“Arte này.”
“Sao vậy?”
“Muốn ra ngoài chơi với tớ không?”
…Cậu ta đang nói cái gì vậy?
Lẽ ra cậu nên đi nói chuyện này với Amelia chứ. Mắc gì đi nói với mình?
Do bị bất ngờ, tôi vô tình lộ ra phản ứng khó chịu.
“Ừmm, chúng ta sắp có bài kiểm tra cuối kì rồi đó.”
“Tớ biết. Nhưng cậu đã phải trải qua một biến cố lớn đầy nguy hiểm mà, phải không? Tớ nghĩ có lẽ chúng ta nên cùng đi đâu đó để giải tỏa đầu óc...Amelia cũng sẽ đi cùng nữa.”
“Ah, tớ hiểu rồi.”
[Một sự kiện harem đầy kịch tính! Cái này cũng hay nè!]
Sao cơ, vậy ra là như thế à. Vậy là cả ba người chúng tôi sẽ cùng đi sao?
Bọn họ hẳn là muốn đi hẹn hò nhưng lại quá xấu hổ nên mới cố đưa tôi theo cùng đây.
Chẳng trách Amelia gần đây lại đi chơi với Siwoo nhiều hơn với tôi. Có vẻ như cô ấy đang muốn củng cố vị trí nữ chính của mình.
Tôi nghe nửa lọt nửa không mấy lời giải thích về “harem” của Tác giả và cân nhắc về hướng đi của cuốn tiểu thuyết này.
…Có lẽ nghỉ ngơi một chút cũng không hẳn là ý tồi.
Cho đến giờ nhân vật chính vẫn chưa có cơ hội nào thật sự được nghỉ ngơi, và thỉnh thoảng cho cậu ấy nghỉ một chút nghe cũng không tệ.
[Công viên giải trí! Thủy cung! Và, và…!]
Tác giả cũng đã bắt đầu chìm vào thế giới riêng của mình rồi.
Cuối cùng thì, Tác giả hẳn cũng sẽ hối thúc tôi tham gia thôi, và cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả.
“Nghe hay đấy.”
“…Sao?! Vậy là cậu đồng ý à?”
“Mời tớ đi chơi rồi lại bất ngờ khi thấy tớ đồng ý…Bộ cậu đang muốn khiến tớ tổn thương đấy à? Đừng bảo là cậu chỉ mời tớ cho có lệ thôi đấy nhé?”
“À, k-không! Tớ chỉ hơi bất ngờ thôi…”
Phản ứng của cậu ta có hơi nằm ngoài dự đoán, điều đó khiến tôi hơi khó chịu, vậy nên tôi quyết định sẽ trêu cậu ta một chút.
Không đời nào một nhân vật chính sẽ hành xử như thế cả, vậy nên đó hẳn chỉ đơn thuần là ý tốt của cậu ta thôi.
Tôi không chắc liệu cậu ta có thật sự quan tâm đến tôi hay tôi chỉ đơn giản là quà tặng kèm theo của Amelia, nhưng mỗi việc cậu ta mời tôi cũng đã thể hiện sự chu đáo của cậu ta rồi.
…Cậu ta không nói vậy chỉ vì chu đáo đâu, đúng không? Làm ơn nói với tôi là như vậy đi.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Công viên giải trí…Cậu thấy sao? Cuối tuần này nhé.”
“Aha, nghe vui đấy. Tuyệt!”
Liệu siêu năng giả có thể tận hưởng công viên giải trí không?
Suy nghĩ đó chợt thoáng qua đầu tôi, thế nhưng tôi quyết định sẽ bỏ chúng qua một bên.
Ừ thì, cậu ta hẳn phải có lý do để mời tôi đi chơi chứ.
[Công viên giải trí…! Nghe vui đấy. Tui cá là ở đó sẽ có rất nhiều sự kiện kích thích lắm cho mà xem.]
Tác giả có vẻ đang nghĩ rằng bản thân công viên giải trí chẳng có gì thú vị, nhưng những sự kiện sẽ diễn ra tại đó thì có.
Một công viên giải trí, huh. Tôi không nghĩ là mình từng đến đó trừ lúc nhỏ. Quay trở lại đó sau một thời gian có vẻ sẽ vui đấy.
“Vậy thì hãy nhắn chi tiết cho tớ sau nhé!”
