“Tệ rồi đây.”
“Phải. Tôi cứ nghĩ ba người là đủ rồi chứ…”
“Chúng ta đã nhận ra quá muộn rằng kẻ thù của chúng ta cũng là cả một tổ chức, vậy nên đành chấp nhận thôi. Chúng mạnh hơn chúng ta nghĩ nhiều. Chúng ta đã đánh giá chúng quá thấp rồi. Tiếc là đã không nhận ra điều đó khi mà tên đó lại là kẻ đầu tiên bị giết.”
“Marmo trước giờ đều chỉ là một tên yếu nhớt mà.”
Trong một căn phòng họp với ánh sáng lờ mờ.
Những chiếc ghế vô chủ được đặt bao quanh một chiếc bàn với biểu tượng 12 loài động vật vô cùng bắt mắt.
Nơi này trước giờ hầu như lúc nào cũng đông đúc.
Có phải chỉ có mỗi hắn là cảm nhận được bầu không khí này không? Những người khác vì lý do nào đó có vẻ yên lặng hơn hẳn thường ngày.
“…Giờ sao? Sếp vẫn chưa tới à?”
“Cô ấy đã bảo đừng có gọi cô ấy là ‘Sếp’ rồi. Không nhớ à?”
“Không, kể cả khi chúng ta tự gọi mình là 12 Cung hoàng đạo hay là quan chấp hành đi chăng nữa, tổ chức cũng là do chính tay người đó tạo ra mà. Có gì sai khi gọi người đó là Sếp chứ?”
“Dù không phải chuyện gì lớn, nhưng chẳng phải cô ấy đã nói là không muốn bị gọi thế sao? Cô ấy đã nói cứ đối xử bình đẳng với cổ là được rồi.”
“…Ah, chào nhé, Sếp.”
“Haiz. Cậu chẳng bao giờ thay đổi cả.”
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Khi hắn còn đang nghĩ linh tinh thì Sếp, với cặp sừng tuyệt mỹ ánh lên màu lục bảo đã bước tới chỗ bọn họ.
Hắn đã nghĩ là cô ấy định ngồi xuống, nhưng sao cô ấy lại không ngồi?
“Sếp? Tôi nhớ chỗ của cô là ở đó mà nhỉ?”
Bỏ ngoài tai câu hỏi của hắn, Sếp bước tới bên cửa sổ và đột nhiên kéo rèm ra.
“Mấy người là lũ con của bóng tối hay gì? Ra ngoài mà tắm nắng đi.”
“Aah, mắt tôi! Sếp à, chúng ta là ác nhân đó, vậy nên chúng ta chắc chắn là những đứa con của bóng tối rồi! Đóng rèm lại nhanh đi!”
“…Vậy sao?”
Mọi người đều tỏ vẻ mặt đau khổ vì đột bị ánh năng chói chang chiếu vào mắt, vậy nên cô ấy đành mỉm cười bất lực mà đóng rèm lại.
Cô ấy lại học được mấy thứ không cần thiết nữa rồi—mấy thứ mà cô chẳng cần phải màng đến. Hắn biết cô ấy đang cố gắng tỏ ra quan tâm đến các thành viên khác, thế nhưng cô ấy không cần phải làm đến thế này.
Sau một hồi náo loạn, bầu không khi nặng nề cũng đã vơi đi phần nào. Tuy nhiên, chỉ với một câu nói của Sếp ai nấy đều nghiêm túc trở lại.
“Bốn người đã chết.”
"..."
“Wow, ta không nghĩ là mình sẽ cảm thấy trống trải đến như vậy khi mà chỉ mới có vài người ra đi thôi ấy. Thật đáng sợ khi nghĩ rằng ta đã quen với bầu không khí ồn ào trước kia đến thế nào.”
“Sếp…”
“Ta biết, ta biết chứ. Chúng ta là ác nhân, vậy cũng không có gì là nếu như một lúc nào đó chúng bị bắt hay bị kẻ khác giết.”
