơn giản chỉ là chém giết ấy. Có vẻ như nó xuất phát từ trong cộng đồng gamer, cơ mà cá nhân tôi chưa bao giờ nghe tới nó cả.