“Được.”
Siwoo, người trông có vẻ đang bối rối, quay về chỗ ngồi của cậu ta như thể xong chuyện rồi vậy.
Sau đó cậu ta nói gì với Amelia và rồi bị cô ấy đánh một cú thật mạnh vào lưng.
...?
“Oh, không có gì đâu. Arte.”
“Được rồi…”
Amelia để ý thấy tôi đang nhìn, liền vẫy vẫy tay như thể đang bảo mọi chuyện đều ổn vậy.
…Thật sự là không có gì cả sao?
Có vẻ như cô ấy vừa đánh cậu ta hết sức ấy…
Tại sao tự dưng lại đánh cậu ta nhỉ? Siwoo chẳng làm gì đáng để bị Amelia đánh cả…
“Ah, hẳn là vì chuyện đó rồi.”
Có vẻ như Amelia đã lên kế hoạch đi chơi với Siwoo rồi. Vậy mà cậu ta lại rủ thêm tôi đi cùng, vậy nên cổ giận rồi.
Được đi chơi với bạn bè cũng vui thật, nhưng mà đây rõ ràng là một cơ hội để họ có thể gần nhau hơn.
…Hmm, có lẽ tôi không nên đồng ý.
Tôi lẽ ra nên từ chối và âm thầm quan sát họ trong bóng tối. Tôi có hơi hối hận rồi đấy.
Tôi nhìn Siwoo, người đang bị Amelia khóa tay với vẻ mặt đau đớn bằng vẻ mặt thương cảm.
Thiếu tinh tế thì phải nhận hậu quả thôi.
Cơ mà đó là số phận của nhân vật chính rồi.
***
“Ugh, thật luôn đấy. Tớ hết chịu nổi rồi.”
“Tớ đã bảo là xin lỗi rồi mà.”
“Tại sao cậu lại lôi tớ theo làm cái gì hả! Tớ đã bảo là hai cậu đi đi mà, chỉ hai người thôi!”
"..."
Amelia tuông một tràng phàn nàn với Siwoo.
Ừ thì.
Cậu đúng là đã làm rối tung mọi thứ. Cậu đã đã vô tình lôi Amelia vào trong lúc lo lắng.
Kế hoạch ban đầu là chỉ có cậu và Arte đi cùng nhau thôi, thế nhưng cuối cùng thì lại có Amelia đi cùng nữa.
‘Cơ mà, cổ làm gì có tư cách để phàn nàn chứ.’
Siwoo không kìm được mà nói.
“…Có vẻ như cậu chẳng có tí lương tâm nào cả, Amelia ạ.”
“H-Hả?! Tớ đã làm gì chứ!”
“Không có gì, nếu như cậu không biết thì thôi.”
Dù cậu nói vậy, thế nhưng Amelia có vẻ cũng tự thấy xấu hổ.
Mặt cô đỏ bừng khi cô vô cớ lớn tiếng.
‘Đúng rồi đấy, cậu nên tự biết xấu hổ đi.’
Arte thậm chí vẫn chưa đến, thế mà ai đó đang ngắm nghía xung quanh với ánh mắt lấp lánh đầy thích thú, miệng cứ luôn bảo công viên giải trí thật tuyệt vời?
Cổ thậm chí còn mua một cái băng đô hình trái tim kì lạ ở đâu đó nữa, rõ như ban ngày là cổ đang cực kì phấn khích rồi.
“C-Cái đó…! T-Tớ chưa bao giờ đến nơi nào như này trước đây! Sao mà nhịn được chứ!”
“Eh~, ra vậy sao.”
“Ugh, đồ phiền phức…”
“…Ôi trời, tớ đến muộn rồi sao?”
Trong lúc câu tận dụng khoảnh khắc hiếm hoi để trêu chọc Amelia cho bõ cơn tức bị dồn nén bấy lâu,
Giọng nói của người mà họ chờ đợi từ nãy giờ vang lên, và Amelia nhanh chóng quay sang hướng đó.
“Không, không! Cậu chưa muộn đâu! Đi…thôi nào. Trời ơi. Arte, cậu xinh quá.”
“…Cậu nghĩ vậy sao? Tớ thì không chắc nữa. Một người quen đã chọn đồ cho tớ.”