Sếp nhìn những chiếc ghế trống trải một lúc và giải thích lý do cô ấy triệu tập buổi họp khẩn cấp này.
“Mọi người nghe rõ đây. Kế hoạch đã đổ vỡ rồi.”
“Ừ, đúng thế. Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Chẳng phải ta đã quyết định sẽ đột kích vào học viện sao?”
“Phải, chúng ta đã định như thế…Và kế hoạch đó ẽ không thay đổi. Chúng ta vẫn sẽ tiến hành như kế hoạch.”
“Sao cơ? Nhưng chuyện đó–.”
“Cậu tưởng chỉ cần mọi người có mặt là có thể làm được à? Nhưng giờ thì nó trông còn bất khả thi hơn. Tôi biết điều đó chứ. Nhưng cậu cũng biết mục tiêu của chúng ta là gì mà, phải không?”
“…Phải, tôi biết rất rõ.”
Chẳng phải ai ở đây cũng thế sao?
Sếp đã vô tình tìm thấy thông tinh về Căn phòng Bí mật trong cuốn hồi ký của vị hiệu trưởng đầu tiên.
Và món cổ vật đang ngủ yên ở đó.
Đó chính là chìa khóa để hoàn thành mục tiêu tối thượng của tổ chức.
“Chúng ta cần có món cổ vật đó để đạt được mục tiêu của mình. Đó lý do mọi người đều vui vẻ chấp nhận việc chuyển hóa đứa trẻ đó, đúng không? Vì chúng ta nghĩ rằng nhờ đứa trẻ đó ta có thể tiến vào một cách dễ dàng.”
“Cuối cùng thì nó đã chết một cách vô ích mà chẳng đem lại chút giá trị nào cả.”
“Phụt, phải đấy. Sẽ tuyệt biết bao nếu như nó vẫn còn sống.”
Sếp, người đang thở dài trước lời nói của các quan chấp hành khác, tuyên bố.
“Chúng ta cần phải tìm ra món cổ vật được cất giấu sâu bên trong Học viện. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể hiện thực hóa được mong ước của mình. Chúng ta không thể trì hoãn kế hoạch này lâu hơn được nữa.”
“…Tất cả đều là tại lũ Arachne đó.”
“Phải. Đúng là một lũ khốn phiền phức. Có vẻ như chúng khá là ghét ác nhân đấy.”
Chà, cũng dễ hiểu thôi.
Cho dù có phủ lên bao nhiêu câu từ hoa mỹ đi chăng nữa, ác nhân rõ ràng vẫn là một lũ tội phạm.
Không chỉ là nhưng tên tội phạm thông thường mà là những kẻ mạnh mẽ đến nỗi những nạn nhân của chúng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà không thể phản kháng.
Kể cả chính quyền cũng chẳng hề có động thái gì là muốn bắt Arachne cả, ngoài trừ một số ít ra.
Chậc. Chẳng phải đám đó cũng là ác nhân sao? Tại sao họ lại không đi bắt chúng đi chứ?
Bởi vì bọn chúng thấy như thế tiện hơn sao? Khả năng cao là vậy rồi.
Dù sao thì lũ khốn đó cũng đã xử lý mấy gã phiền phức thay cho chúng mà.
“Sẽ tốt hơn nếu như chúng ta xử lý tổ chức đó rồi hẵng đột kích Học viện, nhưng…”
“Không được. Tổn thất sẽ là quá lớn. Chúng ta đã mất một phần ba số thành viên rồi. Chúng ta sẽ cần phải tập hợp toàn bộ lực lượng đấy. Bộ cậu nghĩ chính quyền sẽ bỏ qua chuyện đó à?”
“…Không đời nào.”
“Chỉ cần tập hợp mọi người vào ngày đột kích là đủ rồi.”
Tiếng nói chuyện của Hổ và Sếp cứ văng vẳng bên tai hắn.
Họ hẳn đang bàn bạc xem phải làm thế nào để chỉ đạo tổ chức hiệu quả hơn.