“Siêu xinh luôn ấy!...Này, cậu đang làm gì thế hả? nhanh khen cô ấy vài câu đi chứ!”
Chọc, chọc.
Amelia thì thầm trong khi khẽ chọc vào lưng Siwoo mà không để Arte thấy.
Chỉ khi đó cậu mới hoàn hồn và mở miệng…Nhưng cậu nên nói gì đây?
Sau một hồi do dự, cậu thở ra một câu mà đến chính cậu còn cảm thấy thiếu tinh tế.
“…Trông cậu xinh lắm. Arte. Tớ suýt tí thì không nhận ra–Ặc.”
Amelia đấm mạnh vào lưng cậu một cú.
Lần này thì cậu chẳng cần phải hỏi lý do nữa.
Câu đó chưa thể gọi là một lời khen được. May thay, Arte có vẻ không để tâm đến điều đó.
“Cảm ơn nhé. Có vẻ hai cậu đã tận hưởng trước rồi nhỉ, vậy thì giờ ta nên đi đâu trước đây.”
“Hmm, cái đó thì sao? Họ bảo nó là một tàu lượn đặc biệt dành riêng siêu năng giả, và nó nhanh tới nỗi cậu sẽ bao bọc cơ thể bằng mana thì mới chịu nổi!”
“…Wow, thứ đó thật sự là tàu lượn siêu tốc sao?”
“Có vẻ như từng có trường hợp người thường cố đi thử nó, và thế là tai nạn xảy ra…Ừ thì, chúng ta là siêu năng giả mà, vậy nên sẽ chẳng có vấn đề gì đâu! Đi thôi nào!”
Ra đây là quần áo thường ngày của Arte sao. Bất ngờ thật đấy.
Cô ấy luôn mặt một chiếc áo hoodie trắng bên ngoài đồng phục trường.
Mình đã nghĩ cổ cũng sẽ mặc thứ gì đó tương tự vậy hôm nay.
Cô ấy đang mặc một chiếc quần jean dài đến mắt cá chân và một chiếc áo phông ngắn tay đen. Cậu có thể nhìn thấy chiếc áo leotard lấp ló sau cổ áo cô.
Ngoại trừ việc mặc leotard bên trong thì, chúng chỉ là quần áo thông thường thôi…Đúng là vậy, nhưng có lẽ bởi vì hôm nay cô trông khác hẳn với thường ngày,
Cậu cảm thấy cô ấy thật lộng lẫy.
Như một cô gái ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Không phải ác nhân Arte Iris của Arachne, kẻ luôn mang bên mình những bí ẩn,
Mà là cô nữ sinh Arte Iris, người đến công viên giải trí này để vui chơi với bạn bè của cô.
“Đang ngẩn ngơ cái gì đấy Siwoo! Cậu không đi à?!”
“…Cậu hơi bị phấn khích quá rồi đó?”
“Ugh…Ừ, sao cũng được! Tớ muốn đi cái đó! Nhanh lên nào!”
Thật là.
Amelia có vẻ đã quên bẵng luôn mục đích ban đầu mà chính cô luôn nói rồi.
Chẳng phải cổ muốn lén rút lui khi Arte không để ý sao.
Amelia nói câu đó đi đâu mất rồi ấy nhỉ? Chính cậu mới là người thích thú nhất ở đây đấy.
“Đến đây, đến đây. Đừng tỏ ra thích thú đến thế chứ, Amelia.”
“A-Ai thích thú chứ? Không có đâu nhé!”
“Ahaha. Cứ từ từ thôi không cần phải vội đâu. Chúng ta còn nhiều thời gian lắm.”
Cậu biết mà.
Đây là không phải Arte thường ngày mà cậu biết.
Khí chất của cô ấy có gì đó khác lắm.
***
“…Nó không vui như tớ nghĩ. Nó quá chậm đi. Cậu cũng thấy thế đúng không, Siwoo?”
“N-Như này mà chậm ư…?”
“Không, ý tớ là, nếu như tớ chạy hết tốc lực thì hoàn toàn có thể sánh ngang với thứ này đó.”
Cả Siwoo và tôi đều bị sốc.
Cổ có thể tự mình đạt được tốc độ này chỉ bằng cách chạy ư? Cô ấy điên rồi à?
Kể cả Siwoo và tôi cũng phải chật vật lắm mới không bất tỉnh đấy.