Tiếng của các quan chấp hành khác cũng bắt đầu hòa lẫn vào, thế nhưng hắn chọn cách bịt tai lại và cúi gầm mặt.
Hắn không biết nhiều về những thứ phức tạp như thế.
Sếp sẽ lo liệu mọi thứ. Như mọi khi vậy.
Mình là chú chó trung thành của Sếp. Chỉ cần được ở bên cô ấy là đủ rồi.
"...Ani. Ani!"
“Ah, Sếp à.”
“Tôi đã bảo cậu đừng có gọi tôi là Sếp mà. Dù sao thì, cậu lại ngủ gật trong giờ họp nữa rồi. Tôi đã bảo là cuộc họp này rất quan trọng rồi mà.”
“Nhưng tôi chẳng biết gì về mấy thứ này cả.”
“Haiz, tôi biết phải làm gì với cậu đây.”
Kể cả khi Sếp thở dài, hắn vẫn chỉ đơn giản cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì cô ấy đã đánh thức hắn dậy, vậy có nghĩa là họ đã quyết định xong rồi.
“Quyết định xong rồi sao?”
“…Phải. Chúng ta sẽ đột kích vào Học viện.”
“Khi nào?”
“Ngay khi kì nghỉ bắt đầu. Lúc đó an ninh sẽ lỏng lẻo hơn.”
“Hiểu rồi.”
“…Ani à, cậu chẳng bao giờ tỏ ra nghi ngờ bất kì điều gì cả.”
“Bởi vì Mir luôn đúng mà.”
Hắn chui vào vòng tay của Sếp trong khi cô ấy mỉm cười cay đắng.
Hắn là chú chó trung thành của Sếp.
***
[Bọn họ vừa quyết định sẽ phát động một cuộc tấn công tổng lực vào đầu kì nghỉ rồi!]
“…Gì cơ?”
[Übermensch ấy! Họ sẽ dồn toàn lực lượng để tấn công Học viện vào đầu kì nghỉ! Học viện này sắp chìm trong biển lửa rồi!]
“Cô điên rồi à?”
Ah, lỗi tôi.
Tôi vô tình nói ra suy nghĩ của mình mất rồi.
Điều may mắn có lẽ là Tác giả đã bị giật mình bởi phải ứng dữ dội tôi?
Tôi trong thoáng chốc đã lo rằng cô ấy sẽ nổi giận, nhưng may thay là không có chuyện gì xảy ra cả.
[T-Tại sao chứ…?]
“Cái thể loại tiểu thuyết học đường nào mà Học viện lại cháy rụi vào ngày đầu tiên của kì nghỉ chứ hả? Bộ cô không định viết sự kiện kì nghỉ à?”
[Eh, nó sẽ không bị thiêu rụi đâu mà! Nhân vật chính sẽ ngăn chặn nó bằng ngầu lòi nào đó thôi!]
Vớ vẩn. Cậu ta làm thế nào mà bắt được tận tám tên trùm cơ chứ? Cô có bị ngốc không?
Giờ thì mọi chuyện đã thành ra thế này rồi, tôi cần phải thật bình tĩnh.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là thuyết phục Tác giả.
…Tôi sẽ thua nếu như phải đối mặt với cả 8 quan chấp hành một mình. Tôi chắc chắn điều đó.
Kể cả lúc tôi hạ được ba tên hồi trước, nếu như không nhờ có trò lừa bịp kia thì tôi cũng không dám tưởng tượng giờ mình sẽ như thế nào nữa.
Thế nhưng giờ cô lại bảo Siwoo phải đi đối mặt với toàn bộ lũ ác nhân đó cùng một lúc sao? Cô đùa tôi đấy à.
Nếu như đây là một đòn tấn công tổng lực, vậy thì những tên ác nhân mạnh mẽ nhất chắc chắn sẽ xuất hiện.
Siwoo vẫn chưa phát triển đủ để đối đầu với bọn chúng.
Dù đúng là tôi có thể thấy rằng cậu ấy đã mạnh mẽ hơn, nhưng…
Cho đến giờ cậu ấy vẫn chưa hề có bất kì sự trưởng thành đáng kể nào để xứng với cái danh nhân vật chính cả.
“Không thể được đâu. Nhân vật chính vẫn chưa đủ mạnh cho chuyện này.”
[Nhưng…Ít ra cũng đâu tới mức bất khả thi đúng không?]
Không bất khả thi cái con khỉ mốc. Cô lại đang nói linh tinh cái gì đấy.
“Ừ thì nếu như Siwoo đột nhiên có được năng lực gì đó như kiểu biến thành phượng hoàng hay gì đó thì ừ, nghe có vẻ khả thi đấy. Nhưng Tác giả-nim này, cô đâu làm thế được, có đúng không?”
[Uh, gì cơ?! Tui, tui không làm được! Đúng thế! Bởi vì như thế câu truyện sẽ không được mạch lạc!]
…Sao đấy? Tại sao cô lại bất ngờ vậy? Tôi cũng biết điều đó chứ.
Điều quan trọng nhất trong một cuốn tiểu thuyết chính là sự mạch lạc.
Trong thực tế, người ta sẽ chỉ đơn giản là đau buồn nếu như ai đó đột ngột qua đời trong một vụ giết người nào đó, thế nhưng tiểu thuyết thì không được làm như thế.
Khoảnh khắc mà một nhân vật quan trọng đột ngột chết đi chỉ vì một vụ giết người vớ vẩn nào đó, độc giả sẽ ngay lập tức phát cuồng.
Đó là lý do tại sao tiểu thuyết luôn cần phải chú ý đến yếu tố mạch lạc hơn là sự thực tế.
Đây cũng là lý do vì sao Tác giả không hề toàn năng. Cô ấy vẫn bị ràng buộc bởi sự hợp lý và mạch lạc của câu truyện.
Bạn không thể cứ tự dưng cho nhân vật chính thêm ba bốn năng lực mới rồi nói, “Tôi muốn nhân vật chính mạnh mẽ hơn.”
Bởi vì thiết lập ban đầu là mỗi người chỉ có một năng lực, việc thay đổi tùy hứng và ban cho nhân vật chính nhiều loại năng lực khác nhau sẽ phá vỡ sự mạch lạc của câu truyện.
Điều đó là không thể trừ khi có một thiết lập đủ hợp lý chẳng hạn như là một năng lực dần trở nên mạnh mẽ hơn và dần dần tiến hóa thành một năng lực mới.
“Đành chịu thôi vậy, Tác giả-nim. Chuyện đó có nhất thiết phải diễn ra vào đầu kì nghỉ không?”
[Tôi muốn cậu ta hạ gục đám phản diện một cách ngầu lòi vào ngày đầu tiên và rồi viết thật nhiều cảnh ‘slice of life’ vào kì nghỉ…]
Cô có kế hoạch sao?
Tôi cứ tưởng cô lại đang nói mà không thèm suy nghĩ như thường lệ chứ.
Đây là một kế hoạch cực kì liều lĩnh, thế nhưng giờ khi vị Tác giả tính khí thất thường kia đã có kế hoạch rồi, việc can thiệp sẽ có chút khó khăn đây.
Nếu như cố chấp muốn chôn vùi cái kế hoạch này, thì rõ như ban ngày là tôi sẽ nhận được phản ứng trái chiều rồi.
…Cũng chả phải là chuyện gì lớn như kiểu quái vật mì spaghetti vũ trụ đang lao vào trái đất hay gì, vậy nên tôi sẽ dừng lại tại đây.
Cũng không phải là không có cách giải quyết.
“Sắp đến kì thi cuối kì rồi. Và sau đó sẽ là kì nghỉ, đúng chứ?”
[Ừm!]
“Hãy cùng nghĩ cách giảm số ác nhân trong khoảng thời gian còn lại nào.”