Nếu Tác giả không thiết lập ‘hình phạt’ cho năng lực của Amelia thì cổ có lẽ sẽ là kẻ mạnh nhất thế giới này mất.
Có lẽ chỉ cổ chạm nhẹ vào kẻ thù trong lúc chạy thôi cũng đủ khiến chúng bốc hơi luôn ấy chứ.
Cổ từng bảo là kể cả bố cô ấy, một anh hùng hạng A, cũng không thể bắt kịp tốc độ của cô, và giờ tôi thật sự đã thấm thía câu nói đó rồi.
Làm sao mà bắt được một đứa trẻ như thế chứ?
“Hmmm…Ta nên đi gì tiếp đây nhỉ…”
Trong khi Amelia còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ còn Siwoo thì nghỉ ngơi cho đỡ chóng mặt, tôi nhẹ nhàng phủi thẳng quần áo.
Hmm, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên tôi mặc quần áo bình thường kể từ khi nhập vào cơ thể này chăng?
Cảm giác lạ thật đấy. Trước giờ tôi toàn mặc đồng phục thôi.
“Ah, thử nhà ma kia đi. Họ bảo là có tuyến đường dành cho người bình thường và cả tuyến cho siêu năng giả nữa.”
“Tuyến cho siêu năng giả?”
“Ừm. Nó được ghi trong sách hướng dẫn này. Có vẻ như nơi đó từng là một hầm ngục với quái vật dạng undead xuất hiện từ hàng trăm năm trước rồi, và giờ họ đang duy trì nó.”
“Vậy là nó không phải nhà ma mà là sẽ có ma thật xuất hiện hả…”
“Tuyến cho người thường thì sẽ không có đâu? Vì chúng ta là siêu năng giả nên chắc là sẽ có ma thật rồi!”
Tôi vẫn thường mặc áo phông ngắn tay và quần jean thậm chí từ hồi còn là đàn ông cơ.
Quần áo mà Lyla và Spire đề xuất cho tôi cũng giống vậy.
Chúng được làm tối giản hết mức có thể, càng ít nữ tính càng tốt.
Nhưng tại sao chúng lại khiến tôi bận tâm đến vậy…? Bình thường tôi chẳng để tâm mấy đến quần áo của mình, kể cả khi mặc váy.
Tự dưng hôm nay tôi lại thấy thế.
“Arte này, cậu nghĩ sao? Cậu không thích ma à?”
“…Ah. Không, tớ ổn. Mấy thứ như mà không tồn tại đâu. Chúng chỉ là quái vật thôi.”
“Aha. Vậy ra cậu là kiểu đó à?”
Ừ thì đương nhiên rồi.
Ma không tồn tại.
Thế giới này là khu vườn đồ chơi của Tác giả. Là vở kịch múa rối của cô ấy.
Ma chỉ có khi con người ta chết đi. Vậy nên không đời nào ở đây lại có ma được.
Tôi liếc nhìn Amelia trong khi lơ đãng nghịch gấu áo, thứ đã không còn khiến tôi bận tâm nữa.
“Hmm, nhưng chẳng phải nhà ma là nơi mà các cặp đôi thường tới sao. Chúng ta đi ba người không phải có hơi không phù hợp sao?”
"...Ah."
Amelia giật mình, như thể cổ hoàn toàn quên mất chuyện đó vậy.
Khoan, cổ quên ư…?
Cậu đang giữa buổi hẹn với Siwoo đấy.
Sao cậu có thể quên chuyện như thế được cơ chứ?
Tôi nghĩ là với tính cách của Amelia thì chuyện này hoàn toàn có xảy ra, dù vậy nhưng vẫn rất khó tin.
Nếu như cậu đã là nữ chính thì hãy chú ý đến nam chính một tí đi chứ. Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy hả?
Note của Tác giả:
Tôi vừa nhận được tin nhắn từ PD!
Hmm, tôi sẽ cần phải đề xuất thiết kế bìa trước ngày 3 tháng 8.
Tôi nghĩ có lẽ mình sẽ làm bìa mang hình Arte!
Mọi người sẽ muốn nhìn thấy Arte hơn là Siwoo hay Amelia ở trên trang bìa.
Tôi sẽ suy nghĩ thật cẩn thận xem Arte nên trông như thế nào là hợp nhất.