[Được rùi…]
Không còn thời gian nữa.
Bất kể thế nào, tôi cũng phải hạ sát bốn quan chấp hành cho bằng được trước khi kì nghỉ bắt đầu.
***
“Argh, cậu đang làm cái gì thế hả. Làm lại.”
“Ah, Arte…! Liệu cậu có muốn đi chơi với tớ không?”
“Quá thiếu tự tin! Lại!”
“…Này, Amelia. Chúng ta thật sự phải làm như thế này hả?”
Siwoo dần cảm thấy bực bội với Amelia.
Chuyện quái gì thế này?
“Tớ thà đi lần mò căn phòng bí mật kia còn hơn…”
“Tớ thấy cậu còn chẳng thể tập trung tìm kiếm nổi ấy! Thay vào đó thì tiếp tục tập luyện đi! Dù sao thì ít ra chuyện này trông còn khả thi hơn.”
"..."
Rốt cuộc Amelia lấy đâu ra sự tự tin vô căn cứ này vậy?
Siwoo đột nhiên cảm thấy tò mò.
“Này, Amelia.”
“Ừ?”
“Giả dụ, chỉ giả dụ thôi nhé. Giả dụ như Arte không thật sự yêu tớ thì sao? Khi đó cậu sẽ làm gì?”
Thấy Amelia mặt mày cau có định nói gì đó nên cậu nhanh chóng nói thêm.
Cậu đã quá mệt mỏi với việc phải nghe mấy câu nói chắc nịch–kiểu như nó chắc chắn là tình yêu rồi, không thì là gì?
“Giả dụ! Chỉ là giả dụ thôi!”
“Tớ thật sự phải trả lời câu này à?”
Gì chứ, bộ cậu có nói gì sai sao?
Liệu nó có thật sự là tình yêu không? Khi mà cô ấy còn chả bảo giờ rủ cậu đi chơi bao giờ cả?
Lúc đầu, cậu cứ nghĩ ừ chắc là vậy rồi, nhưng bây giờ cậu thấy nghi ngờ chẳng phải là hiển nhiên sao?
Amelia trả lời câu hỏi đó cứ như thế nó chỉ là trò trẻ con vậy.
“Kể cả khi Arte không đổ cậu đi nữa, thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, phải không?”
“…Tại sao chứ?”
“Bởi vì cậu có thể khiến cô ấy đổ cậu mà.”
Siwoo hoàn toàn cạn lời.
Rốt cuộc Amelia tự tin đến mức nào để nói ra được câu đó vậy?
“Vậy nên chuẩn bị đi! Nào, một lần nữa! Làm thật tự nhiên vào!”
“Haiz…”
Cậu không có lựa chọn nào khác.
Chính cậu là người đã chọc tức Amelia khi tưởng tượng xem Arte sẽ cảm thấy như thế nào.
Cậu quyết định sẽ hùa theo cô để cô khỏi nổi trận lôi đình.
“Arte này, cậu có muốn đi chơi với tớ không?”
“Oh, lần này khá tốt này. Lại!”
Note của Tác giả:
Ruminas-nim, hôm nay tôi cũng chúc bạn có một buổi tối tốt lành nhé.
Sẽ mất một khoảng thời gian để bìa truyện được làm xong. Xin hãy kiên nhẫn chờ nhé!
Ruminas: Tôi cũng sắp có một buổi tối tuyệt vời đây. Tôi đã hoàn thành Kì thi cuối khóa và sẵn sàng để chết(ngủ) rồi. Đấy cũng là lý do vì sao lịch ra chương gần đây có hơi lộn xộn. Cơ mà dù sao tôi cũng đã bắt kịp được những chương mới nhất rồi, vậy nên ổn cả thôi.
Trans: Trùng hợp là lúc dịch chương này thì tui cũng vừa mới thi xong rồi đây, giờ đang cố tăng tốc để bù lại cả tháng không ra chương q(≧▽≦q)